Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 168
Lượt xem: 4
Diệp Tuyền võ vỗ phía sau lưng Đại Kim: "Đại Kim cũng có thể giúp một tay."
"Gâu!" Đại Kim ngoắc ngoắc cái đuôi, đi đến phía trước, sủa vài tiếng về phía trước, đám chó mèo chậm rãi xếp thành một đội lớn, tách ra đi đến chỗ Đinh Hinh và nhân viên cửa hàng.
"Còn phải xếp hàng làm kiểm tra, hãy ngoan ngoãn nhé." Định Hinh không nhịn được sự chua xót của cái mũi, kiên trì khen chúng nó.
Hiện trường hỗn loạn nhanh chóng vô cùng trật tự, chia ra một cảnh sát bắt đầu chụp ảnh ghi chép bảng danh sách chó mèo, hoàn thành kiểm tra đăng ký từng con. Từ trạng thái chó mèo và tin tức báo cảnh sát, có rất nhiều con đều là thú cưng, cảnh sát vẫn phải chuẩn bị kỹ càng, chờ khi chủ nhân tìm đến thì thẩm tra đối chiếu rồi giao cho bọn họ.
Đinh Hinh nhặt cái bình rơi trên mặt đất lên, vốn cho rằng là thức ăn, muốn cầm ra để dụ chó mèo bình tĩnh lại một chút. Nhưng mà vừa mở ra, nhóm động vật nhanh chóng cuống lên.
Đinh Hinh trong nháy mắt ý thức được không đúng, Thuốc kích thích ăn uống? Cho nhiều thuốc kích thích ăn uống như vậy là muốn làm gì?"
Đinh Hinh vội vàng vặn đóng bình lại, phối hợp với sự giúp đỡ của Đại Kim, trực tiếp kiểm tra thuốc kích thích ăn uống.
Cô ấy đến gần chiếc lồng ở nơi hẻo lánh mà các công nhân viên viện cứu trợ cố gắng che chắn không cho cô tới gân. Vừa mở ra, Đinh Hinh đang mơ hồ không yên lòng cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Có con mèo gầy lạ thường, toàn bộ đều là nhờ lông chống đỡ nên nhìn cũng không tệ lắm. Có con mèo sinh đẻ xong lại không được chăm sóc, nó suy yếu nằm ở trong góc của chiếc lồng Còn có con có vết thương lộ ra ngoài, tỏa ra mùi hôi thối.
Lúc trước chúng nó đều e ngại tiếp xúc với người khác, lúc đi ra được nhân viên viện cứu trợ nắm phần gáy, không nhúc nhích.
Vạch lông ra một chút, thậm chí Đinh Hinh còn nhìn thấy được lỗ kim trên cơ thể gầy yếu của con mèo.
Đinh Hinh nhanh chóng hiểu ra. Có đôi khi thú cưng làm giải phẫu cần truyền máu, nhưng chó mèo không có ngân hàng m.á.u giống loài người, chỉ có thể tìm người mua m.á.u hoặc là xin giúp đỡ quyên góp máu, giá cả rất cao. Chó mèo ở nơi này, chỉ sợ không ít con đều bị xem như là bao máu.
Chó mèo bày ở ngoài sáng bên trong lồng còn như vậy, trên cơ thể chó mèo chạy từ đằng sau đến thì càng thêm thê thảm. Có rất ít con còn có tinh thân tốt như Tiểu Quý.
Trong nhà mình cũng có nuôi, Đinh Hinh nhìn thấy vậy thì tức giận đến nỗi toàn thân phát run, cô ấy rơi nước mắt: "Các người không phải người!"
Nhóm động vật nhỏ bị bôi thuốc đột nhiên bị tiếng mắng dọa sợ phát run lên, chú mèo nhỏ vốn đang đến gần trong nháy mắt vội trốn ra đằng sau, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ cùng với đôi mắt to tròn đen láy nhìn cô ấy.
Đinh Hinh vội vàng nói xin lỗi, hít sâu để khôi phục tâm trạng. Bỗng nhiên, trên tay nóng lên.
Chú chó lớn bị đánh cho tàn phế, chân vừa thoa thuốc đã l.i.ế.m sạch nước mắt trên mu bàn tay cô ấy.
Đinh Hinh che miệng lại, suýt chút nữa òa khóc. Một nửa nhà kho đã quay lại trật tự, các cảnh sát vừa còng những nhân viên của viện cứu trợ lại, vừa nhìn lại phía sau. Khung cảnh hỗn độn ở phía sau nhà kho trong nháy mắt làm cho bọn họ tiến vào trong tình trạng báo động.
