Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 5
Nữ quỷ: Cái gì vừa bay ra vậy? Đầu của mình à, không sao đâu... xảy ra chuyện lớn rồi!!!
Diệp Tuyền dẫm lên cái đầu bật ra sau khi bị đá ra sau, cúi đầu nhìn nữ quỷ: "Địa bàn của ai?"
Cô thản nhiên hỏi, thậm chí còn mỉm cười, trông như thể rất dễ bắt chuyện.
Đau quái
Đầu của nữ quỷ sắp bị dẫm bẹp đến nơi rồi, cô ấy không khỏi nghi ngờ có khi nào mình lại c.h.ế.t thêm lân nữa không.
Hóa ra người ngốc không phải chủ tiệm mới mà là mình QAQ.
Ai mà ngờ là trong số những đạo sĩ được mời tới trước đó, kể cả đạo sĩ nổi tiếng nhất là Bạch Vân Quan cũng không có mắt âm dương, nhưng một đầu bếp không những nhìn thấy mà còn trực tiếp bắt lấy cô ấy rồi đánh cho một trận!
Rốt cuộc vị đại sư này từ đâu tới vậy, lại còn không câm bùa mà chỉ vung nắm đấm? Nếu cô có bản lĩnh như vậy sao không đi bắt quỷ trừ tà luôn đi tự dưng lại mở tiệm ăn làm gì?
Nữ quỷ nhanh chóng quỳ xuống: "Đây là địa bàn của cô, của cô! A a a tôi không g.i.ế.c ai cả đại sư xin đừng g.i.ế.c tôi!!!"
"Lau sạch m.á.u đi, bẩn muốn chết." Diệp Tuyền chán ghét đá cái đầu đây m.á.u của nữ quỷ, nhìn xuống mặt đất.
Máu cùng nước mắt của quỷ đều là ảo ảnh của âm khí, sẽ không làm bẩn bất cứ thứ gì, chỉ là nhìn thôi đã thấy khó chịu. Ở thế giới tận thế phải chịu đựng thì thôi không tính, hiện tại cô muốn yên ổn dưỡng lão nên không thể để mình chịu thiệt được.
Vết m.á.u lộn xộn trên người nữ quỷ nhanh chóng biến mất, tứ chi của cô ấy lập tức trở về vị trí ban đầu, trông cực kì ngoan ngoãn. Ngoại trừ làn da trong suốt nhuốm màu xanh lam và xám ra thì trông cô ấy không khác gì một người sống.
Cuối cùng, trước mắt không còn màu m.á.u ghê tởm nữa, tâm tình của Diệp Tuyền cũng tốt hơn rất nhiều, còn kiên nhẫn bàn bạc kế hoạch tương lai cùng nữ quỷ.
"Cửa tiệm này là của tôi, tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là thuyết phục tôi để cô ở lại nơi này để trả nợ, hoặc là tôi đuổi cô đi..."
"Cái gì cơ? Lại còn... trả nợ á? Tôi là quỷ, không ăn không uống cũng không cần mua nhà ở, lấy đâu ra nợ??" Nữ quỷ ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Diệp Tuyền chặc lưỡi: "Chỗ cô đang ở là của cô hả? Tiền tạm trú trước đây đã trả chưa? Chưa kể cô còn dọa mấy ngưởi chủ trước bị ảnh hưởng tinh thần, thuê người làm cũng không được, không phải mấy thứ này đều tính hết lên người tôi sao? Còn nữa, sắp tới tôi sẽ mở quán ăn, cô ở đây sẽ khiến âm khí ảnh hưởng đến khách hàng, chỉ phí để giải quyết ảnh hưởng cũng phải tính vào..."
Ban nãy khi nữ quỷ liên tục lâm bầm lầu bâu bám riết lấy cô, Diệp Tuyên cũng đã hiểu đại khái mấy sự kiện nháo quỷ trước đó của cửa tiệm này là như thế nào.
Nữ quỷ Du Tế Tố là nạn nhận của một vụ tai nạn xe hơi ở đây vài năm trước, ngoài ý muốn trở thành linh hồn đặc biệt không thể rời đi. Khi cô ấy buồn chán liền hiện ra rồi xem TV lúc nửa đêm, không thì lại mò mẫm để lấy đồ vật, mấy người chủ tiệm trước đó đều bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp. Cuối cùng sau khi mời được đại sư đến liền phát hiện cô ấy thật sự không hại người, đạo sĩ của Bạch Vân Quan đã cho cô ấy một cơ hội, từ từ cởi bỏ trói buộc, sau đó đợi đến khi những trói buộc kia biến mất thì đưa cô ấy đi đầu thai.
Bố trí xong xuôi quả thực không ảnh hưởng đến người khác nữa, nhưng chủ tiệm trước đó biết mình phải sống chung với quỷ thì thà mất tiền còn hơn là mở cửa hàng, lúc này mới đến phiên Diệp Tuyên mua lại.
