Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Giới Thú Y

Chương 493: Yêu cầu của Long Thần



Chiến Thần và Đoạn Tội Yêu Thú bắt đầu liều mạng với nhau.
Tốc độ của Chiến Thần kích nhanh vô cùng, chiến đấu linh hồn cũng là sự sống chết trong gang tấc. Cả hai đều là Chủ Thần cấp cao, trong chớp mắt đã phân thắng bại.
"Thần Phạt!" sau khi hét lên như vậy, Chiến Thần biến mất trong không trung, thậm chí ánh sáng của Chiến Thần kích cũng không còn nữa.
"Toái Hồn!" thực thể linh hồn của Đoạn Tội Yêu Thú trở nên chân thực hơn, hai tay ấn vào hai thái dương.
Chỉ có một tiếng nổ, mọi thứ vừa mới bắt đầu đã lại kết thúc. Cánh tay trái của Đoạn Tội Yêu Thú bị chặt đứt, nhưng Chiến Thần thì vẫn không thấy đâu.
"Đại ca!" các Tầm Tội Sứ bỏ lại đối thủ bay về phía Đoạn Tội Yêu Thú. An Cát Lệ Na và Bác Đức không truy kích, nhưng Cách Lý Phân đã giết đến đỏ ngầu hai mắt, đuổi theo điên cuồng. Đối thủ của Cách Lý Phân đành phải quay lại đánh tiếp.
Ngay Tầm Tội Sứ mà A Mạt Kỳ đánh lén cũng chật vật bay lên.
Ùm!!
Chiến Thần rơi xuống biển, nước bắn tung tóe. Bác Đức tóm lấy hắn kéo về, kiểm tra một lượt xong thì thở dài.
Linh hồn của Chiến Thần Khảm Phổ đã bị trọng thương!
"A Mạt Kỳ xuất hiện bên cạnh Bác Đức, "Chiến Thần thế nào?"
"Cũng may Chiến Thần kích có khả năng bảo vệ linh hồn, vẫn chưa đến mức linh hồn bị hủy, nhưng không thể đánh được nữa!" Bác Đức giao lại Chiến Thần cho A Mạt Kỳ, "Đưa hắn về đi, dùng cách của ông chủ ngươi đóng băng hắn lại, đợi ta phục hồi hoàn toàn thực lực sẽ nghĩ cách cứu hắn!"
A Mạt Kỳ mở thông đạo đưa Chiến Thần về, rồi vội hỏi Bác Đức: "Thế còn nàng?"
"Ta không sao, Đoạn Tội cũng không xong rồi! Mấy tên Tầm Tội Sứ cũng không làm gì được ta đâu!" tiễn A Mạt Kỳ đi, Bác Đức có phần buồn bã, cảm giác như mất mát điều gì. Dù tính cách thế nào, mọi Chủ Thần đỉnh phong đều có một sự theo đuổi giống nhau với sức mạnh.
Cách chiến đấu quyết sinh tử vừa rồi giữa Chiến Thần và Khố Khoa Kỳ, Bác Đức nhìn mà thấy đau lòng. Đối mặt với sức mạnh Toái Liệt Linh Hồn của Khố Khoa Kỳ, Bác Đức dùng chính mình để đo, dù có ở trạng thái phong độ nhất thì Bác Đức nhiều nhất chỉ đả thương được Khố Khoa Kỳ rồi hy sinh, tuyệt đối không thể đạt được đến kết quả cả hai bị thương như Chiến Thần.
Cùng là Chủ Thần đỉnh phong, sức mạnh giống nhau, thế nhưng tại sao khoảng cách lại lớn đến vậy?! Bác Đức biết, một khi mình hiểu rõ, có lẽ có thể đánh bại được thất trùng Thần Lực của mỹ nhân ngư.
Đoạn Tội Yêu Thú rống lên đau đớn, không thể duy trì hình dạng thực thể nữa, quay ra những Tầm Tội Sứ: "Chúng ta đi!"
Bác Đức và An Cát Lệ Na nhìn nhau cùng gật đầu: "Để linh hồn lại!"
Hai người lao lên.
Các Tầm Tội Sứ đang định đánh tiếp thì Khố Khoa Kỳ ngăn lại, "Không có sức mạnh linh hồn của ta, các ngươi không tránh được pháo Thần Lực của Bố Lôi Trạch đâu. Ta thả những linh hồn bắt được ra để phân tán sự chú ý của chúng, các ngươi chạy đi!"