Trên tường treo từng bộ lông xù, bộ lông sắc sỡ của những con thú nhỏ bị cắt đứt ở những bộ phận khác, chợt nhìn giống như da thỏ.
Máy tính, camera, những chiếc lồng và mặt bàn dính đầy máu... Còn có thịt xiên đã đông lạnh xong ở nơi xử lý da lông. Mùi hôi thối đập vào mặt, bất kỳ người nào nhìn thấy đều sẽ nhận ra được nơi này đang làm cái gì.
Biểu tượng tin nhắn trong máy tính đang lóe lên, ấn mở ra xem, mười có hơn mười nhóm chat xuất hiện trên màn hình.
Nhóm thể hiện tình yêu với động vật nhỏ và nhóm yêu thích m.á.u me đều cùng ở một chỗ, vô cùng hoang đường.
Mở máy vi tính lên, bên trên có video Tam Hoa, Đại Mạo, chó cot nhỏ cùng các loại biệt danh khác, tiếng tru lên hoảng sợ cùng âm thanh cười ha ha truyền đến. Thoạt nhìn, âm thanh tương tác của những người kêu gọi quà nghe giống như một buổi phát sóng trực tiếp sôi động.
"Mẹ nó, cái quái gì vậy!"
Một viên cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được mắng một tiếng, có chút không nhìn được, khung cảnh ngược đãi m.á.u me này thật là khiến người buồn nôn khó chịu.
Đột nhiên anh ta đã hiểu vì cái gì mà nghe nói là người ngược đãi động vật, một ngày nào đó sẽ thăng cấp thành bạo lực, là phần tử tiềm ẩn nguy hiểm.
Nhất là video mở đầu lớn nhất, phần lớn quay chụp chính là nhóm động vật nhỏ đi theo bên người chủ nhân, khi đi trên đường rất có tinh thần, dáng vẻ đáng yêu. Mọi người đều yêu thích những thứ tốt đẹp, vừa có chút hảo cảm, một giây sau đã bị phá hủy hoàn toàn vì tiếng cười giống như ma quỷ. Chỉ cần là người còn có tính người thì sẽ không chấp nhận nổi những thứ này.
Cảnh sát nhanh chóng xem xong từng cái, hâu như không cần thẩm vấn, tin tức trong máy vi tính đã đầy đủ để bọn họ giam giữ mấy ngày. Nhưng mà xem bọn họ kêu thảm như vậy, chỉ sợ vẫn phải đưa bệnh viện trước, có thể ngồi yên ổn ở cục cảnh sát hay không cũng không biết được.
Nhìn lại, còng xong mấy người đàn ông của viện cứu trợ, sau khi họ bị cảnh sát còng lại, vậy mà đều không kêu rên.
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy, không khỏi nhớ tới bình luận mình nhìn thấy khi đi ngang qua màn ảnh phát sóng trực tiếp.
Sẽ không phải là giả vờ diễn kịch đấy chứ?
Nhưng mà nên đưa bệnh viện thì vẫn nên đưa, tránh cho bị nói là cảnh sát ra tay ác độc, khó tránh khỏi để làm cho người ta có chút buồn phiền.
"Bọn họ được lợi rôi!" Cảnh sát trẻ tuổi chán ghét vụng trộm nhổ một cái.
Nhưng chỉ yên tĩnh được một cái chớp mắt, tiếng kêu rên lại vang lên rất nhanh, đám đàn ông thật vất vả bị kéo lên lại ôm đầu ngồi xổm xuống, cả đám đều ngã xuống đất lăn lộn.
"Không đau? Không thấy... Lại tới, chúng nó lại tới rồi..." Gương mặt mọi người Viện cứu trợ vặn vẹo, giống như thật sự phát điên nên nói năng lảm nhảm, rất nhanh bọn họ cũng phát hiện ra mối liên hệ giữa đau và không đau.
"Làm cái gì thế? Đứng lên!" Các cảnh sát tức giận đi qua kéo người đứng dậy, vừa đi qua đã bị nhân viên viện cứu trợ gắt gao giữ chặt ống quần: "Đừng, đừng đi... Đau quá! Cầu xin các người, đừng đi, cảnh sát cứu tôi với!"
Đây là đang làm gì?
