Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 194
Dã Hạc bước ra giải quyết mọi việc: "Không sao đâu. Tôi đã mua vé máy bay cho buổi tối. Sẽ ở lại đây ăn cơm trước khi rời đi. Đại Kim và bạn bè của nó có thể từ từ nói lời tạm biệt với nhau."
Nếu Đại Kim còn sống chắc chắn anh ta sẽ phải lo lắng kiểm tra mọi thứ khi chuẩn bị lên máy bay, nhưng giờ đây, nó đã biến thành quỷ, dễ dàng đi lại hơn rất nhiều. Dã Hạc chọn chuyến bay chặng đỏ để đưa Đại Kim về, trời lúc này cũng đã tối nên có thể trực tiếp đến nghĩa trang mà không cần bắt Đại Kim phải đợi thêm một ngày nữa.
Bé An An nhìn Dã Hạc có vẻ vui mừng, Diệp Tuyền vừa đặt cô bé xuống, cô bé liền bắt đầu lảm nhảm kéo Đại Kim cùng ra xe con ở phía trước, quay người vỗ nhẹ vào bông hoa nhỏ màu đỏ trên cổ áo: "Kiml Cơm"
Diệp Tuyên đồng ý: "Được rồi, hôm nay sẽ để em mang đồ ăn cho Đại Kim."
Khi Dã Hạc đến vẫn còn sớm, với tư cách là vật trang sức đính kèm của nhân viên thời vụ ở cửa hàng bán đồ ăn khuya, anh ta có thể dùng bữa trước cùng với mọi người.
Lúc bọn họ vừa ngồi xuống thì lại có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Diệp Tuyền ghé mắt nhìn qua, lúc Dã Hạc đi vào cửa, đang nghĩ muốn mang Đại Kim đi, nhưng lúc đi vào cửa lại không đóng chặt, hiện tại ở cửa lại xuất hiện một đôi nam nữ, không phải hàng xóm ở phố Hỉ Nhạc.
Ngoại trừ hàng xóm, hầu như không có thực khách nào tới đây vào thời điểm này.
Những thực khách thường xuyên tới đây đều biết giờ mở cửa của cửa hàng bán đồ ăn khuya, họ cũng biết tính cách của Diệp Tuyên nên không chạy tới gõ cửa ngoài giờ làm việc. Còn hâu hết những thực khách mới quan tâm thấy cửa đóng sẽ không chạy đến tìm rắc rối.
Diệp Tuyền lười để ý, nhưng đôi vợ chồng ở cửa tựa hồ cũng không nhận ra sự từ chối của cửa hàng bán đồ ăn khuya, gõ cửa cũng không thấy ai trả lời, đẩy cánh cửa dày cộp rồi mở ra: "Có ai không... à, xin chào, xin chào. Xin hỏi có Diệp đại sư ở đây không?"
Lý Hồng Vân đang đứng trong siêu thị nhỏ phía đối diện có chút bối rối. Cô ta vừa nhìn thấy cặp đôi này, họ nán lại bên ngoài cửa hàng bán đồ ăn khuya một lúc, cô ta còn nhìn thấy Dã Hạc đi vào nhưng không quay ra nữa, nên cô ta mới đến gần bọn họ.
Nhưng với thái độ này... Người đàn ông kia nói đang mình đang tìm sư phụ, vậy tại sao anh ta lại hỏi bà chủ Tiểu Diệp xem sư phụ có ở đó không? Sao người đàn ông đó lại không hỏi trước khi đến chứ?
Cánh cửa vừa mở ra, ánh nắng chói chang tràn vào che lấp nửa đại sảnh, Dã Hạc phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay bế Đại Kim ra khỏi khu vực được ánh mặt trời chiếu vào. Đại Kim còn phản ứng nhanh hơn anh ta, nhảy nhẹ trở lại quầy rồi ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào những người kia.
Du Tố Tố đã có kinh nghiệm trong việc trốn tránh ánh nắng mặt trời, cô ấy không cần nhập thể ngoài giờ làm việc, hồn phách của cô ấy bay lơ lửng mau chóng trở lại gian bếp, chỉ thò một cái đầu ra ngoài xem trò vui.
Thật kỳ lạ, sao lại có người tìm người gặp quỷ bắt quỷ để xem phong thuỷ cơ chứ, hai lĩnh vực này hoàn toàn khác nhau, sao có thể hoà làm một được cơ chứ?
