Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 94
"Chị!" Dư Thiền kinh ngạc ngồi xổm xuống, đưa tay ra muốn đỡ nữ quỷ, mái tóc đen rải rác trên mặt đất rung chuyển, di chuyển một khoảng cách ngắn, chỉ để tránh Dư Thiền.
Vẻ mặt của Dư Thiền đột nhiên trở nên chán nản.
Diệp Tuyền nhướng mày, buông ra nữ quỷ, Đứng dậy đi, cô có nhớ mình c.h.ế.t như thế nào không?"
Dư Uyển lơ lửng trên mặt đất, tứ chi cứng ngắc dần trở nên linh hoạt, giống như một con rối gỗ dần dần sống lại, khuôn mặt tái nhợt không còn mơ hồ, xuất hiện chút lý trí. Đôi mắt đỏ như m.á.u chứa đầy ác ý dần thu lại, nhưng thay vì nở nụ cười ấm áp như trong ảnh thì chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Dư Uyển kinh ngạc nhìn Diệp Tuyền: "Thả tôi ra, ngươi không sợ tôi chạy trốn sao?"
Diệp Tuyên nhướng mi liếc nhìn cô ta một cái,"Nếu cô chạy trốn, thì bắt cô lại, cô có thể thử xem."
Đó là sự chắc chắn về sức mạnh mạnh mẽ của mình.
Nói thì dễ nghe, nhưng hai chị em tự trải qua quá trình vật lộn vừa rồi, hai người không ai có ý định muốn thử trải nghiệm.
Dư Thiền cẩn thận nói: "Chị, chị, bình tĩnh, đại sư là tới giúp chúng ta."
Dư Uyển không nhìn cô mà nhìn thẳng vào Diệp Tuyền,"Tôi muốn g.i.ế.c hắn."
"Ồ" Diệp Tuyền không để ý gật đầu. Cô lười tiếp tục đứng, phủi bụi vải, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghe: "Vậy cô có nhớ mình đã c.h.ế.t như thế nào không?”
Dư Uyểhn:...
Dư Uyển nghẹn ngào trước hành động vô lý của cô. Không thể chiến đấu hay bỏ chạy, cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời câu hỏi.
Thấy cô ta nữa ngày vẫn còn tìm từ để nói, Dư Thiên không khỏi buồn bã trước sự thờ ơ của chị gái với mình, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chị ơi, cảnh sát nói chị tự tử do trầm cảm sau sinh. Thạch Bân lừa bọn họ, bọn họ sai rồi phải không?”
"Chị quả thực có bệnh." Dư Uyển bình tĩnh trả lời: "Xét về mặt hành vi thì quả thực là tự sát"
Dư Thiền sửng sốt, Cái gì cơ?"
Dư Uyển luôn có kế hoạch cho tương lai và sẵn sàng làm việc chăm chỉ để đạt được tương lai mà mình mong muốn.
Từ việc đưa em gái thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, đến việc học đại học và vừa học bằng tiến sĩ vừa kiếm tiền. Rồi yêu nhau, kết hôn, sinh con, và những dự định tương lai lần lượt được hoàn thành.
Nhưng không phải mọi việc đều có thể hoàn thành chỉ bằng sự chăm chỉ.
Trước khi bắt đầu chuẩn bị mang thai, Dư Uyển đã kiểm tra cẩn thận những nguy cơ khi mang thai. Cô ta đứng trước một ngã ba đường, thật khó để lựa chọn, một mặt là những rủi ro không thể kiểm soát được và không thể biết trước từ khi mang thai cho đến một năm sau khi sinh, mặt khác, cô ta rất muốn có một đứa con của riêng mình.
Dư Uyển cuối cùng cũng muốn có một đứa con, để giảm thiểu ảnh hưởng, cô ta đã mua một hợp đồng bảo hiểm khổng lồ khi tham gia các hội thảo học thuật ở nước ngoài. Dư Uyển không chắc liệu mình có bị suy sụp do ảnh hưởng của việc mang thai hay không nhưng cô ta đã chuẩn bị mọi thứ có thể. Không giống như ở Trung Quốc, loại bảo hiểm này có thời hạn ba năm, chỉ cần thời gian miễn trừ một năm trôi qua, dù cho có tự tử sau đó vẫn sẽ được bồi thường.
