Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 128
Bách Hi sửng sốt trong giây lát, không ngờ bạn thân của mình lại đưa ra yêu cầu như vậy. Cô ấy biết cô đang nói về ai.
Nữ đầu bếp Khương Nha đang nấu canh, rạng sáng sau khi xác định hai vụ án có liên quan, cùng nhau chuyển giao tới. Trạng thái tinh thân Khương Nha không tốt, uống thuốc xong cả người có vẻ c.h.ế.t lặng lại già nua, ngơ ngác ngồi ở một góc.
Kiều Tinh đứng đối diện nhìn cô ấy, nhịn không được nhớ tới ảnh chụp trên hồ sơ.
Cô ấy vừa tốt nghiệp trung học cơ sở, trong mắt là ánh sáng hạnh phúc rực rỡ.
Khi đó Khương Nha đã rơi vào cạm bẫy của Tiên Việt Dương, cô ấy tin tưởng người này sẽ vẫn yêu cô ấy, vẫn luôn hướng tới tương lai của họ.
Nhưng cuối cùng, cô gái vốn có cơ hội lên trung học phổ thông, lên đại học, tốt nghiệp qua loa, làm việc qua loa, trong vài năm vì một người mà trả giá tất cả, vét sạch m.á.u thịt và tinh thân của mình, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một người.
Cô ấy coi anh ta là trụ cột cuối cùng, là toàn bộ thế giới, dâng hiến tất cả những gì mình có thể cho đi. Mà anh ta vẫn như cũ vứt bỏ cô ấy.
Kiều Tinh không ngừng run rẩy, nhìn Khương Nha, cô ấy như nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình.
"Tôi... tôi có thể làm gì được không?" Trong đầu Kiều Tinh vẫn có chút bối rối, cô ấy chỉ muốn làm điêu gì đó theo bản năng.
Nữ cảnh sát đi cùng cô ấy thở dài: "Hãy chăm sóc cơ thể thật tốt, dành thời gian cho gia đình và sau này hãy sống thật tốt. Đừng tự trách mình quá nhiều."
Kiều Tinh nghe mà vẫn không biết phải làm sao.
Trước khi ra ngoài dự tiệc, cô ấy đã nói đùa về việc ở lại chỗ của Bách Hi, nhưng điều đó đã trở thành hiện thực. Mặc dù được cho biết rằng phương pháp này đã loại bỏ ảnh hưởng của âm khí và tích tụ của thi du, cả hai người sau một đêm mệt mỏi vẫn tắm rửa sạch sẽ và ngủ thiếp đi.
Kiều Tinh tỉnh dậy trước, cô nhìn người bạn thân mệt mỏi còn đang ngủ say, để lại tin nhắn rồi lặng lẽ đi ra ngoài trước.
Cô ấy đã lâu không về nhà không nói chuyện với ba mẹ, rạng sáng xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy gần như không thể chờ đợi được muốn trở về gặp ba mẹ.
Vừa tới cửa tiểu khu, Kiều Tinh có chút thấp thỏm, lo lắng bảo vệ không cho cô ấy vào.
Dù sao lúc trước cô ấy cũng rất đáng trách, tức giận đến mức ba cũng nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy...
Tuy nhiên, nỗi lo lắng không xuất hiện, Kiêu Tinh bước vào vô cùng thuận lợi, và nhân viên bảo vệ thậm chí còn muốn đưa cô ấy qua đó. Khu biệt thự nhỏ người dân đa số đều đi ô tô, ngoại trừ những người tập thể dục và đi bộ, họ hiếm khi trực tiếp từ cổng đi vào.
Kiều Tinh nóng lòng muốn trở về nhà, vừa vào cửa, bảo mẫu ngạc nhiên liếc nhìn cô ấy,"Kiều tiên sinh không có ở đây..." Kiều Tinh sửng sốt: "Vậy mẹ cháu thì sao?"
Bảo mẫu muốn nói lại lưỡng lự, do dự rồi cuối cùng nói: "Ở bệnh viện."
"Cái, cái gì? Mẹ cháu bị sao vậy?" Kiều Tinh hoảng sợ, và đột nhiên nhớ tới lời hôm qua mà bà chủ Diệp nói: "Gọi cho ba mẹ cô đi, họ sắp xảy ra chuyện." Chẳng lẽ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì sao?!
