Dị Giới Thú Y
Chương 505: Lời khuyên của Thực Thần
Kết cục cuối cùng của Nữ thần May Mắn khiến Bác Đức và mỹ nhân ngư kinh ngạc mãi, một người thì không ngớt lời khen ngợi Sở Thiên cao minh, người còn lại thì lại nhìn bằng con mắt khinh bỉ, thầm nhủ, tên lừa đảo này quả thật quá vô sỉ.
Sở Thiên tạm thời không thu lại Tinh Hạch của Nữ thần May Mắn, hắn sai A Mạt Kỳ hộ tống nữ thần đến Bố Lôi Trạch, đem giao tận tay Ba Bác Tát, kèm theo một lá thư - Thưa ngài Ba Bác Tát – Thần Ôn Dịch thân ái, nhiều năm qua ngài đã vì Bố Lôi Trạch mà tận tâm tận lực, bận đến mức không có thời gian mà tìm lấy một người làm vợ, khiến ta vô cùng áy náy, người phụ nữ này tuy có hơi già nhưng vẫn giữ được nét duyên dáng này là để dành tặng cho ngài đấy!
Cuối cùng Sở Thiên phải dùng những người tài năng của Bố Lôi Trạch thì mới có thể hiểu được điều bí mật sau đó: ta mặc kệ là ngươi dùng đến cách gì, trước khi trận chiến này kết thúc, phải giải quyết cho được Nữ thần May Mắn cho ta!
Trong lúc A Mạt Kỳ mở cửa không gian thông đạo, Sở Thiên nhét thư vào tay A Mạt Kỳ, tủm tỉm cười với Nữ thần May Mắn và nói: "Nữ thần May Mắn Phỉ Lâm miện hạ cao minh tôn kính, quản gia Ba Bác Tát của ta tuy có hơi xấu một chút, nhưng tuổi không hơn một trăm, so với ngài thì vẫn còn trẻ lắm, hơn nữa của cải lại nhiều, có thể nói là còn trẻ mà đã giàu có… Ha ha, chúc ngài tân hôn vui vẻ!"
Phỉ Lâm còn chưa kịp phản ứng đã bị A Mạt Kỳ kéo vào không gian thông đạo.
Sở Thiên vẫy tay từ biệt, sau đó bắt tay vào tính toán: "Ồ, làm ông chủ thật không dễ dàng, chuyện của Ba Bác Tát đã giải quyết xong, còn Lỗ Tây Nạp, Hãn Mã, Boeing, Kim Cương….
Mỹ nhân ngư lắc đầu, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào bàn làm việc, chỉnh lý lại việc quân.
Bác Đức lại cảm thấy vô cùng hứng thú, "Phất Lạp Địch Nặc, mọi việc đều phải giải quyết từng cái từng cái một. Tiếp sau đây, ngươi định giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của ai đây?"
Sở Thiên nghoẹo đầu suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Hãn Mã còn nhỏ, Lỗ Tây Nạp có cha hắn làm chủ, Boeing… người của Bố Lôi Trạch không lo không gả đi được, ha ha, vậy thì là Kim cương rồi!"
Bác Đức cười thần bí, nhưng nụ khiến người khác sởn tóc gáy ấy đã bị chiếc mũ đội đầu che mất.
………..
Mỹ nhân ngư nhanh chóng sắp xếp việc quân, chuyển hướng cho đội quân tiên phong hành quân tới Hồng Nguyệt phế tích.
Hồng Nguyệt phế tích cách thành Mã Lệ Liên không xa, đại khái là cách khoảng ngàn dặm về phía nam, từ thành Mã Lệ Liên đi về phía Nam, với tốc độ của thần tộc không quá nửa ngày đã đến được vùng ngoài 300 dặm của phế tích, ba trăm dặm, đối với cuộc chiến thần tộc mà nói đây chỉ như cuộc giằng co chính diện giữa hai quân.
"Dừng! Dựng trại!"
Mỹ nhân ngư đi trước đoàn quân, nhìn chăm chăm khung cảnh đang biến đổi khôn lường trước mắt, và lệnh cho quân đội dừng lại.
"Quái lạ! nơi đây phải là sa mạc chứ, sao lại thành ra như thế này?" Sắt Lâm Na đứng bên cạnh Mỹ nhân ngư nhíu mày nói.