Dư Uyển không nói cho ai biết vê sự tồn tại của loại bảo hiểm này.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với cô ta, bảo hiểm là thứ cuối cùng cô ta để lại cho mình khi lâm bệnh nặng, hoặc cho hai người cô ta quan tâm nhất trên đời sau khi qua đời. Gửi người chồng cùng các con và người em thân yêu nhất của cô ta.
Sau khi mang thai, Dư Uyển ngày càng khó chịu. Những vết phù nề, vết rạn da, suy nhược và tâm trạng thất thường không rõ nguyên nhân mà cô ta từng lo sợ lần lượt xuất hiện.
Dư Uyển bắt đầu muốn bỏ cuộc và không muốn sinh con.
Chồng cô ta dịu dàng dỗ dành cô ta: "Mọi người đều đã trải qua như vậy, không ai gặp vấn đề gì, chúng ta sẽ không xui xẻo đến như vậy. Hiện tại, việc phá thai quá nguy hiểm, chịu đựng một chút sẽ qua. Có món gì em muốn ăn không? Anh sẽ nấu cho em. Anh sẽ bôi dầu dưỡng da cho em, buổi tối mát-xa chân giúp em ngủ ngon, được không?"
Nghe có vẻ ân cần chăm sóc, mặc dù đây không phải là điều Dư Uyển thực sự mong muốn nhưng cô ta đã từ bỏ việc phá thai.
Dư Uyển lạnh lùng nói: "Thạch Bân tìm được hợp đồng bảo hiểm khi tôi không còn sức lực. Tôi không nhận ra rằng hắn đang khiến tôi bất an."
Cứ như vậy bắt đầu mất khống chế.
Dư Uyển không còn trẻ nữa và ảnh hưởng của việc mang thai đối với cô ta đặc biệt rõ ràng. Nỗi dằn vặt khi mang thai và ảnh hưởng tinh thân kéo dài khiến cô ta rơi vào trạng thái mơ màng, trâm cảm, có lúc cô ta thậm chí không thể chấp nhận việc mình đã có một đứa con.
Việc sinh con khiến sức sống của cô ta bị tổn hại nặng nề, Dư Uyển không còn ai để nương tựa ngoài chồng và em gái.
Em gái sợ người khác không chăm sóc tốt nên đã cùng chị trải qua tháng đầu tiên khó khăn nhất. Thấy mẹ chồng bận rộn và chăm sóc chu đáo, em gái dân dần yên tâm, được sự thuyết phục của Dư Uyển và nhà họ Thạch, em gái dần dần quay trở lại với công việc riêng của mình, số lần ghé thăm giảm dần và cuối cùng cô ấy chỉ đến mỗi tuần một lần..
Dư Uyển biết mình có điều gì đó không ổn, cô ta bị mắc kẹt trong vũng lầy cảm xúc và cố gắng hết sức để tự cứu mình hồi phục.
Sức lực tiêu hao khiến Dư Uyển không còn quan tâm đến việc mẹ chồng dần dần trở nên hời hợt, không còn để ý tiếng thở dài của chồng trước mặt người khác và cũng không còn suy nghĩ về những dấu vết ái muội của chồng. Cô ta không nhận ra ngay rằng người chồng ân ái của mình đã biến thành sói, đầm lầy ngày càng mở rộng, khả năng tự cứu dường như quá yếu ớt.
Dư Uyển cuối cùng cũng kể về ngày cô ta qua đời: "Đứa bé lớn rất nhanh và sẽ có thể bò khắp nơi trong vài tháng nữa. Để ngăn ngừa tai nạn, một cánh cửa lan can tạm thời đã được lắp đặt bên ngoài cửa phòng ngủ chính, nơi đứa bé và tôi sống. Mua lúc đó còn sớm một chút, tôi còn cười hắn vì đã chuẩn bị quá kỹ và quá lo lắng. Trong hoàn cảnh bình thường, tôi bế con đi ra ngoài cũng không ảnh hưởng gì. Tôi có thể đi dạo quanh nhà và vận động một chút.
