Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 154
"Tôi không vui lắm đâu."
Diệp Tuyền thờ ơ nhìn quỷ hồn biến ảo trong mắt, khuôn mặt của thanh niên tóc trắng mặc áo đạo sĩ mờ mịt, đầu hắn ta bị dập nát còn t.h.i t.h.ể bị bỏ lại trên đường.
Trong giây lát thật sự cô hơi do dự. Nhưng... ai sẽ tin rằng "người" có khuôn mặt mờ nhạt đó là một người chứ?
Cô chưa bao giờ nhìn thấy hình dạng của kiếm linh và thuật pháp quyến rũ nên đương nhiên cũng không phản ánh được.
"Diệp... Diệp Tuyền!"
Có tiếng gọi từ trên núi Bạch Vân truyền đến.
Âm sắc lạnh lùng như nhau nhưng hơi nôn nóng khẩn trương và có vẻ ít "phi nhân đạo" hơn.
Thanh niên tóc trắng mặc áo choàng của đạo sĩ nhanh chóng nhảy xuống, anh ta ăn mặc giống hệt như lệ quỷ vừa bị cô đập nát đầu.
Anh ta cầm kiếm vội vã xuống núi nhưng đột ngột bị mái tóc trắng vồ lấy rồi kéo lại bên vệ đường, ngay lập tức ác niệm và hắc khí bốc lên gặm nhấm một bước tiến lớn.
nỊ"
Thanh niên tóc trắng buộc phải dừng lại, ánh trăng trong rừng núi chiếu sáng gương mặt anh ta như Lâm Trần tiên nhân lạnh lùng thoát tụng. Anh ta sốt ruột đến mức hai má đỏ bừng khiến cho nhân khí của tiên nhân rời xa thế tục này cũng nhiều hơn.
Diệp Tuyền hơi giật mình, cô đưa tay vuốt ve thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào ở trong túi. Chuôi kiếm bằng gỗ mát lạnh bị cọ xát lâu ngày dần lộ ra cảm giác trơn bóng thân mật tiếp xúc với lòng bàn tay khiến cho linh quang chập chờn vô định như hơi thở.
Diệp Tuyên chậm rãi cười nhận ra.
"Thiếu Chương?"
Cô chắc chắn gọi ra cái tên mà kiếm linh đã từng nói với cô.
Khi nhìn thấy anh ta, nhìn thấy khuôn mặt của giọng nói mà cô đã nghe thấy trong ngày tận số vô tận của thế giới.
Cô nghĩ đến một đóa hoa, một đóa hoa sơn trà cào lên khuôn mặt của mỹ nhân khiến khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ.
Lục Thiếu Chương kéo mái tóc dài của mình nhưng anh ta bị mắc kẹt dưới chân núi Bạch Vân nên không thể tiến xa hơn được, đột nhiên anh ta bị Diệp Tuyền gọi tên nên khuôn mặt trở nên cứng đờ.
"Phải, là tôi."
Lục Thiếu Chương hơi quay mặt đi, ngay lập tức khuôn mặt không có huyết sắc đỏ bừng rồi lan rộng ra, anh ta cảm thấy xấu hổ khi bản thân rơi vào tình trạng nhếch nhác này.
Anh ta khẽ khịt mũi, đột nhiên anh ta phát hiện trong không khí có mùi máu. Khi Lục Thiếu Chương xuống núi thì anh ta nhìn thấy đám lệ quỹ đang chồng lên nhau nhưng bọn họ không gây ra sóng gió nữa mà m.á.u của lệ quỷ toàn là âm khí hoàn toàn khác với khí huyết của người sống. Khuôn mặt vừa quay đi của Lục Thiếu Chương quay lại lần nữa, anh ta bất chấp việc bị mái tóc dài của mình kéo anh ta lại gần chân núi Bạch Vân, anh ta nôn nóng tiến về phía trước.
"Cô bị thương rồi?"
Lục Thiếu Chương vội vàng liếc nhìn Diệp Tuyền rồi ánh mắt của anh ta dừng lại trên cổ tay cô.
"Hả?"
Diệp Tuyền giơ tay lên liếc nhìn vết cắt dài khoảng một centimet trên trên cổ tay mình, chắc có lẽ do lúc nấy quá tức giận nên không kiêm chế sức lực nên bị trầy.
"Đừng động đậy.
Diệp Tuyền nhìn thấy kiếm linh bị hạn chế nên bảo anh ta đừng đấu tranh với trói buộc và cũng cho anh ta xem cổ tay của mình.