Đặt ở nơi khác thì tốt, nhưng ở cửa hàng bán đồ ăn khuya thì... Du Tố Tố ghé mắt nhìn trộm bà chủ của mình, đoán chắc rằng bà chủ Diệp sẽ không đồng ý can thiệp vào việc riêng của họ.
"Xin chào?" Người đàn ông có chiều cao trung bình, bị Diệp Tuyền cúi đầu nhìn mà dựng tóc gáy, thận trọng hỏi lại.
Ông ta nở một nụ cười nhã nhặn, nhanh chóng giải thích mục đích của mình: "Tôi họ Ngô, tên gọi là Ngô Phương, đây là vợ tôi Dương Quyên. Chúng tôi nghe nói Diệp đại sư rất tốt bụng cứu giúp người khác và loại bỏ đám yêu ma quỷ quái. Nếu có chuyện gì đó kỳ lạ xuất hiện có thể nhờ Diệp đại sư giúp đỡ. Nếu được cô có thể giúp chúng tôi chuyển lời tới Diệp đại sư không?"
Diệp Tuyền nghe anh ta khen, cắt đứt câu nói của anh ta: "Tôi là Diệp Tuyền."
"Cô, cô chính là Diệp đại sư sao?" Ngô Phương giống như một con vịt bị bóp cổ đến nỗi nghẹt thở, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tin.
Bà chủ Diệp, Diệp đại sư trong truyền thuyết lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy sao?
Đáy mắt Ngô Phương lộ rõ vẻ bất an và khinh thường, nhưng ông ta tới cũng đã tới rồi, chỉ có thể cắn răng nói tiếp: "... Con của chúng ta đã bị quỷ dữ tấn công, chúng tôi chỉ có thể mạo muội tìm đến cửa cầu xin Diệp đại sư giúp đỡ, nếu có chỗ đắc tội xin cô hay rủ lòng tha thứ."
Giữa ấn đường của hai vợ chồng Ngô Phương quả thực có chút âm khí, trông bọn họ rất sợ hãi, như thể bị ma quỷ tấn công vậy. Thanh Giang mới bắt đầu khôi phục lại chế độ trở về nhà trong bảy ngày đầu tiên, người thân nhìn thấy ma quỷ cũng không có gì lạ, bọn họ có lẽ chỉ sợ hãi một chút mà thôi.
Diệp Tuyền không có hứng thú xen vào chuyện gia đình của bọn họ, lạnh lùng nhướng mày: "Biết rõ là đắc tội còn chạy tới đây tìm tôi sao?"
Ngô Phương lập tức nghẹn lời.
"Cầu xin Diệp đại sư giúp đỡ!" Vợ của Ngô Phương là Dương Quyên phản ứng lại, mở miệng bắt đầu khóc. Bà ta ngã bệt xuống mặt đất, cố gắng ôm lấy chân Diệp Tuyền rồi nhanh chóng quỳ hắn xuống: "Đại sư, xin hãy cứu chúng tôi, cứu con gái của chúng tôi. Con bé năm nay mới tốt nghiệp, tuổi tác còn quá trẻ, cô rủ lòng thương xót chúng tôi đi..."
Đang gào thét tới nửa chừng, Dương Quyên đột nhiên bị đẩy ra. Trong lòng bà ta liền mừng thâm, cô gái trẻ này dù có năng lực đến đâu cũng nhất định không thể chịu mất mặt được, đành phải đồng ý yêu cầu của bọn họ mà thôi.
Dương Quyên gào khóc còn to hơn.
"A Quyên!"
Dương Quyên không đợi được Diệp Tuyền đồng ý mà đợi được tiếng kêu vô cùng giận dữ của chồng.
Dương Quyên luôn cảm thấy có gì đó không ổn, khi bà ta lần nữa mở mắt ra, bà ta nhìn thấy đầu gối của mình hoàn toàn không chạm đất, nửa cong nửa đứng, cứng đơ trên không trung, trông có chút buồn cười. Dương Quyên cúi đầu nhìn xuống, thấy màu sắc chiếc quân cô đang mặc trông quen quen, ngước lên, bà ta nhìn thấy khuôn mặt tái xanh vì tức giận của chồng mình.
Muốn chơi bài đạo đức với ai thì ít nhất cũng phải tìm đúng người đã.
Dương Quyên buông tay chồng mình ra, lúng túng đứng dậy: "Diệp, Diệp đại sư..."
