Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 197
Cuối cùng cũng ra khỏi nhà vệ sinh, bà ta kéo chồng lại nói: "Chúng ta phải làm sao đây?"
Ngô Phương cầm điện thoại di động không có tín hiệu, cười khổ nói: "Chúng ta không thể ra ngoài, tạm thời không tìm được người giúp đỡ, em nghĩ chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
"Con quỷ này chắc chắn không phải là Tiêu Nguyệt. Tiêu Nguyệt giống như quả bí, dùng ba cây gậy đánh rắm không nổi. Chúng ta luôn khuyên con bé phải rộng rãi, hoạt bát hơn để được mọi người yêu mến, nhưng con bé chỉ biết học mà thôi. Đây đâu phải Tiêu Nguyệt, đúng không?" Dương Quyên thì thâm. Bà ta mải miết lẩm bẩm về nỗi sợ hãi mà bà ta cảm nhận được tối hôm nay, chắc chắn rằng đây không phải con gái mình: "Nó muốn làm cái quái gì vậy?"
Mới đầu Ngô Phương còn tưởng rằng người trở lại là quỷ, nhưng càng nghĩ, vẻ mặt ông ta lại càng xa lạ: "Chờ một chút, con bé... hình như đã trưởng thành đúng như hình tượng mà chúng ta mong đợi."
"Anh điên rồi à? Anh cho rằng thứ đó là con gái anh sao?" Dương Quyên dùng ánh mắt chứa đây sự điên cuồng nhìn ông ta.
"Không." Ngô Phương bất đắc dĩ nói: "Nhìn xem, Tiêu Nguyệt luôn nhút nhát, nhưng bây giờ lại hoạt bát phóng khoáng, Tiêu Nguyệt không thân cận với chúng ta, con bé thuê nhà ở bên ngoài, bình thường cũng không muốn quay về. Tiêu Nguyệt còn không chấp nhận việc đi xem mắt, thế bây giờ thì sao?"
Càng nói, Ngô Phương càng thêm chắc chắn.
Ngô Tiêu Nguyệt, người đã quay trở lại sau khi cô ấy qua đời, ngoại trừ những điểm kỳ lạ trên cơ thể cô ấy, dáng vẻ của cô ấy trông giống hệt như đứa con gái mà bọn họ luôn trông đợi.
Dương Quyên lập tức rùng mình: "Tôi không muốn thứ này."
Ngô Phương không biết phải làm sao, thở dài nói: "Quên đi, đi ngủ đi. May mắn là Triều Dương không trở về, con bé nói với chúng ta chỉ ở lại một ngày, nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm đại sư.”
Hai người đã chịu đựng vào vai bậc làm cha làm mẹ trong một gia đình hòa thuận, bây giờ hai người không còn cách nào khác ngoài tiếp tục diễn. Trằn trọc mãi đến nửa đêm, hai người mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ, Dương Quyên dần tỉnh dậy, nhìn cánh cửa bị chặn chặt không hề chạm tới, bà ta lộ ra vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Ngô Phương: "Trời sáng rồi, nữ quỷ kia hẳn đã biến mất rồi phải không?"
Trái ngược với dự đoán, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Ngô Tiêu Nguyệt mỉm cười mời bọn họ dậy ăn sáng.
Qua cánh cửa, giọng nói của cô gái đang cười nghe có vẻ bình thường nhưng lại có chút kỳ lạ.
Hai vợ chồng ra ngoài mặt cứ như để tang người thân, lặp lại chuyện xảy ra trong bữa tối tối qua. Sau khi Ngô Phương ăn xong, ông ta nhanh chóng thuyết phục nữ quỷ rời đi, nhắc nhở cô ấy còn có việc khác phải làm, bọn họ sẽ không trì hoãn cô ấy.
Ngô Tiêu Nguyệt kinh ngạc nói: "Cuối tuần con còn có thể làm gì? Con chỉ muốn ở lại đây cùng hai người mà thôi."
Nhất thời Ngô Phương cũng không nói được nên lời. Lúc này ông ta mới chợt nhận ra rằng mình biết rất ít về con gái, thậm chí còn không nghĩ ra chuyện khác để nói với cô ấy.
Dương Quyên lại bắt đầu nghĩ tới cách đuổi người khác: "Không phải con muốn đi khám sao? Bác sĩ nói đầu óc con có chút vấn đề, nhất định phải tái khám..."