Bảo mẫu thở dài,"Lần trước cãi nhau xong cháu bỏ nhà đi, mẹ cháu liền tức giận đến mức phải nhập bệnh viện, bây giờ còn chưa về. Kiều tiên sinh một mực chạy hai bên, đây là canh hầm, cháu muốn mang đi sao?"
Lần trước...
Kiều Tinh ngây dại.
Trong khi cô ấy đang có mối tình ngọt ngào với người đã lừa dối mình, mẹ cô ấy lại đang đau đớn trong bệnh viện. Cô ấy thậm chí còn không biết rằng mẹ cô ấy bị bệnh.
Nếu nguy hiểm hơn nữa, liệu cô ấy có lại chọc giận mẹ mình nữa hay thậm chí... khiến mẹ mình tức chết?
Kiều Tinh cảm thấy vô cùng áy náy.
Kiều Tinh mang theo hộp canh, theo chỉ dẫn của bảo mẫu tìm được phòng bệnh của bệnh viện.
Ba Kiều đang ngôi trước giường bệnh và đang nói gì đó. Nhìn từ cửa sổ, bóng lưng ông ấy hơi có chút còng xuống, trên đầu, nơi mẹ cô ấy không bao giờ cho phép xuất hiện một sợi tóc trắng nào, có dấu vết tóc trắng len lỏi vào thái dương.
Kiều Tinh gần như đã khóc.
Ba mẹ cô ấy đều mạnh hơn cô ấy, Kiều Tinh chỉ là một người biết nghe lời mà làm việc. Trong ký ức của cô ấy, ba mẹ luôn là người mạnh mẽ, chăm chỉ làm việc ở công ty, dường như ba mẹ cô ấy sẽ không bao giờ gục ngã.
Nhưng bây giờ cô ấy nhận ra rằng họ đã già.
Đó không phải mục tiêu mà cô ấy nên chống lại, mà là cây già nên đỡ lấy.
Nghĩ kỹ lại, lời nói của mẹ có gì sai đâu? Bọn họ chỉ là không muốn cô ấy chịu khổ, không muốn cô ấy chịu ủy khuất...
Cô ấy làm tổn thương đến nhiều người.
Mặc dù cô ấy chịu sự kiểm soát của Tiền Việt Dương, nhưng những gì đã nói và làm đều là quá khứ, chính cô ấy là người đã nói ra những lời tổn thương đó.
Kiều Tinh mở cửa, nhẹ nhàng đặt hộp canh xuống, tựa người vào cạnh giường bệnh, vùi mặt vào tay mẹ mình giống như khi còn nhỏ.
Mới vừa mở miệng, Kiều Tinh liên nhịn không được nghẹn ngào mà khóc,"Ba mẹ con sai rồi, con nghe lời ba mẹ, con đi học cho tốt, con đi xem mắt, con đi làm quen các bác dì khác..."
Ba mẹ Kiều liếc nhau, cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Không phải chứ? Mới vừa mời người từ góc độ mê tín bắt đầu lừa dối, giờ lừa thành công rồi?
Ba Kiều vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thiếu tiên? Ba đã sớm nói rằng con và nó không hợp nhau. Con về ở lại vài ngày rồi đi phải không? Con đừng nghĩ tới việc lấy được một phân tiền." "... Ba lo lắng con có thể nói thẳng." Kiều Tinh ủy khuất ngẩng đầu,"Con gọi cảnh sát bắt anh ta lại rồi! Không đi nữa, sẽ không bao giờ đi nữa!"
"Thật sao?" Ba Kiều còn có chút hoài nghi,"Đi xem mấy quyển sách này trước đi. Năm tư nên chuẩn bị học nghiên cứu sinh, tự mình đi làm thực tập."
"Được." Kiều Tinh nức nở gật đầu.
Ban đầu ba mẹ Kiều phát hiện con gái không đúng, chính là con gái từ trước đến nay luôn làm theo kế hoạch của họ, đột nhiên muốn từ bỏ việc học, chưa tốt nghiệp đã lập gia đình. Bọn họ cũng không yêu cầu cô ấy có bao nhiêu bản lĩnh, có bản lĩnh thì vào công ty làm quản lý, nhưng ít nhất thì cũng phải hiểu, không thể bị người ta lừa gạt cũng tỉnh tỉnh mê mê không biết gì.
Nhìn thấy con gái mình dường như đã trở về với con gái cũ, chỉ có chút mong manh và dễ khóc, ba mẹ Kiều ban đầu rất ngạc nhiên, sau đó có chút khó chịu.