Hồng Nguyệt phế tích vốn ở trên một vùng sa mạc, lúc này đáng lẽ phải nhìn thấy cảnh mặt trời chói chang đang thiêu đốt, nhưng trên trời lại đang ngưng tụ một tầng mây đen, không thấy ánh nắng. Khắp cả vùng biển cát đều bị bao phủ bởi sương đen, âm khí bủa vây. Khi nhìn xuống chân, lại thấy có phần cát vàng đã bị biến thành bùn đen. Màu đen và màu vàng hòa lẫn vào nhau, không khí bốc lên mùi hôi thối.
Trước khi công phá thành Mã lệ liên, mật thám trong quân đội cũng liên tục trinh sát vùng biển cát này, khi đó Hồng Nguyệt phế tích vẫn còn mang dáng dấp của sa mạc, bây giờ tựa hồ sau một đêm đã thay đổi tất cả.
"Là chủ thần chết tiệt Ba Khắc Lợi, thần tộc hắc ám cũng đã đến nhân gian rồi!" Mỹ nhân ngư lại hạ lệnh cho quân đội lùi về phía sau 50 dặm để tránh khu vực sương đen ra. "Nhất định là Tử thần gặp bại binh củaThái dương thần, lại phái người tới rồi!"
"Cáp Địch Tư lại phái người đến?" Sắt Lâm Na làm mặt trầm trọng hỏi. "Cô ta cứ không ngừng cử người đến, chỉ có thể tự tìm cái chết mà thôi! Cáp Địch Tư không phải là kẻ chỉ biết đưa ra những quyết định ngu xuẩn."
Mỹ nhân ngư cười nói: "Muội muội, muội nghĩ sao?"
Sắt Lâm Na cười đáp: "Cáp Địch Tư làm muội có cảm giác cô ta đang cố tình kéo dài thời gian, cô ta cứ dùng đại bác để làm chậm tốc độ chiểm lĩnh vùng sa mạc Tư Khoa Đặc to lớn này."
"Hả? Tại sao?"
"Lúc đầu tại dãy núi Lạc Nhật, Cáp Địch Tư đã nhìn ra thực lực của chúng ta, kể cả lúc đó cô ta không ngờ rằng tỉ và An Cát Lệ Na có thể giúp đỡ Bố Lôi Trạch, thế nhưng chỉ cần dựa vào thực lực của chúng ta lúc đó cũng đã có thể ép cô ta tự nổ, huống hồ là đối phó với một Thái Dương Thần cung, nhưng cô ta vẫn phái một chủ thần của Thái Dương Thần đến nhân gian, hì hì, há chẳng phải là muốn Thái Dương Thần đi tìm cái chết sao?"
"Còn gì nữa không?"
"Còn, chúng ta hãy thử tưởng tưởng một đến hậu quả khi Thái Dương Thần không đến nhân gian, nội trong vài ngày thì đại sa mạc Tư Khoa Đặc sẽ nằm trong tay chúng ta, vì vậy muội cho rằng, Cáp Địch Tư dự định hy sinh Thái Dương Thần, để kéo dài thời gian chúng ta chiếm lĩnh đại sa mạc Tư Khoa Đặc!"
Mỹ nhân ngư gật gật đầu, "Trong đại sa mạc chắc chắn ẩn chứa bí mật gì đó, Cáp Địch Tư không muốn để bí mật đó rơi vào tay chúng ta, thậm chí cô ta không dám mạo hiểm, đánh cược rằng dù chúng ta có chiếm được sa mạc đi nữa cũng không thể phát hiện ra bí mật đó. Nói cách khác, chúng ta có khả năng phát hiện bí mật này.
Phía dưới của đại sa mạc này rốt cuộc đang vùi lấp cái gì nhỉ? Hừ hừ, thật khiến người ta tò mò quá! Nhưng nói cho đúng thì có lẽ Cáp Địch Tư đang đi tìm cái gì đó, bởi vì nếu cô ta đã biết bí mật đó, thì cứ trực tiếp mang đi là được rồi, cần gì phải dùng cả sinh mạng của thuộc hạ để kéo dài thời gian nữa."
