Đi Trong Sương Mù
Chương 158: Tính cách của Diêm Vương sẽ không để lại toàn thi
Tác giả: Thương Nghiên
Tính cách của Diêm Vương sẽ không để lại toàn thi
Lâm Tái Xuyên lẳng lặng nhìn Tín Túc một cái. Vì vậy, cậu đổi cách nói khác, thong thả nói: "Theo logic của ông, bây giờ tôi đóng gói các ông gửi đến khu biệt thự ngoại ô, đảm bảo mỗi người đều không phải lo cơm ăn, áo mặc, mỗi ngày đều ở nhà ăn không ngồi rồi vẫn có tiền. Thậm chí, mọi người không cần xuống đồng làm lụng thì mọi người cũng sẽ coi tôi như thần linh tối cao, đúng không?"
Nghe phát ngôn ngang ngược, bá đạo của Tín Túc, người đang nói không thể phản bác. Người này nghẹn nửa ngày mới rặn ra được một câu: "Chuyện này không giống!"
Thật là cố chấp...
Tín Túc thở dài, "Tuy tôi không rõ những yếu tố ảnh hưởng đến mùa màng là gì nhưng hạt giống tốt và hạt giống xấu chắc chắn cho kết quả mùa vụ khác nhau về số lượng và chất lượng. Còn về vấn đề thu nhập, thương nhân thu mua cũng có thể ngụy trang."
Tín Túc thể lực không tốt nên kỹ năng ngôn ngữ bù đắp rất nhiều. Cậu thật sự có thể tranh luận với cả đám có ăn học đàng hoàng. Cậu cười nhạt một tiếng, nói: "Mọi người dựa vào đâu mà tin chắc rằng trong chuyện này không có yếu tố con người tham gia, tất cả đều do số Trời? Thành phần nước sông có chứa thuốc phiện, làm ảnh hưởng đến phán đoán của não mọi người là sự thật không thể chối cãi. Có cần tôi đưa cho mỗi người một tờ báo cáo kiểm tra của cơ quan chuyên môn không?"
Tín Túc nói một tràng khiến sắc mặt của tất cả người dân trong thôn đều u ám. Họ không thể tin được trụ cột tinh thần bao nhiêu năm nay của mình, "thần sông" của họ, lại hoàn toàn là một trò lừa đảo do kẻ có ý đồ tạo ra. Họ không tin...
Dân làng không nói gì nữa nhưng hoàn toàn không hề có ý bị thuyết phục, thái độ rất cứng đầu.
Lâm Tái Xuyên nói nhỏ: "Tín Túc, em không cần nói nữa."
Những người này đã bị tẩy não hoàn toàn. Những suy nghĩ được cấy vào não đã ăn sâu bám rễ, không phải người ngoài nói vài câu là có thể sửa được. Dù Tín Túc có đủ khả năng mê hoặc lòng người nhưng không thể địch lại việc có người đã nhanh chân hơn, nhồi nhét những tư tưởng mê tín đó cho người dân trong thôn.
Lâm Tái Xuyên đảo mắt nhìn qua mấy chục người dân trước mặt, trong lòng bình tĩnh nghĩ: Kẻ chủ mưu đứng sau tốn công như vậy để tạo ra một "vị thần", khống chế tinh thần dân làng không thể chỉ đơn giản là để che giấu sự thật về buôn bán ma túy. Người dân trong thôn quỳ lạy sùng bái, nghe lời thần sông răm rắp. Người đứng đằng sau chắc chắn còn lợi dụng bọn họ làm gì đó.
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Thần sông bảo mọi người làm những gì?"
"Không có! Thần sông phù hộ cho thôn làng không cần bất kỳ báo đáp nào!"
Lâm Tái Xuyên vừa dứt lời, gần như lập tức đã có người đứng ra phủ nhận, giọng rất dứt khoát.
