Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 199
Lượt xem: 3
Lộ Băng kiểm tra thì thấy chuyện này thật sự rất kỳ lạ: "Đồng nghiệp của chúng tôi ở tỉnh Tường vừa đến xem căn nhà cô ấy thuê [Hình ảnh]. Ngô Tiêu Nguyệt trả tiền thuê nhà vào ba tháng một lần. Thời hạn trả tiên thuê nhà đã trôi qua vào tháng 9, chủ nhà cũng không liên lạc với cô ấy. Chủ nhà là một bà cụ, bà ấy rất thích Ngô Tiêu Nguyệt và chú mèo của cô ấy, khi bước vào phòng của cô ấy, tuy bà ấy không thấy ai ở trong đó nhưng đồ đạc của cô ấy vẫn còn đó. Bà ấy mới nghĩ rằng cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó nên tạm thời phải ra ngoài, cảm thấy từ trước đến nay hai người rất hợp nhau nên cũng không lên tiếng thúc ép cô ấy trả tiên thuê."
Trong ảnh, cây hoa quế thơm ngát bao phủ cửa sổ tầng hai của tòa nhà cũ, còn có thể nhìn thấy khung dành cho mèo được đặt trên bệ cửa sổ ở ban công rộng chưa tới hai mét vuông, mơ hồ có thể nhìn thấy sự cẩn thận, tỉ mỉ trang trí trước đây.
Nhưng Cục quản lý không tìm thấy gì như xác c.h.ế.t hay âm khí lẽ ra phải xuất hiện ở đây.
"Ngô Tiêu Nguyệt đã đi đâu?" Du Tố Tố có chút không hiểu nổi.
Nghe xong chuyện, lông trên người Dã Hạc đều dựng đứng hết cả lên, run rẩy ôm lấy Đại Kim: "Rốt cuộc cô ấy là người hay là quỷ?"
"Là quỷ." Diệp Tuyền lấy ra giấy chứng tử và giấy chứng nhận hỏa táng có trong tài liệu, ghi chép cuối cùng của Ngô Tiêu Nguyệt còn trên đời.
Theo giấy chứng tử, nguyên nhân cái c.h.ế.t của Ngô Tiêu Nguyệt được xác định là do tai nạn đuối nước.
Ngoài cửa sổ cửa hàng bán đồ ăn khuya đang tối dần, buổi tối đầu thu lộng gió, trước khi vợ chồng Ngô Phương rời đi, ánh nắng chói chang đã lụi tàn, bây giờ gió đã nổi lên và mây đã tụ lại.
Một tiếng vang lên, cơn mưa mùa thu se lạnh chợt biến thành một cơn cuồng phong dữ dội khiến người ta không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Cục quản lý đã nhanh chóng điều tra, đồng thời cũng đính kèm lời khai của một nhân viên làm việc ở nhà tang lễ.
Lúc Ngô Tiêu Nguyệt chết, được được đưa đến nhà tang lễ, thực sự trên người có dấu hiệu của một vụ tai nạn đuối nước. Người nhà đã nộp phí hỏa táng nhưng không có ai đến dự lễ tang miễn phí trước khi hỏa táng do nhà tang lễ tổ chức, nhà tang lễ có trách nhiệm thu tro cốt cho cô ấy.
Bọn họ đã liên lạc với người nhà để đám người đó đến nhận lại tro nhưng ba lần đều không có ai đến. Những người như vậy tuy ít nhưng cũng không hiếm gặp ở nhà tang lễ, có thể là bọn họ lười mua hoặc không muốn mua nghĩa trang cho người đã khuất nên hài cốt đều để ở đây.
Hơn một tuần trước, Dương Quyên bất ngờ đến nộp phí lưu trữ tro cốt và nhận lại tro cốt. Có người nói rằng bà ta đã đưa tro cốt của cô ấy về rồi chôn cất nhưng những người làm việc ở nhà tang lễ đều không biết cô ấy được bà ta chôn cất ở đâu.
Nhìn thời gian, ngày sau khi bà ta đưa tro cốt của Ngô Tiêu Nguyệt đi lại là ngày thứ sáu khi vợ chồng Ngô Phương lần nữa gặp quỷ.
Dã Hạc không còn sợ hãi nữa: "Cho nên là do bọn họ chọc tới nữ quỷ đó trước phải không?"
Nữ quỷ đó hành động vẫn rất có lý! Nghĩ đến đây, Du Tố Tố không khỏi đau đầu, nói: "Nhưng thời điểm không thích hợp."
