Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết
Chương 45: Kết quả
“Người anh em, không cần giết người đâu, tôi có thể giúp anh lấy được vị trí này”, Trương Hùng trở tay vỗ vào vai Trình Thanh.
“Anh sao?”, Trình Thanh liếc nhìn Trương Hùng.
Không giống như những thế hệ sau của nhà họ Trình, Trình Thành trước giờ không sống trong sự quan tâm những người lớn, anh ta theo bố mình đi khắp nơi trên thế giới, “bán mạng” ở khắp nơi, anh ta có thể dễ dàng nói ra những lời giết hai anh em của mình như thế chứng tỏ sự trải đời và hiểu biết của anh ta.
Trình Thanh nhận ra mình không thể nhìn thấu người đàn ông trước mặt này, anh ta cũng vui vẻ cười đùa giống mình nhưng Trình Thanh chắc chắn anh ta tàn nhẫn hơn mình. Khi mình nói muốn giết hai người anh em, hễ là bất kỳ ai dù là trùm ma túy coi thường tính mạng con người cũng sẽ tỏ ra bất ngờ, sau đó mới là khen ngợi hoặc nói sang chuyện khác.
Nhưng người này lại chẳng nói gì.
Chỉ có hai khả năng, một là anh ta nghĩ mình đang đùa, hai là anh ta đã quen với việc này rồi.
Trình Thanh nhìn Trương Hùng, Trương Hùng cũng đang nhìn Trình Thanh, lúc này Trình Thanh ngạc nhiên nhận ra mình lại cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc anh ta là người thế nào?
Trình Thanh tự hỏi, chỉ vài giây thôi mà anh ta đã có cảm giác không thể thở nổi.
“Thế nào người anh em, tôi giúp anh lấy được vị trí này, trở thành người nắm quyền sau này của nhà họ Trình”, Trương Hùng lại nói.
Cho đến khi Trương Hùng lên tiếng, Trình Thanh mới cảm nhận được khí tức đè nén mình, khiến mình không thở nổi tản đi, lúc này anh ta mới thở phào.
“Tại sao lại giúp tôi?”, Trình Thanh khó hiểu.
“Vì vợ tôi”, Trương Hùng thẳng thắn nói ra mục đích của mình: “Sau khi anh tiếp quản nhà họ Trình, anh phải tỏ rõ thái độ đứng cùng phe với vợ tôi, nếu có người đe dọa vợ tôi xuất hiện, tôi muốn anh cố gắng tiêu diệt người đó”.
Trình Thanh cúi đầu không nói, ra vẻ trầm tư.
“Hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu anh làm theo cách riêng của mình, chẳng khác gì một canh bạc, cược thắng thì anh thắng, thua thì chắc anh biết rõ kết cục hơn tôi, thế nào?”, Trương Hùng cầm chai rượu lên rót đầy ly cho Trình Thanh, sau đó lại cầm một ly khác, chờ Trình Thanh trả lời.
Trình Thanh lặng thinh mười giây, sau đó ngẩng đầu lên, cầm ly rượu trên bàn lên chạm vào ly rượu trong tay Trương Hùng.
Ly rượu phát ra tiếng vang.
“Hợp tác vui vẻ”, Trình Thanh mỉm cười với Trương Hùng.
“Tất nhiên”, Trương Hùng ngẩng đầu lên uống cạn rượu.
Mẹ Lâm Vĩ ngồi trên bàn, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt khá bất mãn.
“Tôi nói này Lâm Thanh Hy, cô tốt xấu gì cũng đại diện cho nhà họ Lâm mà cứ lấy bừa gì đó tặng cho ông cụ Trình à?”
Lâm Vĩ cũng hừ một tiếng: “Đúng thế, đúng là làm mất mặt người nhà họ Lâm, tao thấy mày cũng đừng ngồi ở cái chức tổng giám đốc Lâm Thị nữa, chẳng được gì đâu”.
“Choang!”
