Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 264
Yến Lạc thở dài: "Nhưng đến bây giờ, bà nội đã hơn trăm tuổi rồi, chúng tôi vẫn không tìm thấy."
Nước hạ có hơn chín nghìn vạn km vuông, ngang dọc vạn dặm, muốn tìm một người không biết sống c.h.ế.t có thể đã thay tên đổi họ, không khác nào mò kim đáy biển.
Mãi đến khi thành lập Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa xong mới có hồ sơ chính thức, lúc đó bà ấy mới dựa theo tên họ và phương hướng đại khái có thể đi được và lần lượt tìm ra đội ngũ của anh trai mình. Nhưng đội ngũ đã bị điều động, nhân viên đổi tên, bản thân cũng đã có sai sót rất lớn. Lãng phí rất nhiều thời gian, tìm được đội ngũ có khả năng nhất kia thì cả đoàn đội đã mất tích, trong hồ sơ chỉ huy chiến đấu, vị trí xuất hiện cuối cùng đến cả di cốt cũng không thể tìm được.
Những năm đầu Yến Anh chỉ cần nghe ngóng được ở đâu có thể có tin tức thì sẽ lập tức đi tìm, thử cố xác định xem đó có phải là anh trai mình hay không. Thời gian trôi qua, tuổi tác của bà ấy cũng ngày càng lớn, không có cách nào dễ dàng đi lại, cho nên đã biến thành những đứa con mà bà ấy thu nuôi đi tìm, bà ấy chờ đợi các con, con cái của các con đưa tin tức trở về.
Hai chữ tìm kiếm đơn giản, thế nhưng lại hao phí trăm năm đời người của bà ấy.
Yến Anh cố chấp sống sót, cuộc sống chiến đấu những năm đầu của cuộc đời đã hao phí thanh xuân và sức khỏe của bà ấy, sau đó bà ấy liên tục mắc phải bệnh hiểm nghèo, các cơ quan đều đã trải qua mấy lần phẫu thuật, thế nhưng ý chí sinh tôn mãnh liệt của bà vẫn còn, bà ấy sống để chờ đợi một kết quả.
"Bà nội lớn tuổi rồi, sức khỏe càng ngày càng yếu, hồ đồ đến mức không nhận ra chúng tôi là ai, thậm chí đến cả tuổi tác cũng không nhớ, thế nhưng bà vẫn sẽ hỏi "Anh trở về rồi sao?","Tìm thấy anh trai rồi à?", nhớ được mấy chục năm trước đã không còn gặp lại ông nội nữa. Chúng tôi lại không thể hoàn thành tâm nguyện duy nhất của bà ấy."
Yến Lạc xót xa lau mặt: "Lúc đầu bà nội cũng từng hi vọng có thể thông qua huyền học để tìm người, nhưng những... Đại sư giả mạo kia lừa bà ấy đi tìm khắp nơi, làm pháp sự cũng không tìm được."
Yến Lạc cau mày, không mắng quá nặng trước mặt nhân sĩ huyền học, mà chỉ trần thuật lại một sự thật.
"Từ khi tỉnh ngộ lại sau khi bị lừa gạt, bà nội đã nói với tất cả chúng tôi, trên thế giới không có thân phật linh hồn gì cả, không cho phép người nào đi cầu xin đại sư giúp đỡ. Bà ấy cũng không tin có quỷ, tìm kiếm anh trai chỉ là vì muốn tìm thấy ông ấy, lá rơi về cội."
Nhưng mà bốn đời nhà họ Yến từ trên xuống dưới đều đã tìm kiếm mấy chục năm rồi, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Yến Lạc giải ngũ xong, nhìn bà nội dần già đi, không biết lúc nào sẽ rời đi, ông ấy chính thức tiếp nhận trách nhiệm của đời cha chú, từ bỏ chức vị vốn dĩ có thể lựa chọn, dùng cơ thể trẻ tuổi của mình băng rừng vượt sông để tìm kiếm một người.
Những năm này Yến Lạc đi đi qua những vùng núi nghèo khó, đi qua những nơi ở biên giới đã từng xảy ra chiến tranh.
