Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 171
Bà Hoàng ngây ngẩn cả người: "Tiểu quýt?"
Tiểu Quýt nhảy lên trên đầu gối bà Hoàng, meo meo đáp lại một tiếng.
Tuy là gầy và bẩn, nhưng liếc nhìn tinh thân năng lượng của nó một chút là có thể khiến người ta nhận ra.
"Về nhà rồi, về nhà là tốt rồi. Bà nội mang con về nhà, đừng sợ nhé." Bà Hoàng sờ đầu con mèo, nhẹ giọng dỗ dành.
Con mèo đáp một tiếng, chậm rãi trở nên hiền hòa, âm thanh ríu rít nũng nịu cũng phát ra.
Bà Hoàng ôm Tiểu Miêu, hai mắt mở to, dỗ dành một hồi lấy lại tinh thần, bà lôi cầm lấy chân mèo, lắc lắc đệm thịt của bàn chân nó về phía Diệp Tuyền: "Tiểu Quýt của chúng ta đã cảm ơn bà chủ Diệp chưa? Cảm ơn bà chủ Diệp nhé."
Tiểu Quýt meo một tiếng, móng vuốt bị nắm chặt lắc lắc giống như con mèo thần tài, đệm thịt múp míp mở ra thành một bông hoa nhỏ. Nhìn sự thân quen của bà nội và con mèo nhỏ, cháu gái bà Hoàng biết ngay đây không phải là một con mèo mới được ôm bừa tới.
Nhưng khu vực này lớn như vậy, làm sao có thể tìm con mèo được một cách chính xác? Chẳng lẽ là xem bói thật sự có thể bói ra được vị trí?
Cháu gái chân chờ, quay đầu nhìn Diệp Tuyền: "Chuyện này... Xin cảm ơn bà chủ Diệp đã giúp bà nội của tôi tìm mèo, tôi nên trả bao nhiêu tiền công?”
"Tùy cô." Diệp Tuyền đút hai tay vào túi, tựa vào bên cạnh quầy, nhìn Tiểu Quýt và bà Hoàng chơi đùa với nhau một hồi. Cô uể oải vẫy vẫy tay, sau đó đi vào bếp.
"Cho một ít là được. Trước kia thường đều chỉ thu hai trăm, còn muốn cho thêm thì có thể tặng thêm." Du Tố Tố nhận ra cháu gái bà Hoàng có rất nhiều thắc mắc, bà chủ lười nói nhiêu, nên cô ấy nhận nhiệm vụ giải thích.
Du Tố Tố chỉ vào máy tính bảng: "Tiểu Quýt nhà cô nổi tiếng rồi. Toàn bộ quá trình bà chủ tìm mèo, cô có thể tìm kiếm trên internet."
Tiểu Quýt nổi tiếng rôi? Cháu gái sững sờ.
Cô ấy vội vàng an ủi bà nội, vốn còn chưa rảnh mà xem tin tức trên mạng.
Vừa mới mở ra, mắt cô ấy đã mở to như muốn nổ tung, có rất nhiều người quen tag cô ấy vào. Tìm kiếm trên hotsearch về mèo Tiểu Quýt có phải là nhà cô ấy hay không, đã về nhà hay chưa.
Không để ý tới video chiếu lại buổi phát sóng trực tiếp, cô cháu gái vội vàng nhìn lướt qua tóm tắt nội dung, chỉ mới nhìn thôi đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Suýt chút nữa thì Tiểu Quýt đã thật sự không về được.
Cháu gái ngẩng đầu một cái, bà Hoàng ôm Tiểu Quýt nửa ngày, vừa buông ra đã chống gậy đi ra ngoài.
Mèo Tiểu Quýt vểnh cái đuôi lên đuổi theo bà ấy, chú mèo nhỏ gầy đi rất nhiều, bộ lông cũng rối tung. Nó đi bên cạnh bà nội hoàn toàn giống như trước đây, giống đang tản bộ về nhà như bình thường.
