Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư
Chương 30: Đến nhà chị
Giả Tư Hàm đang ở ngoài xe bảo mẫu, một lúc thì nhìn đoàn phim, một lúc lại nhìn xe bảo mẫu, vừa lúc không nhìn thấy được một màn trên xe của Trần Dĩnh.
Nghe thấy một tiếng vang lớn, Giả Tư Hàm mới quay đầu lại, kinh ngạc thấy Trần Dĩnh rơi xuống đất.
Cô chạy như bay qua, đưa tay đỡ Trần Dĩnh, nói là đỡ, nhưng trên tay lại không dùng lực, đẩy đẩy kéo kéo, ngược lại giống như đang ấn Trần Dĩnh không cho lên.
Cùng lúc đó, Giả Tư Hàm lớn tiếng nói với người kia:
"Ây da! Trần tiểu thư cô làm sao vậy, là đứng không vững nên tự mình té sao, sao không cẩn thận như vậy, đạo diễn! Đạo diễn! Mau kêu người tới đưa Trần tiểu thư đi bệnh viện đi, nên kiểm tra kỹ một chút!"
Cô kêu lớn như vậy, toàn bộ người ở đoàn phim nhìn tới đây, bên Lỗ tổng kia có một đám người chạy tới, theo sau là đạo diễn một đầu mồ hôi và nhà làm phim.
Trần Dĩnh đại khái là bị trẹo chân, đau đến thái dương toát hết mồ hôi, cũng không rảnh để ý Giả Tư Hàm rốt cuộc kêu cái gì, rất nhanh được những giám đốc bên người Lỗ tổng và bảo vệ cẩn thận nâng lên.
Giả Tư Hàm ở phía sau làm bộ làm tịch, cả đường đặc biệt quan tâm, ở trước xe cứu thương rất kích động xin lỗi với đạo diễn:
"Thật xin lỗi đạo diễn! Đều do chúng tôi đậu cái xe bảo mẫu bên kia, có thể là do Trần tiểu thư không cẩn thận đụng vào, ảnh hưởng đến công việc ở đoàn phim của chúng ta, thật xin lỗi, về sau chúng tôi sẽ chú ý đậu xe xa ra một chút!"
Đạo diễn cũng không biết là do Trần Dĩnh từ trên xe ngã xuống, người của Trần Dĩnh cũng đi theo xe cứu thương rồi, hắn đành phải tin lý do thoái thác của Giả Tư Hàm, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Trần tiểu thư không phải là đỉnh cấp A sao, như thế nào lại không cẩn thận như vậy...... Không có chuyện gì, lão Giả, việc này không liên quan đến các cô, chỉ là ngoài ý muốn, cô cũng đừng quá tự trách."
Giả Tư Hàm biểu diễn một phen xong, trần an đạo diễn phía bên này xong, nhanh chóng vó ngựa không ngừng trở lại trước xe bảo mẫu, gõ cửa, chờ Giang Chước Dạ mở hé cửa ra, lập tức vọt vào trong.
Giang Chước Dạ ngồi trên sô pha nhỏ, đầu dựa vào bả vai Tô Lệ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giả Tư Hàm hạ giọng:
"Sao lại thế này? Trần Dĩnh sao lại bị ngã thành như vậy?"
Giang Chước Dạ giống như không nghe thấy không nói lời nào, chỉ có Tô Lệ nghiêm túc giải thích:
"Cô ấy tự mình đứng không vững, còn muốn cho chúng tôi một cái tát, trượt chân ngã khỏi xe."
Giả Tư hàm hiểu được tình huống, cô cũng không còn cách nào, chỉ có thể dặn dò hai người, sắp tới phải cẩn thận bị Trần Dĩnh trả thù, xong bản thân liền vội vàng rời đi.
Chuyện lần này ở đoàn phim, tuyệt đối lập tức sẽ truyền đi khắp trên mạng, Giả Tư Hàm lại đến bộ phận xã giao cùng nhau tăng ca.
