Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 273
Trong nháy mắt thiếu nữ lướt qua người hắn, đôi mắt phượng của cô cụp xuống. Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi lại rơi vào thế giới phàm trần.
"Tôi hơi đói nên quay về ăn khuya thôi."
Chưởng môn Thái Thanh phái chợt nhớ đến Thiên ma của người khác đi ngang qua nhìn hắn.
"A a, không thể nào, không thể nào...!!I"
Sau khi liên tục bị đánh thì hắn đã rơi vào điên loạn, nhưng lòng tự ái của Chưởng môn Thái Thanh phái đã bị tổn thương nên sẽ mất thời gian rất dài mới chuộc lỗi được.
Cuối cùng thì người trong Cục quản lý cũng đã bất chấp áp lực của ngọn núi mà leo lên được đỉnh núi, họ dừng lại lau mồ hôi nhưng trong lòng cảm thấy hơi nặng nề.
Bọn họ đều biết sau này chắc chắn họ sẽ rất bận rộn, những quỷ hồn và kẻ liên quan đến án kiện đều không bị dẫn độ đi nên cần phải giải quyết từng cái một. Trong khu vực bị phong ấn bằng phương pháp siêu hình của những kẻ tu tà trong Thái Thanh phái.
"Cảm ơn cố vấn Diệp, cảm ơn đạo trưởng Lục."
Nghiêm Yên bước ra khỏi miếu rồi trịnh trọng hành lễ với hai người Diệp Tuyền, những người khác cũng lần lượt làm theo.
Diệp Tuyền mỉm cười đi ngang qua họ, tiếng nói của cô trôi vê phía sau rồi dần biến mất.
"Cô vừa nhìn thấy bên đường có nấm đúng không? Chúng tôi đi tìm..." Nói là ở ven đường nhưng thật ra nó nằm dưới một gốc cây lớn cách đường núi khoảng mười mét. Diệp Tuyền vừa tìm thì đã chuẩn xác tìm thấy một đám lá khô dưới gốc cây, đất núi rung chuyển trên núi khiến cho hầu hết các loại sinh vật phải chạy trốn nhưng nó không làm tổn thương bọn nấm. Dưới đám lá rụng có một thân nấm nhỏ màu đen xám lộ ra, sau khi quét hết đám lá qua hai bên thì đâu nấm tròn vo nhưng hơi gồ ghề toàn toàn lộ ra. Đây là nấm Hắc Tùng Lộ*.
*nấm truf le đen
Một trong những loại thực phẩm thượng hạng, ở tỉnh sản xuất nấm cũng có nhiều và có nên bản địa là "nấm lợn". Nấm này có mùi hương thơm nồng thoang thoảng giống như xăng, lúc ban đầu thì có thể cảm thấy mùi của nó hơi nồng nhưng khi đã quen rồi thì càng ngửi lại càng thấy thích. Cô vỗ nhẹ lên bề mặt để bào tử tỏa ra, như vậy thì năm tới sẽ vẫn có nấm mới nẩy mầm trong cái hố này. Chỉ cân hơi dùng sức thì một cây nấm Hắc Tùng Lộ đã rơi vào tay Diệp Tuyền.
Quả nhiên Hoa Thần Sơn này giống như lời nói của lão cục trưởng Cục quản lý đã nói, cao hơn mực nước biển khá nhiều và sự biến đổi khí hậu vùng núi đi sau thế giới bên ngoài một bước, tháng giêng mà vẫn còn Hắc Tùng Lộ."Không uống công đi chuyến này."
Diệp Tuyền hài lòng nhìn cây Hắc Tùng Lộ, Lục Thiếu Chương phối hợp lấp đất lại. Sau đó hai người họ đứng dậy rồi Lục Thiếu Chương đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Núi rừng che đậy đi tiếng ồn ào trên đường, ánh trăng soi dọc theo những cành cây chiếu sáng đôi mắt kiên định như pha lê của anh ấy.
"Anh luôn muốn ở bên cạnh em, bất luận là Thiên ma tu tà hay là tận thế thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em." Diệp Tuyền giữ lấy tay anh ấy, cô cầm tay anh ấy lên lắc qua lắc lại rồi mỉm cười kéo tay anh ấy.
"Tiểu đạo sĩ, nếu không thì anh muốn đi đâu?"