"Nhưng lúc đó, tình trạng của tôi vốn đã rất tệ, không phán đoán được khoảng cách, chỉ theo thói quen đi ra ngoài hàng ngày. Nhớ rằng mở cửa rất đơn giản, khi ra ngoài chỉ cần mở cửa bước ra ngoài." "Tôi không biết tại sao ngày đó dường như mình đã đi rất lâu và ngưỡng cửa dường như đã trở nên rất cao... Tôi không hiểu cho đến sau khi c.h.ế.t vì ngày đó, lan can đã bị dỡ bỏ".
Dư Uyển nói câu cuối cùng rất chậm rãi, gần như nghiến răng. Mỗi lời nói đều chứa đầy hận thù.
Dư Uyển bế con gái trên tay và cùng nhau đi vận động, làm những việc cô ta phải làm hàng ngày.
Con đường từ giường đến cửa phòng ngủ chính gần như giống hệt con đường từ phòng khách đến cửa sổ. Cô ta không nhận ra rằng thứ mình mở không phải là cửa mà là một cửa sổ trên tâng mười bảy.
Thậm chí, có người quay phim lại toàn bộ quá trình cũng chỉ thấy cô mở cửa sổ, bế đứa trẻ rồi nhảy ra ngoài.
Không có liên quan đến người khác.
Dư Thiền không bao giờ ngờ rằng sự thật sẽ như thế này.
Thật đơn giản, thật độc ác.
Ai lại để ý đến một cái cửa? Chỉ cần khôi phục như cũ và mọi thứ sẽ hoàn hảo.
"Em xin lỗi... em xin lỗi chị." Sắc mặt Dư Thiền tái nhợt, toàn thân cô ấy run rẩy. Diệp Tuyền đỡ cô ấy, cô ấy mới đứng vững.
"Đáng lẽ em nên ở lại chăm sóc chị, lẽ ra em không nên để chị đối mặt với chuyện này một mình. Là lỗi của em, em xin lỗi. Em đã tin lời nói dối của hắn và tưởng rằng tâm trạng chị thực sự rất tôi tệ do trầm cảm sau sinh... “
Chỉ đến lúc này Dư Thiền mới hiểu được.
Thạch Bân khiến người khác cho rằng cô ta điên cuông quá đáng, còn hắn thì ngây thơ đáng thương, phương pháp này rất giống khi hắn không còn cách nào khác ngoài việc nói với em gái về chứng trầm cảm sau sinh và bệnh tâm thần của cô ta.
Cô ấy chăm sóc chị gái mình được một tháng, sau khi rời trại chăm sóc sau sinh trở vê nhà, cô ấy dân chăm sóc chị gái mình ngày càng ít đi. Cũng chính vì Thạch Bân đã làm cho cô ấy nhận ra, khi cô ấy đến sẽ nhắc nhở chị gái vê sự đau đớn và yếu đuối trong ngày sinh con, chị gái cô ấy cũng không mấy vui vẻ khi nhìn thấy cô ấy.
Chị gái cô ấy cũng hy vọng cô ấy có thể quay lại và làm việc của riêng mình.
Dư Thiền hy vọng chị gái cô ấy sẽ sớm khỏe lại nên ngày nào cũng không đến.
Cô ấy cũng bỏ lỡ cơ hội phát hiện ra Dư Uyển không còn vui vẻ nữa.
Sau đó, có chuyện xảy ra với chị gái, Dư Thiền nhận ra rằng nụ cười của chị gái cô ấy có thể là do "trâm cảm sau sinh".
Nhưng đó chính là người chị trước nay luôn kiên cường và mạnh mẽ của cô ấy.
Chị gái chưa bao giờ bị bệnh tật đánh bại hoàn toàn và đang cố gắng hồi phục, chỉ là kẻ xấu quá xấu xa, đã âm mưu tính kế chị mà thôi.
Dư Thiên vừa buồn vừa tức, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chị gái, cô ấy nắm chặt tay, không quấy rầy hồi ức của chị gái mình nữa.
"Hắn muốn mạng sống của tôi vì hợp đồng bảo hiểm đó. Tôi thực sự có thể hiểu được điều đó."
Dư Uyển nhẹ giọng nói, đôi mắt đỏ như m.á.u lại trào ra máu: "Nhưng tại sao... tại sao hắn lại muốn hại Tiểu Mộ? Đó cũng là con của hắn, hắn còn lợi dụng Tiểu Mộ để biến nó thành tiểu quỷ!"