Trước khi xuống xe, Giả Tư Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, hận sắt không thành thép thở dài:
"Em đấy, trước kia nếu mở cửa cho người ta đi vào thì đã không xảy ra chuyện này."
Giang Chước Dạ bỗng chốc mở to mắt:
"Chuyện này đâu liên quan gì tới em? Cô ta vẫn luôn muốn chiếm lấy em, em chắc còn phải để cô ta chiếm lấy sao?"
Đôi mắt Giả Tư Hàm trợn tròn, sửng sốt trong chốc lát, cô phẫn nộ vung tay:
"Trước kia sao em không nói với chị? Lúc trước ở Hoàn Húc, cô ta đã bắt đầu quấy rối em sao? Sao lại không chịu nói cho chị!"
Giang Chước Dạ hừ lạnh một tiếng:
"Nói cho chị có ích gì? Lúc đó chị không phải cũng chỉ là viên chức nhỏ sao, chị có thể đụng đến được con gái tổng tài người ta? Huống hồ nếu chị biết chuyện này, sau này sự nghiệp của chị đều sẽ bị Trần gia cắt đứt, em dám nói cho chị sao?"
Giả Tư Hàm cúi đầu, Tô Lệ ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy chua xót, năng lực của Giả Tư Hàm đặc biệt xuất chúng, cũng rõ ràng đôi xử tốt với Giang Chước Dạ, chỉ là chuyện của cô ấy quả thật có giới hạn.
Trong xe bảo mẫu nhỏ, nhất thời không ai lên tiếng, Tô Lệ nhẹ giọng nói:
"Đừng cãi nhau mà......."
Giang Chước Dạ lập tức quay đầu, ôn nhu an ủi Tô Lệ:
"Không có việc gì, tụi chị không cãi nhau."
Giả Tư Hàm "Ừm" một tiếng, khi cúi đầu phải đi, tay đã đặt trên then cửa, bỗng nhiên lại quay đầu, thành khẩn nói:
"Thật xin lỗi, A Dạ, thật sự rất xin lỗi, chị không bảo vệ được em. Nhưng sau này chị sẽ nỗ lực."
Tô Lệ cực kỳ xúc động mỉm cười, đối với Giả Tư Hàm gật gật đầu, rồi giơ tay sờ sờ sau ót Giang Chước Dạ một cái:
"Không được cãi nhau."
Cổ Giang Chước Dạ cứng đờ xoay qua, nhìn Giả Tư Hàm, biệt nữu mà nói một câu:
"Không có gì."
Giả Tư Hàm xuống xe rời đi, Tô Lệ nhìn cửa xe như suy tư chuyện gì.
Giang Chước Dạ quay đầu nhìn Tô Lệ, ánh mắt ôn nhu đến có thể chảy ra nước.
Cô nhẹ giọng hỏi:
"Vừa rồi em vì cái gì lại che chắn ở phái trước chị, không sợ bị đánh sao?"
Tô Lệ lắc đầu:
"Không sợ, chị còn phải đóng phim, gương mặt tuyệt dối không thể bị hao tổn, em phản ứng không kịp, không thể giúp chị quá nhiều, chỉ có thể dùng chính mình chắn đi."
Giang Chước Dạ mặt vô biểu tình, trong ánh mắt lại có tầng cảm xúc phức tạp thật sâu, giống như thuỷ triều trong đêm đen không ngừng lưu động, nhìn chằm chằm Tô Lệ thật lâu, phảng phất như đang xác định suy nghĩ chân thật của nàng.
Tô Lệ bị nhìn có chút không được tự nhiên, chính mình quay đầu nhìn đi nơi khác, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, móc điện thoại ra liền thấy:
"Đã 12 giờ rồi! Em phải nên về nhà!"