Nói rồi Khố Khoa Kỳ ném hết các linh hồn đã bắt được, đợt đầu tiên là mười mấy người của gia tộc Ma Căn.
Đồng thời Khố Khoa Kỳ cũng cười khổ, nếu hắn vẫn còn sức mạnh thì vốn định dùng những linh hồn này làm con tin. Đáng tiếc là bây giờ không có cách nào khác ngoài vứt chúng đi. Nguồn tại http://Truyện FULL
An Cát Lệ Na đang truy kích bỗng dừng lại nói với Bác Đức: "Phụng Hoàng Thần miện hạ, giúp ta tập hợp lại những linh hồn này ta sẽ làm cho ngươi một việc!"
"Cái này là ngươi nói đấy nhé!" Bác Đức sáng mắt lên. Tuy An Cát Lệ Na cũng có sức mạnh linh hồn nhưng không phải Linh Hồn Chủ Thần, linh hồn bọn Lạp Hy Mỗ cũng không mạnh, nếu không kịp thời đóng băng hoặc cứu viện thì e là chúng sẽ rơi xuống Huyết Luyện Ngục.
Khởi động sức mạnh linh hồn mới hồi phục được bốn năm phần, Bác Đức thu hết những linh hồn kia lại nắm trong tay, "Ha ha, ta muốn nghĩ cho kỹ xem bảo ngươi làm việc gì đây! Yên tâm, ta sẽ không bảo ngươi bán đứng tôn nghiêm của Chủ Thần đâu!"
An Cát Lệ Na cảm thấy sống lưng bỗng lạnh toát, ngữ khí đùa cợt của Bác Đức đem lại cho An Cát Lệ Na một dự cảm không lành!
Trong lúc Bác Đức thu hết linh hồn thì Khố Khoa Kỳ dưới sự bảo vệ của các Tầm Tội Sứ đã thoát ra khỏi vòng ngoài của lớp bảo vệ.
Nhưng vẫn còn một Tầm Tội Sứ bị Cách Lý Phân giữ chân.
"Hừ, ngươi nhất định phải chết!" Cách Lý Phân mắt đỏ ngầu, nộ khí bừng bừng, một Chủ Thần nửa mùa mà hắn lại không làm gì được, uy danh của Phệ Nguyệt Thiên Lang ở đâu chứ?!
Tầm Tội Sứ cũng không có tâm tư để đánh nhau, chỉ muốn thoát thân. Đúng lúc đó, Cách Lý Phân phát điên, hai bàn tay biến thành móng sói cấu xé ngực mình, máu bắn tung tóe, hung tính của Cách Lý Phân đang bùng nổ.
Cách Lý Phân hét lên một tiếng, từ hai cánh tay một đám khói đen xuất hiện, tạo ra một lực hút mạnh mẽ hút chặt Tầm Tội Sứ đang muốn bỏ chạy. Cách Lý Phân tóm lấy cổ hắn cười ha ha, ngay sau đó hai chiếc răng nanh nhô ra xé tan một nửa cơ thể Tầm Tội Sứ.
"Cách Lý Phân!" những Tầm Tội Sứ còn lại vốn định chạy ra ngoài nhưng thấy huynh đệ như vậy, vội vã quay lại muốn đánh tiếp.
"Tự nổ!" Khố Khoa Kỳ bỗng hét lớn: "Đưa linh hồn xuống Huyết Luyện Ngục, đừng rơi vào tay Cách Lý Phân, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi!"
Bùm!
Tầm Tội Sứ dưới những chiếc vuốt sắc của Cách Lý Phân dùng chút sức lực cuối cùng tự phát nổ.
Cách Lý Phân bị nổ đến cả người cháy đen nhưng vẫn cười điên cuồng: "Ha ha, dưới tay Phệ Nguyệt Thiên Lang ta đây, chưa có kẻ nào có thể sống sót!"
Bác Đức vốn có thể ngăn chặn linh hồn Tầm Tội Sứ xuống Huyết Luyện Ngục, nhưng đá liên lạc kêu lên, là tiếng Sở Thiên, "Thả chúng đi! Miện hạ bảo vệ tốt cho linh hồn của gia tộc Ma Căn là được rồi!"
