Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 192
Ký ức của Nguyệt Lượng đan xen với nhiều suy nghĩ của nó trong quá khứ, góc nhìn của chú mèo nhỏ về cuộc sống của con người nghe rất thú vị. Dù là chán ghét hay hạnh phúc, tất cả đều mang theo hơi ấm của quá khứ.
Nhưng nhìn con mèo chỉ còn lại cái hộp sọ, Du Tố Tố im lặng mất một lúc.
Nhìn lại, cô ấy nhìn thấy bé An An đang ngồi sau lưng Diệp Tuyền, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tư, không hiểu gì cả, Du Tế Tố không khỏi ghen tị với sự trẻ con của quỷ bé con.
Cô ấy kéo bánh bao nhỏ lại, ôm cô bé vào trong lòng, xoa xoa má cô bé thêm lần nữa, cuối cùng cảm thấy trong lòng đã bình tĩnh lại chút ít.
Chỉ có Diệp Tuyên vẫn bình tĩnh như cũ, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lộ Băng, yêu cầu cô ấy liên lạc với đồn cảnh sát.
Nếu cô ấy tìm được đoạn video liên quan đến Nguyệt Lượng từ chỗ đồn cảnh sát bằng quyền lực của Cục Quản lý thì sẽ tốt hơn, như vậy chủ nhân sẽ để xác định được nơi bọn chúng bắt được những chú mèo này.
Ngay cả trước khi cửa hàng bán đồ ăn khuya làm việc, Lộ Băng đã quen với việc nửa đêm bị gọi đi làm thêm. Nhưng hôm nay nhìn thấy tin nhắn của Diệp Tuyền, cô ấy không khỏi cảm thấy bối rối.
Khi băng nhóm ngược đãi động vật bị ném vào trại tạm giam, Lộ Băng đã đợi Diệp Tuyền ở đó.
Lúc Diệp Tuyên bắt gặp một linh hôn của những nạn nhân còn sót lại, cô thậm chí không buồn nhìn xem, sao bây giờ đột nhiên lại muốn tìm người?
"Theo quy định, tôi có thẩm quyền điều tra những tin tức liên quan. Tôi sẽ nhờ người điều tra ngay bây giờ. Nhưng nếu muốn cảnh sát lấy ra bằng chứng cụ thể rồi gửi qua cho chúng tôi, có lẽ vẫn cần phải có một vụ án cụ thể." Lộ Băng tiếp lời một cách vòng vo để giải thích các hệ thống điều tra tội phạm có liên quan, sau đó mới hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không sao đâu." Diệp Tuyên nhìn con mèo mướp đang ngồi xổm trông vô cùng lễ phép,"Tôi đã tiếp nhận yêu cầu của một chú mèo, mang nó về nhà xem qua, biết chút tin tức vừa đủ."
Lộ Băng sửng sốt.
Mèo ư? Ai, là quỷ mèo.
Nghe có vẻ không có gì to tát nên Lộ Băng trực tiếp chuyển tin tức điều tra được cho Diệp Tuyền, xác nhận Diệp Tuyền vẫn ổn rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tuyền kiểm tra tin tức rồi nhíu mày nói: "Nguyệt Lượng, gần nhà mi còn có đặc điểm nào khác không?”
Khi tìm Tiểu Cam, ít nhất cô cũng tìm ra chú mèo còn sống, nhưng Nguyệt Lượng thậm chí còn không còn xương, cô thậm chí không thể đoán được thời gian nó sinh ra. Để tìm ra vị trí nơi nó ở lúc còn sống và những người có liên quan tới nó nhưng không có quan hệ huyết thống, trong tay cô có quá ít thông tin để dự đoán.
Từ thông tin tìm được, chỉ có thể xác định Nghuyệt Lượng c.h.ế.t vào giữa tháng 8, sớm nhất là bị bắt vào đầu tháng 8, nhưng địa điểm cụ thể lại không rõ ràng cho lắm.
Chó mèo hoang không có quá nhiều nhu cầu được chăm sóc như chó mèo cảnh, rất dễ bị mấy tên biến thái lợi dụng và bán đi, thời gian tồn tại trong kho của chúng cũng khá ngắn. Điều này được sử dụng để xác định khung thời gian mà bọn chúng bắt giữ Nguyệt Lượng.
