Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 142
Lương Vũ vẫy tay tạm biệt với cô: "Bà chủ Diệp, tôi nhất định sẽ nhắc nhở bọn họ, không để bọn họ quấy rầy sự bình yên của cô nữa... à không, cuộc sống bình thường của cô mới đúng."
Thời gian đóng cửa đã trôi qua, cùng với tiếng cảm ơn của Lương Vũ, cửa hàng cuối cùng cũng đóng cửa.
Diệp Tuyền quay lại, nhìn thấy vẻ mặt như đang đè nén nỗi buồn của Du Tố Tố.
Du Tố Tố: Huhu, đồng nghiệp mới của cô ấy lại chạy mất rồi! Rõ ràng cô ấy có thể vui vẻ ăn dưa với đồng nghiệp mới mài
"Đã đến lúc lau sàn rồi." Diệp Tuyền rất kỳ vọng vào cô ấy (?).
Du Tố Tố im lặng di chuyển.
Đối nghịch với Diệp Tuyền là chuyện không thể, Du Tố Tố đã rút ra được kinh nghiệm xương m.á.u này, cô ấy chỉ có thể bế bé An An ra ngoài đi dạo vào buổi tối và lúc rạng sáng, lén lút tìm kiếm đồng nghiệp mới.
Yêu cầu Bà chủ Diệp chủ động lôi kéo đồng nghiệp mới về cho cô ấy là chuyện không mấy hứa hẹn, cô ấy có ý đồ lừa dối quỷ bé con, ra ngoài thu hút thêm mấy con quỷ khác xui xẻo về đây, thế nào cũng có người thích hợp để làm việc ở đây!
Tuy nhiên, không biết là do ở Thanh Giang thực sự không có nhiều ma quỷ hay là do bé An An hoàn toàn nghe không hiểu gì. Quỷ bé con ngốc nghếch. Sau ngày Thất tịch, đã bắt đầu mùa thu, nhưng Du Tố Tố vẫn không thể kiếm được đồng nghiệp mới như mong muốn.
Diệp Tuyền uể oải nằm trên ghế bập bênh, gió khẽ thổi qua, những lá sen xanh mơn mởn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt trong mát làm dịu bầu không khí, như thể cô đang ở đã ở Hồ Tây suốt một đêm vậy.
Mùa thu ăn ngó sen là tuyệt vời nhất.
Hoa quế, gạo nếp với ngó sen, nước ép ngó sen tươi, bánh ngó sen hấp, thạch hạt sen và canh hạt sen... Không cần phải nói, có rất nhiều món tráng miệng cô có thể nghĩ ra khi nhìn thấy sen, chỉ riêng với ngó sen, lá sen, hạt sen hay cả hoa sen cô cũng nghĩ ra được mười bảy, mười tám cách để chế biến chúng rồi.
Tiệc ngó sen chính thức có trong thực đơn chính, nhưng nếu không thể ăn hết được hơn mấy chục món, thực khách cũng có thể gọi riêng từng món. Ngay khi thực đơn vừa được cô cập nhật lên trong ứng dụng mini, ngay lập tức đã hết hàng, những người đến sau chỉ biết chảy nước miếng nhìn vào thực đơn cô vừa đưa ra.
Thông thường, những món ăn được phục vụ tại quán ăn khuya không quá phù hợp với những buổi tụ tập quá đông người, chỉ phù hợp với những bữa tiệc gia đình nho nhỏ để mọi người được ăn cùng nhau, trong bữa tiệc, mỗi người đều có thể thưởng thức những món ăn ngon giống nhau. Khi thực đơn vừa được cô cập nhật, thanh danh của cửa hàng lại tăng thêm một bậc.
Việc này lại càng khiến những người không giành được càng đau lòng hơn.
Tiểu Hà đến Cục Giám sát được mấy ngày, dựa vào mấy bức ảnh người khác chụp được ở cửa hàng bán đồ ăn khuya, cậu ta lại trở tài chỉnh sửa ảnh, tuyển tập những món ăn ngon trong cửa hàng nhanh chóng được đăng lên mạng. Màu sắc tươi mới vô cùng hấp dẫn, hương thơm như thể tỏa ra từ bức ảnh khiến người ta không khỏi chảy nước miếng. Lại vừa lúc trông thấy những người khác được nếm thử khiến bọn họ càng thêm nhớ thương những món ăn của nơi này.