Cảnh sát đều bị bọn họ làm cho sửng sốt, còn tưởng rằng muốn gây chuyện. Thử một chút mới phát hiện, hết lần này tới lần khác lúc chỉ có cảnh sát ở bên cạnh bọn họ, bọn họ mới dừng kêu rên, thật sự giống như cảnh sát thành thuốc cứu mạng của những người này.
Cảnh sát bị làm phiền tức giận cười: "Tôi cho các anh biết, làm thế này cũng vô dụng! Cho dù là giả điên giả ngốc, đều phải trở về chịu xét xử!"
"Cứu tôi! Quỷ sợ dương khí, đúng đúng, bắt tôi đi đi! Phán tôi mấy tháng, không không, mấy năm! Để chúng nó đều cút đi!" Một nhân viên của viện cứu trợ có ý chí yếu kém đã không chịu nổi. Anh ta nhớ tới vừa mới nghe thấy các cảnh sát định bắt giữ họ mấy ngày, giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng vậy, bỗng nhiên mở miệng: "Không, không phải nhốt mấy ngày!"
Anh ta hét lớn ra: "Bắt chúng tôi đi! Chúng tôi g.i.ế.c người! Đem nhốt chúng tôi vào đi! Mau cứu tôi, tôi đau quá a..."
Vẻ mặt các cảnh sát thay đổi bất ngờ: "thật?"
Ngược mèo ngược chó và g.i.ế.c người, hoàn toàn không phải chuyện giống nhau.
Bạch Truyền Thiệu bị chó mèo vây quanh nhiều nhất, nhìn chằm chằm, cũng là người cuối cùng bị cảnh sát kéo dậy còng lên tay.
Nghe được nhân viên để lộ bí mật, biểu cảm Bạch Truyền Thiệu biến đổi, trừng mắt dữ tợn.
"Đại ca, đại ca, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chúng nó thật sự sẽ g.i.ế.c tôi!" Nhân viên viện cứu trợ cuống quýt bắt lấy ống tay áo cảnh sát, không dám đối diện với ánh mắt của Bạch Truyền Thiệu.
Cảnh sát trẻ tuổi thường xuyên lên mạng nhìn thấy sự thay đổi kì lạ của bọn họ, đột nhiên nhớ tới sự kiện trước đây trên Internet mắng kẻ đồi bại vài ngày.
Thạch Bân tự mình bò ra cầu xin cảnh sát mang đi, cũng giống như những người này.
Ý lạnh dâng lên, cảnh sát trẻ tuổi nhếch miệng: "Đáng đời!"
Cảnh sát dẫn đội nghe được báo cáo về g.i.ế.c người, lập tức ra hiệu cấp dưới đi đóng phát sóng trực tiếp lại. Vốn chỉ muốn phát sóng trực tiếp để làm chứng cảnh sát không làm người khác bị thương, biểu hiện một chút thái độ thân mật đối với động vật nhỏ để lấy sự hảo cảm của người dân. Nhưng bây giờ liên quan đến án g.i.ế.c người, thì không thể quay chụp nữa.
"Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra vụ án này, cảm ơn người dân đã nhiệt tình cung cấp manh mối báo án, khi nào điều tra ra kết quả sẽ công bố trước tiên."
Cảnh sát lên tiếng chào trước màn ảnh, sau đó tắt phát sóng trực tiếp đi.
Trong miệng nhân viên còn đang không ngừng nói với chính mình: "Mọi người nhìn tất cả video bình thường đến phát chán rồi, lúc bán được tốt nhất cũng là video lúc nhóm động vật bị thương kêu rên... Chó mèo được nuôi rất ngu ngốc, chúng tôi lấy chút thức ăn dụ dỗ để lừa gạt chúng tới. Chắc chắn có rất nhiều chủng loại chó mèo, không phải vậy thì làm sao bán chó nhỏ mèo nhỏ kiếm tiền được? "Mèo hoang chó hoang có nhiều như vậy, cho chúng tôi ăn chút thì có làm sao, chúng tôi làm vậy là giúp cho thành phốt Đây chính là một vụ mua bán không cần vốn, nuôi có thể sinh ra chó nhỏ mèo nhỏ, máu, thịt, da và xương cốt đều có người yêu thích muốn mua, quay video còn có thể kiếm lại một khoản, rất được lời..."
Tuy nói năng hỗn loạn, nhưng tất cả mọi người ở đó đều nghe hiểu bọn họ đang làm cái gì, trong chốc lát đều không rét mà run.
