Đích Nữ Tướng Phủ Hóa Điên
Chương 16: Phần 16
Ta không lập tức đi ngay, mà cầm lấy thánh chỉ, chậm rãi bước đến trước mặt Trần thị, khẽ nhếch môi cười:
“Mẫu thân, nhi nữ được phong làm quận chúa rồi, mẫu thân có mừng cho nhi nữ không?”
Trần thị siết chặt lấy nhi nữ của mình, không trả lời ta, chỉ trợn mắt nhìn ta đầy căm phẫn.
Nụ cười trên môi ta càng thêm rạng rỡ, sau khi thưởng thức đủ vẻ mặt tức giận đến không thể bộc phát của Trần thị, ta mới xoay người đi về phía thư phòng của phụ thân.
Vừa bước vào thư phòng, phụ thân liền vỗ tay cười lớn:
“Đồng nhi, con quả thực là mưu sĩ xuất chúng của phụ thân! Phản ứng của triều thần, tâm tư của bệ hạ, sự cân nhắc lợi hại trong hậu cung, tất cả đều bị con nắm chắc trong lòng bàn tay. Không hổ là tài trí hơn người, tài trí hơn người a! Qua chuyện này, đừng nói danh tiếng nhà họ Ninh không hề suy suyển, mà ngược lại, chúng ta còn chiếm được thánh tâm của bệ hạ, trước mặt bệ hạ thật sự đã đại diện cho nhà họ Ninh nở mày nở mặt! Ha ha ha ha! Cứ để đám lão già kia ghen tỵ đi, ai bảo họ không sinh ra được một nhi nữ tài hoa tuyệt diễm như Đồng nhi của ta chứ!”
Ta cúi đầu mỉm cười, không nói lời nào.
Phụ thân tự mình vui vẻ cười một lúc, sau đó mới nhận ra ta đã đứng đây khá lâu, vội vàng kéo ghế, đỡ ta ngồi xuống:
“Con đứng lâu vậy chẳng phải rất mệt sao? Mau ngồi xuống, từ nay về sau ở trước mặt phụ thân không cần giữ lễ!”
“Đa tạ phụ thân ban tọa.”
Ta vội vàng đứng dậy, hành lễ với phụ thân, sau đó mới ngồi xuống lại.
Phụ thân thấy ta cẩn trọng như vậy, không khỏi bật cười:
“Con a con, ài, nhưng cũng đúng, con dù sao cũng là Thanh Bình quận chúa rồi, nhất cử nhất động không thể để người khác bắt lỗi. Cẩn thận một chút cũng tốt! Đám trẻ trong nhà cũng nên học hỏi con nhiều hơn, nếu bọn chúng có được một nửa sự thông minh và tự chủ của con, phụ thân sẽ chẳng cần bận tâm thêm gì nữa!”
Ta gật đầu:
“Phụ thân nói rất phải. Đồng nhi cũng có một chuyện muốn bàn bạc với phụ thân.”
“Con cứ nói!”
Phụ thân vừa làm động tác mời “cứ thoải mái nói!”, vừa bước đến bàn trà pha trà cho ta.
“Phụ thân, chuyện thanh bạch nay đã rõ ràng, Cố Trần muốn tiếp tục làm ầm lên về chuyện này đã không còn khả năng. Nhưng chúng ta rốt cuộc cũng đã kết thù với Cố gia, nếu không diệt trừ tận gốc, chỉ e hậu họa vô cùng.”
Bóng lưng đang bận rộn của phụ thân khựng lại một chút, sau đó giọng nói đầy vẻ không mấy quan tâm vang lên:
“Đồng nhi không cần lo, tên họ Cố vô lại kia chẳng qua chỉ là một quan ngũ phẩm…”
“Phụ thân, chỉ e kẻ đứng sau Cố gia, không chỉ đơn giản là một quan ngũ phẩm.”
