Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 145
Đó là một con ch.ó màu vàng lớn.
Con chó màu vàng đã trưởng thành, xét vê hình thái có lẽ đã là một con ch.ó già, cái đuôi nửa trong suốt của nó đã chuyển sang màu trắng.
Bé An An được cô cho phép chạy ra ngoài dạo chơi từ lúc vừa mở cửa cũng đã trở lại sau khi đóng cửa, lúc này đang chơi đùa bên ngoài. Nhưng cô bé cũng không chạy lung tung mà lại làm quen với người bạn mới kia. Hai bàn tay ngắn ngắn tròn tròn của bé An An dường như đang nỗ lực ôm lấy con ch.ó màu vàng lớn hơn rất nhiều so với vóc dáng của cô bé, lúc này cô bé vẫn đang cọ tới cọ lui, nụ cười tươi rói lộ ra cả hàm răng nhọn.
Cho dù bé An An đang ngồi trên chiếc xe nhỏ, nhưng chú chó màu vàng này vẫn lớn hơn rất nhiều so với một đứa bé hơn ba tháng tuổi. Lúc chú chó nằm sấp xuống trông có lùn đi đôi chút, nhưng lúc đứng dậy lại quá cao, chú chó chỉ có thể cúi đầu ngẩng cao cần cổ cho cô bé ôm, cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa thoắt ẩn thoắt hiện, vừa thuần phục lại ôn hòa.
Có lẽ là giáo dục đã có tác dụng đóng một vai trò, khi cô bé gặp quỷ hồn khác ở bên ngoài, bé An An cũng sẽ không há miệng cắn nữa. Tất nhiên cũng có thể là do cô bé thích chú chó này.
"Gâu-" Bé An An mở miệng gọi Diệp Tuyền, hai tay vẫn ôm chặt chú chó lớn, sợ rằng Diệp Tuyền sẽ không để cô bé tiếp tục chơi với nó nữa.
Chú chó màu vàng nhìn về phía Diệp Tuyên, lại nhìn vào trong cửa hàng. Vốn dĩ nó còn đang ngồi xổm, rất nhanh đã đứng dậy, vẫy cái đuôi thành hình quạt: "Gâu gâu..."
Diệp Tuyền sờ nắn khuôn mặt tròn vo của bé An An: "Cùng nhau vào đi. Có thể chú chó này quen biết người bên trong."
"A?" Bé An An chỉ tay vào chú chó lớn, sau khi nhận được câu trả lời của Diệp Tuyền, trực tiếp duỗi tay kéo theo chú chó lớn, nỗ lực lôi cổ nó vào trong tiệm.
Chú chó màu vàng không kịp phòng bị thiếu chút nữa đã bị kéo ngã xuống mặt đất, biến thành hiện trường phơi thây. Tuy đã biến thành quỷ hồn, lại bị quỷ bé con giống như người bình thường kéo đi, chú chó màu vàng hiển nhiên vẫn có chút bất đắc dĩ.
Chú chó màu vàng theo bé An An vào cửa, những vị khách cuối cùng cũng đã rời đi, Diệp Tuyền đóng cửa chính lại, để chú chó hiện hình.
Chú chó màu vàng vừa xuất hiện, Dã Hạc đã buột miệng thốt lên.
"Đại Kim?"
"Gâu-" Giọng chú chó vàng lập tức thay đổi, nó vui vẻ kêu lên rồi chạy tới chỗ Dã Hạc cọ qua cọ lại.
Du Tố Tố: "Này, con ch.ó nào đây! Tâm cơ như vậy!" Có một số con ch.ó ở bên ngoài trông rất nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của mình chúng sẽ hành động rất dễ thương!
Động tác quen thuộc đến mức Dã Hạc sờ sờ đầu con ch.ó trong ngơ ngác, sau khi vuốt ve khắp người con chó, anh ta mới dần tỉnh táo lại, nhận ra cảm giác dưới tay mình rất lạnh.
"Đúng vậy, Đại Kim, năm trước mày đã đi rồi." Dã Hạc cảm giác như mình đang chạm vào không khí, liên tục quay đầu lại dụi mắt.