Mặc dù trước đây bà ta không ủng hộ cô ấy, càng không muốn làm bản thân mình phải mất mặt khi cùng cô ấy đi đến bệnh viện nhưng bây giờ Dương Quyên đặc biệt vui mừng vì bà ta vẫn còn nhớ sự việc này.
Ngô Tiêu Nguyệt trìu mến than phiền: "Mẹ, sao con lại bị bệnh được cơ chứ? Mẹ nhớ nhầm rồi... A, từ hôm qua đến giờ mẹ cư xử rất kỳ lạ, chúng ta cùng nhau đi xem xem nhé?"
Con gái của bà ta quan tâm đến bà ta, nhưng Dương Quyên không mỉm cười nổi, sắc mặt lập tức tái xanh, trong lòng bà ta thâm mắng con quỷ này hàng trăm hàng vạn lần.
Cô ấy mới là người có bệnh thì đúng hơn!
"Mèo của con không thấy con trở về sẽ rất lo lắng phải không? Tốt nhất là nên về sớm một chút, đừng để nó c.h.ế.t đói, con phải chịu trách nhiệm với sinh mạng bé nhỏ này." Ngô Phương suy nghĩ một chút rồi nói.
Nữ quỷ nhất quyết không rời đi sửng sốt một lúc rồi đồng ý.
Vợ chồng Ngô Phương vui mừng khôn xiết, nhanh chóng tiễn cô ấy rời đi. Nhìn thấy nữ quỷ từng bước một đi về phía cửa, hai người đều cảm thấy rất vui mừng, không nhịn được mỉm cười.
Ngô Tiêu Nguyệt đứng ở cửa đột nhiên quay người lại: "Bố mẹ, trở về gặp hai người con thật sự rất vui."
Nụ cười tươi tắn trên khoé môi của hai vợ chông Ngô Phương lập tức cứng đờ, sợ có chuyện gì đó xảy ra, nữ quỷ lại quyết định ở đây thêm một lúc. Cố vắt óc tìm câu trả lời, Ngô Tiêu Nguyệt lại gật đầu: "Vậy tuần sau con sẽ quay lại thăm hai người."
"Con, con đang bận, đừng lo lắng cho chúng ta. Nếu không có thời gian, con không cần quay lại đâu." Ngô Phương cự tuyệt.
Dương Quyên ở bên cạnh ông ta nhanh chóng gật đầu, rất muốn nói thêm: "Có thời gian cũng đừng quay lại, tốt nhất đừng quay lại đây nữa.
Nữ quỷ đi xuống lầu, đi vòng qua góc đường, tiếng bước chân dần biến mất.
Hai vợ chồng không dám cử động, hồi lâu không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác, khi ra ngoài xem thì phát hiện nữ quỷ quả thực đã biến mất hoàn toàn.
Vừa rời đi, vợ chông Ngô Phương lập tức rời khỏi căn nhà. Khu nhà cũ nơi bọn họ sinh sống không có quá nhiều người giám sát, sau khi tìm kiếm, bọn họ không tìm thấy nữ quỷ kia nữa, càng chắc chắn rằng mình đã bị ám.
Sợ ảnh hưởng đến con trai, họ chỉ nói có chuyện không ổn, không cho con trai trở vê, hai người trực tiếp đến một ngôi chùa nổi tiếng ở tỉnh Tường.
Bọn họ còn đến thăm một số ngôi chùa khác, nhận một loạt bùa bình an, các bậc thầy đều nói nó sẽ có tác dụng. Bây giờ quay trở về gặp phải nữ quỷ, bọn họ sẽ không còn lo lắng nữa, chắc hẳn nữ quỷ cũng sẽ không xuất hiện nữa.
Dù vậy, ngày cuối tuân càng đến gần, hai người rất ngại về nhà, càng không muốn phải ra ngoài vào ban đêm vì sợ gặp phải quỷ.
Khi nhìn thấy thứ sáu đã tới, hai người không muốn về nhà, lại tìm một khách sạn ở thành phố bên cạnh để ở tạm, bọn họ rải những lá bùa màu vàng cùng những thứ khác bọn họ mua được ở khắp nơi trên sàn nhà để tăng thêm dũng khí.
Thứ sáu trôi qua từng chút từng chút một, nữ quỷ cũng không xuất hiện, cũng không có người nào khác bước vào. Cuối cùng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, gọi đồ ăn ngoài.
