Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Giới Thú Y

Chương 530: Sự trở về của Bố Lai Ân Đặc (Thượng)



Trên khuôn mặt cao ngạo của Sắt Mông Đức phủ lên hàn sương, hai tay đã khép vào trong tay áo, nhìn ống tay rung động thì có thể biết, bà ta đang ngầm vận thần lực, có điều bị hạn chế bới cấm cố của Tiếp Nguyệt Tháp, thần lực vận hành không được thông suốt.
Đại Địa Phụ Thần cũng nhíu mày lại, câu nói vừa rồi của Sở Thiên quả thực là quá cuồng vọng, "Nhạc phụ của ta, chủ nhân của ngươi thế nào?" Nói trắng ra thì chẳng còn ý nào khác ngoài: Sắt Mông Đức ngươi chỉ là một kẻ con chó giữ nhà của ta mà thôi, không có tư cách sủa nhiều với chủ nhân.
Sắt Mông Đức thừa biết nhạc phụ của Sở Thiên nhắc đến là ai, ngày trước khi Ái Lệ Ti ở trước mặt mọi người tuyên bố gả cho Sở Thiên, bốn vị Thái Thẩn Cự Lực có thể làm chứng, ai cũng không thể tìm ra được kẽ hở nào. Vì vậy Sắt Mông Đức giận dữ hừ một tiếng, đè nén cơn giận của mình nói: "Nghĩa phụ có thần dụ, ta không thể tiết lộ hành tung của lão nhân gia người!"
Đặng Khẳng cũng gật đầu nói: "Phất Lạp Địch Nặc, Sắt Mông Đức không hề gạt ngươi, cho dù là ta, cũng không thể nào biết được nơi hạ lạc của nghĩa phụ từ trong miệng bà ta!"
Quỷ mới biết ngươi là không biết thật hay không chịu nói! Sở Thiên thầm suy nghĩ, cười nói: "Vậy sức khỏe của lão nhân gia người vẫn tốt chứ?"
"Ha ha! Buồn cười, nghĩa phụ lão nhân gia người là Sáng Thế Thần, người có thần lực Sáng Thế cửu trùng, sức khỏe của người có thể không tốt hay sao?" Sắt Mông Đức cười nhạo nói.
"Ha ha, quả thực ta đã hỏi thừa rồi!" Sở Thiên nheo mắt lại, nói: "Vậy bằng hữu của ngươi đâu? Chính là người mặc bạch bào ngày hôm qua?"
"Hả?" Đại Địa Phụ Thần thoáng sửng sốt, quay đầu hỏi Sắt Mông Đức, "Ngươi không phải trở về một mình sao?"
Sở Thiên trong lòng mừng rỡ, thì ra Đặng Khẳng không biết thần tộc thần bí đó, nói như vậy, Sắt Mông Đức và Đặng Khẳng không phải chung một lòng, vậy thì dễ đối phó rồi, "Đúng vậy, Đặng Khẳng đại ca ngươi không biết sao? Sắt Mông Đức chiến đấu với Mặc Phỉ Đặc, nếu không phải vị thần tộc mặc bạch bào đó, chỉ e rằng Sắt Mông Đức miện hạ có thể sống trở về nhờ ngươi trị thương cho cũng chưa biết được."
"Hừ! Chỉ giết một tên Mặc Phỉ Đặc nhỏ nhoi, ta vẫn không cần người khác phải giúp đỡ!" Sắt Mông Đức còn chưa dứt lời, Đặng Khẳng đã sa sầm mặt xuống: "Sắt Mông Đức, người cùng ngươi trở về là ai? Ngày đó chỉ có Trương Bá Luân, Lạp Tắc Nhĩ và ngươi đi cùng Phụ Thần, là người nào trong số họ?"
Sắt Mông Đức trợn mắt nhìn Sở Thiên, tiện miệng nói: "Là Trương Bá Luân, hắn còn có chuyện khác, vì vậy chưa đến gặp ngươi!"
"Nhạc phụ đại nhân tại thượng!" Sở Thiên phô trương nói lớn, nhìn chằm chặp vào Sắt Mông Đức, "Miện hạ, hôm nay cuối cùng ta đã hiểu một câu ngạn ngữ trên đại lục Huyễn Thú này có ý nghĩa gì rồi, thủy pháp vô tướng. Quả nhiên, Sắt Mông Đức miện hạ tu luyện thủy hệ bí pháp ngay cả nói dối cũng không biết đỏ mặt!"