Nhưng trời quá tối, trong đám đông đột nhiên có một giọng nói nên không nhìn rõ là ai vừa nói. Sau người đó, lại có mấy người nhanh chóng lên tiếng phủ nhận, một mực khăng khăng nói họ chưa bao giờ bị thần sông yêu cầu làm gì. Tiếp tục tình hình lộn xộn thế này cũng không phải cách, Lâm Tái Xuyên vẫn định theo kế hoạch ban đầu, điều tra từng người riêng lẻ.
Nhưng đưa nhiều người như vậy về thành phố chắc chắn không thực tế, cảnh sát bèn thu thập chứng cứ tại chỗ, ở ngay trong nhà người dân trong thôn.
Mọi người vượt qua một ngọn núi, quay lại thôn. Dưới bóng đêm che chở, không ai phát hiện, trong đám "dân trong thôn" vừa rồi lặng lẽ thiếu mất một người.
Lâm Tái Xuyên và Tín Túc đi theo một cặp vợ chồng già về nhà họ. Vừa về đến nhà, mỗi người đã uống một bát "nước sông" ngay trước mặt hai người.
Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Mọi người đã bị phụ thuộc vào thành phần trong nước sông rồi. Nếu cứ uống tiếp thế này sẽ tạo ra tổn thương không thể đảo ngược cho cơ thể và thần kinh."
Bà lão nói: "Điều các anh nói có thể đúng... Tôi cứ uống nước sông này xong thì lại muốn uống nữa. Ngày nào cũng muốn uống. Uống xong còn ngủ ngon. Tôi tưởng đây là phúc của thần sông... Nhưng dù sao cũng bị phụ thuộc rồi. Tôi đã là một đống xương già rồi. Thời gian cuối đời này, sống càng thoải mái càng tốt."
Ông lão nói: "Uống xong cảm thấy cả người đều dễ chịu."
Chất chiết xuất từ thuốc phiện ban đầu quả thật được dùng làm dược liệu y tế. Sau khi phát hiện có tính gây nghiện, chất này mới bị cấm hoàn toàn. Vỏ thuốc phiện ngâm nước tuy không có độc tính mạnh như vậy, chi phí cũng thấp hơn, nhưng dùng lâu năm, cũng sẽ có ảnh hưởng đến cơ thể.
Dân làng quy những ảnh hưởng này cho "thần sông" thực sự khiến người ta vừa thương hại vừa buồn.
Tín Túc lạnh lùng đứng nhìn, không lên tiếng. Cậu vốn có chứng ghét sự ngu dốt, ngang bướng không chịu thay đổi. Dù cậu biết thực tế những người dân trong thôn này cũng là nạn nhân.
Lâm Tái Xuyên nghĩ: Muốn "truyền bá" danh tiếng thần sông trong làng, chắc chắn phải thông qua mạch lưới "con người". Vậy người đầu tiên phát tán tin tức ra ngoài là ai?
Lâm Tái Xuyên ôn hòa hỏi: "Tin đồn về thần sông bắt đầu xuất hiện trong thôn từ khi nào?"
Bà lão nói: "Chắc phải bốn, năm năm rồi. Dù sao từ khi thôn có thần sông phù hộ, điều kiện nhà chúng tôi bắt đầu tốt lên, mùa màng cũng bán được giá, ăn mặc đủ dùng. Chúng tôi cũng không cần trông chờ đứa con bất hiếu phải nuôi nữa."
Lâm Tái Xuyên hiểu tại sao người trong thôn lại bị bỏ bùa mê tin theo "thần sông" như vậy. Đối với người dân ở độ tuổi này mà nói, không có con cái phụng dưỡng mà có thể đủ ăn, đủ mặc đã là cuộc sống rất tốt rồi.
Nhưng... giống như Tín Túc nói, điều này thật ra là có thể "điều khiển". Kẻ đứng sau tạo ra một vị "thần" khiến người dân nghe lời răm rắp. Rốt cuộc, người này đã lợi dụng người dân trong thôn làm gì?
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Sau đó, trong thôn đã xảy ra chuyện gì?"
Bà lão nói: "Nhà nào cũng đều lên tốt cả."
Ông lão lúc này đột nhiên nói: "Trừ nhà lão Triệu."