Ông Hoàng chắp tay sau lưng đứng ở phía sau, vẻ mặt hơi có chút hoài niệm. Bà ấy nhìn cháu gái đang ngơ ngẩn, võ võ bờ vai của cô ấy: "Có phải cảm thấy nhìn quen mắt hay không? Khi cháu còn học ở nhà trẻ, mỗi ngày bà cháu đón cháu đi học rồi tan học cũng là như thế này. Khi đó cháu giống như Tiểu Quýt vậy, suốt ngày bám theo bà nội đi ra ngoài tản bộ, nhảy múa ở quảng trường đấy."
Hốc mắt cháu gái nóng lên, đột nhiên cô ấy hiểu được vì sao bà nội lại chỉ cần Tiểu Quýt.
Thật sự không giống một con mèo ôm bừa tới.
Bà nội quan tâm cô ấy, cũng quan tâm đến tên nhóc cô ấy mang về. Tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng Tiểu Quýt cũng là cháu trai của bà nội rồi.
Cháu gái giơ tay lên, mở máy ảnh lên chụp, chụp hai cái bóng lưng một lớn một nhỏ dưới bóng đêm. Đèn lồng của cửa hàng Quán ăn khuya màu vàng ấm ấp, chiếu sáng con đường phía trước, vừa ấm áp lại vừa hài hòa.
Bà lão tóc trắng xóa và chú mèo thông minh tinh nghịch cùng nhau đi trên đường đi vê nhà, một người chậm rãi đi đến đoạn đường cuối cùng của đời người, một con thú chậm rãi lớn lên.
Cháu gái đăng ảnh chụp lên tài khoản của mình, trả lời những câu hỏi thăm của mọi người.
[Hình ảnh] Tiểu Quýt đã về nhà.
"Về nhà thôi." Bà Hoàng chợt phát hiện người nhà đi theo, bà ấy quay đầu gọi bọn họ.
Ông Hoàng cười ha hả đi qua: "Đến đây"
Cả nhà bà Hoàng cuối cùng cũng có thể về nhà ngủ ngon giấc, Diệp Tuyền lau thông báo "Bà chủ không có ở đây" trên bảng đen, đổi thành thực đơn mới của Quán ăn khuya.
Trước khi đi cô đã ướp gia vị một ít đùi gà thịt mới, đến tối thì vừa vặn, một hộp gà xé tay được bày ra, rải hạt vừng cùng đậu phộng giã nát lên, lại giội thêm một chút dâu nóng, kết quả mùi hương hoàn toàn bị kích thích, bay ra đường phố Hỉ Lạc.
Các thực khách tiếc nuối rời đi là do không được ăn, các công nhân vừa tan tâm trở về lại ăn đầy dưa, vừa tiếc nuối vì Cửa hàng Quán ăn khuya không mở cửa, vừa nghĩ tới ăn cái gì để bớt đói, thì họ đã ngạc nhiên nhìn thấy Cửa hàng Quán ăn khuya mở lại thực đơn ban đêm.
Cửa hàng Quán ăn khuya vừa mở bán lại, các thực khách đã nhanh chóng nhiều hơn: "Nguyên liệu những nơi khác cũng không biết là cái gì, tôi cũng không dám ăn, cũng may là bà chủ Diệp về đây rồi! Nếu không thì tôi sợ sẽ c.h.ế.t đói vì không có cơm ăn mất!
Đại Kim, An An và Du Tố Tố chạy khắp phòng để đưa đồ ăn, Diệp Tuyền đưa ra mười đĩa gà xé cùng gà chảy nước miếng. Lúc rảnh rỗi, cô gọi video cho Lục Thiếu Chương.
Ở Núi Bạch Vân, bên giếng trấn quỷ, trên chiếc bàn nhỏ mà lúc trước lão Thiên Sư chiếm để ăn cơm có để một hộp thức ăn ngoài, bên ngoài in ba chữ "Cửa hàng Quán ăn khuya" đơn giản.
