Diễn Giả Thành Thật – Thị Tử Phi
Chương 30
Từ vùng ngoại thành về đến nhà, Trần Thâm bắt đầu thu xếp đồ đạc để trở về đoàn làm phim.
Lấy một cái vali, mở tủ quần áo, bắt đầu sắp xếp quần áo.
Anh lấy một cái, Mạnh Kiều giúp anh xếp gọn vào hành lý.
Đồ cần phải mang theo không nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong. Trợ lý còn chưa tới, Trần Thâm còn một ít thời gian ở cùng Mạnh Kiều.
“Muốn ăn gì nào?” Trần Thâm xoa đầu Mạnh Kiều, muốn giải quyết vấn đề bữa tối cho cô trước, nếu không cô chắc chắn sẽ lười biếng không chịu làm đồ ăn.
“Em không đói.” Mạnh Kiều dựa vào lòng anh, khẽ lắc đầu.
“Xem tủ lạnh còn cái gì, để anh làm cho em.” Trần Thâm quyết định, xuống lầu làm đồ ăn cho cô.
“Nói như kiều anh là đầu bếp ấy.” Mạnh Kiều đi sau lưng ai, lải nhải.
“Là ai nói đồng chí Tiểu Trần nấu cơm ngon nhất?” Trần Thâm đi phía trước, Mạnh Kiều giữ chặt vai anh, sau đó nhảy lên người anh, để anh cõng mình.
“Nhưng mà đồng chí Tiểu Trần sắp phải đi rồi.”
Trần Thâm vươn tay ra phía sau, vỗ chân cô, “Ba ngày nữa anh sẽ về.”
Mạnh Kiều thầm than một câu trong lòng, không nói gì nữa.
Xuống lầu một, Trần Thâm thả Mạnh Kiều xuống, để cô tự chơi một mình, nhưng Mạnh Kiều lại muốn theo anh vào phòng bếp.
Trần Thâm thái rau, cô sẽ đứng ở bên anh không cầm dao. Trần Thâm xào rau, cô sẽ chuyển sang bên anh không cầm muỗng.
Anh phát hiện, cho dù anh làm gì thì Mạnh Kiều cũng đều đi theo anh, giống như một cái đuôi nhỏ, ban nãy sắp xếp quần áo cũng như vậy. Rõ ràng là khi về đến nhà đã mệt mỏi đến nỗi nằm trên sô pha, sau khi nghe anh nói phải thu dọn hành lý thì lập tức bò dậy, chạy theo anh, giúp anh thu xếp quần áo.
Đồ ăn xào xong, tắt bếp.
Trần Thâm ôm Mạnh Kiều vào lòng, cúi đầu hôn môi cô, “Không muốn anh đi à?”
Mạnh Kiều mím môi, đôi mắt nhìn chằm chăm nút áo trên người anh, một lát sau mới tủi thân “vâng” một tiếng.
Vươn tay nghịch nút áo của anh, Mạnh Kiều nói: “Nhà lớn như vậy mà chỉ có một mình em ở.”
“À, thì ra không phải là nhớ anh, mà là do không dám ở một mình.” Trần Thâm đụng nhẹ vào mũi cô.
Mạnh Kiều đánh anh, lại bị anh giữ chặt tay, bàn tay lớn của anh nắm ngược lấy tay cô, “Đưa em đi cùng nhé?”
“Không được rồi, ngày mai em còn phải đi họp.” Mạnh Kiều uể oải nói.
Tình yêu khiến cô như gặp được nhiều may mắn hơn. Mức độ nổi tiếng của Mạnh Kiều nâng cao hơn một bước, kịch bản tìm tới cô có rất nhiều. Cô đang để ý một kịch bản không tồi, chị Hà bảo cô ngày mai tới công ty để bàn bạc.
“Anh chơi game với em đi.” Mạnh Kiều nói.
Trần Thâm bày đồ ăn đã nấu xong lên bàn, hỏi: “Không ăn cơm?”
“Mỗi ngày em chỉ ăn một chút đồ ăn của đầu bếp Trần nấu, muốn để dành đến khi anh về nấu món mới cho em.” Mạnh Kiều tựa như một em bé muốn mẹ mua đồ chơi cho, kéo tay Trần Thâm đi về phía sô pha.