Diệp Tuyền võ vỗ phía sau lưng Đại Kim: "Đại Kim cũng có thể giúp một tay."
"Gâu!" Đại Kim ngoắc ngoắc cái đuôi, đi đến phía trước, sủa vài tiếng về phía trước, đám chó mèo chậm rãi xếp thành một đội lớn, tách ra đi đến chỗ Đinh Hinh và nhân viên cửa hàng.
"Còn phải xếp hàng làm kiểm tra, hãy ngoan ngoãn nhé." Định Hinh không nhịn được sự chua xót của cái mũi, kiên trì khen chúng nó.
Hiện trường hỗn loạn nhanh chóng vô cùng trật tự, chia ra một cảnh sát bắt đầu chụp ảnh ghi chép bảng danh sách chó mèo, hoàn thành kiểm tra đăng ký từng con. Từ trạng thái chó mèo và tin tức báo cảnh sát, có rất nhiều con đều là thú cưng, cảnh sát vẫn phải chuẩn bị kỹ càng, chờ khi chủ nhân tìm đến thì thẩm tra đối chiếu rồi giao cho bọn họ.
Đinh Hinh nhặt cái bình rơi trên mặt đất lên, vốn cho rằng là thức ăn, muốn cầm ra để dụ chó mèo bình tĩnh lại một chút. Nhưng mà vừa mở ra, nhóm động vật nhanh chóng cuống lên.
Đinh Hinh trong nháy mắt ý thức được không đúng, Thuốc kích thích ăn uống? Cho nhiều thuốc kích thích ăn uống như vậy là muốn làm gì?"
Đinh Hinh vội vàng vặn đóng bình lại, phối hợp với sự giúp đỡ của Đại Kim, trực tiếp kiểm tra thuốc kích thích ăn uống.
Cô ấy đến gần chiếc lồng ở nơi hẻo lánh mà các công nhân viên viện cứu trợ cố gắng che chắn không cho cô tới gân. Vừa mở ra, Đinh Hinh đang mơ hồ không yên lòng cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Có con mèo gầy lạ thường, toàn bộ đều là nhờ lông chống đỡ nên nhìn cũng không tệ lắm. Có con mèo sinh đẻ xong lại không được chăm sóc, nó suy yếu nằm ở trong góc của chiếc lồng Còn có con có vết thương lộ ra ngoài, tỏa ra mùi hôi thối.
Lúc trước chúng nó đều e ngại tiếp xúc với người khác, lúc đi ra được nhân viên viện cứu trợ nắm phần gáy, không nhúc nhích.
Vạch lông ra một chút, thậm chí Đinh Hinh còn nhìn thấy được lỗ kim trên cơ thể gầy yếu của con mèo.
Đinh Hinh nhanh chóng hiểu ra. Có đôi khi thú cưng làm giải phẫu cần truyền máu, nhưng chó mèo không có ngân hàng m.á.u giống loài người, chỉ có thể tìm người mua m.á.u hoặc là xin giúp đỡ quyên góp máu, giá cả rất cao. Chó mèo ở nơi này, chỉ sợ không ít con đều bị xem như là bao máu.
Chó mèo bày ở ngoài sáng bên trong lồng còn như vậy, trên cơ thể chó mèo chạy từ đằng sau đến thì càng thêm thê thảm. Có rất ít con còn có tinh thân tốt như Tiểu Quý.
Trong nhà mình cũng có nuôi, Đinh Hinh nhìn thấy vậy thì tức giận đến nỗi toàn thân phát run, cô ấy rơi nước mắt: "Các người không phải người!"
Nhóm động vật nhỏ bị bôi thuốc đột nhiên bị tiếng mắng dọa sợ phát run lên, chú mèo nhỏ vốn đang đến gần trong nháy mắt vội trốn ra đằng sau, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ cùng với đôi mắt to tròn đen láy nhìn cô ấy.
Đinh Hinh vội vàng nói xin lỗi, hít sâu để khôi phục tâm trạng. Bỗng nhiên, trên tay nóng lên.
Chú chó lớn bị đánh cho tàn phế, chân vừa thoa thuốc đã l.i.ế.m sạch nước mắt trên mu bàn tay cô ấy.
Đinh Hinh che miệng lại, suýt chút nữa òa khóc. Một nửa nhà kho đã quay lại trật tự, các cảnh sát vừa còng những nhân viên của viện cứu trợ lại, vừa nhìn lại phía sau. Khung cảnh hỗn độn ở phía sau nhà kho trong nháy mắt làm cho bọn họ tiến vào trong tình trạng báo động.
