Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 162
Cô cháu gái hơi hoảng hốt trong giây lát. Cô ấy thực sự cảm thấy việc này giống như bà cô ấy đang nói về cháu gái mình vì hay ăn nhiều và về những món mà cô ấy thích ăn. Từ lúc được đưa về nhà, Tiểu Cam dường như đã trở thành một đứa cháu gái khác của bà Hoàng.
"Để bà tự mình đi tìm." Bà Hoàng chống đầu gối đứng dậy, kiên quyết khẳng định Cam Cam không hề đi lạc: "Tiểu Cam không thể nào không về nhà, nó đi rồi, bà phải đi gọi nó về."
Bà Hoàng đã đi rất lâu. Bà ấy mệt đến mức không thể đứng vững được, thân hình lắc lư trong khi bám vào bàn.
Thanh Tĩnh đứng ở cách đó không xa nhanh chóng đỡ bà ấy lên. Đại Kim đỡ lấy cái bàn để bà Hoàng có thể dựa vào vững hơn.
Lý Hồng Vân nhìn thấy, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Cô ta nhìn thấy Thanh Tĩnh mặc áo bào đứng bên cạnh, hơi giật mình hoảng hốt.
"Là tiểu đạo trưởng đến từ chùa Bạch Vân sao? Ngài có thể giúp tôi tính xem, hiện giờ Cam Cam đang ở đâu không? Dù tốt hay xấu, có tin tức vẫn luôn luôn là điều tốt hơn."
Bà Hoàng hai mắt sáng lên: "Ôi chao, đúng rồi, sao tôi lại quên... Tiểu đạo trưởng, bà chủ Tiểu Diệp, các ngài có thể giúp tôi xem Cam Cam đang ở đâu được không?"
Bà Hoàng nắm tay Thanh Tĩnh, ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyền với ánh mắt mong đợi.
Bà Hoàng không tin vào ma quỷ, nếu không bà ấy đã không phải là người đầu tiên mua xíu mại khi nghe câu chuyện truyên miệng vê một cửa hàng ma ám lan truyền trên phố Hỉ Lạc.
Truyền thuyết bí ẩn về Diệp Tuyền dần dần lan truyền, người dân thỉnh thoảng đến bày tỏ lòng biết ơn, người lớn tuổi luôn có triết lý sống riêng, dân dần họ cũng bắt đầu lắng nghe nhưng không để tâm lắm.
Nhưng khi gặp phải một điều gì đó không có cách giải quyết, con người không tránh khỏi đặt hy vọng vào những thứ huyền học hư vô.
Bà Hoàng đeo kính lên và tìm kiếm các phương pháp huyền học để tìm mèo trên Internet nhưng không có cách nào hiệu quả, giờ nhìn thấy Diệp Tuyền và tiểu đạo trưởng chùa Bạch Vân ở bên cạnh, bà ấy không khỏi dấy lên một chút hy vọng.... Luôn luôn có cách, họ có thể tìm được không?
Dù bà Hoàng và cháu gái của mình đang gọi điện qua video nhưng cô cháu gái cũng không khỏi cau mày khi nghe thấy bà Hoàng nói câu đó. Bây giờ đã là thời đại nào rôi mà bà Hoàng vẫn còn tin vào những điều mê tín thời phong kiến này? Bà ơi, bà đừng để bị lừa.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt bà Hoàng sáng lên, cháu gái cũng không đành lòng để bà ấy thất vọng.
Camera khẽ dịch chuyển, chiếu vào Diệp Tuyên. Diệp Tuyên ngước mắt nhìn sang, tựa như có thể nhìn thấy được đối phương xuyên qua camera.
Cô cháu gái không khỏi giật mình.
Thoạt nhìn qua, cô trông không giống một kẻ lừa gạt đang hành nghề mê tín như thời phong kiến.
"Cửa hàng quán ăn khuya..." Cô cháu gái chợt nhớ ra đây là ai, chính là bà chủ cửa hàng mà trước đó bà của cô ấy đã khen ngon.
Có lẽ là vì bà của cô ấy đã hồ đồ, vì tuyệt vọng nên muốn thử bằng mọi cách phải không? Có thể an ủi bà Hoàng cũng là một chuyện tốt. Sau đó cháu gái của bà ấy sẽ bắt đầu đi tìm kiếm, hy vọng sẽ tìm được một con mèo màu cam tương tự mang về cho bà của mình.