Có sự mâu thuẫn trong lời nói của Ngô Phương, vợ ông ta và Nguyệt Lượng.
Đồng thời, Nguyệt Lượng cho biết Tiêu Nguyệt đã c.h.ế.t sau khi biến mất hơn một tháng và cuối cùng cô ấy cũng trở vê nhà, vợ chồng Ngô Phương lại nói rằng cô ấy c.h.ế.t ở trường và bọn họ chỉ đưa cô ấy về để chôn cất.
Hơn nữa, hồ sơ thuế và thời gian trả lương cho thấy Ngô Tiêu Nguyệt đã tốt nghiệp đại học một năm trước khi chết, cô ấy vừa học đại học vừa ra ngoài làm thêm để kiếm tiền, lúc cô ấy chuyển ra khỏi ký túc xá của trường là chuyện khi cô ấy đã là sinh viên năm cuối. Về mặt lý thuyết, lẽ ra cô ấy không nên đến trường vào thời điểm cuối tháng 7 năm nay."
Bé An An ngơ ngác nghiêng đầu nhìn những người có mặt trong cửa hàng, ai lên tiếng cũng đều gật đầu theo, như thể đang công nhận lời bọn họ nói vậy.
Gật đầu quanh một vòng, đầu óc bé An An lập tức quay cuồng, não bộ nhỏ bé không thể xử lý được nhiều thông tin như vậy, cô bé lập tức ngã xuống người Nguyệt Lượng, ôm lấy chú mèo mềm mại, giả vờ ngủ.
"Ai nói phải nhất định phải là cùng một trường?" Sau khi Diệp Tuyên đọc xong những thông tin Cục quản lý tổng hợp được, lại bình tĩnh nói.
"Hả?" Du Tố Tố và Dã Hạc đều lấy làm sửng sốt, Nguyệt Lượng nghe vậy cũng đứng dậy lắng nghe.
"Ngô Tiêu Nguyệt đã nói rất rõ ràng." Diệp Tuyên ghé mắt nhìn điện thoại di động đang rung lên.
Lục Thiếu Chương lấy được bát tự của Ngô Tiêu Nguyệt, vừa tìm ra nơi quỷ hồn đang ở.
Tại phố Hỉ Nhạc.
Diệp Tuyền nhướng mày, không tiếp tục giải thích, chỉ đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, va đập mạnh vào cửa sổ tạo thành một lớp sương dày đặc. Còn một giờ nữa mới tới lúc cửa hàng bán đồ ăn khuya mở cửa, nhưng trời đã tối rồi.
Cơn mưa mùa thu không giống như những cơn mưa rào buồn tẻ của mùa hạ, kéo theo mây đen và tiếng sấm cùng tới, thậm chí gió lạnh thổi xuyên qua khe cửa cũng khiến người ta vô cùng lạnh lẽo.
Cốc - Cốc - Cốc
Cửa lớn của quán ăn khuya lại có tiếng gõ.
"Bà, bà, bà chủ Diệp!" Da đầu Dã Hạc lập tức căng lên, não như muốn nổ tung.
Dư âm của câu chuyện ma vừa nghe được còn chưa hoàn toàn biến mất, anh ta ôm chặt lấy Đại Kim đến mức Đại Kim gần như trợn tròn mắt, giơ chân tát cho anh ta một cái, đứng trước mặt anh ta với vẻ mặt đầy sự chán ghét.
"Bà chủ! Cẩn thận khi mở cửa lại có án mạng g.i.ế.c người!" Du Tố Tố sợ hãi hét lên.
Diệp Tuyền:...
Đối mặt với ánh mắt không nói nên lời của Diệp Tuyền, Du Tố Tố giấu gân hết cơ thể vào bếp sau, ngượng ngùng cười với cô.
Đúng, cô ấy là quỷ, nỗi sợ bóng tối bên ngoài khiến cô ấy quên mất, bà chủ luôn sẵn sàng xé xác đám quỷ không biết sợ dám mở cửa g.i.ế.c cô, nhưng cô ấy vẫn rất sợ quỷ. Chỉ có bé An An vui vẻ kéo chiếc xe con lao tới dưới chân Diệp Tuyền, tò mò ngoài cửa là cái gì. Cô bé l.i.ế.m môi, lại cảm thấy có chút thèm ăn.
Nguyệt Lượng đứng dậy khỏi xe, nhìn ra cửa với đôi mắt tròn xoe đây mong đợi.
Cốc, cốc, cốc.
