Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 251
"Giếng Tỏa Long cũng là một cái giếng cạn." Nghiêm Yên khoanh tay nhìn tấm hình, đột nhiên mở miệng.
Đội trưởng đội hành động có kinh nghiệm chiến đấu phong phú với quỷ vật tà tu lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Rất nhiều nơi đều có truyền thuyết về giếng Tỏa Long. Truyền thuyết về khóa Ác Long, khóa Long khí hải nhãn, cái gì cũng có. Nổi danh nhất có lẽ là giếng Tỏa Long ở Bắc Kinh, ác long gây họa tứ phương, chín sợi xích sắt khóa Long và trấn áp dưới giếng Tỏa Long, xích sắt nối thẳng xuống đáy biển, nếu động thì sẽ gây ra hồng thủy.
Hồng thủy và biển... Thành phố Vịnh cũng cói
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người liền trở nên căng thẳng, nhanh chóng lật giở những hồ sơ ghi chép về truyền thuyết do Cục quản lý thu thập được.
Khác với truyền thuyết giếng Tỏa Long, cái giếng này lại vô cùng bình thường, đến mức mà thậm chí không ai đề cập đến việc có truyền thuyết đặc biệt nào ở đây trong chuyến thăm. Điều duy nhất để lại dấu vết trong hồ sơ của Cục quản lý, là lời nói của người già ở địa phương khi nói chuyện phiếm, nghe thấy bên trong hình như có tiếng sóng biển, còn nói có ác long đang gây rối dưới biển.
Nhưng khi chuyên viên Cục quản lý kiểm tra, dưới giếng lại không có gì cả.
Trong ghi chép phân tích, có thể là giếng tuy rằng khô cạn, một bộ phận mạch nước dưới cái giếng cạn đã nối liền với sông ngầm thông ra biển, sau đó ông lão đã bịa chuyện đồn bậy. Bởi vì độ tin cậy của câu chuyện quá thấp, nên cũng chỉ có vài người nói đến.
Cục quản lý trừng mắt nhìn một hàng ghi chép nho nhỏ này, dường như muốn trừng đến mức rơi cả tròng mắt ra.
Rồng... Đó chính là rồng!!!
Mọi người ngay lập tức đều nhận ra được rằng, tại sao quỷ hồn lại sợ hãi không thôi như vậy, và thuật pháp của các tu sĩ bình thường hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Long uy, không thể phạm.
Sau khi xem hình ảnh đám mây vệ tinh khí tượng và cẩn thận xác định chúng, tất cả mọi người phát hiện ra rằng, đám mây đầu tiên đang hình thành trên bầu trời trên cái giếng cạn. Việc theo dõi lượng mưa và độ ẩm ở thành phố Vịnh đã chỉ ra những con số nguy hiểm, nếu sắp xếp theo thứ tự trên bản đồ, liền sẽ thấy được một cảnh tượng kỳ dị.
Lấy giếng cạn làm trung tâm, lượng mưa lan ra phía ngoài theo hình quạt, càng ra xa lượng mưa càng ít.
Nhưng "ít" như vậy chỉ là một cách tương đối.
Tiếng mưa lớn vang vọng trong văn phòng của tiểu tổ Cục quản lý dưới nhiều tâng phòng hộ, nghe có vẻ đinh tai nhức óc. Nếu trận mưa như vậy vẫn cứ tiếp tục, cho dù là chỉ có một ngày, thì toàn bộ thành phố Vịnh đều sẽ bị ngập lụt, mực nước biển lân cận sẽ tạm thời dâng cao, làm ngập lụt đất liền, và một số thành phố xung quanh sẽ phải đối mặt với nguy cơ lũ lụt.
Tất cả những người được Cục quản lý điều động vì vụ việc này đều hô hấp trâm trọng cực kỳ, và cảm thấy áp lực sắp xảy ra.
Lão thiên sư của chùa Bạch Vân vẫn đang chặn mưa ở Đông Hải, không được phép di chuyển, sau khi Kiếm linh truyền thừa hơn sáu mươi thế hệ gặp qua các loại sinh vật truyền thuyết thân thoại trên lý thuyết bói toán lại nhiều lần, liền khoanh chân ngồi ở trong xe mà điều tức, căn bản không để ý tới người khác.