Nếu như không phải chịu đựng gian khổ bên ngoài thì làm sao có sự thay đổi như vậy.
Dành phần lớn thời gian trong ngày ở trong bệnh viện với mẹ, người mà cô ấy đã lâu không gặp, ngày hôm sau, như biến thành một người khác cô ấy muốn đi ăn tối với người bạn thân nhất của mình.
Kiều Tinh lại bước vào cửa hàng quán khuya, cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.
Có lẽ là do ảnh hưởng của những điều xấu đã bị loại bỏ, hoặc có lẽ là do sự kích thích của cái chết, Kiều Tinh thực sự cảm thấy như cuối cùng mình đã tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Diệp Tuyền dựa vào cửa, đặt tấm bảng đen có viết thực đơn xuống, nhìn thấy Kiều Tinh đi tới nắm lấy vạt váy của mình, cúi đầu thật sâu.
"Bà chủ, tôi xin lỗi."
Rốt cục không ngửi thấy mùi lạ nữa, tâm tình Diệp Tuyền tốt hơn không ít, không đưa người vào danh sách cự tuyệt lui tới.
Diệp Tuyền đúng lý hợp tình nhận lễ, vẫy tay ra hiệu Kiều Tinh đuổi theo, làm thực khách mới chào hỏi: "Hôm nay đến sớm, muốn ăn chút gì không?"
Quán ăn khuya không phải ngày nghỉ lễ, lúc mới mở cửa khách xếp hàng không nhiều lắm, phần lớn đều là khách lâu năm.
Có người nhận ra Kiều Tinh ngày hôm qua tới đây, lặng lẽ nhìn hàng xóm: Này, nhất định có chuyện gì đó! Bà chủ Tiểu Diệp rất có năng lực, giải quyết giúp cô ấy từ khi nào vậy?
Diệp Tuyền chỉ thuận miệng hỏi, dù sao mỗi ngày chỉ có thể gọi món chính, điểm khác biệt duy nhất là đồ uống, món ăn phụ và đồ ăn nhẹ.
Kiều Tinh đến quán ăn khuya, cũng không tính đến ăn cơm... Được rồi, có một chút là vì ăn cơm. Trong số những điều tồi tệ ngày hôm qua, khi nghĩ lại, vẫn có những ấn tượng mỹ vị khiến mọi chuyện dường như không đến nỗi tệ.
Giống như nếu bạn vẫn có thể nghĩ đến việc ăn uống, bạn có thể tiếp tục sống và tìm kiếm những mục tiêu mới.
Kiều Tinh nhìn Diệp Tuyền uể oải ngáp dài, bước qua những chiếc bàn ghế rời rạc trong cửa hàng, tựa như có thể nằm xuống bất cứ lúc nào. Rõ ràng đó là một cửa hàng bên đường phố tấp nập, ồn ào, lại khiến cho người ta mệt mỏi, thường xuyên dính dầu mỡ và tinh toán chỉ li, nhưng cả Diệp Tuyền và cửa hàng đều trông thật giản dị và lười biếng. Thời tiết quá nóng mà bà chủ đã mặc áo phông rộng và quần đùi rồi. Nếu có nhiều màu sắc và hoa văn lớn thì trông giống như khách du lịch mặc áo hoa phơi nắng trên bãi biển, nếu ướt đẫm mồ hôi hoặc rũ xuống nhiều hơn thì trông giống như áo sơ mi của ông già hoặc là một chiếc bao tải.
Vô tình nó mặc ở trên người Diệp Tuyền, dáng người ngay thẳng tự nhiên có lười biếng đến đâu cũng chỉ là một con hổ đang ngủ trưa, không thể che đậy sự sáng chói của mình.
Khiến người ta không tự chủ được muốn tới gần.
"Cái gì tôi cũng không biết, cái gì tôi cũng không làm được... Tôi có thể làm được gì đây?" Kiều Tinh ngơ ngác hỏi.
Diệp Tuyên mới lười làm thây dạy nhân sinh, thuận miệng nói,"Cô thích làm gì thì làm."
Kiều Tinh nhịn không được hỏi,"Bà chủ Diệp là người rất lợi hại, cô lựa chọn mở một nhà hàng, làm chuyện mà cô thích. Nhưng cô cũng không có mở một nhà hàng cao cấp có đầu bếp riêng, cũng không có lựa chọn mỗi ngày cả ngày khai trương làm ăn lớn mạnh..."