Căn cứ của đám biến thái này được đặt ở thành phố Thanh Giang, bọn chúng đã đi khắp thành phố Thanh Giang rồi qua một số tỉnh lân cận, thay nhau bắt chó mèo để "cung cấp", hoạt động của chúng cũng dân được mở rộng thành quy mô lớn hơn.
Mấy tên biến thái bắt trộm chó mèo còn cố tình quay lại video của những thú cưng được nuôi dưỡng và chăm sóc tốt để tống tiền, sau khi đòi được tiền, bọn chúng sẽ ném về cho chủ nhân của chúng. Nhưng Nguyệt Lượng là một con mèo mướp có hình dáng vô cùng bình thường, bị người ta bắt được hơn một tháng vẫn không có ai tìm kiếm, nhìn không giống mèo nhà một chút nào. Mỗi ngày bọn chúng bắt được mấy chục con mèo, không thể nhớ được hết mình đã bắt được chúng ở đâu.
Nhưng sau khi Nguyệt Lượng chết, nhiều người đã rất có ấn tượng về nó.
"Con mèo già đó chạy nhanh lắm!"
Nguyệt Lượng đã già rồi, khi bị mất cảnh giác, nó không có khả năng chống cự như một chú mèo con, lúc nó bị bắt vào nhà kho đã rất cố gắng để trốn thoát. Sự bất chấp này đã bị khiến nó phải chịu đau khổ rất nhiều, nhưng Nguyệt Lượng vẫn không bỏ cuộc.
Diệp Tuyền bỏ qua cái c.h.ế.t của Nguyệt Lượng được báo cáo ngay sau đó, cô nhìn về phía Nguyệt Lượng, lúc này Đại Kim mới đứng dậy nhấn chuông, ra hiệu cho cô rằng xung quanh nhà Nguyệt Lượng còn có hoa.
"Ngoài cây quế thơm ra, còn có thứ gì khác không?" Diệp Tuyền kiên nhẫn hỏi.
Cây quế được trồng ở rất nhiều nơi, trên phố Hỉ Nhạc cũng có một cây, tuy chưa nở hoa nhưng khi đến gần vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng toả ra từ chỗ đó. Chỉ xét riêng đặc điểm này thì việc tìm nhà ở ba bốn tỉnh thành lân cận cũng giống như mò kim đáy bể vậy.
Nguyệt Lượng suy nghĩ một lúc, nhận ra mình không thể giúp được gì, cúi thấp người xuống: "Meo..."
Cái đuôi nhỏ của nó rũ xuống, không vui mà đung đưa qua lại, giống như một sợi roi mảnh nện thẳng xuống mặt đất, thu hút sự chú ý của An An.
Bé An An đẩy cánh tay của Du Tố Tố ra, trèo ra bên ngoài, chạy tới ôm lấy đuôi của chú mèo rồi bắt chước tiếng kêu meo meo của mèo, như để an ủi nó.
"A—" Nguyệt Lượng giật mình, lập tức nổi giận.
Nhìn rõ ràng là một con người, mấy lần liên Nguyệt Lượng cũng phe phẩy cái đuôi của mình, nhưng lần nào quỷ bé con cũng bắt được rất chuẩn xác, đành phải nằm xuống lại lần nữa, để cho cô bé nắm lấy cái đuôi của mình.
Khi bị bé An An ngắt mạch suy nghĩ, đầu Nguyệt Lượng cũng không còn cúi thật thấp nữa, nó chỉ dùng đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt nhìn Diệp Tuyền. An An nghiêng đầu cùng nhìn lên.
"Được rồi." Diệp Tuyên suy nghĩ một chút, tìm tới chương trình tìm kiếm mà Đường Dịch đã làm trước đó.
Ban đầu nó được lập trình chuẩn bị cho cửa hàng để bọn họ có thể dễ dàng đọc các bài đánh giá trực tuyến, tổ chức tiếp thị và thu thập xu hướng ẩm thực để thiết lập thực đơn. Tuy nhiên, khi vào tay Diệp Tuyền, nó lại chưa từng được đưa vào sử dụng dù chỉ một lần, đã bám bụi rất lâu rồi.
Diệp Tuyền ấn định thời gian tìm kiếm và các vùng liên quan để tìm kiếm khắp toàn mạng từ cuối tháng 7 đến nay để xem có thông tin gì vê việc phụ nữ trẻ tử vong bất ngờ tại nhà ở một số tỉnh có băng nhóm kia hoạt động mạnh hay không.