Có người ôm một tia hi vọng mà tiến đến đầu bên kia cái mic đang kết nối gọi điện với Diệp Tuyền, gượng cười hỏi,"Cố... cố vấn Diệp, thứ trong giếng cạn không phải thật sự là rông đấy chứ?"
"Không." Diệp Tuyền vô cùng thích thú mà đánh giá luông khí tức bên trong xe buýt ma, thản nhiên trả lời,"Các người không phải là đã thấy được trong truyền thuyết sao? Còn có thể là ác long hóa rồng."
"Ha ha, tôi liền biết - cái gì?" Thành viên Cục quản lý vừa mới thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe được phần đầu tiên của câu nói trong nháy mắt đã nói không nên lời.
Các tu sĩ của Cục quản lý đều tê dại rồi.
Ác long hóa rồng cũng rất thái quá rồi đóI
Ngay từ đầu bọn họ đã đoán rằng thứ đằng sau xe buýt ma là cái gì. Có thể là quỷ vương, có thể là tà tu, có thể là linh vật khác thức tỉnh.
Nhưng rồng...?
Thứ này thật sự là thứ mà có thể xuất hiện trong thời đại mạt pháp???
Ở thời đại trước, rồng cũng là một loại thần thú có sức mạnh vô cùng to lớn, hiện tại, trong thời đại mạt pháp, Huyền Môn đã lụi tàn, nếu như rồng mà xuất hiện, thì sợ là nó liên có thể quét sạch mọi thứ xung quanh?
Nghiêm Yên hít sâu một hơi, ở trong văn phòng mà chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, trầm giọng mà hỏi,"Cố vấn Diệp, có thể đánh không? Tính thêm tất cả mọi người của đội hành động chúng tôi, tỉ lệ thắng sẽ là bao nhiêu?"
"Đội trưởng Nghiêm!"
Sắc mặt các tu sĩ Cục quản lý đột nhiên thay đổi, bọn họ đều có thể nghe ra điềm xấu của ý muốn hy sinh từ trong giọng nói của Nghiêm Yên, vừa đau lòng lại vừa làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Thân xác yếu đuối của nhân loại thật nhỏ bé so với thân thể của rồng.
Thuật pháp nhỏ yếu của nhân loại thật yếu ớt so với thiên phú của rồng.
Đó chính là rồng, thần thú hung hãn trên thế gian trong thế giới thần thoại, thủ lĩnh của muôn thú và là vật tổ số một của Hạ Quốc!
Nhưng thân là tu sĩ của Hạ Quốc, cho dù là nghênh chiến với ác long, dùng thân xác gầy yếu của nhân loại sáng tạo ra một cơ hội dừng lại trận mưa to, cũng sẽ không tiếc.
Các tu sĩ nhìn Nghiêm Yên, từng người từng người đều đứng lên, im lặng đứng ở phía sau cô ấy, dùng hành động biểu lộ sự quyết tâm của mình.
Tuy rằng nhỏ yếu, tuy rằng yếu ớt, nhưng nếu bọn họ phải đối mặt với rồng, thì cũng sẽ không lùi bước.
Diệp Tuyền thay đổi một cái tư thế thoải mái ngồi trên ghế của xe buýt ma, giống như là không cảm giác được bầu không khí bi thương của đầu điện thoại bên kia. Diệp Tuyền suy nghĩ một chút,"Ừm... Tỷ lệ thắng? Thêm các người là 99%, một mình tôi là 100%. Đúng rồi, nếu như là ác long gây rối dưới biển, không cẩn thận đánh chết, nếu dùng để làm nguyên liệu nấu ăn thì các người không ngại chứ?”
".." Nghiêm Yên vốn chuẩn bị tốt để hy sinh liền cảm thấy không thở nổi, suýt chút nữa liền sặc c.h.ế.t mình.
Nói trắng ra là, bọn họ đi cùng là cản trở sao?
Lộ Băng nghe rõ câu trả lời, cho dù là đã quen với phong cách hành xử của bà chủ Diệp, lúc này khóe miệng cũng không nhịn được mà giật giật.
Đột nhiên, ngoài cửa văn phòng có tiếng bước chân vội vã, một nhóm người vừa mới đến thành phố Vịnh trong trận mưa to đã mở cửa, người dẫn đầu đầu đầy tóc bạc, trên vai lấp lánh tỏa sáng.
