Dị Giới Thú Y
Chương 533
Sau một lát, bên ngoài Tiếp Nguyệt Tháp vẫn không có động tĩnh gì, Sở Thiên không kìm được phải đi đến lỗ hổng đến nhìn ra ngoài.
Nữ thần tại thượng! Sở Thiên hết sức kinh ngạc, bởi vì người đầu tiên hắn nhìn thấy, chính là Bố Lai Ân Đặc mình đầy thương tích, nhưng vẫn ngạo nghễ đứng trên không trung!
Vĩnh Hằng Thần Vương không bại trận.
Vậy Đại Địa Phụ Thần đâu? sở Thiên vội vàng tìm khắp nơi, gần phía Bố Lai Ân Đặc không có người, ngay cả Bác Đức và Khảm Phổ cũng không biết đã đi đâu. Bỗng nhiên, Sở Thiên nghe thấy trên đầu phát ra tiếng thở dốc, ngước đầu lên nhìn, thì ra Đại Địa Phụ Thần đang dính trên tường của Tiếp Nguyệt Tháp, một tay cầm Thần Giới Cự Kiếm, một tay khác lại cầm một vật gì đó màu ngân sắc, nhìn không rõ làm bằng chất liệu gì, đây có là lẽ thứ mà hắn dùng để khắc chế Bố Lai Ân Đặc.
Bác Đức bay đến bên cạnh Sở Thiên, đôi mắt của nàng sắc bén, quan sát một vòng xung quanh, rồi nói: "Phất Lạp Địch Nặc, Sắt Mông Đức và bọn Khảm Phổ bị sóng thần lực lan đến, đẩy rơi vào biển rồi!"
"Ngươi xem trạng thái của Bố Lai Ân Đặc thế nào? Sở Thiên vội nói.
"Khó nói lắm!" Bác Đức lắc đầu, "Ta vẫn không thể nhìn xuyên qua tầng quang thuẫn bảo vệ linh hồn hắn, xem bộ dạng của hắn hiện tại, có lẽ đã bị trọng thương, nhưng không đến nỗi phải chết!"
Nghe Bác Đức nói vậy, Sở Thiên đã đánh tan ý nghĩ đi kiếm tiện nghi của mình.
Lúc này Đặng Khẳng đang dựa vào trên Tiếp Nguyệt Tháp chợt lên tiếng, giọng nói đã không còn sâu trầm như lúc trước, "Bố Lai Ân Đặc, không ngờ ta nắm giữ hai thượng cổ thần khí trong tay mà vẫn không giết được ngươi, ài, lúc này ta đã không còn sức chiến đấu nữa, thua tâm phục khẩu phục rồi!"
"Ngươi rất mạnh, thật sự rất mạnh!" Bố Lai Ân Đặc chậm rãi nói: "Nếu như ngươi có thể phát huy bảy thành thực lực của Trật Tự Thư, nói không chừng ta đã bị phong ấn rồi! Đáng tiếc ngươi không phải là chủ nhân của Trật Tự Thư!"
Trật Tự Tư trong thượng cổ thất đại thần khí ư? Sở Thiên nheo mắt lại, quay đầu nhìn về người thần bí đang thủ hộ Tiếp Nguyệt Tháp.
Đặng Khẳng thu tay cắm Thần Giới Cự Kiếm vào vách tường. Cả người treo trên chuôi kiếm lớn, hắn đã không còn sức lực nào để bay. "Bố Lai Ân Đặc, tuy ta đã bại, nhưng sức mạnh còn lại của ngươi chỉ đủ giữ mạng, đã không còn sức để hủy Tiếp Nguyệt Tháp rồi! Hôm nay đình chiến thôi, thế nào?"
"Ha ha! Cũng được, chiến đấu với ngươi ta đã thu được nhiều điều lợi ích, cũng cần thời gian lĩnh ngộ! Chúng ta sẽ chọn ngày tái chiến! Ngươi cần bao lâu mới có thể hồi phục thực lực?"
Đặng Khẳng thoáng trầm ngâm. Nói lớn: "Sau một tháng nữa, ở bờ Tây Hải!"
Lựa chọn bờ Tây Hải, là Đặng Khẳng muốn chiến trường cách xa Tiếp Nguyệt Tháp. Một khi có biến, cũng có thời gian cứu vãn tình thế.