Chơi game một lát, cô cảm thấy chán, haiz, người buồn cảnh có vui bao giờ, chơi trò chơi cũng chẳng tìm được niềm vui.
Mạnh Kiều rời khỏi giao diện trò chơi, dựa đầu vào vai Trần Thâm. Cô mở WeChat, gửi cho người bên cạnh một tin nhắn.
Kiều Kiều: Em sẽ nhớ anh.
Không thấy giao diện WeChat xuất hiện ngôi sao, cô lại nhắn thêm một câu: “Rất nhớ anh.”
Quả nhiên có ngôi sao.
Cô nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của Trần Thâm, muốn nhìn xem của anh có ngôi sao hay không. Nhưng lại chẳng ngờ rằng, anh đã đổi tên của cô, đổi thành đào mật nước.
“A! Anh sửa từ lúc nào thế?” Xấu hổ chết đi được! Sao mà có thể lấy lời nói trên giường thành làm biệt danh cơ chứ?
“Tối hôm sau, sau khi em ngủ.” Trần Thâm thành thật khai báo.
“Xấu hổ chết mất.” Mạnh Kiều chọc chọc cánh tay Trần Thâm.
“Chỉ có anh được nếm qua hương vị đó thôi mà.” Trần Thâm an ủi cô.
“Anh đừng nói ra mà.” Mạnh Kiều ôm gối che mặt mình, ai mà ngờ được anh sẽ làm như vậy chứ?
Trần Thâm cười.
Bỏ gối ôm xuống, Mạnh Kiều nhìn đồng hồ, nói: “Em đi vệ sinh, anh phải đi thì cũng chờ em ra rồi mới được đi đó!”
Nói xong thì chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Nhìn bóng dáng của cô, Trần Thâm lấy điện thoại ra, nhấn vào một số điện thoại rồi gọi đi.
“Alo, anh họ.” Trần Yên nơm nớp lo sợ nhận điện thoại của anh họ mình.
“Đang làm gì thế?” Trần Thâm hỏi.
“Em… Em ở nhà.”
“Tới nhà anh ở mấy ngày đi.” Trần Thâm nói.
Trần Yên ở bên kia hét lên: “A! Không được đâu anh ơi! Em lên đại học rồi, không cần phải làm bài tập hè đâu.”
Khi còn nhỏ, vào đợt nghỉ đông và nghỉ hè, mẹ cô liền đưa cô đến nhà Trần Thâm để làm bài tập, nói là: “Học tập anh họ của con đi, thành tích tốt như vậy, con đi theo học hỏi một chút.”
“Mấy ngày tói anh đến đoàn làm phim, chị dâu em ở nhà một mình, em đến ở cùng cô ấy vài ngày.” Trần Thâm cắt lời cô ấy, “Máy ảnh mà em đăng lên vòng bạn bè kia, mấy ngày nữa anh sẽ cho người mang tới cho em.”
“Vâng, anh họ!” Giọng điệu của Trần Yên lập tức thay đổi, “Anh yên tâm đi, có em ở đây, bảo đảm ngày nào chị dâu cũng vui vẻ!”
“Ừ.” Trần Thâm lại dặn dò: “Mấy ngày tới ở nhà, ăn cơm đúng giờ, chị dâu em lười ăn, em phải nhìn cô ấy ăn. Còn có, ăn ít kem thôi.”
“Cái túi lần trước em nói, ngày mai anh sẽ cho người đưa tới cùng máy ảnh.” Anh bổ sung thêm.
“Được rồi! Anh họ! Không thành vấn đề!” Giọng điệu của Trần Yên cao hơn, chỉ thiếu không khom lưng cúi người cảm ơn.
“Anh đang nói chuyện với ai đấy? Trợ lý sao? Anh ấy tới rồi?” Mạnh Kiều vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy anh đang nghe điện thoại.
“Không phải, là em họ anh, Trần Yên, hai người chào hỏi một chút đi.” Trần Thâm đưa điện thoại cho cô.
“À…” Mạnh Kiều nhận điện thoại, “Alo, chào em.”
“Em chào chị! Em tên là Trần Yên, chị gọi em Yên Yên là được!” Trần Yên rất vui vẻ.”