"Tại sao?" Bác Đức vội hỏi.
"Chúng đều là cuồng tín đồ. Nếu ép đến mức chúng tự nổ hết thì Bố Lôi Trạch của ta cũng bị phá hủy mất!"
Sở Thiên nói xong thì bay đến chiến trường, nhìn thấy bộ dạng ngửa ra cười điên dại của Cách Lý Phân, trong lòng cảm thấy là lạ. Loại Chủ Thần khi phát điên đến cơ thể của con mình cũng không quan tâm, thả hắn ra rốt cuộc là đúng hay sai đây?
A Mạt Kỳ theo sau Sở Thiên, nói với Bác Đức: "Chúng ta muốn đuổi cũng không kịp. Vừa rồi ta cảm thấy bên ngoài đảo có không gian thông đạo. Có lẽ là có kẻ tiếp ứng cho chúng chạy đến Huyết Luyện Ngục hoặc Địa Ngục rồi. Hai nơi này lại quá rộng, ta không có cách nào xác định vị trí của chúng!"
Lúc này tiếng cười của Cách Lý Phân mới dứt, rồi cứ thế rơi thẳng xuống đất!
Sở Thiên vội lao lại, kiểm tra cơ thể La Tân một lượt, sau đó thì chửi: "Lão điên!"
Phía trước cơ thể La Tân bị nổ không ra hình người nữa. Mà Cách Lý Phân lại rút tiềm lực sinh mệnh của La Tân để giải phóng Thôn Phệ Lĩnh Vực, khiến cơ thể hắn sắp bị hút đến cạn kiệt!
Cách Lý Phân là một con dao hai lưỡi, Sở Thiên lại nhớ đến lời cảnh cáo của Đại Địa Phụ Thần! Sở Thiên nghĩ bụng, sau này nhất định phải cẩn thận khi dùng hắn.
Đột nhiên Lưỡi đao Phán Quyết phát ra tiếng của Long Thần: "Phất Lạp Địch Nặc, linh hồn của Mã Lý Ngang và Phổ Lan Đa ngươi còn cần không? Chúng vô dụng với ngươi rồi, chi bằng cho ta đi!""
Sở Thiên khựng lại, "Ngài cần linh hồn chúng làm gì?"
"Vừa rồi, ta cảm nhận được sức mạnh linh hồn đến từ Thần Hoàng của Khố Khoa Kỳ, đao linh của Lưỡi đao Phán Quyết lại thức dậy, ta sắp không giữ được nó nữa rồi. Cần hai linh hồn Thần tộc đó để bổ sung sức mạnh!"
Long Thần muốn ăn chúng?!
Sở Thiên nheo mắt nghĩ ngợi, nói: "Mã Lý Ngang sẽ cho ngài, Phổ Lan Đa là gia thần của gia tộc Bì Bồng, ta phải giữ lại!"
"Cũng được! Ngươi bảo Bác Đức để linh hồn của Mã Lý Ngang vào Tỏa Hồn Trận là được!"
Sở Thiên nói lại lời của Long Thần với Bác Đức.
Bác Đức cũng hơi khựng lại, nhưng không cần thiết phải tính toán với một tử tù mấy lần muốn giết Sở Thiên, liền làm theo.
Lục Ngự Tỏa Hồn Trận phát sáng, Lưỡi đao Tài Quyết kêu lên "U…u…" rồi Sở Thiên nghe tiếng Long Thần cười: "Ha ha, lâu lắm rồi mới hấp thụ sức mạnh của Thần tộc! Lần này có thể áp chế đao linh rồi!"
"Cũng tốt, ngươi xử lý mấy chuyện vặt đi, tối nay ta lại tìm ngươi!" dứt lời, Lưỡi đao Tài Quyết trở lại bình thường.
Sở Thiên cất yêu đao vào nhẫn không gian, quay ra hỏi Bác Đức: "Miện hạ, rốt cuộc thì Long Thần là người thế nào?"
"An Cát Lệ Na, ngươi nói đi!" Bác Đức chỉ An Cát Lệ Na.
An Cát Lệ Na ngạc nhiên, tại sao lại bảo cô ta giải thích? Đáng tiếc là Bác Đức đang đội mũ giáp, linh hồn lại được bảo vệ, An Cát Lệ Na nhìn không ra được Phượng Hoàng Thần này là giả.
