Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 91
Sau khi đứa trẻ chào đời, Tiểu Mộ thật sự rất dễ thương, rất giống cô ấy, lân đầu tiên con bé gọi tôi là ba, trái tim tôi như tan chảy cả đi."
Họ cũng đã mong đợi đứa bé sinh ra, cũng từng cùng nhau hạnh phúc vì sự ra đời của đứa bé.
"Sức khỏe của Uyển Uyển quả thực không tốt bằng những người khác. Cô ấy đã phải nằm viện hai tháng để điều dưỡng cơ thể. Cha mẹ Uyển Uyển cũng có con cái phải chăm sóc. Tôi, Tiểu Thiên và mẹ tôi thay phiên nhau ở bên hai mẹ con cô ấy, còn thuê thêm một bảo mẫu chuyên nghiệp.
Khi đứa bé được ba tháng tuổi, Uyển Uyển ngày càng khỏe hơn, có ý định quay lại làm việc. Sau đó tôi phải chăm con nên càng bận rộn hơn, cũng cố gắng giao việc lại cho cấp dưới.
Hôm đó, con gà mái già mẹ tôi nhờ mua giao tới, bà xuống nhà lấy, tưởng Uyển Uyển ở nhà đã có bảo mẫu rồi nên đi một lát cũng không sao, ai ngờ..." Nhưng vận rủi sớm ập đến.
Thạch Bân đau đớn nhắm mắt lại: "Khi nhận được điện thoại của người dân, tôi chạy vội về, trên mặt đất... đầy máu. Tôi thậm chí còn không phân biệt được đó là m.á.u của ai nữa."
Không ai ngờ rằng một Dư Uyển trông bình thường như vậy lại có thể ôm con nhảy lầu tự sát.
"Tôi hối hận." Thạch Bân lẩm bẩm nói: "Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, tôi sẽ không bao giờ để Uyển Uyển có con. So với cô ấy, một đứa trẻ chẳng là gì cả." Người đàn ông mệt mỏi cầu xin: "Tôi không cầu xin sự tha thứ của Uyển Uyển, tôi chỉ muốn biết cô ấy ở dưới đó có ổn không, nếu cô thực sự có năng lực, hãy giúp tôi và Uyển Uyển, được không?"
Thạch Bân vội vàng đi vào, không biết là không chú ý hay bất cẩn nên cửa không đóng chặt.
Âm thanh đau đớn cầu khẩn vang vọng ra ngoài, mọi người rảnh rỗi hóng chuyện trong hành lang đã có người dạt dào cảm xúc lau nước mắt."Tiểu Thạch trọng tình trọng nghĩa, đúng là đáng thương quá, hắn chỉ muốn biết vợ của mình thế nào mà thôi, đại sư này cũng nhẫn tâm quá rồi đấy, có cần thiết phải lạnh lùng từ chối như vậy không?" Mấy người hàng xóm tràn đầy thương xót.
Diệp Tuyền không hề động lòng, thậm chí còn cười nói: "Anh muốn gặp cô ấy, muốn biết cô ấy thế nào, nhưng cô ấy có muốn gặp anh không?" Dư Thiên cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ, nhưng cô ấy nhất thời không nhận ra kỳ lạ ở đâu.
Thạch Bân đau đớn: "Tôi biết tôi có lỗi với cô ấy, nhưng không ngờ... Không ngờ Uyển Uyển nhìn ổn định như vậy lại bị trâm cảm sau sinh chứ? Uyển Uyển không còn nữa tôi mới biết đáng sợ đến thế nào, nhưng muốn đền bù thì đã muộn rồi."
Đám người buôn chuyện không khỏi gật đầu.
"Đây không phải lỗi của Tiểu Thạch. Ai mà ngờ được? Mọi người đều như thế mà, những người khác đều không sao, nhà cậu ta xui xẻo nên mới bị vậy thôi, Tiểu Thạch cũng có ghét bỏ gì đâu đúng không? Tôi nghe nói Tiểu Thạch còn quyên tiền cho những người bị trầm cảm sau sinh và trẻ em bệnh tật, nếu không thương vợ con thì cũng không cần phải tiêu tiền như vậy, người không còn nữa thì thôi đi, Tiểu Thạch đáng thương quá, còn bị người ta nói như vậy nữa." Dư Thiền tức giận run lên, mở cửa nói: "Anh ta trọng tình trọng nghĩa đáng thương, anh ta cao thượng, anh ta vĩ đại! Chị gái của tôi thì không đáng thương sao? Chị gái tôi chỉ là là mất mạng, còn hắn thì mất cả vợ lân con phải không? Đó là cơ thể của chị gái tôi, anh ta có ghét bỏ hay không thì ai quan tâm, tự chúng tôi ghét đấy không được sao?"
