Đi Trong Sương Mù - Trang 3
Chương 59: C59: Tín túc lặng lẽ quay đầu lại
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 59.
Tín Túc lặng lẽ quay đầu lại
Lúc Lâm Tái Xuyên tỉnh lại, trời đã tối. Anh ngồi dậy trên sô pha... Sau đó, anh phát hiện trong phòng có thêm một vị khách không mời.
Tín Túc đang ngồi trước bàn làm việc của anh, một tay cầm con chuột, một tay thò vào trong túi trước mặt, lấy ra mấy miếng thịt khô, sau đó, không tiếng động, nhét đồ ăn vào miệng.
Lâm Tái Xuyên vừa mua cho cậu một thùng đồ ăn vặt lớn. Người này đã một ngày ba bữa, thêm bữa ăn khuya, tốc độ kinh người tiêu diệt nửa thùng.
Nghe thấy tiếng động trên sô pha, Tín Túc ném vỏ không vào thùng rác, quay đầu hỏi: "Anh tỉnh rồi à? Á, anh dậy hơi muộn rồi. Tôi vừa ăn hết túi cuối cùng".
Lâm Tái Xuyên kéo rèm vào, ánh sáng trong phòng mờ ảo. Anh cầm di động, mở màn hình, 5 giờ rưỡi, sắp đến giờ tan làm.
Anh giơ tay xoa xoa giữa hai chân mày, thấp giọng hỏi: "Tôi không ăn. Đang xem gì vậy?"
"Anh Hạ Tranh buổi chiều vừa gửi thông tin tư liệu cho tôi. Chính là mấy cái anh yêu cầu điều tra".
Tín Túc dựa về phía sau, mắt cá chân tùy ý gác trên đùi, "Không tra không biết, trong gần 5 năm, số lượng bé trai vị thành niên bị mất tích ở thành phố Phù Tụ nhiều không bình thường. Hơn nữa, đa phần đều là trẻ mồ côi không cha, không mẹ. Kể cả có mất tích, cũng không mấy người để ý. Cùng lắm là đến đồn công an lập án. Nhưng cuối cùng đều không tìm thấy, không giải quyết được việc gì. Mặc dù không phải tất cả số bé trai mất tích đều có liên quan đến vụ án này, nhưng nhiều người mất tích như vậy, cuối cùng chỉ còn hơn 20 đứa. Tỉ lệ đào thải như vậy cũng quá cao".
Dừng một chút, Tín Túc lại nói: "Chuyện này làm tôi nhớ đến biện phá dưỡng sâu độc của người Miêu Cương được ghi lại trong sách cổ. Bọn họ đặt sâu độc vào một món đồ sứ, để các sâu độc cắn nuốt, tàn sát lẫn nhau, hoàn toàn dựa vào bản năng cầu sống nguyên thủy bóp chết đồng loại, nuốt ăn vào bụng. Con sâu độc còn sống cuối cùng sẽ trở thành "vua".
Chỉ mấy câu ngắn gọn bâng quơ của Tín Túc lại khiến người nghe thấy rợn người.
Nếu chế tạo "binh khí" hoàn mỹ như Hà Phương, yêu cầu dùng rất nhiều mạng sống và máu tươi của đồng bạn...
Lâm Tái Xuyên trong lòng nặng nề, nhẹ giọng nói: "Hi vọng không phải như vậy".
Đây là phỏng đoán xấu nhất.
Tín Túc không nói gì thêm, rút khăn ướt lau tay, thái độ tích cực: "Tan làm rồi! Cùng đi ăn cơm chiều khkông?"
"Ừm. Muốn ăn gì?"
Tín Túc đẩy cửa ra ngoài, rất dễ nói chuyện: "Không thèm gì cả. Anh dẫn tôi đi đâu liền ăn ở đấy là được".
Trên đường ra khỏi tòa nhà văn phòng, Lâm Tái Xuyên nghĩ đến gì đó, mở tài khoản ngân hàng trên điện thoại xem, bên trong quả nhiên không biết nhiều thêm 10.000 đồng từ khi nào.
Có điều, với trình độ tiêu phí của Tín Túc, số tiền này cũng không tiêu xài được bao lâu.
Lâm Tái Xuyên nhìn thông tin người chuyển tiền, giấu tên.