Lục Thiếu Chương cúi đầu nắm lấy tay cô, đôi môi mỏng của anh ta mấp máy niệm chú.
"Thương chiết bệnh giả..."
Những đốm sáng trắng nhẹ của linh lực rơi xuống làm cho vết m.á.u khôi phục như trước mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Khi lệ quỷ tìm đến gây sự thì Du Tố Tố và các nhân viên ma khác ngoan ngoãn đứng trong cửa hàng chứ không hề ra ngoài gây vướng tay vướng chân. Với tính khí của bà chủ thì không ai dám ra ngoài, bây giờ nghe thấy đã yên tĩnh rồi thì họ mới dám thò đầu ra nhìn.
Vừa mới thò đầu ra thì Du Tố Tố đã rơi vào trâm mặc.
Cứu mạng, vết cắt nhỏ đến mức thậm chí từ xa cô ấy còn không nhìn thấy được thì sau này sẽ lành lại thôi đúng không? Dùng linh lực để chữa lành vết thương như vậy có phải hơi chuyện bé xé ra to không!
Anh chàng đẹp trai này là ai? Bà chủ là người mạnh như vậy đến nỗi quỷ nhìn thấy còn muốn khóc, anh ta nghĩ bà chủ là búp bê sứ à?
Trong lòng của Du Tố Tố đang điên cuồng thắc mắc nhưng cô ấy không dám nói ra mà chỉ có thể ngồi xổm trước cửa cắn hạt dưa.
Diệp Tuyền nhìn vết thương trên cổ tay mình lành lại, cô nhướn mày."Chúc Do Thuật sao?"
"Vốn dĩ tôi là Bạch Vân Quan Pháp Kiếm, là Nhất Linh Song Kiếm được sinh ra từ trong tay của tổ thiên sư của đền Bạch Vân để thực hành thuật pháp trừ tà. Trong lúc đền Bạch Vân hỗn loạn thì đã bị rơi gấy, thanh kiếm gấy còn bị ném vào luân hồi tận thế. Cô đã mang tôi quay lại thế giới này thêm lần nữa rồi gìn giữ linh thể của tôi, sau khi hồi sinh thì tôi đã ở trong giếng quỷ của đến Bạch Vân nhưng thân thể bị tách thành những phân riêng biệt.
Lục Thiếu Chương giải thích cho cô nghe những gì anh ta đã trải qua, anh ta hơi buồn bực cúi đầu.
"Nhân quả mà tôi nợ đền Bạch Vân sẽ được trả xong trong kiếp này. Tôi muốn đi tìm cô nhưng những ác niệm khó lòng giải thích được đã tích tụ nhiều năm trong giếng quỷ lại ngăn cản linh lực của tôi nên tạm thời tôi không có cách nào thoát ra được."
"Rất nhanh thôi, tôi sẽ có thể thoát khỏi những ác niệm bào mòn lý trí của tôi và xuống núi."
Lục Thiếu Chương vội vàng nói thêm.
Ở trước mặt người mà anh ta để tâm thì dáng vẻ của anh ta không có chỗ nào là vẻ lạnh lùng của tiên nhân khiến người ta không dám báng bổ. Diệp Tuyền hơi buồn cười, cô chỉ nói một câu thôi mà kiếm linh đã định mang hết chuyện đã xảy ra với tổ tiên mười tám đời nhà mình kể ra hết giống như anh ta rất sợ cô sẽ hiểu lầm mà bỏ rơi anh ta.
Ai có thể ngờ pháp kiếm kiếm linh trông sắc bén vô song nhưng thật ra chỉ là một người tu pháp.
Thấy Diệp Tuyền không trả lời mình càng khiến Lục Thiếu Chương lo lắng hơn."Tôi đã đồng ý sẽ để cô nhìn thấy biến hóa nên tôi đến để thực hiện lời hứa." Lục Thiếu Chương ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyền khẽ nói
Anh ta giống một người đang ở giữa giai đoạn thiếu niên và thanh niên nên chưa hoàn toàn mất đi tính khí thiếu niên, đôi mắt của anh ta trong veo cùng với mái tóc trắng và áo choàng đạo sĩ màu xanh, nhìn anh ta giống như con hạc vỗ cánh bay trên dòng suối giữa khe núi. Khuôn mặt của anh ta lộ rõ dưới ánh trăng sáng, thần thái của anh ta hơi hồi hộp giống như một đứa trẻ đợi giáo viên cho điểm bài kiểm tra.