Mỗi lần cãi nhau với Thạch Bân, cuối cùng đều biến thành cô ấy vô cơ gây sự. Lần này xem ra cũng giống vậy, chỉ là có thêm một đại sư bị chỉ trỏ theo cô ấy mà thôi.
"Nếu thật sự để ý nhiều như vậy, sao không làm gì đi! Lúc mang thai không hối hận, lúc sinh con cũng không hối hận, nhưng khi ra đi lại hối hận, thật đúng là đạo đức giả! Bây giờ hối hận hối hận, qua hai năm nữa cưới vợ mới, mấy người còn thấy anh ta trọng tình trọng nghĩa yêu thương vợ con, đúng là không thiếu thứ gì ha!" Dư Thiền quay lại trừng mắt nhìn Thạch Bân, mỉa mai. Sau khi Dư Thiên hét vào cầu thang, bên ngoài yên tĩnh một lúc. Có người thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng người đã không còn ở đây nữa, làm người vẫn phải hướng về phía trước chứ, không thể cứ bắt anh ta hối hận mãi được, đúng không?"
Dư Thiền còn muốn tiếp tục tranh luận, lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng Diệp Tuyền.
"Linh hồn của vợ anh đã không còn trên trân thế nữa, cô ấy đã đi đầu thai không chút luyến tiếc. Điều đó chưa đủ để giải thích rằng cô ấy không còn muốn liên lạc với anh nữa sao? Con người phải sống thực tế, phải hướng về phía trước, không sai, như anh tự sống cuộc sống của mình đi, đừng quấy rây sự bình yên của người đã khuất nữa. Chết là hết, bây giờ anh hối hận, bởi vì muốn an ủi mình rằng sau khi c.h.ế.t cô ấy sẽ tốt hơn, thật ra trong lòng anh cũng hiểu." Đôi mắt Diệp Tuyền hơi rũ xuống, trông cực kỳ bất cẩn.
Thạch Bân cẩn thận quan sát cô. Ngoài việc quá bình tĩnh và đứng ngoài cuộc, cô gái thanh thuần và còn quá trẻ này khiến người ta khó mà tin rằng cô thực sự có năng lực.
Dư Thiền kinh ngạc nhìn sang, đây không phải là những gì Diệp Tuyền đã nói lúc ở vườn cây ăn quả. Những gì cô nói bây giờ nghe không khác gì các thầy trước đó nói, chỉ nói rằng chị gái cô ấy không còn ở thế gian này nữa nên không thể triệu hồn.
Nhưng cô ấy cũng không hỏi, nghe Diệp Tuyền chỉ trích Thạch Bân nên cô ấy cũng tin rằng Diệp Tuyên tới đây để giúp đỡ mình.
"Đúng vậy, sau này hối hận có ích gì? Giống như bây giờ, anh không hề nghĩ đến chị gái tôi! Người đã c.h.ế.t rồi, anh còn muốn lợi dụng để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn đúng không?"
Dư Thiền đẩy cửa ra, làm động tác: "Bây giờ đây là nhà tôi mua, chúng tôi còn có việc khác phải làm, không giữ anh lại làm khách nữa.
Thạch Bân cười khổ: "Nếu em không muốn gặp anh thì thôi vậy... Anh thừa nhận mình đã lơ là bổn phận, không ngờ cô ấy lại mắc chứng trầm cảm sau sinh, không phát hiện ra lúc cô ấy cười trong lòng lại chất chứa nỗi đau, nhưng Tiểu Thiền à, Uyển Uyển đã không còn nữa rồi! Cô ấy nhìn thấy em thế này, cũng sẽ rất đau khổ."
"Chị gái tôi mới đi được một năm, anh suốt ngày nói yêu thương đau khổ nhưng thực ra lại chẳng làm gì, anh vì số tiền bảo hiểm kếch xù nên ra tay hại c.h.ế.t chị tôi đúng không?" Dư Thiền lạnh lùng nhìn anh 1a.