Bà lão "ồ" một tiếng, cũng nhớ ra điều gì đó, "Bí thư Triệu vốn rất tốt với chúng tôi. Cả làng cùng nhau thờ thần sông, anh ấy cũng tham gia rất tích cực. Sau đó, không biết vì sao, ông ấy đột nhiên trở mặt, nói thần sông là giả, căn bản không có thần sông, chúng tôi đều bị lừa."
Nói xong bà lão cũng sững người, lời Triệu Hồng Tài nói, giống hệt những gì hai cảnh sát trước mặt đang nói...
Chẳng lẽ thật sự không có thần sông sao? Đúng là tất cả mọi người trong làng đều đang bị lừa sao?
Lâm Tái Xuyên và Tín Túc liếc nhìn nhau.
Bây giờ gần như có thể khẳng định Triệu Hồng Tài đã biết được sự thật về thôn Đào Nguyên, bị người ta giết để bịt miệng. Nhưng Triệu Hồng Tài làm sao phát hiện ra việc phía sau "thần sông" thực ra chỉ là một lớp da người? Bước ngoặt này có thể là manh mối then chốt. Nhưng sau cái chết của Triệu Hồng Tài và Lý Đăng Nghĩa, chuyện này rất khó điều tra.
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng hỏi: "Hai bác đã từng làm gì cho thần sông chưa?"
Lúc này, trong kênh liên lạc của Lâm Tái Xuyên vang lên giọng của La Tu Diên, "Đội trưởng Lâm, cậu đang ở đâu? Ra ngoài một lát. Tôi có phát hiện quan trọng muốn nói với cậu."
Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu: "Hai bác đợi một chút."
Anh cùng Tín Túc ra ngoài, đi đến ngã ba. La Tu Diên đi từ xa tới, nhanh chóng đến trước mặt hai người. Anh châm một điếu thuốc, đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi dẫn chó nghiệp vụ trong thôn, phát hiện một nhà máy bỏ hoang dưới lòng đất có chút thành phần thuốc phiện còn sót lại. Tiếc là máy móc đều không còn. E là từ ngày đầu tiên các anh bắt đầu điều tra vụ án, bọn họ đã rút đi rồi."
Không thể trách Lâm Tái Xuyên làm kinh động. Bọn họ chỉ đến điều tra vụ án Triệu Hồng Tài với người dân địa phương. Đó là một bước bắt buộc khi điều tra vụ án. Lúc đó, không ai ngờ thôn này lại ẩn giấu nhiều bí mật như vậy.
Vẻ mặt Tín Túc trong đêm trông càng không có tình người nào. Mặt cậu lạnh lẽo đến đông cứng, hai con ngươi đen không hề chút nhiệt độ nào. Cậu khẽ nói: "Thì ra nơi này thật sự ẩn giấu một xưởng sản xuất ma túy."
Lâm Tái Xuyên dò xét nhìn cậu một cái. Không biết có phải ảo giác của anh không nhưng từ khi tiếp xúc với thôn Đào Nguyên, hay nói đúng ra là từ khi tiếp xúc với thuốc phiện, tâm trạng của Tín Túc như luôn rất u ám. Lâm Tái Xuyên khẽ nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Tín Túc.
"Hơn nữa chiết xuất thuốc phiện gần như không cần kỹ thuật gì cả. Ai cũng có thể làm được. Chỉ cần rạch nứt quả thuốc phiện, để dịch bên trong bị oxy hóa đông đặc lại, biến thành thuốc phiện. Hoàn toàn không có hàm lượng kỹ thuật."
La Tu Diên hít mạnh một hơi thuốc, "Cậu hiểu ý tôi chứ? Nơi này có thể là xưởng xử lý thuốc phiện đầu tiên. Mấy người dân trong thôn nói không chừng là 'nhân công' không công, lực lượng lao động miễn phí giữ kín như bưng."
Vì vậy "thần sông" mới phải bồi dưỡng những "tín đồ" trung thành. Vì vậy mới có nguồn vỏ thuốc phiện ném xuống sông liên tục.
** *
Ba giờ sáng.
Chi nhánh Sương Giáng.
