Dị Giới Thú Y
Chương 53: Trị liệu (Hạ)
Ung thư là do sự lây lan nhanh chóng của các tế bào ung thư gây ra, kỹ thuật y học trên trái đất không thể chữa trị, nguyên nhân lớn nhất là vì không thể ngăn cản được sự lan tràn của các tế bào ung thư, hơn nữa cũng không thể bỏ hoàn toàn cơ quan phát sinh bệnh.
Muốn ngăn cản các tế bào lan tràn ra, về điểm này, cho dù y thuật của Sở Thiên có tinh thâm đến đâu nữa cũng không làm được, nhưng Sở Thiên không làm được, không có nghĩa là Long Hoàng cũng không thể! Lúc này Long Hoàng đang dựa vào sức mạnh khủng khiếp của ma thú cấp mười để khống chế vị trí bị thổi rữa, khiến nó tập trung về một chỗ, điều này đối với hắn mà nói chỉ là một chuyện trong phạm vi quá nhỏ đối với thực lực của mình.
Như vậy, Sở Thiên có thể dễ dàng xoay sở hơn rất nhiều, không thể gỡ bỏ cả một khí quản, vậy cho nổ một khối thịt nhỏ thì có thể chứ? Nghĩ đến đây, Sở Thiên nheo mắt lại, nở một nụ cười âm hiểm, giống như hắn nhìn thấy vô số kim tệ đang bay về phía mình vậy.
Quyển trục cuối cùng trong chiếc nhẫn pháp thuật, là một Điện hệ quyển trục có uy lực nổ lớn vô cùng, Sở Thiên tính toán tỉ mỉ uy lực nổ của nó với vị trí mình đang đứng, sau đó nghiến răng một cái ném quyển trục ấy đi…
Oành ~~ Một tiểng nổ nặng nề vang lên trong miệng của Long Hoàng, từ những dây thần kinh đang căng phồng lên của Long Hoàng cũng có thể nhìn ra sự đau khổ mà hắn đang chịu đựng, có điều đến cuối cùng hắn cũng nhịn được không kêu lên, một mặt vì an toàn của Sở Thiên, một mặt khác là vì tôn nghiêm của đế vương Long tộc không cho phép hắn làm như vậy!
Sự đau khổ của Sở Thiên cũng không hề nhỏ hơn Long Hoàng, hơn nữa khi phát nổ, hắn còn cố ý bước lên trước vài bước, như vậy, không những vụ nổ ấy khiến cho Sở Thiên choáng váng mặt mày, hơn nữa từng mảnh băng nhỏ trên vùng thịt rữa cũng rạch nát da hắn, đập mạnh vào người! Trong nháy mắt, máu tươi từ trên người Sở Thiên chảy xuống ròng ròng!
Thế nhưng, Sở Thiên lại rất sung sướng trong sự đau khổ ấy, vừa rồi không để cho Mai Lâm tạo pháp thuật phòng hộ chính là để cho thời khắc lúc này đây! Máu của Xích Diễm đã có thể tránh lửa, vậy của Long Hoàng thì sao? Nếu không phải vì muốn tắm thêm một lần bằng máu rồng nữa, đến con lợn cũng không tự nguyện chui vào trong miệng của con rắn mối khổng lồ này!