Ngô Phương cười gượng, ôm lấy vai bà ta, khoảnh khắc bị đẩy vào tay Dương Quyên, ông ta đột nhiên cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một cô gái trẻ đây xốc nổi mà là một ngọn núi cao không dễ lay chuyển. Sau khi Dương Quyên bị mất mặt, cũng không thể tiếp tục quỳ xuống nữa, khi chạm mặt, Ngô Phương chắc chắn rằng tin tức ông ta nghe ngóng được rất chính xác, bà chủ Diệp của cửa hàng bán đồ ăn khuya là người có năng lực đó.
Ngô Phương không dám lộn xộn nữa, nhanh chóng giải thích: "Diệp sư phụ, không phải chúng tôi nhất quyết muốn tới đây vào thời điểm này mà do ngài chỉ mở quán vào ban đêm, buổi tối chúng tôi lại không dám ra ngoài! Cô là đại sư, cô khác với người thường, nhưng chúng tôi cũng chỉ là người bình thường, mà thôi, mỗi lần gặp phải ma quỷ đều sẽ sợ c.h.ế.t khiếp, hôm nay nghe nói cô có năng lực liền nhanh chóng tới tìm cô. Thật sự rất xin lỗi vì đã nhiều lần đụng chạm đến cô. Cô muốn trút giận như thế nào cũng được."
Dương Quyên đứng bên cạnh ông ta, lặng lẽ lau nước mắt rồi nói: "Con gái tội nghiệp của tôi... Tiêu Nguyệt, đến c.h.ế.t con bé cũng không được bình yên..."
Du Tố Tố nghe xong lập tức choáng váng.
Tiêu Nguyệt? Tại sao lại có Tiêu Nguyệt ở đây?
Ánh mắt của Diệp Tuyền khẽ động: "Có chuyện gì ư? Sao không tìm đến chùa Bạch Vân ấy?"
Ngô Phương thở dài, trở nên đặc biệt lo lắng: "Đây không phải do tôi sợ đến chùa Bạch Vân, lỡ như con gái của chúng tôi bị thu nhận hoặc đánh tan sao? Ít nhất cũng là cha con."
Với kinh nghiệm ăn dưa rất nhiều năm của mình, Du Tố Tố thầm lắc đầu.
Trước đó có một số người tìm đến cửa hàng bán đồ ăn khuya cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng sự lo lắng của Ngô Phương có chút giả tạo.
Ngô Phương nhận thấy thái độ của bà chủ Diệp có chút thả lỏng, liền theo bậc thang này leo lên: "Tôi là tổng biên tập của tờ báo tường của Tỉnh. Hôm nay có một phóng viên quen biết đến hỏi tin tức, anh ấy còn nói về năng lực của bà chủ Diệp, còn hết lời khen ngợi cô, trong nhà chúng tôi quả thật có chút chuyện, nghĩ có thể nhờ cô giúp đỡ nên tôi mới vội vàng đưa vợ tôi tới đây."
Nói đến, căn nguyên vẫn là lúc Diệp Tuyên tới nhờ Lương Vũ tìm hiểu về chủ nhân của Nguyệt Lượng, Lương Vũ đi hỏi người ta chuyện này, nhấn mạnh việc này đang rất gấp rút nên đã có phần để lộ ra bên ngoài.
Ngô Phương hay tin vê năng lực của cô, lập tức chạy tới đây, thậm chí không thèm hỏi thăm thông tin cụ thể của Diệp Tuyền, còn nhận nhầm người rồi làm âm ï hết cả lên.
Diệp Tuyền không nói nên lời, gửi tin nhắn cho Lương Vũ, nhắc anh ấy sau này đừng tùy tiện nói những chuyện liên quan đến cô với bất kỳ ai. Cô mở cửa hàng bán đồ ăn khuya chủ yếu là để hỗ trợ cho việc mình nghỉ hưu, người đến đây không muốn ăn mà suốt ngày đến tìm cô làm những chuyện kia, phá hỏng cảm giác thèm ăn của cô, có buồn cười quá rồi không?
Diệp Tuyền gửi xong tin nhắn, thản nhiên hỏi: "Con gái ông tên gì? Cô ấy bị sao vậy?"
“Tiêu Nguyệt, Ngô Tiêu Nguyệt."
Diệp Tuyên không mời bọn họ ngồi xuống, cũng không trực tiếp từ chối rồi đuổi bọn họ ra ngoài, vợ chồng Ngô Phương có chút xấu hổ đứng ở cửa, nhưng vì muốn giải quyết vấn đề, bọn họ cũng không để ý.
