Dị Giới Thú Y
Chương 559
Đồ lưu manh! Bác Đức hét lớn, quay đầu lại. Mấy người phụ nữ cũng cùng quay đầu lại.
Đơn giản, đó là tiêu bản của một người nam, có ai thấy một tiêu bản lại mặc y phục bao giờ chưa nhỉ? Vì vậy mấy người phụ nữ bắt đầu tránh ra
"Sử Đế Phân miện hạ, tại sao bên trong Sáng Thế vạn thú phổ lại còn có nhân thần?" Sở Thiên bỏ tiêu bản đó lên trên bàn, tỉ mỉ quan sát. Vừa xem thấy dung mạo, hắn chợt giật mình, "Sao lại hơi giống Khố Khoa Kỳ? Khảm Phổ, ngươi lại đây xem đi."
Chiến thần xem xong, cũng chau mày, "Quả nhiên là giống Khố Khoa Kỳ!"
Nhưng lúc này, Thực Thần lại ngậm miệng bước đi: "Bổn lão chuyên lo việc bếp núc, không phải chuyện gì cũng biết, việc này đừng hỏi ta, ta không biết đâu."
Thực Thần muốn đi, Sở Thiên cũng không còn cách nào khác, cẩn thận kiểm tra thi thể đó, Sở Thiên lại phát hiện ra một điều khác lạ. Nguồn tại http://Truyện FULL
Đây không phải là một nhân thần thuần túy, mà có nét gì đó giống như A Mạt Kỳ và Bố Lai Ân Đặc, nhìn bên ngoài rất giống thú thần nhân loại. Sở Thiên cẩn thận nhấc cánh tay hắn lên kiểm tra, thì phát hiện ra dưới nách người này có vảy lân, ở mặt trong cánh tay, còn có một lớp màng mỏng, nhìn qua thì rất giống vây cá.
"Khảm Phổ, trên cơ thể Khố Khoa Kỳ có những thứ này không?" Sở Thiên hỏi.
Thực ra, từ trước tới nay Sở Thiên luôn nghi ngờ một điều, vì những linh hồn đã thành niên thì không còn sự thay đổi nào nữa, điều này thì tử thần có thể làm chứng. nhưng Sở Thiên đã nhiều lần nhìn thấy linh hồn Khố Khoa Kỳ, hình dáng của hắn là nhân loại. Vì vậy Sở Thiên luôn nghi ngờ hắn là đoạn tội yêu thú, chắc chắn không phải là nhân thần, vậy tại sao linh hồn của hắn lại mang hình dáng nhân loại?
Lúc này thì đáp án đã có, nó nằm trên cơ thể của tiêu bản này đây
Khố Khoa Kỳ nửa người nửa thú!
"thưa bệ hạ, ta chưa từng thấy khố khoa kỳ cởi áo giáp ra." Chiến thần bất đắc dĩ nói.
Sở Thiên khoát tay gọi A Mạt Kỳ "ngươi đến Huyết Luyện Ngục một chuyến, hỏi thăm Kiệt Khắc Tốn xem, hắn có đôi mắt hơn người, lại thích vui nhộn, không chừng hắn biết bản thể của Khố Khoa Kỳ đó."
A Mạt Kỳ đi rồi, Sở Thiên sắp xếp: "Ba Bác Tát, Địch Áo, các ngươi thu dọn mấy hài cốt này giúp ta, sau đó theo ta vào phòng thí nghiệm!"
Dùng thủ pháp tinh xảo nhất để giải phẫu thi thể nhân thần kỳ lạ đó, Sở Thiên phát hiện ra một điều quan trọng, bên ngoài tiêu bản rất giống người, nhưng bên trong lại nửa người nửa cá! Đặc biệt là ở chỗ nách, sau hai cái vây cá là một cái miệng nhỏ, rõ ràng là loài cá.
Từ đó có thể thấy rằng thú thần này sống ở biển.
Ở biển thì phải đi hỏi Bào Uy Nhĩ. Lúc Sở Thiên bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì A Mạt Kỳ cũng vừa về tới, "Ông chủ, Kiệt Khắc Tốn đóng cửa không tiếp."
"hả, hắn làm gì vậy, không mở cửa cho ngươi ư?"