Bố Lai Ân Đặc lắc đầu, "Ba tháng, ta cho ngươi một tháng trị thương, hai tháng để nắm bắt sự kỳ diệu Trật Tự Thư, sau ba tháng, ở bờ Tây Hải!"
Dứt lời, Bố Lai Ân Đặc thu trường kiếm vào trong không gian tùy thân. Bay ngược đi, từ từ biến mất ở phía đường bờ biển.
"Phù!" Đặng Khẳng thở phào một tiếng, cánh tay đã nơi lỏng, không cầm nổi chuôi kiếm, chúc đầu rơi xuống dưới, bốn Thái Thản trên người hắn vội vàng ly thể, gắng gượng đón lấy cơ thể của Đặng Khẳng. Lại nhìn sang bốn Thái Thản ấy, cũng thương tích đầy mình, họ là chiến giáp của Đặng Khẳng đã phải gánh chịu quá nhiều thương tổn.
Bay về trong Tiếp Nguyệt Tháp, các Thái Thản đỡ lấy Đặng Khẳng đang bị trọng thương đến bên trước mặt người thần bí, trên khuôn mặt Đặng Khẳng lúc này đã không còn như trước, vô cùng suy nhược. "Ta thua rồi, ài, chỉ có thể kéo dài thêm ba tháng!"
Nói rồi, Đặng Khẳng đưa chiếc vòng tay qua.
"Ngươi hãy giữ lấy đi. Nó đã không còn ý nghĩa với ta, ở trong tay ngươi lại có thể ngăn chặn được Bố Lai Ân Đặc."
Đặng Khẳng do dự một lát, rồi thu lại chiếc vòng tay, sau đó nói với Sở Thiên và Liên Thành, "Mau đi cứu người đi, vừa rồi sau khi Bố Lai Ân Đặc đánh bại ta, hắn cũng không còn mấy phần sức, vì vậy trước khi xuất thủ, đã dùng Vĩnh Hằng thần lực phong ấn Sắt Mông Đức và đám Khảm Phổ… Cũng may mà họ đã làm tiêu hao một phần sức mạnh của Bố Lai Ân Đặc, nếu không e rằng ta đã chiến tử rồi."
Không đợi Sở Thiên ra chỉ thị, Bác Đức và A Mạt Kỳ đã bay ra ngoài. Liên Thành thấy tình thế nguy cấp. Muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng ý niệm lại đổi, dừng bước lại. "Đặng Khẳng miện hạ, có thể mời hai Thái Thản đi cùng ta được không?"
Đặng Khẳng gật đầu, hai Thái Thản thương thế tương đối nhẹ được phái đi theo Liên Thành.
Sở Thiên giận đến hàm răng ngứa ngáy. Liên Thành quả nhiên có công phu giữ mạng cao hơn người khác một bậc, nếu như không có hai Thái Thản đi cùng. Bác Đức sẽ không hề do dự giết chết hắn, nhưng nếu có hai Thái Thản, tuy họ đã không còn chiến lực, nhưng Bác Đức nếu không muốn trở mặt với Đại Địa Phụ Thần, thì không thể động đến một sợi tóc của Liên Thành.
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi không đi cứu người sao?" Đặng Khẳng đang bắt đầu trị thương dưới sự bảo vệ của hai Thái Thản.
Sở Thiên nheo mắt cười, "Cứu người có Bác Đức và A Mạt Kỳ là đủ rồi! Ta còn muốn nói vài câu với Nguyệt Thần miện hạ."
Đặng Khẳng không có quá nhiều kinh ngạc, bằng sự hiểu biết của hắn về Sở Thiên, Trật Tự Thư và công dụng khắc chế Vĩnh Hằng thần lực đã xuất hiện, nếu như Sở Thiên còn chưa đoán ra Trật Tự Nguyệt Thần, hắn sẽ không phải là Sở Thiên.
"Ny Khả miện hạ, con trai La Tân của ngươi và trượng phu Cách Lý Phân đang ở trong nhà ta, ngươi định lúc nào sẽ đi đoàn tụ với họ?" Sở Thiên cười hỏi.
"Ài, không cần gặp nữa!" Nguyệt Thần lắc đầu thở dài, nàng vẫn đang tiếp thủ Tiếp Nguyệt Tháp, vì vậy không nói được nhiều. Dùng lời đơn giản nhất để nói: "Ta vẫn đang ở trên con đường tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm (*), không tiện để gặp họ.