Nếu Đại Kim còn sống chắc chắn anh ta sẽ phải lo lắng kiểm tra mọi thứ khi chuẩn bị lên máy bay, nhưng giờ đây, nó đã biến thành quỷ, dễ dàng đi lại hơn rất nhiều. Dã Hạc chọn chuyến bay chặng đỏ để đưa Đại Kim về, trời lúc này cũng đã tối nên có thể trực tiếp đến nghĩa trang mà không cần bắt Đại Kim phải đợi thêm một ngày nữa.
Bé An An nhìn Dã Hạc có vẻ vui mừng, Diệp Tuyền vừa đặt cô bé xuống, cô bé liền bắt đầu lảm nhảm kéo Đại Kim cùng ra xe con ở phía trước, quay người vỗ nhẹ vào bông hoa nhỏ màu đỏ trên cổ áo: "Kiml Cơm"
Diệp Tuyên đồng ý: "Được rồi, hôm nay sẽ để em mang đồ ăn cho Đại Kim."
Khi Dã Hạc đến vẫn còn sớm, với tư cách là vật trang sức đính kèm của nhân viên thời vụ ở cửa hàng bán đồ ăn khuya, anh ta có thể dùng bữa trước cùng với mọi người.
Lúc bọn họ vừa ngồi xuống thì lại có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Diệp Tuyền ghé mắt nhìn qua, lúc Dã Hạc đi vào cửa, đang nghĩ muốn mang Đại Kim đi, nhưng lúc đi vào cửa lại không đóng chặt, hiện tại ở cửa lại xuất hiện một đôi nam nữ, không phải hàng xóm ở phố Hỉ Nhạc.
Ngoại trừ hàng xóm, hầu như không có thực khách nào tới đây vào thời điểm này.
Những thực khách thường xuyên tới đây đều biết giờ mở cửa của cửa hàng bán đồ ăn khuya, họ cũng biết tính cách của Diệp Tuyên nên không chạy tới gõ cửa ngoài giờ làm việc. Còn hâu hết những thực khách mới quan tâm thấy cửa đóng sẽ không chạy đến tìm rắc rối.
Diệp Tuyền lười để ý, nhưng đôi vợ chồng ở cửa tựa hồ cũng không nhận ra sự từ chối của cửa hàng bán đồ ăn khuya, gõ cửa cũng không thấy ai trả lời, đẩy cánh cửa dày cộp rồi mở ra: "Có ai không... à, xin chào, xin chào. Xin hỏi có Diệp đại sư ở đây không?"
Lý Hồng Vân đang đứng trong siêu thị nhỏ phía đối diện có chút bối rối. Cô ta vừa nhìn thấy cặp đôi này, họ nán lại bên ngoài cửa hàng bán đồ ăn khuya một lúc, cô ta còn nhìn thấy Dã Hạc đi vào nhưng không quay ra nữa, nên cô ta mới đến gần bọn họ.
Nhưng với thái độ này... Người đàn ông kia nói đang mình đang tìm sư phụ, vậy tại sao anh ta lại hỏi bà chủ Tiểu Diệp xem sư phụ có ở đó không? Sao người đàn ông đó lại không hỏi trước khi đến chứ?
Cánh cửa vừa mở ra, ánh nắng chói chang tràn vào che lấp nửa đại sảnh, Dã Hạc phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay bế Đại Kim ra khỏi khu vực được ánh mặt trời chiếu vào. Đại Kim còn phản ứng nhanh hơn anh ta, nhảy nhẹ trở lại quầy rồi ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào những người kia.
Du Tố Tố đã có kinh nghiệm trong việc trốn tránh ánh nắng mặt trời, cô ấy không cần nhập thể ngoài giờ làm việc, hồn phách của cô ấy bay lơ lửng mau chóng trở lại gian bếp, chỉ thò một cái đầu ra ngoài xem trò vui.
Thật kỳ lạ, sao lại có người tìm người gặp quỷ bắt quỷ để xem phong thuỷ cơ chứ, hai lĩnh vực này hoàn toàn khác nhau, sao có thể hoà làm một được cơ chứ?
Đặt ở nơi khác thì tốt, nhưng ở cửa hàng bán đồ ăn khuya thì... Du Tố Tố ghé mắt nhìn trộm bà chủ của mình, đoán chắc rằng bà chủ Diệp sẽ không đồng ý can thiệp vào việc riêng của họ.
