Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 189
Những thực khách không chịu nổi người đàn ông xăm trổ phụ họa: "Đúng vậy, nếu dọa cô bé thì phải làm sao bây giờ?”
"Không, cô ấy..." Người đàn ông xăm trổ nhìn kỹ lại, nhất thời nghẹn họng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Du Tố Tố trắng trẻo sạch sẽ, không có gì trên đó, cô bé bối rối nhìn qua đây.
Ma nữ ở đâu ra?
Cho anh ta mượn gan anh ta cũng không tưởng tượng ra được, quán ăn vặt đêm khuya sử dụng nhân viên ma. Người đàn ông xăm trổ suy nghĩ một lúc lâu, chỉ có thể cho rằng Diệp Tuyên đã dùng thủ đoạn thân bí nào đó để trừng phạt bọn họ.
Có thể dùng loại phương pháp này, chứng tỏ cô thực sự có năng lực! Người đàn ông xăm trổ cố tỏ ra chút nhiệt tình, sải bước đến quầy: "Bà chủ Diệp, đại sư Diệp, thù lao rất dễ thương lượng. Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là ông chủ nhà tôi cảm thấy gần đây xảy ra một số chuyện kỳ lạ, hình như có liên quan đến ma quỷ, nghe nói cô cao tay thông thạo âm dương, nên muốn mời cô đến xem một chuyến."
Có một con lệ quỷ như vậy bám theo, xung quanh "ông chủ" của anh ta không xảy ra chuyện gì mới lạ.
Nếu chỉ có một mình người đàn ông xăm trổ có âm khí nặng, còn người còn lại nhẹ hơn thì có thể là do tự anh ta khiêu khích lệ quỷ. Nhưng cả hai người đàn ông có hình xăm đều như vậy, ông chủ của họ khó mà nói rằng không có vấn đề gì.
Cho dù người đàn ông xăm trổ kiêu ngạo hay thái độ có thay đổi, suy nghĩ của Diệp Tuyền vẫn không thay đổi: "Ra ngoài Bạch Vân Quan, đi thẳng lên núi là đến."
Cô muốn làm thì làm không làm thì thôi, không ai có thể bắt cô lo việc mà cô không muốn.
Người đàn ông xăm trổ bị Diệp Tuyên làm cho nghẹn họng, trên mặt đầy tức giận, theo thói quen định đập bàn mắng người phụ nữ đối diện. Nhưng trước khi hành động anh ta đã kịp phản ứng lại, cố nở nụ cười: "Cô cứ nói đùa. Bạch Vân Quan làm sao có thể so sánh với cô được... Nếu sự việc được giải quyết, thù lao là 10 triệu, cô thấy thế nào?"
Diệp Tuyền đột nhiên đứng dậy, người xăm trổ trong lòng mừng thâm, cảm thấy mọi chuyện đã xong.
Cứ xem đi, dù có là ngoại thế cao nhân thì mấy ai có thể từ chối một số tiền lớn như vậy? Hơn nữa, đây cũng chỉ là một "cao nhân" mở một cửa hàng nhỏ ở thành phố cũ, nếu không phải ông chủ nghe được danh tiếng của cô ta, còn cực kỳ tin tưởng thì còn lâu anh ta mới tin người ở đây làm được trò trống gì nên hồn.
Người đàn ông xăm trổ theo Diệp Tuyền ra ngoài: "Tôi lái xe đưa cô đi, còn cần phải chuẩn bị gì nữa không... 2"
Dù là những thực khách đang có nghi vấn hay là những người đang xem náo nhiệt, đều sững sờ khi nhìn thấy Diệp Tuyên đứng dậy. Nhưng những người ngồi ở gần quầy nghe được con số thù lao, thâm cảm thấy nếu là mình, có lẽ cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Đó là mười triệu đấy!
Bà chủ Diệp cho dù có giàu thì cũng mấy ai vất 10 triệu đi chứ? Những thực khách vừa đến xếp hàng lo lắng: "Bà chủ Diệp, bà đi đâu vậy? Quán vẫn đang mở cửa đấy, cô đừng đi cùng những người lạ này!" Diệp Tuyền dừng lại ở cửa, kỳ lạ nhìn bọn họ, rồi lại nhìn người đàn ông xăm trổ: "Anh đi theo tôi làm gì?"
