Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 139
Đạo Sĩ:...
Tổ sư thúc nên tịch thu hết mọi thứ của anh ấy mới đúng! Càng lớn tuổi phải càng tiết chế lượng đường hấp thụ vào mới phải!
Vào ngày Thất tịch, có mấy đôi tình nhân cũng chạy tới Bạch Vân Quán, cũng có mấy người đại diện trong giới giải trí kiên cường giống kẹo mạch nha mãi đeo bám ở nơi này.
Có lẽ là vì danh tiếng của Bạch Vân Quán tốt, cũng không phải là một giáo phái quá nóng nảy, tính tình lập dị, nhóm người đại diện của Bạch Vân Quán lại giỏi nhất là biết cách nói chuyện, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, những người đó cũng chạy tới xem mình có vận may gặp được những mỹ nam đó hay không.
Mặc dù hiện nay hình tượng của nam minh tinh không còn quá nổi tiếng trong giới giải trí nữa nhưng loại hình này vẫn luôn thiếu hụt, người đại diện có tên tuổi coi thường họ, còn những người đại diện ít tên tuổi khác tìm đến lại nhiều như lông, mỗi ngày lại đổi một đám khác kéo đến mãi không dứt khiến Bạch Vân Quán vô cùng khó chịu.
—Đặc biệt, khi nhìn thấy các tu sĩ đẹp trai, họ sẽ lặng lẽ chạy đi hỏi những người đó xem bọn họ có muốn tham gia giới giải trí không.
Chỉ vài ngày sau Ngày Thất tịch, các video quay các tu sĩ trên đường phố đã xuất hiện trên hot search.
Mắt thấy không thể theo kịp độ hot của Bạch Vân Quán, có người quay người liền liền tìm tới cửa hàng bán đồ ăn khuya nơi các mỹ nam xếp hàng để chụp ảnh, nghĩ rằng nếu gặp được một lần thì sẽ luôn có lần thứ hai.
Phóng viên mảng giải trí và các tay săn ảnh luôn có mặt để gây rối, có người cảm nhận được xu hướng nên tự mình đào bới tung tích của cửa hàng bán đồ ăn khuya. Tìm hiểu sâu hơn một chút, bọn họ đã tìm ra rất nhiều thứ có thể tìm được ở cửa hàng bán đồ ăn khuya ấy!
Diệp Tuyền không nói nên lời, không hiểu sao một đám lực sĩ khăn vàng lại thu hút được sự chú ý của mọi người như vậy.
Diệp Tuyền bày tỏ thái độ "Ai chạy đến cửa hàng này cũng như nhau, bạn chụp ảnh của bạn, tôi làm việc của tôi, đừng làm ảnh hưởng đến thực khách nếu không sẽ bị đuổi đi", độ hot của sự kiện này cũng không dâng cao lên nữa, rất nhanh dần đi vào quên lãng.
Không có cách nào khác, bản thân cửa hàng bán đồ ăn khuya không cần người hợp tác, món chính của cửa hàng luôn được cập nhật hàng ngày, đây lại không phải là tin tốt cho những người nổi tiếng trên mạng tới check-in. Ngoại trừ Trần Hi, một blogger ẩm thực chú trọng kỹ thuật đã từng đến đây, những người còn lại đều chùn bước.
Buổi tối trước khi mở cửa, mới vừa kéo cửa ra, Diệp Tuyền đã nhạy bén nhìn thấy mấy chỗ phản chiếu, yên lặng núp gân chỗ cửa hàng để quan sát, cô cũng không buồn quản bọn họ.
Du Tố Tố nhìn qua, lại lắc đầu nói: "Vẫn còn có người chưa bỏ cuộc sao?"
Lúc Diệp Tuyền quay người lại, bé An An vẫn đang nằm trên xe, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt tấm biển nho nhỏ như đang có ý đồ tìm thứ gì đó dưới mặt đất để bỏ vào miệng. Bé An An còn quá nhỏ, không thích hợp để lộ thân nên cô vẫn có thể câu cá trước khi bắt đầu công việc.
Kể từ khi Thiên sư sai các lực sĩ khăn vàng ra ngoài xếp hàng gọi món, bé An An lại có thêm một nhiệm vụ, đó là cầm biển hiệu, thi thoảng cô bé lại ôm tấm bảng đó chạy ra ngoài bò một vòng.