A Mạt Kỳ cười khổ: "không những không mở cửa, ta đợi lâu quá phải dùng bí pháp xuyên không gian đến bên cạnh bọn chúng, kết quả là hai tên Hùng Miêu đó lại giả vờ như đang ngủ say, gọi thế nào cũng không dậy, ta cũng không dám động đến bọn họ, đành phải quay về."
"hai tiểu quỷ này, thật là…"
Sở Thiên cười cười: "Kệ bọn chúng, bây giờ chúng ta đến Biển Cấm!"
Vi Biển Cấm có luật cấm tất cả các thủ pháp xuyên không giân, nên Sở Thiên và A Mạt Kỳ phải dừng lại ở trên mặt biển, sau đó dùng thần lực bay lên."
Không ngờ, hai người bay chưa được bao xa, đã nhìn thấy La Đức Mạn, "Ái chà, cô gia, sao lại đến đây, ta còn đang định đến chỗ ngươi đây."
La Đức Mạn nói, sau đó cầm tay Sở Thiên bay về hướng Biển Cấm vương cung, "Nhanh lên, Biển Cấm xảy ra chuyện lớn rồi."
Sở Thiên kinh ngạc hỏi: "Sao vậy, có phải lời nguyền tầng thứ nhất lần trước lại nghiêm trọng hơn rồi không?"
"Lời nguyền tầng thứ nhất vẫn rất tốt, nhưng trong thất hải, hàng ngàn vạn thú tộc đang xuất hiện một chứng bệnh kỳ lạ!" La Đức Mạn bay càng ngày càng nhanh, giải thích: "Lão ô quy ta thì không có gì, nhưng Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ trong thất hải thí thần, và còn bệ hạ nữa, đều không ổn."
"Hải vương bệ hạ đã có thất trọng thần lực rồi còn không khỏe được sao?" A Mạt Kỳ vô cùng kinh ngạc nói
"không đâu" La Đức Mạn hỏi, "Tuổi của bệ hạ cũng không nhỏ nữa, từ trước đến nay ngoài tinh hạch ra chưa hề mắc phải bệnh gì khác, còn mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ nữa, bọn chúng cũng chưa từng mắc bệnh gì."
Sở Thiên im lặng không nói, nhưng trong lòng đã có sự tính toán, La Đức Mạn là một con rùa, những con vật như mực, ngựa biển, tôm, của, tất cả đều chưa từng mắc bệnh gì. Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ, những người đang mắc bệnh, một là băng ngư, một là cá mập răng hổ, hơn nữa Bào Uy Nhĩ….
Những người mắc bệnh đều thuộc họ cá!
Trong lòng Sở Thiên cũng đã rút ra được một kết luận, sau đó hỏi: "La Đức Mạn thừa tướng, Biển Cấm gần đây xảy ra những chuyện gì?"
"Gần đây Biển Cấm xảy ra hai chuyện, thứ nhất là nước biển nóng lên đã phá giải được lời nguyền nhất trọng, thứ hai là theo mệnh lệnh của bệ hạ đã thăm dò đáy biển. Ngoài ra không còn gì khác."
"Các ngươi đã làm cho nước biển nóng lên ư? Toàn bộ nước ở Thất hải ư?" Sở Thiên hỏi dồn.
"Đúng vậy, bệ hạ đã tập hợp tất cả nguyên hỏa võ sĩ trong thất hải thú lại, chọn ra bảy nơi rộng nhất trong thất hải, sau đó sai bọn họ không ngừng thả ra hỏa hệ ma pháp, còn gọi thêm những tộc nhân bị trúng lời nguyền đứng quanh bọn họ, như vậy lời nguyền của tộc nhân sẽ được giải."
Sở Thiên chợt ngẩn người.
Hắn líu lưỡi, không còn nói gì được nữa.
Mấy chị em mỹ nhân ngư quả thật rất thông minh, cứ thế này tốc độ trị liệu bệnh điểm trắng sẽ tăng lên gấp bội, nhưng, nước biển vốn đã nhạt rồi, bây giờ nước biển lại ấm lên nữa…Tất cả mọi ngươi trên trái đất đều biết hậu quả sẽ như thế nào.
Hệ sinh thái sẽ bị phá vỡ, không xuất hiện bệnh mới là lạ.
