Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 164
Vừa mới chào hỏi xong, phía sau lưng Đinh Hinh thoáng qua thứ gì đó khiến phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên nổ tung.
[II Sau lưng!]
[Mau tránh ra, a a a al]
"Meo ¬
"Meo meo -"
Tiếng mèo kêu thê lương phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ở Miêu Già. Những con mèo lao từ trong các góc ra như thợ săn hoặc những đạn pháo nhỏ, xù lông lao về phía Xuyên Thiêu.
Đó không phải yêu thích mà là vô cùng tức giận.
Những con mèo ở Miêu Già đều được cắt tỉa móng tay gọn gàng. Chúng dùng phần đệm thịt màu hông đáng yêu và răng nanh xông lên. Vừa tới gân đã cào lấy ống quần của anh Xuyên Thiêu, còn ôm lấy giày cắn, thậm chí còn định nhảy lên trên người của anh Xuyến Thiêu".
"Chết tiệt! Đừng cào tôi! Điên rồi à?" Anh Xuyên Thiêu theo bản năng giơ tay lên, nụ cười giản dị lập tức trở thành hung dữ, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy dấu vết.
Anh Xuyên Thiêu kéo xe quay đầu chạy, nhảy ra khỏi rào chắn cách ly khỏi những con mèo bị nhốt ở bên trong: "Đừng đuổi theo, đừng đuổi theo!" Đinh Hinh sau khi bị dọa sợ cũng mau chóng phản ứng lại, cùng với nhân viên cửa hàng dùng lưới ngăn những con mèo đang giơ nanh giơ vuốt lại, rồi kéo những con mèo đang định leo lên rào chắn để thoát ra về. Họ nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ."
Nhìn kỹ, dù là những con mèo nổi tính hiền lành hay kiêu ngạo đều lao ra ngoài.
Nhóm mèo bị cản vẫn không chịu bỏ qua, dù có người quen bên cạnh cũng vẫn vểnh tai lên, thở hổn hển nhìn về phía anh Xuyên Thiêu đe dọa.
Tất cả khách hàng và chủ tiệm đều bị sốc. Những con mèo đáng yêu lại nhanh chóng biến thành hung bạo. Một số người sợ hãi không dám chơi với mèo nữa, vội vàng đòi hoàn tiền rồi bỏ đi.
Đinh Hinh vừa lo an ủi mấy con mèo, vừa yêu cầu nhân viên cửa hàng hoàn tiền lại và cho thêm chút đồ ăn vặt. Cuối cùng sau khi đã bình tĩnh lại, cô ấy càng cảm thấy mệt mỏi hơn sau khi xem những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Chết tiệt, mấy con mèo bị sao vậy? Điên rồi à?]
[Xuyên Thiêu đem gì vào vậy?]
[Không cần vì thịt mà điên cuồng tới vậy chứ? Cũng không phải chưa được ăn, mà dù có giành ăn thì cũng không xông lên toàn bộ như vậy. Ngay cả công chúa mèo nhỏ tính tình tốt nhất cũng xông lên. ]
[Mèo ở Miêu Già đều không sợ người lạ, sao đột nhiên lại điên cuông như vậy? Ngay cả chân ngắn bình thường đều lẩn trốn người, chỉ gần gũi với Hinh Hinh, ngay cả khi cắt móng tay bị chảy m.á.u cũng không tức giận cũng xông lên, lông dựng đứng như sắp nổ tung vẫn nhe răng hung dữ với Xuyên Thiêu. ]
[Nghe nói các con vật đều có linh khí, nhất là mèo, có thể cảm giác được những thứ không tốt... ]
[Này này, fans Hinh Ái có phải hơi quá đáng rồi không? Nếu không phải anh Xuyên Thiêu trốn nhanh thì đã bị cắn rồi, sao lại còn trách người bị hại vậy?] Thứ không tốt...
Đinh Hinh thấy bình luận thì có chút bất an, nhưng thấy thế nào cũng đều là anh Xuyên Thiêu gặp tai bay vạ gió.
Đinh Hinh bất đắc dĩ tìm hộp y tế ra xin lỗi: "Thật ngại quá, không biết vì sao đột nhiên tất cả các chú mèo lại bị kích động như vậy. Anh có bị thương không? Trong tiệm có vắc xin phòng bệnh, nếu bị thương thì bây giờ chúng ta tới bệnh viện chích ngừa uốn ván."