Một âm thanh vang lên, là tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất bị vỡ.
Trương Hùng liếc nhìn Lâm Vĩ, Lâm Vĩ vốn dĩ còn khí thế bừng bừng lập tức hoảng sợ không dám nói nữa.
Thấy thế, Lâm Xuyên ở bên cạnh mím môi cười trộm.
Trương Hùng đứng dậy, không vui nhìn Lâm Vĩ: “Ai nói đồ bọn tôi đem đến tặng là thấp kém, mở to mắt chó của anh ra nhìn cho rõ”.
Trong nhà, bàn mà ông cụ Trình ngồi đang xì xào bàn tán, ba đệ tử của ông cụ Trình cũng bày tỏ ý kiến của mình về mối quan hệ xã hội mà Trình Quảng và Trình Mông vừa thể hiện, xem thử ai trong hai người họ phù hợp với vị trí nắm quyền nhà họ Trình sau này.
Còn Trình Thanh bị ba người đó tự động bỏ qua.
“Con cho rằng Trình Quảng là một người khá tốt. Thầy à, lúc đầu con cũng từng nghe nói về cây nhân sâm hoang dã này, đã có bốn mươi năm tuổi, có rất nhiều người muốn mua nó nhưng Trình Quảng đã có được nó, trước tiên không nói cần bao nhiêu mối quan hệ mới có được, chỉ riêng công sức phải bỏ ra cũng rất lớn, chúng ta không thể chỉ nhìn vào năng lực mà quên đi chữ hiếu”.
Người nói là Tiêu Thăng, viên chức của Ninh Tỉnh.
“Con nghĩ Trình Mông cũng được”, Ninh Trường Hà - lãnh đạo quân đội Ninh Tỉnh nói: “Cả Hoa Hạ này rất ít người có thể được ông Hậu Khải nhận làm đệ tử, vì yêu cầu của ông Hầu Khải quá cao, người bình thường khó có thể đạt được, Trình Mông có tài, chịu khó làm việc, năng lực rất khá”.
“Cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”, ông cụ Trình không tỏ thái độ gì mà hỏi một đệ tử khác của mình là Đỗ Hoa – người đứng đầu giới kinh doanh Ninh Tỉnh.
Đỗ Hoa là một người đàn ông trung niên trông rất thận trọng, dung mạo bình thường, cười khổ nói: “Thưa thầy, lựa chọn của hai đứa trẻ này chỉ là nhập ngũ hay tham gia chính trị, không thể đến lượt con”.
Những lời Đỗ Hoa nói là sự thật, thương nhân có giàu đến mấy cũng chỉ là một tờ giấy trắng trước quyền lực thôi.
“Phát biểu ý kiến là được”, ông cụ Trình bưng tách trà lên, thổi nhẹ một hơi rồi nhấp một ngụm.
“Con nghĩ, Trình Quảng giỏi hơn một chút, đứa trẻ này có lòng, hiểu lễ độ”, Đỗ Hoa nói.
Ông cụ Trình gật đầu, hít sâu một hơi.
“Thầy có quyết định rồi à?”, Ninh Trường Hà hỏi.
“Ừ”, ông cụ Trình đáp.
Mặc dù họ thì thầm to nhỏ, giọng cũng không lớn nhưng những người ngồi ở đây có ai mà không biết họ đang nói gì, bây giờ nhìn dáng vẻ của ông cụ Trình rõ ràng là muốn tỏ rõ thái độ, điều này làm tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, trong lúc họ bàn bạc lúc nãy, rất nhiều người trong số đó đã chọn đứng về phía ai.
Trình Quảng và Trình Mông ngồi trong cùng một bàn, hai người đều căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi, quyết định sau đó của ông cụ Trình sẽ ảnh hưởng đến cả đời của họ.
Ánh mắt ông cụ Trình dần chuyển đến chỗ Trình Mông, lúc này tim Trình Mông đập khá nhanh, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng tiếng thở dài của ông cụ Trình lại khiến trái tim sắp nhảy ra ngoài của Trình Mông chùng xuống.