"Xin chào?" Người đàn ông có chiều cao trung bình, bị Diệp Tuyền cúi đầu nhìn mà dựng tóc gáy, thận trọng hỏi lại.
Ông ta nở một nụ cười nhã nhặn, nhanh chóng giải thích mục đích của mình: "Tôi họ Ngô, tên gọi là Ngô Phương, đây là vợ tôi Dương Quyên. Chúng tôi nghe nói Diệp đại sư rất tốt bụng cứu giúp người khác và loại bỏ đám yêu ma quỷ quái. Nếu có chuyện gì đó kỳ lạ xuất hiện có thể nhờ Diệp đại sư giúp đỡ. Nếu được cô có thể giúp chúng tôi chuyển lời tới Diệp đại sư không?"
Diệp Tuyền nghe anh ta khen, cắt đứt câu nói của anh ta: "Tôi là Diệp Tuyền."
"Cô, cô chính là Diệp đại sư sao?" Ngô Phương giống như một con vịt bị bóp cổ đến nỗi nghẹt thở, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tin.
Bà chủ Diệp, Diệp đại sư trong truyền thuyết lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy sao?
Đáy mắt Ngô Phương lộ rõ vẻ bất an và khinh thường, nhưng ông ta tới cũng đã tới rồi, chỉ có thể cắn răng nói tiếp: "... Con của chúng ta đã bị quỷ dữ tấn công, chúng tôi chỉ có thể mạo muội tìm đến cửa cầu xin Diệp đại sư giúp đỡ, nếu có chỗ đắc tội xin cô hay rủ lòng tha thứ."
Giữa ấn đường của hai vợ chồng Ngô Phương quả thực có chút âm khí, trông bọn họ rất sợ hãi, như thể bị ma quỷ tấn công vậy. Thanh Giang mới bắt đầu khôi phục lại chế độ trở về nhà trong bảy ngày đầu tiên, người thân nhìn thấy ma quỷ cũng không có gì lạ, bọn họ có lẽ chỉ sợ hãi một chút mà thôi.
Diệp Tuyền không có hứng thú xen vào chuyện gia đình của bọn họ, lạnh lùng nhướng mày: "Biết rõ là đắc tội còn chạy tới đây tìm tôi sao?"
Ngô Phương lập tức nghẹn lời.
"Cầu xin Diệp đại sư giúp đỡ!" Vợ của Ngô Phương là Dương Quyên phản ứng lại, mở miệng bắt đầu khóc. Bà ta ngã bệt xuống mặt đất, cố gắng ôm lấy chân Diệp Tuyền rồi nhanh chóng quỳ hắn xuống: "Đại sư, xin hãy cứu chúng tôi, cứu con gái của chúng tôi. Con bé năm nay mới tốt nghiệp, tuổi tác còn quá trẻ, cô rủ lòng thương xót chúng tôi đi..."
Đang gào thét tới nửa chừng, Dương Quyên đột nhiên bị đẩy ra. Trong lòng bà ta liền mừng thâm, cô gái trẻ này dù có năng lực đến đâu cũng nhất định không thể chịu mất mặt được, đành phải đồng ý yêu cầu của bọn họ mà thôi.
Dương Quyên gào khóc còn to hơn.
"A Quyên!"
Dương Quyên không đợi được Diệp Tuyền đồng ý mà đợi được tiếng kêu vô cùng giận dữ của chồng.
Dương Quyên luôn cảm thấy có gì đó không ổn, khi bà ta lần nữa mở mắt ra, bà ta nhìn thấy đầu gối của mình hoàn toàn không chạm đất, nửa cong nửa đứng, cứng đơ trên không trung, trông có chút buồn cười. Dương Quyên cúi đầu nhìn xuống, thấy màu sắc chiếc quân cô đang mặc trông quen quen, ngước lên, bà ta nhìn thấy khuôn mặt tái xanh vì tức giận của chồng mình.
Muốn chơi bài đạo đức với ai thì ít nhất cũng phải tìm đúng người đã.
Dương Quyên buông tay chồng mình ra, lúng túng đứng dậy: "Diệp, Diệp đại sư..."