Trên đường đi Yến Lạc đã phối hợp với cảnh sát trấn áp vô số băng đảng tội phạm như buôn bán, bắt cóc, lừa đảo, đồng thời cũng giúp đỡ xóa đói giảm nghèo, xây dựng rất nhiêu các dự án từ thiện ở những vùng núi xa Xôi.
Mặc dù ông ấy không chính thức nhận chức thế nhưng cũng có một chức cố vấn treo trên người, mọi người đều biết, ông ấy đang tìm một người, một đội ngũ.
Một đội ngũ biến mất trước khi kiến quốc, một người đến tên cũng chưa từng được lịch sử ghi lại.
Yến Lạc nghĩ, nếu như nhà mình không tìm được người mà bà nội muốn tìm, vậy thì một người, mười người, một nghìn người, thế nào cũng sẽ có người có lẽ từng nghe ngóng được chút tin tức. Rồi sẽ có một ngày sẽ tìm được thôi.
Chỉ là, tội phạm bắt được một người lại một người, người giúp đỡ một người lại thêm một người, từng gia đình đều vui mừng đến rơi lệ, thế nhưng từ đầu đến cuối người bà Yến tìm lại không tìm được.
Tuổi tác của bà Yến thực sự là quá lớn, Yến Lạc thậm chí còn không biết, có phải một ngày nào đó bà ấy đột ngột ra đi, mà bản thân lại bất lực, đến cả nguyện vọng duy nhất của bà ấy cũng không có cách nào thỏa mãn.
Vốn dĩ Yến Lạc cũng không tin vào quỷ thần, ở cấp độ của ông ấy đã từng nghe nói nước Hạ có Cục quản lý, nhưng chỉ coi là cơ quan khoa học nghiên cứu các hiện tượng siêu nhiên, đồng thời cũng không quá chú ý đến nó.
Mãi cho đến mấy ngày trước Cục quản lý và địa phủ bắt đầu liên hệ điều tra, đúng lúc Yến Lạc đã phá được một vụ án của tổ chức lừa gạt buôn bán mới biết được địa phủ thật sự tồn tại, thậm chí, nước Hạ vẫn luôn duy trì liên lạc.
Bà nội Yến không cho bất cứ ai tìm đại sư giúp đỡ, nhưng "đại sư" lần này có con dấu chứng nhận của phía chính phủ, nếu như thật sự có thể tìm được vậy thì Yến Lạc bằng lòng hứng chịu cơn giận của bà nội để thử một lần.
Yến Lạc cẩn thận lấy một tờ giấy vàng từ trong túi ra: "Mấy chục năm trôi qua di vật đã không còn nữa rồi, bà nội và người ông nội kia vẫn chưa chính thức làm giấy đăng ký kết hôn, cũng không phải ruột thịt chân chính, chúng tôi muốn tìm người chỉ có một sinh thần bát tự và tên ban đầu mà ông nội từng dùng này thôi. Tôi nghe nói đạo trưởng Lục tính toán như thần, Diệp đại sư cũng có thể giao tiếp với âm dương, không biết có thể giúp tôi một lần được không?”
"Chúng tôi không mong được gặp mặt, không mong có thể nói chuyện, chỉ cần có thể đưa di cốt của ông nội hoặc là tin tức về chỗ tồn tại là được. Bất kể là thù lao gì, chỉ cần tôi có thể tìm được, tôi đều có thể làm."
Diệp Tuyền hiểu ra nhìn Lộ Băng, Lộ Băng sờ mũi, biết không giấu được cô nên chỉ có thể nở một nụ cười ngại ngùng.
Nói là đến tìm Lục Thiếu Chương nhưng trên thực tế lại là tới tìm cô.
Số lần phía chính phủ liên lạc với địa phủ có hạn, trừ khi là làm ra được cống hiến cực lớn, còn lại phần lớn thời gian đều không thể đặt mong muốn của một người một nhà lên tận cấp quốc gia được. Mà muốn giao tiếp với Thành Hoàng để tìm người, mặc dù bây giờ nhân gian địa phủ đã hiệp lực hợp tác với nhau, nhưng loại chuyện vượt qua âm dương để tìm người này, 99% Thành hoàng sẽ không đồng ý với chuyện này.
Diệp Tuyền là một ngoại lệ.
Lục Thiếu Chương nhìn Diệp Tuyền xin ý kiến, Diệp Tuyền mỉm cười: "Thù lao của ông, tôi đã nhận rồi."