Nghiêm Yên quay đầu nhìn rõ là ai, đứng nghiêm hành lễ”Cục trưởng."
Cục trưởng Cục quản lý trịnh trọng mà nhìn vê phía màn hình trò chuyện, "Cố vấn Diệp, nếu như cô có thể kết thúc trận mưa to lần này của thành phố Vịnh, tôi dùng thân phận Cục trưởng Cục quản lý hứa với cô, cho dù là g.i.ế.c hay là thu phục, thu hoạch trong đó đều thuộc sự sở hữu của cô. Tôi sẽ xin trao huân chương cao nhất cho cô!"
Diệp Tuyên không thèm để ý mà khoát tay, Huân chương thì không cần, tôi chỉ muốn về nhà ăn cơm thôi."
Nghiêm Yên dở khóc dở cười mà lau mặt, hành lễ với Diệp Tuyền,""Toàn bộ đội hành động đầu tiên của chi nhánh số 1 Cục quản lý sẽ đến bên giếng, chờ lệnh của cô bất cứ lúc nào."
Diệp Tuyền dùng mũi chân đẩy đẩy cái ghế phía trước, Tài xế, giếng ở đâu, lái xe qua đó đi."
Nghe Diệp Tuyền nói rằng bên trong không phải rồng thì là giao, mà chính mình lại bất chấp Long uy mà chạy ra, quỷ tài xế Ngụy Thanh Vũ đã sợ tới mức cả người xụi lơ, biến thành một bãi bùn ở trên ghế.
Nếu cô ta vẫn là người, thì có lẽ còn tốt, nhưng đã là quỷ, cô ta hoàn toàn hiểu được chỗ kinh khủng trong đó, càng nghĩ lại càng sợ.
Ngụy Thanh Vũ bị Diệp Tuyền đẩy, suýt chút nữa trượt xuống đất, sợ tới mức run rẩy,"Không không, không thể đi, không thể để bị bắt! Cô không biết là chỗ đó kinh khủng đến mức nào đâu-"
Diệp Tuyên đứng dậy đè lại ghế dựa của cô ta, bản năng sợ hãi không thua gì cảm giác mà Rồng đem đến đã áp chế quỷ hồn đến mức run lẩy bẩy, Ngụy Thanh Vũ giống như gà con bị bóp lấy cổ, kêu một tiếng nhưng không có âm thanh.
Diệp Tuyền lướt qua ghế, cúi đầu nhìn quỷ tài xế, cười khẽ một tiếng,"Có đi không?"
"Đi, đi ngay bây giờ!" Ngụy Thanh Vũ bị ép đạp chân ga.
Xe buýt vừa xông vê phía màn mưa, Lục Thiếu Chương vốn đang khoanh chân ngồi ở trong xe điều tức liền mở mắt ra, dùng hai ngón tay song song vẽ một tấm bùa cho thanh kiếm, thân ảnh chợt lóe lên hóa thành một luồng ánh sáng, rơi vào chiếc xe buýt ma từ cánh cửa chưa được sửa chữa.
Ngụy Thanh Vũ hoảng sợ nhìn một nhân vật nguy hiểm lại lên xe.
Khí tức trên người các tu sĩ khác tuy rằng làm cho quỷ cảm thấy không thoải mái, nhưng đạo sĩ vừa mới đi lên này quả thực là làm cho quỷ cảm thấy vô cùng bài xích, giống như là thấy được thiên địch! Hơn nữa sự tồn tại khủng bố sau lưng kia... Nếu như quỷ tài xế bây giờ có thể hét lên, thì tiếng hét "Cứu mạng, cô đừng tới đây mà!!" có lẽ có thể vang xa hơn mười dặm. Thấy tài xế ngoan ngoãn nghe lời, Diệp Tuyền lại ngồi xuống, vẫy tay với Lục Thiếu Chương,"Đến đây, ở đây."
Lục Thiếu Chương thuận theo mà đi về phía cô, ngồi song song với Diệp Tuyên.
Cảm nhận được hai ánh mắt dừng ở sau lưng, Ngụy Thanh Vũ liền lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Ngụy Thanh Vũ đột nhiên cảm thấy, thật ra dừng xe không chạy nữa có lẽ cũng là một lựa chọn tốt.
"Nhanh một chút. Không phải là cô có thể xuất hiện trong nước rồi nhảy qua sao, mau nhảy đi." Diệp Tuyền không kiên nhẫn mà thúc giục.
