Đi Trong Sương Mù
Chương 11: 11: Ngày Mưa
Chương 11
Ngày mưa
Trần Chí Lâm khai báo toàn bộ quá trình vụ án, tinh thần gần như sụp đổ.
Mấy ngày nay, không lúc nào cậu không bị tra tấn bởi sự sợ hãi và áy náy, nơm nớp lo sợ, đêm không thể ngủ được.
Lúc nói ra sự thật, cậu thế mà có cảm giác được giải thoát ngay lập tức.
Sau khi kí tên vào bản ghi chép lời khai, Trần Chí Lâm được dẫn về trại tạm giam.
Lâm Tái Xuyên trên vai khoác một cái áo, một tay đút vào túi quần, đứng trong phòng thẩm vấn nhìn ra bên ngoài, nhìn sắc trời trên cao bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, trời đã quang đãng trở lại, ánh nắng vàng xuyên qua từng lớp mây dày, lấp ló rọi ra.
Giá như Lưu Tĩnh chịu chờ thêm một ngày thì tốt.
Thậm chí, chỉ là một buổi chiều.
Lâm Tái Xuyên nhắm mắt lại, chậm rãi thở dài.
Phía sau khẽ truyền đến giọng nam dịu dàng quen thuộc: "Vụ án này, từ lúc lập án đến phá án và bắt giam, tổng thời gian chưa đến 5 ngày".
"Có rất nhiều vụ án mạng còn chưa có kết quả.
Thời gian điều tra phá án đều đã hơn một năm rưỡi.
Vụ án này nhiều nghi phạm, phạm vi liên quan rộng.
Phản ứng của Cục Công an đã là rất nhanh rồi".
Tín Túc đi đến bên anh, nói khẽ: "Chúng ta không có cách nào cứu vớt tính mạng của Lưu Tĩnh, nhưng ít ra, đã trả cho cô ấy sự thật, để cô ấy có thể nhắm mắt".
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, trầm tĩnh nói: "Tôi biết."
Anh không phải một người yếu ớt cần can ủi.
Theo nghiệp cảnh sát đã hơn mười năm, anh đã gặp loại sự tình này rất nhiều lần.
Chỉ là, có đôi khi, anh vẫn sẽ cảm thấy bất lực.
"Nhưng cảm thấy, nếu có thể làm lại một lần, có lẽ có thể kịp đến để thay đổi một vài việc".
Tín Túc nghe vậy quay đầu nhìn anh.
Lâm Tái Xuyên ở bên ngoài và bên trong phòng thẩm vấn hoàn toàn khác nhau.
Khi không đối mặt với tội phạm, anh không mang vẻ sắc bén quyết liệt.
Thậm chí, anh có vẻ quá mềm mỏng.
Trước khi Tín Túc tới Cục Công an thành phố, thật ra, cậu không nghĩ Lâm Tái Xuyên sẽ là người có tính cách thế này.
Con người, ai cũng có thói hư tật xấu.
Ở vị trí cao trong thời gian dài, càng khó tránh khỏi việc sẽ hơi có tật chuyên quyền độc đoán, không coi ai ra gì.
Nhưng Lâm Tái Xuyên không như vậy.
Rõ ràng, anh là người có tiếng nói cao nhất trong đội điều tra nhưng lại không có vẻ là người bắt mọi chuyện phải nhất nhất nghe mình.
Anh đặt mọi người ngang hàng với mình.
Đồng nghiệp kính trọng anh nhưng không sợ anh; thậm chí, thích gần gũi anh.
Hơn nữa, họ dành cho anh sự tín nhiệm vô điều kiện.
Dù là những cảnh sát lớn tuổi và nhiều kinh nghiệm hơn, họ vẫn thật lòng tuân theo quyết định của Lâm Tái Xuyên.
Tín Túc đến Cục Công an thành phố đã gần một tuần.
Cậu chưa từng ở văn phòng nghe thấy bất kì đồng nghiệp nào ở sau lưng nói xấu một câu về Lâm Tái Xuyên.
Người lãnh đạo được vây quanh như vậy chưa chắc có năng lực siêu phàm hơn người nhưng nhất định nhân cách có sức hút cực kỳ đặc biệt.
Mà hiện tại, Tín Túc đã lờ mờ "thỉnh giáo" được điểm này.
*
* *
Trịnh Trị Quốc dẫn theo người đi "mời" Hứa Ấu Nghi, chắc không bao lâu sẽ trở lại.
