Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 71



Lượt xem: 29
Chương 71:
*xã ngưu (3†“F): chỉ những người hòa đồng, không sợ người khác đánh giá, không lo bị chê cười, thích gặp gỡ, kết bạn với người khác và có thể dễ dàng làm thân với tất cả mọi người, dễ hòa nhập trong các buổi tiệc, sự kiện, hòa mình vào đám đông...
Diệp Tuyền một lời khó nói: "... Cô không phát hiện phấn che đường chân tóc mất màu nghiêm trọng rồi sao?"
"Ối2" Người công nhân xã ngưu sửng sốt: "Tôi đã tẩy trang rồi mà, lẽ nào chưa tẩy sạch sao?"
"Chính là vậy đó, tôi biết, ấn đường biến đen phải có đôi mắt đặc biệt mới nhìn thấy được!" Kiêu Vượng từ ngoài cửa ló đầu nói xen vào, ánh mắt nhìn thằng vào tôm hùm đất trên bàn, khóe miệng lộ ra dấu vết khả nghi. Khách quen cùng nhau xua cô bé: "Tiểu Kiêu Vượng, chạy bộ xong rồi?" Kiều Vượng rầm rì ủy khuất tiếp tục chạy bộ, công nhân xã ngưu mượn một vòng mới có nước tẩy trang, mạnh mẽ tẩy mấy lần, màu trán âm u cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt! Bà chủ, thế cô xem tôi và bạn tôi khi nào mới có thể giàu to? Tiểu Mãn, đừng ngây ngốc nữa, nhanh ngẩng đầu để bà chủ nhìn xem, bấm tay tính toán là giàu to ở trước mắt!" Giỏi thật, mở miệng liên biết người trẻ tuổi thời nay 98k nguyên chất, giữa đi làm và cố gắng lựa chọn thắp hương, cầu tình yêu không bằng cầu giàu sụ. Diệp Tuyên cắt ngang chuỗi ồn ào đang càng ngày càng sôi nổi: "Không đoán mệnh, không bán bùa, không rút quẻ, tôi chỉ là bà chủ của Quán Ăn Khuya thôi."
Phần lớn thực khách chỉ là đùa giỡn chung vui, bị ngăn chặn cũng không truy vấn, chủ đê nhanh chóng chạy sang một hướng khác:
"Thế ngày mai tôi có thể giành được món chính của bà chủ hay không, cái này hẳn có thể "tính" ra nhỉ he he he- bà chủ hiếm khi siêng năng làm nhiều tôm hùm đất như vậy, ngày mai nhất định phải cố gắng hết sức!" "Đúng là như thết"
Diệp Tuyền thuần thục qua quýt lướt qua những lời thúc giục, trước khi đi đến phòng bếp, nhìn cô gái tên "Tiểu Mãn" được bạn kéo đến ăn cơm. Tiểu Mãn vẫn luôn rầu rĩ cúi đầu, tôm hùm đất ăn vào đã ghiần nhất, dễ dàng kích thích người bên cạnh cùng nhau hưng phấn, lại bị cô ấy khó hiểu ăn ra cảm giác c.h.ế.t lặng, như có một vách tường mỏng ngăn cách cô ấy và náo nhiệt xung quanh.
Nhìn cẩn thận, ánh mắt cô ấy trống rỗng không có tiêu cự, dù đang trong kỳ nghỉ dài 1/ 5 thì quầng thâm mắt cũng không biến mất, ấn đường phủ một tâng âm khí. Phản ứng của cô ấy cũng rất trì trệ, chỉ khi người bạn kéo cô ấy nói chuyện cô ấy mới nở nụ cười đưa ra một phản ứng thích hợp, không đến mức nhạt nhẽo.
Người bạn xã ngưu của cô ấy không gặp quỷ, mà cô ấy thì quả thực đã đụng phải quỷ rồi.
Diệp Tuyền bưng bát canh đậu xanh, cùng tôm hùm đất đặt lên bàn bọn họ. Tiểu Mãn kinh ngạc ngẩng đầu, Diệp Tuyền khẽ cười: "Vị khách thứ một ngàn, tặng cô canh đậu xanh, huyền học hay không không sao cả, quan trọng là uống canh thật ngon."
Trong hai nồi lớn, hai loại canh là canh đậu xanh trần bì theo kiểu Quảng Đông và canh đậu xanh nguyên chất, được nấu cho đến khi nở rồi để ở nhiệt độ bình thường, rất vừa miệng, thích hợp nhất là đặt vào tủ lạnh ướp lạnh kết hợp với tôm hùm đất sốt mala.