Vốn nghĩ muốn đưa Bách Vị Xuyên Thiêu tới phòng phát sóng trực tiếp, vừa lúc cho thấy sự tương phản giữa người lớn và mèo con, nhưng mấy con mèo không chịu phối hợp, Đinh Hinh cũng không thể cưỡng ép, chỉ có thể chuẩn bị đối mặt với lần hợp tác thất bại này.
"Không sao, tôi trốn nhanh. Chó mèo ở trạm cứu trợ còn hung dữ hơn, cho nên tôi có kinh nghiệm trốn rồi." Anh Xuyên Thiêu nhìn chằm chằm vào đám mèo, cười nói: "Là do tôi, tôi thường g.i.ế.c gà g.i.ế.c cá lại mang tới nhiều thịt như vậy, có lẽ mùi m.á.u tươi đã dọa bọn chúng sợ."
Cũng đúng, mèo vốn nhát gan, mà blogger ẩm thực lại hay g.i.ế.c mổ, có lẽ cảm nhận được sát khí mà con người không cảm giác được nên bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường.
Tâm trạng bất an của Đinh Hinh dần dịu xuống: "Là do tôi không chuẩn bị chu đáo, vậy..."
Anh Xuyên Thiêu nhìn ra cô muốn cự tuyệt, bèn chủ động nói: "Nếu như không thể phát sóng trực tiếp ở quán cà phê, hay là tới trạm cứu trợ của tôi đi? Vừa hay cô mang nhân viên cửa hàng cô tới cùng dạy tôi cách làm cây cho mèo và hỗ trợ chơi với chó mèo ở trạm cứu trợ chút cũng tốt." Anh Xuyên Thiêu hào sảng cười.
"Bên của tôi đều là thú cưng đi lạc hoặc bị vứt bỏ, cũng khá đáng yêu, nếu cô thích thì có thể đem về cho làm việc như mọi người nói cũng được."
Anh Xuyên Thiêu có ý tốt như thế, Đinh Hinh cũng chỉ đành nuốt lời từ chối trở lại vào bụng.
Phòng phát sóng trực tiếp đã mở lên...
Không thể không chiếu gì được? Hơn nữa đúng là cô ấy nên bồi thường anh Xuyên Thiêu một chút, tới trạm cứu trợ giúp đỡ chắc cũng được.
Đinh Hinh rất nhanh đã đồng ý, còn mang theo ít thức ăn mèo, thuốc dưỡng lông tới, còn cùng vận chuyển nguyên liệu làm cây cho mèo lên xe.
Anh Xuyên Thiêu nói chuyện vừa dí dỏm lại hài hước. Phòng phát sóng trực tiếp mở lên, tuy không thấy cảnh nấu ăn cho mèo nhưng nói chuyện trên đường cũng thu hút được rất nhiều fans. Thấy xe càng lúc càng đi xa, Đinh Hinh chưa kịp thấy bất an thì đã thấy có kho hàng sáng đèn, cũng thấy được biển hiệu trạm cứu hộ.
Vừa mới vào trong, Đinh Hinh đã rất ngạc nhiên.
Môi trường ở trạm cứu hộ không khá hơn là bao, dù sao cũng đều là chó mèo lưu lạc, trên người bị thương, bị bệnh rất nhiều, cũng không đẹp. Nhưng trạm cứu trợ của anh Xuyên Thiêu thì không giống vậy.... Mặc dù biết đều là thú cưng bị vứt bỏ hoặc là được nhặt về, nhưng chủng loại chó mèo ở đây có phải hơi nhiều hay không.
Cô thấy chủng loại chó mèo ở đây, kém nhất cũng là bị lai rồi.
Đinh Hinh lắc đầu, đè nén nghi ngờ xuống. Người khác làm cứu trợ, dù tiêu chuẩn là gì thì cũng là cứu được một sinh mệnh. Cô ấy nhìn kỹ, bên trong cũng rất sạch sẽ, có góc chơi đùa, chắc lâu lâu cũng sẽ được thả ra cho chơi.
Nhưng vì để tiện quản lý nên chó mèo đều bị nhốt trong lồng, trông khá mệt mỏi. Thấy người đi vào, chỉ có mấy con ch.ó mèo năng động kêu lên hai tiếng, những con khác đều co ro trốn vào trong góc như rất sợ hãi con người.