(*) Cũng chính là lĩnh ngộ của Sáng Thế Thần
"Con đường Sáng Thần Chi Tâm không phải là thời không toại đạo sao? Ny Khả miện hạ sau khi vào toại đạo thì trực tiếp tới đây?"
"Không, thời không toại đạo không hề đơn giản như vậy, ta ở trong đó đã gặp rất nhiều chuyện mới đến nơi này, ha ha!" Nguyệt Thần khẽ cười, nhưng là cười khổ, khi ta vào trong thời không toại đạo,
là lúc Sáng Thần quy ẩn sắp quy ẩn, đúng lúc gặp lại Sáng Thế Thần định quy ẩn, vì vậy ta chính là người thứ tư đi theo Sáng Thế Thần mà không người nào biết."
"Sau đó Sáng Thế Thần để ta lựa chọn, là tiếp tục đi theo ông ấy, hay là tiếp tục tìm Sáng Thần Chi Tâm, ta đã lựa chọn tiếp tục tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm, rồi lại được Sáng Thế Thần đưa vào thời không toại đạo, sau đó mới đến đây vào một tháng trước!"
Sở Thiên tuy rằng nắm bắt được ký ức của Long Thần, nhưng sự hiểu biết về thời không toại đạo lại kém quá xa, chủ yếu là bản thân Long Thần cũng không hiểu rõ, chỉ dừng lại ở chỗ làm thế nào để mở thông đạo, làm thế nào để truyền đi.
Bác Đức lúc này đã trở về, A Mạt Kỳ dùng cánh ưng để đỡ những người khác. Bác Đức giận dữ nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi xem thử đi, họ cũng giống với Mỹ Nhân Ngư, đã bị "Vĩnh Hằng" rồi!"
Sở Thiên liếc mắt nhìn, quả nhiên, Mặc Phỉ Đặc, Chiến Thần và cả An Cát Lệ Na cũng giống hệt như trạng thái của Mỹ Nhân Ngư, giống như một hoạt nhân (người thực vật).
Sở Thiên ra dấu tay với Nguyệt Thần. "Miện hạ, hiện tại chỉ có người mới cứu được họ."
"Ta hiện tại nào có thần lực dư thừa nào để cứu họ chứ?" Nguyệt Thần bất đắc dĩ nói.
Sở Thiên lại nhìn Đặng Khẳng và Trật Tự Thư trên tay hắn, không cần hỏi cũng biết, Đại Địa Phụ Thần cũng không còn sức lực nào.
"Thật ra không chỉ mình thần lực tịnh hóa của ta mới có thể cứu họ! Thời gian thuận lưu của ngươi khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất cũng có thể."
Sở Thiên khẽ nhún vai, Tư Tháp Đức Mại Nhĩ đã tu luyện vạn năm còn không đạt đến cảnh giới cao nhất, huống hồ là một Cao Vị Thần bình thường như Sở Thiên? Lẽ nào thật sự phải đợi năm gã kia tu luyện được "Chương nhạc Trật Tự" mới được ư?
Bao năm qua luôn tự tin với y thuật của mình, nhưng lúc này Sở Thiên cũng cảm thấy chán nản. Trông bộ dạng vô cùng âu sầu.
"Thật ra, thần lực Vĩnh Hằng của Bố Lai Ân Đặc, bản chất chính là đem tất cả quy tắc vận chuyển nguyên tố đình chỉ, muốn phá giải vĩnh hằng của hắn. Chỉ cần để các nguyên tố đã bị đình chỉ trở về quy tắc vốn có của nó là được rồi."
Nói sao mà dễ quá vậy! Sở Thiên thầm nghĩ bụng.
Kỳ thực khi Sở Thiên nghiên cứu Lan Nguyệt Thú đã từng nghĩ tới, y thuật và thần lực tịnh hóa có tác dụng giống nhau, tuy rằng cách tiến hành thì khác, đó chính là để cơ thể hồi phục lại trạng thái khỏe mạnh nhất của nó, cũng chính là khôi phục lại quy tắc vốn có mà cơ thể hoạt động. Nhưng thần lực vĩnh hằng của Bố Lai Ân Đặc thật sự rất bá đạo, người bị vĩnh hằng đả thương ngay cả thời gian trên người, hay linh hồn đều bị đình chỉ. Sở Thiên thực sự không có cách nào tiếp tục chữa trị.