Cuối cùng ông cụ Trình dời tầm mắt sang Trình Quảng.
“Thành công rồi, thành công rồi!”, trên bàn nhà họ Lâm, Lâm Vĩ khàn giọng hét lên, tiếng hét này còn có cảm giác sắp được thoát khỏi ràng buộc.
Mẹ của Lâm Vĩ lộ ra vẻ đắc ý, không khách sáo nói: “Lâm Thanh Hy, hôm nay xem như tính toán xong món nợ trước đó của chúng ta”.
Ngược lại Lâm Xuyên lại trông khá thờ ơ.
Trình Thanh khó hiểu nhìn về bàn ở phía Đông, Trương Hùng đang từ tốn bước đến, anh ta rất muốn biết người này có cách gì có thể để mình được chọn.
Trình Quảng cực kỳ vui mừng, vì hắn biết bắt đầu từ hôm nay số mệnh của mình sẽ thay đổi, cái tên Trình Quảng này sẽ được người ở Ninh Tỉnh này nhớ đến.
“Tiểu Quảng”, Trình Khuông nói, giọng lão ta lộ ra vẻ già nua, còn có phần uy nghiêm.
“Vâng thưa ông nội”, Trình Quảng đứng dậy, cúi đầu xuống.
“Ngồi đi”, Trình Khuông làm động tác đ è xuống, sau khi Trình Quảng ngồi xuống, lão ta nói tiếp: “Tiểu Quảng, ông đã bàn với ba người chú của cháu, trong cả nhà họ Trình, cháu là người khá có tài, em trai cháu vẫn còn nhỏ, lại còn đang đi học, không thích hợp để ra ngoài bôn ba, còn cháu cũng đã đến lúc thành gia lập nghiệp rồi”.
Lúc Trình Khuông nói đến đây, mọi người đều biết rõ kết quả lần này, Trình Quảng sẽ trở thành người nắm quyền trong mấy chục năm tới của nhà họ Trình.
“Anh sao?”, Trình Thanh liếc nhìn Trương Hùng.
Không giống như những thế hệ sau của nhà họ Trình, Trình Thành trước giờ không sống trong sự quan tâm những người lớn, anh ta theo bố mình đi khắp nơi trên thế giới, “bán mạng” ở khắp nơi, anh ta có thể dễ dàng nói ra những lời giết hai anh em của mình như thế chứng tỏ sự trải đời và hiểu biết của anh ta.
Trình Thanh nhận ra mình không thể nhìn thấu người đàn ông trước mặt này, anh ta cũng vui vẻ cười đùa giống mình nhưng Trình Thanh chắc chắn anh ta tàn nhẫn hơn mình. Khi mình nói muốn giết hai người anh em, hễ là bất kỳ ai dù là trùm ma túy coi thường tính mạng con người cũng sẽ tỏ ra bất ngờ, sau đó mới là khen ngợi hoặc nói sang chuyện khác.
Nhưng người này lại chẳng nói gì.
Chỉ có hai khả năng, một là anh ta nghĩ mình đang đùa, hai là anh ta đã quen với việc này rồi.
Trình Thanh nhìn Trương Hùng, Trương Hùng cũng đang nhìn Trình Thanh, lúc này Trình Thanh ngạc nhiên nhận ra mình lại cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc anh ta là người thế nào?
Trình Thanh tự hỏi, chỉ vài giây thôi mà anh ta đã có cảm giác không thể thở nổi.
“Thế nào người anh em, tôi giúp anh lấy được vị trí này, trở thành người nắm quyền sau này của nhà họ Trình”, Trương Hùng lại nói.
Cho đến khi Trương Hùng lên tiếng, Trình Thanh mới cảm nhận được khí tức đè nén mình, khiến mình không thở nổi tản đi, lúc này anh ta mới thở phào.