Cam Cam đã đi mất, có lẽ khó tìm thấy được, tốt hơn hết là nên mua một con mèo màu cam mới.
Nói là làm liền, cháu gái của bà Hoàng nhanh chóng tìm kiếm thông tin vê cửa hàng quán ăn khuya và gửi tin nhắn cho bộ phận dịch vụ khách hàng để cho họ biết danh tính và kế hoạch của cô ấy, mong cửa hàng quán ăn khuya có thể hợp tác để an ủi bà của mình.
Du Tố Tố lo lắng hồi lâu, nhìn thấy phía sau có thêm một tin nhắn, cô ấy bấm vào mà dở khóc dở cười.
Đây có phải là coi bà chủ là kẻ nói dối hay không? Đúng là khinh người mài
Dưới cái nhìn mong đợi của bà Hoàng, Thanh Tĩnh cầm ba đồng xu trong tay mà không đưa ra, lưỡng lự nhìn về phía sau.
Vẻ mặt cô ấy có chút khó coi nhưng cũng không sốt ruột, khi nhìn thấy Diệp Tuyền đi tới, cô ấy vội vàng hét lên: "Bà chủ Diệp!" như thể vừa nhìn thấy vị cứu tỉnh.
Con chó lớn màu vàng Đại Kim mới trước đây còn rên rỉ để thu hút sự chú ý của Thanh Tĩnh thì bây giờ nó cũng nhạy bén nhận thấy có điều gì đó không ổn ở Thanh Tĩnh.
Nó quay lại nhìn Diệp Tuyên, chắp hai chân trước vào nhau. Quỷ cẩu vốn vô hình đối với người thường. Nó đứng dậy cúi chào Diệp Tuyền, mong cô có thể giúp đỡ.
Dù sao bà Hoàng cũng là khách quen của cửa hàng, Diệp Tuyên giữ vai Thanh Tĩnh, không để Thanh Tĩnh nói thẳng ra sự lo lắng của mình.
"Bà Hoàng, ở nhà bà còn những thứ mà Cam Cam thường dùng không? Bà đã chạy loanh quanh với những thứ này đã một ngày, khí tức và sự kết nối của bà không đủ mạnh, bây giờ bà cũng đã rất mệt mỏi, Cam Cam có thể sẽ không nhận ra bà. Hãy nghĩ đến thói quen hàng ngày của Cam Cam như nó thích thứ gì, hãy nhờ ông Hoàng quay lại tìm và mang đến cho chúng tôi để chúng tôi tính toán cẩn thận. Bà có thể nghỉ ngơi trong cửa hàng và ăn một chút gì đó. Hôm nay bà ăn một chút cháo đậu với táo đỏ và gà xé với lá chanh nhé?”
Bà Hoàng gật đầu liên tục: "Tôi đúng là già rồi hô đồ. Đúng đúng, tôi sẽ quay lại lấy ngay. Bà chủ Tiểu Diệp, cô đợi tôi được không?”
Ông Hoàng tóm lấy bà ấy nói: "Để tôi quay lại lấy. Bà chủ Tiểu Diệp đã giúp đỡ rồi, bà không thấy yên tâm sao? Bà vừa bảo bà ăn không vô. Bây giờ bà ngồi xuống từ từ ăn cháo đi. Cháo đã nấu nhừ hết rồi, bà cứ coi như uống nước đi. Bà nhìn xem, giọng bà đã khàn rồi, mau uống chút nước đi."
Bà Hoàng không tìm thấy chú mèo con, mặc dù khi vào cửa hàng hai người đã gọi đồ ăn nhưng bà ấy lại không thiết ăn uống gì, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Bà Hoàng vừa múc một thìa lên, nước cháo mịn như cát chảy xuống, đậu được hâm mềm nhừ tỏa mùi thơm ngọt ngào, khiến người ta ngửi xong cảm thấy dễ chịu hơn.
Người già buổi tối không nên ăn quá nhiều sẽ gây khó tiêu, chỉ cần ăn một chút cháo là vừa đủ.