Thạch Bân tức giận: "Cô nói tôi g.i.ế.c Uyển Uyển, thì cô cũng có phải thứ gì tốt đâu? Cô nói cô nghi ngờ tôi, nhưng không phải cô cũng có hiềm nghi sao? Lúc đó cô không có đủ vốn để khởi nghiệp, tiền bảo hiểm cũng đủ cho cô đấy! Cô muốn g.i.ế.c cả gia đình chúng tôi, để rồi giữ hết cho riêng mình phải không?” Sắc mặt của Dư Thiên tái nhợt như tờ giấy.
Hai mắt Thạch Bân đỏ hoe, giống như một con thú bị mắc bẫy đang trên bờ vực tuyệt vọng. Hắn hít sâu hai hơi, sau đó từ từ bình tĩnh lại, thở dài nói: "Tiểu Thiền, em là em gái của Uyển Uyển cô ấy đã chăm sóc em nhiều năm như vậy. Bọn anh gần như coi em như con cái nhà mình, dù em có thế nào đi chăng nữa cũng không sao. Nhưng em không thể nói anh như vậy được." Hắn đột nhiên có vẻ già đi rất nhiều: "Nếu em thực sự nghĩ như vậy, thì là lỗi của anh, là anh sai, lẽ ra anh không nên đến... Mai là ngày giỗ của Uyển Uyển, hẹn gặp em lúc tảo mộ vậy. Đại sư, cho dù có thể nhìn thấy Uyển Uyển hay không, lúc tuyệt vọng Tiểu Thiền cái gì cũng làm được, bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, mong cô đừng làm bậy."
Những lời cuối cùng của Thạch Bân nghe như thực sự lo lắng Dư Thiền sẽ bị lừa vậy. Hắn hở dài rồi bỏ đi, trông rất bất lực. Hàng xóm vui vẻ xem cuộc vui rồi giải tán.
Dù kính trọng, cầu nguyện hay cảnh cáo, Diệp Tuyền vẫn không hề lay chuyển. Tâm trạng của Thạch Bân thay đổi vô cùng mãnh liệt, và những cảm xúc bộc phát của anh ấy có tính lây lan rất cao. Nhưng... nó giống như mặt nạ của diễn viên vậy.
Dư Thiền đóng cửa lại, cảm thấy mệt mỏi: "Xin lỗi vì đã lãng phí thời gian của cô. Bây giờ có thể bắt đầu tìm hồn phách của chị tôi chưa? Hay là phải chờ đến tối?"
Dư Thiền nhớ lại mấy thầy cao tay trước đây đều gọi hồn vào lúc nửa đêm. Diệp Tuyền lắc đầu: "Không cần, cô đi một vòng trong nhà để tôi xem là được." Dư Thiền bối rối, nhưng vẫn đi vòng quanh từng phòng theo yêu cầu. Đến căn phòng cuối cùng, đứng trước cửa phòng ngủ chính được phủ một tấm vải chống bụi, hai mắt cô không khỏi đỏ bừng, thậm chí còn có chút không cử động được."Được rồi." Diệp Tuyên đi ngang qua cô, đi vào phòng.
Trong phòng ngủ chính, nôi, bình sữa, khung ảnh,... bên cạnh chiếc giường lớn vẫn như một năm trước, vị trí cũng chưa từng thay đổi. Chỉ cần nhấc tấm vải chống bụi lên là thấy, như thể chủ nhân của nơi này chỉ đi đâu đó một lúc, không lâu sau sẽ quay lại ngay vậy.
Giống như nhiều phòng cưới khác, đầu giường cũng treo ảnh cưới. Trong bức ảnh hiếm hoi không bị che phủ trong nhà, người phụ nữ ôm bó hoa đang tựa vào vai chồng, mỉm cười hạnh phúc nhìn người đàn ông, cùng nhau hy vọng về tương lai.
Bông hồng trên tay người phụ nữ đỏ đến mức như muốn rỉ máu. Diệp Tuyên nhẹ nhàng đẩy ra, lấy bức ảnh xuống, đặt ở bên cạnh. Ở đây bao nhiêu năm, thì bức ảnh đã được treo trên tường bấy nhiêu năm. Màu sắc mặt tường phía sau sáng hơn những nơi khác một chút, phía sau bức ảnh có một lớp bụi, hiển nhiên là chưa từng có ai gỡ xuống.
"Giữ chắc, đứng vững. Tôi muốn mở nó ra xem thứ ở đằng sau bức tường này." Diệp Tuyền nhìn vẻ mặt mờ mịt của Dư Thiền, dặn dò thêm. Diệp Tuyên không xem bói, không dò la bàn, không làm phép thuật, thao tác có vẻ rất khó hiểu nên Dư Thiền chỉ có thể lặng lẽ làm theo.