Nhân viên đội kỹ thuật ở Cục Công an thành phố cũng chạy đến hiện trường vụ án thêm lần nữa để thăm dò, hi vọng có thể từ tường nhà vệ sinh tìm thấy dấu vết tế bào da của Trương Minh Hoa.
Có ba người Trần Chí Lâm cùng làm chứng, Hứa Âu Nghi không thể thoát khỏi vụ án lần này.
Cố ý gây tổn thương đẩy người khác đến chỗ tử vong, ngồi tù là chuyện không thể nào thay đổi.
Nhưng trong mối quan hệ giữa Hứa Ấu Nghi và Lưu Tĩnh, chắc chắn có chuyện gì đó không ai biết.
Có thể cậu ta đã dùng thủ đoạn nào đó vô cùng ác liệt để khống chế, thậm chí tổn thương nữ sinh này.
Thái độ của Lưu Tĩnh đối với Hứa Ấu Nghi là sợ hãi đến tránh còn không kịp, đến mức thích một người cũng không dám thể hiện.
Rốt cuộc, cô đã gặp phải chuyện gì mới trở thành dáng vẻ luôn sợ sệt như đi trên băng mỏng như vậy?
Càng kì lạ hơn, theo điều tra của đồng nghiệp đội kĩ thuật, không phát hiện Hứa Ấu Nghi và Lưu Tĩnh có liên hệ điện thoại hay internet gì.
Một tin nhắn cũng không có, sạch sẽ đến mức hơi quá.
Mà Lưu Tĩnh đã chết.
Khi còn sống, cô không lưu lại bất kì manh mối nào để chỉ rõ hướng về Hứa Ấu Nghi cho cảnh sát.
Lâm Tái Xuyên còn đang tự hỏi lát nữa nên thẩm vấn Hứa Ấu Nghi thế nào, hai chân đột nhiên từ trong ra ngoài đau buốt đến khó chịu nổi, đau đến như thể không còn cảm giác gì nữa.
Anh không thể không ngồi xuống ghế phía sau.
Trận mưa này đã kéo dài hai ngày.
Mặc dù bắt đầu có xu hướng ngừng lại, không khí vẫn vô cùng ướt át, lạnh lẽo.
Sáng sớm nay, khi Lâm Tái Xuyên đến Cục Công an thành phố đã thấy không thoải mái lắm.
Một ngày công tác cường độ cao, cơ thể giống như máy móc hoạt động không có dầu bôi trơn, mỗi khi khớp xương hoạt động đều vô cùng vất vả.
Anh hít một hơi, kiềm chế tiếng rên đã tới bên miệng.
Tín Túc thấy chân mày anh nhíu chặt, dáng vẻ cố gắng chịu đựng liền biết nhất định là do di chứng trước đây lưu lại đang phát tác.
Cậu khoanh tay quan sát dáng vẻ chịu đựng của anh một lúc, nhìn ngắm đủ rồi mới vờ hỏi: "Đội trưởng, anh vẫn khỏe chứ?"
Môi Lâm Tái Xuyên tái nhợt, cố gắng nói thành tiếng: "Ừm...!Không sao".
Lúc này, sắc mặt Lâm Tái Xuyên đã rất kém, tái mét đến không có sắc máu.
Gió từ bên ngoài thổi vào như ngàn vạn kim châm cắm lên xương cốt anh.
Mỗi vết thương trên người đều đau nhức như bị cắt xẻo.
Từ lúc Lưu Tĩnh nhảy lầu tự sát sáng nay đến bây giờ, Trần Chí Lâm chỉ điểm và xác nhận Hứa Ấu Nghi là chủ mưu, anh gần như chưa nghỉ ngơi phút nào.
Cố gắng quá lâu nên đau nhức tới với khí thế càng rào rạt.
Trên người Tín Túc cũng có vết thương.
Đương nhiên cậu hiểu rất rõ loại cảm giác này.
Hơn nữa, đau đớn của Lâm Tái Xuyên có lẽ gấp cậu ngàn lần, vạn lần.
Nghĩ như vậy, cậu không so đo việc Lâm Tái Xuyên tự tay bắn mình năm đó nữa.
Tín Túc thu hồi vẻ mặt xấu xa đứng xem chuyện vui, lấy từ trong túi ra túi chườm bằng nước loại nhỏ đã lạnh từ lâu, trút nước từ trong túi chườm vào chậu cây gần đó, nhấc phích nước nóng bên cạnh, một tay cầm túi chườm, một tay cầm phích rót nước sôi vào túi.