Nụ cười trên mặt người đàn xăm trổ cứng lại, miễn cưỡng bình tĩnh lại: "Cái, cái gì? Cô không nhận ủy thác của chúng tôi, thì ra ngoài làm gì?" Diệp Tuyền nhìn ra ngoài cửa, thấy một con mèo ly hoa tai nhọn từ dưới bậc thang bò lên, nó cố hết sức chống đỡ thân thể, chậm rãi leo lên từng bậc một. Bậc thang của quán ăn vặt đêm khuya rất bằng phẳng, trẻ con biết đi có thể lên xuống thoải mái, nhưng đối với chú mèo con yếu ớt, những bậc thang thấp bé này như một đỉnh núi khó leo, bậc thang rộng mấy chục cm lại tựa như vực sâu thăm thẳm.
Mèo con ngậm bông hoa nhài trong miệng, những cánh hoa nhỏ màu trắng nở rộ, tỏa ra mùi thơm đặc trưng. Hoa nở hết cỡ, rất đẹp nhưng cũng dễ hư hỏng. Lúc này đang là đầu thu, hoa dại nở rộ không nhiều, nhiệt độ ở dãy núi Bạch Vân bên cạnh rất thấp nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy hoa nở. Nhưng để tìm được một bông hoa lài đẹp cũng phải tốn rất nhiều công sức. Mèo con bước về đã khó khăn, leo lên bậc thang lại càng vất vả hơn, nhưng bông hoa nhỏ nó ngậm trong miệng lại không hề dính bụi, sạch sẽ, trắng trẻo và thơm tho.
Những thực khách vừa ăn xong nhìn thấy mèo con chậm rãi bò về phía sau, chợt nhớ tới con mèo bị bệnh vừa mở cửa đã chạy ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: "Bà chủ, đó là cùng một con đúng không? Nó bị sao vậy? Đợi đã, mèo ngậm hoa trong miệng làm gì? Mèo có thể ăn hoa nhài à?"
Diệp Tuyền ngồi xổm xuống, nhìn con mèo ly hoa chạy ra, bước từng bước một, nghiêm túc đi vê phía mình.
Mèo con đi đến nơi thì kiệt sức, nó nằm xuống đất, buông bông hoa ra, đặt dưới chân Diệp Tuyền.
"Meo-" mèo con nhẹ nhàng kêu lên, cõi lòng đây hy vọng khẩn cầu. Những thực khách đang xem đều thấy cực kỳ cảm động, ước gì mình là người được tặng hoa. Diệp Tuyên còn chưa mở miệng, bọn họ đều đã bắt đầu đặt câu hỏi: "Mèo con muốn làm gì? Muốn đổi hoa lấy đồ ăn à? Đưa hoa để đổi cuộc sống ấm no cơm áo không lo à? Ahhh, tôi có thể làm được, bà chủ Diệp, để tôi!" Diệp Tuyền đè lỗ tai bị ôn ào lại, lướt qua mèo con nhìn về phía Đại Kim đang chạy lại cùng một đội tàn hôn mèo chó ở đăng sau.
Dù không đi chơi cùng nhau nhưng Đại Kim vẫn để ý đến mèo ly hoa. Bàn chân vàng to lớn nhẹ nhàng vỗ vê mèo con đang nằm trên mặt đất thở dốc yếu ớt, mèo con quay đầu lại khẩn cầu meo meo một tiếng.
Nghe những câu hỏi lộn xộn của con người, Đại Kim kéo lông ra, một đống đồ sẽ được đốt cho chúng nó ào ào rơi ra ngoài.
Đại Kim lấy chiếc chuông do các chú sĩ thú y tại khu định cư đưa cho, ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c rung lên, khá giống một phiên dịch viên cao cấp."Cầu!"
"Meo -" mèo con yếu ớt đáp lại, giơ chân lên đẩy cành hoa về phía Diệp Tuyền. Đối với lời Đại Kim nói, nhóm tàn hồn cái hiểu cái không, có thể hiểu được rằng Diệp Tuyền cứu chúng nó đã là tốt lắm rồi, nhưng con mèo ly hoa này có vẻ hiểu hơn rất nhiều.
Mèo con không có tiền cũng không có bảo vật, đây là phần thưởng duy nhất nó có thể tìm được nên mới đến cầu xin Diệp Tuyền giúp đỡ.