“Chào Yên Yên, chị là Mạnh Kiều.”
Trần Yên còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Trần Thâm cắt ngang, anh cầm lấy điện thoại, nói: “Mau thu dọn quần áo rồi tới đây.”
Thấy anh cúp điện thoại, Mạnh Kiều hỏi: “Yên Yên muốn đi đâu ạ?”
“Tới đây ở cùng em.”
“À, không cần đâu, lúc nãy em chỉ nói giỡn thôi.”
“Trần Yên đang nghỉ hè, con bé nhàn rỗi cũng không có việc gì làm.” Trần Thâm nhìn đồng hồ, có lẽ sắp phải đi rồi.”
Anh lên lầu thay quần áo, quả nhiên, Mạnh Kiều cũng đi theo anh.
Vừa bước chân lên cầu thang, Trần Thâm không quay đầu lại, chỉ vươn tay ra phía sau. Mạnh Kiều nắm lấy tay anh, đẩy anh đi lên lầu.
“Ngoan ngoãn ở nhà. Trần Yên rất hay chọc ghẹo, nếu con bé trêu em, em cứ nói với anh.” Trần Thâm cởi áo trên ra.
Mạnh Kiều ngồi trên giường, hai tay khoanh lại, chống cằm.
“Em biết rồi.”
“Ăn cơm đúng giờ, chăm sóc bản thân tốt, có nghe thấy không?” Trần Thâm thay quần áo xong, thấy cô lăn qua lăn lại trên giường. Anh đi tới đè cô lại, ngồi bên mép giường, nói chuyện với cô.
“Em biết rồi.” Mạnh Kiều nhăn mặt.
Trần Thâm phát hiện Mạnh Kiều trở nên rất dính người, mà cô cũng phát hiện ra điều đó.
Không thể nào! Chẳng lẽ đây chính là yêu vào mất não trong truyền thuyết sao?
Đi xuống lầu, vừa đúng lúc trợ lý gọi tới, nói rằng đã đến rồi.
Trần Thâm không để cô ngoài, mà tạm biệt cô ở cửa.
“Trần Yên học nhiếp ảnh, không phải em muốn chụp ảnh ngoài vườn hoa sao? Bảo con bé chụp cho em. Có lẽ váy anh mua cho em ngày mai sẽ tới.”
Hai mắt Mạnh Kiều sáng lên: “Oa!”
“Trong nhà có giấu quà cho em, lát nữa tự đi tìm nhé.”
Mạnh Kiều mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Trần Thâm mới yên tâm ra ngoài.
Tiễn Trần Thâm đi, Mạnh Kiều vốn cho rằng tâm trạng sẽ cô đơn, buồn bã, nhưng lại bị quà mà anh nói gợi lên hứng thú.
Ở nhà nhảy nhót lung tung tìm quà, đã hơn nửa giờ, trong nhà đều đã tìm hết, ấy thế mà cô vẫn không tìm được.
Trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần không từ bỏ!
Cô nằm trên ghế sô pha, vừa chờ Trần Yên tới, vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Thâm.
Kiều Kiều: Em không tìm thấy.
Kiều Kiều: Đã tìm hết rồi cũng không tìm thấy.
Kiều Kiều: Anh nói cho em biết là ở đâu đi.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Trần Thâm, suýt chút nữa thì Mạnh Kiều đã tức chết.
Anh nói: Vốn dĩ không có quà gì cả, chỉ là muốn em vận động nhiều hơn thôi.
Kiều Kiều: Được rồi, anh đã đánh mất cô gái đào mật nước đáng yêu xinh đẹp của mình rồi.
Trần Thâm gửi một tin nhắn thoại tới, Mạnh Kiều mở nghe.
“Đợi anh trở về sẽ tặng bản thân cho em.”
Sao anh lại có thể nói ra lời nói ghê tởm muốn chết đó nhỉ? Mạnh Kiều đánh vào gối ôm!
Đáng giận!
Nhưng mà giọng nói rất hay, nghe lại mấy lần nữa.
Sau khi nghe mấy chục lần, cô mới cười tủm tỉm lưu tin nhắn thoại này xuống.