Chó mèo bị vứt bỏ, phải lưu lạc nhiều sẽ xuất hiện vấn đề như vậy, ở nhà Đinh Hinh cũng có nhặt được một con mèo như vậy, trông rất đau lòng. Cô ấy nói với người xem một vài câu rồi mang đồ vào trạm cứu trợ, bắt đầu giúp mấy đứa nhỏ trị rận. Sau đó tương tác với camera khi anh Xuyên Thiêu đang chuẩn bị đồ ăn.
Nhân viên cửa hàng và công nhân ở trạm cứu trợ bận rộn chế tạo nhà cây cho mèo. Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thắng xe.
Diệp Tuyền gõ cửa: "Xin chào, nhà tôi bị mất một con mèo, nghe nói bị chỗ này nhặt được, xin hỏi các người có từng thấy không?"
Ảnh chụp trên điện thoại chính là một con mèo vàng cam xinh đẹp.
Xuyên Thiêu mở cửa, nhìn thấy Diệp Tuyền thì ánh mắt lóe lên sự giật mình, cúi đầu xuống nhìn thấy một chú chó vàng có cơ thể to lớn đang ngồi chôm hổm ngoan ngoãn, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
Nhưng anh ta nhìn kỹ, lông trên đuôi chú chó vàng đều có màu trắng, con ngươi dưới ánh đèn vào ban đêm không quá sáng, lộ ra dáng vẻ một chú chó già, sự hứng thú trong mắt nhanh chóng mất đi không ít.
Nghe thấy vấn đề của Diệp Tuyền, Xuyên Thiêu tùy ý nhìn lướt qua ảnh chụp trên điện thoại di động, con ngươi anh ta giật giật, giống là nhớ ra cái gì đó. Nhưng bên ngoài miệng lại chối bỏ luôn: "Chưa gặp qua."
Xuyên Thiêu cười giải thích: "Có thể là có người nào đó nhìn lầm rồi? Nơi này của chúng tôi chỉ cứu trợ chó mèo bị làm mất, vứt bỏ. Sau khi mang mèo hoang đến triển sát xong thì làm phóng sinh, nhưng thường xuyên có người không hiểu rõ ràng, cho rằng chúng tôi thu nhận mọi loại động vật nhỏ. Hay là cô tìm người khác hỏi một chút xem? Chúng tôi đang phát sóng trực tiếp, không cẩn thận để cô lọt vào ống kính sẽ không tốt, muốn quyên góp hoặc là nhận nuôi thì ngày mai có thể tới vào ban ngày."
"Gâu Gâu!" Đại Kim nhìn chằm chằm Xuyên Thiêu kêu to, nhe răng ra, làm thành tư thế uy h.i.ế.p chuẩn bị tấn công.
Con ngươi Xuyên Thiêu co rụt lại, hơi hơi nhấc chân, định đóng cửa lại, nhưng ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Đại Kim có chút quái dị.
Màn hình đang phát sóng trực tiếp màn ảnh quay qua từng con ch.ó mèo, cũng thu âm luôn cả tiếng mở cửa vào.
[Oa người đến cửa là một chị gái có giọng nói thật là dễ nghe! Ca me ra di chuyển đi, để tôi xem một chút có phải là mỹ nữ hay không]
[Móa! Làm tôi sợ muốn chết, nhà kho lúc đầu là một đám thú nhỏ yên tĩnh đáng thương, đột nhiên có chó sủa, thật là hung dữ. ]
[Là "Trăm Vị Xuyên Thiêu" đi mở cửa sao? Tại sao lại cắn về phía anh ta thế... Mèo vừa rồi cũng thế. ]
[Rõ ràng là mèo già không được dạy dỗ tốt, vậy tại sao chó mèo trở lại viện cứu trợ không cắn anh ta? Chị gái kia mang theo chó đến, bị mùi m.á.u hù dọa nên sủa hai tiếng, nhưng cũng không cắn người mà. ] Diệp Tuyền nhẹ nhàng kéo xích một chút, Đại Kim chỉ giả vờ muốn cắn, nó ngoan ngoãn lui sang một bên chân cô, vẫn nhìn chằm chằm vào Xuyên Thiêu.
Từ Xuyên Thiêu đến mấy người nhân viên của viện cứu trợ, trên người họ đều có từng sợi một, đến từ âm khí Quỷ Hồn khác nhau.
Không có ngoại lệ.
Ánh đèn Viện cứu trợ sáng ngời dưới, trên người mấy người họ lại giống như địa ngục.