Phụt ~~~ Trận nổ đã dừng lại, khối thịt nát rữa ấy cũng biến mất, nhưng trong vết thương lớn ấy, một dịch máu màu vàng kim phun ra xối xả, không những phun vào người Sở Thiên, mà còn xâm nhập vào cơ thể qua những vết thương trên người Sở Thiên…
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Kế hoạch đã có chút sai sót! Sở Thiên ngây người nhìn dịch máu vàng kim ấy chảy vào cơ thể mình, cảm nhận cảm giác kỳ lạ từ những vết thương đau rát trên người, trong đầu trống rỗng, bản thân mình trăm tính vạn tính nhưng lại vẫn không thể ngờ, những mảnh băng lại sắc bén đến mức có thể làm rách da của mình, còn máu của Long Hoàng lại bổ sung vào lượng máu trong người mình đã mất đi…
Chỉ mong không có ảnh hưởng gì xấu! Sở Thiên lo lắng cầu khẩn, dùng máu rồng để tắm, hắn đã có kinh nghiệm một lần, đau một trận rồi ngất đi thì sẽ tốt, nhưng để Long truyền máu cho mình? Ai biết máu rồng và máu người có bài xích lẫn nhau hay không? Thân là bác sỹ thú y, Sở Thiên hiểu rất rõ việc hai loại máu khác nhau trong cùng chung một cơ thể, chắc chắn sẽ có một hậu quả gì đó!
Uhm? Chuyện gì vậy? Sở Thiên hoang mang kiểm tra cơ thể của mình, cơn đau kịch liệt trong suy nghĩ không đến, ngược lại còn có một cảm giác khoan khoái dị thường, hơn nữa vết thương trên cơ thể cũng hoàn toàn lành lại hết. Chẳng lẽ máu Long Hoàng tương đồng với máu của mình? Tuy biết là không thể nào, nhưng Sở Thiên cũng chỉ có thể chấp nhận cách giải thích đó.
Lặng yên đứng đó một hồi lâu, Sở Thiên cuối cùng đã xác định mình không có chỗ nào bất thường, cho nên đã tạm thời yên tâm. Nếu như đã không bị hôn mê, vậy trong kế hoạch để Long Hoàng tự chữa trị vết thương của mình, cũng đành để mình phải đích thân ra tay rồi. Sở Thiên lấy ra một bình ma pháp dược để cầm máu, đang định bôi vào họng của Long Hoàng, nhưng lại chợt phát hiện, vết thương lớn ấy lại đang hồi phục với một tốc độ đáng kinh ngạc!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Năng lực phục hồi của ma thú cấp mười thật là kinh dị! Sở Thiên lắc đầu cảm thán.
Không đúng! Sở Thiên chợt phát hiện ra một vấn đề, vết thương vừa lành lại của mình giống hệt với của Long Hoàng, nữ thần tỷ tỷ thân mến, chẳng lẽ ta cũng có thể chất của Long Hoàng rồi?
--------------------------------------------------------
Sở Thiên tập tễnh bò ra khỏi miệng của Long Hoàng, hít một hơi đón lấy bầu không khí trong lành của A Cổ Lạp sơn rồi nheo mắt cười nói với Á Lợi Tư Thác Đức: "Long Hoàng bệ hạ! Cơ thể ngài sao rồi?"
"Ha ha! Cảm tạ ngươi, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh!" Long Hoàng khôi phục lại hình người, sảng khoái cười thật lớn: "Ta cảm thấy, cơ thể của ta đã khỏi hoàn toàn rồi!"
Vậy còn không mau ban thưởng cho ta đi! Sở Thiên trong lòng thúc giục, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ thần côn ấy, trang nghiêm nói "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Dưới sự phù hộ của nữ thần, ta mới có thể may mắn chữa khỏi cho ngài!" Sở Thiên nghĩ cả ngày trời, cuối cùng quyết định không nói chuyện máu của mình và máu của Long Hoàng hòa nhập làm một, bởi vì hiện tại xem ra, chuyện này có lẽ chỉ mang lại điều tốt cho mình, mà không có thiệt hại nào! Nếu nói cho Long Hoàng, cho dù Long Hoàng không để ý việc máu của mình bị con người có được, nhưng Sở Thiên đã có được một món hời thế này, phần thưởng của hắn có lẽ cũng bị ít đi. Lợi ích phải thu được lớn nhất! Đây mới phù hợp với kế hoạch của Sở Thiên!