"Rất đẹp."
Diệp Tuyền nắm lấy tay anh ta rồi tiến lên một bước, rõ ràng cô nhìn thấy lông mi của anh ta khẽ run lên.
Lục Thiếu Chương không kịp chuẩn bị nên mở to mắt nhưng anh ta không né tránh.
Màu đỏ trên khuôn mặt vừa mới tan đi thì bây giờ lại đỏ rực như lửa. Diệp Tuyền tỉ mỉ nhìn Bát Diện Hán Kiếm đã khôi phục hoàn toàn."Hóa ra anh là thanh kiếm của đền Bạch Vân, chẳng trách ở đây anh lại có thể khôi phục nhanh như vậy. Vốn dĩ tôi muốn đợi anh thức tỉnh rồi đưa anh lên đền Bạch Vân trên núi để anh có thể hấp thụ nhiều linh khí hơn nhưng có vẻ như không cần nữa rồi."
"Tôi không phải là kiếm của đền Bạch Vân."
Vẻ mặt của Lục Thiếu Chương rất nghiêm túc nhưng lại đỏ bừng đến tận mang tai, anh ta sửa lại lời của Diệp Tuyên.
"Tôi là kiếm của cô."
Chàng thanh niên có mái tóc trắng vừa thẹn thùng vừa thẳng thắn, mây tuyết trên núi cao nhuộm một màu hoa đào.
"Sư thúc tổ! Sư thúc tổi"
Các đạo sĩ của đền Bạch Vân đuổi theo Lục Thiếu Chương xuống núi. Diệp Tuyên nhướn mày không nói lời nào buông tay anh ta ra.
"Tôi đợi anh xuống núi."
Lục Thiếu Chương thất vọng mím chặt môi, sắc mặt của anh ta dần nhạt đi.Sư Thúc Tổ! Bà chủ Diệp!"
Thanh Tĩnh cũng đến, cô ấy chào Diệp Tuyền rồi lần lượt cùng các đạo sĩ khác lôi những lệ quỷ bị đánh đi.
Khi lôi đến tên cuối cùng thì xui xẻo thế nào mà lệ quỷ huyễn hóa hình tượng bị nghẹt thở lại ngã xuống bên chân của Lục Thiếu Dương.
Thanh Tĩnh kinh ngạc.
"Ơ, hắn là một tên có thể biến đổi huyễn thuật mà còn có thể biến ra áo đạo sĩ của chúng ta nữa."
Chính là... sao tôi có cảm giác cái đầu của tên lệ quỷ này có hình dạng rất thê thảm nhỉ, hình như là bị giãm đến vỡ tung.
Lục Thiếu Chương rút chân lại không để lại dấu vết, anh ta nhường đường cho các đạo sĩ. Chút âm khí cuối cùng còn đọng lại dưới chân anh ta đã tan biến đi hết.
Nếu như các đạo sĩ của đên Bạch Vân đã đến thì lẽ ra cục quản lý cũng đã nhận được thông báo về sự xuất hiện đột ngột của âm khí nhưng lại chưa thấy họ đến. Diệp Tuyền gửi tin nhắn hỏi họ, Lộ Băng hiếm khi nào nói chuyện bất lịch sự nhưng hôm nay cô ấy lại vội vàng gửi tin nhắn thoại đến.
"Hồ Giá thu nhận bách quỷ để tạo nên quỷ ốc nhầm mục đích mở ra quỷ môn. Khó tin là họ lo sẽ có chuyện xảy ra nên mỗi nhà đều được bảo vệ riêng biệt nhưng lại xảy ra chuyện, chỉ cần biết là không giống như sự sắp xếp của chúng tôi! Chúng tôi cố thủ và canh phòng cẩn thận nửa ngày nhưng kết quả là bọn họ đã lén mang bọn quỷ đi phân tán khắp nơi! Chắc chắn Thái An Môn của ba hắn bị điên rồi!!"
Có thể thấy Cục quản lý đang bận đến hói đầu nên trở tay không kịp, ngay cả Lộ Băng cũng giận đến mức chửi ầm lên.
Sau khi Lộ Băng bình tĩnh lại mới nhận ra người mà cô ấy vừa gửi tin nhắn không phải là đồng nghiệp của mình nên nhanh chóng thu hồi tin nhắn thoại, tiện thể cô ấy cũng thay đổi giọng nói để giải thích mối nguy cơ đang xảy ra."Núi Bạch Vân vẫn ổn chứ?”
