Dị Giới Thú Y
Chương 536
"Được rồi, ngươi tự mình nghĩ cách xử lý thế nào với Thủy Chi Hồn đi" Kiệt Khắc Tốn xua móng vuốt nóng nảy nói: "Còn ba tháng nữa, các ngươi đừng ở mãi chỗ ta nữa, nhiều người vậy sẽ khiến trúc lâm của ta đã bị dẫm nát mất! Mau về nhà đi!"
Dứt lời, hắn lắc lư cái thân mập mạp của mình trở lại vào trong Tiếp Nguyệt Tháp.
Bình! Đóng cánh cửa lại, Kiệt Khắc Tốn hai mắt phát sáng, cười lớn nói: "Hạnh phúc chết đi được, Sắt Mông Đức đã chết, Phất Lạp Địch Nặc cuối cùng đã có được Thủy Chi Hồn!"
"Đúng vậy!" Một con gấu trúc khác cũng gật đầu lia lịa, cười nói: "Tuy rằng Chiến Thần không chết, nhưng A Mạt Kỳ vẫn nửa sống nửa chết, Sắt Mông Đức thì hỏng rồi, hơ hơ! Tương lai có lẽ không có quá nhiều thay đổi!"
"Đúng! Không thay đổi! Chúng ta tiếp tục uống rượu!"
Hai con gấu trúc nâng vò rượu lên, cùng cụng một cái, sau đó một hơi uống cạn! "Được rồi, nếu như ba tháng sau không có chuyện gì, chúng ta sẽ đợi sự trở về của lão đại thôi! Đến lúc đó xem chuyện cười của Phất Lạp Địch Nặc! Ha ha, ngươi nói Khảm Phổ sau khi nhìn thấy lão đại, có khi nào xé chết Phất Lạp Địch Nặc không!?"
"Không chắc… Không quản hắn nữa, uống rượu thôi!"
……………..
Sở Thiên dĩ nhiên không biết dự tính của hai con Hùng Miêu kia, hắn nhìn thông đạo trên ngực A Mạt Kỳ, sau đó dùng sức mạnh của Kinh Cức Long Hoàn bảo vệ ngón tay, đưa tay vào bên trong.
Bên trong là một tinh thạch nhỏ như trứng của Hỏa Liệt Điểu, chạm tay vào có cảm giác trơn tuột ẩm ướt. Nguồn tại http://Truyện FULL
Chậm rãi lấy Thủy Chi Hồn ra, Sở Thiên chỉ cảm thấy nguyên tố trong cơ thể trở nên hỗn loạn, tỉ lệ thủy nguyên tố đang tăng nhanh chóng, còn các nguyên tố khác cơ hồ đang né tránh gì đó, không dám đến gần ngón tay.
Tinh thạch màu xanh da trời, không góc cạnh. Nhưng lại phát ra một quang mang chói mắt.
Sở Thiên trong lòng có một nghi vấn, tinh hạch của thần tộc đều là trạng thái lỏng, tinh hạch thể rắn chỉ xuất hiện ở trên ma thú và con người bình thường, mang ý nghĩa sức mạnh thấp hơn. Nhưng tại sao thủy hệ tinh hạch mạnh nhất là Thủy Chi Hồn này lại ở thể rắn?
Sở Thiên còn đang suy nghĩ, còn A Mạt Kỳ cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy Sở Thiên cầm một viên đá liền ngây người ra và cả những vết thương vừa được xử lý trên người mình, A Mạt Kỳ nhún vai nói: "Xem ra ta lại chết một lần! Ài, sống sống chết chết, đã không còn cảm giác nữa rồi!"
Bác Đức bước tới, đấm một đấm vào ngực A Mạt Kỳ, "Tên kia, không sao rồi chứ?"
A Mạt Kỳ vung quyền lên xuống vài cái, "Yên tâm, tất cả đều tốt!"
Bác Đức thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nói: "Làm ta giật mình. Sau này chàng có thể liều mạng như vậy không?"