Họ cũng đã mong đợi đứa bé sinh ra, cũng từng cùng nhau hạnh phúc vì sự ra đời của đứa bé.
"Sức khỏe của Uyển Uyển quả thực không tốt bằng những người khác. Cô ấy đã phải nằm viện hai tháng để điều dưỡng cơ thể. Cha mẹ Uyển Uyển cũng có con cái phải chăm sóc. Tôi, Tiểu Thiên và mẹ tôi thay phiên nhau ở bên hai mẹ con cô ấy, còn thuê thêm một bảo mẫu chuyên nghiệp.
Khi đứa bé được ba tháng tuổi, Uyển Uyển ngày càng khỏe hơn, có ý định quay lại làm việc. Sau đó tôi phải chăm con nên càng bận rộn hơn, cũng cố gắng giao việc lại cho cấp dưới.
Hôm đó, con gà mái già mẹ tôi nhờ mua giao tới, bà xuống nhà lấy, tưởng Uyển Uyển ở nhà đã có bảo mẫu rồi nên đi một lát cũng không sao, ai ngờ..." Nhưng vận rủi sớm ập đến.
Thạch Bân đau đớn nhắm mắt lại: "Khi nhận được điện thoại của người dân, tôi chạy vội về, trên mặt đất... đầy máu. Tôi thậm chí còn không phân biệt được đó là m.á.u của ai nữa."
Không ai ngờ rằng một Dư Uyển trông bình thường như vậy lại có thể ôm con nhảy lầu tự sát.
"Tôi hối hận." Thạch Bân lẩm bẩm nói: "Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, tôi sẽ không bao giờ để Uyển Uyển có con. So với cô ấy, một đứa trẻ chẳng là gì cả." Người đàn ông mệt mỏi cầu xin: "Tôi không cầu xin sự tha thứ của Uyển Uyển, tôi chỉ muốn biết cô ấy ở dưới đó có ổn không, nếu cô thực sự có năng lực, hãy giúp tôi và Uyển Uyển, được không?"
Thạch Bân vội vàng đi vào, không biết là không chú ý hay bất cẩn nên cửa không đóng chặt.
Âm thanh đau đớn cầu khẩn vang vọng ra ngoài, mọi người rảnh rỗi hóng chuyện trong hành lang đã có người dạt dào cảm xúc lau nước mắt."Tiểu Thạch trọng tình trọng nghĩa, đúng là đáng thương quá, hắn chỉ muốn biết vợ của mình thế nào mà thôi, đại sư này cũng nhẫn tâm quá rồi đấy, có cần thiết phải lạnh lùng từ chối như vậy không?" Mấy người hàng xóm tràn đầy thương xót.
Diệp Tuyền không hề động lòng, thậm chí còn cười nói: "Anh muốn gặp cô ấy, muốn biết cô ấy thế nào, nhưng cô ấy có muốn gặp anh không?" Dư Thiên cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ, nhưng cô ấy nhất thời không nhận ra kỳ lạ ở đâu.
Thạch Bân đau đớn: "Tôi biết tôi có lỗi với cô ấy, nhưng không ngờ... Không ngờ Uyển Uyển nhìn ổn định như vậy lại bị trâm cảm sau sinh chứ? Uyển Uyển không còn nữa tôi mới biết đáng sợ đến thế nào, nhưng muốn đền bù thì đã muộn rồi."
Đám người buôn chuyện không khỏi gật đầu.
"Đây không phải lỗi của Tiểu Thạch. Ai mà ngờ được? Mọi người đều như thế mà, những người khác đều không sao, nhà cậu ta xui xẻo nên mới bị vậy thôi, Tiểu Thạch cũng có ghét bỏ gì đâu đúng không? Tôi nghe nói Tiểu Thạch còn quyên tiền cho những người bị trầm cảm sau sinh và trẻ em bệnh tật, nếu không thương vợ con thì cũng không cần phải tiêu tiền như vậy, người không còn nữa thì thôi đi, Tiểu Thạch đáng thương quá, còn bị người ta nói như vậy nữa." Dư Thiền tức giận run lên, mở cửa nói: "Anh ta trọng tình trọng nghĩa đáng thương, anh ta cao thượng, anh ta vĩ đại! Chị gái của tôi thì không đáng thương sao? Chị gái tôi chỉ là là mất mạng, còn hắn thì mất cả vợ lân con phải không? Đó là cơ thể của chị gái tôi, anh ta có ghét bỏ hay không thì ai quan tâm, tự chúng tôi ghét đấy không được sao?"