Tô Lệ đứng dậy, khó xử nhìn Giang Chước Dạ, nhỏ giọng hỏi:
"Hiện tại chị...... Chắc là không có thời gian đưa em về ha? Tự em đi bắt xe, chị ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt."
Giang Chước Dạ đương nhiên không thể để một mình Tô Lệ bắt xe, cô gọi điện thoại cho trợ lý hỗ trợ kêu một chiếc xe cao cấp chuyên dụng, tự mình đưa Tô Lệ đi đến chỗ đậu xe, lưu luyến không rời kéo tay nàng.
"Lần sau gặp ở đâu?"
Tô Lệ nhìn ra được Giang Chước Dạ luyến tiếc, chủ động hỏi.
"Hay là, đến nhà chị đi."
Giang Chước Dạ cười điềm đạm xinh đẹp, dung mạo mềm mại, ôn nhu nồng đậm từ trong mắt tràn ra, làm khuôn mặt cô vốn nhu mỹ lại thêm một tầng cao mới.
"Là nói căn biệt thự trong tiểu khu ki của chúng ta sao?"
"Không phải, là căn nhà cư trú hằng ngày của chị."
Tô Lệ đương nhiên gật đầu đồng ý, sinh hoạt hằng ngày của địa minh tinh nàng còn chưa có gặp qua.
Giang Chước Dạ đưa Tô Lệ lên xe, xe chậm rãi chạy đi, đã đi được mấy chục mét, Tô Lệ quay đầu ra sau nhìn, thấy Giang Chước Dạ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn nàng rời đi.
Tô Lệ xem nhẹ cảm giác quái dị trong lòng, cảm thấy mỹ mãn nghĩ, Giang Chước Dạ đưa mình về nhà của chị ấy! Tương đương với việc phát triển thành bạn tốt chân chính, là loại có thể đi tới nhà lẫn nhau làm khách, quan hệ càng thêm thân mật!
Trở về nhà, Tô Lệ liền chờ lời mời tiếp theo của Giang Chước Da, trong lúc nàng đang tỉ mỉ chuẩn bị món quà nhỏ không quý còn thực dụng, nặc danh đưa cho mọi người bị bản án của Ứng Phi Yên liên luỵ, rồi nghiêm túc tra xét thêm bối cảnh công ty của Trần Dĩnh.
Kết quả là nhà Trần Dĩnh mở công ty giải trí, nhưng giá trị trị trường công ty của nhà cô ta và nhà của mình chắc là không kém quá nhiều.
Tuy rằng giữa ngành sản xuất khác nhau rất khó trực tiếp đôi đầu, nhưng Tô Lệ tìm được weibo của Trần Dĩnh, xem cô ta chia sẻ sinh hoạt mỗi ngày, cũng không gì Ứng Phi Yên lắm, hội sở, công ty, nhà hàng xa hoa, các loại thể thao cao cấp...... Xác nhận là thuộc về cùng giai tầng, bản thân không cần sợ hãi, nhưng tốt nhất cũng không nên kết thù với cô ta.
Tô Lệ nghĩ nghĩ, ở trong group lúc trước bị thêm vào gửi một cái tin nhắn, hỏi mọi người có ai quen biết Trần Dĩnh.
Cái group này bây giờ đã đem Du Tiên Tiên, Ứng Phi Yên đá hết ra ngoài, Tô Lệ trở thành người tất cả mọi người tiếp cận, đương nhiên đã đem tất cả những người không có giá trị lợi dụng đá đi, mọi người bên trong cũng hay nhiều chuyện về các cô ấy.
Tin nhắn vừa gửi đi, lập tức liền có thật nhiều người trả lời:
"Cái gì? Trần Dĩnh? Đó còn không phải là bạn gái mới của Trần An Cát sao?"
"Có phải là Trần Dĩnh của Hoàn Húc kia không? Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy không phải đang quen Trần An Cát sao?"
"Tô Lệ hỏi thăm Trần Dĩnh làm gì?"