Anh bất đắc dĩ mở miệng: "Tín Túc, cậu không cần chuyển tiền cho tôi đâu".
Tín Túc vẻ mặt mờ mịt nói: "Tôi không có".
Lâm Tái Xuyên: "........."
Người này luôn rất giỏi giả vờ ngốc nghếch trước mặt anh.
Tín Túc không biết Lâm Tái Xuyên có bao nhiêu tiền tiết kiệm. Cậu chỉ sợ anh thật sự không có tiền ăn cơm cùng mình. Đồ ăn ngon nếu không có người chia sẻ thì đúng là một việc vô cùng tiếc nuối. Cho nên, cậu vào văn phòng, lén chuyển tiền sinh hoạt nửa tháng cho anh, ý đồ để tự nuôi bản thân. Kết quả, vừa ra cửa, cậu đã bị phát hiện.
Người này đút hai tay vào túi quần, vờ như không có việc gì, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao.
Hai người cùng nhau đi ra bãi đỗ xe của Cục Công an. Bên trong có rất nhiều ô tô. Giữa đám xe giá rẻ trăm ngàn, nổi bật một chiếc ô tô hoàn toàn không hợp bầy.
Tín Túc đã để ý chiếc xe này từ lâu. Chiếc xe này đỗ ở bãi đỗ xe trong Cục Công an thành phố từ lâu, giống như của đồng sự nào đó ra ngoài làm nhiệm vụ. Loại xe cá nhân chục triệu này rõ ràng không phải xe công. Cục Công an thành phố khả năng đang che giấu một cậu ấm nhà giàu, hơn nữa, giác ngộ chính trị rất cao.
Tín Túc vừa định cảm thán một câu, lại nhìn thấy Lâm Tái Xuyên đi về phía chiếc xe kia.
"........." Tín Túc bước chân ngừng lại, "Đây là xe của anh sao?"
"Ừm."
Chiếc xe này giá lăn bánh rẻ nhất cũng phải hơn 10 triệu. Các tính năng đều là đứng đầu. Tính cách của Lâm Tái Xuyên thế mà lại mua chiếc xe đắt như vậy... Không giống phong cách của anh lắm...
Tín Túc ngoài ý muốn nhướn mày, đang muốn phát biểu vài câu về việc này, lại nghe Lâm Tái Xuyên nói: "Là một người bạn khi còn sống tặng cho tôi".
"Khi còn sống"... Nghe mấy chữ này, vẻ mặt Tín Túc hơi đổi đổi.
Lâm Tái Xuyên mở cửa xe, giọng cực kỳ bình tĩnh: "Cậu ấy tên là Tống Đình Lan, là bạn cùng tham gia huấn luyện đặc biệt với tôi, là một cảnh sát nhân dân vô cùng ưu tú. Cha cậu ấy là liệt sĩ hy sinh thân mình vì tổ quốc. Mẹ là cán bộ Cục Tình báo Quốc gia, trong một chiến dịch hành động bên ngoài, bị kẻ địch ám sát. Lúc cậu ta thành niên, chính phủ bồi thường cho cậu ta một số tiền. Số tiền này, cậu ấy dành một phần quyên góp cho vùng núi khó khăn, phần còn lại tặng cho tôi và một người bạn khác cùng trường. Sau đó, Đình Lan hy sinh".
Lâm Tái Xuyên hơi rũ mắt nhìn xuống, hầu kết khẽ lăn lộn, "Nhưng di thể của cậu ấy, tôi cũng chưa thể mang về".
Tín Túc biết người này là ai. Cùng tham gia huấn luyện đặc biệt với Lâm Tái Xuyên, một người tên Giang Bùi Di, hiện là lãnh đạo nòng cốt hàng đầu của tỉnh Y. Còn một người tên Tống Đình Lan, nằm vùng Bò cạp Sa mạc, biệt danh "Chim Ngói", hy sinh 5 năm trước.
Ba người bọn họ biết nhau từ năm mười hai, mười ba tuổi. Trong hoàn cảnh huấn luyện cường độ cao, áp lực lớn, tạo thành một tình bạn gắn bó chỉ thuộc về thưở thiếu niên.