An An vẫn chưa biết đọc, cô bé chỉ có thể đếm số khá rõ ràng nhưng khi cầm tấm bảng khoa tay múa chân, cô bé cũng chỉ điều chỉnh xem trên mặt có bao nhiêu đoá hoa để ăn chúng. Bởi vì là thẻ bài âm khí để quỷ anh ôm, các tu sĩ đứng đầu giới Huyền Môn có lời nhắc nhở, nếu viết chữ lên tấm bìa cứng thông thường để mọi người có thể nhìn thấy trông sẽ rất kỳ lạ. Về cơ bản, bé An An vẽ một phiên bản, cô sẽ lại đốt thay thế một bản.
Phiên bản gốc chỉ có các ký tự lớn trên biển nhưng bản cập nhật mới nhất đã biến thành kiểu phông chữ đầy hoa bao quanh là hình trang trí kem và dưa hấu, thoạt nhìn trông rất dễ thương.
Diệp Tuyền lấy một tấm bìa cứng nguệch ngoạc viết lên đó, sau đó lại đưa cho cô bé: "An An, qua bên kia đi."
"A-" An An nghiêng đầu, chớp chớp mắt, đôi chân ngắn ngủn chạm vào chiếc xe bé bé, leo lên xe rồi nhanh chóng lao vút đi.
Dựa vào tốc độ lao ra khỏi cửa hàng bán đồ ăn khuya của cô bé rõ ràng cô bé đã nghĩ đến việc chạy ra bên ngoài chơi từ rất lâu rồi.
Tuy nhiên, Diệp Tuyền trong cửa hàng lại không có ý định mang cô bé theo khi đi ra ngoài, còn Địa phước linh Du Tố Tố lại xui xẻo đến mức mỗi ngày cô ấy chỉ có thể bước ra ngoài mấy bước, rồi bế An An dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài.
An An vui vẻ lao nhanh ra bên ngoài. Nếu không phải bị cấm sử dụng âm khí bừa bãi, nhìn bộ dạng kia của cô bé, Du Tố Tố nghi ngờ cô bé thậm chí có thể bay thẳng lên trời bằng chiếc xe đẩy chỉ có vài bánh xe nhỏ đấy.
Những thực khách vừa bước vào nhìn thấy chiếc xe màu bạc lao ra bên ngoài, không khỏi sửng sốt: "Sao nó lại lao ra bên ngoài? Bị hỏng rồi sao? Bà chủ Diệp, người máy của cô bị thiểu năng trí tuệ rồi!"
Diệp Tuyền bình tĩnh nói: "Không có gì, tôi đã thêm chức năng mới cho nữa, chỉ đang vận hành thử mà thôi, lát nữa sẽ quay lại."
Đối với việc này, nhóm hàng xóm cũ vô cùng nghi ngờ, cũng không trực tiếp tấn công cô mà chỉ nói: "Vậy lát nữa chúng tôi đi khiêu vũ, nếu gặp phải nó, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô nhặt nó về."
Dưới màn đêm, chiếc xe nhỏ màu bạc như một tia chớp lao ra bên ngoài rồi biến mất.
Quán ăn vặt đêm nằm ở cuối phố Hỉ Nhạc, tạo thành giao lộ chữ T với một con phố khác, đi bộ một đoạn ngắn sẽ lên ngọn đồi đối diện cửa hàng. Các phóng viên phụ trách mảng giải trí cầm máy ảnh độ phân giải cao chờ đợi trong rừng suốt một ngày dài đã rất mệt mỏi, đột nhiên nhìn thấy trong ống kính lóe lên một tia sáng, nhất thời vô cùng hưng phấn.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Đừng vừa hoảng vừa rống lên như vậy, anh dọa c.h.ế.t người ta rồi, anh Lương còn chưa nói gì đâu."
"Anh Lương chụp được rồi sao?"
Khi bọn họ chụp ảnh trên núi vào ban đêm, những câu chuyện ma từng nghe không khỏi xuất hiện trong đầu bọn họ. Nhưng khi có nhiều người bên cạnh hơn thì nỗi lo lắng của bọn họ cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Các tay săn ảnh trẻ tuổi đều nhìn vê phía anh Lương.