Không thêm đường là thơm dịu mềm mại, thêm đường thì ngọt mịn mềm dẻo như món tráng miệng, dù là thích loại nào, đều có thể tìm được món mình thích. Diệp Tuyên không chút dấu vết lấy đi âm khí nặng nề đè lên người cô ấy, Tiểu Mãn sửng sốt nhìn bát sứ trắng, múc lên một thìa.
Hai giọt nước mắt nước mắt rơi vào trong bát: "Khi mẹ tôi còn ở đây, buổi tối cũng sẽ nấu canh đậu xanh cho tôi uống."
Chỉ có đậu xanh ở Minh Quang quê cô ấy, nấu lên mới có hương vị ngon nhất, sau khi cô ấy đi làm chưa từng được nếm lại hương vị thế này. Người bạn xã ngưu bị dọa cho giật mình, vội vàng an ủi. Nhưng sau khi rơi nước mắt, Tiểu Mãn nhanh chóng nở nụ cười, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vui vẻ ăn hết bữa tối.
Du Tố Tố từ sau bếp liếc nhìn, lén lút nói bên tai Phương Vọng Đệ: "Bà chủ lại có thiện ý làm chuyện tốt rồi."
Phương Vọng Đệ mạnh mẽ gật đầu: "Bà chủ là một người tốt." Kỳ nghỉ lễ 1/5 chính thức kết thúc, Quán Ăn Khuya vẫn đông đúc như trước, chỉ là không nhiều người xếp hàng nữa. Nói chung cũng có Tiểu Trình Tự đặt trước, thành công phân đôi hiệu quả.
Hầu hết mọi người phải tiếp tục đau khổ đi làm, không còn ai rảnh rỗi chạy thật xa chỉ để ăn một quán ngon. Chỉ trừ những người vừa rảnh lại vừa có tiền, và những người vốn sống gần đó.
Những người sống ở lân cận, tay buôn chuyện cừ khôi Du Tố Tố ít nhất cũng đã thấy, không có ai có thể trốn thoát khỏi sự hương thơm cám dỗ của Quán Ăn Khuya, ít nhất cũng phải đến cửa lớn đi một vòng.
Tiểu Mãn vừa nhìn liên biết không ở gần đây, vì thế, đêm khuya mấy ngày sau, khi Du Tố Tố thấy cô ấy, lại phát hiện trên người Tiểu Mãn lại dính âm khí lần nữa, ra-da hóng chuyện nháy mắt kêu vang.
"Bà chủ, cô ấy lại đến rồi! Có vấn đề!"
Diệp Tuyền lười biếng gật đầu: "Rất rõ ràng mà, nhà cô ấy có quỷ." Diệp Tuyền nhìn ra vấn đề, nhưng không lập tức tiến đến hỏi thăm. Khi làm việc bận rộn có thể dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, cô dựa vào ghế tựa trong quầy không muốn nghĩ gì nữa.
Tiểu Mãn vào cửa không hề gọi món cũng không ngồi xuống, đứng ở đại sảnh do dự một lúc, như ma xui quỷ khiến mà đi thẳng về phía quầy lễ tân. Tiểu Mãn thấp giọng: "Bà chủ Diệp, tôi họ Thang, Thang Tiểu Mãn. Tôi nghe dì Lý nói, cô có thể giúp đỡ giao tiếp với quỷ hồn, đúng không?" Không đợi Diệp Tuyền trả lời, Thang Tiểu Mãn trước đó đã nghe qua những tin đồn thần kỳ về Diệp Tuyền, vội vàng nói rõ mục đích đến: "Mẹ tôi không còn nữa, nhưng tôi biết bà ấy vẫn còn ở bên cạnh tôi, tôi muốn gặp bà ấy!"
"Cho dù bà ấy muốn mắng tôi cũng được, đánh tôi cũng tốt, đều tốt hết, tôi, tôi... tôi thật sự rất muốn gặp lại bà ấy. Tôi nguyện ý trả tiền, chỉ cần gặp một là là được."
Cô gái trẻ rõ ràng vừa mới tan làm đã gấp gáp chạy đến đây, mặc một bộ áo sơ mi thời thường, trang điểm tinh xảo, giọng nói lại càng ngày càng nhẹ, cũng càng gấp gáp hơn, nhịn không được mà ôm mặt bật khóc.
Diệp Tuyền nhàn nhạt nhìn bên ngoài Quán Ăn Khuya, hỏi ngược lại: "Người quỷ khác biệt, ngăn cách âm dương, sao cô lại cảm nhận được mẹ cô vẫn ở bên cạnh cô?"