"2" Yến Lạc nhất thời ngỡ ngàng. Ông ấy đột nhiên nhớ tới các loại truyền thuyết huyền học đã đọc trước đây, nghe nói có một loại pháp thuật có thể trực tiếp lấy đồ hoặc là tình cảm trên người để trao đổi, cảm nhận cẩn thận một chút lại không có phát hiện ra bất cứ thứ gì. Hoặc là nói, từ sau khi vào trong quán, chỉ có lúc ban đầu ông đã bỏ sức ra chuyển cái thùng kia, và ăn xong một bữa cơm ngon, sau đó trả giá gấp đôi so với giá cả treo ở bên ngoài, chỉ như vậy mà thôi.
Đối với huyền học thủ đoạn khó lường mà nói, những thứ này thật sự quá ít, quá ít.
Yến Lạc không nhịn được lên tiếng hỏi: "Là cái gì vậy?"
Diệp Tuyền ra hiệu cho Du Tố Tố tới thu dọn bát, chỉ vào mã thanh toán treo bên quầy hàng nói: "Vừa nãy tiền trả nhiều hơn chính là thù lao của ông."
Yến Lạc sửng sốt.
"Bói một quẻ trước đi đã." Diệp Tuyền kéo cái ghế ra ngồi xuống.
Lục Thiếu Chương ngôi bên cạnh cô, lấy tờ giấy vàng qua nhìn, đầu ngón tay dẫn theo linh quang màu trắng, bóng dáng của Bát Quái đột nhiên xuất hiện.
"A...!" Mặt Lục Thiếu Chương đột nhiên tái nhợt, một sợi tóc mai bị đứt ra, bay bay rơi xuống dưới. Anh che miệng lại, ngăn lại m.á.u tươi sắp phun ra ngoài.
Diệp Tuyền ấn lên bả vai anh, ổn định thân hình kiếm linh: "Sao thế?"
Lộ Băng kinh ngạc nhìn kiếm linh, nhất thời không phản ứng lại được. Sao cô ấy lại không nghĩ tới, người khác bói toán có thể xảy ra chuyện, nhưng có thể trực tiếp gọi kiếm linh xác định vị trí cũng sẽ bị phản phệ sao?”
Bối rối trong chốc lát, Lộ Băng vội vàng lấy ra một ít thuốc phục hồi mà Cục quản lý chuẩn bị sẵn cho đưa qua: "Những thứ này đạo trưởng Lục có dùng được không?”
"Không sao." Lục Thiếu Chương hơi nâng tay lên, sắc mặt cũng có chút kinh ngạc: "Thiên cơ... Không tính được? Không đúng. Nếu như ông ấy được thiên cơ che chở, vậy thì sẽ không hoàn toàn im hơi lặng tiếng như vậy."
Lục Thiếu Chương phân biệt cẩn thận lực độ phản ứng trong khoảnh khắc lúc nãy: "Không, không hoàn toàn là thiên cơ, mà càng giống như là... Vận may hừng hực."
Yến Lạc nghe đến mức đầu óc mê mang, không hiểu anh đang nói cái gì, không dám tùy tiện chen lời.
"Không thể nào!" Lộ Băng nghiêm túc nói: "Vận nước làm sau có thể bỏ mặc cựu chiến binh hy sinh tất cả vì đất nước ở bên ngoài chứ? Cho dù là vận may cũng sẽ bảo vệ bọn họ trở lại mới đúng."
Dưới sự che chở của trời đất chính là vận may của con người, hoặc là nói... Vận mệnh của đất nước!
"Vậy, vậy chính là, cũng không bói ra được sao?" Yến Lạc mặt mày ảm đạm xuống.
Yến Lạc từng đi sâu vào hang ổ của phần tử phạm tội, xâm nhập vào thôn lừa đảo buôn bán, đối mặt trực tiếp với tội ác, những lúc đó cũng chưa từng d.a.o động dù chỉ là một khoảnh khắc, thế nhưng giờ đây lại cảm thấy mất mát vô cùng.
Đến cả con đường huyền học này cũng không thuận lợi, chẳng lẽ bọn họ thật sự sẽ không bao giờ tìm thấy người sao, bà nội cũng phải chờ đợi trong vô vọng mà từ trần sao?”