Dưới ánh trăng, Lục Thiếu Chương bước ra khỏi rừng núi với khuôn mặt đỏ bừng và không thể không mỉm cười.
Khi hai người nắm tay nhau quay lại cửa hàng quán ăn khuya thì cũng không quá muộn, An An nằm trên vai Diệp Tuyền, Du Tố Tố bước ra khỏi cửa hàng vui mừng vẫy tay với họ.
"Bà chủ, hai người quay về rồi!"
Những chiếc đèn lồng bên cạnh biển hiệu của cửa hàng quán ăn khuya tỏa ánh sáng vàng tươi sáng chiếu sáng đôi gò má của họ nhuộm lên màu sáng ấm áp."Ừm, tối nay chúng ta ăn cơm chiên nấm Hắc Tùng Lộ.
“Tuyệt vời!!!"
Ngày đầu năm mới có hơi chấn động đánh thức vài người trên nền tảng xã hội, mọi người nhìn thấy thông báo có trận động đất hơn hai độ thì thở phào nhẹ nhõm nên sau khi bàn tán qua loa thì cũng im lặng.
Ngược lại những người chuẩn bị có ý định tranh thủ dịp tết dương lịch để đi du lịch trong tỉnh thì lại bàng hoàng phát hiện Hoa Thần miếu ở tỉnh Bách Hoa đã bị sập, khu thắng cảnh Hoa Thần tạm thời đóng cửa.
[Ôi trời ơi, trận động đất nhỏ như vậy mà nó lại sập sao. E rằng do nó quá cũ nên mới sập! Tôi vừa đến đó, may mà không xảy ra chuyện gì!] [A... vậy không thể nào đến đó chơi được nữa phải không? Có ai biết địa điểm tham quan nào khác mà không cần ra khỏi tỉnh thì giới thiệu cho tôi với?] [Cũng đã đến lúc đóng cửa kiểm tra rồi, tốt xấu gì thì Hoa Thân Sơn cũng là danh lam thắng cảnh cấp 4AI]
Rất ít người biết được vào ban đêm đã có một trận tai họa vô hình xảy ra. Tỉnh Nấm có rất nhiều món ngon, mặc dù đầu tháng giêng không phải là mùa cao điểm của nấm nhưng tỉnh Nấm vẫn xứng đáng với tên gọi của nó vì chuyên sản sinh ra nấm. Nó đã vượt qua thử thách mỹ vị của cửa hàng quán ăn khuya nên Diệp Tuyền quyết định ở lại thêm hai ngày.
Diệp Tuyền gỡ bỏ thông báo kết thúc chương trình nhỏ sau đó đăng lên địa chỉ cửa hàng mà cô thuê tạm ở huyện Bách Hoa của tỉnh Nấm.
Đột nhiên trước tết Nguyên Đán khi mọi người nhìn thấy thông báo địa chỉ và chế độ đặt chỗ cho người hữu duyên đã khôi phục thì thực khách phấn khích đến mức gào khóc đòi ăn, họ lao vào chương trình nhỏ của cửa hàng rồi để lại tin nhắn.
[Cuối cùng bà chủ đã trở lại rồi!]
[Khi nào thì cửa hàng ở Thanh Giang mở cửa lại]
[A a a đến tỉnh Nấm thôi, có lẽ là dùng nấm rồi!]
[Trời ơi, nhìn xem tôi lướt ra gì nè! Cuối cùng thì bà chủ cũng nhớ ra cô ấy có một chương trình cửa hàng nhỏ. Hơn mười ngày rồi, cô có biết tôi phải trải qua nó như thế nào không? Ngay cả siêu nhân giải cứu thế giới cũng không dám nghỉ ngơi như thế này đâu bà chủ ơi! Không tăng món chính thêm năm mươi hay một trăm phần và không tăng giờ mở cửa, thật không thể nào nói nổi mài]
Sau khi đăng tin tức lên thì đêm hôm sau các quán ăn khuya ở huyện Bách Hoa đều đông đúc.
Thực khách nghe danh cửa hàng quán ăn khuya đã lâu cuối cùng cũng được nếm thử mùi vị, mùi vị đau đớn và hạnh phúc. Sau khi ăn xong thì có thể đây là lần ăn món chính cuối cùng tại cửa hàng quán ăn khuya vì không biết bao lâu mới có thể được ăn lại. Họ không kìm được việc đưa bàn tay tội lỗi của mình ra rồi ấn mở thực đơn của chương trình nhỏ và thực hiện bước đầu tiên thử theo cách riêng của họ.