Thang Tiểu Mãn cho rằng Diệp Tuyên không muốn quản chuyện này, hoặc là không tin, vội vàng nói: "Thật sự có. Tôi có thể cảm nhận được, nhất định là bà ấy, là mẹ tôi trở về rồi."
"Những bức ảnh cũ tôi cất đi đột nhiên bị lấy ra, những chai sản phẩm chăm sóc sức khỏe được đặt ở trên bàn. Có lúc mới sáng sớm rèm cửa đã bị kéo ra rồi, mặt trời làm tôi không thể nào không tỉnh dậy, hệt như trước kia khi mẹ tôi gọi tôi dậy...
"Quan trọng nhất là, tôi nghe thấy bà ấy nói chuyện với tôi."
Ừm??? Du Tố Tố dựng tai lên, nghe đến kinh ngạc, nhìn về phía hai đồng nghiệp có thời gian làm quỷ càng dài hơn mình.
Không thấy quỷ, nhưng có thể nghe được giọng nói? Làm thế nào được vậy? Khi Phương Vọng Đệ làm Bút Tiên thông qua khế ước để liên hệ với người sống, đến bản thân cũng không biết làm thế nào, tất nhiên không thể cho cô ấy đáp án. Lão Trần vươn tay, hiển nhiên cũng chưa từng nghe qua. Diệp Tuyên cảnh cáo liếc nhìn bọn họ, ba con quỷ đang lặng lẽ rúc vào sau bếp nghe chuyện, nhanh chóng tìm việc nên làm để bận rộn lên.
"Tôi làm thiết kế quảng cáo, khi có đơn bận rộn đến ngày đêm điên đảo là chuyện bình thường. Tôi ngủ rất nông, mới đầu nghe được âm thanh, còn cho rằng bạn cùng phòng đang nói mớ, sau này thường xuyên hơn mới phát hiện không phải."
Thang Tiểu Mãn nhớ lại những trải nghiệm ngày càng rõ ràng trong mấy tháng nay, khẳng định nói: "Là mẹ của tôi... mỗi khi tôi muốn đi ngủ thì bà ấy sẽ xuất hiện, cách tôi rất gần, bà ấy sẽ thấp giọng nói chuyện bên cạnh tôi. Hệt như khi bé, thì thâm nói nhỏ.
Nhưng bà ấy rất tức giận, nói rất nhanh, tôi nghe không hiểu bà ấy đang nói gì, cứ như là ngôn ngữ của một đất nước khác. Tôi từng thử ghi âm, nhưng không thu được bất cứ âm thanh nào, cũng từng thử tìm kiếm phát âm tương tự, nhưng lại không tìm được ngôn ngữ nào như thế, càng không cách nào phiên dịch được. Có khả năng sau khi biến thành quỷ thì không thể chung một ngôn ngữ... bà ấy nhất định đang trách mắng tôi, tức giận tôi, giận tôi sao lại không thể trở vê gặp mặt bà ấy lần cuối cùng."
Thang Tiểu Mãn cười khổ: "Là tôi có lỗi với mẹ, tôi đáng bị đánh mắng mà." Bố Thang Tiểu Mãn mất sớm, thành tích thi đại học khá tốt, đậu vào trường 211 nổi tiếng trong tỉnh, sau khi tốt nghiệp thì thuận lý thành chương mà ở lại tỉnh lị, trở thành một người làm công ngày ngày bận rộn.
Thiết kế quảng cáo vốn đã rất bận, những năm đầu sau khi tốt nghiệp chưa có cơ hội thăng tiến, chỉ có thể chạy theo từng hạng mục, từ khi bắt đầu xuống tay tích lũy kinh nghiệm và địa vị, một người làm vài người dùng, gần như không còn chút thời gian cho riêng mình.
Hai tháng trước, Thang Tiểu Mãn nhận được điện thoại của mẹ vào buổi tối. Cô ấy tăng ca đến tối mịt, chưa đợi mẹ nói chuyện, cô ấy đã không kiên nhẫn mà cắt ngang bà ấy, nói rằng đang bận, khi rảnh sẽ gọi lại.
Sau khi cúp máy một tiếng hơn, Thang Tiểu Mãn sắp xếp lại những chuyện trong tay, chợt nhớ đến cuộc điện thoại không lâu trước đó, có chút tội lỗi vì đã hung hăng với mẹ.
Thang Tiểu Mãn gửi tin nhắn, nhắc mẹ chú ý ký nhận những đơn hàng sản phẩm chăm sóc sức khỏe đặt hàng từ trên mạng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...