Dị Giới Thú Y
Chương 40: Âm mưu trên đất liền
"Đừng mà! Nó mới ba tuổi thôi, còn chưa hiểu chuyện, sao lại có thể đánh nó chứ?" Sở Thiên đau lòng nhìn một cái, sau đó nhấc một vò rượu chạy đến trước vòi của con voi, cười nói: "Nào, thúc thúc lấy rượu cho ngươi uống!"
"Ha ha! Đa tạ thúc thúc!" Con voi Ma Mút ngây thơ cười, nhưng không ngờ lại khiến hai tai Sở Thiên ong ong lên, sau đó thò chiếc vòi to kênh đến chỗ Sở Thiên, cuộn lấy vò rượu.
"Không được uống!" Ba Tư Đằng tức điên người, lại một đạo đấu khí lóe lên, Ầm ~~~ Thân thể của voi Ma Mút cùng vò rượu cùng bị lật ngã xuống đất, mặt đất rung chuyển một lát, "Ô! Ô!" Voi Ma Mút nuốt nước mắt nghẹn ngào đứng dậy, "Ta muốn uống mà!"
Sở Thiên vừa nhìn thấy voi Ma Mút bị ngã xuống, vội lấy một đống dụng cụ và dược phẩm từ trong nhẫn ma pháp ra, chạy lại nói: "Nào, ngươi chịu khó một chút, thúc thúc trị thương cho ngươi!" Những dược thuốc này đều là những thứ Sở Thiên dựa theo hình dạng ban đầu ở trái đất mà chế ra, hơn nữa còn được gia cố thêm lực lượng ma pháp vào nữa. Vốn định dùng để trị thương trên thân thể Long hoàng, dù sao ở đại hội y học nếu không có chút bản lĩnh chân thực, vậy nhất định sẽ thành trò cười của cả đại lục mất!
Y thuật và thuật Tế Tự của Sở Thiên đúng là sự kết hợp hoàn hảo, mấy bình thuốc ma pháp đặc hiệu vừa xoa lên vết thương, vết bầm trên thân con voi Ma Mút đã biến mất, "Đa tạ thúc thúc, thúc lợi hại thật! Hồi trước khi ta bị chủ nhân đánh bị thương, các Tế Tự trong tộc phải mất mấy ngày mới trị khỏi vết thương cho ta!"
"Bây giờ ta tin ngươi có tư cách có thể sánh ngang với La Ân tiên tri tiên sinh rồi!" Bản tính hào sảng của thú nhân được thể hiện ở Ba Tư Đằng, hắn thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân! Vết thương do đấu khí cấp tám tạo thành chớp mắt đã được chữa khỏi, đây tuyệt đối là trình độ của một Thánh Tế Tự cấp chín! "Nhưng ta lại có thêm một lý do nữa để giết ngươi, đối thủ của La Ân tiên sinh cần phải diệt trừ!"
"Ha ha, dũng sĩ Ba Tư Đằng," Ba Bác Tát đột nhiên tiến lại gần, khinh miệt nói: "Nếu không dám uống rượu ta rót, vậy chẳng lẽ rượu do một con chó rót ngươi cũng không dám uống ư?" Nói rồi, Ba Bác Tát ôm Tiểu Bạch, nhấc lên cho Ba Tư Đằng xem, "Chỉ là một con chó bình thường thôi!"
"Có gì mà không dám uống!" Sự tôn nghiêm của kẻ mạnh như Ba Tư Đằng bị khiêu khích, tất phải có phản ứng. Tỉ mỉ quan sát Tiểu Bạch một hồi, xác định nó chỉ là một con sủng vật bình thường, sau đó Ba Tư Đằng trong sự mê hoặc của mỹ tửu cùng nụ cười vô hại của Tiểu Bạch cuối cùng đã đồng ý, nhưng vẫn cười khẩy nói: "Ta sẽ uống chỗ rượu này, nhưng đó là sau khi giết các ngươi xong…"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên chỉ vào chiếc vòng của Tiểu Bạch, kinh ngạc nói: "Ngươi nên biết rằng, những thứ trong vòng ma pháp không có sự đồng ý của chủ nhân thì không có cách nào lấy ra cả, nếu ngươi giết ta thì sủng vật của ta sẽ không bao giờ giao rượu cho ngươi đâu!"