"Anh Lương chuẩn bị tốt như vậy, nổi danh kỹ thuật săn ảnh tốt, lại có được vị trí tốt nhất, chúng ta nhìn không rõ thì chỉ có anh Lương mới có thể chụp được thôi."
"Anh Lương chưa bao giờ quên ý định ban đầu của mình. Mấy tin sập phòng năm nay là do anh ấy tung ra. Anh ấy có thể được gọi là đèn pha của giới giải trí! Nhưng anh ấy cũng không ghét bỏ chúng ta, trên tay có nhiều thông tin như vậy nhưng anh ấy không hề ghét bỏ chúng ta mà vẫn chạy tới hiện trường. Loại xu hướng này, những người khác lười để ý tới, đúng là chỉ có anh Lương đáng tin cậy!"
Giữa những lời khen ngợi này, paparazzi "anh Lương" lại đang điều chỉnh camera, tránh sang vị trí khác: "Đó là một chiếc xe. Nghe nói là người máy giao đồ ăn trí tuệ nhân tạo do cửa hàng mua. Người máy trí tuệ nhân tạo đôi khi cũng có chút vấn đề nhỏ. Mấy năm nay chân của tôi đã hơi yếu một chút, không thể chạy theo như các bạn trẻ được."
Sự bình tĩnh của anh Lương dần lây nhiễm sang những người khác, bọn họ đều đi tới xem xét rồi âm thâm thở phào nhẹ nhõm.
Anh Lương vốn không bị doạ tới, chỉ nhường đường cho bọn họ rồi đi sang một bên hút thuốc, lại đột nhiên cảm thấy có ai đó va vào chân mình từ phía sau.
Thân thể của anh Lương đột nhiên cứng đờ.
Bình thường anh ấy chụp ảnh đều ngồi xổm hoặc nửa ngồi xổm để dễ tìm vị trí hơn, cũng không quá kinh ngạc nếu có gì đó chạm vào chân mình. Nhưng anh ấy đã cố ý bước ra xa vài bước để hút thuốc, căn bản không có ai khác đang ở gần đó cải!
"Sau lưng có người, đừng nhìn lại. Anh Lương vẫn còn nhớ những lời truyên miệng năm xưa, cũng không lập tức quay đầu lại. Sau khi đợi vài giây để chắc chắn rằng mình không bị vật gì đánh trúng nữa, anh ấy mới quay người sang một bên, chậm rãi nhìn qua.
Phía sau anh ấy lại không có ai, ngoại trừ mấy tay săn ảnh trẻ tuổi đang vẫy tay chào anh sau khi xem những bức ảnh kia.
"Mẹ kiếp!" Anh Lương tức giận bóp nát điếu thuốc, biết chắc là đám đàn em đã ném thứ gì đó qua để gọi anh ấy tới bên đó.
Vừa định rời đi, anh ấy bất chợt nhìn thấy một tia sáng màu bạc phản chiếu lại sau gốc cây dưới ánh trăng.
Kỳ lạ, rốt cuộc là ai đã ném cái lon đó qua? Anh Lương nhìn kỹ hơn thì đột nhiên thấy rùng mình.
Đó là chiếc xe màu bạc giao đồ ăn trí tuệ nhân tạo của cửa hàng bán đồ ăn khuya. Anh ấy đã nhìn qua bức ảnh kia, không thể nào sai lệch được.
Tuy nhiên, liệu một người máy thiểu năng như trí tuệ nhân tạo có thể đi được trên địa hình phức tạp như núi non hay không? Cho dù có thể đi chăng nữa thì mất bao lâu chiếc xe đó mới đuổi kịp anh ấy?
Xe vừa di chuyển, anh Lương lập tức lùi lại rồi ngôi bệt xuống mặt đất: "Đừng tới đây!"
"Anh Lương?" Động tác của anh ấy đã thu hút sự chú ý của mấy paparazzi trẻ tuổi kia, bọn họ lập tức bước tới nhìn xem, chiếc xe nhỏ lại xuất hiện ở phía sau, bọn họ lập tức cầm tấm bìa cứng kẹp ở mép xe lên xem.
"Này, chủ cửa hàng bán đồ ăn khuya nói hôm nay sẽ có món đá bào chè súp đậu xanh, khoai tây thác nước... trông thật hấp dẫn." Tay săn ảnh trẻ tuổi còn chưa đọc xong đã không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Tổ sư thúc nên tịch thu hết mọi thứ của anh ấy mới đúng! Càng lớn tuổi phải càng tiết chế lượng đường hấp thụ vào mới phải!
