Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Giới Thú Y

Chương 407: Đệ nhất sát thủ ngày xưa



Sở Thiên theo Mỹ Nhân Ngư bước vào tòa tháp, cảnh sắc trong tháp lần này lại không giống trước.
Vừa bước vào, Sở Thiên chỉ cảm thấy có ánh sáng màu lam chói mắt, sau một lúc mới thích ứng được, hướng mắt nhìn xung quanh, không gian bên trong tòa tháp lại là một tinh không khổng lồ, còn mình và Mỹ Nhân Ngư đang đứng ở trên một bình đài lớn lơ lửng giữa không trung.
Tinh không rộng vô biên vô bờ, vầng trăng đỏ và những vì sao cũng có, nó khác với bầu trời thật bên ngoài ở một chỗ duy nhất, đó là ở chính giữa có thêm một thủy cầu màu lam lớn.
Mỹ Nhân Ngư huých tay đẩy Sở Thiên, rồi xoay người biến mất, "Thuấn đang ở trong cấm chế phía trước, nửa ngày sau ta sẽ đến đón ngươi!"
Sở Thiên bị Bào Uy Nhĩ đẩy, cơ thể phút chốc nhẹ tênh như bông, rồi chậm bay về phía thủy cầu màu lam kia.
Mới đầu cũng có chút sợ hãi, nhưng Sở Thiên sau khi nghe thấy câu nói của Bào Uy Nhĩ đã yên tâm lại, bắt đầu suy nghĩ xem sẽ nói chuyện với đệ nhất sát thủ năm xưa như thế nào.
Lúc này giọng nói của Mỹ Nhân Ngư lại vang lên, "Không gian giới chỉ của ngươi ta cất rồi, bổn vương sẽ không tùy tiện kiểm tra đồ của ngươi, đợi khi ngươi về ta sẽ đem giới chỉ trả lại cho ngươi!"
Tại sao lại giữ không gian giới chỉ? Sở Thiên thoáng chút ngờ vực, có điều hắn cũng không lo lắng, bởi vì tuy rằng trong giới chỉ có rất nhiều cấm phẩm, nhưng lời nói của Bào Uy Nhĩ trước nay đều rất có trọng lượng, nàng ta nói không động đến thì chắc chắn sẽ không thừa lúc Sở Thiên không có mặt mà kiểm tra giới chỉ.
Vị tỷ tỷ này nếu làm đạo tặc thì chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng, Sở Thiên sờ vào ngón tay trống trơn của mình, bất giác thầm khen ngợi Mỹ Nhân Ngư.
Đúng lúc này, thủy cầu màu lam trước mặt chợt phát ra một hấp lực cực lớn, Sở Thiên chưa kịp có phản ứng đã bị hút vào bên trong.
Sở Thiên há miệng định hô lớn, nhưng chỉ cảm thấy phía trước là ánh sáng lam phủ kín, vừa há miệng, đã bị nuốt ngay một ngụm nước biển mặn chát.
Bịch!
Sở Thiên bị ngã xuống ngay trên một cây cổ thụ, "Phụt phụt!" Nhổ toẹt nước biển xuống đất, sau đó bỗng nhiên phát hiện mình đang ở trong một rừng cây.
Hai bên rừng cây là một thung lũng đất đỏ, còn Sở Thiên đang ở lùm cây ở giữa thung lũng, nhìn những cây đại thụ rợp trời, và những sợi dây nhỏ mảnh cùng những hố đao cắm giấu mình giữa các lùm cây, Sở Thiên có một ảo giác, đây chính là khu rừng mà hắn tu luyện làm sát thủ năm xưa!
Phủi đất trên y phục, Sở Thiên đứng dậy, hét lớn: "Thuấn! Ta là người có chức nghiệp đỉnh cấp ở công hội đạo tặc đại lục, Liệp Vũ Sát Thần - Thiên. Ra đây gặp ta mau!"
Một hồi lâu, cả khu rừng không hề có động tĩnh gì, nhưng Sở Thiên nhờ linh giác cảm thấy một khí tức nguy hiểm đang tiến đến gần mình.