Dạo gần đây, hai bà cô này hầu như lúc nào cũng phân cao thấp với nhau, vì vậy mỗi khi bọn họ bắt đầu nghiên cứu một vấn đề nào đó, Sở thiên thường tìm một góc mà trốn, nhưng lần này thì khác, hắn nghe xong những lời đối thoại đó, liền chen ngang: "Vùng sa mạc này chắc có liên quan đến Thần Hoàng, theo như Bì Bồng nói thì trước khi Thần Hoàng mất tích, ngày thần ân nhật mỗi năm ông đều đến đây một lần."
Sở Thiên nói tiếp: "Ngày Thần Ân chỉ còn ba tháng nữa là tới rồi, thời gian chẳng còn bao lâu nữa, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi hãy đi thẩm vấn Thái dương thần trước, nhất định phải hỏi cho ra tất cả những gì mà hắn biết."
"Biểu tỷ, tiểu đệ tuân lệnh!" Sở Thiên nhún vai, đi về phía sau doanh trại.
Thần Thái Dương rất đáng thương, thực sự rất đáng thương. Một lão già cứ luyên thuyên cả ngày không nghỉ, cả ngày chỉ kể cho lão nghe chuyện quá khứ, không được ăn, không được ngủ, nghe xong chuyện còn phải thuật lại một lần, sai một chữ thì phải nghe thêm một câu chuyện nữa.
Thần Thái Dương trong dĩ vãng không sợ những thứ này, nhưng bây giờ thần lực của hắn đã bị phong ấn, giống như một người bình thường, Thực Thần đối với hắn mà nói chính là một kiểu tàn phá tinh thần
Lúc Sở Thiên bước vào trong ngục, Thần Thái Dương đang bị trói trên vòng treo, treo ngược giữa không trung, hai mí mắt và chỗ thịt dưới chân mày bị kẹo lại với nhau bằng một cái kẹp - không cho hắn ngủ. Thực Thần ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, vừa vuốt râu, vừa uống rượu. Thực Thần đang nói vã cả bọt mép về những chuyện trong quá khứ, "Hồi ấy sau khi tổ gia gia của ngươi tử trận, con ông ấy, tên tiểu quỷ đã từng tè vào người ta, cũng chính là Thái Dương Thần kế vị thái gia gia của ngươi, những món ăn trong đại lễ kế vị ấy đều do chính tay ta làm, trong đó có…"
"Bếp trưởng Bố Lôi Trạch tiên sinh tôn kính, xin cho đứa trẻ đáng thương này nghỉ ngơi một chút đi." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Sở Thiên ngắt lời của Thực Thần, lão Thực Thần dẩu môi tỏ ý không vui, rồi đem cái ghế đi.
"Thái Dương Thần miện hạ, mấy hôm nay ngài cảm thấy thế nào?"
Mắt của Thái Dương Thần mơ màng, tinh thần vô cùng uể oải. Lão mặc kệ thân thể mình mềm oặt đi vì bị treo trong không trung, lão nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ta là chủ thần, năm xưa trong luật pháp của Chúng Thần đã quy định rõ, ngươi có thể giết ta, nhưng không được làm nhục ta như thế này!"
"Ta đang làm nhục ngươi sao?" Sở Thiên kinh ngạc nói: "Lẽ nào để một vị tiền bối tuổi đã cao như vậy, cùng ngươi nhớ lại những vinh quang trước kia của các đời Thái Dương Thần, cũng bị coi là một sự nhục mạ sao?
"Được, đó không phải là nhục mạ, nhưng chắc coi nó là sự hành hạ thì không sai chứ?" Thần Thái Dương yếu ớt nói: "Chủ Thần có thể giết nhưng không thể hành hạ, đó là để thể hiện sự kính trọng đối với những quy định mà Sáng Thế Phụ Thần - người đã tạo ra bọn Chủ Thần chúng ta, đã đặt ra, ngươi dám coi thường thần uy của Sáng Thế Thần sao?"
"Vì ta mạnh hơn ngươi!" Sở Thiên đã là Long Thần, có tư cách để ca ngợi chính mình như vậy, "Ai dám nói ta miệt thị Sáng Thế Thần? ta đâu hành hạ ngươi chứ? Trói chặt tù binh không có gì đáng trách, tìm người theo hầu chuyện ngươi cũng là hành hạ ư? Mẹ kiếp, ngươi cho rằng ngươi nói ra sẽ có người tin ngươi sao?"