"Phất Lạp Địch Nặc, bổn miện hạ cần thiết phải nói dối với một Hạ Vị Thần như ngươi sao? Thật không biết tốt xấu!" Sắt Mông Đức không nén lại cơn tức, nói với Đặng Khẳng: "Đại ca, mở cấm cố ra, để ta giết hắn!"
"Sắt Mông Đức, hắn là con rể của Sáng Thế Phụ Thần!" Đặng Khẳng có vài phần không vui, chắn ngang tay chặn Sắt Mông Đức đang xoa nắm quyền để chuẩn bị giết người, trầm giọng nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi dựa vào gì mà nói Sắt Mông Đức nói dối?"
Sở Thiên cười nói: "Xin Đặng Khẳng đại ca trừ bỏ một phần cấm chế. Ta sẽ dùng bí pháp ảnh tượng thời không của Long tộc để ngươi nhìn thử thì biết."
Xem qua ảnh tượng của Sở Thiên, Đặng Khẳng trầm ngâm chốc lát, rồi nghiêm nghị nói: "Quả nhiên cử chỉ không giống Trương Bá Luân, cũng không giống Lạp Tắc Nhĩ. Sắt Mông Đức, hắn rốt cuộc là ai!?"
Sắt Mông Đức quay đầu lại, thấp giọng nói: "Dựa vào cái gì mà bắt ta nói cho ngươi biết?"
"Đặng Khẳng đại ca, quê hương ta có một câu nói, biết người biết mặt không biết lòng! Ha ha!" Sở Thiên nói đến đây thì dừng, không tiếp tục nói thêm, mà là tủm tỉm cười nhìn họ.
"Hay cho câu biết người biết mặt không biết lòng! Phất Lạp Địch Nặc sư đệ, câu nói này dùng cho ngươi cũng thích hợp chứ nhỉ?" Sắt Mông Đức nghẹn lời, Liên Thành lại thay bà ta đáp lời: "Cái khác không nói, ngươi mở miệng là gọi Đại Địa Phụ Thần là huynh trưởng, nhưng lại ngầm tư thông với Hải Vương Biển Cấm. Lẽ nào ngươi không biết con gái của Đặng Khẳng miện hạ…"
"Liên Thành sư huynh!" Sở Thiên ngắt lời Liên Thành, nói: "Linh hồn của ngươi rốt cuộc là chuyện gì? Rất mạnh sao, hình như ta đã nghe nói qua, người nào đó đã trộm bí pháp linh hồn của gia tộc Lang Thần, thật không biết trong mắt hắn còn còn Lang Thần hay không. Còn có Nguyệt Thần nữa không, còn có người bá phụ của Ny Khả miện hạ nữa không?"
"Đủ rồi!" Đặng Khẳng quát: "Còn mười hai ngày nữa là Bố Lai Ân Đặc sẽ quay trở lại, trong vòng mười hai ngày này ta sẽ cố hết sức giúp ngươi trị thương, nhưng ta hi vọng sau mười hai ngày, vị bằng hữu đó của ngươi cho dù không giúp, cũng đừng nguy hại đến tam giới! Phất Lạp Địch Nặc, ta cũng không hi vọng lại có chuyện có người trúng độc xảy ra!"
Người đáng sợ thường không dễ giận, Đặng Khẳng một khi đã phát hỏa, khí thế uy hiếp đã khiến mọi người không nói ra lời. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Khoát tay một cái, Đặng Khẳng gọi bốn vị Thái Thản lại, "Các ngươi chia làm hai tổ, lần lượt trông coi Hải Thần và Long Thần!"
…………………….
Sở Thiên và đám người Liên Thành được đưa đến Nguyệt Thần Điện, vẫn không cách nhau quá xa, có điều giữa họ lại bị Thái Thản chia tách.
Những ngày khổ sở chờ đợi trôi qua rất nhanh, mười hai ngày chớp mắt cũng qua đi.