Nhận ra Diệp Tuyền và những người khác vẫn còn ở gần đó, Dã Hạc nhanh chóng giới thiệu: "Đây là con ch.ó do ông bà tôi nuôi, tên là Đại Kim. Nó không phải là giống chó quý. Nó là một chú chó nhà quê nhỏ mà tôi nhặt được lúc lên năm hay sáu tuổi gì đó. Sau khi ông nội mất, bố mẹ tôi là người chăm sóc bà. Mấy năm trước, gia đình chúng tôi gặp tai nạn, là Đại Kim ngồi ở ghế sau đã bảo vệ tôi... Tôi là người duy nhất sống sót."
Biết có quỷ, vốn dĩ anh ta còn có chút sợ hãi. Nhưng Đại Kim lại khác.
Đại Kim nhìn Dã Hạc lớn lên, Dã Hạc nhìn nó trưởng thành rồi già đi, xem nó gần giống như anh trai mình. Với ơn cứu mạng của nó, sau khi Dã Hạc tỉnh dậy, biết bố mẹ mình và Đại Kim đã không còn, anh ta đã đau buồn rất lâu.
Lúc đó Dã Hạc đang ngồi ở giữa ghế sau của ô tô, đây là vị trí nguy hiểm nhất trong trường hợp xảy ra tai nạn ô tô. Khi lên xe Đại Kim đã rất ngoan ngoãn, nhưng nó có chứng say tàu xe, cửa sổ bên chỗ nó luôn mở, Đại Kim có khả năng sống sót cao nhất.
"Nhưng Đại Kim không trốn thoát một mình. Đại Kim đã dùng thân mình bảo vệ tôi, nhưng nó lại không sống sót." Dã Hạc nghẹn ngào ôm đầu chú chó, vùi đầu vào cơ thể không còn hơi ấm của chú chó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuyên qua người con ch.ó rồi rơi xuống mặt đất.
Trần Hi và Du Tố Tố không khỏi thở dài: "Thật ngốc."
"Tại sao mày lại đến đây? Mày ở lại là muốn giúp tao làm gì?"
Dã Hạc gặp lại Đại Kim, anh ta không chỉ kinh ngạc mà còn vô cùng bối rối.
Dã Hạc ôm đầu con chó, cúi đầu nhìn vào mắt, mũi nó như mình đã làm vô số lần: "Có phải bị quỷ khác ức h.i.ế.p rồi không? Hay mày ăn thức ăn cho chó quen rồi nhưng bây giờ lại không ăn được? Hay mày vẫn muốn tao chơi cùng?"
Ngay khi bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn một chút, con ch.ó vàng lại giơ chân lên ấn vào cằm Dã Hạc, đẩy anh ta ra.
Bang một cái.
Trông nó vô cùng ghét bỏ anh ta.
Dã Hạc bị nó đẩy ra cũng không tức giận, chỉ sờ sờ cằm rồi xoa đầu con chó, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ: "Mấy năm không được mày ghét bỏ, tao không quen."
Dã Hạc vẫn nhớ những gì vừa rồi Diệp Tuyền nói là có điểm kỳ lạ, không để bọn họ chờ lâu, lại nhanh chóng quay lại câu hỏi trước đó là gặp người cũ, chó cũ.
"Đại Kim đã cứu mạng tôi, nó sẽ không làm hại đến tôi. Vậy ra là một con quỷ khác đã làm điều đó ư? Nhưng bọn họ lại không làm gì xấu cả... chẳng lẽ là hiểu lầm sao?"
Khi Dã Hạc đang nói, Đại Kim đột nhiên hét lên, giận dữ cắn giày anh ta: "Gâu! Gâu!"
Dã Hạc buồn cười nói: "Được được được, tao cũng rất nhớ mày, nhưng bây giờ mày đừng làm phiền đến tao."
Đại Kim trợn mắt nhìn anh ta, đáy mắt lộ rõ sự bất lực, nó tiến lên vài bước, ngồi trước mặt Diệp Tuyền, lại bắt đầu sủa lên: "Gâu gâu!"
Trân Hi không khỏi bật cười: "Con chó của cậu cho rằng cậu quá ngu ngốc, Dã Hạc, cậu mau nhìn xeml"
Diệp Tuyền cụp mắt nhìn con ch.ó lông vàng: "Từ khi c.h.ế.t đến bây giờ, mày vẫn luôn đi theo anh ta sao? Nếu tao nói đúng thì sủa một tiếng, sai thì sủa hai tiếng, không biết hoặc không chắc chắn thì đừng sủa."
Con chó lông vàng Đại Kim ngồi thẳng tắp: "Gâu!"
Diệp Tuyền: "Xung quanh anh ta còn có quỷ nào khác từ chỗ nhà ma sao?"