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu có vẻ không quen tay, không nhịn được mà thấy hơi lo lắng, "Không cần.
Cậu cẩn thận đừng để bị bỏng".
Tín Túc nhìn anh, nhướn mày: "Không sao.
Mặc dù lâu lắm rồi tôi không tự tay làm mấy việc này nhưng còn chưa bị nuôi thành ăn hại đâu".
Túi chườm kia rất nhỏ, rất nhanh đã được rót đầy.
Tín Túc đóng chặt nắp, đưa cho Lâm Tái Xuyên, "Lần sau có thể mua mấy cái lớn hơn, đặt trên đùi, ngày mưa sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều".
Lâm Tái Xuyên nói tiếng cảm ơn, rồi nhỏ giọng hỏi: "Cậu thế nào?"
Tín Túc cười hiền lành, "Nhờ phúc đội trưởng Lâm, hiện giờ đã không còn cảm giác gì".
Thuốc nước bôi kia đúng thật có hiệu quả rất tốt, bôi xong lập tức không cảm thấy quá đau nữa.
Hai người bị đau do ảnh hưởng của thời tiết liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ cảm thông với người cùng cảnh ngộ.
Tín Túc đứng thẳng lại, suy nghĩ trong đáy mắt hơi mịt mờ.
Cậu nh ỏ giọng nói: "Thật ra, tôi vẫn luôn chán ghét ngày mưa".
Lâm Tái Xuyên biết ý cậu muốn nói, hỏi: "Sao lại bị thương?"
Tín Túc nghĩ nghĩ, nói: "Ừm...!Chỉ là chi phí đánh đổi nhỏ bé không đáng kể..."
Lâm Tái Xuyên đã có hiểu biết nhất định về cách Tín Túc nói chuyện.
Mỗi khi gặp vấn đề gì không muốn nói, cậu sẽ khéo léo nhảy qua, trả lời theo kiểu "nói mà như chưa nói gì".
Tín Túc hơi trầm ngâm một lúc, lại mở miệng nói: "Cũng không phải chỉ vì nguyên nhân này.
Hẳn anh đã điều tra tình hình gia đình tôi rồi.
Tôi là con nuôi của Trương Đồng Tế.
Cha mẹ đẻ của tôi chết trong một ngày mưa."
Giọng cậu nói chuyện vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ thuận miệng nói về một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.
Nhưng Lâm Tái Xuyên nghe mà chấn động trong lòng.
Anh nhớ rõ, trên hồ sơ Tín Túc khi ấy viết nguyên nhân cha mẹ tử vong là "chết cháy ngoài ý muốn".
Vụ cháy phát sinh trong ngày mưa....
"Bọn họ không còn từ khi tôi còn rất nhỏ.
Cũng trôi qua lâu lắm rồi.
Nếu không phải còn có ảnh chụp, có khi tôi đã sớm quên khuôn mặt họ".
Tín Túc rũ mắt, giọng nói khẽ gần như không thể nghe thấy, "Nhưng tôi vẫn luôn nhớ ngày mưa vô cùng đáng ghét đó".
Lâm Tái Xuyên mơ hồ cảm thấy cậu đang ám chỉ gì đó, "Báo cáo tai nạn nói, cha mẹ cậu chết do hỏa hoạn ngoài ý muốn".
Tín Túc rũ mắt nhìn anh, cười một tiếng không rõ cảm xúc, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Trương Minh Hoa chết, từ đầu không phải cũng là sự cố ngoài ý muốn đó à?"
Nghe ra ý ở ngoài lời của đối phương, Lâm Tái Xuyên hơi cau mày.
Rất nhiều thủ phạm sẽ cố ý ngụy trang án mạng giết người thành các loại tai nạn ngoài ý muốn, hỏa hoạn, tai nạn xe cộ, chết đuối, tự sát...!Bên ngoài thi thể nhìn không khác gì nhau.
Nếu người nhà không tiến hành kiểm nghiệm thi thể sẽ rất khó biết được nguyên nhân chết thật sự.
Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên nặng nề nhưng nghiêm túc nhìn cậu, "Tín Túc, nếu cậu thấy nguyên nhân cái chết của cha mẹ cậu có gì bí ẩn, Cục Công an thành phố có thể..."
"Hơn mười mấy năm rồi.
Đã sớm kết án, đậy nắp quan tài.
Việc gì phải lục lọi mấy lọ tro cốt đã lâu năm".