Ngô Phương cười gượng, ôm lấy vai bà ta, khoảnh khắc bị đẩy vào tay Dương Quyên, ông ta đột nhiên cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một cô gái trẻ đây xốc nổi mà là một ngọn núi cao không dễ lay chuyển. Sau khi Dương Quyên bị mất mặt, cũng không thể tiếp tục quỳ xuống nữa, khi chạm mặt, Ngô Phương chắc chắn rằng tin tức ông ta nghe ngóng được rất chính xác, bà chủ Diệp của cửa hàng bán đồ ăn khuya là người có năng lực đó.
Ngô Phương không dám lộn xộn nữa, nhanh chóng giải thích: "Diệp sư phụ, không phải chúng tôi nhất quyết muốn tới đây vào thời điểm này mà do ngài chỉ mở quán vào ban đêm, buổi tối chúng tôi lại không dám ra ngoài! Cô là đại sư, cô khác với người thường, nhưng chúng tôi cũng chỉ là người bình thường, mà thôi, mỗi lần gặp phải ma quỷ đều sẽ sợ c.h.ế.t khiếp, hôm nay nghe nói cô có năng lực liền nhanh chóng tới tìm cô. Thật sự rất xin lỗi vì đã nhiều lần đụng chạm đến cô. Cô muốn trút giận như thế nào cũng được."
Dương Quyên đứng bên cạnh ông ta, lặng lẽ lau nước mắt rồi nói: "Con gái tội nghiệp của tôi... Tiêu Nguyệt, đến c.h.ế.t con bé cũng không được bình yên..."
Du Tố Tố nghe xong lập tức choáng váng.
Tiêu Nguyệt? Tại sao lại có Tiêu Nguyệt ở đây?
Ánh mắt của Diệp Tuyền khẽ động: "Có chuyện gì ư? Sao không tìm đến chùa Bạch Vân ấy?"
Ngô Phương thở dài, trở nên đặc biệt lo lắng: "Đây không phải do tôi sợ đến chùa Bạch Vân, lỡ như con gái của chúng tôi bị thu nhận hoặc đánh tan sao? Ít nhất cũng là cha con."
Với kinh nghiệm ăn dưa rất nhiều năm của mình, Du Tố Tố thầm lắc đầu.
Trước đó có một số người tìm đến cửa hàng bán đồ ăn khuya cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng sự lo lắng của Ngô Phương có chút giả tạo.
Ngô Phương nhận thấy thái độ của bà chủ Diệp có chút thả lỏng, liền theo bậc thang này leo lên: "Tôi là tổng biên tập của tờ báo tường của Tỉnh. Hôm nay có một phóng viên quen biết đến hỏi tin tức, anh ấy còn nói về năng lực của bà chủ Diệp, còn hết lời khen ngợi cô, trong nhà chúng tôi quả thật có chút chuyện, nghĩ có thể nhờ cô giúp đỡ nên tôi mới vội vàng đưa vợ tôi tới đây."
Nói đến, căn nguyên vẫn là lúc Diệp Tuyên tới nhờ Lương Vũ tìm hiểu về chủ nhân của Nguyệt Lượng, Lương Vũ đi hỏi người ta chuyện này, nhấn mạnh việc này đang rất gấp rút nên đã có phần để lộ ra bên ngoài.
Ngô Phương hay tin vê năng lực của cô, lập tức chạy tới đây, thậm chí không thèm hỏi thăm thông tin cụ thể của Diệp Tuyền, còn nhận nhầm người rồi làm âm ï hết cả lên.
Diệp Tuyền không nói nên lời, gửi tin nhắn cho Lương Vũ, nhắc anh ấy sau này đừng tùy tiện nói những chuyện liên quan đến cô với bất kỳ ai. Cô mở cửa hàng bán đồ ăn khuya chủ yếu là để hỗ trợ cho việc mình nghỉ hưu, người đến đây không muốn ăn mà suốt ngày đến tìm cô làm những chuyện kia, phá hỏng cảm giác thèm ăn của cô, có buồn cười quá rồi không?
Diệp Tuyền gửi xong tin nhắn, thản nhiên hỏi: "Con gái ông tên gì? Cô ấy bị sao vậy?"
“Tiêu Nguyệt, Ngô Tiêu Nguyệt."
Diệp Tuyên không mời bọn họ ngồi xuống, cũng không trực tiếp từ chối rồi đuổi bọn họ ra ngoài, vợ chồng Ngô Phương có chút xấu hổ đứng ở cửa, nhưng vì muốn giải quyết vấn đề, bọn họ cũng không để ý.