Vẻ mặt của Dư Thiền đột nhiên trở nên chán nản.
Diệp Tuyền nhướng mày, buông ra nữ quỷ, Đứng dậy đi, cô có nhớ mình c.h.ế.t như thế nào không?"
Dư Uyển lơ lửng trên mặt đất, tứ chi cứng ngắc dần trở nên linh hoạt, giống như một con rối gỗ dần dần sống lại, khuôn mặt tái nhợt không còn mơ hồ, xuất hiện chút lý trí. Đôi mắt đỏ như m.á.u chứa đầy ác ý dần thu lại, nhưng thay vì nở nụ cười ấm áp như trong ảnh thì chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Dư Uyển kinh ngạc nhìn Diệp Tuyền: "Thả tôi ra, ngươi không sợ tôi chạy trốn sao?"
Diệp Tuyên nhướng mi liếc nhìn cô ta một cái,"Nếu cô chạy trốn, thì bắt cô lại, cô có thể thử xem."
Đó là sự chắc chắn về sức mạnh mạnh mẽ của mình.
Nói thì dễ nghe, nhưng hai chị em tự trải qua quá trình vật lộn vừa rồi, hai người không ai có ý định muốn thử trải nghiệm.
Dư Thiền cẩn thận nói: "Chị, chị, bình tĩnh, đại sư là tới giúp chúng ta."
Dư Uyển không nhìn cô mà nhìn thẳng vào Diệp Tuyền,"Tôi muốn g.i.ế.c hắn."
"Ồ" Diệp Tuyền không để ý gật đầu. Cô lười tiếp tục đứng, phủi bụi vải, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghe: "Vậy cô có nhớ mình đã c.h.ế.t như thế nào không?”
Dư Uyểhn:...
Dư Uyển nghẹn ngào trước hành động vô lý của cô. Không thể chiến đấu hay bỏ chạy, cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời câu hỏi.
Thấy cô ta nữa ngày vẫn còn tìm từ để nói, Dư Thiên không khỏi buồn bã trước sự thờ ơ của chị gái với mình, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chị ơi, cảnh sát nói chị tự tử do trầm cảm sau sinh. Thạch Bân lừa bọn họ, bọn họ sai rồi phải không?”
"Chị quả thực có bệnh." Dư Uyển bình tĩnh trả lời: "Xét về mặt hành vi thì quả thực là tự sát"
Dư Thiền sửng sốt, Cái gì cơ?"
Dư Uyển luôn có kế hoạch cho tương lai và sẵn sàng làm việc chăm chỉ để đạt được tương lai mà mình mong muốn.
Từ việc đưa em gái thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, đến việc học đại học và vừa học bằng tiến sĩ vừa kiếm tiền. Rồi yêu nhau, kết hôn, sinh con, và những dự định tương lai lần lượt được hoàn thành.
Nhưng không phải mọi việc đều có thể hoàn thành chỉ bằng sự chăm chỉ.
Trước khi bắt đầu chuẩn bị mang thai, Dư Uyển đã kiểm tra cẩn thận những nguy cơ khi mang thai. Cô ta đứng trước một ngã ba đường, thật khó để lựa chọn, một mặt là những rủi ro không thể kiểm soát được và không thể biết trước từ khi mang thai cho đến một năm sau khi sinh, mặt khác, cô ta rất muốn có một đứa con của riêng mình.
Dư Uyển cuối cùng cũng muốn có một đứa con, để giảm thiểu ảnh hưởng, cô ta đã mua một hợp đồng bảo hiểm khổng lồ khi tham gia các hội thảo học thuật ở nước ngoài. Dư Uyển không chắc liệu mình có bị suy sụp do ảnh hưởng của việc mang thai hay không nhưng cô ta đã chuẩn bị mọi thứ có thể. Không giống như ở Trung Quốc, loại bảo hiểm này có thời hạn ba năm, chỉ cần thời gian miễn trừ một năm trôi qua, dù cho có tự tử sau đó vẫn sẽ được bồi thường.