"Ha ha, Thái Dương thần miện hạ, ta cũng không phí lời với ngươi nữa nữa, nói cho ta biết tất cả đi, Thực Thần sẽ mãi mãi không xuất hiện trước mặt ngươi nữa đâu, nếu như người không nói…" Sở Thiên cầm pháp trượng, gõ vào đầu của Thần Thái Dương, "Ta sẽ biến ngươi thành con gái, sau đó giao ngươi cho gia tộc Ma Căn!"
Thần Thái Dương yên lặng chốc lát, rồi nở một nụ cười méo xệch rồi nói: "Được, ta nói cho ngươi biết tất cả, nhưng ngươi phải bảo đảm, sau khi ngươi có được thứ ngươi muốn thì phải giết ta!
Sở Thiên vô cùng kinh ngạc.
"Ta không muốn biến thành đàn bà của gia tộc Ma Căn, nhưng linh hồn lại bị lời nguyền rủa độc ác nhất của Khố Khoa Kỳ! Ha ha, cái chết mới là kết cục tốt nhất của ta"
Sở Thiên bĩu môi nói: "Nói đi!"
"Những thứ ta biết cũng không nhiều, Khố Khoa Kỳ và Tử thần ra lệnh cho ta phải cố thủ ở đại sa mạc Tư Khoa Đặc cho đến ngày Thần Ân, sau đó bọn họ sẽ đích thân đến một chuyến!"
"Thần Thái Dương, điều ta muốn biết không dừng lại ở những thứ này"
Thần Thái Dương thở dài, "Liên Thành đã trốn ở sa mạc này hơn một vạn năm, hắn hiểu rõ hơn ta, theo hắn dự đoán, năm xưa Không Thần chọn nơi đây để kiến tạo không gian Hồng Nguyệt, bây giờ ta phải đến đóng quân, đều là có liên quan đến Thần Hoàng.
"Sa mạc này có gì đặc biệt?"
"Từ những lời nói của Khố khoa kì, Liên thành dự đoán rằng, sau đại chiến Phán Quyết sơn, Thần Hoàng quy ẩn, mà lần xuất hiện sau cùng của ngài chính là ở đây! Được rồi, ta chỉ biết có thế, giết ta đi! "
Sở Thiên nheo mắt cười, đột ngột vận chuyển dòng chảy thời gian, khi thần Thái Dương còn chưa kịp phản ứng thì máu và Tinh Hạch của hắn, còn cả một phần thịt đã rơi vào tay của Sở Thiên
"Sau này ta sẽ chọn một thần Thái Dương thích hợp hơn, ngươi cứ yên tâm tiếp tục nghe chuyện đi"
"Ngươi thật vô sỉ!"
Trong khi thần Thái Dương còn đang chửi mắng, Sở Thiên đi ra khỏi ngục thất, Thực Thần nắm lấy tay Sở Thiên, "Ông chủ, ta đã nghe được những lời nói của ngài, ngài thật muốn để hắn phải tiếp tục hầu chuyện ta sao? Ha ha, ngài thật đáng ca ngợi!"
"Lão nhân gia ngài đã nhiều tuổi như vậy, tìm một tiểu bối theo ngài cũng là chuyện nên làm thôi!"
Thực Thần đồng cảm gật đầu, "Đúng rồi, tiểu tử này vừa nói lần xuất hiện cuối cùng của Thần Hoàng là ở đại sa mạc, lão nhân gia ta tự nhiên lại nhớ đến một số chuyện."
"Chuyện gì vậy?" Sở Thiên vội vàng hỏi.
"Rất nhiều năm, rất nhiều năm về trước, lâu quá ta cũng không nhớ rõ nữa, khà khà." Thực Thần xoa đầu cười nói: "Lúc bấy giờ, đại sa mạc Tư Khoa Đặc còn là hồ nước lớn nhất trong tam giới, nhưng đột nhiên có một ngày, nơi đây đã biến thành đại sa mạc, không lâu sau đó, Sáng Thế Thần quy ẩn, Thần Hoàng Tư Đặc Ân cũng xuất hiện."
Nhìn vào trong ngục đầy kích động, Thực Thần khó dằn nổi liền đi vào, "Lão nhân gia ta đã biết nhiều như vậy, nếu thấy hữu dụng thì ngươi thử nghĩ xem, còn nếu vô dụng thì hãy coi như không nghe thấy gì. Ha ha, Nạp Thập tiểu quỷ, nào, lão nhân gia ta kể cho ngươi chuyện của Thái Tổ gia gia của ngươi tè dầm nhé…"
Sở Thiên càng thêm ngạc nhiên.