Quan Tĩnh Nhàn ngầm gọi điện thoại cho Tô Lệ, ngữ khí cực kỳ bát quái:
"Như thế nào vậy, hay là trần Dĩnh là mục tiêu kế tiếp của cậu? Cái này cũng quá đi, tên Trần Dĩnh kia khẩu vị rất nặng, kiến nghị cậu đừng có đụng vào cô ta."
Tô Lệ:
"Khẩu vị nặng cỡ nào vậy?"
Quan Tĩnh Nhàn:
"Cái này thật ra tớ không rõ lắm, bất quá trong vòng của chúng ta nhà Trần Dĩnh bọn họ không dễ chơi, mà hình như bây giờ Trần Dĩnh đã có đối tượng."
Tô Lệ nhớ tới vị trong group kia:
"Là Trần An Cát kia sao? Cô ấy không phải mấy tháng trước còn không có đối tượng sao, là đại sư nuôi cá hả?"
Quan Tĩnh Nhàn:
"Cụ thể tớ cũng không biết, bất quá kiến nghị cậu đừng đi chọc cái người Trần Dĩnh kia, tính cách cô ta còn ác liệt hơn cả Ứng Phi Yên nhiều, còn thích chơi đùa minh tinh."
Tô Lệ yên lặng trả lời:
"Tớ biết rồi."
Nàng từ khắp nơi thu thập tin tức, gửi tin nhắc riêng cho Trần An Cát, nói chuyện Trần Dĩnh có ý đồ đi đoàn phim tìm minh tinh chơi đùa, chỉ là giấu tên Giang Chước Dạ, cho Trần An Cát quản cho tốt bạn gái của mình.
Trần An Cát nghe xong quả nhiên tức giận, nói lời cảm ơn xong liền offline, Tô Lệ cảm thấy chắc là đi tìm phiền toái cho Trần Dĩnh, bản thân thở ra một hơi, cung cấp thêm dũng cảm cho mình.
Thời gian còn lại, nàng liền ở phòng vẽ trang vẽ tranh, lúc trước bản vẽ nháp Giang Chước Dạ kia, nàng liền tiếp tục vẽ tiếp, bây giờ mỗi bút vẽ ra như có thần, vẽ cực kỳ thuận lợi.
Qua khoảng một tuần sau Giang Cước Dạ đầu tiên là gọi điện thoại, nói cho Tô Lệ ngày mai bản thân sẽ tới đây, hơn nữa còn tỏ vẻ:
"Lần này chị có kỳ nghỉ dài hạn, chúng ta có thể cùng nhau đón lễ Giáng Sinh."
Tô Lệ xem lịch mới phát hiện, ngày hôm sau chính là Giáng Sinh, nàng muốn cùng với Giang Chước Dạ cùng nhau ở trong nhà nàng ăn Tết.
Tô Lệ cúp điện thoại, cảm thấy mình hình như hẳn là nên mang theo lễ vật, tay không tới nhà người khác ăn Giáng Sinh, đại khái cũng không tốt lắm.
Nhưng nàng ngoại trừ vẽ trang cũng không có sở trường gì đặc biệt...... Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Lệ vùi đầu đầu vào bàn làm việc, nghiêm túc vẽ cả đêm các động tác và biểu cảm của "Lá tiểu thư" trong truyện tranh, chỉnh sửa lại vào vài tờ giấy lớn, cuốn thành ống, chuẩn bị mang theo làm lễ vật.
Thời điểm rạng sáng, Tô Lệ rốt cuộc cũng vẽ xong, vẽ xong 30 loại hình tượng từ truyện tranh, từ thiết kế đến vẽ ra đều dùng rất nhiều tâm tư, nàng vừa lòng thưởng thức tác phẩm của mình một phen, chụp làm kỷ niệm, sau đó lên giường đi ngủ.