Chặc lưỡi, Sở Thiên nói: "Thừa tướng đại nhân, ý kiến này ai nghĩ ra vậy? Chẳng phải hôm đó ta đã dặn các ngươi phải làm theo phương pháp ta đã chỉ rồi sao, dùng bát lớn để hấp bệnh nhân."
La Đức Mạn chợt sững sờ, "những người bị mắc lời nguyền quá nhiều, sẽ không đủ dùng, cô gia, chẳng lẽ phương pháp của chúng ta sai rồi mới xảy ra sự cố bất thường như vậy."
"Ai da, phải làm đúng theo lời dặn của bác sĩ chứ." Hắn thở dài, sau đó ngậm miệng lại ngay, cũng không đúng! Tình hình thay đổi của hải dương chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến loài cá, nhưng, Bào Uy Nhĩ vẫn có thất trọng thần lực! sáu nguyên tố trong chủ thần cũng có thể biến thành nguyên tố trong người mình, chẳng lẽ thất trọng thần lực không thể khống chế được sự thay đổi của bản thân? Hơn nữa muốn ảnh hưởng đến thân thể của thần tộc ít nhất cũng phải có thần lực chứ?"
Cứ theo cách nghĩ này, Sở Thiên đưa ra một kết luận khủng khiếp, tật bệnh đều do độc bệnh mà ra, độc bệnh cũng là một loại sinh vật, một tiểu sinh vật bình thường! một sinh vật bình thường thì làm sao ảnh hưởng đến thần tộc được? Chợt nghĩ đến những bệnh độc của thần Phổ Lan Đa năm đó, hắn chắn chắn có thể giải độc được cho thần tộc, nhưng bệnh của hắn lại có thần lực.
Vì vậy sự thay đổi của hải dương cũng là một nguyên nhân trong sự thay đổi bất thường này, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là sự xuất hiện của chứng bệnh có mang thần lực! Hơn nữa là một thần lực vô cùng mạnh, đủ để uy hiếp đến thần lực của Hải Vương Biển Cấm!
Nữ thần ơi! Sở Thiên nhắm mắt, "La Đức Mạn thừa tướng, chúng ta…"
Sở Thiên chợt phát hiện ra, La Đức Mạn đột nhiên bị chảy máu mũi, hắn cũng đã phát hiện ra, nhưng lại không để ý, tiện tay lau luôn, hắn còn nói đùa: "Hừ, lạ thật, trước đây khi ta nhìn thấy gái đẹp mới chảy máu mũi, sao hôm nay nhìn thấy hai tên nam nhân cũng chảy máu mũi nhỉ."
"Dừng lại, đừng bay nữa!" Sở Thiên chặn La Đức Mạn lại, nắm tay hắn, sau đó ra lệnh: "Biến lại bản thể."
"Để làm gì? Ngươi muốn ta mất mặt phải không? Ta không biến." La Đức Mạn vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của sự việc.
Sở thiên hỏi thật: "Gần đây ngươi có bị đụng không, đụng vào đầu ấy."
"Đâu có, bổn lão dù sao cũng là một thượng thần, làm sao đầu bị đụng được."
"Đừng dong dài nữa, muốn giữ mạng, thì phải biến lại bản thể để ta kiểm tra xem." Sở Thiên nghiêm khắc nói, rùa là loài bất tử, cũng không thể bị đụng bị thương thường là bị đụng mới chảy máu mũi, nhưng khi bình thường mà chảy máu mũi thì không ổn rồi, niêm màng mũi và khóe mắt của chúng là những nơi phòng chống độc bệnh tốt nhất.
La Đức Mạn nghe Sở Thiên nói nặng lời, cũng thấy không ổn, nhưng vẫn lắc đầu "Cơ thể ta cung có vấn đề gì sao, hừ, đừng nói ta nữa, theo ta quay về Biển Cấm, bệ hạ còn quan trọng hơn ta"
"được, chúng ta đi thăm biểu tỷ trước, nhưng ngươi bỏ cái bảo vệ mũi ra, ta tạm thwofi buộc mũi ngươi, giờ thì ngươi phải thở bằng miệng đã"
Sở Thiên buộc sơ qua mũi của La Đức Mạn lại, cũng xem như là một cách phòng bệnh, sau đó theo hắn đế Biển Cấm.