Người đàn ông xăm mình bị bỏ lại một bên, cảm thấy mình bị Diệp Tuyên làm nhục. Anh ta nhìn con mèo ngậm hoa đi tới, những người khác cũng chú ý đến, khịt mũi lớn tiếng: "Mèo rừng hoa dại từ đâu đến vậy?"
Người đàn ông xăm trổ định giơ chân dẫm nát bông hoa, đá con mèo đi, tiếp tục thuyết phục Diệp Tuyền đi theo họ.
Nhưng anh ta vừa nhấc chân lên, Diệp Tuyên đã chú ý tới, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chân của người đàn ông. Đôi chân của anh ta mềm nhữn, quỳ phịch xuống, đầu gối nện xuống nền đất, hét lên đau đớn.
Nhìn thái độ khó chịu của đám người này, thực khách cười lớn: "Sao lại quỳ xuống vậy, còn chưa đến Tết mà."
Người đàn ông có hình xăm mặt đỏ bừng, hung hãn quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng có Diệp Tuyền tỏ ra không sợ trước, những thực khách can đảm làm ầm ï cũng không sợ nữa, đều trừng mắt nhìn lại. Gã đi cùng nhanh chóng đến kéo anh ta lên, thử nói nhỏ nhẹ để thuyết phục Diệp Tuyền. Diệp Tuyên không để ý đến bọn họ, nhặt hoa nhài lên, mùi thơm thanh thanh thổi qua mũi.
Cô mỉm cười dịu dàng, bế mèo con lên: "Thù lao của mi ta lấy, ủy thác này, ta nhận."
Cô gái cao ráo, trong sáng cụp đôi mắt phượng xuống nở nụ cười dịu dàng sưởi ấm lòng người.
Rất nhiều thực khách phải mất một lúc mới hiểu được ý của Diệp Tuyên, vui vẻ cười nói: "A, mèo con thành công rồi! Tôi cũng muốn được mèo con tặng quà!" "Ohh, lại là một ngày bị cô gái xinh đẹp thu hút!"
Phản ứng đầu tiên của người đàn ông có hình xăm là Diệp Tuyền đang nói chuyện với anh ta, nhưng sau khi nhìn lại, anh ta nhận ra rằng thực ra cô đang nói chuyện với một con mèo. Anh ta tức giận thiếu chút nữa ngã ngửa: "Chúng tôi có thể cho cô 10 triệu đấy! Tại sao còn kém hơn một con mèo nát chứ?” "Tôi thích thế đấy."
Diệp Tuyền quay đầu lại, đôi mắt phượng không có nụ cười, cơn giận của gã xăm trổ như bị dội một gáo nước lạnh, đột nhiên không dám nói gì.
Diệp Tuyền bế con mèo ly hoa trở lại cửa hàng, tạm thời đặt nó lên lâu, để mèo con kiệt sức nghỉ ngơi một chút.
Diệp Tuyên cũng không quay đầu lại, đi ngang qua người đàn ông có hình xăm, người đàn ông xăm mình đứng c.h.ế.t trân ở cửa lúc này mới tỉnh táo lại. Lúc phản ứng lại mới nhận ra vừa rồi chỉ bằng một ánh mắt của bà chủ Diệp, anh ta đã đứng yên không dám động đậy, người đàn ông xăm mình cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Các cô-" Không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt đúng không? Người đàn ông xăm mình tức giận đùng đùng vừa định quay lại cửa hàng để gây sự thì bị Du Tố Tố chặn ở cửa.
Bà chủ đã lên tiếng, Du Tố Tố đuổi khách vô cùng hợp lý: "Quán đang bận, mời anh đi."
Cơn giận của người đàn ông có hình xăm bị gián đoạn, cười dữ tợn bước vê phía trước định hù dọa Du Tố Tố, nhưng mới vừa bước một bước, đôi mắt đen không chút ánh sáng của Du Tố Tố đã nhìn thẳng vào anh ta. Anh ta đột nhiên giật mình một cái, nhớ tới khuôn mặt ma nữ mà mình vừa nhìn thấy. Bà chủ Diệp có vẻ như cũng có chút năng lực, cho dù anh ta dùng vũ lực đưa người đi, lỡ như... bị nguyền rủa hạ bùa thì làm sao bây giờ? Khuôn mặt của người đàn ông xăm hình lúc xanh lúc đỏ, như thể bảng pha màu bị lật nghiêng, thay đổi tương đối xuất sắc.