"Bà chủ Diệp, cô có ở đây không?" Tiếng hét của một cô gái xuyên qua màn mưa giữa tiếng gõ cửa.
Du Tố Tố ngây người: "Sao lại nghe giống Tiểu Kiêu Vượng vậy?"
Diệp Tuyên mở cửa, ngoài cửa, hai mắt của Kiều Vượng lập tức sáng lên: "Bà chủ Diệp, tôi còn nhớ hôm qua hoặc hôm kia thấy cô có nuôi một con mèo mướp phải không? Cô em gái này cũng đang tìm một con mèo mướp, tôi tình cờ gặp được cô ấy. Sao không để cô ấy xem xem có phải bé mèo đã đi lạc của cô ấy hay không?"
Trời đổ mưa một cách bất ngờ, trên đường phố có đầy người hối hả chạy về nhà.
Hai cô gái đang trốn dưới mái hiên cửa hàng bán đồ ăn khuya, Kiều Vượng bị mưa làm cho toàn thân ướt sũng, gió lạnh thổi qua mặt đầy nước mưa của cô ấy, tóc mái ướt dính vào trán, nhưng nụ cười của cô ấy phá lệ vô cùng rạng rỡ.
Kiều Vượng, người đã dành nửa năm để giảm cân đã bắt đầu cao lên trong kỳ nghỉ hè, nhưng ngoại hình của cô ấy vẫn là một cô gái trẻ. Một cô gái gây gò thấp hơn cô ấy một cái đầu đứng bên cạnh cô ấy trông như một người chị lớn.
Kiêu Vượng ôm cặp sách trước ngực, lấy đồng phục che đầu, đưa một nửa bộ đồng phục cho cô gái ở bên cạnh.
Cô gái kia còn ướt hơn cả Kiều Vượng, sắc mặt tái nhợt, hơi cúi đầu, hai tay khoanh lại run rẩy như bị đông cứng.
Chiếc quần dài của cô ấy ướt sũng, dính chặt vào người cô ấy, trông cô gái đó cứ như vừa được vớt lên khỏi mặt nước vậy, mái tóc liên tục nhỏ nước, vừa cử động một chút, cô có thể nghe thấy tiếng ẩm ướt như vừa dẫm phải nước phát ra từ chỗ cô ấy.
Cô gái kia ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Xin chào... chị đã nhìn thấy Nguyệt Lượng phải không? Là một chú mèo mướp nhỏ mắt xanh thích ngồi xổm. Bốn cái chân của nó đều có màu hồng, móng tay sắc nhọn màu đen. Nếu được chị có thể cho em xem chú mèo kia một chút không?"
"AI Cửa lớn vừa được mở ra, Du Tố Tố đã nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, cô ấy không khỏi kinh ngạc, hốt hoảng quay đầu nhìn về phía Diệp Tuyền.
Cô ấy vừa nhìn đã nhận ra khuôn mặt này! Chính là khuôn mặt xuất hiện trong bức ảnh gia đình đó!
Tuy nhiên, rõ ràng lúc đó cô ấy vẫn là một đứa trẻ. Bây giờ Ngô Tiêu Nguyệt rõ ràng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Kiều Vượng không hiểu tại sao Du Tố Tế lại kinh ngạc đến như vậy nên lại chạy đến chỗ Du Tố Tố rồi kéo cô ấy: "Chị Tố Tố, có chuyện gì vậy? Khi em tìm thấy cô ấy, cô ấy đã đi tìm bé mèo đó rất lâu rồi. Em nghe nói bà chủ Diệp có nhặt được một chú mèo trông giống như vậy nên đã dẫn cô ấy đến đây."
Kiều Vượng hiển nhiên cảm thấy cô gái này khá đáng thương, Du Tố Tố nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng có cằm của Kiêu Vượng, lộ ra vẻ mặt khó tả.
Du Tố Tố: Tiểu Vượng, em gặp bất cứ thứ gì ở trên đường cũng nhặt lên cho được! Nhất định là bát tự của em có vấn đề, mau đếm xem trong nửa năm qua em đã gặp qua bao nhiêu ma quỷ rồi! Kiêu Vượng không khỏi kinh ngạc nhìn vào trong cửa hàng, nhìn thấy một chiếc xe nhỏ dưới chân Diệp Tuyền, trên chiếc xe nhỏ còn có một chú mèo mướp.
Đúng như lời cô gái toàn thân ướt đẫm nước miêu tả, chú mèo mướp mắt xanh đang ngồi xổm trông rất ngoan ngoãn lễ phép.