Lâm Tái Xuyên nói nhỏ, gần như không thể nghe rõ: "Chiếc xe này vẫn luôn đỗ ở Cục Công an thành phố. Coi như để cậu ấy có thể nhìn đến thời đại hiện nay".
Tín Túc trầm mặc ngồi trên ghế phụ, hiếm thấy không nói câu nào. Cậu biết tin Tống Đình Lan chết hẳn còn sớm hơn Lâm Tái Xuyên. Nhưng...
Tốt nhất, Lâm Tái Xuyên vĩnh viễn không cần biết nguyên nhân chân chính khiến "Chim Ngói" chết.
Tín Túc khẽ thở dài trong lòng.
*
* *
Hôm sau là thứ bảy, Tín Túc cùng cha nuôi Trương Đồng Tế đến bệnh viện Nhân dân kiểm tra sức khỏe.
Trương Đồng Tế năm nay 56 tuổi. Trước kia, trong thời gian xây dựng sự nghiệp, ông làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, còn thường xuyên tham gia tiệc tùng, mỗi ngày thức đêm, còn uống rượu quá nhiều. Hiện giờ, có tuổi mới để lại một thân đầy tật xấu, lâu lâu phải đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe.
Gần đây, Cục Công an thành phố cũng không bận – đúng thật không có việc gì Tín Túc có thể giúp đỡ nên cậu cũng không có tư tưởng giác ngộ phải trở lại tăng ca, không hề có gánh nặng tâm lý, nghỉ hai ngày cuối tuần.
Trong phòng chờ vip của bệnh viện, Trương Đồng Tế và Tín Túc ngồi song song trên sô pha. Gương mặt ông khá ôn hòa nhưng lại mơ hồ mang theo khí thế không giận tự uy. Vừa nhìn liền biết là người ở tầng lớp trên, nhân vật lãnh đạo giai cấp.
Trương Đồng Tế thở dài, nói: "Càng lớn tuổi càng không thích làm mấy thứ này. Tình hình sức khỏe một năm lại không bằng một năm. Đúng là làm người, không thể không già".
Tín Túc cầm lên một chùm nho óng ánh, gác một chân, giọng nhàn hạ: "Ba thôi đi. Lần trước kiểm tra sức khỏe, vị bác sĩ nữ kia còn nói sức khỏe của ba còn tốt hơn nhiều so với người đàn ông chưa đến 40 vô dụng trong nhà cô ấy".
Trương Đồng Tế hỏi: "Con thì sao? Công tác gần đây có thuận lợi không? Ba ở trên mạng thấy cuộc họp báo của Cục Công an thành phố các con hôm trước. Giống như nửa đường xuất hiện việc gì đó ngoài ý muốn... Người kia đúng là nhân chứng à?"
Tín Túc không trả lời, nói mơ hồ: "Ba cũng thấy vậy là được rồi. Thời gian gần đây, hai án mạng Cục Công an thành phố điều tra đều có quan hệ với mấy người đó".
Tín Túc nhẹ giọng nói: "Không vội. Sớm muộn gì, bọn họ cũng sẽ hoàn toàn bại lộ trong tầm nhìn của cảnh sát. Đến lúc thích hợp, con sẽ đứng sau lưng đẩy bọn họ một cái".
Trương Đồng Tế cảm thán nói: "Chu Phong Vật đã chết ba năm. Mình con đi trên con đường này lâu vậy rồi, không thấy mệt à?"
Tín Túc nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Hiện giờ, con đã không phải một mình".
Nghe vậy, Trương Đồng Tế lập tức ngạc nhiên nhìn về phái cậu: "Hả? Không ngờ có ngày chính miệng con lại nói ra mấy lời này. Chuyện này thật là... quá không giống con".
Ông vẫn nhớ rõ lần đầu ông nhìn thấy Tín Túc. Đó là một thiếu niên tối tăm, lạnh nhạt, thanh tú đẹp đẽ nhưng lại dày đặc vẻ cô đơn, giống một con sói hoang cô độc chồng chất vết thương đi trong đêm tối.
Thế mà lại có ngày, con nuôi ông thừa nhận "đồng bạn".