Nhưng trong lúc hai người dần thả lỏng, chẳng bao lâu sau lại có tiếng gõ cửa, lúc mở cửa ra lại thấy nữ quỷ đang đứng bên ngoài, tay cầm đồ ăn bọn họ đặt, bộ quần áo trên người vẫn như tuần trước.
Đôi mắt của Ngô Phương tối sầm lại.
Như không hề nhận ra mình hoàn toàn không có ở nhà, Ngô Tiêu Nguyệt bưng đồ ăn đi vào: "Bữa tối bố mẹ gọi món gì? Ăn ít đồ mang về đi, không tốt cho sức khỏe..."
Dương Quyên không thể chịu đựng được nữa, khóc lóc thảm thiết: "Chúng ta sai rồi, chúng ta thực sự sai rồi, Tiêu Nguyệt, hãy để yên cho bố mẹ đi! Dù sao bố mẹ cũng đã nuôi con đến từng tuổi này, cũng không hay mắng mỏ hay ghét bỏ con, những gia đình khác cũng như vậy! Biết con thích mèo nên mẹ đã đốt một con mèo giấy cho con, con không muốn xem mắt về sau cũng không có ai ép con..."
Ngô Phương cũng thú nhận những lời chỉ trích của mình dành cho con gái, sau đó nói: "Khi con rời đi, bố mẹ thật sự rất buồn đau, nhưng con nên sớm an nghỉ thì hơn. Mau nói với bố mẹ những gì con cần, chúng ta sẽ cố gắng hết sức giúp con hoàn thành tâm nguyện."
Ngô Tiêu Nguyệt nhìn bọn họ với vẻ mặt khó hiểu: "Bố mẹ, hai người đang nói cái gì vậy?"
Cô ấy rất lo lắng: "Chúng ta đến bệnh viện nhé?”
Lần này Ngô Tiêu Nguyệt đã ở lại một ngày, lại xảy ra chuyện như lần trước. Trong phòng khách sạn chỉ có hai cái giường, vì vậy Ngô Tiêu Nguyệt đề nghị muốn hồi tưởng lại thời thơ ấu nên muốn ngủ cùng bố mẹ.
Vợ chồng Ngô Phương không thể từ chối, bất cứ khi nào họ muốn mở mắt ra rồi rời đi, họ đều sẽ bắt gặp một đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ trong bóng tối.
"Bố mẹ không ngủ được sao?" Ngô Tiêu Nguyệt hỏi.
Da đầu hai vợ chồng không khỏi tê dại: "Không, không phải, chúng ta lập tức đi ngủ đây."
Dù bọn họ có nói bao nhiêu lần hay xin lỗi bao nhiêu lần thì đứa con gái đã c.h.ế.t của bọn họ cũng như thể không nghe thấy, hoàn toàn không phản ứng lại. Ngô Tiêu Nguyệt chỉ mỉm cười, tìm thấy bố mẹ rồi tiếp tục làm đứa con gái ngoan trong lòng họ, trở thành một gia đình đầy tình yêu thương vô cùng hạnh phúc.
Ngô Tiêu Nguyệt lại rời đi, hai người gần như ngã gục vì bị tra tấn.
Hôm thứ hai, Lương Vũ đến báo tin, Ngô Phương tin chắc bà chủ Diệp thực sự có năng lực nên vội vàng tới cầu cứu.
Sau khi kể lại sự việc, họ lại bắt đầu khóc lóc cầu xin: "Xin cô, xin cô hãy cứu mạng chúng tôi và đứa con gái khốn khổ của chúng tôi, để con bé được yên nghỉ."
Du Tố Tố đang ngồi phía sau gian bếp của cửa hàng bán đồ ăn khuya nghe xong những chuyện này, lại cúi người lén lút nói chuyện với Dã Hạc, người bị lôi kéo vào sau bếp. "Chắc là vì hối hận đã làm chuyện xấu nên mới tìm đến đây. Cô gái nhỏ này thật lợi hại, thật quá hả giận mài”
Mặc dù câu chuyện kinh dị được kể quả thực nghe rất kinh hoàng nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ sẽ nhận ra rằng có rất nhiều điểm đã bị che đậy, quá khứ giữa bọn họ và người con gái cũng chưa được kể đầy đủ.
Nếu bậc làm cha làm mẹ đã gặp vấn đề không phải đối mặt với con gái của bọn họ, Du Tố Tế đương nhiên sẽ lựa chọn đứng về phía nữ quỷ rồi.