"Không, cô ấy..." Người đàn ông xăm trổ nhìn kỹ lại, nhất thời nghẹn họng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Du Tố Tố trắng trẻo sạch sẽ, không có gì trên đó, cô bé bối rối nhìn qua đây.
Ma nữ ở đâu ra?
Cho anh ta mượn gan anh ta cũng không tưởng tượng ra được, quán ăn vặt đêm khuya sử dụng nhân viên ma. Người đàn ông xăm trổ suy nghĩ một lúc lâu, chỉ có thể cho rằng Diệp Tuyên đã dùng thủ đoạn thân bí nào đó để trừng phạt bọn họ.
Có thể dùng loại phương pháp này, chứng tỏ cô thực sự có năng lực! Người đàn ông xăm trổ cố tỏ ra chút nhiệt tình, sải bước đến quầy: "Bà chủ Diệp, đại sư Diệp, thù lao rất dễ thương lượng. Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là ông chủ nhà tôi cảm thấy gần đây xảy ra một số chuyện kỳ lạ, hình như có liên quan đến ma quỷ, nghe nói cô cao tay thông thạo âm dương, nên muốn mời cô đến xem một chuyến."
Có một con lệ quỷ như vậy bám theo, xung quanh "ông chủ" của anh ta không xảy ra chuyện gì mới lạ.
Nếu chỉ có một mình người đàn ông xăm trổ có âm khí nặng, còn người còn lại nhẹ hơn thì có thể là do tự anh ta khiêu khích lệ quỷ. Nhưng cả hai người đàn ông có hình xăm đều như vậy, ông chủ của họ khó mà nói rằng không có vấn đề gì.
Cho dù người đàn ông xăm trổ kiêu ngạo hay thái độ có thay đổi, suy nghĩ của Diệp Tuyền vẫn không thay đổi: "Ra ngoài Bạch Vân Quan, đi thẳng lên núi là đến."
Cô muốn làm thì làm không làm thì thôi, không ai có thể bắt cô lo việc mà cô không muốn.
Người đàn ông xăm trổ bị Diệp Tuyên làm cho nghẹn họng, trên mặt đầy tức giận, theo thói quen định đập bàn mắng người phụ nữ đối diện. Nhưng trước khi hành động anh ta đã kịp phản ứng lại, cố nở nụ cười: "Cô cứ nói đùa. Bạch Vân Quan làm sao có thể so sánh với cô được... Nếu sự việc được giải quyết, thù lao là 10 triệu, cô thấy thế nào?"
Diệp Tuyền đột nhiên đứng dậy, người xăm trổ trong lòng mừng thâm, cảm thấy mọi chuyện đã xong.
Cứ xem đi, dù có là ngoại thế cao nhân thì mấy ai có thể từ chối một số tiền lớn như vậy? Hơn nữa, đây cũng chỉ là một "cao nhân" mở một cửa hàng nhỏ ở thành phố cũ, nếu không phải ông chủ nghe được danh tiếng của cô ta, còn cực kỳ tin tưởng thì còn lâu anh ta mới tin người ở đây làm được trò trống gì nên hồn.
Người đàn ông xăm trổ theo Diệp Tuyền ra ngoài: "Tôi lái xe đưa cô đi, còn cần phải chuẩn bị gì nữa không... 2"
Dù là những thực khách đang có nghi vấn hay là những người đang xem náo nhiệt, đều sững sờ khi nhìn thấy Diệp Tuyên đứng dậy. Nhưng những người ngồi ở gần quầy nghe được con số thù lao, thâm cảm thấy nếu là mình, có lẽ cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Đó là mười triệu đấy!
Bà chủ Diệp cho dù có giàu thì cũng mấy ai vất 10 triệu đi chứ? Những thực khách vừa đến xếp hàng lo lắng: "Bà chủ Diệp, bà đi đâu vậy? Quán vẫn đang mở cửa đấy, cô đừng đi cùng những người lạ này!" Diệp Tuyền dừng lại ở cửa, kỳ lạ nhìn bọn họ, rồi lại nhìn người đàn ông xăm trổ: "Anh đi theo tôi làm gì?"