Diệp Tuyền thờ ơ nhìn quỷ hồn biến ảo trong mắt, khuôn mặt của thanh niên tóc trắng mặc áo đạo sĩ mờ mịt, đầu hắn ta bị dập nát còn t.h.i t.h.ể bị bỏ lại trên đường.
Trong giây lát thật sự cô hơi do dự. Nhưng... ai sẽ tin rằng "người" có khuôn mặt mờ nhạt đó là một người chứ?
Cô chưa bao giờ nhìn thấy hình dạng của kiếm linh và thuật pháp quyến rũ nên đương nhiên cũng không phản ánh được.
"Diệp... Diệp Tuyền!"
Có tiếng gọi từ trên núi Bạch Vân truyền đến.
Âm sắc lạnh lùng như nhau nhưng hơi nôn nóng khẩn trương và có vẻ ít "phi nhân đạo" hơn.
Thanh niên tóc trắng mặc áo choàng của đạo sĩ nhanh chóng nhảy xuống, anh ta ăn mặc giống hệt như lệ quỷ vừa bị cô đập nát đầu.
Anh ta cầm kiếm vội vã xuống núi nhưng đột ngột bị mái tóc trắng vồ lấy rồi kéo lại bên vệ đường, ngay lập tức ác niệm và hắc khí bốc lên gặm nhấm một bước tiến lớn.
nỊ"
Thanh niên tóc trắng buộc phải dừng lại, ánh trăng trong rừng núi chiếu sáng gương mặt anh ta như Lâm Trần tiên nhân lạnh lùng thoát tụng. Anh ta sốt ruột đến mức hai má đỏ bừng khiến cho nhân khí của tiên nhân rời xa thế tục này cũng nhiều hơn.
Diệp Tuyền hơi giật mình, cô đưa tay vuốt ve thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào ở trong túi. Chuôi kiếm bằng gỗ mát lạnh bị cọ xát lâu ngày dần lộ ra cảm giác trơn bóng thân mật tiếp xúc với lòng bàn tay khiến cho linh quang chập chờn vô định như hơi thở.
Diệp Tuyên chậm rãi cười nhận ra.
"Thiếu Chương?"
Cô chắc chắn gọi ra cái tên mà kiếm linh đã từng nói với cô.
Khi nhìn thấy anh ta, nhìn thấy khuôn mặt của giọng nói mà cô đã nghe thấy trong ngày tận số vô tận của thế giới.
Cô nghĩ đến một đóa hoa, một đóa hoa sơn trà cào lên khuôn mặt của mỹ nhân khiến khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ.
Lục Thiếu Chương kéo mái tóc dài của mình nhưng anh ta bị mắc kẹt dưới chân núi Bạch Vân nên không thể tiến xa hơn được, đột nhiên anh ta bị Diệp Tuyền gọi tên nên khuôn mặt trở nên cứng đờ.
"Phải, là tôi."
Lục Thiếu Chương hơi quay mặt đi, ngay lập tức khuôn mặt không có huyết sắc đỏ bừng rồi lan rộng ra, anh ta cảm thấy xấu hổ khi bản thân rơi vào tình trạng nhếch nhác này.
Anh ta khẽ khịt mũi, đột nhiên anh ta phát hiện trong không khí có mùi máu. Khi Lục Thiếu Chương xuống núi thì anh ta nhìn thấy đám lệ quỹ đang chồng lên nhau nhưng bọn họ không gây ra sóng gió nữa mà m.á.u của lệ quỷ toàn là âm khí hoàn toàn khác với khí huyết của người sống. Khuôn mặt vừa quay đi của Lục Thiếu Chương quay lại lần nữa, anh ta bất chấp việc bị mái tóc dài của mình kéo anh ta lại gần chân núi Bạch Vân, anh ta nôn nóng tiến về phía trước.
"Cô bị thương rồi?"
Lục Thiếu Chương vội vàng liếc nhìn Diệp Tuyền rồi ánh mắt của anh ta dừng lại trên cổ tay cô.
"Hả?"
Diệp Tuyền giơ tay lên liếc nhìn vết cắt dài khoảng một centimet trên trên cổ tay mình, chắc có lẽ do lúc nấy quá tức giận nên không kiêm chế sức lực nên bị trầy.
"Đừng động đậy.
Diệp Tuyền nhìn thấy kiếm linh bị hạn chế nên bảo anh ta đừng đấu tranh với trói buộc và cũng cho anh ta xem cổ tay của mình.