Trong hộp có mấy miếng ớt xanh đỏ cắt khoanh, còn có mấy miếng gà xé phay nhiễm màu sắc của quả ớt đã trở nên hơi hồng cam. Từ khi Thanh Tĩnh mang hộp cơm về núi, đến bây giờ thật sự đã ăn một giờ, còn chưa ăn cơm xong.
Đồ ăn đã nguội, nhưng cũng có một loại hương vị khác. Nóng thì ăn thấy vị hương tê cay tươi, lạnh thì có cảm giác ăn gà xé phay giống như ăn thịt thỏ lạnh.
Nếu có người ở bên cạnh, tất nhiên sẽ ngạc nhiên vì tư thế câm đũa của Lục Thiếu Chương rất có phong thái của cầm kiếm, nhưng nhìn kỹ thì tốc độ hạ đũa xuống của anh ta càng ngày càng chậm, mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở khả nghi. Điện thoại di động vang lên, Lục Thiếu Chương nhìn đồ trước mặt ăn, dùng lại một cái chớp mắt, sau đó vẫn nhấn kết nối.
Màn hình sáng lên, đối diện với ánh trăng trong sáng, đèn đuốc sáng trưng của Cửa hàng Quán ăn khuya có chút tối.
Dưới ánh trăng, màu trắng của mái tóc Kiếm Linh càng thêm rõ ràng, giống như biết phát sáng vậy, chỉ là rất tối tăm. Diệp Tuyền liếc mắt thì thấy ngay, trên gương mặt như ngọc của Lục Thiếu Chương có một tâng mồ hôi bao phủ, chóp mũi hồng hồng.
Tiên nhân lạnh lùng ngày thường cao cao xa xôi, giờ phút này lại giống như bị rơi xuống trần thế, giống như bị cái gì bắt nạt vậy.
Diệp Tuyền không khỏi nhớ tới trong nhiệm vụ vô hạn tận thế, có đôi khi Kiếm Linh dần dần có thể nói chuyện bị cô trêu chọc chế nhạo quá ác ý. Anh ta không muốn để ý đến cô, nhưng lần tiếp theo khi cô cần thì kiếm lại xuất hiện, sau khi vượt qua được nguy hiểm thì mới gọi cho cô một tiếng, chủ động chịu thua, đầu hàng.
Khi đó nếu như anh ta có được cơ thể thật, có lẽ cũng có thể nhìn cô như vậy.
Lục Thiếu Chương không hỏi Tiểu Quýt như thế nào, kết quả quẻ tượng đã rất rõ ràng, Diệp Tuyền làm việc không cần anh ta phải hỏi nhiều nữa.
Anh ta thấy Diệp Tuyền chậm chạp không nói lời nào, liếc mắt nhìn gà xé phay đằng sau màn hình vẫn chưa ăn xong: "Gà xé phay rất, ừm... Ăn rất ngon."
Vừa mở miệng, miệng đầy vị cay như kiến gió đốt bốc cháy. Kiếm Linh sắc bén vô cùng vẫn không thể thích nghi được với cảm giác của thế giới thì hóa thành cơ thể người, ý cay xa lạ giống như là đau đớn, lại có chút không giống, anh ta bị cay đến nỗi không nhịn được mà hít hà.
Hít một hơi lại e sợ, trong chốc lát Lục Thiếu Chương xấu hổ đến nỗi lỗ tai đỏ lên.
"Quá cay?" Diệp Tuyền nín cười hỏi.
Hình ảnh này vui vẻ, cô muốn nhìn rất lâu.
Lúc trước thứ mà Kiếm Linh "ăn" chính là kim loại đồng thiếc, trong vô hạn tận thế cô gần như không có cách nào ăn một bữa cơm thật ngon, đừng nói đến việc để Kiếm Linh nhìn xem nghiêm túc ăn cơm là như thế nào.