"Bây giờ ta phải đến hội nghị tối cao thông báo tin tức này, các ngươi về đi!" Nói rồi, Long Hoàng tung mình bay về A Cổ Lạp sơn, nhưng sự thực lại không như hắn nói! Mang bệnh đã lâu trong người không những khiến Long Hoàng ngày đêm bị dày vò, hơn nữa chỗ các trưởng lão bên hội nghị tối cao cũng đã bắt đầu bất ổn định, cho nên Long Hoàng không phải muốn báo tin, mà là vội quay về để thu dọn tàn cuộc, "Phất Lạp Địch Nặc, ngày mai hãy đến cung điện của ta!"
Con mẹ nó! Ta còn tưởng ngươi đã quên rồi chứ! Sở Thiên chửi thầm một tiếng, Long Hoàng vội vã bỏ đi, khiến hắn giật mình một vố, loài rồng vốn có tính tham, cho nên Sở Thiên xém chút cho nữa rằng Long Hoàng đang muốn quỵt nợ!
Long Hoàng đi rồi, Cáp Bột sớm đã bị đánh bay mất, còn Khắc Lâm Tư tự nhiên cũng không có mặt mũi nào ở lại, liền gọi con Cự Long của mình một tiếng rồi lẳng lặng bay về A Cổ Lạp sơn! Nháy mắt, trên đỉnh núi chỉ còn lại hai người Sở Thiên và Mai Lâm.
"Phất Lạp Địch Nặc, ta rất vui khi An Đông Ni lại có một học trò xuất sắc như ngươi!" Mai Lâm ôn nhu, không, phải nói là nhìn Sở Thiên tràn ngập vẻ yêu thương nhân từ, nói: "An Đông Ni, ông ấy có khỏe không?"
"Người biết lão sư của ta?" Sở Thiên không dám tin rằng, bề ngoài của Mai Lâm chỉ khoảng ba mươi tuổi, hơn nữa một thứ mị lực ở nơi người nữ nhân thành thục này khiến Sở Thiên có chút tâm thần bấn loạn, một mỹ nữ trẻ đẹp như vậy sao lại có thể có quan hệ với lão thần côn hèn mọn An Đông Ni chứ? Nói như vậy, vừa rồi Mai Lâm quan tâm đến mình như vậy là do nể mặt của An Đông Ni rồi…
"Ông ấy không nhắc ta với ngươi sao?" Mai Lâm đau khổ gượng cười, chạm lên khuôn mặt của mình, "Vậy bỏ đi, ba mươi năm rồi, chúng ta đều già rồi, chuyện quá khứ cũng nên quên đi thôi…"
Ha ha, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Có vấn đề! Sở Thiên là hạng người gì, biểu hiện của Mai Lâm sao lại có thể qua mặt được một kẻ lừa lọc gian trá thành tinh như hắn? Tuy chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng trong đầu của Sở Thiên đã xâu chuỗi nó lại thành một hình ảnh hoàn mỹ: ba mươi năm trước, vào thời khắc sự tồn vong của tổ quốc đang bị lâm nguy, một Thánh Tế Tự khôi ngô tuấn tú đã từ biệt người yêu, đi đến chiến trường, đồng thời trở thành anh hùng của tổ quốc trong cuộc chiến ấy! Nhưng hắn lại phải trả một cái giá đắt, Thánh Tế Tự anh tuấn trẻ tuổi trong chốc lát đã biến thành một lão già hèn mọn, không còn mặt mũi để đi gặp người yêu, thế là một mình cô độc ẩn cư trên núi, tìm cách khôi phục lại dung mạo của mình… Nhưng người yêu của hắn bởi vì có thực lực cường đại nên vẫn giữ được thanh xuân, hơn nữa còn buồn khổ chờ mong Thánh Tế Tự này quay về!
Ha ha, mình thật là thông minh quá! Sở Thiên tự mình khen ngợi bản thân, nhưng rất đáng tiếc, nữ thần Sinh Mệnh lại không thể nói cho hắn biết: ngươi chỉ đoán đúng một nửa!