Sáng sớm, Sở Thiên ở trong sân hoạt động tay chân, chuẩn bị khai chiến, nhưng phần nhiều cũng chỉ là tính hình thức, ý nghĩa thật sự hắn ở đây chẳng qua là xem thử, có cơ hội lại có thể trục xuất Bố Lai Ân Đặc, nếu như đánh nhau thật, với sức mạnh Hạ Vị Thần hiện nay, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được tính mạng của mình mà thôi.
Hai vị Thái Thản đi theo sau Sở Thiên, nửa bước không rời. Sở Thiên cũng không úy kỵ họ, trên quảng trường trung ương Nguyệt Thần Điện gọi mọi người tề tựu lại, dặn dò: "Mọi người hãy nhớ đây, chủ lực đối phó với Bố Lai Ân Đặc là Sắt Mông Đức, chúng ta chỉ là đến giúp thôi. Đừng có liều mạng, A Mạt Kỳ, ngươi lưu ý một chút, nếu như chuyện không ổn, lập tức rời khỏi mở thông đạo đi đến chỗ Phán Quyết Thần Thú!"
"Rõ!" A Mạt Kỳ đang lau lại Phan Quyết Ưng Đao đáp.
Ầm!
Cả Tiếp Nguyệt Tháp cơ hồ như lay động, ngay cả khu rừng trên không cũng bắt đầu lay chuyển.
Bùm một tiếng, tường tháp của Tiếp Nguyệt Tháp từ trong ra ngoài bị nứt một lỗ hổng, tiếp theo đó có một nhân ảnh bay ra.
"Là phụ hoàng ta!" Bác Đức đã nhận ra hình dáng của bóng người đó.
Sở Thiên cả kinh, Bố Lai Ân Đặc sao lại trở về sớm như vậy? Lẽ ra phải còn nửa ngày nữa.
Bố Lai Ân Đặc từ trong không trung khựng người lại, vai khẽ run, chậm rãi vung Vĩnh Hằng Kiếm trong tay, cười nhạt nói: "Ta đã trở về!"
"Bố Lai Ân Đặc, trốn đi đâu? Mau chịu chết đi!" Sắt Mông Đức cũng từ trong Tiếp Nguyệt Tháp đi ra, nộ khí xung thiên, vừa rồi bà ta còn đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, ai ngờ trong tháp bỗng nhiên mở ra không gian thông đạo, tiếp theo đó Bố Lai Ân Đặc xông ra. Nếu không phải Bố Lai Ân Đặc không muốn ám sát, e rằng bà ta hiện giờ đã không còn cả thi cốt.
Trường kiếm của Bố Lai Ân Đặc vạch một đường kiếm trong không khí. Chặn lại Sắt Mông Đức đang lao đến, sau đó thì không còn để ý đến bà ta, mà nhìn Tiếp Nguyệt Tháp nói: "Đặng Khẳng, ta đã hoàn toàn áp chế được Bác Đức, không còn nỗi lo nào nữa, ta và ngươi có thể rảnh tay đấu một trận rồi."
"Bố Lai Ân Đặc, đối thủ của ngươi là ta!" Sắt Mông Đức bị sự khinh thị của Bố Lai Ân Đặc khiến cho nổi giận, hai tay vung lên, phân ra mấy chục phân thân.
Bố Lai Ân Đặc vẫn không để ý đến bà ta, cười nhàn nhạt: "Ngươi còn không chịu rời khỏi Tiếp Nguyệt Tháp sao? Cũng tốt, ta sẽ hủy cả tòa tháp này!"
Nói đến đây, phân thân của Sắt Mông Đức đã ập đến trước mặt của Bố Lai Ân Đặc, chỉ thấy Vĩnh Hằng Thần Vương tay phải cầm kiếm để sau lưng, người bất động, tay trái khẽ đẩy, biến ra mấy mươi cánh tay, mỗi cánh tay đấu với một phân thân, bắt tất cả ảnh tượng thủy nguyên tố của Sắt Mông Đức.
"Phân thân, chẳng qua chỉ là chút tài vặt mà thôi, chia càng nhiều. Sức mạnh càng phân tán, Sắt Mông Đức, nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn không có chút tiến bộ gì!"
Phụt! Phụt!
Một chuỗi âm thanh nặng nề vang lên, tất cả thủy nguyên tố phân thân đều bị bóp nát trong tay của Bố Lai Ân Đặc, bọt nước bắn ra ngập trời, có điều hắn đã để lại bản thể, thuận tay ném văng Sắt Mông Đức ra ngoài.