[Ô ô ô bà chủ Diệp thật giỏi việc ăn uống! Giỏi nấu ăn! Giỏi tận hưởng cuộc sống! Tôi cũng muốn cả ngày được ăn uống rồi ngủ. |
[Khi nào thì cho tôi bắt tay cô đây, cảm ơn|]
Thực đơn của cửa hàng quán ăn khuya đã vất vả phục hồi đã trở thành trọng tâm câu chuyện thường nhật, thực khách nhìn thấy món súp gà nấm Matsutake mới ra mắt và món cơm chiên nấm Hắc Tùng Lộ cùng vài món rau củ tỉa hoa mà thèm nhỏ dãi, họ bấm lưu từng cái lại.
Khi màn đêm buông xuống, Diệp Tuyên thong thả quay về nhà với gánh hàng đầy ắp từ chợ rau củ của tỉnh Nấm, cô còn mang theo đặc sản chân giò hun khói của Vân Nam được lựa chọn cẩn thận.
Mùi thơm từ cửa hàng quán ăn khuya bay ra khiến thực khách khúm núm ngồi trước cửa nóng lòng muốn thử, họ đang định lừa bà chủ để họ được vào sớm. Những ngày này cô đã quen biết với những người hàng xóm nên họ vui vẻ chào hỏi cô.
"Bà chủ Diệp về rồi à! Hôm nay lại nấu món ngon gì thế?"
Diệp Tuyền mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của họ, cô mở cửa ra rồi đặt chân giò hun khói xuống. Lục Thiếu Chương từ phòng bếp bước ra.
"Dược thiện của hôm nay chuẩn bị xong rồi, em định làm gì với chân giò hun khói? Anh đi chuẩn bị thức ăn."
"Gà dừa chân mây! Em còn mua nấm tre, gà Tam Hoàng của tỉnh Nấm cũng khá ngon."
Diệp Tuyền nói ra những gì cô đã thu hoạch được ở chợ, cô cúi đầu xuống để anh ấy đeo tạp dề vào cho mình.
Du Tố Tố đang ôm máy tính bảng, cô ấy bấm tạm dừng bộ phim truyền hình đang xem rồi thò đầu ra ngoài nhìn hai người họ ôm nhau rồi im lặng ăn dưa, An An tò mò bò lên.
"Trẻ em không được nhìn những cảnh không phù hợp."
Diệp Tuyền khẽ cười.
Nhân sinh là tất cả ngọt bùi cay đắng, là một ngày hai người ba bữa bốn mùa. Khói bếp cuộn lên, khói lửa nhân gian xộc thẳng vào mọi giác quan.
Những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ cửa hàng quán ăn khuya. Những trái dừa trồng trên bãi biển đầy nắng của Nam Hải được khui ra, cùi dừa trắng như tuyết được cắt thành từng miếng nhỏ, nước cốt dừa ngọt ngọt được thêm vào nước để hầm chung, những miếng gà viên màu vàng óng được ninh nhừ trong nồi đồng nổi lên trên bề mặt, thịt dăm bông chín có màu sắc đẹp mắt, mỡ chín từng chút một.
Điểm nhấn cuối cùng của món chân giò Vân Nam là vị mặn đặc trưng do hầm lâu trung hòa với vị ngọt của dừa, vừa có vị ngọt của gà, dừa mà lại không quá béo, măng trúc bung nở từng miếng to, thấm đẫm hương thơm của nước dùng. Mùi thơm thoang thoảng của nấm tỏa ra, theo luồng khí từ nồi nước dùng nóng hôi hổi lan ra khắp nhà, khiến những bông tuyết rơi xuống như bị thấm đẫm mùi thơm.
Diệp Tuyền múc bát canh gà chân giò Vân Nam để lại cho mình, thoáng thấy Du Tố Tố ở bên cạnh đang lấy máy tính bảng ra bắt đầu xem phim truyền hình. Du Tố Tố bị thu hút bởi bộ phim nổi tiếng gần đây, An An đi ngang qua, đè vai cô ấy trèo lên, nhìn chằm chằm vào bữa tiệc hấp dẫn và chảy nước miếng. Khi không có ai đặt đơn hàng hoặc phải phục vụ món ăn, Du Tố Tố luôn quan tâm đến việc quan sát tình hình.