Vừa vào đến vương cung Biển Cấm, Sở Thiên đã thấy không ổn, cửa lớn nơi Bào Uy Nhĩ làm chính vụ đang mở, những thần thú ở bên trong đi ra không ngừng, nhưng ai cũng mặt mày nhăn nhó.
Khi đến cung điện của Bào Uy Nhĩ, Mỹ Nhân Ngư đang cúi người xuống bàn, đối diện là một nhóm người đang đứng ngay ngắn, lần lượt bước lên trước báo cáo, "Bệ hạ, tất cả chiến sĩ của cả một liên đội đều đã thất bại, băng dương bắc hải vẫn chưa có gì bất thường, nhưng cục diện của nam hải đã xấu đi…"
Mỹ Nhân Ngư cúi đầu, có thể thấy rõ những giọt nước mắt lã chã đằng sau mái tóc dài, hắn không có biểu hiện gì, lạnh nhạt ra lệnh: "Tập trung tất cả những tộc nhân xảy ra bất thường, còn tất cả những tộc nhân khác không thể tiếp xúc với bọn họ, chỉ có chiến sĩ thần tộc mới được đưa đồ ăn cho bọn họ, đồng thời lệnh cho Thất hải vương toàn lực trấn áp rối loạn. Kẻ nào kháng lệnh, chém không tha!"
"bệ hạ, đã mời được Long Thần miện hạ đến rồi." La Đức Mạn tiến lên thấp giọng nói.
Mỹ Nhân Ngư ngẩng đầu lên, hơi gật đầu với Sở Thiên, nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ta không thể rời khỏi đây được, để La Đức Mạn thừa tướng dẫn ngươi đi kiểm tra"
"được, cơ thể của La Đức Mạn thừa tướng cũng không ổn rồi, biểu tỷ à, bảo những người này tránh hết ra, ta kiểm tra thân thể cho ngươi trước." Sở Thiên bước lên, ra hiệu cho mọi người tránh ra.
"không được đi, ta có thất trọng thần lực bảo vệ, không cần chữa trị." Mỹ Nhân Ngư trầm giọng nói: "ngươi kiểm tra cho Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ trước đi."
Sở Thiên lắc đầu thở dài, cho La Đức Mạn nghỉ ngơi, hắn tự kêu cho mình một người hầu đi gặp thí thần thất hải.
………………..
Đơn giản, đó là tiêu bản của một người nam, có ai thấy một tiêu bản lại mặc y phục bao giờ chưa nhỉ? Vì vậy mấy người phụ nữ bắt đầu tránh ra
"Sử Đế Phân miện hạ, tại sao bên trong Sáng Thế vạn thú phổ lại còn có nhân thần?" Sở Thiên bỏ tiêu bản đó lên trên bàn, tỉ mỉ quan sát. Vừa xem thấy dung mạo, hắn chợt giật mình, "Sao lại hơi giống Khố Khoa Kỳ? Khảm Phổ, ngươi lại đây xem đi."
Chiến thần xem xong, cũng chau mày, "Quả nhiên là giống Khố Khoa Kỳ!"
Nhưng lúc này, Thực Thần lại ngậm miệng bước đi: "Bổn lão chuyên lo việc bếp núc, không phải chuyện gì cũng biết, việc này đừng hỏi ta, ta không biết đâu."
Thực Thần muốn đi, Sở Thiên cũng không còn cách nào khác, cẩn thận kiểm tra thi thể đó, Sở Thiên lại phát hiện ra một điều khác lạ. Nguồn tại http://Truyện FULL
Đây không phải là một nhân thần thuần túy, mà có nét gì đó giống như A Mạt Kỳ và Bố Lai Ân Đặc, nhìn bên ngoài rất giống thú thần nhân loại. Sở Thiên cẩn thận nhấc cánh tay hắn lên kiểm tra, thì phát hiện ra dưới nách người này có vảy lân, ở mặt trong cánh tay, còn có một lớp màng mỏng, nhìn qua thì rất giống vây cá.
"Khảm Phổ, trên cơ thể Khố Khoa Kỳ có những thứ này không?" Sở Thiên hỏi.
Thực ra, từ trước tới nay Sở Thiên luôn nghi ngờ một điều, vì những linh hồn đã thành niên thì không còn sự thay đổi nào nữa, điều này thì tử thần có thể làm chứng. nhưng Sở Thiên đã nhiều lần nhìn thấy linh hồn Khố Khoa Kỳ, hình dáng của hắn là nhân loại. Vì vậy Sở Thiên luôn nghi ngờ hắn là đoạn tội yêu thú, chắc chắn không phải là nhân thần, vậy tại sao linh hồn của hắn lại mang hình dáng nhân loại?