Nước hạ có hơn chín nghìn vạn km vuông, ngang dọc vạn dặm, muốn tìm một người không biết sống c.h.ế.t có thể đã thay tên đổi họ, không khác nào mò kim đáy biển.
Mãi đến khi thành lập Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa xong mới có hồ sơ chính thức, lúc đó bà ấy mới dựa theo tên họ và phương hướng đại khái có thể đi được và lần lượt tìm ra đội ngũ của anh trai mình. Nhưng đội ngũ đã bị điều động, nhân viên đổi tên, bản thân cũng đã có sai sót rất lớn. Lãng phí rất nhiều thời gian, tìm được đội ngũ có khả năng nhất kia thì cả đoàn đội đã mất tích, trong hồ sơ chỉ huy chiến đấu, vị trí xuất hiện cuối cùng đến cả di cốt cũng không thể tìm được.
Những năm đầu Yến Anh chỉ cần nghe ngóng được ở đâu có thể có tin tức thì sẽ lập tức đi tìm, thử cố xác định xem đó có phải là anh trai mình hay không. Thời gian trôi qua, tuổi tác của bà ấy cũng ngày càng lớn, không có cách nào dễ dàng đi lại, cho nên đã biến thành những đứa con mà bà ấy thu nuôi đi tìm, bà ấy chờ đợi các con, con cái của các con đưa tin tức trở về.
Hai chữ tìm kiếm đơn giản, thế nhưng lại hao phí trăm năm đời người của bà ấy.
Yến Anh cố chấp sống sót, cuộc sống chiến đấu những năm đầu của cuộc đời đã hao phí thanh xuân và sức khỏe của bà ấy, sau đó bà ấy liên tục mắc phải bệnh hiểm nghèo, các cơ quan đều đã trải qua mấy lần phẫu thuật, thế nhưng ý chí sinh tôn mãnh liệt của bà vẫn còn, bà ấy sống để chờ đợi một kết quả.
"Bà nội lớn tuổi rồi, sức khỏe càng ngày càng yếu, hồ đồ đến mức không nhận ra chúng tôi là ai, thậm chí đến cả tuổi tác cũng không nhớ, thế nhưng bà vẫn sẽ hỏi "Anh trở về rồi sao?","Tìm thấy anh trai rồi à?", nhớ được mấy chục năm trước đã không còn gặp lại ông nội nữa. Chúng tôi lại không thể hoàn thành tâm nguyện duy nhất của bà ấy."
Yến Lạc xót xa lau mặt: "Lúc đầu bà nội cũng từng hi vọng có thể thông qua huyền học để tìm người, nhưng những... Đại sư giả mạo kia lừa bà ấy đi tìm khắp nơi, làm pháp sự cũng không tìm được."
Yến Lạc cau mày, không mắng quá nặng trước mặt nhân sĩ huyền học, mà chỉ trần thuật lại một sự thật.
"Từ khi tỉnh ngộ lại sau khi bị lừa gạt, bà nội đã nói với tất cả chúng tôi, trên thế giới không có thân phật linh hồn gì cả, không cho phép người nào đi cầu xin đại sư giúp đỡ. Bà ấy cũng không tin có quỷ, tìm kiếm anh trai chỉ là vì muốn tìm thấy ông ấy, lá rơi về cội."
Nhưng mà bốn đời nhà họ Yến từ trên xuống dưới đều đã tìm kiếm mấy chục năm rồi, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Yến Lạc giải ngũ xong, nhìn bà nội dần già đi, không biết lúc nào sẽ rời đi, ông ấy chính thức tiếp nhận trách nhiệm của đời cha chú, từ bỏ chức vị vốn dĩ có thể lựa chọn, dùng cơ thể trẻ tuổi của mình băng rừng vượt sông để tìm kiếm một người.
Những năm này Yến Lạc đi đi qua những vùng núi nghèo khó, đi qua những nơi ở biên giới đã từng xảy ra chiến tranh.
Trên đường đi Yến Lạc đã phối hợp với cảnh sát trấn áp vô số băng đảng tội phạm như buôn bán, bắt cóc, lừa đảo, đồng thời cũng giúp đỡ xóa đói giảm nghèo, xây dựng rất nhiêu các dự án từ thiện ở những vùng núi xa Xôi.