Tiểu Bạch nghe xong lời của Sở Thiên, liền phối hợp với chủ ngẩng cao đầu lên, làm ra vẻ thề chết không khuất phục.
"Vậy được! Ta uống hết rồi sẽ giết ngươi!" Ba Tư Đằng biết đặc tính của vòng ma pháp đúng như Sở Thiên nói, nhưng hắn vẫn vô cùng cẩn thận, liếc nhìn Ba Bác Tát, nói: "Khi ta uống, ngươi phải tránh ra xa!"
"Được! Không thành vấn đề! Chúng ta đều tránh ra!" Sở Thiên thay Ba Bác Tát trả lời, sau đó lại chỉ vào bầy sói xung quanh mình, "Vậy ngươi kêu chúng tránh ra trước đi!"
"Tất cả tránh ra, giám sát phía xa, đừng để chúng chạy mất là được!" Ba Tư Đằng hạ mệnh lệnh, sau đó tất cả bầy sói đều tản ra, còn Sở Thiên lập tức mang Tạp Đặc, Ba Bác Tát và cả AK47 chạy ra xa, còn Tiểu Bạch một mình lưu lại giữa đàn sói.
"Ô ô!" Tiểu Bạch nở nụ cười hết sức hồn nhiên, cơ thể nhỏ bé của mình đẩy toàn bộ vò rượu trên đất đi, tỏ ý: Nếu ngươi không yên tâm, rượu của Ba Bác Tát đều bỏ đi hết.
Tất cả vò rượu được đẩy về sau, Tiểu Bạch vỗ vỗ chiếc vòng, lại là một đống mỹ tửu xuất hiện, "Ô ô!" Tiểu Bạch nhảy lên một vò rượu trong số đó, cố gắng đẩy nắp ra, sau đó chúc đầu vào uống một ngụm: như vậy yên tâm rồi chứ? Ta đã đích thân uống rồi.
Một lúc sau, Ba Tư Đằng thấy Tiểu Bạch không hề có phản ứng xấu gì, cuối cùng cũng không nhịn được, ôm lấy vò rượu Tiểu Bạch đã uống, rồi ừng ực uống, "Khà ~~~Rượu ngon!!" Ba Tư Đằng khen một tiếng, sau đó nhìn con voi Ma Mút đang thè lưỡi, giương đao lên, hung hăng uy hiếp: "Ngươi không được uống!"
Ba Tư Đằng vẫn rất cẩn thận, lần này hắn phụ trách chặn giết Sở Thiên, chỉ đem hơn một nghìn con Hỏa Vĩ Điểu và năm mươi con Thạch Tượng Quỷ, còn có mấy trăm con sói cấp ba. Trong cuộc không chiến lúc nãy, Hỏa Vĩ Điểu và Thạch Tượng Quỷ gần như đã bị tiêu diệt hết, nên giờ đây trong tay hắn chỉ còn lại mấy trăm con sói cấp ba này mà thôi. Vì vậy Ba Tư Đằng không để cho con voi Ma Mút uống rượu, nếu lúc này rượu có vấn đề, mình có ngã xuống, vẫn còn có một ma thú cấp tám đối phó với bọn Sở Thiên. Nếu không như vậy, voi Ma Mút cũng ngã, chỉ dựa vào mấy trăm con sói cấp ba sợ rằng đến cả AK47 cũng không cản được!
Tửu lượng của Ba Tư Đằng tuyệt đối khiến Sở Thiên phải hổ thẹn, rất nhanh những vò rượu không đã chất thành một ngọn núi nhỏ, nhưng những vò rượu trước khi đổ vào bụng đều được Tiểu Bạch thử qua trước.