Hai giờ sau khi Tiểu Hà đăng tải những bức ảnh đó lên, phần bình luận đã hoàn toàn phân hoá thành hai thái cực.
Một bên là những thực khách mới biết đến cửa hàng sau khi bức ảnh được lan truyền, nhìn chỉ biết thèm khát chảy nước miếng. Một bên là những thực khách thường xuyên ngồi xổm ở cửa hàng bán đồ ăn khuya suốt bao lâu nay, bọn họ vô cùng căm giận, hận không thể chỉnh sửa những bức ảnh này để nó hạ nhiệt ngay lập tức (nhưng bọn họ không muốn làm vậy).
Thực khách cũ cũng hết sức giận dữ: Đừng tuyên truyền, đừng tuyên truyền nữa! Vấn đề trọng điểm là muốn tuyên truyền sao? Nhưng vấn đề là chúng tôi không ăn được cơ mài! Tất cả đều tùy thuộc vào Bà chủ vô cùng Phật hệ cùng số lượng đồ ăn có giới hạn, thi thoảng chúng tôi còn có thể ăn một lần, nhưng nếu các người càng tuyên truyền chúng tôi lại càng phải xếp hàng mất!
Dù trên mạng có như thế nào thì cửa hàng bán đồ ăn khuya của Diệp Tuyên vẫn mở cửa cùng giờ.
Nhưng hôm nay, hàng người xếp hàng bên ngoài có chút khác thường, không phải nhóm lực sĩ khăn vàng lại xuất hiện mà đột nhiên biến thành hiện trường chụp ảnh.
Nếu nhìn kỹ lại, có thể thấy được xung quanh cửa hàng của cô có rất nhiều nam thanh nữ tú, dung mạo và cách trang điểm tinh xảo khiến bọn họ càng trở nên bắt mắt hơn những người khác. Một trong số bọn họ còn có một người quen, Trần Hi, một blogger ẩm thực kiêm hậu duệ của lão quỷ Trần Hậu Đại.
Danh tính của những người khác nhìn thoáng qua liền trở nên hết sức rõ ràng, bọn họ đều là những blogger tìm đến đây.
Diệp Tuyền cũng không để ý nhiều, cô vẫy tay với cái xe nhỏ của bé An An, treo máy ảnh trên đầu chiếc xe rồi để cô bé đi dạo xung quanh.
Các blogger nhìn Diệp Tuyền đi ra rồi nói "Chào mừng quý khách rồi treo một tấm bảng đen nhỏ có thực đơn trong đó, thấy ánh mắt Diệp Tuyên đang nhìn chằm chằm vào mình, đúng lúc bọn họ đang nghĩ cách thu phục bà chủ nghiệp dư xinh đẹp này để hợp tác thì cô lại không nghĩ như vậy, lập tức quay người đi vào bên trong cửa hàng.... Cô quả nhiên đúng là một bà chủ rất có cá tính.
Những blogger nổi tiếng trên mạng bao năm nay có người danh tiếng tốt cũng có người có tiếng xấu lâu năm, đều từng thấy qua gương mặt tươi cười hay gương mặt đầy sự chán nản, nếu chơi với Trần Hị, bọn họ sẽ không nảy sinh ác ý chỉ vì ý tưởng hợp tác vừa bất chợt lóe lên đã bị cô phá huỷ.
Sau khi mỉm cười và chụp ảnh cùng các thực khách đang vui vẻ tham gia, bọn họ lại chào nhau: "Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi, đi vào trước đi!"
Trân Hi cũng nghĩ như vậy.
Sau khi Trần Hi tiễn ông cố đi, ở lại cửa hàng ăn suốt một đoạn thời gian, nếu không phải do đề tài thăm dò cửa hàng tiếp theo hấp dẫn cô ấy, suýt chút nữa cô ấy đã ở lại Thanh Giang luôn rồi. Lần này cô ấy tụ tập cùng những người bạn khác trong giới ở thành phố Hải, giữa trưa lại nhìn thấy tiệc ngó sen đang được phục vụ tại cửa hàng bán đồ ăn khuya, cô ấy lập tức gọi bạn bè đến ăn cùng.