Ta nhận lấy tách trà từ tay phụ thân, nhấp một ngụm nhỏ, nhẹ giọng nói:
“Phụ thân, không lâu trước đây, khi nhi nữ bị sơn tặc bắt đi, phụ thân đoán xem ngoại gia ngoài việc g.i.ế.c sạch sơn tặc ra, còn làm gì nữa?”
Phụ thân nhíu mày:
“Còn làm gì nữa?”
“Họ đã lục soát toàn bộ sào huyệt của đám sơn tặc, tìm được những bức thư này.”
Ta lấy bằng chứng chứng minh Cố Trường Khanh cấu kết với sơn tặc đưa ra trước mặt phụ thân.
Phụ thân lần lượt xem xét từng bức thư, càng xem, lông mày càng nhíu chặt.
“Không đúng, Cố gia sao có thể…”
“Đúng vậy, nhìn thế nào Cố gia cũng không giống kẻ có khả năng nuôi một sào huyệt sơn tặc lớn như vậy. Chỉ bằng chút bổng lộc của Cố Trần, nuôi sống gia đình hắn đã đủ chật vật, huống chi là nuôi cả đám sơn tặc này.”
“Cố gia có kẻ đứng sau.”
Ánh mắt phụ thân càng trở nên lạnh lẽo.
Ta gật đầu:
“Đúng vậy, hơn nữa người này trong triều chắc chắn không hề tầm thường. Đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có mấy người. Phụ thân…”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lùng mà cảnh giác của phụ thân:
“Cần phải tính trước một bước.”
21
Phụ thân cân nhắc suốt ba ngày, sau đó lại triệu ta đến thư phòng.
“Đồng nhi, hiện nay chưa xuất hiện dấu hiệu nào của cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử. Nếu chúng ta tùy tiện tham gia và chọn phe, thật sự quá mức liều lĩnh. Phụ thân cho rằng, việc này nên tạm gác lại.”
Ta không hề ngạc nhiên.
Dù sao thì lão phụ này xưa nay vẫn luôn thích diễn trò trước mặt người khác, ra vẻ một trung thần thuần khiết.
Ta không nói thêm lời nào, chỉ dẫn phụ thân đến viện của ta.
Trong vườn hoa ở viện, ta đặt một chậu cây, trong chậu trồng hai gốc thực vật.
“Phụ thân, xin người xem.”
Phụ thân nhìn thoáng qua, vẻ mặt không hiểu: “Con trồng thứ gì đây?”
“Thứ gì cũng không quan trọng.” Ta chỉ vào chậu cây, trầm giọng nói: “Điều quan trọng là, chậu này chỉ chứa được một gốc cây, còn gốc cây kia tất yếu sẽ bị loại bỏ. Hiện tại, con chỉ đang đợi. Đợi chúng tranh đoạt dinh dưỡng trong đất, đợi chúng quyết định thắng bại, đến lúc đó, con sẽ loại bỏ gốc yếu hơn, để gốc khỏe mạnh được độc chiếm chậu này.”
Phụ thân hiển nhiên đã hiểu ta muốn nói điều gì, ông tức giận vì sự cả gan làm loạn của ta, không khỏi trừng mắt nhìn ta lạnh lùng.
Ta không chút d.a.o động, tiếp tục nói:
“Phụ thân, từ lúc con trồng gốc cây thứ hai, cuộc tranh đoạt đã bắt đầu. Hơn nữa, cùng với sự lớn lên của chúng, sự cạnh tranh này chắc chắn sẽ càng ngày càng khốc liệt. Phụ thân, xin người suy nghĩ kỹ. Người đời xưa nay đều dễ dàng thêm hoa trên gấm, nhưng thật khó để đưa than sưởi ấm giữa trời tuyết lạnh.”
Nói xong, ta cúi người hành lễ với phụ thân, rồi quay lưng rời đi.
Phụ thân đứng trước chậu cây, chăm chú nhìn hai gốc cây con, im lặng hồi lâu.