Chó mèo xinh đẹp đáng yêu biến thành t.h.i t.h.ể bị tàn phá, không có cách nào nói là dễ nhìn được.
[II Sau lưng!]
[Mau tránh ra, a a a al]
"Meo ¬
"Meo meo -"
Tiếng mèo kêu thê lương phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ở Miêu Già. Những con mèo lao từ trong các góc ra như thợ săn hoặc những đạn pháo nhỏ, xù lông lao về phía Xuyên Thiêu.
Đó không phải yêu thích mà là vô cùng tức giận.
Những con mèo ở Miêu Già đều được cắt tỉa móng tay gọn gàng. Chúng dùng phần đệm thịt màu hông đáng yêu và răng nanh xông lên. Vừa tới gân đã cào lấy ống quần của anh Xuyên Thiêu, còn ôm lấy giày cắn, thậm chí còn định nhảy lên trên người của anh Xuyến Thiêu".
"Chết tiệt! Đừng cào tôi! Điên rồi à?" Anh Xuyên Thiêu theo bản năng giơ tay lên, nụ cười giản dị lập tức trở thành hung dữ, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy dấu vết.
Anh Xuyên Thiêu kéo xe quay đầu chạy, nhảy ra khỏi rào chắn cách ly khỏi những con mèo bị nhốt ở bên trong: "Đừng đuổi theo, đừng đuổi theo!" Đinh Hinh sau khi bị dọa sợ cũng mau chóng phản ứng lại, cùng với nhân viên cửa hàng dùng lưới ngăn những con mèo đang giơ nanh giơ vuốt lại, rồi kéo những con mèo đang định leo lên rào chắn để thoát ra về. Họ nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ."
Nhìn kỹ, dù là những con mèo nổi tính hiền lành hay kiêu ngạo đều lao ra ngoài.
Nhóm mèo bị cản vẫn không chịu bỏ qua, dù có người quen bên cạnh cũng vẫn vểnh tai lên, thở hổn hển nhìn về phía anh Xuyên Thiêu đe dọa.
Tất cả khách hàng và chủ tiệm đều bị sốc. Những con mèo đáng yêu lại nhanh chóng biến thành hung bạo. Một số người sợ hãi không dám chơi với mèo nữa, vội vàng đòi hoàn tiền rồi bỏ đi.
Đinh Hinh vừa lo an ủi mấy con mèo, vừa yêu cầu nhân viên cửa hàng hoàn tiền lại và cho thêm chút đồ ăn vặt. Cuối cùng sau khi đã bình tĩnh lại, cô ấy càng cảm thấy mệt mỏi hơn sau khi xem những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Chết tiệt, mấy con mèo bị sao vậy? Điên rồi à?]
[Xuyên Thiêu đem gì vào vậy?]
[Không cần vì thịt mà điên cuồng tới vậy chứ? Cũng không phải chưa được ăn, mà dù có giành ăn thì cũng không xông lên toàn bộ như vậy. Ngay cả công chúa mèo nhỏ tính tình tốt nhất cũng xông lên. ]
[Mèo ở Miêu Già đều không sợ người lạ, sao đột nhiên lại điên cuông như vậy? Ngay cả chân ngắn bình thường đều lẩn trốn người, chỉ gần gũi với Hinh Hinh, ngay cả khi cắt móng tay bị chảy m.á.u cũng không tức giận cũng xông lên, lông dựng đứng như sắp nổ tung vẫn nhe răng hung dữ với Xuyên Thiêu. ]
[Nghe nói các con vật đều có linh khí, nhất là mèo, có thể cảm giác được những thứ không tốt... ]
[Này này, fans Hinh Ái có phải hơi quá đáng rồi không? Nếu không phải anh Xuyên Thiêu trốn nhanh thì đã bị cắn rồi, sao lại còn trách người bị hại vậy?] Thứ không tốt...
Đinh Hinh thấy bình luận thì có chút bất an, nhưng thấy thế nào cũng đều là anh Xuyên Thiêu gặp tai bay vạ gió.
Đinh Hinh bất đắc dĩ tìm hộp y tế ra xin lỗi: "Thật ngại quá, không biết vì sao đột nhiên tất cả các chú mèo lại bị kích động như vậy. Anh có bị thương không? Trong tiệm có vắc xin phòng bệnh, nếu bị thương thì bây giờ chúng ta tới bệnh viện chích ngừa uốn ván."