Sở Thiên tạm thời không thu lại Tinh Hạch của Nữ thần May Mắn, hắn sai A Mạt Kỳ hộ tống nữ thần đến Bố Lôi Trạch, đem giao tận tay Ba Bác Tát, kèm theo một lá thư - Thưa ngài Ba Bác Tát – Thần Ôn Dịch thân ái, nhiều năm qua ngài đã vì Bố Lôi Trạch mà tận tâm tận lực, bận đến mức không có thời gian mà tìm lấy một người làm vợ, khiến ta vô cùng áy náy, người phụ nữ này tuy có hơi già nhưng vẫn giữ được nét duyên dáng này là để dành tặng cho ngài đấy!
Cuối cùng Sở Thiên phải dùng những người tài năng của Bố Lôi Trạch thì mới có thể hiểu được điều bí mật sau đó: ta mặc kệ là ngươi dùng đến cách gì, trước khi trận chiến này kết thúc, phải giải quyết cho được Nữ thần May Mắn cho ta!
Trong lúc A Mạt Kỳ mở cửa không gian thông đạo, Sở Thiên nhét thư vào tay A Mạt Kỳ, tủm tỉm cười với Nữ thần May Mắn và nói: "Nữ thần May Mắn Phỉ Lâm miện hạ cao minh tôn kính, quản gia Ba Bác Tát của ta tuy có hơi xấu một chút, nhưng tuổi không hơn một trăm, so với ngài thì vẫn còn trẻ lắm, hơn nữa của cải lại nhiều, có thể nói là còn trẻ mà đã giàu có… Ha ha, chúc ngài tân hôn vui vẻ!"
Phỉ Lâm còn chưa kịp phản ứng đã bị A Mạt Kỳ kéo vào không gian thông đạo.
Sở Thiên vẫy tay từ biệt, sau đó bắt tay vào tính toán: "Ồ, làm ông chủ thật không dễ dàng, chuyện của Ba Bác Tát đã giải quyết xong, còn Lỗ Tây Nạp, Hãn Mã, Boeing, Kim Cương….
Mỹ nhân ngư lắc đầu, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào bàn làm việc, chỉnh lý lại việc quân.
Bác Đức lại cảm thấy vô cùng hứng thú, "Phất Lạp Địch Nặc, mọi việc đều phải giải quyết từng cái từng cái một. Tiếp sau đây, ngươi định giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của ai đây?"
Sở Thiên nghoẹo đầu suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Hãn Mã còn nhỏ, Lỗ Tây Nạp có cha hắn làm chủ, Boeing… người của Bố Lôi Trạch không lo không gả đi được, ha ha, vậy thì là Kim cương rồi!"
Bác Đức cười thần bí, nhưng nụ khiến người khác sởn tóc gáy ấy đã bị chiếc mũ đội đầu che mất.
………..
Mỹ nhân ngư nhanh chóng sắp xếp việc quân, chuyển hướng cho đội quân tiên phong hành quân tới Hồng Nguyệt phế tích.
Hồng Nguyệt phế tích cách thành Mã Lệ Liên không xa, đại khái là cách khoảng ngàn dặm về phía nam, từ thành Mã Lệ Liên đi về phía Nam, với tốc độ của thần tộc không quá nửa ngày đã đến được vùng ngoài 300 dặm của phế tích, ba trăm dặm, đối với cuộc chiến thần tộc mà nói đây chỉ như cuộc giằng co chính diện giữa hai quân.
"Dừng! Dựng trại!"
Mỹ nhân ngư đi trước đoàn quân, nhìn chăm chăm khung cảnh đang biến đổi khôn lường trước mắt, và lệnh cho quân đội dừng lại.
"Quái lạ! nơi đây phải là sa mạc chứ, sao lại thành ra như thế này?" Sắt Lâm Na đứng bên cạnh Mỹ nhân ngư nhíu mày nói.