Lộ Băng kiểm tra thì thấy chuyện này thật sự rất kỳ lạ: "Đồng nghiệp của chúng tôi ở tỉnh Tường vừa đến xem căn nhà cô ấy thuê [Hình ảnh]. Ngô Tiêu Nguyệt trả tiền thuê nhà vào ba tháng một lần. Thời hạn trả tiên thuê nhà đã trôi qua vào tháng 9, chủ nhà cũng không liên lạc với cô ấy. Chủ nhà là một bà cụ, bà ấy rất thích Ngô Tiêu Nguyệt và chú mèo của cô ấy, khi bước vào phòng của cô ấy, tuy bà ấy không thấy ai ở trong đó nhưng đồ đạc của cô ấy vẫn còn đó. Bà ấy mới nghĩ rằng cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó nên tạm thời phải ra ngoài, cảm thấy từ trước đến nay hai người rất hợp nhau nên cũng không lên tiếng thúc ép cô ấy trả tiên thuê."
Trong ảnh, cây hoa quế thơm ngát bao phủ cửa sổ tầng hai của tòa nhà cũ, còn có thể nhìn thấy khung dành cho mèo được đặt trên bệ cửa sổ ở ban công rộng chưa tới hai mét vuông, mơ hồ có thể nhìn thấy sự cẩn thận, tỉ mỉ trang trí trước đây.
Nhưng Cục quản lý không tìm thấy gì như xác c.h.ế.t hay âm khí lẽ ra phải xuất hiện ở đây.
"Ngô Tiêu Nguyệt đã đi đâu?" Du Tố Tố có chút không hiểu nổi.
Nghe xong chuyện, lông trên người Dã Hạc đều dựng đứng hết cả lên, run rẩy ôm lấy Đại Kim: "Rốt cuộc cô ấy là người hay là quỷ?"
"Là quỷ." Diệp Tuyền lấy ra giấy chứng tử và giấy chứng nhận hỏa táng có trong tài liệu, ghi chép cuối cùng của Ngô Tiêu Nguyệt còn trên đời.
Theo giấy chứng tử, nguyên nhân cái c.h.ế.t của Ngô Tiêu Nguyệt được xác định là do tai nạn đuối nước.
Ngoài cửa sổ cửa hàng bán đồ ăn khuya đang tối dần, buổi tối đầu thu lộng gió, trước khi vợ chồng Ngô Phương rời đi, ánh nắng chói chang đã lụi tàn, bây giờ gió đã nổi lên và mây đã tụ lại.
Một tiếng vang lên, cơn mưa mùa thu se lạnh chợt biến thành một cơn cuồng phong dữ dội khiến người ta không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Cục quản lý đã nhanh chóng điều tra, đồng thời cũng đính kèm lời khai của một nhân viên làm việc ở nhà tang lễ.
Lúc Ngô Tiêu Nguyệt chết, được được đưa đến nhà tang lễ, thực sự trên người có dấu hiệu của một vụ tai nạn đuối nước. Người nhà đã nộp phí hỏa táng nhưng không có ai đến dự lễ tang miễn phí trước khi hỏa táng do nhà tang lễ tổ chức, nhà tang lễ có trách nhiệm thu tro cốt cho cô ấy.
Bọn họ đã liên lạc với người nhà để đám người đó đến nhận lại tro nhưng ba lần đều không có ai đến. Những người như vậy tuy ít nhưng cũng không hiếm gặp ở nhà tang lễ, có thể là bọn họ lười mua hoặc không muốn mua nghĩa trang cho người đã khuất nên hài cốt đều để ở đây.
Hơn một tuần trước, Dương Quyên bất ngờ đến nộp phí lưu trữ tro cốt và nhận lại tro cốt. Có người nói rằng bà ta đã đưa tro cốt của cô ấy về rồi chôn cất nhưng những người làm việc ở nhà tang lễ đều không biết cô ấy được bà ta chôn cất ở đâu.
Nhìn thời gian, ngày sau khi bà ta đưa tro cốt của Ngô Tiêu Nguyệt đi lại là ngày thứ sáu khi vợ chồng Ngô Phương lần nữa gặp quỷ.
Dã Hạc không còn sợ hãi nữa: "Cho nên là do bọn họ chọc tới nữ quỷ đó trước phải không?"
Nữ quỷ đó hành động vẫn rất có lý! Nghĩ đến đây, Du Tố Tố không khỏi đau đầu, nói: "Nhưng thời điểm không thích hợp."