Vào ngày Thất tịch, có mấy đôi tình nhân cũng chạy tới Bạch Vân Quán, cũng có mấy người đại diện trong giới giải trí kiên cường giống kẹo mạch nha mãi đeo bám ở nơi này.
Có lẽ là vì danh tiếng của Bạch Vân Quán tốt, cũng không phải là một giáo phái quá nóng nảy, tính tình lập dị, nhóm người đại diện của Bạch Vân Quán lại giỏi nhất là biết cách nói chuyện, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, những người đó cũng chạy tới xem mình có vận may gặp được những mỹ nam đó hay không.
Mặc dù hiện nay hình tượng của nam minh tinh không còn quá nổi tiếng trong giới giải trí nữa nhưng loại hình này vẫn luôn thiếu hụt, người đại diện có tên tuổi coi thường họ, còn những người đại diện ít tên tuổi khác tìm đến lại nhiều như lông, mỗi ngày lại đổi một đám khác kéo đến mãi không dứt khiến Bạch Vân Quán vô cùng khó chịu.
—Đặc biệt, khi nhìn thấy các tu sĩ đẹp trai, họ sẽ lặng lẽ chạy đi hỏi những người đó xem bọn họ có muốn tham gia giới giải trí không.
Chỉ vài ngày sau Ngày Thất tịch, các video quay các tu sĩ trên đường phố đã xuất hiện trên hot search.
Mắt thấy không thể theo kịp độ hot của Bạch Vân Quán, có người quay người liền liền tìm tới cửa hàng bán đồ ăn khuya nơi các mỹ nam xếp hàng để chụp ảnh, nghĩ rằng nếu gặp được một lần thì sẽ luôn có lần thứ hai.
Phóng viên mảng giải trí và các tay săn ảnh luôn có mặt để gây rối, có người cảm nhận được xu hướng nên tự mình đào bới tung tích của cửa hàng bán đồ ăn khuya. Tìm hiểu sâu hơn một chút, bọn họ đã tìm ra rất nhiều thứ có thể tìm được ở cửa hàng bán đồ ăn khuya ấy!
Diệp Tuyền không nói nên lời, không hiểu sao một đám lực sĩ khăn vàng lại thu hút được sự chú ý của mọi người như vậy.
Diệp Tuyền bày tỏ thái độ "Ai chạy đến cửa hàng này cũng như nhau, bạn chụp ảnh của bạn, tôi làm việc của tôi, đừng làm ảnh hưởng đến thực khách nếu không sẽ bị đuổi đi", độ hot của sự kiện này cũng không dâng cao lên nữa, rất nhanh dần đi vào quên lãng.
Không có cách nào khác, bản thân cửa hàng bán đồ ăn khuya không cần người hợp tác, món chính của cửa hàng luôn được cập nhật hàng ngày, đây lại không phải là tin tốt cho những người nổi tiếng trên mạng tới check-in. Ngoại trừ Trần Hi, một blogger ẩm thực chú trọng kỹ thuật đã từng đến đây, những người còn lại đều chùn bước.
Buổi tối trước khi mở cửa, mới vừa kéo cửa ra, Diệp Tuyền đã nhạy bén nhìn thấy mấy chỗ phản chiếu, yên lặng núp gân chỗ cửa hàng để quan sát, cô cũng không buồn quản bọn họ.
Du Tố Tố nhìn qua, lại lắc đầu nói: "Vẫn còn có người chưa bỏ cuộc sao?"
Lúc Diệp Tuyền quay người lại, bé An An vẫn đang nằm trên xe, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt tấm biển nho nhỏ như đang có ý đồ tìm thứ gì đó dưới mặt đất để bỏ vào miệng. Bé An An còn quá nhỏ, không thích hợp để lộ thân nên cô vẫn có thể câu cá trước khi bắt đầu công việc.
Kể từ khi Thiên sư sai các lực sĩ khăn vàng ra ngoài xếp hàng gọi món, bé An An lại có thêm một nhiệm vụ, đó là cầm biển hiệu, thi thoảng cô bé lại ôm tấm bảng đó chạy ra ngoài bò một vòng.