Giọng nói của Nguyệt Thần đã có chút suy yếu, "Tặng ngươi một câu nói cuối cùng. Trên Trật Tự Thư có một câu nói, muốn lập lại trật tự mới, đầu tiên vào hủy đi trật tự cũ."
Sở Thiên nhíu chặt mày, thầm nói, ý của Nguyệt Thần là… Phá rồi lại lập?
Bất giác, Sở Thiên liếc sang An Cát Lệ Na. Ánh mắt nồng nhiệt. Giống như bộ dạng năm xưa hắn dùng Tiểu Bạch để thí nghiệm vậy.
Nghĩ là làm, Sở Thiên lấy sao phẫu thuật trong giới chỉ ra, rạch một đường trên cổ tay của An Cát Lệ Na, một vết thương dài nửa thốn rách ra, nhưng phần thịt tách ra trên miệng vết thương lại không khép vào, qua huyết quản được rạch ra có thể nhìn thấy máu bên trong người không hề chảy.
Dùng đầu dao cắt một miếng thịt nhỏ xuống, Sở Thiên dùng ngón tay vo thành viên. Miếng thịt ấy sau khi nát bấy rồi lại đình chỉ.
Phá rồi lại lập… Sở Thiên suy nghĩ, bản thể của An Cát Lệ Na là rắn, biến nhiệt, cũng chính là động vật máu lạnh, thay đổi cho nàng ta cấu tạo. Thử biến thành động vật có vú đẳng nhiệt xem sao? Thần lực Vĩnh Hằng của Bố Lai Ân Đặc rất bá đạo, nhưng không thể nào mạnh hơn quy tắc sinh mệnh mà Sáng Thế Thần lập ra. Ví dụ như An Cát Lệ Na biến thành trạng thái của Trư La Thú (heo rừng). Còn hiệu quả vĩnh hằng của Bố Lai Ân Đặc vẫn chỉ nhằm vào con rắn trước đây, sau khi nàng ta biến thành Trư La Thú, hiệu quả của vĩnh hằng có phải cũng biến mất không?"
Sở Thiên càng nghĩ càng cảm thấy đúng, trong lòng lấy một ví dụ thuyết phục mình - Dùng nước vây khốn một con chim, con chim đó không bao lâu sau bị dìm chết, nhưng nếu như lúc này con chim lại biến thành cá thì sao? Cá đương nhiên sẽ không bị dìm chết, hơn nữa còn tự mình bơi trên mặt nước, đợi nó ra khỏi nước, Sở Thiên lại cải tạo nó thành chim không phải là được rồi sao?
Nghĩ tới đây, nhưng Sở Thiên không thể nào nào thử nghiệm ở Tiếp Nguyệt Tháp, hắn tìm một miếng vải thuốc, băng lại vết thương cho An Cát Lệ Na, sau đó cười nói: "Nguyệt Thần miện hạ, tạm thời ta vẫn chưa hiểu, đành để sau này nghĩ tiếp vậy. Nhưng mà người… thật sự không muốn gặp Cách Lý Phân và La Tân sao?"
Nguyệt Thần kiên quyết lắc đầu, "Trên con đường tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm, không được phép có sai lầm. Lần này ta thay Đặng Khẳng thúc thúc bảo vệ Tiếp Nguyệt Tháp, e rằng đã thay đổi một phần trong tương lại, ta không thể tiếp tục sai thêm. Hơn nữa, ba tháng sau, ta cũng sẽ rời khỏi nơi này, trở lại về thời không toại đạo!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Vậy có cần ta nói với Cách Lý Phân miện hạ đã từng gặp người không?"
Nguyệt Thần lại lắc đầu.
Lúc này, Bác Đức kinh ngạc nói: "Liên Thành sao vẫn chưa quay về? Hắn là Hải Thần, trong nước tìm kiếm Sắt Mông Đức đáng ra phải nhanh hơn ta chứ."
Sở Thiên nheo mắt lại, không còn tiếp tục hỏi Nguyệt Thần, mà cười nói: "Hai vị, nhà ta còn có việc, xin cáo từ trước vậy."
Dứt lời, Sở Thiên không đợi hai người hồi đáp lại, đã nhét mấy người bị thương vào trong không gian giới chỉ, bay ra Tiếp Nguyệt Tháp, "Bác Đức miện hạ, Liên Thành có lẽ đã trốn rồi, có điều một Cao Vị Thần như hắn, chắc chắn không thoát khỏi mắt của ngươi! Tìm thấy hắn, Sắt Mông Đức và Liên Thành ta đều cần!"