Không rõ là sau khi Kiếm Linh hóa thành người có cảm giác thế nào, Diệp Tuyên xào một phần gà xé phay, khi mới múc ra khỏi nồi chỉ hơi cay, càng ăn lâu càng cay, cho thêm quả ớt vào thì càng cay.
"Ăn rất ngon." Lục Thiếu Chương không muốn nhìn màn hình, anh ta chỉ bình tĩnh nhìn Diệp Tuyền trên màn ảnh.
Vị cay kì dị giống một mồi lửa, đốt cháy toàn thân anh ta, không thích nghi được nhiều, nhưng lại có chút muốn tiếp tục ăn.
Lục Thiếu Chương nói câu nào thì cũng không nhịn được mà hít hà, cay đến nỗi trong mắt anh ta ngấn lệ, lại muốn tự mình chịu đựng. Diệp Tuyền nhìn một hồi, phát hiện anh ta không uống nước, rất nhanh cô đã hiểu ra vấn đề quan trọng.
Cây kiếm đầy tiên trong tay Tổ Thiên Sư, truyên thừa hơn sáu mươi sư thúc tổ thay mặt ngàn năm Kiếm Linh thay đổi. Khi nó vừa mới xuất hiện, giống như tiên nhân giáng thế, các đạo sĩ vừa tôn kính vừa Sợ hãi. Ai mà ngờ được, tiên nhân lạnh lùng cũng sẽ không ăn được cay, bị cay đến nỗi chóp mũi hồng hồng, tủi thân đây? Hoặc là có ai lại cảm thấy anh ta không biết giảm độ cay đi như thế nào đây?
Lại tưởng tượng, quả ớt được đưa vào trong nước cũng mới qua mấy trăm năm, được đưa vào sách dạy nấu ăn của các đạo sĩ cũng chưa được quá lâu. Sau này linh khí ngày càng xuống dốc, Kiếm Linh dần dân ngủ say, thậm chí không chắc chắn là từng thấy quả ớt. Bị cay đến không biết làm sao cũng rất bình thường.
Tiểu Quýt nhảy lên trên đầu gối bà Hoàng, meo meo đáp lại một tiếng.
Tuy là gầy và bẩn, nhưng liếc nhìn tinh thân năng lượng của nó một chút là có thể khiến người ta nhận ra.
"Về nhà rồi, về nhà là tốt rồi. Bà nội mang con về nhà, đừng sợ nhé." Bà Hoàng sờ đầu con mèo, nhẹ giọng dỗ dành.
Con mèo đáp một tiếng, chậm rãi trở nên hiền hòa, âm thanh ríu rít nũng nịu cũng phát ra.
Bà Hoàng ôm Tiểu Miêu, hai mắt mở to, dỗ dành một hồi lấy lại tinh thần, bà lôi cầm lấy chân mèo, lắc lắc đệm thịt của bàn chân nó về phía Diệp Tuyền: "Tiểu Quýt của chúng ta đã cảm ơn bà chủ Diệp chưa? Cảm ơn bà chủ Diệp nhé."
Tiểu Quýt meo một tiếng, móng vuốt bị nắm chặt lắc lắc giống như con mèo thần tài, đệm thịt múp míp mở ra thành một bông hoa nhỏ. Nhìn sự thân quen của bà nội và con mèo nhỏ, cháu gái bà Hoàng biết ngay đây không phải là một con mèo mới được ôm bừa tới.
Nhưng khu vực này lớn như vậy, làm sao có thể tìm con mèo được một cách chính xác? Chẳng lẽ là xem bói thật sự có thể bói ra được vị trí?
Cháu gái chân chờ, quay đầu nhìn Diệp Tuyền: "Chuyện này... Xin cảm ơn bà chủ Diệp đã giúp bà nội của tôi tìm mèo, tôi nên trả bao nhiêu tiền công?”