Tín Túc vẻ mặt nhàn nhạt, nói: "Chỉ là tình cờ có cùng chung mục đích, cùng nhau đi lên một con đường mà thôi. Chờ đến khi đạt được mục đích, cuối cùng vẫn sẽ là đường ai nấy đi. Còn không tính là người chung đường".
Nghe được giọng nói xa cách, lạnh nhạt này, Trương Đồng Tế thấy nhiều không trách, lắc lắc đầu: "Ba không giúp được con việc gì. Nếu có nhu cầu gì về tài chính, cứ nói với ba".
Tín Túc lập tức nở nụ cười: "Cảm ơn ba."
Nhìn nụ cười tươi tắn ôn hòa đến không giống giả vờ của thanh niên trước mắt, Trương Đồng Tế không khỏi thở dài trong lòng.
Ông xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, một đường lăn lê bò lết đến địa vị hiện giờ, có thể được coi là đã xem đủ mọi giai tầng xã hội, vạn vật trên trần gian, nhưng ông chỉ chưa từng xem hiểu người thanh niên này.
Cậu đồng ý mở miệng gọi ông là ba nhưng không muốn đổi họ theo ông, khăng khăng muốn giữ họ của mình; đồng ý cùng ông thực hiện thủ tục nhân nuôi trên pháp luật, cùng ông trở thành người một nhà nhưng không muốn ở cùng sổ hộ khẩu với ông.
Bọn họ là người nhà thân thiết nhất nhưng cũng xa lạ nhất.
Như thể cả đời này, Tín Túc đều sẽ không đi về phía ai.
Trương Đồng Tế là khách hàng Vvip của bệnh viện. Các hạng mục kiểm tra đều được chen ngang làm trước, kết quả có rất nhanh.
Tín Túc ngồi trong phòng nghỉ với ông một lúc, ăn sạch đĩa nho kia. Sau đó, cậu nhận được thông báo của bác sĩ, gọi xuống tầng lấy một phần báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe.
Nơi lấy kết quả kiểm tra nằm ở tầng một. Túc Túc không đi thang máy mà đi dọc theo thang bộ xuống tầng. Giày da đen nhánh dừng trên bậc thang, tạo thành tiếng bước đi không nhanh, không chậm.
Tín Túc đi xuống tầng, tình cờ đi thoáng qua một người đàn ông trung niên. Người kia rất cao, dáng người cực kỳ lực lưỡng, có thể nói là kiểu lưng hùm vai gấu. Người này đội một chiếc mũ đen, vành mũ kéo xuống rất thấp, lại cố ý cúi đầu, căn bản không nhìn rõ mặt.
Tín Túc bước xuống thang hai bước, nhận ra gì đó, đột nhiên lặng lẽ quay đầu lại, nhìn về phía sau, chỉ thấy bóng dáng người này thoáng rời đi.
Cậu không thấy mặt người kia. Hơn nữa, Tín Túc vốn có tật mù mặt. Chỉ nhìn bề ngoài, căn bản cậu không thể xác định đối phương là ai. Nhưng người đàn ông kia khiến cậu cảm thấy giống người đàn ông trong video theo dõi như đúc. Đó là hơi thở cậu ngửi thấy trên rất nhiều "đồng loại".
Tín Túc nhìn chằm chằm nơi hình bóng người kia biến mất, sau đó, xoay người, tiếp tục đi xuống thang, nghĩ thầm: Quả nhiên, bọn họ đã bắt đầu nghiên cứu địa hình ở các bệnh viện lớn.
Sau khi "để lộ ra tiếng gió" ở cuộc họp báo, cảnh sát để đảm bảo an toàn, đã chuyển "Phùng Nham Ngũ" về bệnh viện trung tâm thành phố. Không phải bệnh viện Tín Túc đang đứng, nhưng những người đó nhất định sẽ tìm được nơi đó. Sau khi phát hiện Phùng Nham Ngũ thật sự "không chết", không chừng bọn họ sẽ nhanh chóng ra tay.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tín Túc ngồi trên xe, gọi điện thoại cho Lâm Tái Xuyên, "Đội trưởng Lâm, giờ anh đang ở đâu?"
Lâm Tái Xuyên: "Ở Cục Công an thành phố. Đang chờ thông tin bên bệnh viện... Sao vậy? Sao lại gọi điện cho tôi?"
