Diễn Giả Thành Thật – Thị Tử Phi
Chương 6: Có bạn trai rồi thì ai thèm đáp lại nụ hôn của anh chứ?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ có tính là mập mờ không nhỉ?
Mạnh Kiều chống cằm nhìn Trần Thâm đang đóng phim ở cách đó không xa, tự hỏi quan hệ giữa hai người hiện tại là như thế nào.
Có lẽ diễn thử đều là diễn trực tiếp như vậy nhỉ? Không phải đâu, nếu không thì chẳng phải là chơi trò lưu manh à? Tuy rằng sau chuyện này, thái độ của Trần Thâm cũng không có gì thay đổi, nhưng Mạnh Kiều có cảm giác anh đang trốn tránh mình.
Mạnh Kiều cũng chẳng phải là người hay ngại ngùng gì cả, cô tính hỏi trực tiếp cho rõ ràng.
“Anh Trần Thâm, cảnh quay ban nãy của anh quá tuyệt vời!”
Nụ cười trên mặt Mạnh Kiều tươi như hoa nở, cô dựng ngón tay cái, không tiếc lời khen ngợi Trầm Thâm.
Trần Thâm cười, “Lần này muốn uống cái gì?”
Bình thường Mạnh Kiều muốn nhờ vả gì anh thì đều bày ra khuôn mặt đáng yêu dễ thương này.
Nghe được lời này, trong một giây nào đó, Mạnh Kiều cảm thấy không thích Trần Thâm nữa rồi. Cô phải là loại người hay nịnh nọt đâu!
“Không có đâu, em chỉ muốn khen anh thôi.” Mạnh Kiều cúi đầu tay cọ lên mặt bàn, nói:
“Cảnh diễn thử hôm trước của chúng ta…”
Mạnh Kiều còn chưa nói hết câu thì người khác đã gọi cô.
Tiểu Vinh ở phía xa xa đi tới gần hai người bọn họ, vừa đi vừa nói với cô:
“Kiều Kiều, có người tìm chị kìa!”
“Hả? Ai cơ?” Mạnh Kiều tò mò.
“Là một người đàn ông. Anh ấy nói là gọi cho chị nhưng chị không nghe máy.” Tiểu Vinh ngoan ngoãn trả lời: “Em đi mua cơm vừa đúng lúc gặp anh ấy.”
Mạnh Kiều lấy điện thoại ra.
“Ôi đệch! Chị quên mất là có người tới! Cảm ơn Tiểu Vinh nha! Lần sau chị mời cưng uống thạch nho.”
Mạnh Kiều nói một tiếng với Trần Thâm rồi vui vẻ chạy đi.
“Này…”
Trần Thâm lên tiếng, đợi tới khi Tiểu Vinh đi tới gần, anh mới nói:
“Người đàn ông kia là ai thế?”
“Anh Trần Thâm hỏi em hả?” Tiểu Vinh chỉ vào mũi mình.
“Ừ.”
Trần Thâm sát lại, hỏi:
“Chẳng phải gần đây có chuyện là người hâm mộ đóng giả thành người quen à?”
“À không đâu ạ. Anh trai nhỏ kia thật sự rất đẹp trai, hơn nữa còn có số điện thoại của Kiều Kiều nữa. Em lấy cơm hộp cho chị ấy nhiều nên nhớ rõ dãy số đấy mà.” Tiểu Vinh cảm thấy anh Trần Thâm thật tốt bụng.
“Anh Trần Thâm yên tâm đi, ở đó có bảo vệ mà. Hơn nữa, em nghĩ người kia là bạn trai của Kiều Kiều ấy. Nếu không thì lúc chị ấy nhìn điện thoại cũng không vui vẻ như vậy.”