"Tùy cô." Diệp Tuyền đút hai tay vào túi, tựa vào bên cạnh quầy, nhìn Tiểu Quýt và bà Hoàng chơi đùa với nhau một hồi. Cô uể oải vẫy vẫy tay, sau đó đi vào bếp.
"Cho một ít là được. Trước kia thường đều chỉ thu hai trăm, còn muốn cho thêm thì có thể tặng thêm." Du Tố Tố nhận ra cháu gái bà Hoàng có rất nhiều thắc mắc, bà chủ lười nói nhiêu, nên cô ấy nhận nhiệm vụ giải thích.
Du Tố Tố chỉ vào máy tính bảng: "Tiểu Quýt nhà cô nổi tiếng rồi. Toàn bộ quá trình bà chủ tìm mèo, cô có thể tìm kiếm trên internet."
Tiểu Quýt nổi tiếng rôi? Cháu gái sững sờ.
Cô ấy vội vàng an ủi bà nội, vốn còn chưa rảnh mà xem tin tức trên mạng.
Vừa mới mở ra, mắt cô ấy đã mở to như muốn nổ tung, có rất nhiều người quen tag cô ấy vào. Tìm kiếm trên hotsearch về mèo Tiểu Quýt có phải là nhà cô ấy hay không, đã về nhà hay chưa.
Không để ý tới video chiếu lại buổi phát sóng trực tiếp, cô cháu gái vội vàng nhìn lướt qua tóm tắt nội dung, chỉ mới nhìn thôi đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Suýt chút nữa thì Tiểu Quýt đã thật sự không về được.
Cháu gái ngẩng đầu một cái, bà Hoàng ôm Tiểu Quýt nửa ngày, vừa buông ra đã chống gậy đi ra ngoài.
Mèo Tiểu Quýt vểnh cái đuôi lên đuổi theo bà ấy, chú mèo nhỏ gầy đi rất nhiều, bộ lông cũng rối tung. Nó đi bên cạnh bà nội hoàn toàn giống như trước đây, giống đang tản bộ về nhà như bình thường.
Ông Hoàng chắp tay sau lưng đứng ở phía sau, vẻ mặt hơi có chút hoài niệm. Bà ấy nhìn cháu gái đang ngơ ngẩn, võ võ bờ vai của cô ấy: "Có phải cảm thấy nhìn quen mắt hay không? Khi cháu còn học ở nhà trẻ, mỗi ngày bà cháu đón cháu đi học rồi tan học cũng là như thế này. Khi đó cháu giống như Tiểu Quýt vậy, suốt ngày bám theo bà nội đi ra ngoài tản bộ, nhảy múa ở quảng trường đấy."
Hốc mắt cháu gái nóng lên, đột nhiên cô ấy hiểu được vì sao bà nội lại chỉ cần Tiểu Quýt.
Thật sự không giống một con mèo ôm bừa tới.
Bà nội quan tâm cô ấy, cũng quan tâm đến tên nhóc cô ấy mang về. Tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng Tiểu Quýt cũng là cháu trai của bà nội rồi.
Cháu gái giơ tay lên, mở máy ảnh lên chụp, chụp hai cái bóng lưng một lớn một nhỏ dưới bóng đêm. Đèn lồng của cửa hàng Quán ăn khuya màu vàng ấm ấp, chiếu sáng con đường phía trước, vừa ấm áp lại vừa hài hòa.
Bà lão tóc trắng xóa và chú mèo thông minh tinh nghịch cùng nhau đi trên đường đi vê nhà, một người chậm rãi đi đến đoạn đường cuối cùng của đời người, một con thú chậm rãi lớn lên.
Cháu gái đăng ảnh chụp lên tài khoản của mình, trả lời những câu hỏi thăm của mọi người.
[Hình ảnh] Tiểu Quýt đã về nhà.
"Về nhà thôi." Bà Hoàng chợt phát hiện người nhà đi theo, bà ấy quay đầu gọi bọn họ.