Nụ cười trên mặt người đàn xăm trổ cứng lại, miễn cưỡng bình tĩnh lại: "Cái, cái gì? Cô không nhận ủy thác của chúng tôi, thì ra ngoài làm gì?" Diệp Tuyền nhìn ra ngoài cửa, thấy một con mèo ly hoa tai nhọn từ dưới bậc thang bò lên, nó cố hết sức chống đỡ thân thể, chậm rãi leo lên từng bậc một. Bậc thang của quán ăn vặt đêm khuya rất bằng phẳng, trẻ con biết đi có thể lên xuống thoải mái, nhưng đối với chú mèo con yếu ớt, những bậc thang thấp bé này như một đỉnh núi khó leo, bậc thang rộng mấy chục cm lại tựa như vực sâu thăm thẳm.
Mèo con ngậm bông hoa nhài trong miệng, những cánh hoa nhỏ màu trắng nở rộ, tỏa ra mùi thơm đặc trưng. Hoa nở hết cỡ, rất đẹp nhưng cũng dễ hư hỏng. Lúc này đang là đầu thu, hoa dại nở rộ không nhiều, nhiệt độ ở dãy núi Bạch Vân bên cạnh rất thấp nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy hoa nở. Nhưng để tìm được một bông hoa lài đẹp cũng phải tốn rất nhiều công sức. Mèo con bước về đã khó khăn, leo lên bậc thang lại càng vất vả hơn, nhưng bông hoa nhỏ nó ngậm trong miệng lại không hề dính bụi, sạch sẽ, trắng trẻo và thơm tho.
Những thực khách vừa ăn xong nhìn thấy mèo con chậm rãi bò về phía sau, chợt nhớ tới con mèo bị bệnh vừa mở cửa đã chạy ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: "Bà chủ, đó là cùng một con đúng không? Nó bị sao vậy? Đợi đã, mèo ngậm hoa trong miệng làm gì? Mèo có thể ăn hoa nhài à?"
Diệp Tuyền ngồi xổm xuống, nhìn con mèo ly hoa chạy ra, bước từng bước một, nghiêm túc đi vê phía mình.
Mèo con đi đến nơi thì kiệt sức, nó nằm xuống đất, buông bông hoa ra, đặt dưới chân Diệp Tuyền.
"Meo-" mèo con nhẹ nhàng kêu lên, cõi lòng đây hy vọng khẩn cầu. Những thực khách đang xem đều thấy cực kỳ cảm động, ước gì mình là người được tặng hoa. Diệp Tuyên còn chưa mở miệng, bọn họ đều đã bắt đầu đặt câu hỏi: "Mèo con muốn làm gì? Muốn đổi hoa lấy đồ ăn à? Đưa hoa để đổi cuộc sống ấm no cơm áo không lo à? Ahhh, tôi có thể làm được, bà chủ Diệp, để tôi!" Diệp Tuyền đè lỗ tai bị ôn ào lại, lướt qua mèo con nhìn về phía Đại Kim đang chạy lại cùng một đội tàn hôn mèo chó ở đăng sau.
Dù không đi chơi cùng nhau nhưng Đại Kim vẫn để ý đến mèo ly hoa. Bàn chân vàng to lớn nhẹ nhàng vỗ vê mèo con đang nằm trên mặt đất thở dốc yếu ớt, mèo con quay đầu lại khẩn cầu meo meo một tiếng.
Nghe những câu hỏi lộn xộn của con người, Đại Kim kéo lông ra, một đống đồ sẽ được đốt cho chúng nó ào ào rơi ra ngoài.
Đại Kim lấy chiếc chuông do các chú sĩ thú y tại khu định cư đưa cho, ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c rung lên, khá giống một phiên dịch viên cao cấp."Cầu!"
"Meo -" mèo con yếu ớt đáp lại, giơ chân lên đẩy cành hoa về phía Diệp Tuyền. Đối với lời Đại Kim nói, nhóm tàn hồn cái hiểu cái không, có thể hiểu được rằng Diệp Tuyền cứu chúng nó đã là tốt lắm rồi, nhưng con mèo ly hoa này có vẻ hiểu hơn rất nhiều.
Mèo con không có tiền cũng không có bảo vật, đây là phần thưởng duy nhất nó có thể tìm được nên mới đến cầu xin Diệp Tuyền giúp đỡ.