Nữ đầu bếp Khương Nha đang nấu canh, rạng sáng sau khi xác định hai vụ án có liên quan, cùng nhau chuyển giao tới. Trạng thái tinh thân Khương Nha không tốt, uống thuốc xong cả người có vẻ c.h.ế.t lặng lại già nua, ngơ ngác ngồi ở một góc.
Kiều Tinh đứng đối diện nhìn cô ấy, nhịn không được nhớ tới ảnh chụp trên hồ sơ.
Cô ấy vừa tốt nghiệp trung học cơ sở, trong mắt là ánh sáng hạnh phúc rực rỡ.
Khi đó Khương Nha đã rơi vào cạm bẫy của Tiên Việt Dương, cô ấy tin tưởng người này sẽ vẫn yêu cô ấy, vẫn luôn hướng tới tương lai của họ.
Nhưng cuối cùng, cô gái vốn có cơ hội lên trung học phổ thông, lên đại học, tốt nghiệp qua loa, làm việc qua loa, trong vài năm vì một người mà trả giá tất cả, vét sạch m.á.u thịt và tinh thân của mình, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một người.
Cô ấy coi anh ta là trụ cột cuối cùng, là toàn bộ thế giới, dâng hiến tất cả những gì mình có thể cho đi. Mà anh ta vẫn như cũ vứt bỏ cô ấy.
Kiều Tinh không ngừng run rẩy, nhìn Khương Nha, cô ấy như nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình.
"Tôi... tôi có thể làm gì được không?" Trong đầu Kiều Tinh vẫn có chút bối rối, cô ấy chỉ muốn làm điêu gì đó theo bản năng.
Nữ cảnh sát đi cùng cô ấy thở dài: "Hãy chăm sóc cơ thể thật tốt, dành thời gian cho gia đình và sau này hãy sống thật tốt. Đừng tự trách mình quá nhiều."
Kiều Tinh nghe mà vẫn không biết phải làm sao.
Trước khi ra ngoài dự tiệc, cô ấy đã nói đùa về việc ở lại chỗ của Bách Hi, nhưng điều đó đã trở thành hiện thực. Mặc dù được cho biết rằng phương pháp này đã loại bỏ ảnh hưởng của âm khí và tích tụ của thi du, cả hai người sau một đêm mệt mỏi vẫn tắm rửa sạch sẽ và ngủ thiếp đi.
Kiều Tinh tỉnh dậy trước, cô nhìn người bạn thân mệt mỏi còn đang ngủ say, để lại tin nhắn rồi lặng lẽ đi ra ngoài trước.
Cô ấy đã lâu không về nhà không nói chuyện với ba mẹ, rạng sáng xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy gần như không thể chờ đợi được muốn trở về gặp ba mẹ.
Vừa tới cửa tiểu khu, Kiều Tinh có chút thấp thỏm, lo lắng bảo vệ không cho cô ấy vào.
Dù sao lúc trước cô ấy cũng rất đáng trách, tức giận đến mức ba cũng nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy...
Tuy nhiên, nỗi lo lắng không xuất hiện, Kiêu Tinh bước vào vô cùng thuận lợi, và nhân viên bảo vệ thậm chí còn muốn đưa cô ấy qua đó. Khu biệt thự nhỏ người dân đa số đều đi ô tô, ngoại trừ những người tập thể dục và đi bộ, họ hiếm khi trực tiếp từ cổng đi vào.
Kiều Tinh nóng lòng muốn trở về nhà, vừa vào cửa, bảo mẫu ngạc nhiên liếc nhìn cô ấy,"Kiều tiên sinh không có ở đây..." Kiều Tinh sửng sốt: "Vậy mẹ cháu thì sao?"
Bảo mẫu muốn nói lại lưỡng lự, do dự rồi cuối cùng nói: "Ở bệnh viện."
"Cái, cái gì? Mẹ cháu bị sao vậy?" Kiều Tinh hoảng sợ, và đột nhiên nhớ tới lời hôm qua mà bà chủ Diệp nói: "Gọi cho ba mẹ cô đi, họ sắp xảy ra chuyện." Chẳng lẽ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì sao?!
Bảo mẫu thở dài,"Lần trước cãi nhau xong cháu bỏ nhà đi, mẹ cháu liền tức giận đến mức phải nhập bệnh viện, bây giờ còn chưa về. Kiều tiên sinh một mực chạy hai bên, đây là canh hầm, cháu muốn mang đi sao?"