Lấy dao phẫu thuật cầm trong tay, Sở Thiên trong lòng cười thầm, sát thủ đều thích chơi trò này, dùng đao để chào hỏi người khác!
Cảm giác ba động nhỏ trong không khí đang hướng về yết hầu của mình, Sở Thiên không hề do dự ẩn thân đi, dao phẫu thuật đâm xiên về hướng có ba động.
Đinh!
Một chuổi tia lửa bắn tóe ra, dao phẫu thuật của Sở Thiên đánh đúng vào hộ thủ của một thanh chủy thủ.
"Được. Ngươi xứng đáng với danh hiệu Liệp Vũ Sát Thần!" Trong không khí, một thân ảnh cao dài xuất hiện, chậm rãi bước trên đám lá, "Dựa vào con dao này, con người không có ai là đối thủ của ngươi!"
Sở Thiên thấy Thuấn đã hiện thân, bèn giải trừ ẩn thân thuật, đến trước mặt Thuấn.
Nhìn tuổi tác, Thuấn cũng chưa quá ba mươi, làn da tím ngắt, trán cao mày rộng, có khí chất của một nhân vật anh hùng, nếu như không phải đã biết thân phận của hắn, Sở Thiên sẽ cho rằng mình đã gặp một quý tộc quyền thế của một cường quốc đại lục, mà sẽ không thể nghĩ tới chức nghiệp sát thủ này, có điều nhìn nhuyễn giáp đen hắn đang mặc khiến Sở Thiên cảm thấy có mùi vị của sự giết chóc.
Không gian giới chỉ lần trước đã bị hủy ở trên mặt trăng, huy chương chức nghiệp mà Sở Thiên để trong đó dĩ nhiên cũng đã biến thành một phần thân thể của Mai Nhĩ Kim Tư, may rằng Thuấn chỉ nhận kỹ thuật sát thủ, mà không nhìn huy chương, nếu không Sở Thiên cũng khó mà lấy được lòng tin của hắn.
Bàn tay trắng bệch không chút huyết sắc của Thuấn khẽ lắc chủy thủ một cái, sau đó ngọn chủy thủ cũng biến mất, rồi hắn lại dùng một nghi lễ quý tộc chuẩn mực của đại lục, tay trái hơi chúc xuống, tay phải phủ lên ngực, khom lưng nói: "Hoan nghênh các hạ đã đến đây!"
Sự chuẩn mực về nghi lễ quý tộc của Thuấn khiến Sở Thiên vô cùng kinh ngạc, cho dù là một kẻ coi trọng lễ tiết như nhà Thác Mã Tư cũng không thể so sánh với hắn.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Sở Thiên, Thuấn ngẩng mặt khẽ cười, giải thích: "Bộ dạng của ta hiện nay, nếu như muốn giết một quý tộc đại lục như ngươi, vậy thì mục tiêu chắc chắn sẽ không thể nghĩ ta là một sát thủ, như vậy tỉ lệ thành công sẽ tăng thêm ba phần."
"Dùng sở trường của mục tiêu để lấy được sự tin tưởng của mục tiêu, ha ha, quy tắc sát thủ này lại được Thuấn tiền bối phát huy một cách hoàn hảo!" Sở Thiên cười nhạt, nheo mắt hỏi: "Làm thế nào ngươi biết ta là quý tộc?"
Thuấn không đáp, ngược lại hỏi: "Bài đầu tiên của thuật ám sát là quan sát đối thủ, lão sư của ngươi không truyền thụ cho ngươi sao?"
Ảnh đích thực đã dạy Sở Thiên những điều này, có điều hắn nào có để ý đến.
Sở Thiên đáp: "Tại sao ngươi không hỏi ta đến đây như thế nào?"
"Vấn đề này không cần hỏi, vì ta đã biết đáp án. Là Bào Uy Nhĩ thả ngươi vào đây." Khí chất của Thuấn lại biến đổi, hào sảng ngồi xuống mọt gốc cây, cười nói: "Ha ha, ngoài được sự cho phép của Hải Vương Biển Cấm ra, không ai có thể vào đây!"