Dư Uyển không nói cho ai biết vê sự tồn tại của loại bảo hiểm này.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với cô ta, bảo hiểm là thứ cuối cùng cô ta để lại cho mình khi lâm bệnh nặng, hoặc cho hai người cô ta quan tâm nhất trên đời sau khi qua đời. Gửi người chồng cùng các con và người em thân yêu nhất của cô ta.
Sau khi mang thai, Dư Uyển ngày càng khó chịu. Những vết phù nề, vết rạn da, suy nhược và tâm trạng thất thường không rõ nguyên nhân mà cô ta từng lo sợ lần lượt xuất hiện.
Dư Uyển bắt đầu muốn bỏ cuộc và không muốn sinh con.
Chồng cô ta dịu dàng dỗ dành cô ta: "Mọi người đều đã trải qua như vậy, không ai gặp vấn đề gì, chúng ta sẽ không xui xẻo đến như vậy. Hiện tại, việc phá thai quá nguy hiểm, chịu đựng một chút sẽ qua. Có món gì em muốn ăn không? Anh sẽ nấu cho em. Anh sẽ bôi dầu dưỡng da cho em, buổi tối mát-xa chân giúp em ngủ ngon, được không?"
Nghe có vẻ ân cần chăm sóc, mặc dù đây không phải là điều Dư Uyển thực sự mong muốn nhưng cô ta đã từ bỏ việc phá thai.
Dư Uyển lạnh lùng nói: "Thạch Bân tìm được hợp đồng bảo hiểm khi tôi không còn sức lực. Tôi không nhận ra rằng hắn đang khiến tôi bất an."
Cứ như vậy bắt đầu mất khống chế.
Dư Uyển không còn trẻ nữa và ảnh hưởng của việc mang thai đối với cô ta đặc biệt rõ ràng. Nỗi dằn vặt khi mang thai và ảnh hưởng tinh thân kéo dài khiến cô ta rơi vào trạng thái mơ màng, trâm cảm, có lúc cô ta thậm chí không thể chấp nhận việc mình đã có một đứa con.
Việc sinh con khiến sức sống của cô ta bị tổn hại nặng nề, Dư Uyển không còn ai để nương tựa ngoài chồng và em gái.
Em gái sợ người khác không chăm sóc tốt nên đã cùng chị trải qua tháng đầu tiên khó khăn nhất. Thấy mẹ chồng bận rộn và chăm sóc chu đáo, em gái dân dần yên tâm, được sự thuyết phục của Dư Uyển và nhà họ Thạch, em gái dần dần quay trở lại với công việc riêng của mình, số lần ghé thăm giảm dần và cuối cùng cô ấy chỉ đến mỗi tuần một lần..
Dư Uyển biết mình có điều gì đó không ổn, cô ta bị mắc kẹt trong vũng lầy cảm xúc và cố gắng hết sức để tự cứu mình hồi phục.
Sức lực tiêu hao khiến Dư Uyển không còn quan tâm đến việc mẹ chồng dần dần trở nên hời hợt, không còn để ý tiếng thở dài của chồng trước mặt người khác và cũng không còn suy nghĩ về những dấu vết ái muội của chồng. Cô ta không nhận ra ngay rằng người chồng ân ái của mình đã biến thành sói, đầm lầy ngày càng mở rộng, khả năng tự cứu dường như quá yếu ớt.
Dư Uyển cuối cùng cũng kể về ngày cô ta qua đời: "Đứa bé lớn rất nhanh và sẽ có thể bò khắp nơi trong vài tháng nữa. Để ngăn ngừa tai nạn, một cánh cửa lan can tạm thời đã được lắp đặt bên ngoài cửa phòng ngủ chính, nơi đứa bé và tôi sống. Mua lúc đó còn sớm một chút, tôi còn cười hắn vì đã chuẩn bị quá kỹ và quá lo lắng. Trong hoàn cảnh bình thường, tôi bế con đi ra ngoài cũng không ảnh hưởng gì. Tôi có thể đi dạo quanh nhà và vận động một chút.