Ba Tư Đằng uống mãi uống mãi, bỗng phát hiện một chuyện rất thú vị, tửu lượng của Tiểu Bạch cũng không hề tồi chút nào! Mình uống được bao nhiêu vò, số rượu mà Tiểu Bạch nếm cũng ít nhất được mấy vò rồi. Nhưng nó hình như vẫn chưa uống đủ, đang liếm liếm mép, bộ dáng tội nghiệp nhìn mình. Thế là, tình hình có sự thay đổi diệu kì, Ba Tư Đằng từ một mình uống rượu trở thành người đối ẩm với Tiểu Bạch, nhìn có vẻ như hai con sâu rượu lâu năm không gặp đang ôn lại chuyện xưa vậy.
"Ực~~~" Ba Tư Đằng đã uống nhiều,bắt đầu mở miệng ba hoa, "Nhớ năm xưa, lần đầu tiên ta uống loại rượu này là…là mười năm trước, lúc đó trong vòng một ngày ta ở Hồng Thổ Hạp Cốc đã giết…đã giết ba đại kiếm sư cấp sáu, thú nhân vương vui mừng đã thưởng cho ta…"
"Ô ô ~~~" Tiểu Bạch cũng phối hợp lộ ra một ánh mắt sùng bái, lại đưa thêm cho Ba Tư Đằng một vò rượu nữa, sau đó hướng về phía Ba Tư Đằng nghe hắn tâm sự những chiến tích huy hoàng năm xưa.
"Đúng rồi!" Ba Tư Đằng cảm thấy con sâu rượu Tiểu Bạch quá hợp với bụng dạ của mình, "Đợi lát nữa ta giết Phất Lạp Địch Nặc, sau đó…sau đó ngươi sẽ theo ta! Có rượu uống!!!"
"Ô ô!" Tiểu Bạch vui mừng kêu hai tiếng, hình như đang vui mừng vì mình gặp được chủ hiền, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Kẻ bị giết còn chưa biết là ai đâu!
"A a ~~~" Ba Tư Đắng đang nói văng cả nước miếng bỗng nhiên khóc rống lên, thuận tay vứt binh khí đi, vỗ vào Tiều Bạch kể khổ: "Thú nhân bọn ta rất nghèo!!! Ngày ngày đều sống trong khổ sở, một tù trưởng thân vương như ta mà cũng không thể uống nổi loại rượu ngon này…"
Tiểu Bạch an ủi gật đầu, lại đưa thêm một vò rượu nữa, sau đó thầm đếm: năm, bốn, ba…
Bịch ~~~ Tiểu Bạch vừa đếm xong, Ba Tư Đằng cũng ngã xuống, kế hoạch của Sở Thiên đã thành công!
Gặp phải phục kích hoàn hảo chính xác như vậy, Sở Thiên biết, chắc chắn có người tiết lộ tuyến đường của mình, nếu tuyến đường đã bị người ta biết rồi, tên Ba Tư Đằng cũng không thể không biết thân phận của Ba Bác Tát. Cho nên, lúc mới đầu những vò rượu mà Ba Bác Tát đưa mới chính là những vò không có độc, còn độc thật chính là Tiểu Bạch mà Ba Bác Tát đang ôm, khi để Ba Tư Đằng kiểm tra, thì thuận tay nhét vào cái vòng của Tiểu Bạch.
Tiếp đó để Tiểu Bạch chủ động nếm từng vò rượu, điều này không những khiến Ba Tư Đằng nới lỏng cảnh giác, hơn nữa cũng thuận tiện để hạ độc, dù Ba Tư Đằng thông minh thế nào, cũng không thể ngờ được, một con chó sủng vật bình thường lại có trí tuệ có thể làm được những chuyện này! nguồn TruyenFull.vn
Sở Thiên ở chỗ xa thấy Tiểu Bạch đã thành công, liền hoan hô một tiếng, sau đó rút Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp xông đến, hét lớn với đám sói và con voi Ma Mút: "Không được động đậy! Chủ nhân của các ngươi uống say rồi, hiện giờ ta sẽ giúp hắn giải rượu!"