Có sự mâu thuẫn trong lời nói của Ngô Phương, vợ ông ta và Nguyệt Lượng.
Đồng thời, Nguyệt Lượng cho biết Tiêu Nguyệt đã c.h.ế.t sau khi biến mất hơn một tháng và cuối cùng cô ấy cũng trở vê nhà, vợ chồng Ngô Phương lại nói rằng cô ấy c.h.ế.t ở trường và bọn họ chỉ đưa cô ấy về để chôn cất.
Hơn nữa, hồ sơ thuế và thời gian trả lương cho thấy Ngô Tiêu Nguyệt đã tốt nghiệp đại học một năm trước khi chết, cô ấy vừa học đại học vừa ra ngoài làm thêm để kiếm tiền, lúc cô ấy chuyển ra khỏi ký túc xá của trường là chuyện khi cô ấy đã là sinh viên năm cuối. Về mặt lý thuyết, lẽ ra cô ấy không nên đến trường vào thời điểm cuối tháng 7 năm nay."
Bé An An ngơ ngác nghiêng đầu nhìn những người có mặt trong cửa hàng, ai lên tiếng cũng đều gật đầu theo, như thể đang công nhận lời bọn họ nói vậy.
Gật đầu quanh một vòng, đầu óc bé An An lập tức quay cuồng, não bộ nhỏ bé không thể xử lý được nhiều thông tin như vậy, cô bé lập tức ngã xuống người Nguyệt Lượng, ôm lấy chú mèo mềm mại, giả vờ ngủ.
"Ai nói phải nhất định phải là cùng một trường?" Sau khi Diệp Tuyên đọc xong những thông tin Cục quản lý tổng hợp được, lại bình tĩnh nói.
"Hả?" Du Tố Tố và Dã Hạc đều lấy làm sửng sốt, Nguyệt Lượng nghe vậy cũng đứng dậy lắng nghe.
"Ngô Tiêu Nguyệt đã nói rất rõ ràng." Diệp Tuyên ghé mắt nhìn điện thoại di động đang rung lên.
Lục Thiếu Chương lấy được bát tự của Ngô Tiêu Nguyệt, vừa tìm ra nơi quỷ hồn đang ở.
Tại phố Hỉ Nhạc.
Diệp Tuyền nhướng mày, không tiếp tục giải thích, chỉ đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, va đập mạnh vào cửa sổ tạo thành một lớp sương dày đặc. Còn một giờ nữa mới tới lúc cửa hàng bán đồ ăn khuya mở cửa, nhưng trời đã tối rồi.
Cơn mưa mùa thu không giống như những cơn mưa rào buồn tẻ của mùa hạ, kéo theo mây đen và tiếng sấm cùng tới, thậm chí gió lạnh thổi xuyên qua khe cửa cũng khiến người ta vô cùng lạnh lẽo.
Cốc - Cốc - Cốc
Cửa lớn của quán ăn khuya lại có tiếng gõ.
"Bà, bà, bà chủ Diệp!" Da đầu Dã Hạc lập tức căng lên, não như muốn nổ tung.
Dư âm của câu chuyện ma vừa nghe được còn chưa hoàn toàn biến mất, anh ta ôm chặt lấy Đại Kim đến mức Đại Kim gần như trợn tròn mắt, giơ chân tát cho anh ta một cái, đứng trước mặt anh ta với vẻ mặt đầy sự chán ghét.
"Bà chủ! Cẩn thận khi mở cửa lại có án mạng g.i.ế.c người!" Du Tố Tố sợ hãi hét lên.
Diệp Tuyền:...
Đối mặt với ánh mắt không nói nên lời của Diệp Tuyền, Du Tố Tố giấu gân hết cơ thể vào bếp sau, ngượng ngùng cười với cô.
Đúng, cô ấy là quỷ, nỗi sợ bóng tối bên ngoài khiến cô ấy quên mất, bà chủ luôn sẵn sàng xé xác đám quỷ không biết sợ dám mở cửa g.i.ế.c cô, nhưng cô ấy vẫn rất sợ quỷ. Chỉ có bé An An vui vẻ kéo chiếc xe con lao tới dưới chân Diệp Tuyền, tò mò ngoài cửa là cái gì. Cô bé l.i.ế.m môi, lại cảm thấy có chút thèm ăn.
Nguyệt Lượng đứng dậy khỏi xe, nhìn ra cửa với đôi mắt tròn xoe đây mong đợi.
Cốc, cốc, cốc.