Mặc dù ông ấy không chính thức nhận chức thế nhưng cũng có một chức cố vấn treo trên người, mọi người đều biết, ông ấy đang tìm một người, một đội ngũ.
Một đội ngũ biến mất trước khi kiến quốc, một người đến tên cũng chưa từng được lịch sử ghi lại.
Yến Lạc nghĩ, nếu như nhà mình không tìm được người mà bà nội muốn tìm, vậy thì một người, mười người, một nghìn người, thế nào cũng sẽ có người có lẽ từng nghe ngóng được chút tin tức. Rồi sẽ có một ngày sẽ tìm được thôi.
Chỉ là, tội phạm bắt được một người lại một người, người giúp đỡ một người lại thêm một người, từng gia đình đều vui mừng đến rơi lệ, thế nhưng từ đầu đến cuối người bà Yến tìm lại không tìm được.
Tuổi tác của bà Yến thực sự là quá lớn, Yến Lạc thậm chí còn không biết, có phải một ngày nào đó bà ấy đột ngột ra đi, mà bản thân lại bất lực, đến cả nguyện vọng duy nhất của bà ấy cũng không có cách nào thỏa mãn.
Vốn dĩ Yến Lạc cũng không tin vào quỷ thần, ở cấp độ của ông ấy đã từng nghe nói nước Hạ có Cục quản lý, nhưng chỉ coi là cơ quan khoa học nghiên cứu các hiện tượng siêu nhiên, đồng thời cũng không quá chú ý đến nó.
Mãi cho đến mấy ngày trước Cục quản lý và địa phủ bắt đầu liên hệ điều tra, đúng lúc Yến Lạc đã phá được một vụ án của tổ chức lừa gạt buôn bán mới biết được địa phủ thật sự tồn tại, thậm chí, nước Hạ vẫn luôn duy trì liên lạc.
Bà nội Yến không cho bất cứ ai tìm đại sư giúp đỡ, nhưng "đại sư" lần này có con dấu chứng nhận của phía chính phủ, nếu như thật sự có thể tìm được vậy thì Yến Lạc bằng lòng hứng chịu cơn giận của bà nội để thử một lần.
Yến Lạc cẩn thận lấy một tờ giấy vàng từ trong túi ra: "Mấy chục năm trôi qua di vật đã không còn nữa rồi, bà nội và người ông nội kia vẫn chưa chính thức làm giấy đăng ký kết hôn, cũng không phải ruột thịt chân chính, chúng tôi muốn tìm người chỉ có một sinh thần bát tự và tên ban đầu mà ông nội từng dùng này thôi. Tôi nghe nói đạo trưởng Lục tính toán như thần, Diệp đại sư cũng có thể giao tiếp với âm dương, không biết có thể giúp tôi một lần được không?”
"Chúng tôi không mong được gặp mặt, không mong có thể nói chuyện, chỉ cần có thể đưa di cốt của ông nội hoặc là tin tức về chỗ tồn tại là được. Bất kể là thù lao gì, chỉ cần tôi có thể tìm được, tôi đều có thể làm."
Diệp Tuyền hiểu ra nhìn Lộ Băng, Lộ Băng sờ mũi, biết không giấu được cô nên chỉ có thể nở một nụ cười ngại ngùng.
Nói là đến tìm Lục Thiếu Chương nhưng trên thực tế lại là tới tìm cô.
Số lần phía chính phủ liên lạc với địa phủ có hạn, trừ khi là làm ra được cống hiến cực lớn, còn lại phần lớn thời gian đều không thể đặt mong muốn của một người một nhà lên tận cấp quốc gia được. Mà muốn giao tiếp với Thành Hoàng để tìm người, mặc dù bây giờ nhân gian địa phủ đã hiệp lực hợp tác với nhau, nhưng loại chuyện vượt qua âm dương để tìm người này, 99% Thành hoàng sẽ không đồng ý với chuyện này.
Diệp Tuyền là một ngoại lệ.
Lục Thiếu Chương nhìn Diệp Tuyền xin ý kiến, Diệp Tuyền mỉm cười: "Thù lao của ông, tôi đã nhận rồi."