"Ha ha, liều mạng không nhất định sẽ mất đi tính mạng a." A Mạt Kỳ chợt khép mắt lại, nhíu mày nói: "Sống và chết thật sự không có gì khác biệt! Vậy sinh mệnh và sống chết có khác biệt không!? Ta chết rồi, sinh mệnh sẽ không tồn tại nữa sao?"
Bác Đức trợn ngược mắt, bất đắc dĩ nói: "Chàng nói sao nghe giống giọng điệu của Bố Lai Ân Đặc vậy? Lẽ nào đầu bị chấn thương? Nào đến đây, ta kiểm tra cho chàng một chút!"
A Mạt Kỳ cười nhàn nhạt, đẩy tay Bác Đức đang để lên trán hắn ra, "Được rồi, ta không sao, có điều sống lâu rồi. Chết cũng nhiều, có chút chai sạn rồi! Ha."
Nói xong, A Mạt Kỳ do dự một lát, rồi tự mình lẩm bẩm: "Cái chết không đồng nghĩa với việc sinh mệnh kết thúc. Nếu vậy, chắc chắn có một thứ sức mạnh, có thể nằm ngoài sống chết, khiến sinh mệnh vĩnh tồn!"
Lúc này, Sở Thiên cũng không nghĩ ra Thủy Chi Hồn tại sao lại ở thể rắn - đại diện cho sức mạnh thấp kém, nhưng hắn đã nghĩ ra làm thế nào để tận dụng Thủy Chi Hồn. Ném tinh thạch vào trong giới chỉ, Sở Thiên nói: "A Mạt Kỳ, còn có thể mở thông đạo không?"
"Không thành vấn đề!"
"Vậy được. Chúng ta về nhà!"
A Mạt Kỳ khẽ gật đầu, giương tay định khởi động thông đạo, nhưng tay vừa đưa lên lại dừng lại. "Hả? Thần lực tầng thứ ba? Không ngờ sau một lần chết, thần lực của ta lại thăng cấp rồi!"
Sở Thiên cũng nhìn thấy thần lực tầng thứ ba màu xanh trong tay A Mạt Kỳ, vội bước tới. Nhìn kỹ lại, vui mừng nói: "Tốt quá rồi. Ngươi đã hồi phục được thần lực tầng thứ ba, vậy dựa vào hợp thể chiến kỹ, chí ít cũng có thể đánh thắng một thượng vị thần!"
Bác Đức cũng vui mừng ra mặt. Có điều A Mạt Kỳ dường như lại thờ ơ, hắn lắc đầu, "Ông chủ, ta nghĩ thông rồi, sức mạnh thật sự không cần những kỹ xảo màu mè đó, thứ càng đơn giản nhất, mới là mạnh nhất." Chỉ vào ngực, A Mạt Kỳ chậm rãi nói: "Sức mạnh thật sự, đến từ đây!"
Dứt lời, hắn khởi động thông dạo, đưa mọi người về nhà.
Một đại đội vội vàng bước vào thông đạo, Bác Đức lại ở trong dòng người lén kéo vạt áo Sở Thiên, "Này, ta nhớ lần trước ngươi đã nói, ngươi đã học chút ngón nghề của cái tên bác sĩ tâm lí gì đó, có thời gian ngươi thử xem cho A Mạt Kỳ, ta phát hiện lúc này hắn rất kỳ lạ!"
"Kỳ lạ?" Sở Thiên lại không phát hiện ra, hắn còn đang suy nghĩ đến câu nói của A Mạt Kỳ, "Thứ đơn giản nhất, mới là mạnh nhất". Trận chiến ở Tiếp Nguyệt Tháp, Đặng Khẳng và Bố Lai Ân Đặc cùng dùng những chiêu thức vụng về như những võ sĩ, cơ hồ cũng là ý này.
"Đúng vậy, kỳ lạ! Ngươi không phát hiện ra sao?" Bác Đức chỉ vào bóng A Mạt Kỳ đang bận bịu, thấp giọng nói: "Mắt của ta nói cho ta biết, trên người A Mạt Kỳ lúc này có một số thứ… rất giống với Bố Lai Ân Đặc!"
Sở Thiên nhìn bóng lưng của A Mạt Kỳ, vẫn không nhìn ra cái gì, bỗng nhiên, hắn chợt nghĩ đến một chuyện, vội nói: "Bác Đức miện hạ, Hải Thần Liên Thành đã chết chưa!?"