"Lão sư đích thực không có nhắc đến người, có điều…" Sở Thiên quyết định giúp An Đông Ni một tay, thế là lại nheo mắt lại, "Có điều gì?" Mai Lâm sốt ruột hỏi, xem ra đã cắn câu rồi.
"Có điều ta nhìn thấy có một pho tượng gỗ ông ấy tự tay làm được đặt bên giường của lão sư, dáng vẻ rất giống người!" Sở Thiên chân thành nói, có điều bức tượng điêu khắc đó có tồn tại thật không thì chẳng ai biết.
"Ha ha, ông ấy vẫn như vậy, thích tạc tượng," Nói rồi Mai Lâm chợt đỏ bừng mặt, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên không ngờ lại mèo mù vớ được cá rán! "Ta còn có chuyện, ta đi trước đây!" Mai Lâm bỏ lại một câu, rồi vội vàng rời đi, trước mặt vãn bối nói chuyện tình yêu của mình, nếu đổi lại là người khác thì cũng rất xấu hổ!
Tình yêu khiến cho chỉ số thông minh của con người trở về vạch số không…Sở Thiên đưa mắt tiễn Mai Lâm rời đi, trong lòng cười rộ lên, lão đầu tử cũng có chuyện thế này a! Ha ha, sau này nắm được thóp của lão rồi. Nhưng Mai Lâm cũng thật là, dựa vào thực lực của bà ấy, cho dù là Xích Diễm mà mình thấy hàng ngày cũng không bì được, thế mà lại bị một bức tượng lừa gạt!
Uhm? Bức tượng!? Chết tiệt! Lão tử nghĩ ra tại sao nhìn Xích Diễm lại thấy quen rồi…Con bà nó, Trong sân luyện võ của Tạp Nạp Tư đại ca, bức tượng mỹ nữ ấy chẳng phải là Xích Diễm sao!! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Sở Thiên đã hiểu hết rồi, mối tình xế bóng của An Đông Ni và Mai Lâm còn chưa giải quyết, lại sắp có một mối tình ly kỳ giữa người và thú đang đợi hắn đi giải quyết…
Muốn ngăn cản các tế bào lan tràn ra, về điểm này, cho dù y thuật của Sở Thiên có tinh thâm đến đâu nữa cũng không làm được, nhưng Sở Thiên không làm được, không có nghĩa là Long Hoàng cũng không thể! Lúc này Long Hoàng đang dựa vào sức mạnh khủng khiếp của ma thú cấp mười để khống chế vị trí bị thổi rữa, khiến nó tập trung về một chỗ, điều này đối với hắn mà nói chỉ là một chuyện trong phạm vi quá nhỏ đối với thực lực của mình.
Như vậy, Sở Thiên có thể dễ dàng xoay sở hơn rất nhiều, không thể gỡ bỏ cả một khí quản, vậy cho nổ một khối thịt nhỏ thì có thể chứ? Nghĩ đến đây, Sở Thiên nheo mắt lại, nở một nụ cười âm hiểm, giống như hắn nhìn thấy vô số kim tệ đang bay về phía mình vậy.
Quyển trục cuối cùng trong chiếc nhẫn pháp thuật, là một Điện hệ quyển trục có uy lực nổ lớn vô cùng, Sở Thiên tính toán tỉ mỉ uy lực nổ của nó với vị trí mình đang đứng, sau đó nghiến răng một cái ném quyển trục ấy đi…
Oành ~~ Một tiểng nổ nặng nề vang lên trong miệng của Long Hoàng, từ những dây thần kinh đang căng phồng lên của Long Hoàng cũng có thể nhìn ra sự đau khổ mà hắn đang chịu đựng, có điều đến cuối cùng hắn cũng nhịn được không kêu lên, một mặt vì an toàn của Sở Thiên, một mặt khác là vì tôn nghiêm của đế vương Long tộc không cho phép hắn làm như vậy!