"2" Yến Lạc nhất thời ngỡ ngàng. Ông ấy đột nhiên nhớ tới các loại truyền thuyết huyền học đã đọc trước đây, nghe nói có một loại pháp thuật có thể trực tiếp lấy đồ hoặc là tình cảm trên người để trao đổi, cảm nhận cẩn thận một chút lại không có phát hiện ra bất cứ thứ gì. Hoặc là nói, từ sau khi vào trong quán, chỉ có lúc ban đầu ông đã bỏ sức ra chuyển cái thùng kia, và ăn xong một bữa cơm ngon, sau đó trả giá gấp đôi so với giá cả treo ở bên ngoài, chỉ như vậy mà thôi.
Đối với huyền học thủ đoạn khó lường mà nói, những thứ này thật sự quá ít, quá ít.
Yến Lạc không nhịn được lên tiếng hỏi: "Là cái gì vậy?"
Diệp Tuyền ra hiệu cho Du Tố Tố tới thu dọn bát, chỉ vào mã thanh toán treo bên quầy hàng nói: "Vừa nãy tiền trả nhiều hơn chính là thù lao của ông."
Yến Lạc sửng sốt.
"Bói một quẻ trước đi đã." Diệp Tuyền kéo cái ghế ra ngồi xuống.
Lục Thiếu Chương ngôi bên cạnh cô, lấy tờ giấy vàng qua nhìn, đầu ngón tay dẫn theo linh quang màu trắng, bóng dáng của Bát Quái đột nhiên xuất hiện.
"A...!" Mặt Lục Thiếu Chương đột nhiên tái nhợt, một sợi tóc mai bị đứt ra, bay bay rơi xuống dưới. Anh che miệng lại, ngăn lại m.á.u tươi sắp phun ra ngoài.
Diệp Tuyền ấn lên bả vai anh, ổn định thân hình kiếm linh: "Sao thế?"
Lộ Băng kinh ngạc nhìn kiếm linh, nhất thời không phản ứng lại được. Sao cô ấy lại không nghĩ tới, người khác bói toán có thể xảy ra chuyện, nhưng có thể trực tiếp gọi kiếm linh xác định vị trí cũng sẽ bị phản phệ sao?”
Bối rối trong chốc lát, Lộ Băng vội vàng lấy ra một ít thuốc phục hồi mà Cục quản lý chuẩn bị sẵn cho đưa qua: "Những thứ này đạo trưởng Lục có dùng được không?”
"Không sao." Lục Thiếu Chương hơi nâng tay lên, sắc mặt cũng có chút kinh ngạc: "Thiên cơ... Không tính được? Không đúng. Nếu như ông ấy được thiên cơ che chở, vậy thì sẽ không hoàn toàn im hơi lặng tiếng như vậy."
Lục Thiếu Chương phân biệt cẩn thận lực độ phản ứng trong khoảnh khắc lúc nãy: "Không, không hoàn toàn là thiên cơ, mà càng giống như là... Vận may hừng hực."
Yến Lạc nghe đến mức đầu óc mê mang, không hiểu anh đang nói cái gì, không dám tùy tiện chen lời.
"Không thể nào!" Lộ Băng nghiêm túc nói: "Vận nước làm sau có thể bỏ mặc cựu chiến binh hy sinh tất cả vì đất nước ở bên ngoài chứ? Cho dù là vận may cũng sẽ bảo vệ bọn họ trở lại mới đúng."
Dưới sự che chở của trời đất chính là vận may của con người, hoặc là nói... Vận mệnh của đất nước!
"Vậy, vậy chính là, cũng không bói ra được sao?" Yến Lạc mặt mày ảm đạm xuống.
Yến Lạc từng đi sâu vào hang ổ của phần tử phạm tội, xâm nhập vào thôn lừa đảo buôn bán, đối mặt trực tiếp với tội ác, những lúc đó cũng chưa từng d.a.o động dù chỉ là một khoảnh khắc, thế nhưng giờ đây lại cảm thấy mất mát vô cùng.
Đến cả con đường huyền học này cũng không thuận lợi, chẳng lẽ bọn họ thật sự sẽ không bao giờ tìm thấy người sao, bà nội cũng phải chờ đợi trong vô vọng mà từ trần sao?”