Gần đây "Câu chuyện hằng ngày của Bệnh tiểu thư" chỉ mới ra thêm một chương, căn bản còn không vẽ suất diễn cho Lá tiểu thư, bởi vì biết có rất nhiều fans đang xem, Tô Lệ ngước lại có chút không dám vẽ, sợ mình phá huỷ hình tường của Giang Chước Dạ trước công chúng.
Nhưng mà lễ vật tư nhân giống như bây giờ, Tô Lệ liền có chút bung xoã, thiết kế Lá tiểu thư phiên bản *Q đặc biệt đáng yêu, đôi mắt tròn xoe, đầu to to tròn tròn, mỗi một động tác đều là làm nũng đáng yêu.
(Q: đại khái có thể là kiểu vẽ chibi.)
Hy vọng Giang Chước Dạ sẽ thích phần lễ vật này...... Tô Lệ trong lúc ngủ mơ cũng mang cái mỉm cười chờ mong.
Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Chước Dạ quả nhiên đúng giờ tới trước cửa nhà Tô Lệ.
Lần này có thông báo trước, Tô Lệ cố ý trang điểm phù hợp với lễ Giáng SInh, mặc một chiếc áo choàng lông tơ màu đỏ, trên đầu còn mang mũ sừng hươu màu nâu, trang điểm nhẹ nhàng, cả người đều linh động đáng yêu, giống một con tuần lộc nhỏ, vui vẻ chạy về phía Giang Chước Dạ.
Giang Chước Dạ theo bản năng giang hai tay, làm ra tư thế chuẩn bị ôm, nụ cười không thể ức chế nhộn nhạo ở khoé môi, chính bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Tô Lệ lại khéo léo mà vòng qua hai tay mở ra của Giang Chước Dạ, cố ý chạy đến bên xe, cười haha:
"Đố chị bắt được em!"
Trong lòng Giang Chước Dạ có một tia thất vọng, cô không muốn tìm hiểu thất vọng này từ đâu mà ra, chỉ thoả đáng mỉm cười, đi qua hỗ trợ mở cửa xe.
Tô Lệ ngồi vào ghế phụ, nàng còn nhớ rõ trường hợp xấu hổ lần trước Giang Chước Dạ vòng qua mình giúp cởi áo khoác kia, lần này đặc biệt chủ động, lúc Giang chước Dạ còn chưa ngồi vào vị trí lái, liền tự mình cởi áo khoác, chính xong tóc, thắt dây an toàn.
Giang Chước Dạ vào vị trí lái, vừa thấy Tô Lệ bên cạnh, hai tay đã đặt lên đầu gối, lộ ra mỉm cười đắc ý:
"Em chuẩn bị xong rồi, đi thôi~"
Giang Chước Dạ bật cười, sờ sờ chóp mũi, một bên lái xe một bên nói thầm:
"Hôm nay làm gì chủ động như vậy....."
Trong tâm Tô Lệ còn nói không phải sao, không thể chị đối với em quá ái muội, nếu không ai biết được tình bạn bình thường của chúng ta sẽ trôi dạt theo hướng nào......
Đương nhiên lời này không thể nói ra, Tô Lệ cũng chỉ cười cười.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Ta Đi Rồi
3. Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh
4. Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
=====================================
Căn nhà cư trú thường ngày của Giang Chước Dạ ở trong thành phố mới, là một nơi rộng lớn bằng phẳng đặc biệt riêng tư, có thể quan sát cảnh sông tuyệt đẹp.
Tay Tô Lệ cầm túi lễ vật gói lại, đi vào trong phòng, ngoài ý muốn phát hiện, cùng với trong tưởng tượng của nàng không giống nhau, trong nhà Giang Chước Dạ nhìn qua còn rất có nhân khí, trang trí tuy là chỉ có hai màu đen trắng giản lược, nhưng đồ vật nên có cũng không thiếu.