Đồ sứ rơi xuống đất "choang" một tiếng, vỡ tan. Trong căn phòng tối tăm chật hẹp, vang lên giọng nói giận dữ dù đã cố kiềm chế, "Điên rồi! Lũ cảnh sát này điên thật rồi! Hơn mười chiếc xe cảnh sát đều đỗ ở cổng thôn. Lâm Tái Xuyên dẫn cả đám cảnh sát đông nghìn nghịt vào thôn lúc nửa đêm. Cả Diêm Vương cũng ở trên xe! May trời tối nên cậu ta không nhìn thấy tôi! Biết vậy thì tôi nên sớm giết thằng Lý Đăng Nghĩa, cũng không để cảnh sát điều tra đến thôn Đào Nguyên! May mà chúng ta đã chuyển đồ đi trước. Dù đội chống ma túy có dắt chó nghiệp vụ đến tìm, cũng không tìm được bao nhiêu. Cùng lắm là sau này không quay lại thôn Đào Nguyên nữa".
Một giọng đàn ông khác nói, "Cơ sở bị phát hiện là chuyện nhỏ, đổi chỗ khác làm lại là được. Hiện giờ, điều quan trọng nhất..."
Người này dừng lại, như nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói không che giấu được sự sợ hãi, "Nếu Diêm Vương biết chuyện này, cậu quay về tính sổ với chúng ta thì xong đời".
Giọng người này hơi run lên: "Với tính cách của Diêm Vương, biết nội bộ Tiết Sương Giáng có tay trong ăn cháo đá bát, sẽ không để thi thể chúng ta được nguyên vẹn đâu. Đến lúc đó, đến lúc đó..."
Giọng người đàn ông ban đầu nói: "Yên tâm, đồ của Tiết Sương Giáng chúng ta đều dọn sạch rồi. Tuyệt đối không tra được đến đầu anh. Dù bọn họ có thật sự tìm ra chút ma túy chưa xử lý sạch nào thì cũng chỉ là thuốc phiện và heroin trên thị trường có thể thấy khắp nơi."
"Hy vọng là vậy."
"Đừng sợ. Dù sao phía trên Diêm Vương còn có Tống Sinh. Kể cả cậu ta thật sự muốn động đến anh thì cũng phải hỏi xem Tống Sinh có đồng ý không đã."
Tống Sinh, người lãnh đạo cao nhất hiện tại của Tiết Sương Giáng, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn so với Diêm Vương chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi Châu Phong Vật chết, Tống Sinh dùng thủ đoạn sấm sét tiếp quản tất cả sự vụ của Tiết Sương Giáng. Hành tung của người này vô cùng bí ẩn và quỷ dị. Đến giờ, rất ít người được nhìn thấy mặt người này. Hơn nữa, người này còn không đội trời chung với Diêm Vương. Từ khi lên nắm quyền, Tống Sinh đã bắt đầu đàn áp, cắn xé thế lực của Diêm Vương.
Nội bộ Tiết Sương Giáng đã bắt đầu chia phe từ rất sớm. Thành viên của tổ chức này chia thành hai phe "mới" và "cũ". Hiện tại, hai người này chưa cắt đứt quan hệ với nhau là vì nội bộ Tiết Sương Giáng vừa hay đạt được thế cân bằng vi diệu. Bất kể bên nào thiếu một thế lực, cán cân đều sẽ nghiêng lệch. Vì vậy, dù là Diêm Vương, cũng không dám dễ dàng xé mặt với bất kỳ ai. Trừ phi Diêm Vương định xé mặt với Tống Sinh.
Nghĩ đến đây, người đàn ông thấy hơi yên tâm. Người này lại dặn dò: "Thời khắc quan trọng này, tạm đừng ra tay với lô hàng trong Tiết Sương Giáng, tránh gây ra bất kì động tĩnh nào. Đừng rước thêm phiền phức. Đợi qua khỏi tầm mắt của Diêm Vương rồi tính."
Hết chương 158
Đến chương 159
Tái bút: Chương sau dài gấp đôi chương khác nên các bạn kiên nhẫn nhé. Chúc các bạn đọc vui 😘