"Gâu!"
"Con quỷ đó chịu trách nhiệm cho tất cả những rắc rối mà anh ta gặp phải sao?"
“Gâu gâu!"
"Hả?" Du Tố Tố và Trần Hi đều kinh ngạc.
Diệp Tuyền hỏi lại, Đại Kim chỉ phủ nhận một trong những sự việc mà Dã Hạc tính tới.
Ngoại trừ sự cố tóc giả bị bỏ lại trên ban công nhà hàng xóm ở tầng dưới, những chuyện khác đều do quỷ hồn từ chỗ ngôi nhà ma thực hiện, và Đại Kim đã chiến đấu với con quỷ đó và ngăn chặn quỷ hồn đó gây rắc rối.
Con chó lông vàng Đại Kim không hiểu con quỷ đó muốn làm gì, cũng không hiểu tình yêu và may mắn là gì. Nhưng con ch.ó đó biết nếu nó vẫn còn ở đây thì những thứ khác không được phép làm tổn thương đến cậu chủ nhỏ của nó.
Diệp Tuyền đếm thời gian: "Từ lúc cậu rời khỏi ngôi nhà ma cho đến lần đầu tiên xảy ra sự cố đánh mất tài liệu quan trọng, thời gian cách nhau chỉ có một ngày."
Rõ ràng lúc ban đầu con quỷ đó muốn thực hiện nguyện vọng của anh ta một cách nhanh chóng. Nhưng nó lại không thành công.
Du Tố Tế tặc lưỡi kinh ngạc: "Vốn hiểu biết của con quỷ này quả thực không tệ! Sự cố đánh mất tài liệu là một cách nối duyên rất tốt. Thực tập sinh ngu ngốc, à không, blogger nổi tiếng đẹp trai trên Internet đã bộc lộ mặt vụng về của mình, chỉ biết bối rối xin lỗi người mua tin tức... Đây không phải mô-típ mối quan hệ giữa tổng tài bá đạo và tiểu hồ lu bối rối sao?"
Dã Hạc xoa xoa hai cảnh tay nổi hết da gà, không khỏi phàn nàn: "Cô đang nói cái gì vậy? Mất tài liệu thì có ích gì? Chỉ gây thêm phiên phức cho người khác mà thôi. Có điều, người tôi liên lạc lại không trực tiếp hủy hợp tác hay mắng mỏ tôi, tóm lại quá tốt bụng rồi."
Du Tố Tố, người đã xem qua đủ các loại kịch bản ngôn tình lại nghiêm túc nói: "Đó là bởi vì anh không hiểu gì về tình yêu!"
Dã Hạc: 222
Diệp Tuyền hỏi Đại Kim vài câu liền hiểu ra: "Cậu ước bản thân mình sẽ có vận đào hoa, chỉ cân cậu tìm được đối tượng của thì sẽ thành công. Việc cậu làm mất đồ sẽ tạo thêm nhiều cơ hội cho cậu với người đó. Về mặt lý thuyết, nếu tuổi tác của hai người thích hợp thì hai người đã có thể trân trọng cơ hội này hơn, dễ dàng nảy sinh tình cảm và phát triển thứ tình cảm đó hơn nữa. Nếu quỷ hồn tác động đến trạng thái tinh thân của cậu, không phải là không thể để các cậu bộc bạch với nhau dưới sự điều khiển của nó. Nhưng hành động của con quỷ đó đã bị Đại Kim phát hiện, chính Đại Kim đã nhận ra rằng con quỷ đó đã ảnh hưởng đến cậu và chiến đấu với nó nhưng lại không thành công."
Bị ma ám có nghĩa là tinh thần sẽ bị con quỷ đó ảnh hưởng, có khi là ảo giác, có khi là sự thay đổi đột ngột về sở thích, sở thích,...
Quỷ khả năng kích thích ảo giác và điều khiển con người nhưng lại không quá mạnh mẽ, loại trừ quỷ có năng lực mới.
Còn có hai loại khả năng khác, một là có một người/quỷ ở phía sau hiểu biết và dạy con quỷ đó làm như vậy, hai là giống như con quỷ trong điện thoại di động Tiểu Hà, sau khi cậu ta c.h.ế.t đi lại có thêm một số khả năng mới. Nhưng con quỷ này lại chỉ đi theo Dã Hạc, ở chỗ nhà ma vẫn có một số người thành công đạt được mong muốn của mình, đó lại là chuyện khác, vậy nên chỉ còn một trường hợp.