"Ngươi nghi ngờ hắn chưa chết ư? Không thể nào!" Bác Đức lắc đầu nói: "Tự bạo dưới tình hình đó, cho dù ta cũng không thể sống được, huống hồ là một Cao Vị Thần, phải không?"
Sở Thiên nheo mắt lại, cau mày nói: "Ta vẫn không yên tâm, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Liên Thành học được bí pháp của Thiên Kiêu Lang Thần, hơn nữa lại tự bạo trong nước, điều đáng nghi nhất là hắn đã ăn được Thần Cách của Sắt Mông Đức! Thần Cách của Sáng Thế Cửu Thần chúng ta lại không hiểu, nói không chừng có thay đổi gì đó."
"Không có thay đổi gì cả!" Bác Đức kiên định nói: "Khi vụ nổ vừa bắt đầu ta đã nhìn thấy, linh hồn của Hải Thần là điểm xuất phát của vụ nổ, ngay cả linh hồn cũng nổ rồi, hắn không thể nào sống tiếp được!"
Sở Thiên gật đầu, thoáng yên tâm hơn, con mắt và lĩnh vực chuyên tu linh hồn của Bác Đức có lẽ sẽ không nhìn lầm.
………………..
Trở lại Bố Lôi Trạch, lại phải chỉnh đốn lại đống lộn xộn. Sở Thiên bỏ lại tất cả mọi việc cho Sắt Lâm Na, còn mình thì chạy vào trong phòng thí nghiệm.
Khảm Phổ, Mặc Phỉ Đặc. Và cả cơ thể của An Cát Lệ Na, tất cả xếp thành một hàng, Sở Thiên cầm lấy dao phẫu thuật, không hề do dự bước đến trước mặt của An Cát Lệ Na. "Ma Căn tộc trưởng, mời ngươi giúp ta làm một cuộc thí nghiệm trước nhé!"
Cầm lấy chuôi dao phẫu thuật chọc vào đầu, đây là động tác theo thói quen khi Sở Thiên suy nghĩ phương án phẫu thuật, sau đó hắn nheo mắt lại, khẽ nhún vai. "Vậy thì biến thành một con gấu!"
Dứt lời, tất cả các dụng cụ giải phẫu của Sở Thiên bắt đầu vung lên loang loáng.
Phá rồi lại lập, Sở Thiên đang dùng chính cách này để thử phá giải thần lực Vĩnh Hằng.
Chỉ trong chốc lát, An Cát Lệ Na đáng thương đã biến thành một con gấu, còn Sở Thiên lại mừng rơn phát hiện trong thiết bị quan sát, sinh mệnh trong cơ thể An Cát Lệ Na có hiện tượng phục hồi rồi.
Nhân lúc An Cát Lệ Na chưa tỉnh lại, Sở Thiên lại biến nàng thành bộ dạng ban đầu. Sau đó tủm tỉm cười nhìn An Cát Lệ Na dần tỉnh lại, trong lòng có cảm giác mãn nguyện về thành tựu của mình, thần lực Vĩnh Hằng cái chó má gì! Vẫn không bằng bác sỹ thú y!
Khóe miệng mỉm cười, thời gian từng chút một qua đi, cơ thể của An Cát Lệ Na đã hồi phục lại, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại, Sở Thiên gõ đầu, sực nghĩ ra: "Mẹ nó, thần lực Vĩnh Hằng tấn công hai tầng cả linh hồn và thể xác!"
Gọi Bác Đức tới, để nàng ta đưa mình vào trong thế giới linh hồn của An Cát Lệ Na, sau đó lần đầu tiên Sở Thiên nhìn thấy bản thể linh hồn An Cát Lệ Na.
Đây là một con cự mãng (rắn khổng lồ), trong thế giới linh hồn, nàng cũng lớn hơn mấy mươi lần so với linh hồn của Sở Thiên. Hai chiếc răng trên miệng rắn, cũng cao hơn Sở Thiên không ít.