Haiz, ai bảo cô là bạn gái rộng lượng nhất thế giới này chứ?
Tha thứ cho anh vậy.
Lấy một cái vali, mở tủ quần áo, bắt đầu sắp xếp quần áo.
Anh lấy một cái, Mạnh Kiều giúp anh xếp gọn vào hành lý.
Đồ cần phải mang theo không nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong. Trợ lý còn chưa tới, Trần Thâm còn một ít thời gian ở cùng Mạnh Kiều.
“Muốn ăn gì nào?” Trần Thâm xoa đầu Mạnh Kiều, muốn giải quyết vấn đề bữa tối cho cô trước, nếu không cô chắc chắn sẽ lười biếng không chịu làm đồ ăn.
“Em không đói.” Mạnh Kiều dựa vào lòng anh, khẽ lắc đầu.
“Xem tủ lạnh còn cái gì, để anh làm cho em.” Trần Thâm quyết định, xuống lầu làm đồ ăn cho cô.
“Nói như kiều anh là đầu bếp ấy.” Mạnh Kiều đi sau lưng ai, lải nhải.
“Là ai nói đồng chí Tiểu Trần nấu cơm ngon nhất?” Trần Thâm đi phía trước, Mạnh Kiều giữ chặt vai anh, sau đó nhảy lên người anh, để anh cõng mình.
“Nhưng mà đồng chí Tiểu Trần sắp phải đi rồi.”
Trần Thâm vươn tay ra phía sau, vỗ chân cô, “Ba ngày nữa anh sẽ về.”
Mạnh Kiều thầm than một câu trong lòng, không nói gì nữa.
Xuống lầu một, Trần Thâm thả Mạnh Kiều xuống, để cô tự chơi một mình, nhưng Mạnh Kiều lại muốn theo anh vào phòng bếp.
Trần Thâm thái rau, cô sẽ đứng ở bên anh không cầm dao. Trần Thâm xào rau, cô sẽ chuyển sang bên anh không cầm muỗng.
Anh phát hiện, cho dù anh làm gì thì Mạnh Kiều cũng đều đi theo anh, giống như một cái đuôi nhỏ, ban nãy sắp xếp quần áo cũng như vậy. Rõ ràng là khi về đến nhà đã mệt mỏi đến nỗi nằm trên sô pha, sau khi nghe anh nói phải thu dọn hành lý thì lập tức bò dậy, chạy theo anh, giúp anh thu xếp quần áo.
Đồ ăn xào xong, tắt bếp.
Trần Thâm ôm Mạnh Kiều vào lòng, cúi đầu hôn môi cô, “Không muốn anh đi à?”
Mạnh Kiều mím môi, đôi mắt nhìn chằm chăm nút áo trên người anh, một lát sau mới tủi thân “vâng” một tiếng.
Vươn tay nghịch nút áo của anh, Mạnh Kiều nói: “Nhà lớn như vậy mà chỉ có một mình em ở.”
“À, thì ra không phải là nhớ anh, mà là do không dám ở một mình.” Trần Thâm đụng nhẹ vào mũi cô.
Mạnh Kiều đánh anh, lại bị anh giữ chặt tay, bàn tay lớn của anh nắm ngược lấy tay cô, “Đưa em đi cùng nhé?”
“Không được rồi, ngày mai em còn phải đi họp.” Mạnh Kiều uể oải nói.
Tình yêu khiến cô như gặp được nhiều may mắn hơn. Mức độ nổi tiếng của Mạnh Kiều nâng cao hơn một bước, kịch bản tìm tới cô có rất nhiều. Cô đang để ý một kịch bản không tồi, chị Hà bảo cô ngày mai tới công ty để bàn bạc.
“Anh chơi game với em đi.” Mạnh Kiều nói.
Trần Thâm bày đồ ăn đã nấu xong lên bàn, hỏi: “Không ăn cơm?”
“Mỗi ngày em chỉ ăn một chút đồ ăn của đầu bếp Trần nấu, muốn để dành đến khi anh về nấu món mới cho em.” Mạnh Kiều tựa như một em bé muốn mẹ mua đồ chơi cho, kéo tay Trần Thâm đi về phía sô pha.