Lần trước...
Kiều Tinh ngây dại.
Trong khi cô ấy đang có mối tình ngọt ngào với người đã lừa dối mình, mẹ cô ấy lại đang đau đớn trong bệnh viện. Cô ấy thậm chí còn không biết rằng mẹ cô ấy bị bệnh.
Nếu nguy hiểm hơn nữa, liệu cô ấy có lại chọc giận mẹ mình nữa hay thậm chí... khiến mẹ mình tức chết?
Kiều Tinh cảm thấy vô cùng áy náy.
Kiều Tinh mang theo hộp canh, theo chỉ dẫn của bảo mẫu tìm được phòng bệnh của bệnh viện.
Ba Kiều đang ngôi trước giường bệnh và đang nói gì đó. Nhìn từ cửa sổ, bóng lưng ông ấy hơi có chút còng xuống, trên đầu, nơi mẹ cô ấy không bao giờ cho phép xuất hiện một sợi tóc trắng nào, có dấu vết tóc trắng len lỏi vào thái dương.
Kiều Tinh gần như đã khóc.
Ba mẹ cô ấy đều mạnh hơn cô ấy, Kiều Tinh chỉ là một người biết nghe lời mà làm việc. Trong ký ức của cô ấy, ba mẹ luôn là người mạnh mẽ, chăm chỉ làm việc ở công ty, dường như ba mẹ cô ấy sẽ không bao giờ gục ngã.
Nhưng bây giờ cô ấy nhận ra rằng họ đã già.
Đó không phải mục tiêu mà cô ấy nên chống lại, mà là cây già nên đỡ lấy.
Nghĩ kỹ lại, lời nói của mẹ có gì sai đâu? Bọn họ chỉ là không muốn cô ấy chịu khổ, không muốn cô ấy chịu ủy khuất...
Cô ấy làm tổn thương đến nhiều người.
Mặc dù cô ấy chịu sự kiểm soát của Tiền Việt Dương, nhưng những gì đã nói và làm đều là quá khứ, chính cô ấy là người đã nói ra những lời tổn thương đó.
Kiều Tinh mở cửa, nhẹ nhàng đặt hộp canh xuống, tựa người vào cạnh giường bệnh, vùi mặt vào tay mẹ mình giống như khi còn nhỏ.
Mới vừa mở miệng, Kiều Tinh liên nhịn không được nghẹn ngào mà khóc,"Ba mẹ con sai rồi, con nghe lời ba mẹ, con đi học cho tốt, con đi xem mắt, con đi làm quen các bác dì khác..."
Ba mẹ Kiều liếc nhau, cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Không phải chứ? Mới vừa mời người từ góc độ mê tín bắt đầu lừa dối, giờ lừa thành công rồi?
Ba Kiều vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thiếu tiên? Ba đã sớm nói rằng con và nó không hợp nhau. Con về ở lại vài ngày rồi đi phải không? Con đừng nghĩ tới việc lấy được một phân tiền." "... Ba lo lắng con có thể nói thẳng." Kiều Tinh ủy khuất ngẩng đầu,"Con gọi cảnh sát bắt anh ta lại rồi! Không đi nữa, sẽ không bao giờ đi nữa!"
"Thật sao?" Ba Kiều còn có chút hoài nghi,"Đi xem mấy quyển sách này trước đi. Năm tư nên chuẩn bị học nghiên cứu sinh, tự mình đi làm thực tập."
"Được." Kiều Tinh nức nở gật đầu.
Ban đầu ba mẹ Kiều phát hiện con gái không đúng, chính là con gái từ trước đến nay luôn làm theo kế hoạch của họ, đột nhiên muốn từ bỏ việc học, chưa tốt nghiệp đã lập gia đình. Bọn họ cũng không yêu cầu cô ấy có bao nhiêu bản lĩnh, có bản lĩnh thì vào công ty làm quản lý, nhưng ít nhất thì cũng phải hiểu, không thể bị người ta lừa gạt cũng tỉnh tỉnh mê mê không biết gì.
Nhìn thấy con gái mình dường như đã trở về với con gái cũ, chỉ có chút mong manh và dễ khóc, ba mẹ Kiều ban đầu rất ngạc nhiên, sau đó có chút khó chịu.