Trần Thâm cảm thấy trái tim mình như bị đâm một nhát rồi. Anh nặng nề “ồ” một tiếng. Mạnh Kiều đã nói với anh, dùng một từ đơn “ồ” là đang mắng người. Nhưng hiện tại anh đang thật sự muốn mắng người đây. Cơ mà cũng không biết người đàn ông kia có nghe được không nữa.
Trần Thâm cảm thấy bây giờ mình hành động không còn thẳng thắn như trước đây nữa. Chờ tới khi đưa ra được kết quả rồi thì lại xuất hiện người thứ ba chọc gậy bánh xe. Mở đầu chẳng hề giống trong tưởng tượng chút nào.
Mạnh Kiều đi tới chỗ nghỉ của bảo vệ thì gặp Mạnh Kỳ.
“A a a!! Muốn chết quá!!!” Mạnh Kiều trực tiếp cầm lấy hũ dưa chua trong tay Mạnh Kỳ, vui vẻ như đứa trẻ nhận được búp bê Tây Dương.
“Tật xấu.” Mạnh Kỳ cười cô.
“Em nói chuyện như vậy với chị gái của mình à? Chị muốn mách với bác là em mắng chị!” Mạnh Kiều không cam lòng yếu thế.
Mạnh Kỳ là con trai của bác Mạnh Kiều. Cậu thi vào đại học nằm cùng thành phố với phim trường mà Mạnh Kiều đang đóng. Gần đây trường học cho nghỉ nên cậu về nhà, rồi bị Mạnh Kiều nhờ cầm dưa chua mà mẹ gửi đến tới phim trường cho cô.
Cơm hộp ở đoàn làm phim cũng không thể nói là không ăn được, nhưng mà hương vị quá nồng. Gần đây cô ăn uống không tốt lắm, thời tiết còn nắng nóng nữa. Cho nên cô muốn ăn đồ chua mẹ làm. Thật ra cũng có chút nhớ nhà, cho nên bắt Mạnh Kỳ phải mang đồ tới cho cô. Nhìn thấy người nhà, khiến cô càng nhớ nhà hơn.
“Buổi chiều chị không có cảnh quay, buổi tối đạo diễn mở tiệc liên hoan. Buổi chiều chị đưa em đi ăn nhé?” Mạnh Kiều đề nghị.
“OK.” Mạnh Kỳ nhìn điện thoại, trả lời.
“Vậy em chờ một chút, chị quay lại thu dọn đồ đạc rồi về khách sạn.” Mạnh Kiều nâng bình dưa chua lên.
“Vâng.” Mạnh Kỳ đứng tại chỗ chờ cô.
Mạnh Kiều trở lại phim trường để cất đồ đạc vào trong túi, chào tạm biệt đạo diễn xong xuôi rồi, cô còn định tìm Trần Thâm để say goodbye anh, nhưng lại chẳng thấy anh đâu.
“Chắc là cô ấy đang tìm cậu đấy.” Đạo diễn nhìn người vừa xuất hiện bên cạnh mình – Trần Thâm.
“Ừ.” Trần Thâm nhìn màn hình, đáp lại một tiếng.
“Nhìn bộ dạng ngại ngùng của cậu này.” Dường như đạo diễn bắt được hai bím tóc của anh, cười nói.
Trần Thâm cười “ha ha”, tiếng cười vô cùng kinh khủng. Anh nhìn Wechat, dòng tin nhắn “Mạnh Kiều, em đi đâu thế?” vẫn chưa được gửi đi.
Mạnh Kiều đưa Mạnh Kỳ tới gần đó ăn chơi một lúc. Nhưng cô ăn không nhiều, bởi vì cô còn phải để dành bụng tối ăn liên hoan nữa. Đến lúc đó có bầu không khí ấy, có lẽ còn có thể nói chuyện rõ ràng với Trần Thâm..
Trở lại khách sạn để tắm rửa, sau đó cô tự trang cho mình điểm xong xuôi. Lúc ở đoàn làm phim, cô đều tết hai bím tóc. Lần này, Mạnh Kiều định dùng máy uốn tóc, uống thành lọn sóng nước cho giống một “bad girl”. Bởi vì cô cảm thấy Trần Thâm sẽ thích một người con gái gợi cảm, có hương vị phụ nữ trường thành.