Chơi game một lát, cô cảm thấy chán, haiz, người buồn cảnh có vui bao giờ, chơi trò chơi cũng chẳng tìm được niềm vui.
Mạnh Kiều rời khỏi giao diện trò chơi, dựa đầu vào vai Trần Thâm. Cô mở WeChat, gửi cho người bên cạnh một tin nhắn.
Kiều Kiều: Em sẽ nhớ anh.
Không thấy giao diện WeChat xuất hiện ngôi sao, cô lại nhắn thêm một câu: “Rất nhớ anh.”
Quả nhiên có ngôi sao.
Cô nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của Trần Thâm, muốn nhìn xem của anh có ngôi sao hay không. Nhưng lại chẳng ngờ rằng, anh đã đổi tên của cô, đổi thành đào mật nước.
“A! Anh sửa từ lúc nào thế?” Xấu hổ chết đi được! Sao mà có thể lấy lời nói trên giường thành làm biệt danh cơ chứ?
“Tối hôm sau, sau khi em ngủ.” Trần Thâm thành thật khai báo.
“Xấu hổ chết mất.” Mạnh Kiều chọc chọc cánh tay Trần Thâm.
“Chỉ có anh được nếm qua hương vị đó thôi mà.” Trần Thâm an ủi cô.
“Anh đừng nói ra mà.” Mạnh Kiều ôm gối che mặt mình, ai mà ngờ được anh sẽ làm như vậy chứ?
Trần Thâm cười.
Bỏ gối ôm xuống, Mạnh Kiều nhìn đồng hồ, nói: “Em đi vệ sinh, anh phải đi thì cũng chờ em ra rồi mới được đi đó!”
Nói xong thì chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Nhìn bóng dáng của cô, Trần Thâm lấy điện thoại ra, nhấn vào một số điện thoại rồi gọi đi.
“Alo, anh họ.” Trần Yên nơm nớp lo sợ nhận điện thoại của anh họ mình.
“Đang làm gì thế?” Trần Thâm hỏi.
“Em… Em ở nhà.”
“Tới nhà anh ở mấy ngày đi.” Trần Thâm nói.
Trần Yên ở bên kia hét lên: “A! Không được đâu anh ơi! Em lên đại học rồi, không cần phải làm bài tập hè đâu.”
Khi còn nhỏ, vào đợt nghỉ đông và nghỉ hè, mẹ cô liền đưa cô đến nhà Trần Thâm để làm bài tập, nói là: “Học tập anh họ của con đi, thành tích tốt như vậy, con đi theo học hỏi một chút.”
“Mấy ngày tói anh đến đoàn làm phim, chị dâu em ở nhà một mình, em đến ở cùng cô ấy vài ngày.” Trần Thâm cắt lời cô ấy, “Máy ảnh mà em đăng lên vòng bạn bè kia, mấy ngày nữa anh sẽ cho người mang tới cho em.”
“Vâng, anh họ!” Giọng điệu của Trần Yên lập tức thay đổi, “Anh yên tâm đi, có em ở đây, bảo đảm ngày nào chị dâu cũng vui vẻ!”
“Ừ.” Trần Thâm lại dặn dò: “Mấy ngày tới ở nhà, ăn cơm đúng giờ, chị dâu em lười ăn, em phải nhìn cô ấy ăn. Còn có, ăn ít kem thôi.”
“Cái túi lần trước em nói, ngày mai anh sẽ cho người đưa tới cùng máy ảnh.” Anh bổ sung thêm.
“Được rồi! Anh họ! Không thành vấn đề!” Giọng điệu của Trần Yên cao hơn, chỉ thiếu không khom lưng cúi người cảm ơn.
“Anh đang nói chuyện với ai đấy? Trợ lý sao? Anh ấy tới rồi?” Mạnh Kiều vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy anh đang nghe điện thoại.
“Không phải, là em họ anh, Trần Yên, hai người chào hỏi một chút đi.” Trần Thâm đưa điện thoại cho cô.
“À…” Mạnh Kiều nhận điện thoại, “Alo, chào em.”
“Em chào chị! Em tên là Trần Yên, chị gọi em Yên Yên là được!” Trần Yên rất vui vẻ.”
“Chào Yên Yên, chị là Mạnh Kiều.”