An An vẫn chưa biết đọc, cô bé chỉ có thể đếm số khá rõ ràng nhưng khi cầm tấm bảng khoa tay múa chân, cô bé cũng chỉ điều chỉnh xem trên mặt có bao nhiêu đoá hoa để ăn chúng. Bởi vì là thẻ bài âm khí để quỷ anh ôm, các tu sĩ đứng đầu giới Huyền Môn có lời nhắc nhở, nếu viết chữ lên tấm bìa cứng thông thường để mọi người có thể nhìn thấy trông sẽ rất kỳ lạ. Về cơ bản, bé An An vẽ một phiên bản, cô sẽ lại đốt thay thế một bản.
Phiên bản gốc chỉ có các ký tự lớn trên biển nhưng bản cập nhật mới nhất đã biến thành kiểu phông chữ đầy hoa bao quanh là hình trang trí kem và dưa hấu, thoạt nhìn trông rất dễ thương.
Diệp Tuyền lấy một tấm bìa cứng nguệch ngoạc viết lên đó, sau đó lại đưa cho cô bé: "An An, qua bên kia đi."
"A-" An An nghiêng đầu, chớp chớp mắt, đôi chân ngắn ngủn chạm vào chiếc xe bé bé, leo lên xe rồi nhanh chóng lao vút đi.
Dựa vào tốc độ lao ra khỏi cửa hàng bán đồ ăn khuya của cô bé rõ ràng cô bé đã nghĩ đến việc chạy ra bên ngoài chơi từ rất lâu rồi.
Tuy nhiên, Diệp Tuyền trong cửa hàng lại không có ý định mang cô bé theo khi đi ra ngoài, còn Địa phước linh Du Tố Tố lại xui xẻo đến mức mỗi ngày cô ấy chỉ có thể bước ra ngoài mấy bước, rồi bế An An dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài.
An An vui vẻ lao nhanh ra bên ngoài. Nếu không phải bị cấm sử dụng âm khí bừa bãi, nhìn bộ dạng kia của cô bé, Du Tố Tố nghi ngờ cô bé thậm chí có thể bay thẳng lên trời bằng chiếc xe đẩy chỉ có vài bánh xe nhỏ đấy.
Những thực khách vừa bước vào nhìn thấy chiếc xe màu bạc lao ra bên ngoài, không khỏi sửng sốt: "Sao nó lại lao ra bên ngoài? Bị hỏng rồi sao? Bà chủ Diệp, người máy của cô bị thiểu năng trí tuệ rồi!"
Diệp Tuyền bình tĩnh nói: "Không có gì, tôi đã thêm chức năng mới cho nữa, chỉ đang vận hành thử mà thôi, lát nữa sẽ quay lại."
Đối với việc này, nhóm hàng xóm cũ vô cùng nghi ngờ, cũng không trực tiếp tấn công cô mà chỉ nói: "Vậy lát nữa chúng tôi đi khiêu vũ, nếu gặp phải nó, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô nhặt nó về."
Dưới màn đêm, chiếc xe nhỏ màu bạc như một tia chớp lao ra bên ngoài rồi biến mất.
Quán ăn vặt đêm nằm ở cuối phố Hỉ Nhạc, tạo thành giao lộ chữ T với một con phố khác, đi bộ một đoạn ngắn sẽ lên ngọn đồi đối diện cửa hàng. Các phóng viên phụ trách mảng giải trí cầm máy ảnh độ phân giải cao chờ đợi trong rừng suốt một ngày dài đã rất mệt mỏi, đột nhiên nhìn thấy trong ống kính lóe lên một tia sáng, nhất thời vô cùng hưng phấn.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Đừng vừa hoảng vừa rống lên như vậy, anh dọa c.h.ế.t người ta rồi, anh Lương còn chưa nói gì đâu."
"Anh Lương chụp được rồi sao?"
Khi bọn họ chụp ảnh trên núi vào ban đêm, những câu chuyện ma từng nghe không khỏi xuất hiện trong đầu bọn họ. Nhưng khi có nhiều người bên cạnh hơn thì nỗi lo lắng của bọn họ cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Các tay săn ảnh trẻ tuổi đều nhìn vê phía anh Lương.