Phần giữa của bản thể An Cát Lệ Na rõ ràng còn to khỏe hơn những nơi khác. Nhìn kỹ lại, phía trên còn có mấy vết thương. Đếm thử lại, tổng cộng có đến tám vết thương.
Quan sát những vết thương một hồi. Bác Đức cong môi nói: "Đây chắc chắn là do lão bà của ngươi phân tách An Cát Lệ Na thành phân thân đã để lại, thứ này, cũng chỉ có Ái Lệ Tư mới nghĩ ra được."
Thì ra, trên mỗi vết thương đều có mấy chữ, phía trên viết "Cái này ta định làm canh rắn" "Cái này làm thắt lưng" "Ngâm rượu"….
"Chẳng trách An Cát Lệ Na khi chiến đấu không chịu lộ ra bản thể!" Bác Đức cảm thán nói.
Sở Thiên thầm nghĩ, quả thực có phong cách của Tiểu Bạch!
Dùng lông vũ phượng hoàng làm dao phẫu thuật, Sở Thiên giống như đang ghép đồ chơi, tách linh hồn của An Cát Lệ Na ra, rồi lắp lại, rồi lại tháo ra, tiếp đó lắp lại.
Tiếp đó, đối với Chiến Thần Khảm Phố cũng làm như vậy. Nhưng vào lúc Sở Thiên định dùng dao phẫu thuật cắt vào da của Mặc Phỉ Đặc, cơ thể của Sát Kiếp Giả chợt run lên, tự mình tỉnh lại.
"Thần lực Vĩnh Hằng quả nhiên danh bất hư truyền!" Mặc Phỉ Đặc trở người dậy.
Sở Thiên kinh hãi, "Ngươi, không phải đã bị Vĩnh Hằng rồi sao?"
Mặt Phỉ Đặc mỉm cười, "Đa tạ Phất Lạp Địch Nặc huynh đệ rồi, Bố Lai Ân Đặc có thể phong ấn được cơ thể và linh hồn của ta, nhưng hắn không phong ấn được sát ý của ta! Có dao vừa rồi của ngươi giúp sức, đã đủ để hóa giải phong ấn rồi."
Nói rồi, Mặc Phỉ Đặc hai tay rung động, "keng"… Hai chiếc xích sắt trở lại trên cánh tay hắn, "Bố Lai Ân Đặc hiện đang ở đâu?"
"Không ai biết, có điều ba tháng sau, hắn sẽ đến bờ Tây Hải để chiến đấu với Đằng Khẳng!"
Mặc Phỉ Đặc gật đầu, bước ra ngoài.
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Đi tìm Bố Lai Ân Đặc!"
Sát Kiếp Giả đi rồi, Sở Thiên cũng không ngăn hắn lại, bởi vì Mặc Phỉ Đặc lúc này cơ hồ giống như Vĩnh Hằng Thần Vương, càng chiến đấu càng mạnh, vì vậy để hắn ra ngoài chiến đấu mới là sự lựa chọn tốt nhất.
An Cát Lệ Na và Khảm Phổ đã tự mình an dưỡng, còn Sở Thiên lại bước tới trước băng quan của Mỹ Nhân Ngư…
…………………….
Cùng lúc đó, ở nơi nào đó thuộc Thiên Ngoại Hỗn Độn. Một đốm lửa và lôi quang quấn vào nhau chợt tách ra, hóa thành hai nhân ảnh.
"Trương Bá Luân, lẽ nào ngươi nhận thua rồi sao?"
"Lạp Tắc Nhĩ, cảm giác được gì chưa!? Thủy Chi Hồn có dị động rồi."
"Thì sao? Mấy ngày trước Thổ Chi Hồn của Đặng Khẳng cũng có dị động, nhưng không thấy ngươi ngưng chiến!"
"Lần này khác, Sắt Mông Đức tương giao với ta nhiều năm, trong Thủy Chi Hồn của nàng ta đã bị ta truyền vào hỏa nguyên tố… Lúc này Thủy Chi Hồn e rằng đã đổi chủ rồi!" Nói rồi, trong Hỗn Độn vụt mất một nhân ảnh, "Ta về tam giới đây!"