Ngô Phương cầm điện thoại di động không có tín hiệu, cười khổ nói: "Chúng ta không thể ra ngoài, tạm thời không tìm được người giúp đỡ, em nghĩ chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
"Con quỷ này chắc chắn không phải là Tiêu Nguyệt. Tiêu Nguyệt giống như quả bí, dùng ba cây gậy đánh rắm không nổi. Chúng ta luôn khuyên con bé phải rộng rãi, hoạt bát hơn để được mọi người yêu mến, nhưng con bé chỉ biết học mà thôi. Đây đâu phải Tiêu Nguyệt, đúng không?" Dương Quyên thì thâm. Bà ta mải miết lẩm bẩm về nỗi sợ hãi mà bà ta cảm nhận được tối hôm nay, chắc chắn rằng đây không phải con gái mình: "Nó muốn làm cái quái gì vậy?"
Mới đầu Ngô Phương còn tưởng rằng người trở lại là quỷ, nhưng càng nghĩ, vẻ mặt ông ta lại càng xa lạ: "Chờ một chút, con bé... hình như đã trưởng thành đúng như hình tượng mà chúng ta mong đợi."
"Anh điên rồi à? Anh cho rằng thứ đó là con gái anh sao?" Dương Quyên dùng ánh mắt chứa đây sự điên cuồng nhìn ông ta.
"Không." Ngô Phương bất đắc dĩ nói: "Nhìn xem, Tiêu Nguyệt luôn nhút nhát, nhưng bây giờ lại hoạt bát phóng khoáng, Tiêu Nguyệt không thân cận với chúng ta, con bé thuê nhà ở bên ngoài, bình thường cũng không muốn quay về. Tiêu Nguyệt còn không chấp nhận việc đi xem mắt, thế bây giờ thì sao?"
Càng nói, Ngô Phương càng thêm chắc chắn.
Ngô Tiêu Nguyệt, người đã quay trở lại sau khi cô ấy qua đời, ngoại trừ những điểm kỳ lạ trên cơ thể cô ấy, dáng vẻ của cô ấy trông giống hệt như đứa con gái mà bọn họ luôn trông đợi.
Dương Quyên lập tức rùng mình: "Tôi không muốn thứ này."
Ngô Phương không biết phải làm sao, thở dài nói: "Quên đi, đi ngủ đi. May mắn là Triều Dương không trở về, con bé nói với chúng ta chỉ ở lại một ngày, nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm đại sư.”
Hai người đã chịu đựng vào vai bậc làm cha làm mẹ trong một gia đình hòa thuận, bây giờ hai người không còn cách nào khác ngoài tiếp tục diễn. Trằn trọc mãi đến nửa đêm, hai người mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ, Dương Quyên dần tỉnh dậy, nhìn cánh cửa bị chặn chặt không hề chạm tới, bà ta lộ ra vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Ngô Phương: "Trời sáng rồi, nữ quỷ kia hẳn đã biến mất rồi phải không?"
Trái ngược với dự đoán, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Ngô Tiêu Nguyệt mỉm cười mời bọn họ dậy ăn sáng.
Qua cánh cửa, giọng nói của cô gái đang cười nghe có vẻ bình thường nhưng lại có chút kỳ lạ.
Hai vợ chồng ra ngoài mặt cứ như để tang người thân, lặp lại chuyện xảy ra trong bữa tối tối qua. Sau khi Ngô Phương ăn xong, ông ta nhanh chóng thuyết phục nữ quỷ rời đi, nhắc nhở cô ấy còn có việc khác phải làm, bọn họ sẽ không trì hoãn cô ấy.
Ngô Tiêu Nguyệt kinh ngạc nói: "Cuối tuần con còn có thể làm gì? Con chỉ muốn ở lại đây cùng hai người mà thôi."
Nhất thời Ngô Phương cũng không nói được nên lời. Lúc này ông ta mới chợt nhận ra rằng mình biết rất ít về con gái, thậm chí còn không nghĩ ra chuyện khác để nói với cô ấy.
Dương Quyên lại bắt đầu nghĩ tới cách đuổi người khác: "Không phải con muốn đi khám sao? Bác sĩ nói đầu óc con có chút vấn đề, nhất định phải tái khám..."