"Anh Lương chuẩn bị tốt như vậy, nổi danh kỹ thuật săn ảnh tốt, lại có được vị trí tốt nhất, chúng ta nhìn không rõ thì chỉ có anh Lương mới có thể chụp được thôi."
"Anh Lương chưa bao giờ quên ý định ban đầu của mình. Mấy tin sập phòng năm nay là do anh ấy tung ra. Anh ấy có thể được gọi là đèn pha của giới giải trí! Nhưng anh ấy cũng không ghét bỏ chúng ta, trên tay có nhiều thông tin như vậy nhưng anh ấy không hề ghét bỏ chúng ta mà vẫn chạy tới hiện trường. Loại xu hướng này, những người khác lười để ý tới, đúng là chỉ có anh Lương đáng tin cậy!"
Giữa những lời khen ngợi này, paparazzi "anh Lương" lại đang điều chỉnh camera, tránh sang vị trí khác: "Đó là một chiếc xe. Nghe nói là người máy giao đồ ăn trí tuệ nhân tạo do cửa hàng mua. Người máy trí tuệ nhân tạo đôi khi cũng có chút vấn đề nhỏ. Mấy năm nay chân của tôi đã hơi yếu một chút, không thể chạy theo như các bạn trẻ được."
Sự bình tĩnh của anh Lương dần lây nhiễm sang những người khác, bọn họ đều đi tới xem xét rồi âm thâm thở phào nhẹ nhõm.
Anh Lương vốn không bị doạ tới, chỉ nhường đường cho bọn họ rồi đi sang một bên hút thuốc, lại đột nhiên cảm thấy có ai đó va vào chân mình từ phía sau.
Thân thể của anh Lương đột nhiên cứng đờ.
Bình thường anh ấy chụp ảnh đều ngồi xổm hoặc nửa ngồi xổm để dễ tìm vị trí hơn, cũng không quá kinh ngạc nếu có gì đó chạm vào chân mình. Nhưng anh ấy đã cố ý bước ra xa vài bước để hút thuốc, căn bản không có ai khác đang ở gần đó cải!
"Sau lưng có người, đừng nhìn lại. Anh Lương vẫn còn nhớ những lời truyên miệng năm xưa, cũng không lập tức quay đầu lại. Sau khi đợi vài giây để chắc chắn rằng mình không bị vật gì đánh trúng nữa, anh ấy mới quay người sang một bên, chậm rãi nhìn qua.
Phía sau anh ấy lại không có ai, ngoại trừ mấy tay săn ảnh trẻ tuổi đang vẫy tay chào anh sau khi xem những bức ảnh kia.
"Mẹ kiếp!" Anh Lương tức giận bóp nát điếu thuốc, biết chắc là đám đàn em đã ném thứ gì đó qua để gọi anh ấy tới bên đó.
Vừa định rời đi, anh ấy bất chợt nhìn thấy một tia sáng màu bạc phản chiếu lại sau gốc cây dưới ánh trăng.
Kỳ lạ, rốt cuộc là ai đã ném cái lon đó qua? Anh Lương nhìn kỹ hơn thì đột nhiên thấy rùng mình.
Đó là chiếc xe màu bạc giao đồ ăn trí tuệ nhân tạo của cửa hàng bán đồ ăn khuya. Anh ấy đã nhìn qua bức ảnh kia, không thể nào sai lệch được.
Tuy nhiên, liệu một người máy thiểu năng như trí tuệ nhân tạo có thể đi được trên địa hình phức tạp như núi non hay không? Cho dù có thể đi chăng nữa thì mất bao lâu chiếc xe đó mới đuổi kịp anh ấy?
Xe vừa di chuyển, anh Lương lập tức lùi lại rồi ngôi bệt xuống mặt đất: "Đừng tới đây!"
"Anh Lương?" Động tác của anh ấy đã thu hút sự chú ý của mấy paparazzi trẻ tuổi kia, bọn họ lập tức bước tới nhìn xem, chiếc xe nhỏ lại xuất hiện ở phía sau, bọn họ lập tức cầm tấm bìa cứng kẹp ở mép xe lên xem.
"Này, chủ cửa hàng bán đồ ăn khuya nói hôm nay sẽ có món đá bào chè súp đậu xanh, khoai tây thác nước... trông thật hấp dẫn." Tay săn ảnh trẻ tuổi còn chưa đọc xong đã không nhịn được mà nuốt nước bọt.