Máy tính tràn ngập các ký tự từ trang này đến trang khác, chương trình thu thập thông tin đang tự động chạy, ước tính việc tìm kiếm sẽ mất khá nhiều thời gian.
Nguyệt Lượng được An An cõng lên xe nhỏ, theo sau là Diệp Tuyền đang ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính.
Nhìn được mấy giây, Nguyệt Lượng và An An giống như đã gặp được tri kỷ, ánh mắt thẳng tắp nhìn nhau chăm chú. Nếu bọn họ có thể trò chuyện với nhau, chắc hẳn bọn họ sẽ nói rất nhiều: "Diệp Tuyền bị bọn họ chọc cười liên cúi đầu bỏ mặc máy tính tự chạy.
Diệp Tuyền cũng thường xuyên gửi tin nhắn cho tay săn ảnh Lương Vũ và người dẫn chương trình ẩm thực Đồng Lị, những người mà cô đã gặp qua trước đây, muốn bỏ tiền nhờ bọn họ tìm kiếm giúp.
Mặc dù Paparazzi là phóng viên mảng giải trí, người dẫn chương trình cũng không đưa tin xã hội nhưng đều là người trong giới, sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn những người khác.
Ngày nay, hầu hết các phương tiện truyền thông đều chạy theo những điểm nóng, mánh lới quảng cáo, cách viết của bọn họ đều rất phóng đại, nếu có người phát hiện ra thi thể, về lý thuyết là không thể không có tin tức được.
Bên ngoài cửa hàng bán đồ ăn khuya, bầu trời đã sáng rõ, trước khi những tia sáng cuối cùng của buổi sáng ló rạng, Diệp Tuyền đã tập hợp những linh hồn còn sót lại của đám chó mèo từ khắp mọi nơi tới đấy.
Tạm thời chỉ có Nguyệt Lượng vẫn không chịu rời đi, những động vật nhỏ khác đều vô tư, gần như đã được thuần hoá, quyết định sẽ tiến vào luân hồi càng sớm càng tốt.
Đại Kim đi trước dẫn đầu đội, xếp thành hàng rồi đi tới sân sau của cửa tiệm.
Cửa hàng bán đồ ăn khuya nằm ở sát núi sau núi Bạch Vân, sáng sớm đầu thu đã xuất hiện một lớp sương mù mỏng.
Cơn gió tìm tới quấy nhiễu sương mù, Cố Chi Dao đột nhiên xuất hiện, trong tay còn dẫn theo một con ch.ó lớn. Con chó lớn mặc trang phục trông rất kỳ quái, trong miệng còn có dây xích khóa hồn, kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng lạch cạch.
Du Tố Tố kinh ngạc: "Đây cũng là quỷ sao?"
Cố Chi Dao chào hỏi Diệp Tuyền rồi sau đó quay đầu lại trả lời câu hỏi của cô ấy: "Đương nhiên rồi. Vị này là Hắc Thiên, chuyên quản lý hồn phách của động vật."
Việc dẫn quỷ xuống địa ngục, có người làm người dẫn đường cho con người, tự nhiên cũng sẽ có người quản lý hồn phách của động vật. Chỉ là có tương đối ít động vật có thể quản lý hồn phách của động vậy, phần lớn là quỷ sai nhìn thấy linh hồn của động vật sẽ tiện tay mang chúng rời đi.
"Đại Kim rất thích hợp với công việc này. Thế nào, có muốn thử không?" Cố Chi Dao nhìn Đại Kim đang ngồi xổm bên cạnh đội động vật nhỏ, lời nói của cô ấy có chút xảo trá, cô ấy cũng từng nói những lời này với Phương Vọng Đệ, còn đề cập đến lợi ích của công việc này.
Cố Chi Dao vừa bắt đầu nói, Đại Kin cũng bắt đầu rút lui về phía sau lưng Diệp Tuyền, cái đuôi không nhịn được co lại ở giữa hai chân, toàn thân toát lên sự phản kháng cùng mãnh liệt: "Gâu!”
Nói xong, nó đã hoàn toàn lui về phía sau Diệp Tuyền, chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Khuôn mặt đầy lông của Đại Kim đầy vẻ ưu sầu như muốn nói: Chủ nhân nhỏ ÿỷ lại chó, mấy con vật xui xẻo khác dựa vào chó thì cũng thôi đi, sao các người đã thành quỷ rồi còn ỷ lại chó như vậy! Thế giới này không thể tôn tại nếu không có chó đúng không?