Mặc dù trước đây bà ta không ủng hộ cô ấy, càng không muốn làm bản thân mình phải mất mặt khi cùng cô ấy đi đến bệnh viện nhưng bây giờ Dương Quyên đặc biệt vui mừng vì bà ta vẫn còn nhớ sự việc này.
Ngô Tiêu Nguyệt trìu mến than phiền: "Mẹ, sao con lại bị bệnh được cơ chứ? Mẹ nhớ nhầm rồi... A, từ hôm qua đến giờ mẹ cư xử rất kỳ lạ, chúng ta cùng nhau đi xem xem nhé?"
Con gái của bà ta quan tâm đến bà ta, nhưng Dương Quyên không mỉm cười nổi, sắc mặt lập tức tái xanh, trong lòng bà ta thâm mắng con quỷ này hàng trăm hàng vạn lần.
Cô ấy mới là người có bệnh thì đúng hơn!
"Mèo của con không thấy con trở về sẽ rất lo lắng phải không? Tốt nhất là nên về sớm một chút, đừng để nó c.h.ế.t đói, con phải chịu trách nhiệm với sinh mạng bé nhỏ này." Ngô Phương suy nghĩ một chút rồi nói.
Nữ quỷ nhất quyết không rời đi sửng sốt một lúc rồi đồng ý.
Vợ chồng Ngô Phương vui mừng khôn xiết, nhanh chóng tiễn cô ấy rời đi. Nhìn thấy nữ quỷ từng bước một đi về phía cửa, hai người đều cảm thấy rất vui mừng, không nhịn được mỉm cười.
Ngô Tiêu Nguyệt đứng ở cửa đột nhiên quay người lại: "Bố mẹ, trở về gặp hai người con thật sự rất vui."
Nụ cười tươi tắn trên khoé môi của hai vợ chông Ngô Phương lập tức cứng đờ, sợ có chuyện gì đó xảy ra, nữ quỷ lại quyết định ở đây thêm một lúc. Cố vắt óc tìm câu trả lời, Ngô Tiêu Nguyệt lại gật đầu: "Vậy tuần sau con sẽ quay lại thăm hai người."
"Con, con đang bận, đừng lo lắng cho chúng ta. Nếu không có thời gian, con không cần quay lại đâu." Ngô Phương cự tuyệt.
Dương Quyên ở bên cạnh ông ta nhanh chóng gật đầu, rất muốn nói thêm: "Có thời gian cũng đừng quay lại, tốt nhất đừng quay lại đây nữa.
Nữ quỷ đi xuống lầu, đi vòng qua góc đường, tiếng bước chân dần biến mất.
Hai vợ chồng không dám cử động, hồi lâu không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác, khi ra ngoài xem thì phát hiện nữ quỷ quả thực đã biến mất hoàn toàn.
Vừa rời đi, vợ chông Ngô Phương lập tức rời khỏi căn nhà. Khu nhà cũ nơi bọn họ sinh sống không có quá nhiều người giám sát, sau khi tìm kiếm, bọn họ không tìm thấy nữ quỷ kia nữa, càng chắc chắn rằng mình đã bị ám.
Sợ ảnh hưởng đến con trai, họ chỉ nói có chuyện không ổn, không cho con trai trở vê, hai người trực tiếp đến một ngôi chùa nổi tiếng ở tỉnh Tường.
Bọn họ còn đến thăm một số ngôi chùa khác, nhận một loạt bùa bình an, các bậc thầy đều nói nó sẽ có tác dụng. Bây giờ quay trở về gặp phải nữ quỷ, bọn họ sẽ không còn lo lắng nữa, chắc hẳn nữ quỷ cũng sẽ không xuất hiện nữa.
Dù vậy, ngày cuối tuân càng đến gần, hai người rất ngại về nhà, càng không muốn phải ra ngoài vào ban đêm vì sợ gặp phải quỷ.
Khi nhìn thấy thứ sáu đã tới, hai người không muốn về nhà, lại tìm một khách sạn ở thành phố bên cạnh để ở tạm, bọn họ rải những lá bùa màu vàng cùng những thứ khác bọn họ mua được ở khắp nơi trên sàn nhà để tăng thêm dũng khí.
Thứ sáu trôi qua từng chút từng chút một, nữ quỷ cũng không xuất hiện, cũng không có người nào khác bước vào. Cuối cùng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, gọi đồ ăn ngoài.