Trong lúc chờ máy làm tóc nóng lên, Mạnh Kiều đứng trước gương tạo dáng, cố gắng bày ra vẻ xinh đẹp nhất. Nghĩ tới việc lát nữa mình sẽ thật xinh đẹp thì cô lại tự bật cười.
Cô lấy mấy lọn tóc cuốn vào máy làm tóc, còn nghĩ rằng đêm nay sẽ là một đêm vui vẻ thì bi kịch cũng bắt đầu.
Mạnh Kiều là một người không hề khéo léo chút nào, máy uốn không cẩn thận chạm vào cổ cô. Và rồi trong phòng tắm truyền tới tiếng hét thảm thiết.
“A, đau đau đau.” Mạnh Kiều bị đau tới mức sợ hãi. Cô lập tức nhổ nguồn điện của máy uốn tóc, rồi xem vết thương của mình.
Chỗ cổ hồng lên một vùng, cũng may máy uốn tóc không nóng lắm. Chỗ bị bỏng ở cổ kia có nóng rát, nhưng có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Mạnh Kiều buông tóc, hít sâu, quên đi, không cần làm nữa, cô đã là tiên nữ rồi, không cần làm tóc nữa.
Cơ mà tâm trạng khó tránh khỏi buồn bực, cô tức giận thu dọn đồ đạc. Sau đó đi ra ngoài tìm Tiểu Vinh để chuẩn bị đi tới nơi liên hoan.
Tiểu Vinh nhìn chỗ hồng hồng trên cổ cô, ánh mắt trở nên mờ ám, nhưng cũng không nhiều lời mà chỉ hơi:
“Ăn cơm xong rồi? Chơi cũng rất vui vẻ ạ?”
“Cũng bình thường. Nhưng mà có một cửa hàng có món thịt trâu xào nấm rất ngon, lần sau chúng ta có thể cùng đi.” Mạnh Kiều kéo tay cô ấy, hỏi: “Bọn mình đi tới đấy kiểu gì thế?”
“Xe của anh Trần Thâm đang đợi ở bên ngoài, còn những người khác có lẽ đã đi hết rồi.”
“Ồ tốt quá!” Mạnh Kiều bình tĩnh trả lời.
“Haiz, Tiểu Vinh, em xem lớp trang điểm của chị, với cả son có đậm quá không?”
“Không đâu ạ. Bình thường chị đều phải mặc diễn phục, đều là váy của học sinh. Hôm nay chị mặc đặc biệt đẹp! Thật sự rất mê người.” Tiểu Vinh dựng ngón tay cái.
“Tiểu Vinh à, em có ý định theo đuổi ngôi sao nào không? Miệng ngọt quá đó!” Mạnh Kiều cười.
“Em theo đuổi chị nhá!”
“Được thôi, lát nữa chị cho em một trăm chữ ký tay của chị. Sau này chị mà nổi tiếng rồi thì em có thể bán với giá cao đó.”
“Cảm giác tốt thật đấy!”
Khi hai người đi tới cửa khách sạn thì trời đã tối. Xe bảo mẫu của Trần Thâm dừng bên cạnh, hai người vội vàng chạy tới rồi ngồi lên xe.
“Xin chào đàn anh.”
“Chào anh Trần Thâm.”
“Ừ.” Trần Thâm trả lời hai người, nhưng ánh mắt lại dừng trên một người.
Thật ra Mạnh kiều muốn ngồi cùng một băng ghế với Trần Thâm, nhưng mà để một mình Tiểu Vinh ngồi ở ghế sau lại không được tốt lắm. Cho nên cô đành ngồi vào ghế sau cùng Tiểu Vinh. Nhưng mà Trần Thâm lại không biết. Anh cho rằng là cô sợ bạn trai hiểu lầm mình.