Ông Hoàng cười ha hả đi qua: "Đến đây"
Cả nhà bà Hoàng cuối cùng cũng có thể về nhà ngủ ngon giấc, Diệp Tuyền lau thông báo "Bà chủ không có ở đây" trên bảng đen, đổi thành thực đơn mới của Quán ăn khuya.
Trước khi đi cô đã ướp gia vị một ít đùi gà thịt mới, đến tối thì vừa vặn, một hộp gà xé tay được bày ra, rải hạt vừng cùng đậu phộng giã nát lên, lại giội thêm một chút dâu nóng, kết quả mùi hương hoàn toàn bị kích thích, bay ra đường phố Hỉ Lạc.
Các thực khách tiếc nuối rời đi là do không được ăn, các công nhân vừa tan tâm trở về lại ăn đầy dưa, vừa tiếc nuối vì Cửa hàng Quán ăn khuya không mở cửa, vừa nghĩ tới ăn cái gì để bớt đói, thì họ đã ngạc nhiên nhìn thấy Cửa hàng Quán ăn khuya mở lại thực đơn ban đêm.
Cửa hàng Quán ăn khuya vừa mở bán lại, các thực khách đã nhanh chóng nhiều hơn: "Nguyên liệu những nơi khác cũng không biết là cái gì, tôi cũng không dám ăn, cũng may là bà chủ Diệp về đây rồi! Nếu không thì tôi sợ sẽ c.h.ế.t đói vì không có cơm ăn mất!
Đại Kim, An An và Du Tố Tố chạy khắp phòng để đưa đồ ăn, Diệp Tuyền đưa ra mười đĩa gà xé cùng gà chảy nước miếng. Lúc rảnh rỗi, cô gọi video cho Lục Thiếu Chương.
Ở Núi Bạch Vân, bên giếng trấn quỷ, trên chiếc bàn nhỏ mà lúc trước lão Thiên Sư chiếm để ăn cơm có để một hộp thức ăn ngoài, bên ngoài in ba chữ "Cửa hàng Quán ăn khuya" đơn giản.
Trong hộp có mấy miếng ớt xanh đỏ cắt khoanh, còn có mấy miếng gà xé phay nhiễm màu sắc của quả ớt đã trở nên hơi hồng cam. Từ khi Thanh Tĩnh mang hộp cơm về núi, đến bây giờ thật sự đã ăn một giờ, còn chưa ăn cơm xong.
Đồ ăn đã nguội, nhưng cũng có một loại hương vị khác. Nóng thì ăn thấy vị hương tê cay tươi, lạnh thì có cảm giác ăn gà xé phay giống như ăn thịt thỏ lạnh.
Nếu có người ở bên cạnh, tất nhiên sẽ ngạc nhiên vì tư thế câm đũa của Lục Thiếu Chương rất có phong thái của cầm kiếm, nhưng nhìn kỹ thì tốc độ hạ đũa xuống của anh ta càng ngày càng chậm, mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở khả nghi. Điện thoại di động vang lên, Lục Thiếu Chương nhìn đồ trước mặt ăn, dùng lại một cái chớp mắt, sau đó vẫn nhấn kết nối.
Màn hình sáng lên, đối diện với ánh trăng trong sáng, đèn đuốc sáng trưng của Cửa hàng Quán ăn khuya có chút tối.
Dưới ánh trăng, màu trắng của mái tóc Kiếm Linh càng thêm rõ ràng, giống như biết phát sáng vậy, chỉ là rất tối tăm. Diệp Tuyền liếc mắt thì thấy ngay, trên gương mặt như ngọc của Lục Thiếu Chương có một tâng mồ hôi bao phủ, chóp mũi hồng hồng.
Tiên nhân lạnh lùng ngày thường cao cao xa xôi, giờ phút này lại giống như bị rơi xuống trần thế, giống như bị cái gì bắt nạt vậy.