Mỗi lần cãi nhau với Thạch Bân, cuối cùng đều biến thành cô ấy vô cơ gây sự. Lần này xem ra cũng giống vậy, chỉ là có thêm một đại sư bị chỉ trỏ theo cô ấy mà thôi.
"Nếu thật sự để ý nhiều như vậy, sao không làm gì đi! Lúc mang thai không hối hận, lúc sinh con cũng không hối hận, nhưng khi ra đi lại hối hận, thật đúng là đạo đức giả! Bây giờ hối hận hối hận, qua hai năm nữa cưới vợ mới, mấy người còn thấy anh ta trọng tình trọng nghĩa yêu thương vợ con, đúng là không thiếu thứ gì ha!" Dư Thiền quay lại trừng mắt nhìn Thạch Bân, mỉa mai. Sau khi Dư Thiên hét vào cầu thang, bên ngoài yên tĩnh một lúc. Có người thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng người đã không còn ở đây nữa, làm người vẫn phải hướng về phía trước chứ, không thể cứ bắt anh ta hối hận mãi được, đúng không?"
Dư Thiền còn muốn tiếp tục tranh luận, lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng Diệp Tuyền.
"Linh hồn của vợ anh đã không còn trên trân thế nữa, cô ấy đã đi đầu thai không chút luyến tiếc. Điều đó chưa đủ để giải thích rằng cô ấy không còn muốn liên lạc với anh nữa sao? Con người phải sống thực tế, phải hướng về phía trước, không sai, như anh tự sống cuộc sống của mình đi, đừng quấy rây sự bình yên của người đã khuất nữa. Chết là hết, bây giờ anh hối hận, bởi vì muốn an ủi mình rằng sau khi c.h.ế.t cô ấy sẽ tốt hơn, thật ra trong lòng anh cũng hiểu." Đôi mắt Diệp Tuyền hơi rũ xuống, trông cực kỳ bất cẩn.
Thạch Bân cẩn thận quan sát cô. Ngoài việc quá bình tĩnh và đứng ngoài cuộc, cô gái thanh thuần và còn quá trẻ này khiến người ta khó mà tin rằng cô thực sự có năng lực.
Dư Thiền kinh ngạc nhìn sang, đây không phải là những gì Diệp Tuyền đã nói lúc ở vườn cây ăn quả. Những gì cô nói bây giờ nghe không khác gì các thầy trước đó nói, chỉ nói rằng chị gái cô ấy không còn ở thế gian này nữa nên không thể triệu hồn.
Nhưng cô ấy cũng không hỏi, nghe Diệp Tuyền chỉ trích Thạch Bân nên cô ấy cũng tin rằng Diệp Tuyên tới đây để giúp đỡ mình.
"Đúng vậy, sau này hối hận có ích gì? Giống như bây giờ, anh không hề nghĩ đến chị gái tôi! Người đã c.h.ế.t rồi, anh còn muốn lợi dụng để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn đúng không?"
Dư Thiền đẩy cửa ra, làm động tác: "Bây giờ đây là nhà tôi mua, chúng tôi còn có việc khác phải làm, không giữ anh lại làm khách nữa.
Thạch Bân cười khổ: "Nếu em không muốn gặp anh thì thôi vậy... Anh thừa nhận mình đã lơ là bổn phận, không ngờ cô ấy lại mắc chứng trầm cảm sau sinh, không phát hiện ra lúc cô ấy cười trong lòng lại chất chứa nỗi đau, nhưng Tiểu Thiền à, Uyển Uyển đã không còn nữa rồi! Cô ấy nhìn thấy em thế này, cũng sẽ rất đau khổ."
"Chị gái tôi mới đi được một năm, anh suốt ngày nói yêu thương đau khổ nhưng thực ra lại chẳng làm gì, anh vì số tiền bảo hiểm kếch xù nên ra tay hại c.h.ế.t chị tôi đúng không?" Dư Thiền lạnh lùng nhìn anh 1a.
Thạch Bân tức giận: "Cô nói tôi g.i.ế.c Uyển Uyển, thì cô cũng có phải thứ gì tốt đâu? Cô nói cô nghi ngờ tôi, nhưng không phải cô cũng có hiềm nghi sao? Lúc đó cô không có đủ vốn để khởi nghiệp, tiền bảo hiểm cũng đủ cho cô đấy! Cô muốn g.i.ế.c cả gia đình chúng tôi, để rồi giữ hết cho riêng mình phải không?” Sắc mặt của Dư Thiên tái nhợt như tờ giấy.