Trên tường treo từng bộ lông xù, bộ lông sắc sỡ của những con thú nhỏ bị cắt đứt ở những bộ phận khác, chợt nhìn giống như da thỏ.
Máy tính, camera, những chiếc lồng và mặt bàn dính đầy máu... Còn có thịt xiên đã đông lạnh xong ở nơi xử lý da lông. Mùi hôi thối đập vào mặt, bất kỳ người nào nhìn thấy đều sẽ nhận ra được nơi này đang làm cái gì.
Biểu tượng tin nhắn trong máy tính đang lóe lên, ấn mở ra xem, mười có hơn mười nhóm chat xuất hiện trên màn hình.
Nhóm thể hiện tình yêu với động vật nhỏ và nhóm yêu thích m.á.u me đều cùng ở một chỗ, vô cùng hoang đường.
Mở máy vi tính lên, bên trên có video Tam Hoa, Đại Mạo, chó cot nhỏ cùng các loại biệt danh khác, tiếng tru lên hoảng sợ cùng âm thanh cười ha ha truyền đến. Thoạt nhìn, âm thanh tương tác của những người kêu gọi quà nghe giống như một buổi phát sóng trực tiếp sôi động.
"Mẹ nó, cái quái gì vậy!"
Một viên cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được mắng một tiếng, có chút không nhìn được, khung cảnh ngược đãi m.á.u me này thật là khiến người buồn nôn khó chịu.
Đột nhiên anh ta đã hiểu vì cái gì mà nghe nói là người ngược đãi động vật, một ngày nào đó sẽ thăng cấp thành bạo lực, là phần tử tiềm ẩn nguy hiểm.
Nhất là video mở đầu lớn nhất, phần lớn quay chụp chính là nhóm động vật nhỏ đi theo bên người chủ nhân, khi đi trên đường rất có tinh thần, dáng vẻ đáng yêu. Mọi người đều yêu thích những thứ tốt đẹp, vừa có chút hảo cảm, một giây sau đã bị phá hủy hoàn toàn vì tiếng cười giống như ma quỷ. Chỉ cần là người còn có tính người thì sẽ không chấp nhận nổi những thứ này.
Cảnh sát nhanh chóng xem xong từng cái, hâu như không cần thẩm vấn, tin tức trong máy vi tính đã đầy đủ để bọn họ giam giữ mấy ngày. Nhưng mà xem bọn họ kêu thảm như vậy, chỉ sợ vẫn phải đưa bệnh viện trước, có thể ngồi yên ổn ở cục cảnh sát hay không cũng không biết được.
Nhìn lại, còng xong mấy người đàn ông của viện cứu trợ, sau khi họ bị cảnh sát còng lại, vậy mà đều không kêu rên.
Cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy, không khỏi nhớ tới bình luận mình nhìn thấy khi đi ngang qua màn ảnh phát sóng trực tiếp.
Sẽ không phải là giả vờ diễn kịch đấy chứ?
Nhưng mà nên đưa bệnh viện thì vẫn nên đưa, tránh cho bị nói là cảnh sát ra tay ác độc, khó tránh khỏi để làm cho người ta có chút buồn phiền.
"Bọn họ được lợi rôi!" Cảnh sát trẻ tuổi chán ghét vụng trộm nhổ một cái.
Nhưng chỉ yên tĩnh được một cái chớp mắt, tiếng kêu rên lại vang lên rất nhanh, đám đàn ông thật vất vả bị kéo lên lại ôm đầu ngồi xổm xuống, cả đám đều ngã xuống đất lăn lộn.
"Không đau? Không thấy... Lại tới, chúng nó lại tới rồi..." Gương mặt mọi người Viện cứu trợ vặn vẹo, giống như thật sự phát điên nên nói năng lảm nhảm, rất nhanh bọn họ cũng phát hiện ra mối liên hệ giữa đau và không đau.
"Làm cái gì thế? Đứng lên!" Các cảnh sát tức giận đi qua kéo người đứng dậy, vừa đi qua đã bị nhân viên viện cứu trợ gắt gao giữ chặt ống quần: "Đừng, đừng đi... Đau quá! Cầu xin các người, đừng đi, cảnh sát cứu tôi với!"
Đây là đang làm gì?