Tín Túc cắt ngang lời anh, khẽ cười, "Hơn nữa, tôi rất vui lòng tiếp thu cách nói bọn họ chết do hỏa hoạn".
Lâm Tái Xuyên đang muốn hỏi cậu những lời này là có ý gì, di động đột nhiên vang lên, là Chương Phỉ gọi đến, vội vã hỏi: "Đội trưởng Lâm đi đâu rồi? Đội phó dẫn Hứa Ấu Nghi lại đây rồi!"
Lâm Tái Xuyên trả lời: "Tôi ở văn phòng.
Dẫn cậu ta đến phòng thẩm vấn trước đi.
Tôi đến ngay đây".
Môi Tín Túc hơi cong lên, không tiếp tục đề tài lúc nãy, "Đi thôi".
Đây là lần đầu tiên Hứa Ấu Nghi tới Cục Công an thành phố.
Có vẻ như cậu ta còn chưa biết chuyện Trần Chí Lâm đã khai ra mọi chuyện.
Đội phó Trịnh căn bản không nói cho cậu ta.
Dọc đường đi, cậu ta còn thảnh thơi duy trì dáng vẻ người tử tế, khéo léo, lễ phép, chào hỏi các cảnh sát gặp trên đường.
Trên đường, cậu thấy một cảnh sát nhìn có vẻ ốm đau bệnh tật nhưng gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp.
Nếu không phải người này đang mặc đồng phục cảnh sát, một thân khí chất cùng đôi mắt phượng như đong đầy tình ý kia đang nhìn quanh, thậm chí rất giống mấy "trai bao" làm ăn kiếm chác bất hợp pháp ở mấy hộp đêm.
Tín Túc dừng bước chân, liếc mắt nhìn Hứa Ấu Nghi từ trên xuống dưới.
Ánh mắt kia lập tức khiến cả người Hứa Ấu Nghi vô thức căng thẳng.
Trước giờ, cậu chưa từng gặp người cảnh sát này nhưng bị người này đánh giá khiến cậu tự dưng có cảm giác rất không thoải mái, bị xúc phạm.
Sau đó, Hứa Ấu Nghi ý thức được, đó là một loại ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống, là ánh mắt cậu thường dùng để nhìn người khác.
Cậu nhịn không được mà hơi cau mày.
Cảnh sát kia một tay cắm túi quần, lắc lư đi đến trước mặt cậu, hơi cúi đầu nhìn cậu chằm chằm, hơi lên giọng, mang theo ý cười, "Đôi giày này nhìn quen quá! Nếu không nhầm thì hôm ở quán karaoke, cậu cũng đi đúng đôi giày chơi bóng này nhỉ?"
Sắc mặt Hứa Ấu Nghi hơi tái tái, ánh mắt rét run, nhìn chằm chằm cảnh sát trước mặt.
Giọng Tín Túc ở sát bên tai cậu vang lên, âm u, lạnh lùng: "Hứa Ấu Nghi, lúc cậu đá thi thể Trương Minh Hoa xuống cầu thang, cậu không nghĩ sẽ lưu lại chứng cứ phạm tội trên người cậu ta à?"
Sắc mặt Hứa Ấu Nghi hoàn toàn lạnh xuống: "Anh đang nói gì?"
Tín Túc vui sướng cười một tiếng: "Tôi nói gì, trong lòng cậu chắc hẳn rất rõ.
Thật đáng tiếc không thể đối mặt với cậu trong phòng thẩm vấn.
Có điều, chúc cậu may mắn nhé!"
Nói xong, Tín Túc đi lướt qua Hứa Ấu Nghi, ra khỏi tòa nhà đội điều tra.
Bị gió lạnh bên ngoài thổi, một thân ra vẻ khí thế mạnh mẽ khó lường tức khắc bị thổi tan sạch sẽ.
Cả người Tín Túc đều cảm thấy khó chịu, mỏng manh, dập dờn như liễu trước gió đi đến bãi đỗ xe, cúi đầu, bấm một dãy số trên di động.
"Hứa Ấu Nghi bị bắt chính thức.
Bên Hứa Ninh Viễn nếu có bất kỳ động tác gì, lập tức liên hệ tôi".
Nghĩ nghĩ, Tín Túc lại nói: "Đúng rồi, mẹ Lưu Tĩnh có bệnh động mạch vành mãn tính.
Anh đi điều tra một chút tình hình điều trị hai năm gần đây của bà ấy, xem có quan hệ gì với người nhà họ Hứa không".
Hết chương 11.