Sự đau khổ của Sở Thiên cũng không hề nhỏ hơn Long Hoàng, hơn nữa khi phát nổ, hắn còn cố ý bước lên trước vài bước, như vậy, không những vụ nổ ấy khiến cho Sở Thiên choáng váng mặt mày, hơn nữa từng mảnh băng nhỏ trên vùng thịt rữa cũng rạch nát da hắn, đập mạnh vào người! Trong nháy mắt, máu tươi từ trên người Sở Thiên chảy xuống ròng ròng!
Thế nhưng, Sở Thiên lại rất sung sướng trong sự đau khổ ấy, vừa rồi không để cho Mai Lâm tạo pháp thuật phòng hộ chính là để cho thời khắc lúc này đây! Máu của Xích Diễm đã có thể tránh lửa, vậy của Long Hoàng thì sao? Nếu không phải vì muốn tắm thêm một lần bằng máu rồng nữa, đến con lợn cũng không tự nguyện chui vào trong miệng của con rắn mối khổng lồ này!
Phụt ~~~ Trận nổ đã dừng lại, khối thịt nát rữa ấy cũng biến mất, nhưng trong vết thương lớn ấy, một dịch máu màu vàng kim phun ra xối xả, không những phun vào người Sở Thiên, mà còn xâm nhập vào cơ thể qua những vết thương trên người Sở Thiên…
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Kế hoạch đã có chút sai sót! Sở Thiên ngây người nhìn dịch máu vàng kim ấy chảy vào cơ thể mình, cảm nhận cảm giác kỳ lạ từ những vết thương đau rát trên người, trong đầu trống rỗng, bản thân mình trăm tính vạn tính nhưng lại vẫn không thể ngờ, những mảnh băng lại sắc bén đến mức có thể làm rách da của mình, còn máu của Long Hoàng lại bổ sung vào lượng máu trong người mình đã mất đi…
Chỉ mong không có ảnh hưởng gì xấu! Sở Thiên lo lắng cầu khẩn, dùng máu rồng để tắm, hắn đã có kinh nghiệm một lần, đau một trận rồi ngất đi thì sẽ tốt, nhưng để Long truyền máu cho mình? Ai biết máu rồng và máu người có bài xích lẫn nhau hay không? Thân là bác sỹ thú y, Sở Thiên hiểu rất rõ việc hai loại máu khác nhau trong cùng chung một cơ thể, chắc chắn sẽ có một hậu quả gì đó!
Uhm? Chuyện gì vậy? Sở Thiên hoang mang kiểm tra cơ thể của mình, cơn đau kịch liệt trong suy nghĩ không đến, ngược lại còn có một cảm giác khoan khoái dị thường, hơn nữa vết thương trên cơ thể cũng hoàn toàn lành lại hết. Chẳng lẽ máu Long Hoàng tương đồng với máu của mình? Tuy biết là không thể nào, nhưng Sở Thiên cũng chỉ có thể chấp nhận cách giải thích đó.
Lặng yên đứng đó một hồi lâu, Sở Thiên cuối cùng đã xác định mình không có chỗ nào bất thường, cho nên đã tạm thời yên tâm. Nếu như đã không bị hôn mê, vậy trong kế hoạch để Long Hoàng tự chữa trị vết thương của mình, cũng đành để mình phải đích thân ra tay rồi. Sở Thiên lấy ra một bình ma pháp dược để cầm máu, đang định bôi vào họng của Long Hoàng, nhưng lại chợt phát hiện, vết thương lớn ấy lại đang hồi phục với một tốc độ đáng kinh ngạc!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Năng lực phục hồi của ma thú cấp mười thật là kinh dị! Sở Thiên lắc đầu cảm thán.
Không đúng! Sở Thiên chợt phát hiện ra một vấn đề, vết thương vừa lành lại của mình giống hệt với của Long Hoàng, nữ thần tỷ tỷ thân mến, chẳng lẽ ta cũng có thể chất của Long Hoàng rồi?