Con chó màu vàng đã trưởng thành, xét vê hình thái có lẽ đã là một con ch.ó già, cái đuôi nửa trong suốt của nó đã chuyển sang màu trắng.
Bé An An được cô cho phép chạy ra ngoài dạo chơi từ lúc vừa mở cửa cũng đã trở lại sau khi đóng cửa, lúc này đang chơi đùa bên ngoài. Nhưng cô bé cũng không chạy lung tung mà lại làm quen với người bạn mới kia. Hai bàn tay ngắn ngắn tròn tròn của bé An An dường như đang nỗ lực ôm lấy con ch.ó màu vàng lớn hơn rất nhiều so với vóc dáng của cô bé, lúc này cô bé vẫn đang cọ tới cọ lui, nụ cười tươi rói lộ ra cả hàm răng nhọn.
Cho dù bé An An đang ngồi trên chiếc xe nhỏ, nhưng chú chó màu vàng này vẫn lớn hơn rất nhiều so với một đứa bé hơn ba tháng tuổi. Lúc chú chó nằm sấp xuống trông có lùn đi đôi chút, nhưng lúc đứng dậy lại quá cao, chú chó chỉ có thể cúi đầu ngẩng cao cần cổ cho cô bé ôm, cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa thoắt ẩn thoắt hiện, vừa thuần phục lại ôn hòa.
Có lẽ là giáo dục đã có tác dụng đóng một vai trò, khi cô bé gặp quỷ hồn khác ở bên ngoài, bé An An cũng sẽ không há miệng cắn nữa. Tất nhiên cũng có thể là do cô bé thích chú chó này.
"Gâu-" Bé An An mở miệng gọi Diệp Tuyền, hai tay vẫn ôm chặt chú chó lớn, sợ rằng Diệp Tuyền sẽ không để cô bé tiếp tục chơi với nó nữa.
Chú chó màu vàng nhìn về phía Diệp Tuyên, lại nhìn vào trong cửa hàng. Vốn dĩ nó còn đang ngồi xổm, rất nhanh đã đứng dậy, vẫy cái đuôi thành hình quạt: "Gâu gâu..."
Diệp Tuyền sờ nắn khuôn mặt tròn vo của bé An An: "Cùng nhau vào đi. Có thể chú chó này quen biết người bên trong."
"A?" Bé An An chỉ tay vào chú chó lớn, sau khi nhận được câu trả lời của Diệp Tuyền, trực tiếp duỗi tay kéo theo chú chó lớn, nỗ lực lôi cổ nó vào trong tiệm.
Chú chó màu vàng không kịp phòng bị thiếu chút nữa đã bị kéo ngã xuống mặt đất, biến thành hiện trường phơi thây. Tuy đã biến thành quỷ hồn, lại bị quỷ bé con giống như người bình thường kéo đi, chú chó màu vàng hiển nhiên vẫn có chút bất đắc dĩ.
Chú chó màu vàng theo bé An An vào cửa, những vị khách cuối cùng cũng đã rời đi, Diệp Tuyền đóng cửa chính lại, để chú chó hiện hình.
Chú chó màu vàng vừa xuất hiện, Dã Hạc đã buột miệng thốt lên.
"Đại Kim?"
"Gâu-" Giọng chú chó vàng lập tức thay đổi, nó vui vẻ kêu lên rồi chạy tới chỗ Dã Hạc cọ qua cọ lại.
Du Tố Tố: "Này, con ch.ó nào đây! Tâm cơ như vậy!" Có một số con ch.ó ở bên ngoài trông rất nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của mình chúng sẽ hành động rất dễ thương!
Động tác quen thuộc đến mức Dã Hạc sờ sờ đầu con ch.ó trong ngơ ngác, sau khi vuốt ve khắp người con chó, anh ta mới dần tỉnh táo lại, nhận ra cảm giác dưới tay mình rất lạnh.
"Đúng vậy, Đại Kim, năm trước mày đã đi rồi." Dã Hạc cảm giác như mình đang chạm vào không khí, liên tục quay đầu lại dụi mắt.
Nhận ra Diệp Tuyền và những người khác vẫn còn ở gần đó, Dã Hạc nhanh chóng giới thiệu: "Đây là con ch.ó do ông bà tôi nuôi, tên là Đại Kim. Nó không phải là giống chó quý. Nó là một chú chó nhà quê nhỏ mà tôi nhặt được lúc lên năm hay sáu tuổi gì đó. Sau khi ông nội mất, bố mẹ tôi là người chăm sóc bà. Mấy năm trước, gia đình chúng tôi gặp tai nạn, là Đại Kim ngồi ở ghế sau đã bảo vệ tôi... Tôi là người duy nhất sống sót."