Nữ thần tại thượng! Sở Thiên hết sức kinh ngạc, bởi vì người đầu tiên hắn nhìn thấy, chính là Bố Lai Ân Đặc mình đầy thương tích, nhưng vẫn ngạo nghễ đứng trên không trung!
Vĩnh Hằng Thần Vương không bại trận.
Vậy Đại Địa Phụ Thần đâu? sở Thiên vội vàng tìm khắp nơi, gần phía Bố Lai Ân Đặc không có người, ngay cả Bác Đức và Khảm Phổ cũng không biết đã đi đâu. Bỗng nhiên, Sở Thiên nghe thấy trên đầu phát ra tiếng thở dốc, ngước đầu lên nhìn, thì ra Đại Địa Phụ Thần đang dính trên tường của Tiếp Nguyệt Tháp, một tay cầm Thần Giới Cự Kiếm, một tay khác lại cầm một vật gì đó màu ngân sắc, nhìn không rõ làm bằng chất liệu gì, đây có là lẽ thứ mà hắn dùng để khắc chế Bố Lai Ân Đặc.
Bác Đức bay đến bên cạnh Sở Thiên, đôi mắt của nàng sắc bén, quan sát một vòng xung quanh, rồi nói: "Phất Lạp Địch Nặc, Sắt Mông Đức và bọn Khảm Phổ bị sóng thần lực lan đến, đẩy rơi vào biển rồi!"
"Ngươi xem trạng thái của Bố Lai Ân Đặc thế nào? Sở Thiên vội nói.
"Khó nói lắm!" Bác Đức lắc đầu, "Ta vẫn không thể nhìn xuyên qua tầng quang thuẫn bảo vệ linh hồn hắn, xem bộ dạng của hắn hiện tại, có lẽ đã bị trọng thương, nhưng không đến nỗi phải chết!"
Nghe Bác Đức nói vậy, Sở Thiên đã đánh tan ý nghĩ đi kiếm tiện nghi của mình.
Lúc này Đặng Khẳng đang dựa vào trên Tiếp Nguyệt Tháp chợt lên tiếng, giọng nói đã không còn sâu trầm như lúc trước, "Bố Lai Ân Đặc, không ngờ ta nắm giữ hai thượng cổ thần khí trong tay mà vẫn không giết được ngươi, ài, lúc này ta đã không còn sức chiến đấu nữa, thua tâm phục khẩu phục rồi!"
"Ngươi rất mạnh, thật sự rất mạnh!" Bố Lai Ân Đặc chậm rãi nói: "Nếu như ngươi có thể phát huy bảy thành thực lực của Trật Tự Thư, nói không chừng ta đã bị phong ấn rồi! Đáng tiếc ngươi không phải là chủ nhân của Trật Tự Thư!"
Trật Tự Tư trong thượng cổ thất đại thần khí ư? Sở Thiên nheo mắt lại, quay đầu nhìn về người thần bí đang thủ hộ Tiếp Nguyệt Tháp.
Đặng Khẳng thu tay cắm Thần Giới Cự Kiếm vào vách tường. Cả người treo trên chuôi kiếm lớn, hắn đã không còn sức lực nào để bay. "Bố Lai Ân Đặc, tuy ta đã bại, nhưng sức mạnh còn lại của ngươi chỉ đủ giữ mạng, đã không còn sức để hủy Tiếp Nguyệt Tháp rồi! Hôm nay đình chiến thôi, thế nào?"
"Ha ha! Cũng được, chiến đấu với ngươi ta đã thu được nhiều điều lợi ích, cũng cần thời gian lĩnh ngộ! Chúng ta sẽ chọn ngày tái chiến! Ngươi cần bao lâu mới có thể hồi phục thực lực?"
Đặng Khẳng thoáng trầm ngâm. Nói lớn: "Sau một tháng nữa, ở bờ Tây Hải!"
Lựa chọn bờ Tây Hải, là Đặng Khẳng muốn chiến trường cách xa Tiếp Nguyệt Tháp. Một khi có biến, cũng có thời gian cứu vãn tình thế.
Bố Lai Ân Đặc lắc đầu, "Ba tháng, ta cho ngươi một tháng trị thương, hai tháng để nắm bắt sự kỳ diệu Trật Tự Thư, sau ba tháng, ở bờ Tây Hải!"