Tâm trạng thật sự không tốt chút nào.
Cô gái này còn ăn mặc xinh đẹp như vậy nữa.
Trong xe rất im lặng, Tiểu Vinh cũng không tiện mở miệng nói chuyện, cô nhắn cho Mạnh Kiều một tin nhắn.
Tiểu Vinh không theo đuổi ngôi sao: Anh Thâm là một người rất rất tốt luôn.
Tiểu Vinh không theo đuổi ngôi sao: Hôm nay chị đi ra ngoài, anh ấy còn lo lắng cho chị nữa.
Kiều Kiều đáng yêu est: Chuyện này từ khi nào thế?
Tiểu Vinh không theo đuổi ngôi sao: Lúc buổi chiều ấy. Anh ấy còn hỏi em người kia là ai, sợ chị gặp phải người xấu.
Kiều Kiều đáng yêu est: Thái độ của anh ấy lúc đó như nào?
Tiểu Vinh không theo đuổi ngôi sao: Không có thái độ gì cả.
Kiều Kiều đáng yêu est: “…”
Mạnh Kiều không cúi đầu nhìn điện thoại, mà ngược lại còn ngẩng đầu nhìn cái gáy của Trần Thâm. Trần Thâm là một người đẹp trai hoàn mỹ.
Hiện tại, tựa như cô đã xác định được hình như Trần Thâm cũng có chút ý tứ với mình rồi ha ha.
Trần Thâm vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình. Cho tới tận khi xuống xe mới hoàn hồn.
Chỉ là, khi xuống xe rồi, ánh sáng của nhà hàng kia khiến cho anh thấy rõ được vết hồng hồng trên cổ Mạnh Kiều.
Mẹ nó!
Không thể nói rõ được cảm xúc lúc này của anh là như nào, nhưng chắc chắn có chua và chát.
Trên bàn cơm, Trần Thâm im lặng lạ thường. Khi Mạnh Kiều ra khỏi phòng thì anh cũng không nhịn được mà đi theo.
“Trên cổ bị làm sao vậy?” Trần Thâm hỏi.
Vừa từ trong phòng vệ sinh ra ngoài để rửa tay, Mạnh Kiều bị âm thanh này làm cho giật mình.
“À, bị máy uốn tóc làm bỏng, đau lắm.” Cô còn đang tìm cơ hội để nói chuyện với Trần Thâm, không nghĩ tới là sẽ gặp anh ở đây, nhân tiện cô còn làm nũng nữa.
Nghe câu trả lời của Mạnh Kiều, trái tim của Trần Thâm cũng buông lỏng đôi chút.
Anh nhíu mày, nói: “Để anh xem nào?”
Mạnh Kiều ngoan ngoãn nghiêng đầu cho anh xem. Trầm Thâm tiến gần lại, nhẹ thổi một hơi lên cổ cô.
“Bây giờ không đau nữa rồi!”
Mạnh Kiều vui vẻ nói. Cô nghĩ, tối nay cô có dùng nước hoa, không biết có thể mê hoặc được anh không?
“Chiều nay đi gặp bạn trai?” Trần Thâm cúi đầu, nhìn vào mắt cô.
“Hả?” Vẻ mặt Mạnh Kiều đầy vẻ khó hiểu:
“Người tới chiều nay là em trai em, không phải bạn trai.” Nếu không thì sao cô còn trêu chọc anh chứ?
Người đã trải qua nhiều sóng gió như Trần Thâm lúc này lại ngẩn người.
Anh kéo Mạnh Kiều vào một căn phòng trống, sau đó khóa trái cửa.
“Thật sự không có bạn trai?” Anh hỏi lại một lần nữa.
“Có bạn rồi thì ai còn đáp lại nụ hôn của anh chứ?” Mạnh Kiều chọc chọc ngực anh.