Ngồi xuống gốc cây, tay Thuấn khẽ nghiêng lên trên, sau đó một vò mỹ tửu xuất hiện trong tay hắn, ngửa cổ uống vài ngụm, nói: "Ngươi đến đây làm gì? Không phải là đến ở cùng ta chứ?"
"Ta đến vì hai việc!" Sở Thiên không thể hiểu rõ được con người biến đổi thất thường như Thuấn, cẩn thận lùi về sau một bước, cười nói: "Chuyện thứ nhất, đại lục đồn rằng trong tay ngươi có mật pháp cuối cùng của thuật đạo tặc…"
"Ngươi muốn học ta về thủ đoạn giết người?" Thuấn cúi đầu xuống. Liếc mắt dò xét Sở Thiên, sau đó đôi mắt chợt biến thành màu đỏ như máu.
Có nguy hiểm!
Thuấn chợt biến mất, có điều lần này Sở Thiên lại cảm thấy khí tức của thần lực, nếu như nói sự "chào hỏi" vừa rồi là muốn do thám Sở Thiên, vậy thì hiện tại chính là muốn giết người.
Chỉ có ngươi có thần lực thôi sao? Sở Thiên đứng bất động tại chỗ, cùng lúc thi triển cả thời gian cấm cố và thời gian thuận lưu.
Một ngọn chủy thủ kề sát vào sống lưng của Sở Thiên, Thuấn cười ha hả nói: "Nếu như ta không nhìn nhầm, thứ ngươi dùng là lĩnh vực Long Hoàng? Một sát thủ, sao lại đi học những thứ ở A Cổ Lạp Sơn?"
Mồ hôi chảy ròng sau lưng, Sở Thiên vốn không thể nhìn rõ Thuấn đã ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy nhân ảnh ở gốc cây sau khi biến mất đã lập tức xuất hiện, nhưng chủy thủ đằng sau bản thân lại là thật, đang ở đó đe dọa đến mình.
"Chỉ cần có thể giết người, thứ gì mà không thể học?" Sở Thiên cười gượng nói.
"Ha ha, những lời này lão tử thích nghe!" Thuấn búng tay một cái, chủy thủ sau lưng Sở Thiên biến mất. "Nói đi, chuyện thứ hai là gì?"
"Ngươi đã từng nghe thấy cái tên Cáp Đạt Uy rồi chứ?"
Thuấn đứng bật dậy từ gốc cây, bước vội lên vài bước, đến trước mặt Sở Thiên, thần sắc kích động: "Ngươi đã gặp Cáp Đạt Uy lão sư!"
Sở Thiên gật đầu. Giới bị toàn thân, nhàn nhạt nói: "Ông ta nói ngươi có một số thứ cần giao cho ta!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thuấn lại càng tỏ ra kích động, kéo lấy tay Sở Thiên, cười lớn: "Thì ra ngươi là người thừa kế mà Cáp Đạt Uy lão sư chọn! Nào, ngồi xuống chúng ta nói chuyện!"
Sở Thiên bị Thuấn ấn ngồi xuống gốc cây, rồi nhận một vò rượu hắn đưa qua, nhưng không dám uống.
Thuấn hào sảng uống cạn vò rượu trong tay mình, giọng nói cảm khái hỏi: "Cáp Đạt Uy lão sư có khỏe không?"
Nghĩ một hồi, Sở Thiên quyết định nói sự thật, "Ông ấy đã chết rồi!"
"Cái gì? Chết rồi?"
Bộp!
Vò rượu trong tay Thuấn rơi xuống đất vỡ nứt ra, khóe mắt ti hi ngấn lệ, "Lão sư sao lại chết?"
Sở Thiên thoáng chút thương cảm, nói chuyện của Cáp Đạt Uy cho Thuấn.
Thuấn im lặng một hồi lâu, sau đó trên tay lại xuất hiện một chiếc hộp nhỏ to bằng bàn tay, chậm rãi trao lại cho Sở Thiên, "Đây chính là thứ mà Cáp Đạt Uy lão sư để lại cho ngươi."