Lúc này thì đáp án đã có, nó nằm trên cơ thể của tiêu bản này đây
Khố Khoa Kỳ nửa người nửa thú!
"thưa bệ hạ, ta chưa từng thấy khố khoa kỳ cởi áo giáp ra." Chiến thần bất đắc dĩ nói.
Sở Thiên khoát tay gọi A Mạt Kỳ "ngươi đến Huyết Luyện Ngục một chuyến, hỏi thăm Kiệt Khắc Tốn xem, hắn có đôi mắt hơn người, lại thích vui nhộn, không chừng hắn biết bản thể của Khố Khoa Kỳ đó."
A Mạt Kỳ đi rồi, Sở Thiên sắp xếp: "Ba Bác Tát, Địch Áo, các ngươi thu dọn mấy hài cốt này giúp ta, sau đó theo ta vào phòng thí nghiệm!"
Dùng thủ pháp tinh xảo nhất để giải phẫu thi thể nhân thần kỳ lạ đó, Sở Thiên phát hiện ra một điều quan trọng, bên ngoài tiêu bản rất giống người, nhưng bên trong lại nửa người nửa cá! Đặc biệt là ở chỗ nách, sau hai cái vây cá là một cái miệng nhỏ, rõ ràng là loài cá.
Từ đó có thể thấy rằng thú thần này sống ở biển.
Ở biển thì phải đi hỏi Bào Uy Nhĩ. Lúc Sở Thiên bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì A Mạt Kỳ cũng vừa về tới, "Ông chủ, Kiệt Khắc Tốn đóng cửa không tiếp."
"hả, hắn làm gì vậy, không mở cửa cho ngươi ư?"
A Mạt Kỳ cười khổ: "không những không mở cửa, ta đợi lâu quá phải dùng bí pháp xuyên không gian đến bên cạnh bọn chúng, kết quả là hai tên Hùng Miêu đó lại giả vờ như đang ngủ say, gọi thế nào cũng không dậy, ta cũng không dám động đến bọn họ, đành phải quay về."
"hai tiểu quỷ này, thật là…"
Sở Thiên cười cười: "Kệ bọn chúng, bây giờ chúng ta đến Biển Cấm!"
Vi Biển Cấm có luật cấm tất cả các thủ pháp xuyên không giân, nên Sở Thiên và A Mạt Kỳ phải dừng lại ở trên mặt biển, sau đó dùng thần lực bay lên."
Không ngờ, hai người bay chưa được bao xa, đã nhìn thấy La Đức Mạn, "Ái chà, cô gia, sao lại đến đây, ta còn đang định đến chỗ ngươi đây."
La Đức Mạn nói, sau đó cầm tay Sở Thiên bay về hướng Biển Cấm vương cung, "Nhanh lên, Biển Cấm xảy ra chuyện lớn rồi."
Sở Thiên kinh ngạc hỏi: "Sao vậy, có phải lời nguyền tầng thứ nhất lần trước lại nghiêm trọng hơn rồi không?"
"Lời nguyền tầng thứ nhất vẫn rất tốt, nhưng trong thất hải, hàng ngàn vạn thú tộc đang xuất hiện một chứng bệnh kỳ lạ!" La Đức Mạn bay càng ngày càng nhanh, giải thích: "Lão ô quy ta thì không có gì, nhưng Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ trong thất hải thí thần, và còn bệ hạ nữa, đều không ổn."
"Hải vương bệ hạ đã có thất trọng thần lực rồi còn không khỏe được sao?" A Mạt Kỳ vô cùng kinh ngạc nói
"không đâu" La Đức Mạn hỏi, "Tuổi của bệ hạ cũng không nhỏ nữa, từ trước đến nay ngoài tinh hạch ra chưa hề mắc phải bệnh gì khác, còn mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ nữa, bọn chúng cũng chưa từng mắc bệnh gì."