Lục Thiếu Chương cúi đầu nắm lấy tay cô, đôi môi mỏng của anh ta mấp máy niệm chú.
"Thương chiết bệnh giả..."
Những đốm sáng trắng nhẹ của linh lực rơi xuống làm cho vết m.á.u khôi phục như trước mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Khi lệ quỷ tìm đến gây sự thì Du Tố Tố và các nhân viên ma khác ngoan ngoãn đứng trong cửa hàng chứ không hề ra ngoài gây vướng tay vướng chân. Với tính khí của bà chủ thì không ai dám ra ngoài, bây giờ nghe thấy đã yên tĩnh rồi thì họ mới dám thò đầu ra nhìn.
Vừa mới thò đầu ra thì Du Tố Tố đã rơi vào trâm mặc.
Cứu mạng, vết cắt nhỏ đến mức thậm chí từ xa cô ấy còn không nhìn thấy được thì sau này sẽ lành lại thôi đúng không? Dùng linh lực để chữa lành vết thương như vậy có phải hơi chuyện bé xé ra to không!
Anh chàng đẹp trai này là ai? Bà chủ là người mạnh như vậy đến nỗi quỷ nhìn thấy còn muốn khóc, anh ta nghĩ bà chủ là búp bê sứ à?
Trong lòng của Du Tố Tố đang điên cuồng thắc mắc nhưng cô ấy không dám nói ra mà chỉ có thể ngồi xổm trước cửa cắn hạt dưa.
Diệp Tuyền nhìn vết thương trên cổ tay mình lành lại, cô nhướn mày."Chúc Do Thuật sao?"
"Vốn dĩ tôi là Bạch Vân Quan Pháp Kiếm, là Nhất Linh Song Kiếm được sinh ra từ trong tay của tổ thiên sư của đền Bạch Vân để thực hành thuật pháp trừ tà. Trong lúc đền Bạch Vân hỗn loạn thì đã bị rơi gấy, thanh kiếm gấy còn bị ném vào luân hồi tận thế. Cô đã mang tôi quay lại thế giới này thêm lần nữa rồi gìn giữ linh thể của tôi, sau khi hồi sinh thì tôi đã ở trong giếng quỷ của đến Bạch Vân nhưng thân thể bị tách thành những phân riêng biệt.
Lục Thiếu Chương giải thích cho cô nghe những gì anh ta đã trải qua, anh ta hơi buồn bực cúi đầu.
"Nhân quả mà tôi nợ đền Bạch Vân sẽ được trả xong trong kiếp này. Tôi muốn đi tìm cô nhưng những ác niệm khó lòng giải thích được đã tích tụ nhiều năm trong giếng quỷ lại ngăn cản linh lực của tôi nên tạm thời tôi không có cách nào thoát ra được."
"Rất nhanh thôi, tôi sẽ có thể thoát khỏi những ác niệm bào mòn lý trí của tôi và xuống núi."
Lục Thiếu Chương vội vàng nói thêm.
Ở trước mặt người mà anh ta để tâm thì dáng vẻ của anh ta không có chỗ nào là vẻ lạnh lùng của tiên nhân khiến người ta không dám báng bổ. Diệp Tuyền hơi buồn cười, cô chỉ nói một câu thôi mà kiếm linh đã định mang hết chuyện đã xảy ra với tổ tiên mười tám đời nhà mình kể ra hết giống như anh ta rất sợ cô sẽ hiểu lầm mà bỏ rơi anh ta.
Ai có thể ngờ pháp kiếm kiếm linh trông sắc bén vô song nhưng thật ra chỉ là một người tu pháp.
Thấy Diệp Tuyền không trả lời mình càng khiến Lục Thiếu Chương lo lắng hơn."Tôi đã đồng ý sẽ để cô nhìn thấy biến hóa nên tôi đến để thực hiện lời hứa." Lục Thiếu Chương ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyền khẽ nói
Anh ta giống một người đang ở giữa giai đoạn thiếu niên và thanh niên nên chưa hoàn toàn mất đi tính khí thiếu niên, đôi mắt của anh ta trong veo cùng với mái tóc trắng và áo choàng đạo sĩ màu xanh, nhìn anh ta giống như con hạc vỗ cánh bay trên dòng suối giữa khe núi. Khuôn mặt của anh ta lộ rõ dưới ánh trăng sáng, thần thái của anh ta hơi hồi hộp giống như một đứa trẻ đợi giáo viên cho điểm bài kiểm tra.