Lúc nhóm người Trần Hi đang cùng nhau tiến vào bên trong, cô ấy lại quay đầu nhìn qua rồi hỏi: "Này, Dã Hạc còn chưa tới sao?"
Những người bạn đi cùng cô ấy cũng bắt đầu suy đoán: "Anh ta là một blogger ăn mặc khác giới, hiện tại vẫn còn chưa tới đến, sẽ không trang điểm thành dáng vẻ chúng ta không nhận ra, muốn hù dọa chúng ta đấy chứ?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn!"
Một thanh niên mặc áo bào màu trắng xách quần áo kéo theo trợ lý chạy vào trong đám người, khi anh ta vừa ngẩng đầu lên, mọi người đều giật mình.
"Áo bào trắng sao?"
Chàng trai vén dải ruy băng trên chiếc mũ cao màu trắng lên, nhanh chóng để lộ khuôn mặt sáng ngời như ánh nắng xán lạn: "Không, không, đây không phải là tạo hình mới nhất của tôi! Xin lỗi, xin lỗi, là tôi vội quá nên không kịp thay quần áo!"
Ngoài cửa trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, Diệp Tuyền ghé mắt nhìn ra bên ngoài, hình ảnh chiếc áo bào trắng cùng mũ cao, người tạo hình bộ trang phục này cũng thật nhập tâm.
Ánh mắt cô lập tức dừng lại trên khuôn mặt của chàng trai trẻ một lúc, lại khẽ nhướng mày.
Có âm khí của quỷ hồn lưu lại. Điều kỳ lạ hơn chính là những người khác nhiều nhất vô tình cũng chỉ đụng phải một con quỷ, nhưng trên người anh ta lại có ít nhất âm khí do hai con quỷ để lại.
Nhìn theo dấu vết, có vẻ như thời gian lưu lại không ngắn, trạng thái của anh ta vẫn rất tốt, không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi hay hoảng sợ nào.
Có chút thú vị.
Trân Hi cũng đứng ra giải thích, trong hàng người đang xếp hàng cuối cùng cũng có người nhận ra chàng trai đó, lập tức kêu lên: "Dã Hạc, hóa ra anh ta lại đẹp trai như vậy!"
Dã Hạc sờ mũi nói: "Muốn quay video sao... Chúng ta nên đi ăn cơm thôi, chuyện video để khi khác!"
Đối với một blogger thời trang, trước khi biến hình cũng phải cố ý trang điểm thành bộ dạng hết sức xấu xí để thu hút sự chú ý của người xem, nên việc anh ta giả xấu trên mạng cũng không có gì khó hiểu.
Dã Hạc đến muộn cuối cùng cũng vào được cửa, anh ta lập tức cởi bỏ chiếc mũ cao cùng bộ tóc giả trên đầu xuống, chàng trai trẻ tươi tắn cùng nụ cười đầy nắng nhanh chóng giải thích với bạn bè về lý do đến muộn của mình: "Tôi đã sắp xếp để đến sớm, nhưng các cậu biết vận số của tôi năm nay không được tốt, luôn gặp phải chuyện không may... Lần này tôi vừa thu dọn xong rồi đi ra ngoài thì gặp phải một vụ tai nạn giao thông, lại đi làm chứng cho người ta, vậy nên mới tới muộn.”
Các blogger bắt đầu hồi tưởng: "Lần trước có người trẹo chân ngã vào người cậu. Lần trước nữa cậu lại bị trà sữa của người khác đổ vào người, lần trước nữa nữa lại làm mất bộ tóc giả, còn một lần, trước khi gặp người cung cấp tin tức lại làm mất thông tin..."
Đếm kỹ một chút, mấy blogger kia không khỏi cảm thán: "Quả thực vận khí năm nay của cậu có chút, mỗi lần rủ cậu ra đường đều phải lo lắng không biết trên đường đi cậu có xảy ra chuyện gì hay không. Bằng không, sau bữa tối, cậu đến chùa Bạch Vân bên cạnh một chuyến xin một lá bùa hộ mệnh để bảo đảm sự an toàn của cậu đi."
"Tôi quen rồi. Dù sao sau mỗi lần gặp xui xẻo đó, kết quả cũng không tệ, có lẽ những chuyện xui xẻo tôi gặp phải sẽ khiến tôi mạnh mẽ và tiến bộ hơn, lúc nào gặp xui xẻo giúp tôi gặp được bạn gái của mình lại càng tốt." Tâm trạng của Dã Hạc không tệ, cười hì hì nói chuyện với bọn họ.