"Bà chủ Diệp, cô có ở đây không?" Tiếng hét của một cô gái xuyên qua màn mưa giữa tiếng gõ cửa.
Du Tố Tố ngây người: "Sao lại nghe giống Tiểu Kiêu Vượng vậy?"
Diệp Tuyên mở cửa, ngoài cửa, hai mắt của Kiều Vượng lập tức sáng lên: "Bà chủ Diệp, tôi còn nhớ hôm qua hoặc hôm kia thấy cô có nuôi một con mèo mướp phải không? Cô em gái này cũng đang tìm một con mèo mướp, tôi tình cờ gặp được cô ấy. Sao không để cô ấy xem xem có phải bé mèo đã đi lạc của cô ấy hay không?"
Trời đổ mưa một cách bất ngờ, trên đường phố có đầy người hối hả chạy về nhà.
Hai cô gái đang trốn dưới mái hiên cửa hàng bán đồ ăn khuya, Kiều Vượng bị mưa làm cho toàn thân ướt sũng, gió lạnh thổi qua mặt đầy nước mưa của cô ấy, tóc mái ướt dính vào trán, nhưng nụ cười của cô ấy phá lệ vô cùng rạng rỡ.
Kiều Vượng, người đã dành nửa năm để giảm cân đã bắt đầu cao lên trong kỳ nghỉ hè, nhưng ngoại hình của cô ấy vẫn là một cô gái trẻ. Một cô gái gây gò thấp hơn cô ấy một cái đầu đứng bên cạnh cô ấy trông như một người chị lớn.
Kiêu Vượng ôm cặp sách trước ngực, lấy đồng phục che đầu, đưa một nửa bộ đồng phục cho cô gái ở bên cạnh.
Cô gái kia còn ướt hơn cả Kiều Vượng, sắc mặt tái nhợt, hơi cúi đầu, hai tay khoanh lại run rẩy như bị đông cứng.
Chiếc quần dài của cô ấy ướt sũng, dính chặt vào người cô ấy, trông cô gái đó cứ như vừa được vớt lên khỏi mặt nước vậy, mái tóc liên tục nhỏ nước, vừa cử động một chút, cô có thể nghe thấy tiếng ẩm ướt như vừa dẫm phải nước phát ra từ chỗ cô ấy.
Cô gái kia ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Xin chào... chị đã nhìn thấy Nguyệt Lượng phải không? Là một chú mèo mướp nhỏ mắt xanh thích ngồi xổm. Bốn cái chân của nó đều có màu hồng, móng tay sắc nhọn màu đen. Nếu được chị có thể cho em xem chú mèo kia một chút không?"
"AI Cửa lớn vừa được mở ra, Du Tố Tố đã nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, cô ấy không khỏi kinh ngạc, hốt hoảng quay đầu nhìn về phía Diệp Tuyền.
Cô ấy vừa nhìn đã nhận ra khuôn mặt này! Chính là khuôn mặt xuất hiện trong bức ảnh gia đình đó!
Tuy nhiên, rõ ràng lúc đó cô ấy vẫn là một đứa trẻ. Bây giờ Ngô Tiêu Nguyệt rõ ràng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Kiều Vượng không hiểu tại sao Du Tố Tế lại kinh ngạc đến như vậy nên lại chạy đến chỗ Du Tố Tố rồi kéo cô ấy: "Chị Tố Tố, có chuyện gì vậy? Khi em tìm thấy cô ấy, cô ấy đã đi tìm bé mèo đó rất lâu rồi. Em nghe nói bà chủ Diệp có nhặt được một chú mèo trông giống như vậy nên đã dẫn cô ấy đến đây."
Kiều Vượng hiển nhiên cảm thấy cô gái này khá đáng thương, Du Tố Tố nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng có cằm của Kiêu Vượng, lộ ra vẻ mặt khó tả.
Du Tố Tố: Tiểu Vượng, em gặp bất cứ thứ gì ở trên đường cũng nhặt lên cho được! Nhất định là bát tự của em có vấn đề, mau đếm xem trong nửa năm qua em đã gặp qua bao nhiêu ma quỷ rồi! Kiêu Vượng không khỏi kinh ngạc nhìn vào trong cửa hàng, nhìn thấy một chiếc xe nhỏ dưới chân Diệp Tuyền, trên chiếc xe nhỏ còn có một chú mèo mướp.
Đúng như lời cô gái toàn thân ướt đẫm nước miêu tả, chú mèo mướp mắt xanh đang ngồi xổm trông rất ngoan ngoãn lễ phép.