Dứt lời, Bố Lai Ân Đặc thu trường kiếm vào trong không gian tùy thân. Bay ngược đi, từ từ biến mất ở phía đường bờ biển.
"Phù!" Đặng Khẳng thở phào một tiếng, cánh tay đã nơi lỏng, không cầm nổi chuôi kiếm, chúc đầu rơi xuống dưới, bốn Thái Thản trên người hắn vội vàng ly thể, gắng gượng đón lấy cơ thể của Đặng Khẳng. Lại nhìn sang bốn Thái Thản ấy, cũng thương tích đầy mình, họ là chiến giáp của Đặng Khẳng đã phải gánh chịu quá nhiều thương tổn.
Bay về trong Tiếp Nguyệt Tháp, các Thái Thản đỡ lấy Đặng Khẳng đang bị trọng thương đến bên trước mặt người thần bí, trên khuôn mặt Đặng Khẳng lúc này đã không còn như trước, vô cùng suy nhược. "Ta thua rồi, ài, chỉ có thể kéo dài thêm ba tháng!"
Nói rồi, Đặng Khẳng đưa chiếc vòng tay qua.
"Ngươi hãy giữ lấy đi. Nó đã không còn ý nghĩa với ta, ở trong tay ngươi lại có thể ngăn chặn được Bố Lai Ân Đặc."
Đặng Khẳng do dự một lát, rồi thu lại chiếc vòng tay, sau đó nói với Sở Thiên và Liên Thành, "Mau đi cứu người đi, vừa rồi sau khi Bố Lai Ân Đặc đánh bại ta, hắn cũng không còn mấy phần sức, vì vậy trước khi xuất thủ, đã dùng Vĩnh Hằng thần lực phong ấn Sắt Mông Đức và đám Khảm Phổ… Cũng may mà họ đã làm tiêu hao một phần sức mạnh của Bố Lai Ân Đặc, nếu không e rằng ta đã chiến tử rồi."
Không đợi Sở Thiên ra chỉ thị, Bác Đức và A Mạt Kỳ đã bay ra ngoài. Liên Thành thấy tình thế nguy cấp. Muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng ý niệm lại đổi, dừng bước lại. "Đặng Khẳng miện hạ, có thể mời hai Thái Thản đi cùng ta được không?"
Đặng Khẳng gật đầu, hai Thái Thản thương thế tương đối nhẹ được phái đi theo Liên Thành.
Sở Thiên giận đến hàm răng ngứa ngáy. Liên Thành quả nhiên có công phu giữ mạng cao hơn người khác một bậc, nếu như không có hai Thái Thản đi cùng. Bác Đức sẽ không hề do dự giết chết hắn, nhưng nếu có hai Thái Thản, tuy họ đã không còn chiến lực, nhưng Bác Đức nếu không muốn trở mặt với Đại Địa Phụ Thần, thì không thể động đến một sợi tóc của Liên Thành.
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi không đi cứu người sao?" Đặng Khẳng đang bắt đầu trị thương dưới sự bảo vệ của hai Thái Thản.
Sở Thiên nheo mắt cười, "Cứu người có Bác Đức và A Mạt Kỳ là đủ rồi! Ta còn muốn nói vài câu với Nguyệt Thần miện hạ."
Đặng Khẳng không có quá nhiều kinh ngạc, bằng sự hiểu biết của hắn về Sở Thiên, Trật Tự Thư và công dụng khắc chế Vĩnh Hằng thần lực đã xuất hiện, nếu như Sở Thiên còn chưa đoán ra Trật Tự Nguyệt Thần, hắn sẽ không phải là Sở Thiên.
"Ny Khả miện hạ, con trai La Tân của ngươi và trượng phu Cách Lý Phân đang ở trong nhà ta, ngươi định lúc nào sẽ đi đoàn tụ với họ?" Sở Thiên cười hỏi.
"Ài, không cần gặp nữa!" Nguyệt Thần lắc đầu thở dài, nàng vẫn đang tiếp thủ Tiếp Nguyệt Tháp, vì vậy không nói được nhiều. Dùng lời đơn giản nhất để nói: "Ta vẫn đang ở trên con đường tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm (*), không tiện để gặp họ.
(*) Cũng chính là lĩnh ngộ của Sáng Thế Thần
"Con đường Sáng Thần Chi Tâm không phải là thời không toại đạo sao? Ny Khả miện hạ sau khi vào toại đạo thì trực tiếp tới đây?"