--------------------------------------------------------
Sở Thiên tập tễnh bò ra khỏi miệng của Long Hoàng, hít một hơi đón lấy bầu không khí trong lành của A Cổ Lạp sơn rồi nheo mắt cười nói với Á Lợi Tư Thác Đức: "Long Hoàng bệ hạ! Cơ thể ngài sao rồi?"
"Ha ha! Cảm tạ ngươi, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh!" Long Hoàng khôi phục lại hình người, sảng khoái cười thật lớn: "Ta cảm thấy, cơ thể của ta đã khỏi hoàn toàn rồi!"
Vậy còn không mau ban thưởng cho ta đi! Sở Thiên trong lòng thúc giục, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ thần côn ấy, trang nghiêm nói "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Dưới sự phù hộ của nữ thần, ta mới có thể may mắn chữa khỏi cho ngài!" Sở Thiên nghĩ cả ngày trời, cuối cùng quyết định không nói chuyện máu của mình và máu của Long Hoàng hòa nhập làm một, bởi vì hiện tại xem ra, chuyện này có lẽ chỉ mang lại điều tốt cho mình, mà không có thiệt hại nào! Nếu nói cho Long Hoàng, cho dù Long Hoàng không để ý việc máu của mình bị con người có được, nhưng Sở Thiên đã có được một món hời thế này, phần thưởng của hắn có lẽ cũng bị ít đi. Lợi ích phải thu được lớn nhất! Đây mới phù hợp với kế hoạch của Sở Thiên!
"Bây giờ ta phải đến hội nghị tối cao thông báo tin tức này, các ngươi về đi!" Nói rồi, Long Hoàng tung mình bay về A Cổ Lạp sơn, nhưng sự thực lại không như hắn nói! Mang bệnh đã lâu trong người không những khiến Long Hoàng ngày đêm bị dày vò, hơn nữa chỗ các trưởng lão bên hội nghị tối cao cũng đã bắt đầu bất ổn định, cho nên Long Hoàng không phải muốn báo tin, mà là vội quay về để thu dọn tàn cuộc, "Phất Lạp Địch Nặc, ngày mai hãy đến cung điện của ta!"
Con mẹ nó! Ta còn tưởng ngươi đã quên rồi chứ! Sở Thiên chửi thầm một tiếng, Long Hoàng vội vã bỏ đi, khiến hắn giật mình một vố, loài rồng vốn có tính tham, cho nên Sở Thiên xém chút cho nữa rằng Long Hoàng đang muốn quỵt nợ!
Long Hoàng đi rồi, Cáp Bột sớm đã bị đánh bay mất, còn Khắc Lâm Tư tự nhiên cũng không có mặt mũi nào ở lại, liền gọi con Cự Long của mình một tiếng rồi lẳng lặng bay về A Cổ Lạp sơn! Nháy mắt, trên đỉnh núi chỉ còn lại hai người Sở Thiên và Mai Lâm.
"Phất Lạp Địch Nặc, ta rất vui khi An Đông Ni lại có một học trò xuất sắc như ngươi!" Mai Lâm ôn nhu, không, phải nói là nhìn Sở Thiên tràn ngập vẻ yêu thương nhân từ, nói: "An Đông Ni, ông ấy có khỏe không?"