Người đàn ông xăm mình bị bỏ lại một bên, cảm thấy mình bị Diệp Tuyên làm nhục. Anh ta nhìn con mèo ngậm hoa đi tới, những người khác cũng chú ý đến, khịt mũi lớn tiếng: "Mèo rừng hoa dại từ đâu đến vậy?"
Người đàn ông xăm trổ định giơ chân dẫm nát bông hoa, đá con mèo đi, tiếp tục thuyết phục Diệp Tuyền đi theo họ.
Nhưng anh ta vừa nhấc chân lên, Diệp Tuyên đã chú ý tới, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chân của người đàn ông. Đôi chân của anh ta mềm nhữn, quỳ phịch xuống, đầu gối nện xuống nền đất, hét lên đau đớn.
Nhìn thái độ khó chịu của đám người này, thực khách cười lớn: "Sao lại quỳ xuống vậy, còn chưa đến Tết mà."
Người đàn ông có hình xăm mặt đỏ bừng, hung hãn quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng có Diệp Tuyền tỏ ra không sợ trước, những thực khách can đảm làm ầm ï cũng không sợ nữa, đều trừng mắt nhìn lại. Gã đi cùng nhanh chóng đến kéo anh ta lên, thử nói nhỏ nhẹ để thuyết phục Diệp Tuyền. Diệp Tuyên không để ý đến bọn họ, nhặt hoa nhài lên, mùi thơm thanh thanh thổi qua mũi.
Cô mỉm cười dịu dàng, bế mèo con lên: "Thù lao của mi ta lấy, ủy thác này, ta nhận."
Cô gái cao ráo, trong sáng cụp đôi mắt phượng xuống nở nụ cười dịu dàng sưởi ấm lòng người.
Rất nhiều thực khách phải mất một lúc mới hiểu được ý của Diệp Tuyên, vui vẻ cười nói: "A, mèo con thành công rồi! Tôi cũng muốn được mèo con tặng quà!" "Ohh, lại là một ngày bị cô gái xinh đẹp thu hút!"
Phản ứng đầu tiên của người đàn ông có hình xăm là Diệp Tuyền đang nói chuyện với anh ta, nhưng sau khi nhìn lại, anh ta nhận ra rằng thực ra cô đang nói chuyện với một con mèo. Anh ta tức giận thiếu chút nữa ngã ngửa: "Chúng tôi có thể cho cô 10 triệu đấy! Tại sao còn kém hơn một con mèo nát chứ?” "Tôi thích thế đấy."
Diệp Tuyền quay đầu lại, đôi mắt phượng không có nụ cười, cơn giận của gã xăm trổ như bị dội một gáo nước lạnh, đột nhiên không dám nói gì.
Diệp Tuyền bế con mèo ly hoa trở lại cửa hàng, tạm thời đặt nó lên lâu, để mèo con kiệt sức nghỉ ngơi một chút.
Diệp Tuyên cũng không quay đầu lại, đi ngang qua người đàn ông có hình xăm, người đàn ông xăm mình đứng c.h.ế.t trân ở cửa lúc này mới tỉnh táo lại. Lúc phản ứng lại mới nhận ra vừa rồi chỉ bằng một ánh mắt của bà chủ Diệp, anh ta đã đứng yên không dám động đậy, người đàn ông xăm mình cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Các cô-" Không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt đúng không? Người đàn ông xăm mình tức giận đùng đùng vừa định quay lại cửa hàng để gây sự thì bị Du Tố Tố chặn ở cửa.
Bà chủ đã lên tiếng, Du Tố Tố đuổi khách vô cùng hợp lý: "Quán đang bận, mời anh đi."
Cơn giận của người đàn ông có hình xăm bị gián đoạn, cười dữ tợn bước vê phía trước định hù dọa Du Tố Tố, nhưng mới vừa bước một bước, đôi mắt đen không chút ánh sáng của Du Tố Tố đã nhìn thẳng vào anh ta. Anh ta đột nhiên giật mình một cái, nhớ tới khuôn mặt ma nữ mà mình vừa nhìn thấy. Bà chủ Diệp có vẻ như cũng có chút năng lực, cho dù anh ta dùng vũ lực đưa người đi, lỡ như... bị nguyền rủa hạ bùa thì làm sao bây giờ? Khuôn mặt của người đàn ông xăm hình lúc xanh lúc đỏ, như thể bảng pha màu bị lật nghiêng, thay đổi tương đối xuất sắc.