Đậu đỏ được khuấy từ từ và liên tục trong quá trình hâm, biến thành nước cháo sền sệt nhuyễn như cát không thể phân biệt được là cháo hay là cơm. Táo đỏ khô được thêm vào sau cùng sẽ hút nước và nổi lên trong nước cháo sền sệt, tạo ra màu sắc hồng hào đẹp mắt nhưng cũng có mùi thơm táo tàu đặc trưng mà táo tàu tươi không thể so sánh được.
Chỉ sau khi phơi nắng để táo tàu khô lại, vị ngọt mới tỏa ra từ cả toàn bộ trái táo. Thịt táo tàu căng phồng và mềm như miếng bọt biển, chỉ nhìn thôi cũng biết chắc hẳn là rất ngọt.
Một bát cháo ấm bụng, bổ máu, chỉ riêng táo đỏ đã đủ ngọt, Diệp Tuyên không thêm chút đường nào mà món cháo đã có vị ngọt như có thêm đậu đỏ.
Vị ngọt tự nhiên không hề ngấy, người thích ngọt có thể thấy hơi nhạt nhưng càng ăn càng đậm đà, người không thích ngọt cũng sẽ cảm thấy ấm áp hơn sau khi ăn.
Sự hoảng sợ và lo lắng được một bát cháo xoa dịu, vẻ mặt bà Hoàng dần dần thoải mái hơn, tuy vẫn còn lo lắng nhưng bà ấy đã không còn sốt ruột và cố chấp như lúc trước nữa.
Diệp Tuyền liếc mắt nhìn bà Hoàng, kéo Thanh Tĩnh sang một bên, thẳng thắn hỏi: "Kết quả bói toán không tốt?"
Thanh Tĩnh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Lúc đầu em đã coi một quẻ rồi. Em đã tính toán rồi, nếu bà Hoàng cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy thì Cam Cam sẽ c.h.ế.t trước khi được tìm thấy. Nhưng Cam Cam hiện tại vẫn còn sống, có lẽ là đang ở phía bên kia của con sông."
Tiểu đạo sĩ Thanh Tĩnh trước giờ luôn nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ mọi việc từ tìm quỷ để tránh tai họa đổ m.á.u cho đến tìm mèo để hóa giải phong thủy.
Thanh Tĩnh có lẽ là người duy nhất thực sự tin rằng Cam Cam không hề tự mình bỏ chạy khi bà Hoàng đã cường điệu hóa mọi việc lên. Thanh Tĩnh đã tính toán tình hình hiện tại và vị trí gân đúng của Cam Cam, khả năng con mèo nhỏ màu cam tự mình chạy sang bên kia sông là rất nhỏ. Thanh Tĩnh cũng tính toán rằng quả thực có người đã bắt cóc đi con mèo màu cam của bà Hoàng.
Nhưng kết quả như vậy thật khó để nói với bà Hoàng. Cô ấy thực sự bối rối.
Thanh Tĩnh nhớ tới lúc trước vì cô ấy đi tìm Bút Tiên mà việc bói toán của cô ấy đã bị trì hoãn lại nên càng lo lắng hơn: "Khu vực bên kia sông quá rộng, năng lực bói toán của em không đủ mạnh, có lẽ em phải đi hỏi các sư thúc của em. Nhưng mà các sư thúc sư bá gần đây đang giúp Cục quản lý truy lùng tên cặn bã của Huyền Môn... Bà chủ Diệp, chị có thể bói toán được không?"
Đại Kim và An An tựa đầu vào nhau, tiểu đạo sĩ thì nhìn Diệp Tuyền. Tất cả đều nhìn cô với vẻ mặt mong đợi.
Huyền Môn ngũ thuật sơn bói toán để hỗ trợ cho thầy thuốc, mỗi gia tộc đều có sở trường riêng. Thanh Tĩnh tuy biết Diệp Tuyền căn bản không sử dụng linh lực, mà là dùng công đức kim quang. Diệp Tuyền cũng chưa từng thi triển ra năng lực bói toán nhưng cô ấy cũng không khỏi có chút kỳ vọng.
"Tôi không xem bói." Diệp Tuyền dứt khoát trả lời.
Từ ngày Diệp Tuyền bước vào vòng luân hồi, cô không thể đoán trước được tương lai. Những người mà được cô tiên đoán tương lai sẽ gặp phải tác dụng ngược rất dữ dội nên cô cũng không có cách nào xem bói cho người khác được. Nhưng bình thường thì chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, dù sao thì cô có thể nhìn thẳng ra được âm khí cùng linh khí có mối quan hệ với nhau.