Sắt Mông Đức va vào Tiếp Nguyệt Tháp, trong lòng thầm kinh hãi, vội vàng vươn hai tay ra trước, sau đó kéo mạnh về sau, "Lấy danh nghĩa của ta, thu!"
Bọt nước trong không trung không nhúc nhích, dường như tất cả đã ngừng trệ lại.
"Chuyện gì vậy!?" Sắt Mông Đức lại kinh ngạc, vừa rồi bà ta chia một phần sức mạnh để hóa thành phân thân, vốn muốn dương oai một chút với Bố Lai Ân Đặc. Nhưng ai ngờ không những trở về tay không, hơn nữa sức mạnh phân ra cũng không thể nào thu về.
"Ha ha!" Bố Lai Ân Đặc lắc đầu cười khổ. Bất cứ ai cũng có thể nghe ra sự chán nản của hắn. "Ài, ngay cả thần lực Vĩnh Hằng của ta cũng không nhận ra, ta không có hứng thú động thủ với ngươi! Nhưng ngươi là Sáng Thế Cửu Thần, có tư cách có sinh mệnh vĩnh hằng. Vì vậy, ta không giết ngươi! Có lẽ sau này ngươi sẽ có tiến bộ, vẫn có thể làm đối thủ của ta, có điều hiện tại, ngươi vẫn nên đi đi."
Nói rồi, mấy mươi cánh tay Bố Lai Ân Đặc biến ra đã hợp làm một, lại vung tay lần nữa, các bọt nước trong không trung đã trở về với Sắt Mông Đức.
Nhục nhã, hết sức nhục nhã, thu hồi sức mạnh lại cần đối thủ giúp đỡ, Sắt Mông Đức xem nó là một sự sỉ nhục lớn.
Thu lại tất cả sức mạnh, Sắt Mông Đức sầm mặt lại, giận dữ nói: "Ta không xứng làm đối thủ của ngươi!? Được! Được! Bố Lai Ân Đặc, bổn miện hạ sẽ để ngươi thua tâm phục khẩu phục!"
Cơ thể của Sắt Mông Đức hóa thành một vũng nước tụ, tiếp theo đó, mặt nước càng lúc càng lớn, giống như sóng triều bổ vào Bố Lai Ân Đặc.
Tay phải để sau lưng của Vĩnh Hằng Thần Vương đảo thành từng đóa kiếm hoa, trường kiếm đã để ngang bên người, "Hủ cốt nhược thủy? Ha, đây còn có chút ý nghĩa, cũng tốt, Đặng Khẳng, vậy thì ngươi hãy đánh giá trước một chút về thần lực Vĩnh Hằng của ta!"
Bố Lai Ân Đặc vẫn không nhúc nhích, mặc cho Sắt Mông Đức bao trọn hắn lại.
Sắt Mông Đức đã hóa thành nước cười gian ác nói: "Bố Lai Ân Đặc, nếu ngươi đã muốn chết thật! Hôm nay kẻ không còn thi cốt sẽ là ngươi!"
Dứt lời, một tụ nước bốc lên hắc khí, sóng nước bắt đầu cuồn cuộn.
Bố Lai Ân Đặc lặng yên lơ lửng trong nước, trơ mắt nhìn, dường như đang dò xét đặc điểm của tụ nước. Sau một lát, hắn đã lên tiếng, "Sắt Mông Đức, nếu như chỉ có thế này, ngay cả tư cách vĩnh hằng của ngươi cũng không còn rồi! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lấy hết thực lực của ngươi ra đi!"
Ở cửa Nguyệt Thần Điện, Sở Thiên nghe thấy câu nói của Bố Lai Ân Đặc, thầm tặc lưỡi, nữ thần tại thượng, mười mấy ngày trước Sắt Mông Đức đã dùng chiêu này khiến cho Mặc Phỉ Đặc đứt gân đoạn cốt, Bố Lai Ân Đặc lại không hài lòng với nó. Không thẹn là tên điên!
Hai vị Thái Thản chợt liên thủ đứng ngay trước mặt Sở Thiên, "Long Thần miện hạ, chủ nhân sắp giải trừ cấm cố rồi, Bố Lai Ân Đặc phải nhờ mọi người rồi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...