Hai mắt Thạch Bân đỏ hoe, giống như một con thú bị mắc bẫy đang trên bờ vực tuyệt vọng. Hắn hít sâu hai hơi, sau đó từ từ bình tĩnh lại, thở dài nói: "Tiểu Thiền, em là em gái của Uyển Uyển cô ấy đã chăm sóc em nhiều năm như vậy. Bọn anh gần như coi em như con cái nhà mình, dù em có thế nào đi chăng nữa cũng không sao. Nhưng em không thể nói anh như vậy được." Hắn đột nhiên có vẻ già đi rất nhiều: "Nếu em thực sự nghĩ như vậy, thì là lỗi của anh, là anh sai, lẽ ra anh không nên đến... Mai là ngày giỗ của Uyển Uyển, hẹn gặp em lúc tảo mộ vậy. Đại sư, cho dù có thể nhìn thấy Uyển Uyển hay không, lúc tuyệt vọng Tiểu Thiền cái gì cũng làm được, bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, mong cô đừng làm bậy."
Những lời cuối cùng của Thạch Bân nghe như thực sự lo lắng Dư Thiền sẽ bị lừa vậy. Hắn hở dài rồi bỏ đi, trông rất bất lực. Hàng xóm vui vẻ xem cuộc vui rồi giải tán.
Dù kính trọng, cầu nguyện hay cảnh cáo, Diệp Tuyền vẫn không hề lay chuyển. Tâm trạng của Thạch Bân thay đổi vô cùng mãnh liệt, và những cảm xúc bộc phát của anh ấy có tính lây lan rất cao. Nhưng... nó giống như mặt nạ của diễn viên vậy.
Dư Thiền đóng cửa lại, cảm thấy mệt mỏi: "Xin lỗi vì đã lãng phí thời gian của cô. Bây giờ có thể bắt đầu tìm hồn phách của chị tôi chưa? Hay là phải chờ đến tối?"
Dư Thiền nhớ lại mấy thầy cao tay trước đây đều gọi hồn vào lúc nửa đêm. Diệp Tuyền lắc đầu: "Không cần, cô đi một vòng trong nhà để tôi xem là được." Dư Thiền bối rối, nhưng vẫn đi vòng quanh từng phòng theo yêu cầu. Đến căn phòng cuối cùng, đứng trước cửa phòng ngủ chính được phủ một tấm vải chống bụi, hai mắt cô không khỏi đỏ bừng, thậm chí còn có chút không cử động được."Được rồi." Diệp Tuyên đi ngang qua cô, đi vào phòng.
Trong phòng ngủ chính, nôi, bình sữa, khung ảnh,... bên cạnh chiếc giường lớn vẫn như một năm trước, vị trí cũng chưa từng thay đổi. Chỉ cần nhấc tấm vải chống bụi lên là thấy, như thể chủ nhân của nơi này chỉ đi đâu đó một lúc, không lâu sau sẽ quay lại ngay vậy.
Giống như nhiều phòng cưới khác, đầu giường cũng treo ảnh cưới. Trong bức ảnh hiếm hoi không bị che phủ trong nhà, người phụ nữ ôm bó hoa đang tựa vào vai chồng, mỉm cười hạnh phúc nhìn người đàn ông, cùng nhau hy vọng về tương lai.
Bông hồng trên tay người phụ nữ đỏ đến mức như muốn rỉ máu. Diệp Tuyên nhẹ nhàng đẩy ra, lấy bức ảnh xuống, đặt ở bên cạnh. Ở đây bao nhiêu năm, thì bức ảnh đã được treo trên tường bấy nhiêu năm. Màu sắc mặt tường phía sau sáng hơn những nơi khác một chút, phía sau bức ảnh có một lớp bụi, hiển nhiên là chưa từng có ai gỡ xuống.
"Giữ chắc, đứng vững. Tôi muốn mở nó ra xem thứ ở đằng sau bức tường này." Diệp Tuyền nhìn vẻ mặt mờ mịt của Dư Thiền, dặn dò thêm. Diệp Tuyên không xem bói, không dò la bàn, không làm phép thuật, thao tác có vẻ rất khó hiểu nên Dư Thiền chỉ có thể lặng lẽ làm theo.