Đôi mắt của Thanh Tĩnh như xịu xuống.
"Để bà tự mình đi tìm." Bà Hoàng chống đầu gối đứng dậy, kiên quyết khẳng định Cam Cam không hề đi lạc: "Tiểu Cam không thể nào không về nhà, nó đi rồi, bà phải đi gọi nó về."
Bà Hoàng đã đi rất lâu. Bà ấy mệt đến mức không thể đứng vững được, thân hình lắc lư trong khi bám vào bàn.
Thanh Tĩnh đứng ở cách đó không xa nhanh chóng đỡ bà ấy lên. Đại Kim đỡ lấy cái bàn để bà Hoàng có thể dựa vào vững hơn.
Lý Hồng Vân nhìn thấy, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Cô ta nhìn thấy Thanh Tĩnh mặc áo bào đứng bên cạnh, hơi giật mình hoảng hốt.
"Là tiểu đạo trưởng đến từ chùa Bạch Vân sao? Ngài có thể giúp tôi tính xem, hiện giờ Cam Cam đang ở đâu không? Dù tốt hay xấu, có tin tức vẫn luôn luôn là điều tốt hơn."
Bà Hoàng hai mắt sáng lên: "Ôi chao, đúng rồi, sao tôi lại quên... Tiểu đạo trưởng, bà chủ Tiểu Diệp, các ngài có thể giúp tôi xem Cam Cam đang ở đâu được không?"
Bà Hoàng nắm tay Thanh Tĩnh, ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyền với ánh mắt mong đợi.
Bà Hoàng không tin vào ma quỷ, nếu không bà ấy đã không phải là người đầu tiên mua xíu mại khi nghe câu chuyện truyên miệng vê một cửa hàng ma ám lan truyền trên phố Hỉ Lạc.
Truyền thuyết bí ẩn về Diệp Tuyền dần dần lan truyền, người dân thỉnh thoảng đến bày tỏ lòng biết ơn, người lớn tuổi luôn có triết lý sống riêng, dân dần họ cũng bắt đầu lắng nghe nhưng không để tâm lắm.
Nhưng khi gặp phải một điều gì đó không có cách giải quyết, con người không tránh khỏi đặt hy vọng vào những thứ huyền học hư vô.
Bà Hoàng đeo kính lên và tìm kiếm các phương pháp huyền học để tìm mèo trên Internet nhưng không có cách nào hiệu quả, giờ nhìn thấy Diệp Tuyền và tiểu đạo trưởng chùa Bạch Vân ở bên cạnh, bà ấy không khỏi dấy lên một chút hy vọng.... Luôn luôn có cách, họ có thể tìm được không?
Dù bà Hoàng và cháu gái của mình đang gọi điện qua video nhưng cô cháu gái cũng không khỏi cau mày khi nghe thấy bà Hoàng nói câu đó. Bây giờ đã là thời đại nào rôi mà bà Hoàng vẫn còn tin vào những điều mê tín thời phong kiến này? Bà ơi, bà đừng để bị lừa.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt bà Hoàng sáng lên, cháu gái cũng không đành lòng để bà ấy thất vọng.
Camera khẽ dịch chuyển, chiếu vào Diệp Tuyên. Diệp Tuyên ngước mắt nhìn sang, tựa như có thể nhìn thấy được đối phương xuyên qua camera.
Cô cháu gái không khỏi giật mình.
Thoạt nhìn qua, cô trông không giống một kẻ lừa gạt đang hành nghề mê tín như thời phong kiến.
"Cửa hàng quán ăn khuya..." Cô cháu gái chợt nhớ ra đây là ai, chính là bà chủ cửa hàng mà trước đó bà của cô ấy đã khen ngon.
Có lẽ là vì bà của cô ấy đã hồ đồ, vì tuyệt vọng nên muốn thử bằng mọi cách phải không? Có thể an ủi bà Hoàng cũng là một chuyện tốt. Sau đó cháu gái của bà ấy sẽ bắt đầu đi tìm kiếm, hy vọng sẽ tìm được một con mèo màu cam tương tự mang về cho bà của mình.
Cam Cam đã đi mất, có lẽ khó tìm thấy được, tốt hơn hết là nên mua một con mèo màu cam mới.