Đội trưởng đội hành động có kinh nghiệm chiến đấu phong phú với quỷ vật tà tu lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Rất nhiều nơi đều có truyền thuyết về giếng Tỏa Long. Truyền thuyết về khóa Ác Long, khóa Long khí hải nhãn, cái gì cũng có. Nổi danh nhất có lẽ là giếng Tỏa Long ở Bắc Kinh, ác long gây họa tứ phương, chín sợi xích sắt khóa Long và trấn áp dưới giếng Tỏa Long, xích sắt nối thẳng xuống đáy biển, nếu động thì sẽ gây ra hồng thủy.
Hồng thủy và biển... Thành phố Vịnh cũng cói
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người liền trở nên căng thẳng, nhanh chóng lật giở những hồ sơ ghi chép về truyền thuyết do Cục quản lý thu thập được.
Khác với truyền thuyết giếng Tỏa Long, cái giếng này lại vô cùng bình thường, đến mức mà thậm chí không ai đề cập đến việc có truyền thuyết đặc biệt nào ở đây trong chuyến thăm. Điều duy nhất để lại dấu vết trong hồ sơ của Cục quản lý, là lời nói của người già ở địa phương khi nói chuyện phiếm, nghe thấy bên trong hình như có tiếng sóng biển, còn nói có ác long đang gây rối dưới biển.
Nhưng khi chuyên viên Cục quản lý kiểm tra, dưới giếng lại không có gì cả.
Trong ghi chép phân tích, có thể là giếng tuy rằng khô cạn, một bộ phận mạch nước dưới cái giếng cạn đã nối liền với sông ngầm thông ra biển, sau đó ông lão đã bịa chuyện đồn bậy. Bởi vì độ tin cậy của câu chuyện quá thấp, nên cũng chỉ có vài người nói đến.
Cục quản lý trừng mắt nhìn một hàng ghi chép nho nhỏ này, dường như muốn trừng đến mức rơi cả tròng mắt ra.
Rồng... Đó chính là rồng!!!
Mọi người ngay lập tức đều nhận ra được rằng, tại sao quỷ hồn lại sợ hãi không thôi như vậy, và thuật pháp của các tu sĩ bình thường hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Long uy, không thể phạm.
Sau khi xem hình ảnh đám mây vệ tinh khí tượng và cẩn thận xác định chúng, tất cả mọi người phát hiện ra rằng, đám mây đầu tiên đang hình thành trên bầu trời trên cái giếng cạn. Việc theo dõi lượng mưa và độ ẩm ở thành phố Vịnh đã chỉ ra những con số nguy hiểm, nếu sắp xếp theo thứ tự trên bản đồ, liền sẽ thấy được một cảnh tượng kỳ dị.
Lấy giếng cạn làm trung tâm, lượng mưa lan ra phía ngoài theo hình quạt, càng ra xa lượng mưa càng ít.
Nhưng "ít" như vậy chỉ là một cách tương đối.
Tiếng mưa lớn vang vọng trong văn phòng của tiểu tổ Cục quản lý dưới nhiều tâng phòng hộ, nghe có vẻ đinh tai nhức óc. Nếu trận mưa như vậy vẫn cứ tiếp tục, cho dù là chỉ có một ngày, thì toàn bộ thành phố Vịnh đều sẽ bị ngập lụt, mực nước biển lân cận sẽ tạm thời dâng cao, làm ngập lụt đất liền, và một số thành phố xung quanh sẽ phải đối mặt với nguy cơ lũ lụt.
Tất cả những người được Cục quản lý điều động vì vụ việc này đều hô hấp trâm trọng cực kỳ, và cảm thấy áp lực sắp xảy ra.
Lão thiên sư của chùa Bạch Vân vẫn đang chặn mưa ở Đông Hải, không được phép di chuyển, sau khi Kiếm linh truyền thừa hơn sáu mươi thế hệ gặp qua các loại sinh vật truyền thuyết thân thoại trên lý thuyết bói toán lại nhiều lần, liền khoanh chân ngồi ở trong xe mà điều tức, căn bản không để ý tới người khác.
Có người ôm một tia hi vọng mà tiến đến đầu bên kia cái mic đang kết nối gọi điện với Diệp Tuyền, gượng cười hỏi,"Cố... cố vấn Diệp, thứ trong giếng cạn không phải thật sự là rông đấy chứ?"