Lạp Tắc Nhĩ vẫn lặng yên đứng trong giây lát, cũng biến thành một luồng điện quang rồi biến mất, "Ài, một mình thật vô vị! Cũng được! Trương Bá Luân, xem thử chúng ta ai đến tam giới trước!"
Dứt lời, hắn lắc lư cái thân mập mạp của mình trở lại vào trong Tiếp Nguyệt Tháp.
Bình! Đóng cánh cửa lại, Kiệt Khắc Tốn hai mắt phát sáng, cười lớn nói: "Hạnh phúc chết đi được, Sắt Mông Đức đã chết, Phất Lạp Địch Nặc cuối cùng đã có được Thủy Chi Hồn!"
"Đúng vậy!" Một con gấu trúc khác cũng gật đầu lia lịa, cười nói: "Tuy rằng Chiến Thần không chết, nhưng A Mạt Kỳ vẫn nửa sống nửa chết, Sắt Mông Đức thì hỏng rồi, hơ hơ! Tương lai có lẽ không có quá nhiều thay đổi!"
"Đúng! Không thay đổi! Chúng ta tiếp tục uống rượu!"
Hai con gấu trúc nâng vò rượu lên, cùng cụng một cái, sau đó một hơi uống cạn! "Được rồi, nếu như ba tháng sau không có chuyện gì, chúng ta sẽ đợi sự trở về của lão đại thôi! Đến lúc đó xem chuyện cười của Phất Lạp Địch Nặc! Ha ha, ngươi nói Khảm Phổ sau khi nhìn thấy lão đại, có khi nào xé chết Phất Lạp Địch Nặc không!?"
"Không chắc… Không quản hắn nữa, uống rượu thôi!"
……………..
Sở Thiên dĩ nhiên không biết dự tính của hai con Hùng Miêu kia, hắn nhìn thông đạo trên ngực A Mạt Kỳ, sau đó dùng sức mạnh của Kinh Cức Long Hoàn bảo vệ ngón tay, đưa tay vào bên trong.
Bên trong là một tinh thạch nhỏ như trứng của Hỏa Liệt Điểu, chạm tay vào có cảm giác trơn tuột ẩm ướt. Nguồn tại http://Truyện FULL
Chậm rãi lấy Thủy Chi Hồn ra, Sở Thiên chỉ cảm thấy nguyên tố trong cơ thể trở nên hỗn loạn, tỉ lệ thủy nguyên tố đang tăng nhanh chóng, còn các nguyên tố khác cơ hồ đang né tránh gì đó, không dám đến gần ngón tay.
Tinh thạch màu xanh da trời, không góc cạnh. Nhưng lại phát ra một quang mang chói mắt.
Sở Thiên trong lòng có một nghi vấn, tinh hạch của thần tộc đều là trạng thái lỏng, tinh hạch thể rắn chỉ xuất hiện ở trên ma thú và con người bình thường, mang ý nghĩa sức mạnh thấp hơn. Nhưng tại sao thủy hệ tinh hạch mạnh nhất là Thủy Chi Hồn này lại ở thể rắn?
Sở Thiên còn đang suy nghĩ, còn A Mạt Kỳ cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy Sở Thiên cầm một viên đá liền ngây người ra và cả những vết thương vừa được xử lý trên người mình, A Mạt Kỳ nhún vai nói: "Xem ra ta lại chết một lần! Ài, sống sống chết chết, đã không còn cảm giác nữa rồi!"
Bác Đức bước tới, đấm một đấm vào ngực A Mạt Kỳ, "Tên kia, không sao rồi chứ?"
A Mạt Kỳ vung quyền lên xuống vài cái, "Yên tâm, tất cả đều tốt!"
Bác Đức thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nói: "Làm ta giật mình. Sau này chàng có thể liều mạng như vậy không?"
"Ha ha, liều mạng không nhất định sẽ mất đi tính mạng a." A Mạt Kỳ chợt khép mắt lại, nhíu mày nói: "Sống và chết thật sự không có gì khác biệt! Vậy sinh mệnh và sống chết có khác biệt không!? Ta chết rồi, sinh mệnh sẽ không tồn tại nữa sao?"