Cảnh sát đều bị bọn họ làm cho sửng sốt, còn tưởng rằng muốn gây chuyện. Thử một chút mới phát hiện, hết lần này tới lần khác lúc chỉ có cảnh sát ở bên cạnh bọn họ, bọn họ mới dừng kêu rên, thật sự giống như cảnh sát thành thuốc cứu mạng của những người này.
Cảnh sát bị làm phiền tức giận cười: "Tôi cho các anh biết, làm thế này cũng vô dụng! Cho dù là giả điên giả ngốc, đều phải trở về chịu xét xử!"
"Cứu tôi! Quỷ sợ dương khí, đúng đúng, bắt tôi đi đi! Phán tôi mấy tháng, không không, mấy năm! Để chúng nó đều cút đi!" Một nhân viên của viện cứu trợ có ý chí yếu kém đã không chịu nổi. Anh ta nhớ tới vừa mới nghe thấy các cảnh sát định bắt giữ họ mấy ngày, giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng vậy, bỗng nhiên mở miệng: "Không, không phải nhốt mấy ngày!"
Anh ta hét lớn ra: "Bắt chúng tôi đi! Chúng tôi g.i.ế.c người! Đem nhốt chúng tôi vào đi! Mau cứu tôi, tôi đau quá a..."
Vẻ mặt các cảnh sát thay đổi bất ngờ: "thật?"
Ngược mèo ngược chó và g.i.ế.c người, hoàn toàn không phải chuyện giống nhau.
Bạch Truyền Thiệu bị chó mèo vây quanh nhiều nhất, nhìn chằm chằm, cũng là người cuối cùng bị cảnh sát kéo dậy còng lên tay.
Nghe được nhân viên để lộ bí mật, biểu cảm Bạch Truyền Thiệu biến đổi, trừng mắt dữ tợn.
"Đại ca, đại ca, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chúng nó thật sự sẽ g.i.ế.c tôi!" Nhân viên viện cứu trợ cuống quýt bắt lấy ống tay áo cảnh sát, không dám đối diện với ánh mắt của Bạch Truyền Thiệu.
Cảnh sát trẻ tuổi thường xuyên lên mạng nhìn thấy sự thay đổi kì lạ của bọn họ, đột nhiên nhớ tới sự kiện trước đây trên Internet mắng kẻ đồi bại vài ngày.
Thạch Bân tự mình bò ra cầu xin cảnh sát mang đi, cũng giống như những người này.
Ý lạnh dâng lên, cảnh sát trẻ tuổi nhếch miệng: "Đáng đời!"
Cảnh sát dẫn đội nghe được báo cáo về g.i.ế.c người, lập tức ra hiệu cấp dưới đi đóng phát sóng trực tiếp lại. Vốn chỉ muốn phát sóng trực tiếp để làm chứng cảnh sát không làm người khác bị thương, biểu hiện một chút thái độ thân mật đối với động vật nhỏ để lấy sự hảo cảm của người dân. Nhưng bây giờ liên quan đến án g.i.ế.c người, thì không thể quay chụp nữa.
"Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra vụ án này, cảm ơn người dân đã nhiệt tình cung cấp manh mối báo án, khi nào điều tra ra kết quả sẽ công bố trước tiên."
Cảnh sát lên tiếng chào trước màn ảnh, sau đó tắt phát sóng trực tiếp đi.
Trong miệng nhân viên còn đang không ngừng nói với chính mình: "Mọi người nhìn tất cả video bình thường đến phát chán rồi, lúc bán được tốt nhất cũng là video lúc nhóm động vật bị thương kêu rên... Chó mèo được nuôi rất ngu ngốc, chúng tôi lấy chút thức ăn dụ dỗ để lừa gạt chúng tới. Chắc chắn có rất nhiều chủng loại chó mèo, không phải vậy thì làm sao bán chó nhỏ mèo nhỏ kiếm tiền được? "Mèo hoang chó hoang có nhiều như vậy, cho chúng tôi ăn chút thì có làm sao, chúng tôi làm vậy là giúp cho thành phốt Đây chính là một vụ mua bán không cần vốn, nuôi có thể sinh ra chó nhỏ mèo nhỏ, máu, thịt, da và xương cốt đều có người yêu thích muốn mua, quay video còn có thể kiếm lại một khoản, rất được lời..."
Tuy nói năng hỗn loạn, nhưng tất cả mọi người ở đó đều nghe hiểu bọn họ đang làm cái gì, trong chốc lát đều không rét mà run.