Đặc biệt doạ người chính là phòng bếp, phòng bếp trong nhà Giang Chước Dạ còn cực kỳ lớn, còn thành khu bếp Trung và khu bếp Tây, hai bên đều để đầy đồ dùng làm bếp, thoạt nhìn không giống bộ dáng làm bộ.
"Ngày thường chị còn biết nấu cơm!"
Tô Lệ chấn kinh rồi, nữ minh tinh không phải rất bận sao, vậy mà còn rảnh nấu cơm!
"Đúng vậy, hôm nay chị chuẩn bị bộc lộ tài năng."
Giang Chước Dạ thật có bộ dáng chủ nhân chiêu đãi Tô lệ ngồi vào sô pha trước, mở TV lên, cần bình nước đặt ở trước mặt, cẩn thận nói:
"Mới ướp lạnh lấy ra đó, để trong chốc lát rồi uống, đừng để quá lạnh."
Tô Lệ ngồi ở trên sô phá mềm mại, cả người đều giống như rơi vào thoải mái, nàng gần như có thể cảm giác được được trên sô pha này có hơi thở thuộc về Giang Chước Dạ, phi thường rõ ràng.
Giang Chước Dạ chính là ở chỗ này, vượt qua thật nhiều đêm lẻ loi một mình đi...... Không biết chị ấy có cảm giác cô độc hay không.
"...... Nghe thấy không?"
Âm thanh của Giang Chước Dạ từ phòng bếp mơ hồ truyền đến.
"A! Chị nói cái gì?"
Tô Lệ thất thần, đứng lên hỏi cô.
"Chị nói, em có kiêng ăn cái gì không?"
Giang Chước Dạ từ trong bếp nhô đầu ra, trên tay cầm bó rau cần xanh biếc dính nước, trên người cột tạp dề màu đen caro, tóc dài ở sau đầu búi thành một cục.
"Không...... Không có...... Ít muối ít dầu ít mỡ là được...... Thật ra chị làm cái gì cũng được."
Tô Lệ nhìn Giang Chước Dạ bình dân như thế, đều ngây ra, ngơ ngác trả lời.
Giang Chước Dạ ở trong bếp bắt đầu bận rộn, Tô Lệ xem TV nhưng căn bản không xem được, rón ra rón rén đi đến ngoài cửa phòng bếp, hướng vào trong nhìn lén, giống như đi ăn trộm.
Giang Chước Dạ mặc áo đơn quần dài bình thường, tạp dề màu đen caro bao lấy hơn phân nửa cơ thể cô, dây thắt ở bên hông cột lại, càng lộ ra dáng người không giống người thường của cô, eo thon gần như chỉ có nửa chiều dài cánh tay Tô Lệ.
Tay cô lại gầy còn dài, trắng nõn mềm nhẵn, trên tay cầm rau cải tươi dính nước,, mỗi một động tác đều giống như một bức tranh cuộn tròn, xinh đẹp làm rung động lòng người.
Tô Lệ ở phía sau thưởng thức trong chốc lát, Giang Chước Dạ bỗng nhiên quay đầu tới:
"Xem đủ chưa vậy? Em đừng ở chỗ này, ảnh hưởng chị phát huy."
Tô Lệ không cho là đúng:
"Sao lại ảnh hưởng chị phát huy, em là tới làm trợ thủ cho chị nha!"
Nàng muốn đi tới phòng bếp, Giang Chước Dạ bỗng nhiên giơ tay cản nàng:
"Không cần em, em ở chỗ này, chị sẽ hồi hộp."
Trong lòng Tô Lệ có một tia khác thường. Bạn bè bình thường cùng nhau ăn cơm, cũng sẽ hồi hộp sao? Trừ phi là người đặc biệt hướng nội thẹn thùng đi?
Giang Chước Dạ hẳn là không phải người như vậy nha.
"Em không muốn xem TV, có thể đi các phòng khác ngắm nghía, không có gì đâu."