Nghĩ một lúc, An Cát Lệ Na nói: "Long Thần Tư Tháp Đức Mại Nhĩ…mkhông phải người tốt, cũng không phải người xấu! Không nóng tính như Cách Lý Phân, nhưng cũng không khoan dung như Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân!"
Sở Thiên lại hỏi: "Lời của hắn có thể tin mấy phần?"
An Cát Lệ Na hơi giật mình, nghĩ bụng, lẽ nào Phất Lạp Địch Nặc và Long Thần có xung đột gì?!
"Lời hứa của hắn không bằng Bác Đức, nhưng đáng tin hơn những của phân thân của ta!"
Sở Thiên gục gặc, thầm nghĩ nên giao thiệp với Long Thần thế nào.
"Hừ, lời hứa của gia tộc Phượng Hoàng ta, Long Thần sao có thể so sánh được?!" Bác Đức bất mãn, rồi đột nhiên cười: "An Cát Lệ Na miện hạ, bản thể của miện hạ nói phải giữ lời đấy, đừng có quên! Miện hạ nợ ta một chuyện không đi ngược lại tôn nghiêm của Chủ Thần đó!"
Sở Thiên cười ha hả, cảm giác kỳ lạ bớt đi phần nào. Hắn cười thầm, An Cát Lệ Na xui xẻo rồi, bà cô Bác Đức này trình độ "khốn nạn" cũng chẳng kém Tiểu Bạch là bao đâu!
…………
Hôn lễ trong đại điện vẫn đang tiếp tục, có điều đã sắp đến lúc kết thúc rồi.
Sở Thiên lệnh cho Tề Bách Lâm đóng vòng bảo vệ lại. Trở về Thánh điện, vừa bước vào khách khứa đã nhốn nháo: "Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ quả nhiên không hổ là Thượng cổ Thần tộc, pháo hoa Thần Lực giữa hai tầng bảo vệ bọn ta đều đã thấy rồi, thật là hoành tráng!"
Cách một lớp bảo vệ Chủ Thần cấp, những quan khách này có thể nhìn được trận chiến bên ngoài thì thật là lạ. Sở Thiên khẽ cười đáp lại, cũng không giải thích gì.
Thác Mã Tư đứng dậy, cúi gập người trước Sở Thiên, giọng cảm kích: "Ông thông gia, đây là hôn lễ hào hoa nhất mà đời này ta được nhìn thấy! Thật vô cùng cảm tạ…"
"Ha ha, là người một nhà rồi còn khách khí gì chứ?" Sở Thiên cười, "Tiếp theo nên làm gì nhỉ?"
"Động phòng thôi!" Tiểu Hùng Miêu hét to.
Sở Viêm kéo kéo hắn: "Miêu Miêu, động phòng là cái gì?"
Khách khứa bật cười.
Từ đầu đến cuối, Sa Khắc vẫn tuân theo chỉ dẫn "đùi lợn nướng" không dám ho he, lúc này cũng hồ đồ. Động phòng là cái gì vậy? Sao không có ai nói cho ta biết cái này? Thôi chết rồi, nếu ta làm sai thì sẽ không có cơm ăn đâu! Mau lên, ai đó cho ta biết đi chứ?!
Đáng tiếc, người huấn luyện lễ nghi hôn lễ cho Sa Khắc là Sắt Lâm Na và Tra Nhĩ Tư. Đương nhiên Sắt Lâm Na không thể trao đổi với Sa Khắc về chuyện động phòng. Còn Tra Nhĩ Tư… hắn sợ nhớ lại ký ức đau buồn, nên cũng cố tình không nhắc đến!
Biểu cảm của Sa Khắc đều bị cái kính đen che đi, trong mắt người ngoài hắn vẫn có dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo.
Thác Mã Tư phu nhân tiến đến trước mặt năm cô con gái mặt đỏ phừng phừng, "Các con, ta và phụ thân các con phải về rồi. Sau này các con theo Sa Khắc, nhất định phải tuân thủ quý phụ lễ tiết, không được làm mất thể diện của gia tộc!"
Năm tỷ muội Tiên Đế gật đầu.
Thân hữu của gia tộc Lai Ân Cáp Đặc đưa họ vào phòng, rồi cáo từ Sở Thiên, rời đi với gương mặt tươi rói.
Còn chuyện động phòng của Sa Khắc cũng đã bắt đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...