"Không." Diệp Tuyền vô cùng thích thú mà đánh giá luông khí tức bên trong xe buýt ma, thản nhiên trả lời,"Các người không phải là đã thấy được trong truyền thuyết sao? Còn có thể là ác long hóa rồng."
"Ha ha, tôi liền biết - cái gì?" Thành viên Cục quản lý vừa mới thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe được phần đầu tiên của câu nói trong nháy mắt đã nói không nên lời.
Các tu sĩ của Cục quản lý đều tê dại rồi.
Ác long hóa rồng cũng rất thái quá rồi đóI
Ngay từ đầu bọn họ đã đoán rằng thứ đằng sau xe buýt ma là cái gì. Có thể là quỷ vương, có thể là tà tu, có thể là linh vật khác thức tỉnh.
Nhưng rồng...?
Thứ này thật sự là thứ mà có thể xuất hiện trong thời đại mạt pháp???
Ở thời đại trước, rồng cũng là một loại thần thú có sức mạnh vô cùng to lớn, hiện tại, trong thời đại mạt pháp, Huyền Môn đã lụi tàn, nếu như rồng mà xuất hiện, thì sợ là nó liên có thể quét sạch mọi thứ xung quanh?
Nghiêm Yên hít sâu một hơi, ở trong văn phòng mà chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, trầm giọng mà hỏi,"Cố vấn Diệp, có thể đánh không? Tính thêm tất cả mọi người của đội hành động chúng tôi, tỉ lệ thắng sẽ là bao nhiêu?"
"Đội trưởng Nghiêm!"
Sắc mặt các tu sĩ Cục quản lý đột nhiên thay đổi, bọn họ đều có thể nghe ra điềm xấu của ý muốn hy sinh từ trong giọng nói của Nghiêm Yên, vừa đau lòng lại vừa làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Thân xác yếu đuối của nhân loại thật nhỏ bé so với thân thể của rồng.
Thuật pháp nhỏ yếu của nhân loại thật yếu ớt so với thiên phú của rồng.
Đó chính là rồng, thần thú hung hãn trên thế gian trong thế giới thần thoại, thủ lĩnh của muôn thú và là vật tổ số một của Hạ Quốc!
Nhưng thân là tu sĩ của Hạ Quốc, cho dù là nghênh chiến với ác long, dùng thân xác gầy yếu của nhân loại sáng tạo ra một cơ hội dừng lại trận mưa to, cũng sẽ không tiếc.
Các tu sĩ nhìn Nghiêm Yên, từng người từng người đều đứng lên, im lặng đứng ở phía sau cô ấy, dùng hành động biểu lộ sự quyết tâm của mình.
Tuy rằng nhỏ yếu, tuy rằng yếu ớt, nhưng nếu bọn họ phải đối mặt với rồng, thì cũng sẽ không lùi bước.
Diệp Tuyền thay đổi một cái tư thế thoải mái ngồi trên ghế của xe buýt ma, giống như là không cảm giác được bầu không khí bi thương của đầu điện thoại bên kia. Diệp Tuyền suy nghĩ một chút,"Ừm... Tỷ lệ thắng? Thêm các người là 99%, một mình tôi là 100%. Đúng rồi, nếu như là ác long gây rối dưới biển, không cẩn thận đánh chết, nếu dùng để làm nguyên liệu nấu ăn thì các người không ngại chứ?”
".." Nghiêm Yên vốn chuẩn bị tốt để hy sinh liền cảm thấy không thở nổi, suýt chút nữa liền sặc c.h.ế.t mình.
Nói trắng ra là, bọn họ đi cùng là cản trở sao?
Lộ Băng nghe rõ câu trả lời, cho dù là đã quen với phong cách hành xử của bà chủ Diệp, lúc này khóe miệng cũng không nhịn được mà giật giật.
Đột nhiên, ngoài cửa văn phòng có tiếng bước chân vội vã, một nhóm người vừa mới đến thành phố Vịnh trong trận mưa to đã mở cửa, người dẫn đầu đầu đầy tóc bạc, trên vai lấp lánh tỏa sáng.
Nghiêm Yên quay đầu nhìn rõ là ai, đứng nghiêm hành lễ”Cục trưởng."