Bác Đức trợn ngược mắt, bất đắc dĩ nói: "Chàng nói sao nghe giống giọng điệu của Bố Lai Ân Đặc vậy? Lẽ nào đầu bị chấn thương? Nào đến đây, ta kiểm tra cho chàng một chút!"
A Mạt Kỳ cười nhàn nhạt, đẩy tay Bác Đức đang để lên trán hắn ra, "Được rồi, ta không sao, có điều sống lâu rồi. Chết cũng nhiều, có chút chai sạn rồi! Ha."
Nói xong, A Mạt Kỳ do dự một lát, rồi tự mình lẩm bẩm: "Cái chết không đồng nghĩa với việc sinh mệnh kết thúc. Nếu vậy, chắc chắn có một thứ sức mạnh, có thể nằm ngoài sống chết, khiến sinh mệnh vĩnh tồn!"
Lúc này, Sở Thiên cũng không nghĩ ra Thủy Chi Hồn tại sao lại ở thể rắn - đại diện cho sức mạnh thấp kém, nhưng hắn đã nghĩ ra làm thế nào để tận dụng Thủy Chi Hồn. Ném tinh thạch vào trong giới chỉ, Sở Thiên nói: "A Mạt Kỳ, còn có thể mở thông đạo không?"
"Không thành vấn đề!"
"Vậy được. Chúng ta về nhà!"
A Mạt Kỳ khẽ gật đầu, giương tay định khởi động thông đạo, nhưng tay vừa đưa lên lại dừng lại. "Hả? Thần lực tầng thứ ba? Không ngờ sau một lần chết, thần lực của ta lại thăng cấp rồi!"
Sở Thiên cũng nhìn thấy thần lực tầng thứ ba màu xanh trong tay A Mạt Kỳ, vội bước tới. Nhìn kỹ lại, vui mừng nói: "Tốt quá rồi. Ngươi đã hồi phục được thần lực tầng thứ ba, vậy dựa vào hợp thể chiến kỹ, chí ít cũng có thể đánh thắng một thượng vị thần!"
Bác Đức cũng vui mừng ra mặt. Có điều A Mạt Kỳ dường như lại thờ ơ, hắn lắc đầu, "Ông chủ, ta nghĩ thông rồi, sức mạnh thật sự không cần những kỹ xảo màu mè đó, thứ càng đơn giản nhất, mới là mạnh nhất." Chỉ vào ngực, A Mạt Kỳ chậm rãi nói: "Sức mạnh thật sự, đến từ đây!"
Dứt lời, hắn khởi động thông dạo, đưa mọi người về nhà.
Một đại đội vội vàng bước vào thông đạo, Bác Đức lại ở trong dòng người lén kéo vạt áo Sở Thiên, "Này, ta nhớ lần trước ngươi đã nói, ngươi đã học chút ngón nghề của cái tên bác sĩ tâm lí gì đó, có thời gian ngươi thử xem cho A Mạt Kỳ, ta phát hiện lúc này hắn rất kỳ lạ!"
"Kỳ lạ?" Sở Thiên lại không phát hiện ra, hắn còn đang suy nghĩ đến câu nói của A Mạt Kỳ, "Thứ đơn giản nhất, mới là mạnh nhất". Trận chiến ở Tiếp Nguyệt Tháp, Đặng Khẳng và Bố Lai Ân Đặc cùng dùng những chiêu thức vụng về như những võ sĩ, cơ hồ cũng là ý này.
"Đúng vậy, kỳ lạ! Ngươi không phát hiện ra sao?" Bác Đức chỉ vào bóng A Mạt Kỳ đang bận bịu, thấp giọng nói: "Mắt của ta nói cho ta biết, trên người A Mạt Kỳ lúc này có một số thứ… rất giống với Bố Lai Ân Đặc!"
Sở Thiên nhìn bóng lưng của A Mạt Kỳ, vẫn không nhìn ra cái gì, bỗng nhiên, hắn chợt nghĩ đến một chuyện, vội nói: "Bác Đức miện hạ, Hải Thần Liên Thành đã chết chưa!?"