Cửa sổ giấy cuối cùng cũng bị chọc thủng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bọn họ có tính là mập mờ không nhỉ?
Mạnh Kiều chống cằm nhìn Trần Thâm đang đóng phim ở cách đó không xa, tự hỏi quan hệ giữa hai người hiện tại là như thế nào.
Có lẽ diễn thử đều là diễn trực tiếp như vậy nhỉ? Không phải đâu, nếu không thì chẳng phải là chơi trò lưu manh à? Tuy rằng sau chuyện này, thái độ của Trần Thâm cũng không có gì thay đổi, nhưng Mạnh Kiều có cảm giác anh đang trốn tránh mình.
Mạnh Kiều cũng chẳng phải là người hay ngại ngùng gì cả, cô tính hỏi trực tiếp cho rõ ràng.
“Anh Trần Thâm, cảnh quay ban nãy của anh quá tuyệt vời!”
Nụ cười trên mặt Mạnh Kiều tươi như hoa nở, cô dựng ngón tay cái, không tiếc lời khen ngợi Trầm Thâm.
Trần Thâm cười, “Lần này muốn uống cái gì?”
Bình thường Mạnh Kiều muốn nhờ vả gì anh thì đều bày ra khuôn mặt đáng yêu dễ thương này.
Nghe được lời này, trong một giây nào đó, Mạnh Kiều cảm thấy không thích Trần Thâm nữa rồi. Cô phải là loại người hay nịnh nọt đâu!
“Không có đâu, em chỉ muốn khen anh thôi.” Mạnh Kiều cúi đầu tay cọ lên mặt bàn, nói:
“Cảnh diễn thử hôm trước của chúng ta…”
Mạnh Kiều còn chưa nói hết câu thì người khác đã gọi cô.
Tiểu Vinh ở phía xa xa đi tới gần hai người bọn họ, vừa đi vừa nói với cô:
“Kiều Kiều, có người tìm chị kìa!”
“Hả? Ai cơ?” Mạnh Kiều tò mò.
“Là một người đàn ông. Anh ấy nói là gọi cho chị nhưng chị không nghe máy.” Tiểu Vinh ngoan ngoãn trả lời: “Em đi mua cơm vừa đúng lúc gặp anh ấy.”
Mạnh Kiều lấy điện thoại ra.
“Ôi đệch! Chị quên mất là có người tới! Cảm ơn Tiểu Vinh nha! Lần sau chị mời cưng uống thạch nho.”
Mạnh Kiều nói một tiếng với Trần Thâm rồi vui vẻ chạy đi.
“Này…”
Trần Thâm lên tiếng, đợi tới khi Tiểu Vinh đi tới gần, anh mới nói:
“Người đàn ông kia là ai thế?”
“Anh Trần Thâm hỏi em hả?” Tiểu Vinh chỉ vào mũi mình.
“Ừ.”
Trần Thâm sát lại, hỏi:
“Chẳng phải gần đây có chuyện là người hâm mộ đóng giả thành người quen à?”
“À không đâu ạ. Anh trai nhỏ kia thật sự rất đẹp trai, hơn nữa còn có số điện thoại của Kiều Kiều nữa. Em lấy cơm hộp cho chị ấy nhiều nên nhớ rõ dãy số đấy mà.” Tiểu Vinh cảm thấy anh Trần Thâm thật tốt bụng.
“Anh Trần Thâm yên tâm đi, ở đó có bảo vệ mà. Hơn nữa, em nghĩ người kia là bạn trai của Kiều Kiều ấy. Nếu không thì lúc chị ấy nhìn điện thoại cũng không vui vẻ như vậy.”
Trần Thâm cảm thấy trái tim mình như bị đâm một nhát rồi. Anh nặng nề “ồ” một tiếng. Mạnh Kiều đã nói với anh, dùng một từ đơn “ồ” là đang mắng người. Nhưng hiện tại anh đang thật sự muốn mắng người đây. Cơ mà cũng không biết người đàn ông kia có nghe được không nữa.