Nhưng nhìn con mèo chỉ còn lại cái hộp sọ, Du Tố Tố im lặng mất một lúc.
Nhìn lại, cô ấy nhìn thấy bé An An đang ngồi sau lưng Diệp Tuyền, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tư, không hiểu gì cả, Du Tế Tố không khỏi ghen tị với sự trẻ con của quỷ bé con.
Cô ấy kéo bánh bao nhỏ lại, ôm cô bé vào trong lòng, xoa xoa má cô bé thêm lần nữa, cuối cùng cảm thấy trong lòng đã bình tĩnh lại chút ít.
Chỉ có Diệp Tuyên vẫn bình tĩnh như cũ, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lộ Băng, yêu cầu cô ấy liên lạc với đồn cảnh sát.
Nếu cô ấy tìm được đoạn video liên quan đến Nguyệt Lượng từ chỗ đồn cảnh sát bằng quyền lực của Cục Quản lý thì sẽ tốt hơn, như vậy chủ nhân sẽ để xác định được nơi bọn chúng bắt được những chú mèo này.
Ngay cả trước khi cửa hàng bán đồ ăn khuya làm việc, Lộ Băng đã quen với việc nửa đêm bị gọi đi làm thêm. Nhưng hôm nay nhìn thấy tin nhắn của Diệp Tuyền, cô ấy không khỏi cảm thấy bối rối.
Khi băng nhóm ngược đãi động vật bị ném vào trại tạm giam, Lộ Băng đã đợi Diệp Tuyền ở đó.
Lúc Diệp Tuyên bắt gặp một linh hôn của những nạn nhân còn sót lại, cô thậm chí không buồn nhìn xem, sao bây giờ đột nhiên lại muốn tìm người?
"Theo quy định, tôi có thẩm quyền điều tra những tin tức liên quan. Tôi sẽ nhờ người điều tra ngay bây giờ. Nhưng nếu muốn cảnh sát lấy ra bằng chứng cụ thể rồi gửi qua cho chúng tôi, có lẽ vẫn cần phải có một vụ án cụ thể." Lộ Băng tiếp lời một cách vòng vo để giải thích các hệ thống điều tra tội phạm có liên quan, sau đó mới hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không sao đâu." Diệp Tuyên nhìn con mèo mướp đang ngồi xổm trông vô cùng lễ phép,"Tôi đã tiếp nhận yêu cầu của một chú mèo, mang nó về nhà xem qua, biết chút tin tức vừa đủ."
Lộ Băng sửng sốt.
Mèo ư? Ai, là quỷ mèo.
Nghe có vẻ không có gì to tát nên Lộ Băng trực tiếp chuyển tin tức điều tra được cho Diệp Tuyền, xác nhận Diệp Tuyền vẫn ổn rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tuyền kiểm tra tin tức rồi nhíu mày nói: "Nguyệt Lượng, gần nhà mi còn có đặc điểm nào khác không?”
Khi tìm Tiểu Cam, ít nhất cô cũng tìm ra chú mèo còn sống, nhưng Nguyệt Lượng thậm chí còn không còn xương, cô thậm chí không thể đoán được thời gian nó sinh ra. Để tìm ra vị trí nơi nó ở lúc còn sống và những người có liên quan tới nó nhưng không có quan hệ huyết thống, trong tay cô có quá ít thông tin để dự đoán.
Từ thông tin tìm được, chỉ có thể xác định Nghuyệt Lượng c.h.ế.t vào giữa tháng 8, sớm nhất là bị bắt vào đầu tháng 8, nhưng địa điểm cụ thể lại không rõ ràng cho lắm.
Chó mèo hoang không có quá nhiều nhu cầu được chăm sóc như chó mèo cảnh, rất dễ bị mấy tên biến thái lợi dụng và bán đi, thời gian tồn tại trong kho của chúng cũng khá ngắn. Điều này được sử dụng để xác định khung thời gian mà bọn chúng bắt giữ Nguyệt Lượng.
Căn cứ của đám biến thái này được đặt ở thành phố Thanh Giang, bọn chúng đã đi khắp thành phố Thanh Giang rồi qua một số tỉnh lân cận, thay nhau bắt chó mèo để "cung cấp", hoạt động của chúng cũng dân được mở rộng thành quy mô lớn hơn.