Biết có quỷ, vốn dĩ anh ta còn có chút sợ hãi. Nhưng Đại Kim lại khác.
Đại Kim nhìn Dã Hạc lớn lên, Dã Hạc nhìn nó trưởng thành rồi già đi, xem nó gần giống như anh trai mình. Với ơn cứu mạng của nó, sau khi Dã Hạc tỉnh dậy, biết bố mẹ mình và Đại Kim đã không còn, anh ta đã đau buồn rất lâu.
Lúc đó Dã Hạc đang ngồi ở giữa ghế sau của ô tô, đây là vị trí nguy hiểm nhất trong trường hợp xảy ra tai nạn ô tô. Khi lên xe Đại Kim đã rất ngoan ngoãn, nhưng nó có chứng say tàu xe, cửa sổ bên chỗ nó luôn mở, Đại Kim có khả năng sống sót cao nhất.
"Nhưng Đại Kim không trốn thoát một mình. Đại Kim đã dùng thân mình bảo vệ tôi, nhưng nó lại không sống sót." Dã Hạc nghẹn ngào ôm đầu chú chó, vùi đầu vào cơ thể không còn hơi ấm của chú chó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuyên qua người con ch.ó rồi rơi xuống mặt đất.
Trần Hi và Du Tố Tố không khỏi thở dài: "Thật ngốc."
"Tại sao mày lại đến đây? Mày ở lại là muốn giúp tao làm gì?"
Dã Hạc gặp lại Đại Kim, anh ta không chỉ kinh ngạc mà còn vô cùng bối rối.
Dã Hạc ôm đầu con chó, cúi đầu nhìn vào mắt, mũi nó như mình đã làm vô số lần: "Có phải bị quỷ khác ức h.i.ế.p rồi không? Hay mày ăn thức ăn cho chó quen rồi nhưng bây giờ lại không ăn được? Hay mày vẫn muốn tao chơi cùng?"
Ngay khi bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn một chút, con ch.ó vàng lại giơ chân lên ấn vào cằm Dã Hạc, đẩy anh ta ra.
Bang một cái.
Trông nó vô cùng ghét bỏ anh ta.
Dã Hạc bị nó đẩy ra cũng không tức giận, chỉ sờ sờ cằm rồi xoa đầu con chó, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ: "Mấy năm không được mày ghét bỏ, tao không quen."
Dã Hạc vẫn nhớ những gì vừa rồi Diệp Tuyền nói là có điểm kỳ lạ, không để bọn họ chờ lâu, lại nhanh chóng quay lại câu hỏi trước đó là gặp người cũ, chó cũ.
"Đại Kim đã cứu mạng tôi, nó sẽ không làm hại đến tôi. Vậy ra là một con quỷ khác đã làm điều đó ư? Nhưng bọn họ lại không làm gì xấu cả... chẳng lẽ là hiểu lầm sao?"
Khi Dã Hạc đang nói, Đại Kim đột nhiên hét lên, giận dữ cắn giày anh ta: "Gâu! Gâu!"
Dã Hạc buồn cười nói: "Được được được, tao cũng rất nhớ mày, nhưng bây giờ mày đừng làm phiền đến tao."
Đại Kim trợn mắt nhìn anh ta, đáy mắt lộ rõ sự bất lực, nó tiến lên vài bước, ngồi trước mặt Diệp Tuyền, lại bắt đầu sủa lên: "Gâu gâu!"
Trân Hi không khỏi bật cười: "Con chó của cậu cho rằng cậu quá ngu ngốc, Dã Hạc, cậu mau nhìn xeml"
Diệp Tuyền cụp mắt nhìn con ch.ó lông vàng: "Từ khi c.h.ế.t đến bây giờ, mày vẫn luôn đi theo anh ta sao? Nếu tao nói đúng thì sủa một tiếng, sai thì sủa hai tiếng, không biết hoặc không chắc chắn thì đừng sủa."
Con chó lông vàng Đại Kim ngồi thẳng tắp: "Gâu!"
Diệp Tuyền: "Xung quanh anh ta còn có quỷ nào khác từ chỗ nhà ma sao?"
"Gâu!"