“Tại sao lại giúp tôi?”, Trình Thanh khó hiểu.
“Vì vợ tôi”, Trương Hùng thẳng thắn nói ra mục đích của mình: “Sau khi anh tiếp quản nhà họ Trình, anh phải tỏ rõ thái độ đứng cùng phe với vợ tôi, nếu có người đe dọa vợ tôi xuất hiện, tôi muốn anh cố gắng tiêu diệt người đó”.
Trình Thanh cúi đầu không nói, ra vẻ trầm tư.
“Hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu anh làm theo cách riêng của mình, chẳng khác gì một canh bạc, cược thắng thì anh thắng, thua thì chắc anh biết rõ kết cục hơn tôi, thế nào?”, Trương Hùng cầm chai rượu lên rót đầy ly cho Trình Thanh, sau đó lại cầm một ly khác, chờ Trình Thanh trả lời.
Trình Thanh lặng thinh mười giây, sau đó ngẩng đầu lên, cầm ly rượu trên bàn lên chạm vào ly rượu trong tay Trương Hùng.
Ly rượu phát ra tiếng vang.
“Hợp tác vui vẻ”, Trình Thanh mỉm cười với Trương Hùng.
“Tất nhiên”, Trương Hùng ngẩng đầu lên uống cạn rượu.
Mẹ Lâm Vĩ ngồi trên bàn, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt khá bất mãn.
“Tôi nói này Lâm Thanh Hy, cô tốt xấu gì cũng đại diện cho nhà họ Lâm mà cứ lấy bừa gì đó tặng cho ông cụ Trình à?”
Lâm Vĩ cũng hừ một tiếng: “Đúng thế, đúng là làm mất mặt người nhà họ Lâm, tao thấy mày cũng đừng ngồi ở cái chức tổng giám đốc Lâm Thị nữa, chẳng được gì đâu”.
“Choang!”
Một âm thanh vang lên, là tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất bị vỡ.
Trương Hùng liếc nhìn Lâm Vĩ, Lâm Vĩ vốn dĩ còn khí thế bừng bừng lập tức hoảng sợ không dám nói nữa.
Thấy thế, Lâm Xuyên ở bên cạnh mím môi cười trộm.
Trương Hùng đứng dậy, không vui nhìn Lâm Vĩ: “Ai nói đồ bọn tôi đem đến tặng là thấp kém, mở to mắt chó của anh ra nhìn cho rõ”.
Trong nhà, bàn mà ông cụ Trình ngồi đang xì xào bàn tán, ba đệ tử của ông cụ Trình cũng bày tỏ ý kiến của mình về mối quan hệ xã hội mà Trình Quảng và Trình Mông vừa thể hiện, xem thử ai trong hai người họ phù hợp với vị trí nắm quyền nhà họ Trình sau này.
Còn Trình Thanh bị ba người đó tự động bỏ qua.
“Con cho rằng Trình Quảng là một người khá tốt. Thầy à, lúc đầu con cũng từng nghe nói về cây nhân sâm hoang dã này, đã có bốn mươi năm tuổi, có rất nhiều người muốn mua nó nhưng Trình Quảng đã có được nó, trước tiên không nói cần bao nhiêu mối quan hệ mới có được, chỉ riêng công sức phải bỏ ra cũng rất lớn, chúng ta không thể chỉ nhìn vào năng lực mà quên đi chữ hiếu”.
Người nói là Tiêu Thăng, viên chức của Ninh Tỉnh.
“Con nghĩ Trình Mông cũng được”, Ninh Trường Hà - lãnh đạo quân đội Ninh Tỉnh nói: “Cả Hoa Hạ này rất ít người có thể được ông Hậu Khải nhận làm đệ tử, vì yêu cầu của ông Hầu Khải quá cao, người bình thường khó có thể đạt được, Trình Mông có tài, chịu khó làm việc, năng lực rất khá”.
“Cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”, ông cụ Trình không tỏ thái độ gì mà hỏi một đệ tử khác của mình là Đỗ Hoa – người đứng đầu giới kinh doanh Ninh Tỉnh.
Đỗ Hoa là một người đàn ông trung niên trông rất thận trọng, dung mạo bình thường, cười khổ nói: “Thưa thầy, lựa chọn của hai đứa trẻ này chỉ là nhập ngũ hay tham gia chính trị, không thể đến lượt con”.
Những lời Đỗ Hoa nói là sự thật, thương nhân có giàu đến mấy cũng chỉ là một tờ giấy trắng trước quyền lực thôi.
“Phát biểu ý kiến là được”, ông cụ Trình bưng tách trà lên, thổi nhẹ một hơi rồi nhấp một ngụm.
“Con nghĩ, Trình Quảng giỏi hơn một chút, đứa trẻ này có lòng, hiểu lễ độ”, Đỗ Hoa nói.
Ông cụ Trình gật đầu, hít sâu một hơi.
“Thầy có quyết định rồi à?”, Ninh Trường Hà hỏi.
“Ừ”, ông cụ Trình đáp.
Mặc dù họ thì thầm to nhỏ, giọng cũng không lớn nhưng những người ngồi ở đây có ai mà không biết họ đang nói gì, bây giờ nhìn dáng vẻ của ông cụ Trình rõ ràng là muốn tỏ rõ thái độ, điều này làm tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, trong lúc họ bàn bạc lúc nãy, rất nhiều người trong số đó đã chọn đứng về phía ai.
Trình Quảng và Trình Mông ngồi trong cùng một bàn, hai người đều căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi, quyết định sau đó của ông cụ Trình sẽ ảnh hưởng đến cả đời của họ.
Ánh mắt ông cụ Trình dần chuyển đến chỗ Trình Mông, lúc này tim Trình Mông đập khá nhanh, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng tiếng thở dài của ông cụ Trình lại khiến trái tim sắp nhảy ra ngoài của Trình Mông chùng xuống.
Cuối cùng ông cụ Trình dời tầm mắt sang Trình Quảng.
“Thành công rồi, thành công rồi!”, trên bàn nhà họ Lâm, Lâm Vĩ khàn giọng hét lên, tiếng hét này còn có cảm giác sắp được thoát khỏi ràng buộc.
Mẹ của Lâm Vĩ lộ ra vẻ đắc ý, không khách sáo nói: “Lâm Thanh Hy, hôm nay xem như tính toán xong món nợ trước đó của chúng ta”.
Ngược lại Lâm Xuyên lại trông khá thờ ơ.
Trình Thanh khó hiểu nhìn về bàn ở phía Đông, Trương Hùng đang từ tốn bước đến, anh ta rất muốn biết người này có cách gì có thể để mình được chọn.
Trình Quảng cực kỳ vui mừng, vì hắn biết bắt đầu từ hôm nay số mệnh của mình sẽ thay đổi, cái tên Trình Quảng này sẽ được người ở Ninh Tỉnh này nhớ đến.
“Tiểu Quảng”, Trình Khuông nói, giọng lão ta lộ ra vẻ già nua, còn có phần uy nghiêm.
“Vâng thưa ông nội”, Trình Quảng đứng dậy, cúi đầu xuống.
“Ngồi đi”, Trình Khuông làm động tác đ è xuống, sau khi Trình Quảng ngồi xuống, lão ta nói tiếp: “Tiểu Quảng, ông đã bàn với ba người chú của cháu, trong cả nhà họ Trình, cháu là người khá có tài, em trai cháu vẫn còn nhỏ, lại còn đang đi học, không thích hợp để ra ngoài bôn ba, còn cháu cũng đã đến lúc thành gia lập nghiệp rồi”.
Lúc Trình Khuông nói đến đây, mọi người đều biết rõ kết quả lần này, Trình Quảng sẽ trở thành người nắm quyền trong mấy chục năm tới của nhà họ Trình.