Hồng Nguyệt phế tích vốn ở trên một vùng sa mạc, lúc này đáng lẽ phải nhìn thấy cảnh mặt trời chói chang đang thiêu đốt, nhưng trên trời lại đang ngưng tụ một tầng mây đen, không thấy ánh nắng. Khắp cả vùng biển cát đều bị bao phủ bởi sương đen, âm khí bủa vây. Khi nhìn xuống chân, lại thấy có phần cát vàng đã bị biến thành bùn đen. Màu đen và màu vàng hòa lẫn vào nhau, không khí bốc lên mùi hôi thối.
Trước khi công phá thành Mã lệ liên, mật thám trong quân đội cũng liên tục trinh sát vùng biển cát này, khi đó Hồng Nguyệt phế tích vẫn còn mang dáng dấp của sa mạc, bây giờ tựa hồ sau một đêm đã thay đổi tất cả.
"Là chủ thần chết tiệt Ba Khắc Lợi, thần tộc hắc ám cũng đã đến nhân gian rồi!" Mỹ nhân ngư lại hạ lệnh cho quân đội lùi về phía sau 50 dặm để tránh khu vực sương đen ra. "Nhất định là Tử thần gặp bại binh củaThái dương thần, lại phái người tới rồi!"
"Cáp Địch Tư lại phái người đến?" Sắt Lâm Na làm mặt trầm trọng hỏi. "Cô ta cứ không ngừng cử người đến, chỉ có thể tự tìm cái chết mà thôi! Cáp Địch Tư không phải là kẻ chỉ biết đưa ra những quyết định ngu xuẩn."
Mỹ nhân ngư cười nói: "Muội muội, muội nghĩ sao?"
Sắt Lâm Na cười đáp: "Cáp Địch Tư làm muội có cảm giác cô ta đang cố tình kéo dài thời gian, cô ta cứ dùng đại bác để làm chậm tốc độ chiểm lĩnh vùng sa mạc Tư Khoa Đặc to lớn này."
"Hả? Tại sao?"
"Lúc đầu tại dãy núi Lạc Nhật, Cáp Địch Tư đã nhìn ra thực lực của chúng ta, kể cả lúc đó cô ta không ngờ rằng tỉ và An Cát Lệ Na có thể giúp đỡ Bố Lôi Trạch, thế nhưng chỉ cần dựa vào thực lực của chúng ta lúc đó cũng đã có thể ép cô ta tự nổ, huống hồ là đối phó với một Thái Dương Thần cung, nhưng cô ta vẫn phái một chủ thần của Thái Dương Thần đến nhân gian, hì hì, há chẳng phải là muốn Thái Dương Thần đi tìm cái chết sao?"
"Còn gì nữa không?"
"Còn, chúng ta hãy thử tưởng tưởng một đến hậu quả khi Thái Dương Thần không đến nhân gian, nội trong vài ngày thì đại sa mạc Tư Khoa Đặc sẽ nằm trong tay chúng ta, vì vậy muội cho rằng, Cáp Địch Tư dự định hy sinh Thái Dương Thần, để kéo dài thời gian chúng ta chiếm lĩnh đại sa mạc Tư Khoa Đặc!"
Mỹ nhân ngư gật gật đầu, "Trong đại sa mạc chắc chắn ẩn chứa bí mật gì đó, Cáp Địch Tư không muốn để bí mật đó rơi vào tay chúng ta, thậm chí cô ta không dám mạo hiểm, đánh cược rằng dù chúng ta có chiếm được sa mạc đi nữa cũng không thể phát hiện ra bí mật đó. Nói cách khác, chúng ta có khả năng phát hiện bí mật này.
Phía dưới của đại sa mạc này rốt cuộc đang vùi lấp cái gì nhỉ? Hừ hừ, thật khiến người ta tò mò quá! Nhưng nói cho đúng thì có lẽ Cáp Địch Tư đang đi tìm cái gì đó, bởi vì nếu cô ta đã biết bí mật đó, thì cứ trực tiếp mang đi là được rồi, cần gì phải dùng cả sinh mạng của thuộc hạ để kéo dài thời gian nữa."
Dạo gần đây, hai bà cô này hầu như lúc nào cũng phân cao thấp với nhau, vì vậy mỗi khi bọn họ bắt đầu nghiên cứu một vấn đề nào đó, Sở thiên thường tìm một góc mà trốn, nhưng lần này thì khác, hắn nghe xong những lời đối thoại đó, liền chen ngang: "Vùng sa mạc này chắc có liên quan đến Thần Hoàng, theo như Bì Bồng nói thì trước khi Thần Hoàng mất tích, ngày thần ân nhật mỗi năm ông đều đến đây một lần."