"Ngươi nghi ngờ hắn chưa chết ư? Không thể nào!" Bác Đức lắc đầu nói: "Tự bạo dưới tình hình đó, cho dù ta cũng không thể sống được, huống hồ là một Cao Vị Thần, phải không?"
Sở Thiên nheo mắt lại, cau mày nói: "Ta vẫn không yên tâm, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Liên Thành học được bí pháp của Thiên Kiêu Lang Thần, hơn nữa lại tự bạo trong nước, điều đáng nghi nhất là hắn đã ăn được Thần Cách của Sắt Mông Đức! Thần Cách của Sáng Thế Cửu Thần chúng ta lại không hiểu, nói không chừng có thay đổi gì đó."
"Không có thay đổi gì cả!" Bác Đức kiên định nói: "Khi vụ nổ vừa bắt đầu ta đã nhìn thấy, linh hồn của Hải Thần là điểm xuất phát của vụ nổ, ngay cả linh hồn cũng nổ rồi, hắn không thể nào sống tiếp được!"
Sở Thiên gật đầu, thoáng yên tâm hơn, con mắt và lĩnh vực chuyên tu linh hồn của Bác Đức có lẽ sẽ không nhìn lầm.
………………..
Trở lại Bố Lôi Trạch, lại phải chỉnh đốn lại đống lộn xộn. Sở Thiên bỏ lại tất cả mọi việc cho Sắt Lâm Na, còn mình thì chạy vào trong phòng thí nghiệm.
Khảm Phổ, Mặc Phỉ Đặc. Và cả cơ thể của An Cát Lệ Na, tất cả xếp thành một hàng, Sở Thiên cầm lấy dao phẫu thuật, không hề do dự bước đến trước mặt của An Cát Lệ Na. "Ma Căn tộc trưởng, mời ngươi giúp ta làm một cuộc thí nghiệm trước nhé!"
Cầm lấy chuôi dao phẫu thuật chọc vào đầu, đây là động tác theo thói quen khi Sở Thiên suy nghĩ phương án phẫu thuật, sau đó hắn nheo mắt lại, khẽ nhún vai. "Vậy thì biến thành một con gấu!"
Dứt lời, tất cả các dụng cụ giải phẫu của Sở Thiên bắt đầu vung lên loang loáng.
Phá rồi lại lập, Sở Thiên đang dùng chính cách này để thử phá giải thần lực Vĩnh Hằng.
Chỉ trong chốc lát, An Cát Lệ Na đáng thương đã biến thành một con gấu, còn Sở Thiên lại mừng rơn phát hiện trong thiết bị quan sát, sinh mệnh trong cơ thể An Cát Lệ Na có hiện tượng phục hồi rồi.
Nhân lúc An Cát Lệ Na chưa tỉnh lại, Sở Thiên lại biến nàng thành bộ dạng ban đầu. Sau đó tủm tỉm cười nhìn An Cát Lệ Na dần tỉnh lại, trong lòng có cảm giác mãn nguyện về thành tựu của mình, thần lực Vĩnh Hằng cái chó má gì! Vẫn không bằng bác sỹ thú y!
Khóe miệng mỉm cười, thời gian từng chút một qua đi, cơ thể của An Cát Lệ Na đã hồi phục lại, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại, Sở Thiên gõ đầu, sực nghĩ ra: "Mẹ nó, thần lực Vĩnh Hằng tấn công hai tầng cả linh hồn và thể xác!"
Gọi Bác Đức tới, để nàng ta đưa mình vào trong thế giới linh hồn của An Cát Lệ Na, sau đó lần đầu tiên Sở Thiên nhìn thấy bản thể linh hồn An Cát Lệ Na.
Đây là một con cự mãng (rắn khổng lồ), trong thế giới linh hồn, nàng cũng lớn hơn mấy mươi lần so với linh hồn của Sở Thiên. Hai chiếc răng trên miệng rắn, cũng cao hơn Sở Thiên không ít.
Phần giữa của bản thể An Cát Lệ Na rõ ràng còn to khỏe hơn những nơi khác. Nhìn kỹ lại, phía trên còn có mấy vết thương. Đếm thử lại, tổng cộng có đến tám vết thương.