Tín Túc nói: "Bọn họ bắt đầu tìm hiểu tình hình ở các bệnh viện trong thành phố. Tôi thấy người đàn ông kia ở bệnh viện Nhân dân. Mặc dù không thấy mặt nhưng tôi cảm giác chính là người trong video giám sát".
Bên Lâm Tái Xuyên dừng lại một chút, "Tôi biết rồi. Mấy ngày nay, sẽ lưu ý giám sát ở bệnh viện".
Ngừng một chút, anh lại thấp giọng hỏi: "Sao cậu lại đến bệnh viện?"
Tín Túc trả lời: "Cùng ba nuôi đi kiểm tra sức khỏe".
Cậu đánh xe ra khỏi bãi đỗ, lười biếng mở miệng, giọng mang theo ý cười không đứng đắn, "Sao nào? Đội trưởng Lâm đang quan tâm tôi à?"
Lâm Tái Xuyên trầm tĩnh nói: "Đúng vậy. Cậu ở bên ngoài chú ý an toàn".
Tín Túc hiếm khi giật mình, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "A..."
Cậu chỉ là quen dùng miệng muốn "chiếm tiện nghi" của Lâm Tái Xuyên. Có điều, trước giờ cũng chưa chiếm được tiện nghi nào mà còn thường xuyên bị lật thuyền. Không ngờ, lần này thế mà anh thừa nhận.
Trong điện thoại im ắng một lúc, Lâm Tái Xuyên nói: "Không có chuyện gì nữa thì tôi ngắt máy trước".
"Được."
Tín Túc lái xe đi vào thành phố, thoáng nhìn qua tòa nhà bệnh viện phía xa xa phía sau qua kính chiếu hậu, đôi mắt phượng đen nhánh, lạnh băng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người đó rất nhanh sẽ hành động.
...
Thời gian càng kéo dài, khả năng Phùng Nham Ngũ "tỉnh lại" càng lớn. Một khi bọn họ xác định Phùng Nham Ngũ còn sống, nhất định sẽ ra tay trong thời gian sớm nhất.
Trận đấu trí này, ai là người cao tay hơn, sẽ sớm có kết quả.
*
* *
Buổi chiều ngày hôm sau, tầng 13 khu nằm viện, bệnh viện trung tâm thành phố.
Bên ngoài phòng bệnh có hai cảnh sát mặc đồng phục nghiêm trang canh giữ.
Cảnh sát phía bên trái quay đầu nói với đồng sự bên cạnh: "Tôi đi vệ sinh một chút".
Cảnh sát còn lại cười nói: "Đi đi".
Cảnh sát kia "nhịn" suốt hai tiếng, vốn nghĩ sẽ cố gắng cắn răng nhịn đến khi đổi gác. Nhưng đúng là không thể nhịn thêm được nữa. Cố thêm mười giây chắc sẽ "giải quyết ngay tại chỗ". Người này vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh phía cuối hành lang.
Người này vừa thở phào giải quyết nhu cầu sinh lý, vừa nghĩ vẩn vơ: "Hành động lần này khi nào sẽ kết thúc? Nếu người kia mười ngày, nửa tháng đều không xuất hiện, chẳng lẽ phải tốn nửa tháng ở đây sao?"
Đứng gác một chỗ đúng là quá nhàm chán. Cảnh sát thế mà hơi nhớ nhung những ngày ngồi trong Cục Công an thành phố xem video giám sát. Ít ra vẫn là hình ảnh chuyển động.
Xả nước xong, cảnh sát thư thái kéo lưng quần, đến trước bồn rửa tay, duỗi tay mở vòi nước. Lúc cúi lưng chuẩn bị rửa tay, có lẽ nhờ trực giác theo bản năng làm công tác điều tra hình sự nhiều năm, cảm nhận được nguy hiểm, cột sống sau lưng đột nhiên lạnh toát. Nhưng còn chưa kịp quay đầu, cảnh sát kia gần như không có thời gian kịp phản ứng, một bóng đen phía sau đột ngột hiện lên. "Cách" một tiếng giòn vang nhỏ bé, cảnh sát thấy đau nhói sau cổ, trước mắt lập tức tối sầm. Không phát ra tiếng động, ngã gục xuống bồn rửa tay.
Hết chương 59
Đến chương 60