Đích Nữ Tướng Phủ Hóa Điên
Chương 19: Phần 19
Ta trực tiếp đưa ra đáp án:
“Là Trịnh Quốc Công.”
Trịnh Quốc Công.
Cậu ruột của Tam hoàng tử.
Sắc mặt phụ thân không thay đổi, nhưng trên gương mặt vẫn phủ đầy mây mù u ám.
Rõ ràng ông đã từng nghi ngờ đến Trịnh Quốc Công.
“Có bằng chứng không?” Phụ thân nhìn chằm chằm vào ta.
Ông không phải nghi ngờ đáp án này, mà muốn những bằng chứng cụ thể hơn.
Ta gật đầu:
“Bằng chứng đã sớm được giao vào tay phụ thân rồi. Những bức thư liên lạc giữa Cố Trường Khanh và bọn sơn tặc chính là bằng chứng.”
“Ý con là gì?”
“Phụ thân, giấy được dùng để viết những bức thư mà Cố Trường Khanh gửi cho bọn sơn tặc là giấy Bạch Lộc Tuyên do Cẩm Long Đường ở Kinh Châu chế tác.
“Bạch Lộc Tuyên được chế tạo bằng phương pháp bí truyền của Cẩm Long Đường, giấy mỏng và nhẹ, mềm mại mà dai, trắng hơn tuyết, hương thơm lan tỏa. Do đặc tính tinh khiết như ngọc, viết bút không trơn, thấm mực rõ ràng, từ lâu đã được quy định làm cống phẩm tiến vào hoàng cung, chỉ dành riêng cho hoàng tộc sử dụng.”
Phụ thân nhíu mày, từ trong ngăn bí mật trên giá sách lấy ra những bức thư, giơ lên ánh sáng để đối chiếu.
“Quả nhiên là giấy Bạch Lộc Tuyên.”
Phụ thân ném những bức thư đang so sánh xuống bàn, cười lạnh lùng.
Ta thu dọn những bức thư trên bàn lại ngay ngắn, chậm rãi tiếp tục:
“Trong nửa năm qua, giấy Bạch Lộc Tuyên trong cung chỉ có một lần bị lưu ra bên ngoài. Đó là khi bệ hạ trong buổi Thưởng Mai Yến đã ban mười xấp giấy Bạch Lộc Tuyên cho Tam hoàng tử. Việc này thực ra rất nhiều người biết, cũng không phải bí mật gì.
“Vì vậy, việc Cố Trường Khanh có thể sử dụng giấy Bạch Lộc Tuyên chỉ có thể là do Tam hoàng tử lén thưởng cho hắn. Nhưng tại sao Cố Trường Khanh lại dùng giấy đó trong trường hợp này? Bởi vì hắn không dám dùng công khai — giấy Bạch Lộc Tuyên có tính định hướng rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, Cố Trường Khanh lại là kẻ chẳng bao giờ chịu làm điều gì trong âm thầm. Tính thích khoe khoang của hắn khiến hắn không thể cưỡng lại việc dùng giấy Bạch Lộc Tuyên khi liên lạc với bọn sơn tặc, như một cách kín đáo khoe khoang thân phận cao quý của mình.”
Phụ thân trầm ngâm, lắc đầu phản bác:
“Chưa chắc. Trong cung, rất nhiều quý nhân đều sở hữu giấy Bạch Lộc Tuyên. Có thể là người khác đưa giấy đó cho Cố Trường Khanh...”
“Không thể nào.”
Ta cầm tờ giấy mỏng manh lên, đặt gần mũi và nhẹ nhàng ngửi:
“Giấy Bạch Lộc Tuyên mà bệ hạ ban cho Tam hoàng tử không phải là loại Bạch Lộc Tuyên thông thường, mà là loại đã được cải tiến, gọi là Lộc Hoàng Tuyên. Điểm khác biệt lớn nhất giữa Lộc Hoàng Tuyên và Bạch Lộc Tuyên chính là ở việc Lộc Hoàng Tuyên được bổ sung thêm vàng lá và Long Tiên Hương.”
Nghe vậy, phụ thân theo bản năng cầm một tờ thư lên, đặt gần mũi để ngửi.
Nhưng phụ thân vốn không rành về các loại hương liệu, nên không thể xác định liệu hương thơm nhè nhẹ này có phải là mùi Long Tiên Hương trong truyền thuyết hay không.
Ông nhìn ta, ánh mắt hiện lên chút hoài nghi.
Ta khẽ mỉm cười, điềm tĩnh nói:
“Tất nhiên, chút Long Tiên Hương này chẳng đáng gì trong mắt Tam hoàng tử. Nhưng một cống phẩm quý giá như vậy, dùng để ban thưởng cho tâm phúc của mình, cũng đủ để thể hiện sự coi trọng.”
Ta xé một mảnh nhỏ từ phần giấy trống của tờ thư, châm ngọn nến lên, rồi đặt mảnh giấy vào ngọn lửa để nướng.
Mảnh giấy vừa gặp lửa, lập tức tỏa ra hương thơm thanh nhã, mùi hương lan tỏa khắp phòng, kéo dài không tan.
Hương thơm khác biệt này hoàn toàn thuyết phục phụ thân.
“Đúng là Long Tiên Hương… Điều đó có nghĩa là, Cố gia quả thực đã sớm có liên hệ với Tam hoàng tử.”
Phụ thân vừa nói, gương mặt vẫn bình tĩnh, không chút d.a.o động.
Nhưng ta biết rõ, trong lòng ông, cơn giận dữ đã sớm bùng lên.
Bản tính phụ thân xưa nay vẫn là yêu thì muốn người ta sống, hận thì muốn người ta chết. Cố gia đã dám vu oan bôi nhọ nhà họ Ninh, phụ thân hẳn đã muốn tiêu diệt bọn chúng từ lâu. Chỉ là ông không ngờ, Cố gia lại nhanh chân hơn ông, sớm trèo lên cây đại thụ mà ông đang nhắm đến.
Thật đúng là xui xẻo.
“Vậy thì, kẻ đứng sau sắp đặt để bọn sơn tặc bắt con, muốn hủy hoại sự trong sạch của con, chính là Tam hoàng tử.”
Ngón trỏ của phụ thân gõ từng nhịp lên chồng thư trên bàn.
Ta lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói thêm lời nào.
Nói đến mức này, ta tin rằng phụ thân đã có quyết định của mình.