"Tôi hơi đói nên quay về ăn khuya thôi."
Chưởng môn Thái Thanh phái chợt nhớ đến Thiên ma của người khác đi ngang qua nhìn hắn.
"A a, không thể nào, không thể nào...!!I"
Sau khi liên tục bị đánh thì hắn đã rơi vào điên loạn, nhưng lòng tự ái của Chưởng môn Thái Thanh phái đã bị tổn thương nên sẽ mất thời gian rất dài mới chuộc lỗi được.
Cuối cùng thì người trong Cục quản lý cũng đã bất chấp áp lực của ngọn núi mà leo lên được đỉnh núi, họ dừng lại lau mồ hôi nhưng trong lòng cảm thấy hơi nặng nề.
Bọn họ đều biết sau này chắc chắn họ sẽ rất bận rộn, những quỷ hồn và kẻ liên quan đến án kiện đều không bị dẫn độ đi nên cần phải giải quyết từng cái một. Trong khu vực bị phong ấn bằng phương pháp siêu hình của những kẻ tu tà trong Thái Thanh phái.
"Cảm ơn cố vấn Diệp, cảm ơn đạo trưởng Lục."
Nghiêm Yên bước ra khỏi miếu rồi trịnh trọng hành lễ với hai người Diệp Tuyền, những người khác cũng lần lượt làm theo.
Diệp Tuyền mỉm cười đi ngang qua họ, tiếng nói của cô trôi vê phía sau rồi dần biến mất.
"Cô vừa nhìn thấy bên đường có nấm đúng không? Chúng tôi đi tìm..." Nói là ở ven đường nhưng thật ra nó nằm dưới một gốc cây lớn cách đường núi khoảng mười mét. Diệp Tuyền vừa tìm thì đã chuẩn xác tìm thấy một đám lá khô dưới gốc cây, đất núi rung chuyển trên núi khiến cho hầu hết các loại sinh vật phải chạy trốn nhưng nó không làm tổn thương bọn nấm. Dưới đám lá rụng có một thân nấm nhỏ màu đen xám lộ ra, sau khi quét hết đám lá qua hai bên thì đâu nấm tròn vo nhưng hơi gồ ghề toàn toàn lộ ra. Đây là nấm Hắc Tùng Lộ*.
*nấm truf le đen
Một trong những loại thực phẩm thượng hạng, ở tỉnh sản xuất nấm cũng có nhiều và có nên bản địa là "nấm lợn". Nấm này có mùi hương thơm nồng thoang thoảng giống như xăng, lúc ban đầu thì có thể cảm thấy mùi của nó hơi nồng nhưng khi đã quen rồi thì càng ngửi lại càng thấy thích. Cô vỗ nhẹ lên bề mặt để bào tử tỏa ra, như vậy thì năm tới sẽ vẫn có nấm mới nẩy mầm trong cái hố này. Chỉ cân hơi dùng sức thì một cây nấm Hắc Tùng Lộ đã rơi vào tay Diệp Tuyền.
Quả nhiên Hoa Thần Sơn này giống như lời nói của lão cục trưởng Cục quản lý đã nói, cao hơn mực nước biển khá nhiều và sự biến đổi khí hậu vùng núi đi sau thế giới bên ngoài một bước, tháng giêng mà vẫn còn Hắc Tùng Lộ."Không uống công đi chuyến này."
Diệp Tuyền hài lòng nhìn cây Hắc Tùng Lộ, Lục Thiếu Chương phối hợp lấp đất lại. Sau đó hai người họ đứng dậy rồi Lục Thiếu Chương đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Núi rừng che đậy đi tiếng ồn ào trên đường, ánh trăng soi dọc theo những cành cây chiếu sáng đôi mắt kiên định như pha lê của anh ấy.
"Anh luôn muốn ở bên cạnh em, bất luận là Thiên ma tu tà hay là tận thế thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em." Diệp Tuyền giữ lấy tay anh ấy, cô cầm tay anh ấy lên lắc qua lắc lại rồi mỉm cười kéo tay anh ấy.
"Tiểu đạo sĩ, nếu không thì anh muốn đi đâu?"
Dưới ánh trăng, Lục Thiếu Chương bước ra khỏi rừng núi với khuôn mặt đỏ bừng và không thể không mỉm cười.