Mấy tên biến thái bắt trộm chó mèo còn cố tình quay lại video của những thú cưng được nuôi dưỡng và chăm sóc tốt để tống tiền, sau khi đòi được tiền, bọn chúng sẽ ném về cho chủ nhân của chúng. Nhưng Nguyệt Lượng là một con mèo mướp có hình dáng vô cùng bình thường, bị người ta bắt được hơn một tháng vẫn không có ai tìm kiếm, nhìn không giống mèo nhà một chút nào. Mỗi ngày bọn chúng bắt được mấy chục con mèo, không thể nhớ được hết mình đã bắt được chúng ở đâu.
Nhưng sau khi Nguyệt Lượng chết, nhiều người đã rất có ấn tượng về nó.
"Con mèo già đó chạy nhanh lắm!"
Nguyệt Lượng đã già rồi, khi bị mất cảnh giác, nó không có khả năng chống cự như một chú mèo con, lúc nó bị bắt vào nhà kho đã rất cố gắng để trốn thoát. Sự bất chấp này đã bị khiến nó phải chịu đau khổ rất nhiều, nhưng Nguyệt Lượng vẫn không bỏ cuộc.
Diệp Tuyền bỏ qua cái c.h.ế.t của Nguyệt Lượng được báo cáo ngay sau đó, cô nhìn về phía Nguyệt Lượng, lúc này Đại Kim mới đứng dậy nhấn chuông, ra hiệu cho cô rằng xung quanh nhà Nguyệt Lượng còn có hoa.
"Ngoài cây quế thơm ra, còn có thứ gì khác không?" Diệp Tuyền kiên nhẫn hỏi.
Cây quế được trồng ở rất nhiều nơi, trên phố Hỉ Nhạc cũng có một cây, tuy chưa nở hoa nhưng khi đến gần vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng toả ra từ chỗ đó. Chỉ xét riêng đặc điểm này thì việc tìm nhà ở ba bốn tỉnh thành lân cận cũng giống như mò kim đáy bể vậy.
Nguyệt Lượng suy nghĩ một lúc, nhận ra mình không thể giúp được gì, cúi thấp người xuống: "Meo..."
Cái đuôi nhỏ của nó rũ xuống, không vui mà đung đưa qua lại, giống như một sợi roi mảnh nện thẳng xuống mặt đất, thu hút sự chú ý của An An.
Bé An An đẩy cánh tay của Du Tố Tố ra, trèo ra bên ngoài, chạy tới ôm lấy đuôi của chú mèo rồi bắt chước tiếng kêu meo meo của mèo, như để an ủi nó.
"A—" Nguyệt Lượng giật mình, lập tức nổi giận.
Nhìn rõ ràng là một con người, mấy lần liên Nguyệt Lượng cũng phe phẩy cái đuôi của mình, nhưng lần nào quỷ bé con cũng bắt được rất chuẩn xác, đành phải nằm xuống lại lần nữa, để cho cô bé nắm lấy cái đuôi của mình.
Khi bị bé An An ngắt mạch suy nghĩ, đầu Nguyệt Lượng cũng không còn cúi thật thấp nữa, nó chỉ dùng đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt nhìn Diệp Tuyền. An An nghiêng đầu cùng nhìn lên.
"Được rồi." Diệp Tuyên suy nghĩ một chút, tìm tới chương trình tìm kiếm mà Đường Dịch đã làm trước đó.
Ban đầu nó được lập trình chuẩn bị cho cửa hàng để bọn họ có thể dễ dàng đọc các bài đánh giá trực tuyến, tổ chức tiếp thị và thu thập xu hướng ẩm thực để thiết lập thực đơn. Tuy nhiên, khi vào tay Diệp Tuyền, nó lại chưa từng được đưa vào sử dụng dù chỉ một lần, đã bám bụi rất lâu rồi.
Diệp Tuyền ấn định thời gian tìm kiếm và các vùng liên quan để tìm kiếm khắp toàn mạng từ cuối tháng 7 đến nay để xem có thông tin gì vê việc phụ nữ trẻ tử vong bất ngờ tại nhà ở một số tỉnh có băng nhóm kia hoạt động mạnh hay không.
Máy tính tràn ngập các ký tự từ trang này đến trang khác, chương trình thu thập thông tin đang tự động chạy, ước tính việc tìm kiếm sẽ mất khá nhiều thời gian.