Nói là làm liền, cháu gái của bà Hoàng nhanh chóng tìm kiếm thông tin vê cửa hàng quán ăn khuya và gửi tin nhắn cho bộ phận dịch vụ khách hàng để cho họ biết danh tính và kế hoạch của cô ấy, mong cửa hàng quán ăn khuya có thể hợp tác để an ủi bà của mình.
Du Tố Tố lo lắng hồi lâu, nhìn thấy phía sau có thêm một tin nhắn, cô ấy bấm vào mà dở khóc dở cười.
Đây có phải là coi bà chủ là kẻ nói dối hay không? Đúng là khinh người mài
Dưới cái nhìn mong đợi của bà Hoàng, Thanh Tĩnh cầm ba đồng xu trong tay mà không đưa ra, lưỡng lự nhìn về phía sau.
Vẻ mặt cô ấy có chút khó coi nhưng cũng không sốt ruột, khi nhìn thấy Diệp Tuyền đi tới, cô ấy vội vàng hét lên: "Bà chủ Diệp!" như thể vừa nhìn thấy vị cứu tỉnh.
Con chó lớn màu vàng Đại Kim mới trước đây còn rên rỉ để thu hút sự chú ý của Thanh Tĩnh thì bây giờ nó cũng nhạy bén nhận thấy có điều gì đó không ổn ở Thanh Tĩnh.
Nó quay lại nhìn Diệp Tuyên, chắp hai chân trước vào nhau. Quỷ cẩu vốn vô hình đối với người thường. Nó đứng dậy cúi chào Diệp Tuyền, mong cô có thể giúp đỡ.
Dù sao bà Hoàng cũng là khách quen của cửa hàng, Diệp Tuyên giữ vai Thanh Tĩnh, không để Thanh Tĩnh nói thẳng ra sự lo lắng của mình.
"Bà Hoàng, ở nhà bà còn những thứ mà Cam Cam thường dùng không? Bà đã chạy loanh quanh với những thứ này đã một ngày, khí tức và sự kết nối của bà không đủ mạnh, bây giờ bà cũng đã rất mệt mỏi, Cam Cam có thể sẽ không nhận ra bà. Hãy nghĩ đến thói quen hàng ngày của Cam Cam như nó thích thứ gì, hãy nhờ ông Hoàng quay lại tìm và mang đến cho chúng tôi để chúng tôi tính toán cẩn thận. Bà có thể nghỉ ngơi trong cửa hàng và ăn một chút gì đó. Hôm nay bà ăn một chút cháo đậu với táo đỏ và gà xé với lá chanh nhé?”
Bà Hoàng gật đầu liên tục: "Tôi đúng là già rồi hô đồ. Đúng đúng, tôi sẽ quay lại lấy ngay. Bà chủ Tiểu Diệp, cô đợi tôi được không?”
Ông Hoàng tóm lấy bà ấy nói: "Để tôi quay lại lấy. Bà chủ Tiểu Diệp đã giúp đỡ rồi, bà không thấy yên tâm sao? Bà vừa bảo bà ăn không vô. Bây giờ bà ngồi xuống từ từ ăn cháo đi. Cháo đã nấu nhừ hết rồi, bà cứ coi như uống nước đi. Bà nhìn xem, giọng bà đã khàn rồi, mau uống chút nước đi."
Bà Hoàng không tìm thấy chú mèo con, mặc dù khi vào cửa hàng hai người đã gọi đồ ăn nhưng bà ấy lại không thiết ăn uống gì, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Bà Hoàng vừa múc một thìa lên, nước cháo mịn như cát chảy xuống, đậu được hâm mềm nhừ tỏa mùi thơm ngọt ngào, khiến người ta ngửi xong cảm thấy dễ chịu hơn.
Người già buổi tối không nên ăn quá nhiều sẽ gây khó tiêu, chỉ cần ăn một chút cháo là vừa đủ.
Đậu đỏ được khuấy từ từ và liên tục trong quá trình hâm, biến thành nước cháo sền sệt nhuyễn như cát không thể phân biệt được là cháo hay là cơm. Táo đỏ khô được thêm vào sau cùng sẽ hút nước và nổi lên trong nước cháo sền sệt, tạo ra màu sắc hồng hào đẹp mắt nhưng cũng có mùi thơm táo tàu đặc trưng mà táo tàu tươi không thể so sánh được.