Vốn nghĩ muốn đưa Bách Vị Xuyên Thiêu tới phòng phát sóng trực tiếp, vừa lúc cho thấy sự tương phản giữa người lớn và mèo con, nhưng mấy con mèo không chịu phối hợp, Đinh Hinh cũng không thể cưỡng ép, chỉ có thể chuẩn bị đối mặt với lần hợp tác thất bại này.
"Không sao, tôi trốn nhanh. Chó mèo ở trạm cứu trợ còn hung dữ hơn, cho nên tôi có kinh nghiệm trốn rồi." Anh Xuyên Thiêu nhìn chằm chằm vào đám mèo, cười nói: "Là do tôi, tôi thường g.i.ế.c gà g.i.ế.c cá lại mang tới nhiều thịt như vậy, có lẽ mùi m.á.u tươi đã dọa bọn chúng sợ."
Cũng đúng, mèo vốn nhát gan, mà blogger ẩm thực lại hay g.i.ế.c mổ, có lẽ cảm nhận được sát khí mà con người không cảm giác được nên bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường.
Tâm trạng bất an của Đinh Hinh dần dịu xuống: "Là do tôi không chuẩn bị chu đáo, vậy..."
Anh Xuyên Thiêu nhìn ra cô muốn cự tuyệt, bèn chủ động nói: "Nếu như không thể phát sóng trực tiếp ở quán cà phê, hay là tới trạm cứu trợ của tôi đi? Vừa hay cô mang nhân viên cửa hàng cô tới cùng dạy tôi cách làm cây cho mèo và hỗ trợ chơi với chó mèo ở trạm cứu trợ chút cũng tốt." Anh Xuyên Thiêu hào sảng cười.
"Bên của tôi đều là thú cưng đi lạc hoặc bị vứt bỏ, cũng khá đáng yêu, nếu cô thích thì có thể đem về cho làm việc như mọi người nói cũng được."
Anh Xuyên Thiêu có ý tốt như thế, Đinh Hinh cũng chỉ đành nuốt lời từ chối trở lại vào bụng.
Phòng phát sóng trực tiếp đã mở lên...
Không thể không chiếu gì được? Hơn nữa đúng là cô ấy nên bồi thường anh Xuyên Thiêu một chút, tới trạm cứu trợ giúp đỡ chắc cũng được.
Đinh Hinh rất nhanh đã đồng ý, còn mang theo ít thức ăn mèo, thuốc dưỡng lông tới, còn cùng vận chuyển nguyên liệu làm cây cho mèo lên xe.
Anh Xuyên Thiêu nói chuyện vừa dí dỏm lại hài hước. Phòng phát sóng trực tiếp mở lên, tuy không thấy cảnh nấu ăn cho mèo nhưng nói chuyện trên đường cũng thu hút được rất nhiều fans. Thấy xe càng lúc càng đi xa, Đinh Hinh chưa kịp thấy bất an thì đã thấy có kho hàng sáng đèn, cũng thấy được biển hiệu trạm cứu hộ.
Vừa mới vào trong, Đinh Hinh đã rất ngạc nhiên.
Môi trường ở trạm cứu hộ không khá hơn là bao, dù sao cũng đều là chó mèo lưu lạc, trên người bị thương, bị bệnh rất nhiều, cũng không đẹp. Nhưng trạm cứu trợ của anh Xuyên Thiêu thì không giống vậy.... Mặc dù biết đều là thú cưng bị vứt bỏ hoặc là được nhặt về, nhưng chủng loại chó mèo ở đây có phải hơi nhiều hay không.
Cô thấy chủng loại chó mèo ở đây, kém nhất cũng là bị lai rồi.
Đinh Hinh lắc đầu, đè nén nghi ngờ xuống. Người khác làm cứu trợ, dù tiêu chuẩn là gì thì cũng là cứu được một sinh mệnh. Cô ấy nhìn kỹ, bên trong cũng rất sạch sẽ, có góc chơi đùa, chắc lâu lâu cũng sẽ được thả ra cho chơi.
Nhưng vì để tiện quản lý nên chó mèo đều bị nhốt trong lồng, trông khá mệt mỏi. Thấy người đi vào, chỉ có mấy con ch.ó mèo năng động kêu lên hai tiếng, những con khác đều co ro trốn vào trong góc như rất sợ hãi con người.