Khi hai người nắm tay nhau quay lại cửa hàng quán ăn khuya thì cũng không quá muộn, An An nằm trên vai Diệp Tuyền, Du Tố Tố bước ra khỏi cửa hàng vui mừng vẫy tay với họ.
"Bà chủ, hai người quay về rồi!"
Những chiếc đèn lồng bên cạnh biển hiệu của cửa hàng quán ăn khuya tỏa ánh sáng vàng tươi sáng chiếu sáng đôi gò má của họ nhuộm lên màu sáng ấm áp."Ừm, tối nay chúng ta ăn cơm chiên nấm Hắc Tùng Lộ.
“Tuyệt vời!!!"
Ngày đầu năm mới có hơi chấn động đánh thức vài người trên nền tảng xã hội, mọi người nhìn thấy thông báo có trận động đất hơn hai độ thì thở phào nhẹ nhõm nên sau khi bàn tán qua loa thì cũng im lặng.
Ngược lại những người chuẩn bị có ý định tranh thủ dịp tết dương lịch để đi du lịch trong tỉnh thì lại bàng hoàng phát hiện Hoa Thần miếu ở tỉnh Bách Hoa đã bị sập, khu thắng cảnh Hoa Thần tạm thời đóng cửa.
[Ôi trời ơi, trận động đất nhỏ như vậy mà nó lại sập sao. E rằng do nó quá cũ nên mới sập! Tôi vừa đến đó, may mà không xảy ra chuyện gì!] [A... vậy không thể nào đến đó chơi được nữa phải không? Có ai biết địa điểm tham quan nào khác mà không cần ra khỏi tỉnh thì giới thiệu cho tôi với?] [Cũng đã đến lúc đóng cửa kiểm tra rồi, tốt xấu gì thì Hoa Thân Sơn cũng là danh lam thắng cảnh cấp 4AI]
Rất ít người biết được vào ban đêm đã có một trận tai họa vô hình xảy ra. Tỉnh Nấm có rất nhiều món ngon, mặc dù đầu tháng giêng không phải là mùa cao điểm của nấm nhưng tỉnh Nấm vẫn xứng đáng với tên gọi của nó vì chuyên sản sinh ra nấm. Nó đã vượt qua thử thách mỹ vị của cửa hàng quán ăn khuya nên Diệp Tuyền quyết định ở lại thêm hai ngày.
Diệp Tuyền gỡ bỏ thông báo kết thúc chương trình nhỏ sau đó đăng lên địa chỉ cửa hàng mà cô thuê tạm ở huyện Bách Hoa của tỉnh Nấm.
Đột nhiên trước tết Nguyên Đán khi mọi người nhìn thấy thông báo địa chỉ và chế độ đặt chỗ cho người hữu duyên đã khôi phục thì thực khách phấn khích đến mức gào khóc đòi ăn, họ lao vào chương trình nhỏ của cửa hàng rồi để lại tin nhắn.
[Cuối cùng bà chủ đã trở lại rồi!]
[Khi nào thì cửa hàng ở Thanh Giang mở cửa lại]
[A a a đến tỉnh Nấm thôi, có lẽ là dùng nấm rồi!]
[Trời ơi, nhìn xem tôi lướt ra gì nè! Cuối cùng thì bà chủ cũng nhớ ra cô ấy có một chương trình cửa hàng nhỏ. Hơn mười ngày rồi, cô có biết tôi phải trải qua nó như thế nào không? Ngay cả siêu nhân giải cứu thế giới cũng không dám nghỉ ngơi như thế này đâu bà chủ ơi! Không tăng món chính thêm năm mươi hay một trăm phần và không tăng giờ mở cửa, thật không thể nào nói nổi mài]
Sau khi đăng tin tức lên thì đêm hôm sau các quán ăn khuya ở huyện Bách Hoa đều đông đúc.
Thực khách nghe danh cửa hàng quán ăn khuya đã lâu cuối cùng cũng được nếm thử mùi vị, mùi vị đau đớn và hạnh phúc. Sau khi ăn xong thì có thể đây là lần ăn món chính cuối cùng tại cửa hàng quán ăn khuya vì không biết bao lâu mới có thể được ăn lại. Họ không kìm được việc đưa bàn tay tội lỗi của mình ra rồi ấn mở thực đơn của chương trình nhỏ và thực hiện bước đầu tiên thử theo cách riêng của họ.