Quan sát những vết thương một hồi. Bác Đức cong môi nói: "Đây chắc chắn là do lão bà của ngươi phân tách An Cát Lệ Na thành phân thân đã để lại, thứ này, cũng chỉ có Ái Lệ Tư mới nghĩ ra được."
Thì ra, trên mỗi vết thương đều có mấy chữ, phía trên viết "Cái này ta định làm canh rắn" "Cái này làm thắt lưng" "Ngâm rượu"….
"Chẳng trách An Cát Lệ Na khi chiến đấu không chịu lộ ra bản thể!" Bác Đức cảm thán nói.
Sở Thiên thầm nghĩ, quả thực có phong cách của Tiểu Bạch!
Dùng lông vũ phượng hoàng làm dao phẫu thuật, Sở Thiên giống như đang ghép đồ chơi, tách linh hồn của An Cát Lệ Na ra, rồi lắp lại, rồi lại tháo ra, tiếp đó lắp lại.
Tiếp đó, đối với Chiến Thần Khảm Phố cũng làm như vậy. Nhưng vào lúc Sở Thiên định dùng dao phẫu thuật cắt vào da của Mặc Phỉ Đặc, cơ thể của Sát Kiếp Giả chợt run lên, tự mình tỉnh lại.
"Thần lực Vĩnh Hằng quả nhiên danh bất hư truyền!" Mặc Phỉ Đặc trở người dậy.
Sở Thiên kinh hãi, "Ngươi, không phải đã bị Vĩnh Hằng rồi sao?"
Mặt Phỉ Đặc mỉm cười, "Đa tạ Phất Lạp Địch Nặc huynh đệ rồi, Bố Lai Ân Đặc có thể phong ấn được cơ thể và linh hồn của ta, nhưng hắn không phong ấn được sát ý của ta! Có dao vừa rồi của ngươi giúp sức, đã đủ để hóa giải phong ấn rồi."
Nói rồi, Mặc Phỉ Đặc hai tay rung động, "keng"… Hai chiếc xích sắt trở lại trên cánh tay hắn, "Bố Lai Ân Đặc hiện đang ở đâu?"
"Không ai biết, có điều ba tháng sau, hắn sẽ đến bờ Tây Hải để chiến đấu với Đằng Khẳng!"
Mặc Phỉ Đặc gật đầu, bước ra ngoài.
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Đi tìm Bố Lai Ân Đặc!"
Sát Kiếp Giả đi rồi, Sở Thiên cũng không ngăn hắn lại, bởi vì Mặc Phỉ Đặc lúc này cơ hồ giống như Vĩnh Hằng Thần Vương, càng chiến đấu càng mạnh, vì vậy để hắn ra ngoài chiến đấu mới là sự lựa chọn tốt nhất.
An Cát Lệ Na và Khảm Phổ đã tự mình an dưỡng, còn Sở Thiên lại bước tới trước băng quan của Mỹ Nhân Ngư…
…………………….
Cùng lúc đó, ở nơi nào đó thuộc Thiên Ngoại Hỗn Độn. Một đốm lửa và lôi quang quấn vào nhau chợt tách ra, hóa thành hai nhân ảnh.
"Trương Bá Luân, lẽ nào ngươi nhận thua rồi sao?"
"Lạp Tắc Nhĩ, cảm giác được gì chưa!? Thủy Chi Hồn có dị động rồi."
"Thì sao? Mấy ngày trước Thổ Chi Hồn của Đặng Khẳng cũng có dị động, nhưng không thấy ngươi ngưng chiến!"
"Lần này khác, Sắt Mông Đức tương giao với ta nhiều năm, trong Thủy Chi Hồn của nàng ta đã bị ta truyền vào hỏa nguyên tố… Lúc này Thủy Chi Hồn e rằng đã đổi chủ rồi!" Nói rồi, trong Hỗn Độn vụt mất một nhân ảnh, "Ta về tam giới đây!"
Lạp Tắc Nhĩ vẫn lặng yên đứng trong giây lát, cũng biến thành một luồng điện quang rồi biến mất, "Ài, một mình thật vô vị! Cũng được! Trương Bá Luân, xem thử chúng ta ai đến tam giới trước!"