"Rất đẹp."
Diệp Tuyền nắm lấy tay anh ta rồi tiến lên một bước, rõ ràng cô nhìn thấy lông mi của anh ta khẽ run lên.
Lục Thiếu Chương không kịp chuẩn bị nên mở to mắt nhưng anh ta không né tránh.
Màu đỏ trên khuôn mặt vừa mới tan đi thì bây giờ lại đỏ rực như lửa. Diệp Tuyền tỉ mỉ nhìn Bát Diện Hán Kiếm đã khôi phục hoàn toàn."Hóa ra anh là thanh kiếm của đền Bạch Vân, chẳng trách ở đây anh lại có thể khôi phục nhanh như vậy. Vốn dĩ tôi muốn đợi anh thức tỉnh rồi đưa anh lên đền Bạch Vân trên núi để anh có thể hấp thụ nhiều linh khí hơn nhưng có vẻ như không cần nữa rồi."
"Tôi không phải là kiếm của đền Bạch Vân."
Vẻ mặt của Lục Thiếu Chương rất nghiêm túc nhưng lại đỏ bừng đến tận mang tai, anh ta sửa lại lời của Diệp Tuyên.
"Tôi là kiếm của cô."
Chàng thanh niên có mái tóc trắng vừa thẹn thùng vừa thẳng thắn, mây tuyết trên núi cao nhuộm một màu hoa đào.
"Sư thúc tổ! Sư thúc tổi"
Các đạo sĩ của đền Bạch Vân đuổi theo Lục Thiếu Chương xuống núi. Diệp Tuyên nhướn mày không nói lời nào buông tay anh ta ra.
"Tôi đợi anh xuống núi."
Lục Thiếu Chương thất vọng mím chặt môi, sắc mặt của anh ta dần nhạt đi.Sư Thúc Tổ! Bà chủ Diệp!"
Thanh Tĩnh cũng đến, cô ấy chào Diệp Tuyền rồi lần lượt cùng các đạo sĩ khác lôi những lệ quỷ bị đánh đi.
Khi lôi đến tên cuối cùng thì xui xẻo thế nào mà lệ quỷ huyễn hóa hình tượng bị nghẹt thở lại ngã xuống bên chân của Lục Thiếu Dương.
Thanh Tĩnh kinh ngạc.
"Ơ, hắn là một tên có thể biến đổi huyễn thuật mà còn có thể biến ra áo đạo sĩ của chúng ta nữa."
Chính là... sao tôi có cảm giác cái đầu của tên lệ quỷ này có hình dạng rất thê thảm nhỉ, hình như là bị giãm đến vỡ tung.
Lục Thiếu Chương rút chân lại không để lại dấu vết, anh ta nhường đường cho các đạo sĩ. Chút âm khí cuối cùng còn đọng lại dưới chân anh ta đã tan biến đi hết.
Nếu như các đạo sĩ của đên Bạch Vân đã đến thì lẽ ra cục quản lý cũng đã nhận được thông báo về sự xuất hiện đột ngột của âm khí nhưng lại chưa thấy họ đến. Diệp Tuyền gửi tin nhắn hỏi họ, Lộ Băng hiếm khi nào nói chuyện bất lịch sự nhưng hôm nay cô ấy lại vội vàng gửi tin nhắn thoại đến.
"Hồ Giá thu nhận bách quỷ để tạo nên quỷ ốc nhầm mục đích mở ra quỷ môn. Khó tin là họ lo sẽ có chuyện xảy ra nên mỗi nhà đều được bảo vệ riêng biệt nhưng lại xảy ra chuyện, chỉ cần biết là không giống như sự sắp xếp của chúng tôi! Chúng tôi cố thủ và canh phòng cẩn thận nửa ngày nhưng kết quả là bọn họ đã lén mang bọn quỷ đi phân tán khắp nơi! Chắc chắn Thái An Môn của ba hắn bị điên rồi!!"
Có thể thấy Cục quản lý đang bận đến hói đầu nên trở tay không kịp, ngay cả Lộ Băng cũng giận đến mức chửi ầm lên.
Sau khi Lộ Băng bình tĩnh lại mới nhận ra người mà cô ấy vừa gửi tin nhắn không phải là đồng nghiệp của mình nên nhanh chóng thu hồi tin nhắn thoại, tiện thể cô ấy cũng thay đổi giọng nói để giải thích mối nguy cơ đang xảy ra."Núi Bạch Vân vẫn ổn chứ?”