"Không, thời không toại đạo không hề đơn giản như vậy, ta ở trong đó đã gặp rất nhiều chuyện mới đến nơi này, ha ha!" Nguyệt Thần khẽ cười, nhưng là cười khổ, khi ta vào trong thời không toại đạo,
là lúc Sáng Thần quy ẩn sắp quy ẩn, đúng lúc gặp lại Sáng Thế Thần định quy ẩn, vì vậy ta chính là người thứ tư đi theo Sáng Thế Thần mà không người nào biết."
"Sau đó Sáng Thế Thần để ta lựa chọn, là tiếp tục đi theo ông ấy, hay là tiếp tục tìm Sáng Thần Chi Tâm, ta đã lựa chọn tiếp tục tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm, rồi lại được Sáng Thế Thần đưa vào thời không toại đạo, sau đó mới đến đây vào một tháng trước!"
Sở Thiên tuy rằng nắm bắt được ký ức của Long Thần, nhưng sự hiểu biết về thời không toại đạo lại kém quá xa, chủ yếu là bản thân Long Thần cũng không hiểu rõ, chỉ dừng lại ở chỗ làm thế nào để mở thông đạo, làm thế nào để truyền đi.
Bác Đức lúc này đã trở về, A Mạt Kỳ dùng cánh ưng để đỡ những người khác. Bác Đức giận dữ nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi xem thử đi, họ cũng giống với Mỹ Nhân Ngư, đã bị "Vĩnh Hằng" rồi!"
Sở Thiên liếc mắt nhìn, quả nhiên, Mặc Phỉ Đặc, Chiến Thần và cả An Cát Lệ Na cũng giống hệt như trạng thái của Mỹ Nhân Ngư, giống như một hoạt nhân (người thực vật).
Sở Thiên ra dấu tay với Nguyệt Thần. "Miện hạ, hiện tại chỉ có người mới cứu được họ."
"Ta hiện tại nào có thần lực dư thừa nào để cứu họ chứ?" Nguyệt Thần bất đắc dĩ nói.
Sở Thiên lại nhìn Đặng Khẳng và Trật Tự Thư trên tay hắn, không cần hỏi cũng biết, Đại Địa Phụ Thần cũng không còn sức lực nào.
"Thật ra không chỉ mình thần lực tịnh hóa của ta mới có thể cứu họ! Thời gian thuận lưu của ngươi khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất cũng có thể."
Sở Thiên khẽ nhún vai, Tư Tháp Đức Mại Nhĩ đã tu luyện vạn năm còn không đạt đến cảnh giới cao nhất, huống hồ là một Cao Vị Thần bình thường như Sở Thiên? Lẽ nào thật sự phải đợi năm gã kia tu luyện được "Chương nhạc Trật Tự" mới được ư?
Bao năm qua luôn tự tin với y thuật của mình, nhưng lúc này Sở Thiên cũng cảm thấy chán nản. Trông bộ dạng vô cùng âu sầu.
"Thật ra, thần lực Vĩnh Hằng của Bố Lai Ân Đặc, bản chất chính là đem tất cả quy tắc vận chuyển nguyên tố đình chỉ, muốn phá giải vĩnh hằng của hắn. Chỉ cần để các nguyên tố đã bị đình chỉ trở về quy tắc vốn có của nó là được rồi."
Nói sao mà dễ quá vậy! Sở Thiên thầm nghĩ bụng.
Kỳ thực khi Sở Thiên nghiên cứu Lan Nguyệt Thú đã từng nghĩ tới, y thuật và thần lực tịnh hóa có tác dụng giống nhau, tuy rằng cách tiến hành thì khác, đó chính là để cơ thể hồi phục lại trạng thái khỏe mạnh nhất của nó, cũng chính là khôi phục lại quy tắc vốn có mà cơ thể hoạt động. Nhưng thần lực vĩnh hằng của Bố Lai Ân Đặc thật sự rất bá đạo, người bị vĩnh hằng đả thương ngay cả thời gian trên người, hay linh hồn đều bị đình chỉ. Sở Thiên thực sự không có cách nào tiếp tục chữa trị.
Giọng nói của Nguyệt Thần đã có chút suy yếu, "Tặng ngươi một câu nói cuối cùng. Trên Trật Tự Thư có một câu nói, muốn lập lại trật tự mới, đầu tiên vào hủy đi trật tự cũ."