Trần Yên còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Trần Thâm cắt ngang, anh cầm lấy điện thoại, nói: “Mau thu dọn quần áo rồi tới đây.”
Thấy anh cúp điện thoại, Mạnh Kiều hỏi: “Yên Yên muốn đi đâu ạ?”
“Tới đây ở cùng em.”
“À, không cần đâu, lúc nãy em chỉ nói giỡn thôi.”
“Trần Yên đang nghỉ hè, con bé nhàn rỗi cũng không có việc gì làm.” Trần Thâm nhìn đồng hồ, có lẽ sắp phải đi rồi.”
Anh lên lầu thay quần áo, quả nhiên, Mạnh Kiều cũng đi theo anh.
Vừa bước chân lên cầu thang, Trần Thâm không quay đầu lại, chỉ vươn tay ra phía sau. Mạnh Kiều nắm lấy tay anh, đẩy anh đi lên lầu.
“Ngoan ngoãn ở nhà. Trần Yên rất hay chọc ghẹo, nếu con bé trêu em, em cứ nói với anh.” Trần Thâm cởi áo trên ra.
Mạnh Kiều ngồi trên giường, hai tay khoanh lại, chống cằm.
“Em biết rồi.”
“Ăn cơm đúng giờ, chăm sóc bản thân tốt, có nghe thấy không?” Trần Thâm thay quần áo xong, thấy cô lăn qua lăn lại trên giường. Anh đi tới đè cô lại, ngồi bên mép giường, nói chuyện với cô.
“Em biết rồi.” Mạnh Kiều nhăn mặt.
Trần Thâm phát hiện Mạnh Kiều trở nên rất dính người, mà cô cũng phát hiện ra điều đó.
Không thể nào! Chẳng lẽ đây chính là yêu vào mất não trong truyền thuyết sao?
Đi xuống lầu, vừa đúng lúc trợ lý gọi tới, nói rằng đã đến rồi.
Trần Thâm không để cô ngoài, mà tạm biệt cô ở cửa.
“Trần Yên học nhiếp ảnh, không phải em muốn chụp ảnh ngoài vườn hoa sao? Bảo con bé chụp cho em. Có lẽ váy anh mua cho em ngày mai sẽ tới.”
Hai mắt Mạnh Kiều sáng lên: “Oa!”
“Trong nhà có giấu quà cho em, lát nữa tự đi tìm nhé.”
Mạnh Kiều mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Trần Thâm mới yên tâm ra ngoài.
Tiễn Trần Thâm đi, Mạnh Kiều vốn cho rằng tâm trạng sẽ cô đơn, buồn bã, nhưng lại bị quà mà anh nói gợi lên hứng thú.
Ở nhà nhảy nhót lung tung tìm quà, đã hơn nửa giờ, trong nhà đều đã tìm hết, ấy thế mà cô vẫn không tìm được.
Trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần không từ bỏ!
Cô nằm trên ghế sô pha, vừa chờ Trần Yên tới, vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Thâm.
Kiều Kiều: Em không tìm thấy.
Kiều Kiều: Đã tìm hết rồi cũng không tìm thấy.
Kiều Kiều: Anh nói cho em biết là ở đâu đi.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Trần Thâm, suýt chút nữa thì Mạnh Kiều đã tức chết.
Anh nói: Vốn dĩ không có quà gì cả, chỉ là muốn em vận động nhiều hơn thôi.
Kiều Kiều: Được rồi, anh đã đánh mất cô gái đào mật nước đáng yêu xinh đẹp của mình rồi.
Trần Thâm gửi một tin nhắn thoại tới, Mạnh Kiều mở nghe.
“Đợi anh trở về sẽ tặng bản thân cho em.”
Sao anh lại có thể nói ra lời nói ghê tởm muốn chết đó nhỉ? Mạnh Kiều đánh vào gối ôm!
Đáng giận!
Nhưng mà giọng nói rất hay, nghe lại mấy lần nữa.
Sau khi nghe mấy chục lần, cô mới cười tủm tỉm lưu tin nhắn thoại này xuống.
Haiz, ai bảo cô là bạn gái rộng lượng nhất thế giới này chứ?
Tha thứ cho anh vậy.