Sở Thiên nói tiếp: "Ngày Thần Ân chỉ còn ba tháng nữa là tới rồi, thời gian chẳng còn bao lâu nữa, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi hãy đi thẩm vấn Thái dương thần trước, nhất định phải hỏi cho ra tất cả những gì mà hắn biết."
"Biểu tỷ, tiểu đệ tuân lệnh!" Sở Thiên nhún vai, đi về phía sau doanh trại.
Thần Thái Dương rất đáng thương, thực sự rất đáng thương. Một lão già cứ luyên thuyên cả ngày không nghỉ, cả ngày chỉ kể cho lão nghe chuyện quá khứ, không được ăn, không được ngủ, nghe xong chuyện còn phải thuật lại một lần, sai một chữ thì phải nghe thêm một câu chuyện nữa.
Thần Thái Dương trong dĩ vãng không sợ những thứ này, nhưng bây giờ thần lực của hắn đã bị phong ấn, giống như một người bình thường, Thực Thần đối với hắn mà nói chính là một kiểu tàn phá tinh thần
Lúc Sở Thiên bước vào trong ngục, Thần Thái Dương đang bị trói trên vòng treo, treo ngược giữa không trung, hai mí mắt và chỗ thịt dưới chân mày bị kẹo lại với nhau bằng một cái kẹp - không cho hắn ngủ. Thực Thần ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, vừa vuốt râu, vừa uống rượu. Thực Thần đang nói vã cả bọt mép về những chuyện trong quá khứ, "Hồi ấy sau khi tổ gia gia của ngươi tử trận, con ông ấy, tên tiểu quỷ đã từng tè vào người ta, cũng chính là Thái Dương Thần kế vị thái gia gia của ngươi, những món ăn trong đại lễ kế vị ấy đều do chính tay ta làm, trong đó có…"
"Bếp trưởng Bố Lôi Trạch tiên sinh tôn kính, xin cho đứa trẻ đáng thương này nghỉ ngơi một chút đi." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Sở Thiên ngắt lời của Thực Thần, lão Thực Thần dẩu môi tỏ ý không vui, rồi đem cái ghế đi.
"Thái Dương Thần miện hạ, mấy hôm nay ngài cảm thấy thế nào?"
Mắt của Thái Dương Thần mơ màng, tinh thần vô cùng uể oải. Lão mặc kệ thân thể mình mềm oặt đi vì bị treo trong không trung, lão nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ta là chủ thần, năm xưa trong luật pháp của Chúng Thần đã quy định rõ, ngươi có thể giết ta, nhưng không được làm nhục ta như thế này!"
"Ta đang làm nhục ngươi sao?" Sở Thiên kinh ngạc nói: "Lẽ nào để một vị tiền bối tuổi đã cao như vậy, cùng ngươi nhớ lại những vinh quang trước kia của các đời Thái Dương Thần, cũng bị coi là một sự nhục mạ sao?
"Được, đó không phải là nhục mạ, nhưng chắc coi nó là sự hành hạ thì không sai chứ?" Thần Thái Dương yếu ớt nói: "Chủ Thần có thể giết nhưng không thể hành hạ, đó là để thể hiện sự kính trọng đối với những quy định mà Sáng Thế Phụ Thần - người đã tạo ra bọn Chủ Thần chúng ta, đã đặt ra, ngươi dám coi thường thần uy của Sáng Thế Thần sao?"
"Vì ta mạnh hơn ngươi!" Sở Thiên đã là Long Thần, có tư cách để ca ngợi chính mình như vậy, "Ai dám nói ta miệt thị Sáng Thế Thần? ta đâu hành hạ ngươi chứ? Trói chặt tù binh không có gì đáng trách, tìm người theo hầu chuyện ngươi cũng là hành hạ ư? Mẹ kiếp, ngươi cho rằng ngươi nói ra sẽ có người tin ngươi sao?"
"Ha ha, Thái Dương thần miện hạ, ta cũng không phí lời với ngươi nữa nữa, nói cho ta biết tất cả đi, Thực Thần sẽ mãi mãi không xuất hiện trước mặt ngươi nữa đâu, nếu như người không nói…" Sở Thiên cầm pháp trượng, gõ vào đầu của Thần Thái Dương, "Ta sẽ biến ngươi thành con gái, sau đó giao ngươi cho gia tộc Ma Căn!"