Nếu như không phải chịu đựng gian khổ bên ngoài thì làm sao có sự thay đổi như vậy.
Dành phần lớn thời gian trong ngày ở trong bệnh viện với mẹ, người mà cô ấy đã lâu không gặp, ngày hôm sau, như biến thành một người khác cô ấy muốn đi ăn tối với người bạn thân nhất của mình.
Kiều Tinh lại bước vào cửa hàng quán khuya, cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.
Có lẽ là do ảnh hưởng của những điều xấu đã bị loại bỏ, hoặc có lẽ là do sự kích thích của cái chết, Kiều Tinh thực sự cảm thấy như cuối cùng mình đã tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Diệp Tuyền dựa vào cửa, đặt tấm bảng đen có viết thực đơn xuống, nhìn thấy Kiều Tinh đi tới nắm lấy vạt váy của mình, cúi đầu thật sâu.
"Bà chủ, tôi xin lỗi."
Rốt cục không ngửi thấy mùi lạ nữa, tâm tình Diệp Tuyền tốt hơn không ít, không đưa người vào danh sách cự tuyệt lui tới.
Diệp Tuyền đúng lý hợp tình nhận lễ, vẫy tay ra hiệu Kiều Tinh đuổi theo, làm thực khách mới chào hỏi: "Hôm nay đến sớm, muốn ăn chút gì không?"
Quán ăn khuya không phải ngày nghỉ lễ, lúc mới mở cửa khách xếp hàng không nhiều lắm, phần lớn đều là khách lâu năm.
Có người nhận ra Kiều Tinh ngày hôm qua tới đây, lặng lẽ nhìn hàng xóm: Này, nhất định có chuyện gì đó! Bà chủ Tiểu Diệp rất có năng lực, giải quyết giúp cô ấy từ khi nào vậy?
Diệp Tuyền chỉ thuận miệng hỏi, dù sao mỗi ngày chỉ có thể gọi món chính, điểm khác biệt duy nhất là đồ uống, món ăn phụ và đồ ăn nhẹ.
Kiều Tinh đến quán ăn khuya, cũng không tính đến ăn cơm... Được rồi, có một chút là vì ăn cơm. Trong số những điều tồi tệ ngày hôm qua, khi nghĩ lại, vẫn có những ấn tượng mỹ vị khiến mọi chuyện dường như không đến nỗi tệ.
Giống như nếu bạn vẫn có thể nghĩ đến việc ăn uống, bạn có thể tiếp tục sống và tìm kiếm những mục tiêu mới.
Kiều Tinh nhìn Diệp Tuyền uể oải ngáp dài, bước qua những chiếc bàn ghế rời rạc trong cửa hàng, tựa như có thể nằm xuống bất cứ lúc nào. Rõ ràng đó là một cửa hàng bên đường phố tấp nập, ồn ào, lại khiến cho người ta mệt mỏi, thường xuyên dính dầu mỡ và tinh toán chỉ li, nhưng cả Diệp Tuyền và cửa hàng đều trông thật giản dị và lười biếng. Thời tiết quá nóng mà bà chủ đã mặc áo phông rộng và quần đùi rồi. Nếu có nhiều màu sắc và hoa văn lớn thì trông giống như khách du lịch mặc áo hoa phơi nắng trên bãi biển, nếu ướt đẫm mồ hôi hoặc rũ xuống nhiều hơn thì trông giống như áo sơ mi của ông già hoặc là một chiếc bao tải.
Vô tình nó mặc ở trên người Diệp Tuyền, dáng người ngay thẳng tự nhiên có lười biếng đến đâu cũng chỉ là một con hổ đang ngủ trưa, không thể che đậy sự sáng chói của mình.
Khiến người ta không tự chủ được muốn tới gần.
"Cái gì tôi cũng không biết, cái gì tôi cũng không làm được... Tôi có thể làm được gì đây?" Kiều Tinh ngơ ngác hỏi.
Diệp Tuyên mới lười làm thây dạy nhân sinh, thuận miệng nói,"Cô thích làm gì thì làm."
Kiều Tinh nhịn không được hỏi,"Bà chủ Diệp là người rất lợi hại, cô lựa chọn mở một nhà hàng, làm chuyện mà cô thích. Nhưng cô cũng không có mở một nhà hàng cao cấp có đầu bếp riêng, cũng không có lựa chọn mỗi ngày cả ngày khai trương làm ăn lớn mạnh..."