Sở Thiên nhíu chặt mày, thầm nói, ý của Nguyệt Thần là… Phá rồi lại lập?
Bất giác, Sở Thiên liếc sang An Cát Lệ Na. Ánh mắt nồng nhiệt. Giống như bộ dạng năm xưa hắn dùng Tiểu Bạch để thí nghiệm vậy.
Nghĩ là làm, Sở Thiên lấy sao phẫu thuật trong giới chỉ ra, rạch một đường trên cổ tay của An Cát Lệ Na, một vết thương dài nửa thốn rách ra, nhưng phần thịt tách ra trên miệng vết thương lại không khép vào, qua huyết quản được rạch ra có thể nhìn thấy máu bên trong người không hề chảy.
Dùng đầu dao cắt một miếng thịt nhỏ xuống, Sở Thiên dùng ngón tay vo thành viên. Miếng thịt ấy sau khi nát bấy rồi lại đình chỉ.
Phá rồi lại lập… Sở Thiên suy nghĩ, bản thể của An Cát Lệ Na là rắn, biến nhiệt, cũng chính là động vật máu lạnh, thay đổi cho nàng ta cấu tạo. Thử biến thành động vật có vú đẳng nhiệt xem sao? Thần lực Vĩnh Hằng của Bố Lai Ân Đặc rất bá đạo, nhưng không thể nào mạnh hơn quy tắc sinh mệnh mà Sáng Thế Thần lập ra. Ví dụ như An Cát Lệ Na biến thành trạng thái của Trư La Thú (heo rừng). Còn hiệu quả vĩnh hằng của Bố Lai Ân Đặc vẫn chỉ nhằm vào con rắn trước đây, sau khi nàng ta biến thành Trư La Thú, hiệu quả của vĩnh hằng có phải cũng biến mất không?"
Sở Thiên càng nghĩ càng cảm thấy đúng, trong lòng lấy một ví dụ thuyết phục mình - Dùng nước vây khốn một con chim, con chim đó không bao lâu sau bị dìm chết, nhưng nếu như lúc này con chim lại biến thành cá thì sao? Cá đương nhiên sẽ không bị dìm chết, hơn nữa còn tự mình bơi trên mặt nước, đợi nó ra khỏi nước, Sở Thiên lại cải tạo nó thành chim không phải là được rồi sao?
Nghĩ tới đây, nhưng Sở Thiên không thể nào nào thử nghiệm ở Tiếp Nguyệt Tháp, hắn tìm một miếng vải thuốc, băng lại vết thương cho An Cát Lệ Na, sau đó cười nói: "Nguyệt Thần miện hạ, tạm thời ta vẫn chưa hiểu, đành để sau này nghĩ tiếp vậy. Nhưng mà người… thật sự không muốn gặp Cách Lý Phân và La Tân sao?"
Nguyệt Thần kiên quyết lắc đầu, "Trên con đường tìm kiếm Sáng Thần Chi Tâm, không được phép có sai lầm. Lần này ta thay Đặng Khẳng thúc thúc bảo vệ Tiếp Nguyệt Tháp, e rằng đã thay đổi một phần trong tương lại, ta không thể tiếp tục sai thêm. Hơn nữa, ba tháng sau, ta cũng sẽ rời khỏi nơi này, trở lại về thời không toại đạo!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Vậy có cần ta nói với Cách Lý Phân miện hạ đã từng gặp người không?"
Nguyệt Thần lại lắc đầu.
Lúc này, Bác Đức kinh ngạc nói: "Liên Thành sao vẫn chưa quay về? Hắn là Hải Thần, trong nước tìm kiếm Sắt Mông Đức đáng ra phải nhanh hơn ta chứ."
Sở Thiên nheo mắt lại, không còn tiếp tục hỏi Nguyệt Thần, mà cười nói: "Hai vị, nhà ta còn có việc, xin cáo từ trước vậy."
Dứt lời, Sở Thiên không đợi hai người hồi đáp lại, đã nhét mấy người bị thương vào trong không gian giới chỉ, bay ra Tiếp Nguyệt Tháp, "Bác Đức miện hạ, Liên Thành có lẽ đã trốn rồi, có điều một Cao Vị Thần như hắn, chắc chắn không thoát khỏi mắt của ngươi! Tìm thấy hắn, Sắt Mông Đức và Liên Thành ta đều cần!"