Sở Thiên im lặng không nói, nhưng trong lòng đã có sự tính toán, La Đức Mạn là một con rùa, những con vật như mực, ngựa biển, tôm, của, tất cả đều chưa từng mắc bệnh gì. Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ, những người đang mắc bệnh, một là băng ngư, một là cá mập răng hổ, hơn nữa Bào Uy Nhĩ….
Những người mắc bệnh đều thuộc họ cá!
Trong lòng Sở Thiên cũng đã rút ra được một kết luận, sau đó hỏi: "La Đức Mạn thừa tướng, Biển Cấm gần đây xảy ra những chuyện gì?"
"Gần đây Biển Cấm xảy ra hai chuyện, thứ nhất là nước biển nóng lên đã phá giải được lời nguyền nhất trọng, thứ hai là theo mệnh lệnh của bệ hạ đã thăm dò đáy biển. Ngoài ra không còn gì khác."
"Các ngươi đã làm cho nước biển nóng lên ư? Toàn bộ nước ở Thất hải ư?" Sở Thiên hỏi dồn.
"Đúng vậy, bệ hạ đã tập hợp tất cả nguyên hỏa võ sĩ trong thất hải thú lại, chọn ra bảy nơi rộng nhất trong thất hải, sau đó sai bọn họ không ngừng thả ra hỏa hệ ma pháp, còn gọi thêm những tộc nhân bị trúng lời nguyền đứng quanh bọn họ, như vậy lời nguyền của tộc nhân sẽ được giải."
Sở Thiên chợt ngẩn người.
Hắn líu lưỡi, không còn nói gì được nữa.
Mấy chị em mỹ nhân ngư quả thật rất thông minh, cứ thế này tốc độ trị liệu bệnh điểm trắng sẽ tăng lên gấp bội, nhưng, nước biển vốn đã nhạt rồi, bây giờ nước biển lại ấm lên nữa…Tất cả mọi ngươi trên trái đất đều biết hậu quả sẽ như thế nào.
Hệ sinh thái sẽ bị phá vỡ, không xuất hiện bệnh mới là lạ.
Chặc lưỡi, Sở Thiên nói: "Thừa tướng đại nhân, ý kiến này ai nghĩ ra vậy? Chẳng phải hôm đó ta đã dặn các ngươi phải làm theo phương pháp ta đã chỉ rồi sao, dùng bát lớn để hấp bệnh nhân."
La Đức Mạn chợt sững sờ, "những người bị mắc lời nguyền quá nhiều, sẽ không đủ dùng, cô gia, chẳng lẽ phương pháp của chúng ta sai rồi mới xảy ra sự cố bất thường như vậy."
"Ai da, phải làm đúng theo lời dặn của bác sĩ chứ." Hắn thở dài, sau đó ngậm miệng lại ngay, cũng không đúng! Tình hình thay đổi của hải dương chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến loài cá, nhưng, Bào Uy Nhĩ vẫn có thất trọng thần lực! sáu nguyên tố trong chủ thần cũng có thể biến thành nguyên tố trong người mình, chẳng lẽ thất trọng thần lực không thể khống chế được sự thay đổi của bản thân? Hơn nữa muốn ảnh hưởng đến thân thể của thần tộc ít nhất cũng phải có thần lực chứ?"
Cứ theo cách nghĩ này, Sở Thiên đưa ra một kết luận khủng khiếp, tật bệnh đều do độc bệnh mà ra, độc bệnh cũng là một loại sinh vật, một tiểu sinh vật bình thường! một sinh vật bình thường thì làm sao ảnh hưởng đến thần tộc được? Chợt nghĩ đến những bệnh độc của thần Phổ Lan Đa năm đó, hắn chắn chắn có thể giải độc được cho thần tộc, nhưng bệnh của hắn lại có thần lực.
Vì vậy sự thay đổi của hải dương cũng là một nguyên nhân trong sự thay đổi bất thường này, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là sự xuất hiện của chứng bệnh có mang thần lực! Hơn nữa là một thần lực vô cùng mạnh, đủ để uy hiếp đến thần lực của Hải Vương Biển Cấm!
Nữ thần ơi! Sở Thiên nhắm mắt, "La Đức Mạn thừa tướng, chúng ta…"
Sở Thiên chợt phát hiện ra, La Đức Mạn đột nhiên bị chảy máu mũi, hắn cũng đã phát hiện ra, nhưng lại không để ý, tiện tay lau luôn, hắn còn nói đùa: "Hừ, lạ thật, trước đây khi ta nhìn thấy gái đẹp mới chảy máu mũi, sao hôm nay nhìn thấy hai tên nam nhân cũng chảy máu mũi nhỉ."