Chó mèo bị vứt bỏ, phải lưu lạc nhiều sẽ xuất hiện vấn đề như vậy, ở nhà Đinh Hinh cũng có nhặt được một con mèo như vậy, trông rất đau lòng. Cô ấy nói với người xem một vài câu rồi mang đồ vào trạm cứu trợ, bắt đầu giúp mấy đứa nhỏ trị rận. Sau đó tương tác với camera khi anh Xuyên Thiêu đang chuẩn bị đồ ăn.
Nhân viên cửa hàng và công nhân ở trạm cứu trợ bận rộn chế tạo nhà cây cho mèo. Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thắng xe.
Diệp Tuyền gõ cửa: "Xin chào, nhà tôi bị mất một con mèo, nghe nói bị chỗ này nhặt được, xin hỏi các người có từng thấy không?"
Ảnh chụp trên điện thoại chính là một con mèo vàng cam xinh đẹp.
Xuyên Thiêu mở cửa, nhìn thấy Diệp Tuyền thì ánh mắt lóe lên sự giật mình, cúi đầu xuống nhìn thấy một chú chó vàng có cơ thể to lớn đang ngồi chôm hổm ngoan ngoãn, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
Nhưng anh ta nhìn kỹ, lông trên đuôi chú chó vàng đều có màu trắng, con ngươi dưới ánh đèn vào ban đêm không quá sáng, lộ ra dáng vẻ một chú chó già, sự hứng thú trong mắt nhanh chóng mất đi không ít.
Nghe thấy vấn đề của Diệp Tuyền, Xuyên Thiêu tùy ý nhìn lướt qua ảnh chụp trên điện thoại di động, con ngươi anh ta giật giật, giống là nhớ ra cái gì đó. Nhưng bên ngoài miệng lại chối bỏ luôn: "Chưa gặp qua."
Xuyên Thiêu cười giải thích: "Có thể là có người nào đó nhìn lầm rồi? Nơi này của chúng tôi chỉ cứu trợ chó mèo bị làm mất, vứt bỏ. Sau khi mang mèo hoang đến triển sát xong thì làm phóng sinh, nhưng thường xuyên có người không hiểu rõ ràng, cho rằng chúng tôi thu nhận mọi loại động vật nhỏ. Hay là cô tìm người khác hỏi một chút xem? Chúng tôi đang phát sóng trực tiếp, không cẩn thận để cô lọt vào ống kính sẽ không tốt, muốn quyên góp hoặc là nhận nuôi thì ngày mai có thể tới vào ban ngày."
"Gâu Gâu!" Đại Kim nhìn chằm chằm Xuyên Thiêu kêu to, nhe răng ra, làm thành tư thế uy h.i.ế.p chuẩn bị tấn công.
Con ngươi Xuyên Thiêu co rụt lại, hơi hơi nhấc chân, định đóng cửa lại, nhưng ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Đại Kim có chút quái dị.
Màn hình đang phát sóng trực tiếp màn ảnh quay qua từng con ch.ó mèo, cũng thu âm luôn cả tiếng mở cửa vào.
[Oa người đến cửa là một chị gái có giọng nói thật là dễ nghe! Ca me ra di chuyển đi, để tôi xem một chút có phải là mỹ nữ hay không]
[Móa! Làm tôi sợ muốn chết, nhà kho lúc đầu là một đám thú nhỏ yên tĩnh đáng thương, đột nhiên có chó sủa, thật là hung dữ. ]
[Là "Trăm Vị Xuyên Thiêu" đi mở cửa sao? Tại sao lại cắn về phía anh ta thế... Mèo vừa rồi cũng thế. ]
[Rõ ràng là mèo già không được dạy dỗ tốt, vậy tại sao chó mèo trở lại viện cứu trợ không cắn anh ta? Chị gái kia mang theo chó đến, bị mùi m.á.u hù dọa nên sủa hai tiếng, nhưng cũng không cắn người mà. ] Diệp Tuyền nhẹ nhàng kéo xích một chút, Đại Kim chỉ giả vờ muốn cắn, nó ngoan ngoãn lui sang một bên chân cô, vẫn nhìn chằm chằm vào Xuyên Thiêu.
Từ Xuyên Thiêu đến mấy người nhân viên của viện cứu trợ, trên người họ đều có từng sợi một, đến từ âm khí Quỷ Hồn khác nhau.
Không có ngoại lệ.
Ánh đèn Viện cứu trợ sáng ngời dưới, trên người mấy người họ lại giống như địa ngục.
Chó mèo xinh đẹp đáng yêu biến thành t.h.i t.h.ể bị tàn phá, không có cách nào nói là dễ nhìn được.