Thời gian đóng cửa đã trôi qua, cùng với tiếng cảm ơn của Lương Vũ, cửa hàng cuối cùng cũng đóng cửa.
Diệp Tuyền quay lại, nhìn thấy vẻ mặt như đang đè nén nỗi buồn của Du Tố Tố.
Du Tố Tố: Huhu, đồng nghiệp mới của cô ấy lại chạy mất rồi! Rõ ràng cô ấy có thể vui vẻ ăn dưa với đồng nghiệp mới mài
"Đã đến lúc lau sàn rồi." Diệp Tuyền rất kỳ vọng vào cô ấy (?).
Du Tố Tố im lặng di chuyển.
Đối nghịch với Diệp Tuyền là chuyện không thể, Du Tố Tố đã rút ra được kinh nghiệm xương m.á.u này, cô ấy chỉ có thể bế bé An An ra ngoài đi dạo vào buổi tối và lúc rạng sáng, lén lút tìm kiếm đồng nghiệp mới.
Yêu cầu Bà chủ Diệp chủ động lôi kéo đồng nghiệp mới về cho cô ấy là chuyện không mấy hứa hẹn, cô ấy có ý đồ lừa dối quỷ bé con, ra ngoài thu hút thêm mấy con quỷ khác xui xẻo về đây, thế nào cũng có người thích hợp để làm việc ở đây!
Tuy nhiên, không biết là do ở Thanh Giang thực sự không có nhiều ma quỷ hay là do bé An An hoàn toàn nghe không hiểu gì. Quỷ bé con ngốc nghếch. Sau ngày Thất tịch, đã bắt đầu mùa thu, nhưng Du Tố Tố vẫn không thể kiếm được đồng nghiệp mới như mong muốn.
Diệp Tuyền uể oải nằm trên ghế bập bênh, gió khẽ thổi qua, những lá sen xanh mơn mởn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt trong mát làm dịu bầu không khí, như thể cô đang ở đã ở Hồ Tây suốt một đêm vậy.
Mùa thu ăn ngó sen là tuyệt vời nhất.
Hoa quế, gạo nếp với ngó sen, nước ép ngó sen tươi, bánh ngó sen hấp, thạch hạt sen và canh hạt sen... Không cần phải nói, có rất nhiều món tráng miệng cô có thể nghĩ ra khi nhìn thấy sen, chỉ riêng với ngó sen, lá sen, hạt sen hay cả hoa sen cô cũng nghĩ ra được mười bảy, mười tám cách để chế biến chúng rồi.
Tiệc ngó sen chính thức có trong thực đơn chính, nhưng nếu không thể ăn hết được hơn mấy chục món, thực khách cũng có thể gọi riêng từng món. Ngay khi thực đơn vừa được cô cập nhật lên trong ứng dụng mini, ngay lập tức đã hết hàng, những người đến sau chỉ biết chảy nước miếng nhìn vào thực đơn cô vừa đưa ra.
Thông thường, những món ăn được phục vụ tại quán ăn khuya không quá phù hợp với những buổi tụ tập quá đông người, chỉ phù hợp với những bữa tiệc gia đình nho nhỏ để mọi người được ăn cùng nhau, trong bữa tiệc, mỗi người đều có thể thưởng thức những món ăn ngon giống nhau. Khi thực đơn vừa được cô cập nhật, thanh danh của cửa hàng lại tăng thêm một bậc.
Việc này lại càng khiến những người không giành được càng đau lòng hơn.
Tiểu Hà đến Cục Giám sát được mấy ngày, dựa vào mấy bức ảnh người khác chụp được ở cửa hàng bán đồ ăn khuya, cậu ta lại trở tài chỉnh sửa ảnh, tuyển tập những món ăn ngon trong cửa hàng nhanh chóng được đăng lên mạng. Màu sắc tươi mới vô cùng hấp dẫn, hương thơm như thể tỏa ra từ bức ảnh khiến người ta không khỏi chảy nước miếng. Lại vừa lúc trông thấy những người khác được nếm thử khiến bọn họ càng thêm nhớ thương những món ăn của nơi này.