"Nhưng lúc đó, tình trạng của tôi vốn đã rất tệ, không phán đoán được khoảng cách, chỉ theo thói quen đi ra ngoài hàng ngày. Nhớ rằng mở cửa rất đơn giản, khi ra ngoài chỉ cần mở cửa bước ra ngoài." "Tôi không biết tại sao ngày đó dường như mình đã đi rất lâu và ngưỡng cửa dường như đã trở nên rất cao... Tôi không hiểu cho đến sau khi c.h.ế.t vì ngày đó, lan can đã bị dỡ bỏ".
Dư Uyển nói câu cuối cùng rất chậm rãi, gần như nghiến răng. Mỗi lời nói đều chứa đầy hận thù.
Dư Uyển bế con gái trên tay và cùng nhau đi vận động, làm những việc cô ta phải làm hàng ngày.
Con đường từ giường đến cửa phòng ngủ chính gần như giống hệt con đường từ phòng khách đến cửa sổ. Cô ta không nhận ra rằng thứ mình mở không phải là cửa mà là một cửa sổ trên tâng mười bảy.
Thậm chí, có người quay phim lại toàn bộ quá trình cũng chỉ thấy cô mở cửa sổ, bế đứa trẻ rồi nhảy ra ngoài.
Không có liên quan đến người khác.
Dư Thiền không bao giờ ngờ rằng sự thật sẽ như thế này.
Thật đơn giản, thật độc ác.
Ai lại để ý đến một cái cửa? Chỉ cần khôi phục như cũ và mọi thứ sẽ hoàn hảo.
"Em xin lỗi... em xin lỗi chị." Sắc mặt Dư Thiền tái nhợt, toàn thân cô ấy run rẩy. Diệp Tuyền đỡ cô ấy, cô ấy mới đứng vững.
"Đáng lẽ em nên ở lại chăm sóc chị, lẽ ra em không nên để chị đối mặt với chuyện này một mình. Là lỗi của em, em xin lỗi. Em đã tin lời nói dối của hắn và tưởng rằng tâm trạng chị thực sự rất tôi tệ do trầm cảm sau sinh... “
Chỉ đến lúc này Dư Thiền mới hiểu được.
Thạch Bân khiến người khác cho rằng cô ta điên cuông quá đáng, còn hắn thì ngây thơ đáng thương, phương pháp này rất giống khi hắn không còn cách nào khác ngoài việc nói với em gái về chứng trầm cảm sau sinh và bệnh tâm thần của cô ta.
Cô ấy chăm sóc chị gái mình được một tháng, sau khi rời trại chăm sóc sau sinh trở vê nhà, cô ấy dân chăm sóc chị gái mình ngày càng ít đi. Cũng chính vì Thạch Bân đã làm cho cô ấy nhận ra, khi cô ấy đến sẽ nhắc nhở chị gái vê sự đau đớn và yếu đuối trong ngày sinh con, chị gái cô ấy cũng không mấy vui vẻ khi nhìn thấy cô ấy.
Chị gái cô ấy cũng hy vọng cô ấy có thể quay lại và làm việc của riêng mình.
Dư Thiền hy vọng chị gái cô ấy sẽ sớm khỏe lại nên ngày nào cũng không đến.
Cô ấy cũng bỏ lỡ cơ hội phát hiện ra Dư Uyển không còn vui vẻ nữa.
Sau đó, có chuyện xảy ra với chị gái, Dư Thiền nhận ra rằng nụ cười của chị gái cô ấy có thể là do "trâm cảm sau sinh".
Nhưng đó chính là người chị trước nay luôn kiên cường và mạnh mẽ của cô ấy.
Chị gái chưa bao giờ bị bệnh tật đánh bại hoàn toàn và đang cố gắng hồi phục, chỉ là kẻ xấu quá xấu xa, đã âm mưu tính kế chị mà thôi.
Dư Thiên vừa buồn vừa tức, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chị gái, cô ấy nắm chặt tay, không quấy rầy hồi ức của chị gái mình nữa.
"Hắn muốn mạng sống của tôi vì hợp đồng bảo hiểm đó. Tôi thực sự có thể hiểu được điều đó."
Dư Uyển nhẹ giọng nói, đôi mắt đỏ như m.á.u lại trào ra máu: "Nhưng tại sao... tại sao hắn lại muốn hại Tiểu Mộ? Đó cũng là con của hắn, hắn còn lợi dụng Tiểu Mộ để biến nó thành tiểu quỷ!"