Sở Thiên đón lấy, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.
Thuấn ấn mạnh tay của Sở Thiên xuống, lắc đầu nói: "Nếu như ta đoán không sai, khi ngươi vào đây, Bào Uy Nhĩ đã lấy đi tất cả những không gian vật phẩm của ngươi rồi."
"Sao ngươi lại biết?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Bởi vì chỉ cần có bất cứ không gian vật phẩm nào vào đây, ta sẽ có cơ hội trốn thoát! Ha ha!" Thuấn chua chát cười, "Mấy trăm năm nay Bào Uy Nhĩ giam cầm ta, nhưng lại không giết ta, mục đích chính là vì thứ này." Giúp Sở Thiên đóng lại nắp hộp, Thuấn thần bí chớp mắt, "Thân phận thật sự của Cáp Đạt Uy lão sư ngươi đã biết rồi, vậy chiếc hộp này là gì ngươi cũng có thể đoán được chứ?"
Nói rồi, không đợi Sở Thiên đáp, Thuấn đã tự cười lớn. "Không sai, đây chính là không gian Thần Cách mà Cáp Đạt Uy lão sư để lại!"
Sở Thiên gật đầu, hoàn toàn không bất ngờ, từ khi Cáp Đạt Uy yêu cầu hắn tìm Thuấn rồi thành thần, Sở Thiên đã đoán ra chút chuyện, tập hợp sức mạnh của thời gian và không gian rồi thành thần, từ đó đi lại con đường của Long Thần Tư Tháp Đức Mại Nhĩ, cách nghĩ này thật không tệ.
"Đây là địa bàn của Bào Uy Nhĩ, ngươi lại nghênh ngang giao nó cho ta, không sợ Bào Uy Nhĩ biết sao?" Sở Thiên cau mày hỏi. Nói cho cùng, hắn vẫn đôi chút không tin tưởng Thuấn.
"Đừng quên rằng, ta cũng biết lĩnh vực không gian, Bào Uy Nhĩ chỉ có thể giam ta ở đây, nhưng lại không thể ngăn cản ta tạo không gian ở nơi này!" Thuấn chỉ tay về khu rừng cây trong thung lũng, "Thung lũng này được ta tạo ra trong phong ấn của Bào Uy Nhĩ, cho dù là bản thân Hải Vương Biển Cấm cũng không thể nhìn thấy, cho nên chỉ cần ngươi không mở chiếc hộp ra, phóng thích khí tức bên trong, Bào Uy Nhĩ không thể nào phát hiện ra chuyện trong không gian này."
Sở Thiên nhớ lại thủy cầu lớn khi mình vào đây, xem ra Thuấn chính là đang bị nhốt ở trong thủy cầu này, không cách nào liên hệ với không gian bên ngoài, nhưng không gian bên trong thủy cầu thì hắn vẫn có thể điều khiển được.
"Sau nửa ngày Bào Uy Nhĩ sẽ đến đón ta, ta làm thế nào để giấu được Không Gian Thần Cách để mang ra ngoài?" Sở Thiên nheo mắt lại, vuốt ve chiếc hộp nhỏ trong tay.
"Chuyện này thì ngươi phải tự mình nghĩ cách rồi!" Thuấn cười ha hả nói: "Vì Không Gian Thần Cách, ngươi phải nghĩ ra cách! Nếu như ngươi không thể nào che giấu được Bào Uy Nhĩ, để thần cách lọt vào tay ả, người chịu thiệt chính là ngươi thôi!"
"Từ từ nghĩ đi! Ha ha…" Sau một tràng cười lớn, Thuấn đã biến mất.
"Chuyện đơn giản như vậy cũng cần nghĩ sao? Ngươi cho lão tử còn ngu hơn cả lợn chắc?" Sở Thiên bĩu môi nghĩ, vừa uống vò rượu trong tay, vừa chờ Mỹ Nhân Ngư đến đón.
Chương trước Chương tiếp
Loading...