[Ô ô ô bà chủ Diệp thật giỏi việc ăn uống! Giỏi nấu ăn! Giỏi tận hưởng cuộc sống! Tôi cũng muốn cả ngày được ăn uống rồi ngủ. |
[Khi nào thì cho tôi bắt tay cô đây, cảm ơn|]
Thực đơn của cửa hàng quán ăn khuya đã vất vả phục hồi đã trở thành trọng tâm câu chuyện thường nhật, thực khách nhìn thấy món súp gà nấm Matsutake mới ra mắt và món cơm chiên nấm Hắc Tùng Lộ cùng vài món rau củ tỉa hoa mà thèm nhỏ dãi, họ bấm lưu từng cái lại.
Khi màn đêm buông xuống, Diệp Tuyên thong thả quay về nhà với gánh hàng đầy ắp từ chợ rau củ của tỉnh Nấm, cô còn mang theo đặc sản chân giò hun khói của Vân Nam được lựa chọn cẩn thận.
Mùi thơm từ cửa hàng quán ăn khuya bay ra khiến thực khách khúm núm ngồi trước cửa nóng lòng muốn thử, họ đang định lừa bà chủ để họ được vào sớm. Những ngày này cô đã quen biết với những người hàng xóm nên họ vui vẻ chào hỏi cô.
"Bà chủ Diệp về rồi à! Hôm nay lại nấu món ngon gì thế?"
Diệp Tuyền mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của họ, cô mở cửa ra rồi đặt chân giò hun khói xuống. Lục Thiếu Chương từ phòng bếp bước ra.
"Dược thiện của hôm nay chuẩn bị xong rồi, em định làm gì với chân giò hun khói? Anh đi chuẩn bị thức ăn."
"Gà dừa chân mây! Em còn mua nấm tre, gà Tam Hoàng của tỉnh Nấm cũng khá ngon."
Diệp Tuyền nói ra những gì cô đã thu hoạch được ở chợ, cô cúi đầu xuống để anh ấy đeo tạp dề vào cho mình.
Du Tố Tố đang ôm máy tính bảng, cô ấy bấm tạm dừng bộ phim truyền hình đang xem rồi thò đầu ra ngoài nhìn hai người họ ôm nhau rồi im lặng ăn dưa, An An tò mò bò lên.
"Trẻ em không được nhìn những cảnh không phù hợp."
Diệp Tuyền khẽ cười.
Nhân sinh là tất cả ngọt bùi cay đắng, là một ngày hai người ba bữa bốn mùa. Khói bếp cuộn lên, khói lửa nhân gian xộc thẳng vào mọi giác quan.
Những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ cửa hàng quán ăn khuya. Những trái dừa trồng trên bãi biển đầy nắng của Nam Hải được khui ra, cùi dừa trắng như tuyết được cắt thành từng miếng nhỏ, nước cốt dừa ngọt ngọt được thêm vào nước để hầm chung, những miếng gà viên màu vàng óng được ninh nhừ trong nồi đồng nổi lên trên bề mặt, thịt dăm bông chín có màu sắc đẹp mắt, mỡ chín từng chút một.
Điểm nhấn cuối cùng của món chân giò Vân Nam là vị mặn đặc trưng do hầm lâu trung hòa với vị ngọt của dừa, vừa có vị ngọt của gà, dừa mà lại không quá béo, măng trúc bung nở từng miếng to, thấm đẫm hương thơm của nước dùng. Mùi thơm thoang thoảng của nấm tỏa ra, theo luồng khí từ nồi nước dùng nóng hôi hổi lan ra khắp nhà, khiến những bông tuyết rơi xuống như bị thấm đẫm mùi thơm.
Diệp Tuyền múc bát canh gà chân giò Vân Nam để lại cho mình, thoáng thấy Du Tố Tố ở bên cạnh đang lấy máy tính bảng ra bắt đầu xem phim truyền hình. Du Tố Tố bị thu hút bởi bộ phim nổi tiếng gần đây, An An đi ngang qua, đè vai cô ấy trèo lên, nhìn chằm chằm vào bữa tiệc hấp dẫn và chảy nước miếng. Khi không có ai đặt đơn hàng hoặc phải phục vụ món ăn, Du Tố Tố luôn quan tâm đến việc quan sát tình hình.