Diệp Tuyền không khỏi nhớ tới trong nhiệm vụ vô hạn tận thế, có đôi khi Kiếm Linh dần dần có thể nói chuyện bị cô trêu chọc chế nhạo quá ác ý. Anh ta không muốn để ý đến cô, nhưng lần tiếp theo khi cô cần thì kiếm lại xuất hiện, sau khi vượt qua được nguy hiểm thì mới gọi cho cô một tiếng, chủ động chịu thua, đầu hàng.
Khi đó nếu như anh ta có được cơ thể thật, có lẽ cũng có thể nhìn cô như vậy.
Lục Thiếu Chương không hỏi Tiểu Quýt như thế nào, kết quả quẻ tượng đã rất rõ ràng, Diệp Tuyền làm việc không cần anh ta phải hỏi nhiều nữa.
Anh ta thấy Diệp Tuyền chậm chạp không nói lời nào, liếc mắt nhìn gà xé phay đằng sau màn hình vẫn chưa ăn xong: "Gà xé phay rất, ừm... Ăn rất ngon."
Vừa mở miệng, miệng đầy vị cay như kiến gió đốt bốc cháy. Kiếm Linh sắc bén vô cùng vẫn không thể thích nghi được với cảm giác của thế giới thì hóa thành cơ thể người, ý cay xa lạ giống như là đau đớn, lại có chút không giống, anh ta bị cay đến nỗi không nhịn được mà hít hà.
Hít một hơi lại e sợ, trong chốc lát Lục Thiếu Chương xấu hổ đến nỗi lỗ tai đỏ lên.
"Quá cay?" Diệp Tuyền nín cười hỏi.
Hình ảnh này vui vẻ, cô muốn nhìn rất lâu.
Lúc trước thứ mà Kiếm Linh "ăn" chính là kim loại đồng thiếc, trong vô hạn tận thế cô gần như không có cách nào ăn một bữa cơm thật ngon, đừng nói đến việc để Kiếm Linh nhìn xem nghiêm túc ăn cơm là như thế nào.
Không rõ là sau khi Kiếm Linh hóa thành người có cảm giác thế nào, Diệp Tuyên xào một phần gà xé phay, khi mới múc ra khỏi nồi chỉ hơi cay, càng ăn lâu càng cay, cho thêm quả ớt vào thì càng cay.
"Ăn rất ngon." Lục Thiếu Chương không muốn nhìn màn hình, anh ta chỉ bình tĩnh nhìn Diệp Tuyền trên màn ảnh.
Vị cay kì dị giống một mồi lửa, đốt cháy toàn thân anh ta, không thích nghi được nhiều, nhưng lại có chút muốn tiếp tục ăn.
Lục Thiếu Chương nói câu nào thì cũng không nhịn được mà hít hà, cay đến nỗi trong mắt anh ta ngấn lệ, lại muốn tự mình chịu đựng. Diệp Tuyền nhìn một hồi, phát hiện anh ta không uống nước, rất nhanh cô đã hiểu ra vấn đề quan trọng.
Cây kiếm đầy tiên trong tay Tổ Thiên Sư, truyên thừa hơn sáu mươi sư thúc tổ thay mặt ngàn năm Kiếm Linh thay đổi. Khi nó vừa mới xuất hiện, giống như tiên nhân giáng thế, các đạo sĩ vừa tôn kính vừa Sợ hãi. Ai mà ngờ được, tiên nhân lạnh lùng cũng sẽ không ăn được cay, bị cay đến nỗi chóp mũi hồng hồng, tủi thân đây? Hoặc là có ai lại cảm thấy anh ta không biết giảm độ cay đi như thế nào đây?
Lại tưởng tượng, quả ớt được đưa vào trong nước cũng mới qua mấy trăm năm, được đưa vào sách dạy nấu ăn của các đạo sĩ cũng chưa được quá lâu. Sau này linh khí ngày càng xuống dốc, Kiếm Linh dần dân ngủ say, thậm chí không chắc chắn là từng thấy quả ớt. Bị cay đến không biết làm sao cũng rất bình thường.