Giang Chước Dạ dùng khuỷu tay đẩy Tô Lệ ra ngoài, đôi mắt sáng ngời, gương mặt ửng đỏ, cười đến hiện lên ngượng ngùng, sau đó...... Đem cửa phòng bếp đóng lại.
Tô Lệ đối với cửa đã đóng nhíu mày, nghĩ thầm trước kiai còn không phát hiện ra Giang Chước Dạ còn có thời điểm ngượng ngùng như vậy, khả năng là trù nghệ của cô chẳng ra gì, sợ mất mặt đi.
Nàng chán muốn chết ở trong phòng đi, phòng ở này diện tích rất lớn, cũng có vài *phòng xép lớn, căn phòng cho khách cũng có hai cái, còn có phòng sách, phòng thể thao, phòng rạp chiếu phim gia đình, quả thật có không ít chỗ chơi.
(Phòng xép: là phòng nhỏ thường không phải phòng chính trong căn nhà, có thể dùng cho nhiều mục đích khác nhau như làm kho, phòng ngủ tạm, phòng để quần áo....) Nguồn: Chat GPT
Tô Lệ đi vào phòng sách, vào liền thấy, một bên tường bày đầy đồ sứ xinh đẹp tinh xảo.
Nàng tán thưởng qua thưởng thức đồ sứ này, phát hiện mấy thứ này không phải đồ vật quá quý báu, thoạt nhìn tạo hình cũng rất tầm thường, giá trị của nó cũng giống nhau.
Chẳng lẽ Giang Chước Dạ không hiểu biết đồ sứ, mấy cá này đều là lung tung vung tiền mua về? Không quá tất yếu đi, Giang Chước Dạ hẳn là không phải người như vậy.
Tô Lệ dạo qua một vòng, tinh mắt phát hiện, sau giá sách cổ trong góc, có một đống mảnh sứ vỡ.
Nàng đi qua nhìn xem, phát hiện là một cái chén sứ bị ném thành vài mảnh màu xanh lơ, đa dạng còn rất độc đáo.
Tô Lệ nhặt những mảnh sứ đó lên, đặt ở bên trong bàn sách, lại đi tới ngăn tủ trong phòng khách tìm băng dán, nghiêm túc lấy mảnh sứ dán lên, hồi phục về nguyên trạng.
Hoàn thành xong, nàng quan sát một hồi, còn rất vừa lòng, liền rời khỏi phòng sách, đi phòng khác nhìn xem.
Phòng sâu nhất, chắc là phòng ngủ của Giang Chước Dạ. Trang trí nhìn không ra được gì, chủ yếu chỉ có rất nhiều đồ vật vụn vặt, bàn trang điểm cũng để đầy đồ vật, hẳn là có người ở hằng ngày.
Tô Lệ tuỳ tiện nhìn thoáng qua, liền đi ra ngoài, nàng cảm thấy phòng ngủ của gia chủ mình không nên nhìn trộm.
Nhưng mà, chỉ liếc mắt một cái, làm cả người nàng ngây người.
Trên vách tường sau giường lớn, treo mấy bức tranh sơn dầu sắc thái sáng lạn, nội dung trừu tượng,
Tranh sơn dầu này, Tô Lệ lại rất quen thuộc, bởi vì đây đều là mỗi nét bút của nàng mà ra!
Đồng tử Tô Lệ chấn động, lúc trước nàng ở web đấu giá dùng chính là tên giả, Giang Chước Dạ khẳng định không biết đó là do nàng vẽ!
Giang Chước Dạ không hiểu ra tình huống, trùng hợp lấy được tác phẩm của mình, còn treo ở đầu giường!
Trái tim Tô Lệ nhảy bang bang, đôi mắt tỏa sáng, cảm giác người bạn Giang Chước Dạ này, bản thân quen đúng người rồi! Phẩm vị nghệ thuật của chị ấy và mình không khác nhau lắm, cũng quá tuyệt vời rồi!