Nguyệt Lượng được An An cõng lên xe nhỏ, theo sau là Diệp Tuyền đang ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính.
Nhìn được mấy giây, Nguyệt Lượng và An An giống như đã gặp được tri kỷ, ánh mắt thẳng tắp nhìn nhau chăm chú. Nếu bọn họ có thể trò chuyện với nhau, chắc hẳn bọn họ sẽ nói rất nhiều: "Diệp Tuyền bị bọn họ chọc cười liên cúi đầu bỏ mặc máy tính tự chạy.
Diệp Tuyền cũng thường xuyên gửi tin nhắn cho tay săn ảnh Lương Vũ và người dẫn chương trình ẩm thực Đồng Lị, những người mà cô đã gặp qua trước đây, muốn bỏ tiền nhờ bọn họ tìm kiếm giúp.
Mặc dù Paparazzi là phóng viên mảng giải trí, người dẫn chương trình cũng không đưa tin xã hội nhưng đều là người trong giới, sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn những người khác.
Ngày nay, hầu hết các phương tiện truyền thông đều chạy theo những điểm nóng, mánh lới quảng cáo, cách viết của bọn họ đều rất phóng đại, nếu có người phát hiện ra thi thể, về lý thuyết là không thể không có tin tức được.
Bên ngoài cửa hàng bán đồ ăn khuya, bầu trời đã sáng rõ, trước khi những tia sáng cuối cùng của buổi sáng ló rạng, Diệp Tuyền đã tập hợp những linh hồn còn sót lại của đám chó mèo từ khắp mọi nơi tới đấy.
Tạm thời chỉ có Nguyệt Lượng vẫn không chịu rời đi, những động vật nhỏ khác đều vô tư, gần như đã được thuần hoá, quyết định sẽ tiến vào luân hồi càng sớm càng tốt.
Đại Kim đi trước dẫn đầu đội, xếp thành hàng rồi đi tới sân sau của cửa tiệm.
Cửa hàng bán đồ ăn khuya nằm ở sát núi sau núi Bạch Vân, sáng sớm đầu thu đã xuất hiện một lớp sương mù mỏng.
Cơn gió tìm tới quấy nhiễu sương mù, Cố Chi Dao đột nhiên xuất hiện, trong tay còn dẫn theo một con ch.ó lớn. Con chó lớn mặc trang phục trông rất kỳ quái, trong miệng còn có dây xích khóa hồn, kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng lạch cạch.
Du Tố Tố kinh ngạc: "Đây cũng là quỷ sao?"
Cố Chi Dao chào hỏi Diệp Tuyền rồi sau đó quay đầu lại trả lời câu hỏi của cô ấy: "Đương nhiên rồi. Vị này là Hắc Thiên, chuyên quản lý hồn phách của động vật."
Việc dẫn quỷ xuống địa ngục, có người làm người dẫn đường cho con người, tự nhiên cũng sẽ có người quản lý hồn phách của động vật. Chỉ là có tương đối ít động vật có thể quản lý hồn phách của động vậy, phần lớn là quỷ sai nhìn thấy linh hồn của động vật sẽ tiện tay mang chúng rời đi.
"Đại Kim rất thích hợp với công việc này. Thế nào, có muốn thử không?" Cố Chi Dao nhìn Đại Kim đang ngồi xổm bên cạnh đội động vật nhỏ, lời nói của cô ấy có chút xảo trá, cô ấy cũng từng nói những lời này với Phương Vọng Đệ, còn đề cập đến lợi ích của công việc này.
Cố Chi Dao vừa bắt đầu nói, Đại Kin cũng bắt đầu rút lui về phía sau lưng Diệp Tuyền, cái đuôi không nhịn được co lại ở giữa hai chân, toàn thân toát lên sự phản kháng cùng mãnh liệt: "Gâu!”
Nói xong, nó đã hoàn toàn lui về phía sau Diệp Tuyền, chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Khuôn mặt đầy lông của Đại Kim đầy vẻ ưu sầu như muốn nói: Chủ nhân nhỏ ÿỷ lại chó, mấy con vật xui xẻo khác dựa vào chó thì cũng thôi đi, sao các người đã thành quỷ rồi còn ỷ lại chó như vậy! Thế giới này không thể tôn tại nếu không có chó đúng không?