Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 15
Hũ tro cốt bằng sứ là kiểu dáng phổ biến vài năm trở lại đây, khi đào ra thì căn cứ vào vị trí để tìm. Vì một sơ suất ngoài ý muốn nên họ đã đưa nhầm hũ tro cốt về nhà, tro cốt của người thân có lẽ vẫn còn ở gần đó.
"Là chúng tôi hiểu lầm rồi." Kiều Quân vội vàng xin lỗi, cẩn thận khen ngợi Diệp Tuyền. Thái độ của anh ta tốt đến mức không thể tin được, anh ta chỉ hy vọng đại sư sẽ không tức giận vì nghi ngờ trước đó.
Lão quỷ không trợn mắt nhìn anh ta nữa: "Không tìm thấy bố, cậu lo lắng là chuyện bình thường."
Mọi người đều nói quỷ trông rất đáng sợ, nhưng nhìn kĩ, ngoại trừ khuôn mặt hơi xanh xao và tái nhợt, lão quỷ cũng không khác gì các ông lão khác. Chỉ là thân hình ông ấy trong suốt, ẩn hiện sau bàn thờ, đủ để chứng minh rằng đây không phải người sống.
Con quỷ đã được tìm thấy, mặc dù không phải người thân như anh ta nghĩ, nhưng đó cũng không phải con quỷ độc ác mà mọi người sợ hãi. Có đại sư ở đây, Lý Hồng Vân không những không sợ nữa mà còn cảm thấy rất mới mẻ.
Lý Hồng Vân dở khóc dở cười: "Cho nên vì trước đây lấy nhầm, ông vốn không muốn làm gì, nhưng thấy lễ Thanh Minh đã qua nửa năm mà chúng tôi không nhận ra, nên ông mới hù dọa chúng tôi, muốn chúng tôi đổi lại sao? Nhầm lân đúng là lỗi của chúng tôi, đại sư, bây giờ cô có thể đưa ông ấy đi được không?”
Giọng điệu của bà ấy rất chắc chắn, nghĩ rằng lẽ ra phải như vậy.
Lão quỷ vội vàng lắc đầu nói: "Tôi dọa cô cậu khi nào? Bao nhiêu năm nay lão phu chỉ hù dọa mấy tên trộm mộ thiếu đạo đức kia mà thôi. Lão phu đã ăn đồ cúng của các người, đương nhiên sẽ giúp các người, không thể chỉ ăn suông. Nên như vậy, không cần cảm ơn."
Hai vợ chồng càng nghe càng bối rối: "Giúp đỡ á?"
Lý Hồng Vân tức giận: "Ông nói dối đấy à? Con gái của tôi sợ đến mức vấp ngã! Ông thậm chí còn ăn bớt đồ ăn, di chuyển đồ đạc trong nhà. Nếu ông thực sự muốn giúp đỡ, sao lại dọa con gái tôi!?"
"Ta là quỷ tốt, đừng đổ thừa cho ta!" Lão quỷ hoảng hốt.
Diệp Tuyền đứng bên cạnh, thậm chí còn có một luông kim quang đáng sợ mà ông ấy chưa từng thấy qua, lão quỷ sợ bản thân bị cuốn vào, lúc kể, ông ấy không dám ăn bớt những chuyện đã trải qua,... Làm sao ông ấy dám nói dối?
Nhìn vẻ mặt của Diệp Tuyền, lão quỷ nhanh chóng giải thích: "Ta thực sự muốn giúp đỡ. Khi ta đến nhà cậu, ta đã nhận đồ cúng của cậu mà không làm gì, nên ta chỉ muốn giúp đỡ. Nhưng ta chỉ là một con quỷ bình thường không có năng lực gì, các người cũng không thiếu gì, nên vẫn chưa giúp được."
"Trước Tết Thanh Minh, các ngươi đưa con đến bệnh viện kiểm tra, quay về nói muốn giảm cân một chút, ta còn tưởng bây giờ cơ hội đến rồi! Không phải lúc nào các người cũng có thể trông chừng con bé, nên ta đã để mắt đến con bé giúp.
Lý Hồng Vân sửng sốt.
Trước khi phát hiện có quỷ quậy phá, điều đáng lo ngại nhất trong nhà quả thực là sức khỏe của con gái họ.
Con gái nặng gần 70kg, hơi mũm mĩm, nhưng khi ông cụ còn sống, mọi người nói rằng béo sẽ càng may mắn, Lý Hồng Vân vốn nghĩ rằng con gái cao lên một chút sẽ gầy đi, nên bà ấy cũng không quan tâm nhiều.