Diệp Tuyền dẫm lên cái đầu bật ra sau khi bị đá ra sau, cúi đầu nhìn nữ quỷ: "Địa bàn của ai?"
Cô thản nhiên hỏi, thậm chí còn mỉm cười, trông như thể rất dễ bắt chuyện.
Đau quái
Đầu của nữ quỷ sắp bị dẫm bẹp đến nơi rồi, cô ấy không khỏi nghi ngờ có khi nào mình lại c.h.ế.t thêm lân nữa không.
Hóa ra người ngốc không phải chủ tiệm mới mà là mình QAQ.
Ai mà ngờ là trong số những đạo sĩ được mời tới trước đó, kể cả đạo sĩ nổi tiếng nhất là Bạch Vân Quan cũng không có mắt âm dương, nhưng một đầu bếp không những nhìn thấy mà còn trực tiếp bắt lấy cô ấy rồi đánh cho một trận!
Rốt cuộc vị đại sư này từ đâu tới vậy, lại còn không câm bùa mà chỉ vung nắm đấm? Nếu cô có bản lĩnh như vậy sao không đi bắt quỷ trừ tà luôn đi tự dưng lại mở tiệm ăn làm gì?
Nữ quỷ nhanh chóng quỳ xuống: "Đây là địa bàn của cô, của cô! A a a tôi không g.i.ế.c ai cả đại sư xin đừng g.i.ế.c tôi!!!"
"Lau sạch m.á.u đi, bẩn muốn chết." Diệp Tuyền chán ghét đá cái đầu đây m.á.u của nữ quỷ, nhìn xuống mặt đất.
Máu cùng nước mắt của quỷ đều là ảo ảnh của âm khí, sẽ không làm bẩn bất cứ thứ gì, chỉ là nhìn thôi đã thấy khó chịu. Ở thế giới tận thế phải chịu đựng thì thôi không tính, hiện tại cô muốn yên ổn dưỡng lão nên không thể để mình chịu thiệt được.
Vết m.á.u lộn xộn trên người nữ quỷ nhanh chóng biến mất, tứ chi của cô ấy lập tức trở về vị trí ban đầu, trông cực kì ngoan ngoãn. Ngoại trừ làn da trong suốt nhuốm màu xanh lam và xám ra thì trông cô ấy không khác gì một người sống.
Cuối cùng, trước mắt không còn màu m.á.u ghê tởm nữa, tâm tình của Diệp Tuyền cũng tốt hơn rất nhiều, còn kiên nhẫn bàn bạc kế hoạch tương lai cùng nữ quỷ.
"Cửa tiệm này là của tôi, tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là thuyết phục tôi để cô ở lại nơi này để trả nợ, hoặc là tôi đuổi cô đi..."
"Cái gì cơ? Lại còn... trả nợ á? Tôi là quỷ, không ăn không uống cũng không cần mua nhà ở, lấy đâu ra nợ??" Nữ quỷ ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Diệp Tuyền chặc lưỡi: "Chỗ cô đang ở là của cô hả? Tiền tạm trú trước đây đã trả chưa? Chưa kể cô còn dọa mấy ngưởi chủ trước bị ảnh hưởng tinh thần, thuê người làm cũng không được, không phải mấy thứ này đều tính hết lên người tôi sao? Còn nữa, sắp tới tôi sẽ mở quán ăn, cô ở đây sẽ khiến âm khí ảnh hưởng đến khách hàng, chỉ phí để giải quyết ảnh hưởng cũng phải tính vào..."
Ban nãy khi nữ quỷ liên tục lâm bầm lầu bâu bám riết lấy cô, Diệp Tuyên cũng đã hiểu đại khái mấy sự kiện nháo quỷ trước đó của cửa tiệm này là như thế nào.
Nữ quỷ Du Tế Tố là nạn nhận của một vụ tai nạn xe hơi ở đây vài năm trước, ngoài ý muốn trở thành linh hồn đặc biệt không thể rời đi. Khi cô ấy buồn chán liền hiện ra rồi xem TV lúc nửa đêm, không thì lại mò mẫm để lấy đồ vật, mấy người chủ tiệm trước đó đều bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp. Cuối cùng sau khi mời được đại sư đến liền phát hiện cô ấy thật sự không hại người, đạo sĩ của Bạch Vân Quan đã cho cô ấy một cơ hội, từ từ cởi bỏ trói buộc, sau đó đợi đến khi những trói buộc kia biến mất thì đưa cô ấy đi đầu thai.
Bố trí xong xuôi quả thực không ảnh hưởng đến người khác nữa, nhưng chủ tiệm trước đó biết mình phải sống chung với quỷ thì thà mất tiền còn hơn là mở cửa hàng, lúc này mới đến phiên Diệp Tuyên mua lại.