"Dừng lại, đừng bay nữa!" Sở Thiên chặn La Đức Mạn lại, nắm tay hắn, sau đó ra lệnh: "Biến lại bản thể."
"Để làm gì? Ngươi muốn ta mất mặt phải không? Ta không biến." La Đức Mạn vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của sự việc.
Sở thiên hỏi thật: "Gần đây ngươi có bị đụng không, đụng vào đầu ấy."
"Đâu có, bổn lão dù sao cũng là một thượng thần, làm sao đầu bị đụng được."
"Đừng dong dài nữa, muốn giữ mạng, thì phải biến lại bản thể để ta kiểm tra xem." Sở Thiên nghiêm khắc nói, rùa là loài bất tử, cũng không thể bị đụng bị thương thường là bị đụng mới chảy máu mũi, nhưng khi bình thường mà chảy máu mũi thì không ổn rồi, niêm màng mũi và khóe mắt của chúng là những nơi phòng chống độc bệnh tốt nhất.
La Đức Mạn nghe Sở Thiên nói nặng lời, cũng thấy không ổn, nhưng vẫn lắc đầu "Cơ thể ta cung có vấn đề gì sao, hừ, đừng nói ta nữa, theo ta quay về Biển Cấm, bệ hạ còn quan trọng hơn ta"
"được, chúng ta đi thăm biểu tỷ trước, nhưng ngươi bỏ cái bảo vệ mũi ra, ta tạm thwofi buộc mũi ngươi, giờ thì ngươi phải thở bằng miệng đã"
Sở Thiên buộc sơ qua mũi của La Đức Mạn lại, cũng xem như là một cách phòng bệnh, sau đó theo hắn đế Biển Cấm.
Vừa vào đến vương cung Biển Cấm, Sở Thiên đã thấy không ổn, cửa lớn nơi Bào Uy Nhĩ làm chính vụ đang mở, những thần thú ở bên trong đi ra không ngừng, nhưng ai cũng mặt mày nhăn nhó.
Khi đến cung điện của Bào Uy Nhĩ, Mỹ Nhân Ngư đang cúi người xuống bàn, đối diện là một nhóm người đang đứng ngay ngắn, lần lượt bước lên trước báo cáo, "Bệ hạ, tất cả chiến sĩ của cả một liên đội đều đã thất bại, băng dương bắc hải vẫn chưa có gì bất thường, nhưng cục diện của nam hải đã xấu đi…"
Mỹ Nhân Ngư cúi đầu, có thể thấy rõ những giọt nước mắt lã chã đằng sau mái tóc dài, hắn không có biểu hiện gì, lạnh nhạt ra lệnh: "Tập trung tất cả những tộc nhân xảy ra bất thường, còn tất cả những tộc nhân khác không thể tiếp xúc với bọn họ, chỉ có chiến sĩ thần tộc mới được đưa đồ ăn cho bọn họ, đồng thời lệnh cho Thất hải vương toàn lực trấn áp rối loạn. Kẻ nào kháng lệnh, chém không tha!"
"bệ hạ, đã mời được Long Thần miện hạ đến rồi." La Đức Mạn tiến lên thấp giọng nói.
Mỹ Nhân Ngư ngẩng đầu lên, hơi gật đầu với Sở Thiên, nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ta không thể rời khỏi đây được, để La Đức Mạn thừa tướng dẫn ngươi đi kiểm tra"
"được, cơ thể của La Đức Mạn thừa tướng cũng không ổn rồi, biểu tỷ à, bảo những người này tránh hết ra, ta kiểm tra thân thể cho ngươi trước." Sở Thiên bước lên, ra hiệu cho mọi người tránh ra.
"không được đi, ta có thất trọng thần lực bảo vệ, không cần chữa trị." Mỹ Nhân Ngư trầm giọng nói: "ngươi kiểm tra cho Mai Lệ Nhĩ và Sa Lỗ trước đi."
Sở Thiên lắc đầu thở dài, cho La Đức Mạn nghỉ ngơi, hắn tự kêu cho mình một người hầu đi gặp thí thần thất hải.
………………..