Trần Thâm cảm thấy bây giờ mình hành động không còn thẳng thắn như trước đây nữa. Chờ tới khi đưa ra được kết quả rồi thì lại xuất hiện người thứ ba chọc gậy bánh xe. Mở đầu chẳng hề giống trong tưởng tượng chút nào.
Mạnh Kiều đi tới chỗ nghỉ của bảo vệ thì gặp Mạnh Kỳ.
“A a a!! Muốn chết quá!!!” Mạnh Kiều trực tiếp cầm lấy hũ dưa chua trong tay Mạnh Kỳ, vui vẻ như đứa trẻ nhận được búp bê Tây Dương.
“Tật xấu.” Mạnh Kỳ cười cô.
“Em nói chuyện như vậy với chị gái của mình à? Chị muốn mách với bác là em mắng chị!” Mạnh Kiều không cam lòng yếu thế.
Mạnh Kỳ là con trai của bác Mạnh Kiều. Cậu thi vào đại học nằm cùng thành phố với phim trường mà Mạnh Kiều đang đóng. Gần đây trường học cho nghỉ nên cậu về nhà, rồi bị Mạnh Kiều nhờ cầm dưa chua mà mẹ gửi đến tới phim trường cho cô.
Cơm hộp ở đoàn làm phim cũng không thể nói là không ăn được, nhưng mà hương vị quá nồng. Gần đây cô ăn uống không tốt lắm, thời tiết còn nắng nóng nữa. Cho nên cô muốn ăn đồ chua mẹ làm. Thật ra cũng có chút nhớ nhà, cho nên bắt Mạnh Kỳ phải mang đồ tới cho cô. Nhìn thấy người nhà, khiến cô càng nhớ nhà hơn.
“Buổi chiều chị không có cảnh quay, buổi tối đạo diễn mở tiệc liên hoan. Buổi chiều chị đưa em đi ăn nhé?” Mạnh Kiều đề nghị.
“OK.” Mạnh Kỳ nhìn điện thoại, trả lời.
“Vậy em chờ một chút, chị quay lại thu dọn đồ đạc rồi về khách sạn.” Mạnh Kiều nâng bình dưa chua lên.
“Vâng.” Mạnh Kỳ đứng tại chỗ chờ cô.
Mạnh Kiều trở lại phim trường để cất đồ đạc vào trong túi, chào tạm biệt đạo diễn xong xuôi rồi, cô còn định tìm Trần Thâm để say goodbye anh, nhưng lại chẳng thấy anh đâu.
“Chắc là cô ấy đang tìm cậu đấy.” Đạo diễn nhìn người vừa xuất hiện bên cạnh mình – Trần Thâm.
“Ừ.” Trần Thâm nhìn màn hình, đáp lại một tiếng.
“Nhìn bộ dạng ngại ngùng của cậu này.” Dường như đạo diễn bắt được hai bím tóc của anh, cười nói.
Trần Thâm cười “ha ha”, tiếng cười vô cùng kinh khủng. Anh nhìn Wechat, dòng tin nhắn “Mạnh Kiều, em đi đâu thế?” vẫn chưa được gửi đi.
Mạnh Kiều đưa Mạnh Kỳ tới gần đó ăn chơi một lúc. Nhưng cô ăn không nhiều, bởi vì cô còn phải để dành bụng tối ăn liên hoan nữa. Đến lúc đó có bầu không khí ấy, có lẽ còn có thể nói chuyện rõ ràng với Trần Thâm..
Trở lại khách sạn để tắm rửa, sau đó cô tự trang cho mình điểm xong xuôi. Lúc ở đoàn làm phim, cô đều tết hai bím tóc. Lần này, Mạnh Kiều định dùng máy uốn tóc, uống thành lọn sóng nước cho giống một “bad girl”. Bởi vì cô cảm thấy Trần Thâm sẽ thích một người con gái gợi cảm, có hương vị phụ nữ trường thành.