Hai giờ sau khi Tiểu Hà đăng tải những bức ảnh đó lên, phần bình luận đã hoàn toàn phân hoá thành hai thái cực.
Một bên là những thực khách mới biết đến cửa hàng sau khi bức ảnh được lan truyền, nhìn chỉ biết thèm khát chảy nước miếng. Một bên là những thực khách thường xuyên ngồi xổm ở cửa hàng bán đồ ăn khuya suốt bao lâu nay, bọn họ vô cùng căm giận, hận không thể chỉnh sửa những bức ảnh này để nó hạ nhiệt ngay lập tức (nhưng bọn họ không muốn làm vậy).
Thực khách cũ cũng hết sức giận dữ: Đừng tuyên truyền, đừng tuyên truyền nữa! Vấn đề trọng điểm là muốn tuyên truyền sao? Nhưng vấn đề là chúng tôi không ăn được cơ mài! Tất cả đều tùy thuộc vào Bà chủ vô cùng Phật hệ cùng số lượng đồ ăn có giới hạn, thi thoảng chúng tôi còn có thể ăn một lần, nhưng nếu các người càng tuyên truyền chúng tôi lại càng phải xếp hàng mất!
Dù trên mạng có như thế nào thì cửa hàng bán đồ ăn khuya của Diệp Tuyên vẫn mở cửa cùng giờ.
Nhưng hôm nay, hàng người xếp hàng bên ngoài có chút khác thường, không phải nhóm lực sĩ khăn vàng lại xuất hiện mà đột nhiên biến thành hiện trường chụp ảnh.
Nếu nhìn kỹ lại, có thể thấy được xung quanh cửa hàng của cô có rất nhiều nam thanh nữ tú, dung mạo và cách trang điểm tinh xảo khiến bọn họ càng trở nên bắt mắt hơn những người khác. Một trong số bọn họ còn có một người quen, Trần Hi, một blogger ẩm thực kiêm hậu duệ của lão quỷ Trần Hậu Đại.
Danh tính của những người khác nhìn thoáng qua liền trở nên hết sức rõ ràng, bọn họ đều là những blogger tìm đến đây.
Diệp Tuyền cũng không để ý nhiều, cô vẫy tay với cái xe nhỏ của bé An An, treo máy ảnh trên đầu chiếc xe rồi để cô bé đi dạo xung quanh.
Các blogger nhìn Diệp Tuyền đi ra rồi nói "Chào mừng quý khách rồi treo một tấm bảng đen nhỏ có thực đơn trong đó, thấy ánh mắt Diệp Tuyên đang nhìn chằm chằm vào mình, đúng lúc bọn họ đang nghĩ cách thu phục bà chủ nghiệp dư xinh đẹp này để hợp tác thì cô lại không nghĩ như vậy, lập tức quay người đi vào bên trong cửa hàng.... Cô quả nhiên đúng là một bà chủ rất có cá tính.
Những blogger nổi tiếng trên mạng bao năm nay có người danh tiếng tốt cũng có người có tiếng xấu lâu năm, đều từng thấy qua gương mặt tươi cười hay gương mặt đầy sự chán nản, nếu chơi với Trần Hị, bọn họ sẽ không nảy sinh ác ý chỉ vì ý tưởng hợp tác vừa bất chợt lóe lên đã bị cô phá huỷ.
Sau khi mỉm cười và chụp ảnh cùng các thực khách đang vui vẻ tham gia, bọn họ lại chào nhau: "Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi, đi vào trước đi!"
Trân Hi cũng nghĩ như vậy.
Sau khi Trần Hi tiễn ông cố đi, ở lại cửa hàng ăn suốt một đoạn thời gian, nếu không phải do đề tài thăm dò cửa hàng tiếp theo hấp dẫn cô ấy, suýt chút nữa cô ấy đã ở lại Thanh Giang luôn rồi. Lần này cô ấy tụ tập cùng những người bạn khác trong giới ở thành phố Hải, giữa trưa lại nhìn thấy tiệc ngó sen đang được phục vụ tại cửa hàng bán đồ ăn khuya, cô ấy lập tức gọi bạn bè đến ăn cùng.
Lúc nhóm người Trần Hi đang cùng nhau tiến vào bên trong, cô ấy lại quay đầu nhìn qua rồi hỏi: "Này, Dã Hạc còn chưa tới sao?"