Nhưng trong lúc hai người dần thả lỏng, chẳng bao lâu sau lại có tiếng gõ cửa, lúc mở cửa ra lại thấy nữ quỷ đang đứng bên ngoài, tay cầm đồ ăn bọn họ đặt, bộ quần áo trên người vẫn như tuần trước.
Đôi mắt của Ngô Phương tối sầm lại.
Như không hề nhận ra mình hoàn toàn không có ở nhà, Ngô Tiêu Nguyệt bưng đồ ăn đi vào: "Bữa tối bố mẹ gọi món gì? Ăn ít đồ mang về đi, không tốt cho sức khỏe..."
Dương Quyên không thể chịu đựng được nữa, khóc lóc thảm thiết: "Chúng ta sai rồi, chúng ta thực sự sai rồi, Tiêu Nguyệt, hãy để yên cho bố mẹ đi! Dù sao bố mẹ cũng đã nuôi con đến từng tuổi này, cũng không hay mắng mỏ hay ghét bỏ con, những gia đình khác cũng như vậy! Biết con thích mèo nên mẹ đã đốt một con mèo giấy cho con, con không muốn xem mắt về sau cũng không có ai ép con..."
Ngô Phương cũng thú nhận những lời chỉ trích của mình dành cho con gái, sau đó nói: "Khi con rời đi, bố mẹ thật sự rất buồn đau, nhưng con nên sớm an nghỉ thì hơn. Mau nói với bố mẹ những gì con cần, chúng ta sẽ cố gắng hết sức giúp con hoàn thành tâm nguyện."
Ngô Tiêu Nguyệt nhìn bọn họ với vẻ mặt khó hiểu: "Bố mẹ, hai người đang nói cái gì vậy?"
Cô ấy rất lo lắng: "Chúng ta đến bệnh viện nhé?”
Lần này Ngô Tiêu Nguyệt đã ở lại một ngày, lại xảy ra chuyện như lần trước. Trong phòng khách sạn chỉ có hai cái giường, vì vậy Ngô Tiêu Nguyệt đề nghị muốn hồi tưởng lại thời thơ ấu nên muốn ngủ cùng bố mẹ.
Vợ chồng Ngô Phương không thể từ chối, bất cứ khi nào họ muốn mở mắt ra rồi rời đi, họ đều sẽ bắt gặp một đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ trong bóng tối.
"Bố mẹ không ngủ được sao?" Ngô Tiêu Nguyệt hỏi.
Da đầu hai vợ chồng không khỏi tê dại: "Không, không phải, chúng ta lập tức đi ngủ đây."
Dù bọn họ có nói bao nhiêu lần hay xin lỗi bao nhiêu lần thì đứa con gái đã c.h.ế.t của bọn họ cũng như thể không nghe thấy, hoàn toàn không phản ứng lại. Ngô Tiêu Nguyệt chỉ mỉm cười, tìm thấy bố mẹ rồi tiếp tục làm đứa con gái ngoan trong lòng họ, trở thành một gia đình đầy tình yêu thương vô cùng hạnh phúc.
Ngô Tiêu Nguyệt lại rời đi, hai người gần như ngã gục vì bị tra tấn.
Hôm thứ hai, Lương Vũ đến báo tin, Ngô Phương tin chắc bà chủ Diệp thực sự có năng lực nên vội vàng tới cầu cứu.
Sau khi kể lại sự việc, họ lại bắt đầu khóc lóc cầu xin: "Xin cô, xin cô hãy cứu mạng chúng tôi và đứa con gái khốn khổ của chúng tôi, để con bé được yên nghỉ."
Du Tố Tố đang ngồi phía sau gian bếp của cửa hàng bán đồ ăn khuya nghe xong những chuyện này, lại cúi người lén lút nói chuyện với Dã Hạc, người bị lôi kéo vào sau bếp. "Chắc là vì hối hận đã làm chuyện xấu nên mới tìm đến đây. Cô gái nhỏ này thật lợi hại, thật quá hả giận mài”
Mặc dù câu chuyện kinh dị được kể quả thực nghe rất kinh hoàng nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ sẽ nhận ra rằng có rất nhiều điểm đã bị che đậy, quá khứ giữa bọn họ và người con gái cũng chưa được kể đầy đủ.
Nếu bậc làm cha làm mẹ đã gặp vấn đề không phải đối mặt với con gái của bọn họ, Du Tố Tế đương nhiên sẽ lựa chọn đứng về phía nữ quỷ rồi.