"Người biết lão sư của ta?" Sở Thiên không dám tin rằng, bề ngoài của Mai Lâm chỉ khoảng ba mươi tuổi, hơn nữa một thứ mị lực ở nơi người nữ nhân thành thục này khiến Sở Thiên có chút tâm thần bấn loạn, một mỹ nữ trẻ đẹp như vậy sao lại có thể có quan hệ với lão thần côn hèn mọn An Đông Ni chứ? Nói như vậy, vừa rồi Mai Lâm quan tâm đến mình như vậy là do nể mặt của An Đông Ni rồi…
"Ông ấy không nhắc ta với ngươi sao?" Mai Lâm đau khổ gượng cười, chạm lên khuôn mặt của mình, "Vậy bỏ đi, ba mươi năm rồi, chúng ta đều già rồi, chuyện quá khứ cũng nên quên đi thôi…"
Ha ha, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Có vấn đề! Sở Thiên là hạng người gì, biểu hiện của Mai Lâm sao lại có thể qua mặt được một kẻ lừa lọc gian trá thành tinh như hắn? Tuy chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng trong đầu của Sở Thiên đã xâu chuỗi nó lại thành một hình ảnh hoàn mỹ: ba mươi năm trước, vào thời khắc sự tồn vong của tổ quốc đang bị lâm nguy, một Thánh Tế Tự khôi ngô tuấn tú đã từ biệt người yêu, đi đến chiến trường, đồng thời trở thành anh hùng của tổ quốc trong cuộc chiến ấy! Nhưng hắn lại phải trả một cái giá đắt, Thánh Tế Tự anh tuấn trẻ tuổi trong chốc lát đã biến thành một lão già hèn mọn, không còn mặt mũi để đi gặp người yêu, thế là một mình cô độc ẩn cư trên núi, tìm cách khôi phục lại dung mạo của mình… Nhưng người yêu của hắn bởi vì có thực lực cường đại nên vẫn giữ được thanh xuân, hơn nữa còn buồn khổ chờ mong Thánh Tế Tự này quay về!
Ha ha, mình thật là thông minh quá! Sở Thiên tự mình khen ngợi bản thân, nhưng rất đáng tiếc, nữ thần Sinh Mệnh lại không thể nói cho hắn biết: ngươi chỉ đoán đúng một nửa!
"Lão sư đích thực không có nhắc đến người, có điều…" Sở Thiên quyết định giúp An Đông Ni một tay, thế là lại nheo mắt lại, "Có điều gì?" Mai Lâm sốt ruột hỏi, xem ra đã cắn câu rồi.
"Có điều ta nhìn thấy có một pho tượng gỗ ông ấy tự tay làm được đặt bên giường của lão sư, dáng vẻ rất giống người!" Sở Thiên chân thành nói, có điều bức tượng điêu khắc đó có tồn tại thật không thì chẳng ai biết.
"Ha ha, ông ấy vẫn như vậy, thích tạc tượng," Nói rồi Mai Lâm chợt đỏ bừng mặt, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên không ngờ lại mèo mù vớ được cá rán! "Ta còn có chuyện, ta đi trước đây!" Mai Lâm bỏ lại một câu, rồi vội vàng rời đi, trước mặt vãn bối nói chuyện tình yêu của mình, nếu đổi lại là người khác thì cũng rất xấu hổ!
Tình yêu khiến cho chỉ số thông minh của con người trở về vạch số không…Sở Thiên đưa mắt tiễn Mai Lâm rời đi, trong lòng cười rộ lên, lão đầu tử cũng có chuyện thế này a! Ha ha, sau này nắm được thóp của lão rồi. Nhưng Mai Lâm cũng thật là, dựa vào thực lực của bà ấy, cho dù là Xích Diễm mà mình thấy hàng ngày cũng không bì được, thế mà lại bị một bức tượng lừa gạt!
Uhm? Bức tượng!? Chết tiệt! Lão tử nghĩ ra tại sao nhìn Xích Diễm lại thấy quen rồi…Con bà nó, Trong sân luyện võ của Tạp Nạp Tư đại ca, bức tượng mỹ nữ ấy chẳng phải là Xích Diễm sao!! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Sở Thiên đã hiểu hết rồi, mối tình xế bóng của An Đông Ni và Mai Lâm còn chưa giải quyết, lại sắp có một mối tình ly kỳ giữa người và thú đang đợi hắn đi giải quyết…