Kết quả là cô bé mười lăm tuổi vào cấp ba, đáng lẽ đã bắt đầu trưởng thành, nhưng cô bé cao chưa đến 1,5 mét vẫn chưa hề cao lên.
"Là chúng tôi hiểu lầm rồi." Kiều Quân vội vàng xin lỗi, cẩn thận khen ngợi Diệp Tuyền. Thái độ của anh ta tốt đến mức không thể tin được, anh ta chỉ hy vọng đại sư sẽ không tức giận vì nghi ngờ trước đó.
Lão quỷ không trợn mắt nhìn anh ta nữa: "Không tìm thấy bố, cậu lo lắng là chuyện bình thường."
Mọi người đều nói quỷ trông rất đáng sợ, nhưng nhìn kĩ, ngoại trừ khuôn mặt hơi xanh xao và tái nhợt, lão quỷ cũng không khác gì các ông lão khác. Chỉ là thân hình ông ấy trong suốt, ẩn hiện sau bàn thờ, đủ để chứng minh rằng đây không phải người sống.
Con quỷ đã được tìm thấy, mặc dù không phải người thân như anh ta nghĩ, nhưng đó cũng không phải con quỷ độc ác mà mọi người sợ hãi. Có đại sư ở đây, Lý Hồng Vân không những không sợ nữa mà còn cảm thấy rất mới mẻ.
Lý Hồng Vân dở khóc dở cười: "Cho nên vì trước đây lấy nhầm, ông vốn không muốn làm gì, nhưng thấy lễ Thanh Minh đã qua nửa năm mà chúng tôi không nhận ra, nên ông mới hù dọa chúng tôi, muốn chúng tôi đổi lại sao? Nhầm lân đúng là lỗi của chúng tôi, đại sư, bây giờ cô có thể đưa ông ấy đi được không?”
Giọng điệu của bà ấy rất chắc chắn, nghĩ rằng lẽ ra phải như vậy.
Lão quỷ vội vàng lắc đầu nói: "Tôi dọa cô cậu khi nào? Bao nhiêu năm nay lão phu chỉ hù dọa mấy tên trộm mộ thiếu đạo đức kia mà thôi. Lão phu đã ăn đồ cúng của các người, đương nhiên sẽ giúp các người, không thể chỉ ăn suông. Nên như vậy, không cần cảm ơn."
Hai vợ chồng càng nghe càng bối rối: "Giúp đỡ á?"
Lý Hồng Vân tức giận: "Ông nói dối đấy à? Con gái của tôi sợ đến mức vấp ngã! Ông thậm chí còn ăn bớt đồ ăn, di chuyển đồ đạc trong nhà. Nếu ông thực sự muốn giúp đỡ, sao lại dọa con gái tôi!?"
"Ta là quỷ tốt, đừng đổ thừa cho ta!" Lão quỷ hoảng hốt.
Diệp Tuyền đứng bên cạnh, thậm chí còn có một luông kim quang đáng sợ mà ông ấy chưa từng thấy qua, lão quỷ sợ bản thân bị cuốn vào, lúc kể, ông ấy không dám ăn bớt những chuyện đã trải qua,... Làm sao ông ấy dám nói dối?
Nhìn vẻ mặt của Diệp Tuyền, lão quỷ nhanh chóng giải thích: "Ta thực sự muốn giúp đỡ. Khi ta đến nhà cậu, ta đã nhận đồ cúng của cậu mà không làm gì, nên ta chỉ muốn giúp đỡ. Nhưng ta chỉ là một con quỷ bình thường không có năng lực gì, các người cũng không thiếu gì, nên vẫn chưa giúp được."
"Trước Tết Thanh Minh, các ngươi đưa con đến bệnh viện kiểm tra, quay về nói muốn giảm cân một chút, ta còn tưởng bây giờ cơ hội đến rồi! Không phải lúc nào các người cũng có thể trông chừng con bé, nên ta đã để mắt đến con bé giúp.
Lý Hồng Vân sửng sốt.
Trước khi phát hiện có quỷ quậy phá, điều đáng lo ngại nhất trong nhà quả thực là sức khỏe của con gái họ.
Con gái nặng gần 70kg, hơi mũm mĩm, nhưng khi ông cụ còn sống, mọi người nói rằng béo sẽ càng may mắn, Lý Hồng Vân vốn nghĩ rằng con gái cao lên một chút sẽ gầy đi, nên bà ấy cũng không quan tâm nhiều.
Kết quả là cô bé mười lăm tuổi vào cấp ba, đáng lẽ đã bắt đầu trưởng thành, nhưng cô bé cao chưa đến 1,5 mét vẫn chưa hề cao lên.