Thần Thái Dương yên lặng chốc lát, rồi nở một nụ cười méo xệch rồi nói: "Được, ta nói cho ngươi biết tất cả, nhưng ngươi phải bảo đảm, sau khi ngươi có được thứ ngươi muốn thì phải giết ta!
Sở Thiên vô cùng kinh ngạc.
"Ta không muốn biến thành đàn bà của gia tộc Ma Căn, nhưng linh hồn lại bị lời nguyền rủa độc ác nhất của Khố Khoa Kỳ! Ha ha, cái chết mới là kết cục tốt nhất của ta"
Sở Thiên bĩu môi nói: "Nói đi!"
"Những thứ ta biết cũng không nhiều, Khố Khoa Kỳ và Tử thần ra lệnh cho ta phải cố thủ ở đại sa mạc Tư Khoa Đặc cho đến ngày Thần Ân, sau đó bọn họ sẽ đích thân đến một chuyến!"
"Thần Thái Dương, điều ta muốn biết không dừng lại ở những thứ này"
Thần Thái Dương thở dài, "Liên Thành đã trốn ở sa mạc này hơn một vạn năm, hắn hiểu rõ hơn ta, theo hắn dự đoán, năm xưa Không Thần chọn nơi đây để kiến tạo không gian Hồng Nguyệt, bây giờ ta phải đến đóng quân, đều là có liên quan đến Thần Hoàng.
"Sa mạc này có gì đặc biệt?"
"Từ những lời nói của Khố khoa kì, Liên thành dự đoán rằng, sau đại chiến Phán Quyết sơn, Thần Hoàng quy ẩn, mà lần xuất hiện sau cùng của ngài chính là ở đây! Được rồi, ta chỉ biết có thế, giết ta đi! "
Sở Thiên nheo mắt cười, đột ngột vận chuyển dòng chảy thời gian, khi thần Thái Dương còn chưa kịp phản ứng thì máu và Tinh Hạch của hắn, còn cả một phần thịt đã rơi vào tay của Sở Thiên
"Sau này ta sẽ chọn một thần Thái Dương thích hợp hơn, ngươi cứ yên tâm tiếp tục nghe chuyện đi"
"Ngươi thật vô sỉ!"
Trong khi thần Thái Dương còn đang chửi mắng, Sở Thiên đi ra khỏi ngục thất, Thực Thần nắm lấy tay Sở Thiên, "Ông chủ, ta đã nghe được những lời nói của ngài, ngài thật muốn để hắn phải tiếp tục hầu chuyện ta sao? Ha ha, ngài thật đáng ca ngợi!"
"Lão nhân gia ngài đã nhiều tuổi như vậy, tìm một tiểu bối theo ngài cũng là chuyện nên làm thôi!"
Thực Thần đồng cảm gật đầu, "Đúng rồi, tiểu tử này vừa nói lần xuất hiện cuối cùng của Thần Hoàng là ở đại sa mạc, lão nhân gia ta tự nhiên lại nhớ đến một số chuyện."
"Chuyện gì vậy?" Sở Thiên vội vàng hỏi.
"Rất nhiều năm, rất nhiều năm về trước, lâu quá ta cũng không nhớ rõ nữa, khà khà." Thực Thần xoa đầu cười nói: "Lúc bấy giờ, đại sa mạc Tư Khoa Đặc còn là hồ nước lớn nhất trong tam giới, nhưng đột nhiên có một ngày, nơi đây đã biến thành đại sa mạc, không lâu sau đó, Sáng Thế Thần quy ẩn, Thần Hoàng Tư Đặc Ân cũng xuất hiện."
Nhìn vào trong ngục đầy kích động, Thực Thần khó dằn nổi liền đi vào, "Lão nhân gia ta đã biết nhiều như vậy, nếu thấy hữu dụng thì ngươi thử nghĩ xem, còn nếu vô dụng thì hãy coi như không nghe thấy gì. Ha ha, Nạp Thập tiểu quỷ, nào, lão nhân gia ta kể cho ngươi chuyện của Thái Tổ gia gia của ngươi tè dầm nhé…"
Sở Thiên càng thêm ngạc nhiên.