Những người bạn đi cùng cô ấy cũng bắt đầu suy đoán: "Anh ta là một blogger ăn mặc khác giới, hiện tại vẫn còn chưa tới đến, sẽ không trang điểm thành dáng vẻ chúng ta không nhận ra, muốn hù dọa chúng ta đấy chứ?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn!"
Một thanh niên mặc áo bào màu trắng xách quần áo kéo theo trợ lý chạy vào trong đám người, khi anh ta vừa ngẩng đầu lên, mọi người đều giật mình.
"Áo bào trắng sao?"
Chàng trai vén dải ruy băng trên chiếc mũ cao màu trắng lên, nhanh chóng để lộ khuôn mặt sáng ngời như ánh nắng xán lạn: "Không, không, đây không phải là tạo hình mới nhất của tôi! Xin lỗi, xin lỗi, là tôi vội quá nên không kịp thay quần áo!"
Ngoài cửa trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, Diệp Tuyền ghé mắt nhìn ra bên ngoài, hình ảnh chiếc áo bào trắng cùng mũ cao, người tạo hình bộ trang phục này cũng thật nhập tâm.
Ánh mắt cô lập tức dừng lại trên khuôn mặt của chàng trai trẻ một lúc, lại khẽ nhướng mày.
Có âm khí của quỷ hồn lưu lại. Điều kỳ lạ hơn chính là những người khác nhiều nhất vô tình cũng chỉ đụng phải một con quỷ, nhưng trên người anh ta lại có ít nhất âm khí do hai con quỷ để lại.
Nhìn theo dấu vết, có vẻ như thời gian lưu lại không ngắn, trạng thái của anh ta vẫn rất tốt, không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi hay hoảng sợ nào.
Có chút thú vị.
Trân Hi cũng đứng ra giải thích, trong hàng người đang xếp hàng cuối cùng cũng có người nhận ra chàng trai đó, lập tức kêu lên: "Dã Hạc, hóa ra anh ta lại đẹp trai như vậy!"
Dã Hạc sờ mũi nói: "Muốn quay video sao... Chúng ta nên đi ăn cơm thôi, chuyện video để khi khác!"
Đối với một blogger thời trang, trước khi biến hình cũng phải cố ý trang điểm thành bộ dạng hết sức xấu xí để thu hút sự chú ý của người xem, nên việc anh ta giả xấu trên mạng cũng không có gì khó hiểu.
Dã Hạc đến muộn cuối cùng cũng vào được cửa, anh ta lập tức cởi bỏ chiếc mũ cao cùng bộ tóc giả trên đầu xuống, chàng trai trẻ tươi tắn cùng nụ cười đầy nắng nhanh chóng giải thích với bạn bè về lý do đến muộn của mình: "Tôi đã sắp xếp để đến sớm, nhưng các cậu biết vận số của tôi năm nay không được tốt, luôn gặp phải chuyện không may... Lần này tôi vừa thu dọn xong rồi đi ra ngoài thì gặp phải một vụ tai nạn giao thông, lại đi làm chứng cho người ta, vậy nên mới tới muộn.”
Các blogger bắt đầu hồi tưởng: "Lần trước có người trẹo chân ngã vào người cậu. Lần trước nữa cậu lại bị trà sữa của người khác đổ vào người, lần trước nữa nữa lại làm mất bộ tóc giả, còn một lần, trước khi gặp người cung cấp tin tức lại làm mất thông tin..."
Đếm kỹ một chút, mấy blogger kia không khỏi cảm thán: "Quả thực vận khí năm nay của cậu có chút, mỗi lần rủ cậu ra đường đều phải lo lắng không biết trên đường đi cậu có xảy ra chuyện gì hay không. Bằng không, sau bữa tối, cậu đến chùa Bạch Vân bên cạnh một chuyến xin một lá bùa hộ mệnh để bảo đảm sự an toàn của cậu đi."
"Tôi quen rồi. Dù sao sau mỗi lần gặp xui xẻo đó, kết quả cũng không tệ, có lẽ những chuyện xui xẻo tôi gặp phải sẽ khiến tôi mạnh mẽ và tiến bộ hơn, lúc nào gặp xui xẻo giúp tôi gặp được bạn gái của mình lại càng tốt." Tâm trạng của Dã Hạc không tệ, cười hì hì nói chuyện với bọn họ.