"Con quỷ đó chịu trách nhiệm cho tất cả những rắc rối mà anh ta gặp phải sao?"
“Gâu gâu!"
"Hả?" Du Tố Tố và Trần Hi đều kinh ngạc.
Diệp Tuyền hỏi lại, Đại Kim chỉ phủ nhận một trong những sự việc mà Dã Hạc tính tới.
Ngoại trừ sự cố tóc giả bị bỏ lại trên ban công nhà hàng xóm ở tầng dưới, những chuyện khác đều do quỷ hồn từ chỗ ngôi nhà ma thực hiện, và Đại Kim đã chiến đấu với con quỷ đó và ngăn chặn quỷ hồn đó gây rắc rối.
Con chó lông vàng Đại Kim không hiểu con quỷ đó muốn làm gì, cũng không hiểu tình yêu và may mắn là gì. Nhưng con ch.ó đó biết nếu nó vẫn còn ở đây thì những thứ khác không được phép làm tổn thương đến cậu chủ nhỏ của nó.
Diệp Tuyền đếm thời gian: "Từ lúc cậu rời khỏi ngôi nhà ma cho đến lần đầu tiên xảy ra sự cố đánh mất tài liệu quan trọng, thời gian cách nhau chỉ có một ngày."
Rõ ràng lúc ban đầu con quỷ đó muốn thực hiện nguyện vọng của anh ta một cách nhanh chóng. Nhưng nó lại không thành công.
Du Tố Tế tặc lưỡi kinh ngạc: "Vốn hiểu biết của con quỷ này quả thực không tệ! Sự cố đánh mất tài liệu là một cách nối duyên rất tốt. Thực tập sinh ngu ngốc, à không, blogger nổi tiếng đẹp trai trên Internet đã bộc lộ mặt vụng về của mình, chỉ biết bối rối xin lỗi người mua tin tức... Đây không phải mô-típ mối quan hệ giữa tổng tài bá đạo và tiểu hồ lu bối rối sao?"
Dã Hạc xoa xoa hai cảnh tay nổi hết da gà, không khỏi phàn nàn: "Cô đang nói cái gì vậy? Mất tài liệu thì có ích gì? Chỉ gây thêm phiên phức cho người khác mà thôi. Có điều, người tôi liên lạc lại không trực tiếp hủy hợp tác hay mắng mỏ tôi, tóm lại quá tốt bụng rồi."
Du Tố Tố, người đã xem qua đủ các loại kịch bản ngôn tình lại nghiêm túc nói: "Đó là bởi vì anh không hiểu gì về tình yêu!"
Dã Hạc: 222
Diệp Tuyền hỏi Đại Kim vài câu liền hiểu ra: "Cậu ước bản thân mình sẽ có vận đào hoa, chỉ cân cậu tìm được đối tượng của thì sẽ thành công. Việc cậu làm mất đồ sẽ tạo thêm nhiều cơ hội cho cậu với người đó. Về mặt lý thuyết, nếu tuổi tác của hai người thích hợp thì hai người đã có thể trân trọng cơ hội này hơn, dễ dàng nảy sinh tình cảm và phát triển thứ tình cảm đó hơn nữa. Nếu quỷ hồn tác động đến trạng thái tinh thân của cậu, không phải là không thể để các cậu bộc bạch với nhau dưới sự điều khiển của nó. Nhưng hành động của con quỷ đó đã bị Đại Kim phát hiện, chính Đại Kim đã nhận ra rằng con quỷ đó đã ảnh hưởng đến cậu và chiến đấu với nó nhưng lại không thành công."
Bị ma ám có nghĩa là tinh thần sẽ bị con quỷ đó ảnh hưởng, có khi là ảo giác, có khi là sự thay đổi đột ngột về sở thích, sở thích,...
Quỷ khả năng kích thích ảo giác và điều khiển con người nhưng lại không quá mạnh mẽ, loại trừ quỷ có năng lực mới.
Còn có hai loại khả năng khác, một là có một người/quỷ ở phía sau hiểu biết và dạy con quỷ đó làm như vậy, hai là giống như con quỷ trong điện thoại di động Tiểu Hà, sau khi cậu ta c.h.ế.t đi lại có thêm một số khả năng mới. Nhưng con quỷ này lại chỉ đi theo Dã Hạc, ở chỗ nhà ma vẫn có một số người thành công đạt được mong muốn của mình, đó lại là chuyện khác, vậy nên chỉ còn một trường hợp.