Chỉ sau khi phơi nắng để táo tàu khô lại, vị ngọt mới tỏa ra từ cả toàn bộ trái táo. Thịt táo tàu căng phồng và mềm như miếng bọt biển, chỉ nhìn thôi cũng biết chắc hẳn là rất ngọt.
Một bát cháo ấm bụng, bổ máu, chỉ riêng táo đỏ đã đủ ngọt, Diệp Tuyên không thêm chút đường nào mà món cháo đã có vị ngọt như có thêm đậu đỏ.
Vị ngọt tự nhiên không hề ngấy, người thích ngọt có thể thấy hơi nhạt nhưng càng ăn càng đậm đà, người không thích ngọt cũng sẽ cảm thấy ấm áp hơn sau khi ăn.
Sự hoảng sợ và lo lắng được một bát cháo xoa dịu, vẻ mặt bà Hoàng dần dần thoải mái hơn, tuy vẫn còn lo lắng nhưng bà ấy đã không còn sốt ruột và cố chấp như lúc trước nữa.
Diệp Tuyền liếc mắt nhìn bà Hoàng, kéo Thanh Tĩnh sang một bên, thẳng thắn hỏi: "Kết quả bói toán không tốt?"
Thanh Tĩnh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Lúc đầu em đã coi một quẻ rồi. Em đã tính toán rồi, nếu bà Hoàng cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy thì Cam Cam sẽ c.h.ế.t trước khi được tìm thấy. Nhưng Cam Cam hiện tại vẫn còn sống, có lẽ là đang ở phía bên kia của con sông."
Tiểu đạo sĩ Thanh Tĩnh trước giờ luôn nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ mọi việc từ tìm quỷ để tránh tai họa đổ m.á.u cho đến tìm mèo để hóa giải phong thủy.
Thanh Tĩnh có lẽ là người duy nhất thực sự tin rằng Cam Cam không hề tự mình bỏ chạy khi bà Hoàng đã cường điệu hóa mọi việc lên. Thanh Tĩnh đã tính toán tình hình hiện tại và vị trí gân đúng của Cam Cam, khả năng con mèo nhỏ màu cam tự mình chạy sang bên kia sông là rất nhỏ. Thanh Tĩnh cũng tính toán rằng quả thực có người đã bắt cóc đi con mèo màu cam của bà Hoàng.
Nhưng kết quả như vậy thật khó để nói với bà Hoàng. Cô ấy thực sự bối rối.
Thanh Tĩnh nhớ tới lúc trước vì cô ấy đi tìm Bút Tiên mà việc bói toán của cô ấy đã bị trì hoãn lại nên càng lo lắng hơn: "Khu vực bên kia sông quá rộng, năng lực bói toán của em không đủ mạnh, có lẽ em phải đi hỏi các sư thúc của em. Nhưng mà các sư thúc sư bá gần đây đang giúp Cục quản lý truy lùng tên cặn bã của Huyền Môn... Bà chủ Diệp, chị có thể bói toán được không?"
Đại Kim và An An tựa đầu vào nhau, tiểu đạo sĩ thì nhìn Diệp Tuyền. Tất cả đều nhìn cô với vẻ mặt mong đợi.
Huyền Môn ngũ thuật sơn bói toán để hỗ trợ cho thầy thuốc, mỗi gia tộc đều có sở trường riêng. Thanh Tĩnh tuy biết Diệp Tuyền căn bản không sử dụng linh lực, mà là dùng công đức kim quang. Diệp Tuyền cũng chưa từng thi triển ra năng lực bói toán nhưng cô ấy cũng không khỏi có chút kỳ vọng.
"Tôi không xem bói." Diệp Tuyền dứt khoát trả lời.
Từ ngày Diệp Tuyền bước vào vòng luân hồi, cô không thể đoán trước được tương lai. Những người mà được cô tiên đoán tương lai sẽ gặp phải tác dụng ngược rất dữ dội nên cô cũng không có cách nào xem bói cho người khác được. Nhưng bình thường thì chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, dù sao thì cô có thể nhìn thẳng ra được âm khí cùng linh khí có mối quan hệ với nhau.
Đôi mắt của Thanh Tĩnh như xịu xuống.