Trong lúc chờ máy làm tóc nóng lên, Mạnh Kiều đứng trước gương tạo dáng, cố gắng bày ra vẻ xinh đẹp nhất. Nghĩ tới việc lát nữa mình sẽ thật xinh đẹp thì cô lại tự bật cười.
Cô lấy mấy lọn tóc cuốn vào máy làm tóc, còn nghĩ rằng đêm nay sẽ là một đêm vui vẻ thì bi kịch cũng bắt đầu.
Mạnh Kiều là một người không hề khéo léo chút nào, máy uốn không cẩn thận chạm vào cổ cô. Và rồi trong phòng tắm truyền tới tiếng hét thảm thiết.
“A, đau đau đau.” Mạnh Kiều bị đau tới mức sợ hãi. Cô lập tức nhổ nguồn điện của máy uốn tóc, rồi xem vết thương của mình.
Chỗ cổ hồng lên một vùng, cũng may máy uốn tóc không nóng lắm. Chỗ bị bỏng ở cổ kia có nóng rát, nhưng có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Mạnh Kiều buông tóc, hít sâu, quên đi, không cần làm nữa, cô đã là tiên nữ rồi, không cần làm tóc nữa.
Cơ mà tâm trạng khó tránh khỏi buồn bực, cô tức giận thu dọn đồ đạc. Sau đó đi ra ngoài tìm Tiểu Vinh để chuẩn bị đi tới nơi liên hoan.
Tiểu Vinh nhìn chỗ hồng hồng trên cổ cô, ánh mắt trở nên mờ ám, nhưng cũng không nhiều lời mà chỉ hơi:
“Ăn cơm xong rồi? Chơi cũng rất vui vẻ ạ?”
“Cũng bình thường. Nhưng mà có một cửa hàng có món thịt trâu xào nấm rất ngon, lần sau chúng ta có thể cùng đi.” Mạnh Kiều kéo tay cô ấy, hỏi: “Bọn mình đi tới đấy kiểu gì thế?”
“Xe của anh Trần Thâm đang đợi ở bên ngoài, còn những người khác có lẽ đã đi hết rồi.”
“Ồ tốt quá!” Mạnh Kiều bình tĩnh trả lời.
“Haiz, Tiểu Vinh, em xem lớp trang điểm của chị, với cả son có đậm quá không?”
“Không đâu ạ. Bình thường chị đều phải mặc diễn phục, đều là váy của học sinh. Hôm nay chị mặc đặc biệt đẹp! Thật sự rất mê người.” Tiểu Vinh dựng ngón tay cái.
“Tiểu Vinh à, em có ý định theo đuổi ngôi sao nào không? Miệng ngọt quá đó!” Mạnh Kiều cười.
“Em theo đuổi chị nhá!”
“Được thôi, lát nữa chị cho em một trăm chữ ký tay của chị. Sau này chị mà nổi tiếng rồi thì em có thể bán với giá cao đó.”
“Cảm giác tốt thật đấy!”
Khi hai người đi tới cửa khách sạn thì trời đã tối. Xe bảo mẫu của Trần Thâm dừng bên cạnh, hai người vội vàng chạy tới rồi ngồi lên xe.
“Xin chào đàn anh.”
“Chào anh Trần Thâm.”
“Ừ.” Trần Thâm trả lời hai người, nhưng ánh mắt lại dừng trên một người.
Thật ra Mạnh kiều muốn ngồi cùng một băng ghế với Trần Thâm, nhưng mà để một mình Tiểu Vinh ngồi ở ghế sau lại không được tốt lắm. Cho nên cô đành ngồi vào ghế sau cùng Tiểu Vinh. Nhưng mà Trần Thâm lại không biết. Anh cho rằng là cô sợ bạn trai hiểu lầm mình.