Cục trưởng Cục quản lý trịnh trọng mà nhìn vê phía màn hình trò chuyện, "Cố vấn Diệp, nếu như cô có thể kết thúc trận mưa to lần này của thành phố Vịnh, tôi dùng thân phận Cục trưởng Cục quản lý hứa với cô, cho dù là g.i.ế.c hay là thu phục, thu hoạch trong đó đều thuộc sự sở hữu của cô. Tôi sẽ xin trao huân chương cao nhất cho cô!"
Diệp Tuyên không thèm để ý mà khoát tay, Huân chương thì không cần, tôi chỉ muốn về nhà ăn cơm thôi."
Nghiêm Yên dở khóc dở cười mà lau mặt, hành lễ với Diệp Tuyền,""Toàn bộ đội hành động đầu tiên của chi nhánh số 1 Cục quản lý sẽ đến bên giếng, chờ lệnh của cô bất cứ lúc nào."
Diệp Tuyền dùng mũi chân đẩy đẩy cái ghế phía trước, Tài xế, giếng ở đâu, lái xe qua đó đi."
Nghe Diệp Tuyền nói rằng bên trong không phải rồng thì là giao, mà chính mình lại bất chấp Long uy mà chạy ra, quỷ tài xế Ngụy Thanh Vũ đã sợ tới mức cả người xụi lơ, biến thành một bãi bùn ở trên ghế.
Nếu cô ta vẫn là người, thì có lẽ còn tốt, nhưng đã là quỷ, cô ta hoàn toàn hiểu được chỗ kinh khủng trong đó, càng nghĩ lại càng sợ.
Ngụy Thanh Vũ bị Diệp Tuyền đẩy, suýt chút nữa trượt xuống đất, sợ tới mức run rẩy,"Không không, không thể đi, không thể để bị bắt! Cô không biết là chỗ đó kinh khủng đến mức nào đâu-"
Diệp Tuyên đứng dậy đè lại ghế dựa của cô ta, bản năng sợ hãi không thua gì cảm giác mà Rồng đem đến đã áp chế quỷ hồn đến mức run lẩy bẩy, Ngụy Thanh Vũ giống như gà con bị bóp lấy cổ, kêu một tiếng nhưng không có âm thanh.
Diệp Tuyền lướt qua ghế, cúi đầu nhìn quỷ tài xế, cười khẽ một tiếng,"Có đi không?"
"Đi, đi ngay bây giờ!" Ngụy Thanh Vũ bị ép đạp chân ga.
Xe buýt vừa xông vê phía màn mưa, Lục Thiếu Chương vốn đang khoanh chân ngồi ở trong xe điều tức liền mở mắt ra, dùng hai ngón tay song song vẽ một tấm bùa cho thanh kiếm, thân ảnh chợt lóe lên hóa thành một luồng ánh sáng, rơi vào chiếc xe buýt ma từ cánh cửa chưa được sửa chữa.
Ngụy Thanh Vũ hoảng sợ nhìn một nhân vật nguy hiểm lại lên xe.
Khí tức trên người các tu sĩ khác tuy rằng làm cho quỷ cảm thấy không thoải mái, nhưng đạo sĩ vừa mới đi lên này quả thực là làm cho quỷ cảm thấy vô cùng bài xích, giống như là thấy được thiên địch! Hơn nữa sự tồn tại khủng bố sau lưng kia... Nếu như quỷ tài xế bây giờ có thể hét lên, thì tiếng hét "Cứu mạng, cô đừng tới đây mà!!" có lẽ có thể vang xa hơn mười dặm. Thấy tài xế ngoan ngoãn nghe lời, Diệp Tuyền lại ngồi xuống, vẫy tay với Lục Thiếu Chương,"Đến đây, ở đây."
Lục Thiếu Chương thuận theo mà đi về phía cô, ngồi song song với Diệp Tuyên.
Cảm nhận được hai ánh mắt dừng ở sau lưng, Ngụy Thanh Vũ liền lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Ngụy Thanh Vũ đột nhiên cảm thấy, thật ra dừng xe không chạy nữa có lẽ cũng là một lựa chọn tốt.
"Nhanh một chút. Không phải là cô có thể xuất hiện trong nước rồi nhảy qua sao, mau nhảy đi." Diệp Tuyền không kiên nhẫn mà thúc giục.