Tâm trạng thật sự không tốt chút nào.
Cô gái này còn ăn mặc xinh đẹp như vậy nữa.
Trong xe rất im lặng, Tiểu Vinh cũng không tiện mở miệng nói chuyện, cô nhắn cho Mạnh Kiều một tin nhắn.
Tiểu Vinh không theo đuổi ngôi sao: Anh Thâm là một người rất rất tốt luôn.
Tiểu Vinh không theo đuổi ngôi sao: Hôm nay chị đi ra ngoài, anh ấy còn lo lắng cho chị nữa.
Kiều Kiều đáng yêu est: Chuyện này từ khi nào thế?
Tiểu Vinh không theo đuổi ngôi sao: Lúc buổi chiều ấy. Anh ấy còn hỏi em người kia là ai, sợ chị gặp phải người xấu.
Kiều Kiều đáng yêu est: Thái độ của anh ấy lúc đó như nào?
Tiểu Vinh không theo đuổi ngôi sao: Không có thái độ gì cả.
Kiều Kiều đáng yêu est: “…”
Mạnh Kiều không cúi đầu nhìn điện thoại, mà ngược lại còn ngẩng đầu nhìn cái gáy của Trần Thâm. Trần Thâm là một người đẹp trai hoàn mỹ.
Hiện tại, tựa như cô đã xác định được hình như Trần Thâm cũng có chút ý tứ với mình rồi ha ha.
Trần Thâm vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình. Cho tới tận khi xuống xe mới hoàn hồn.
Chỉ là, khi xuống xe rồi, ánh sáng của nhà hàng kia khiến cho anh thấy rõ được vết hồng hồng trên cổ Mạnh Kiều.
Mẹ nó!
Không thể nói rõ được cảm xúc lúc này của anh là như nào, nhưng chắc chắn có chua và chát.
Trên bàn cơm, Trần Thâm im lặng lạ thường. Khi Mạnh Kiều ra khỏi phòng thì anh cũng không nhịn được mà đi theo.
“Trên cổ bị làm sao vậy?” Trần Thâm hỏi.
Vừa từ trong phòng vệ sinh ra ngoài để rửa tay, Mạnh Kiều bị âm thanh này làm cho giật mình.
“À, bị máy uốn tóc làm bỏng, đau lắm.” Cô còn đang tìm cơ hội để nói chuyện với Trần Thâm, không nghĩ tới là sẽ gặp anh ở đây, nhân tiện cô còn làm nũng nữa.
Nghe câu trả lời của Mạnh Kiều, trái tim của Trần Thâm cũng buông lỏng đôi chút.
Anh nhíu mày, nói: “Để anh xem nào?”
Mạnh Kiều ngoan ngoãn nghiêng đầu cho anh xem. Trầm Thâm tiến gần lại, nhẹ thổi một hơi lên cổ cô.
“Bây giờ không đau nữa rồi!”
Mạnh Kiều vui vẻ nói. Cô nghĩ, tối nay cô có dùng nước hoa, không biết có thể mê hoặc được anh không?
“Chiều nay đi gặp bạn trai?” Trần Thâm cúi đầu, nhìn vào mắt cô.
“Hả?” Vẻ mặt Mạnh Kiều đầy vẻ khó hiểu:
“Người tới chiều nay là em trai em, không phải bạn trai.” Nếu không thì sao cô còn trêu chọc anh chứ?
Người đã trải qua nhiều sóng gió như Trần Thâm lúc này lại ngẩn người.
Anh kéo Mạnh Kiều vào một căn phòng trống, sau đó khóa trái cửa.
“Thật sự không có bạn trai?” Anh hỏi lại một lần nữa.
“Có bạn rồi thì ai còn đáp lại nụ hôn của anh chứ?” Mạnh Kiều chọc chọc ngực anh.
Cửa sổ giấy cuối cùng cũng bị chọc thủng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~