Vốn nhìn thấy Ba Tư Đằng ngã xuống, bầy sói và con voi Ma Mút đã rục rịch, nhưng nghe thấy lời Sở Thiên nói xong liền lắng xuống, chẳng còn cách nào khác, trong lòng con voi Ma Mút đã nhận định vị thúc thúc cho mình uống rượu là người tốt, hơn nữa với trí tuệ ba tuổi của nó vẫn chưa thể hiểu thế nào khái niệm hạ độc, dù gì chủ nhân mình cũng gục rồi, nên nó cũng hiền lành hơn. Còn mấy trăm con sói thấy con voi Ma Mút không động thủ, bản thân cũng không dám hành động, ma thú cũng có quy tắc của ma thú, ma thú cấp tám còn chưa động thủ, thì những con sói cấp ba này sao dám lỗ mãng chứ? Huống hồ bên cạnh còn có con AK47 đang nhìn chằm chằm vào chúng!
"Thúc thúc! Chủ nhân không biết gì nữa rồi, vậy thúc có thể cho con uống trộm ít rượu không?" Con voi Ma Mút ngây ngô hỏi Sở Thiên, "Một chút là được rồi!"
Ha ha, hài tử ngoan! Sở Thiên nheo mắt lại, tiện tay chỉ vào đống rượu Tiểu Bạch đã đẩy ra xa, "Chỗ đó đều cho con đấy! Nếu không đủ chỗ ta vẫn còn!"
"Da ~~~" Voi Ma Mút hoan hô một tiếng, nhảy cẫng lao về phía rượu Phục Tư Đặc, làm mặt đất rung lên khiến Ba Tư Đằng nảy người một cái.
"Ông chủ, bây giờ làm thế nào đây?" Ba Bác Tát chỉ về mấy trăm con sói xung quanh, buồn bực hỏi Sở Thiên.
"Ha ha! Đa tạ thúc thúc!" Con voi Ma Mút ngây thơ cười, nhưng không ngờ lại khiến hai tai Sở Thiên ong ong lên, sau đó thò chiếc vòi to kênh đến chỗ Sở Thiên, cuộn lấy vò rượu.
"Không được uống!" Ba Tư Đằng tức điên người, lại một đạo đấu khí lóe lên, Ầm ~~~ Thân thể của voi Ma Mút cùng vò rượu cùng bị lật ngã xuống đất, mặt đất rung chuyển một lát, "Ô! Ô!" Voi Ma Mút nuốt nước mắt nghẹn ngào đứng dậy, "Ta muốn uống mà!"
Sở Thiên vừa nhìn thấy voi Ma Mút bị ngã xuống, vội lấy một đống dụng cụ và dược phẩm từ trong nhẫn ma pháp ra, chạy lại nói: "Nào, ngươi chịu khó một chút, thúc thúc trị thương cho ngươi!" Những dược thuốc này đều là những thứ Sở Thiên dựa theo hình dạng ban đầu ở trái đất mà chế ra, hơn nữa còn được gia cố thêm lực lượng ma pháp vào nữa. Vốn định dùng để trị thương trên thân thể Long hoàng, dù sao ở đại hội y học nếu không có chút bản lĩnh chân thực, vậy nhất định sẽ thành trò cười của cả đại lục mất!
Y thuật và thuật Tế Tự của Sở Thiên đúng là sự kết hợp hoàn hảo, mấy bình thuốc ma pháp đặc hiệu vừa xoa lên vết thương, vết bầm trên thân con voi Ma Mút đã biến mất, "Đa tạ thúc thúc, thúc lợi hại thật! Hồi trước khi ta bị chủ nhân đánh bị thương, các Tế Tự trong tộc phải mất mấy ngày mới trị khỏi vết thương cho ta!"
"Bây giờ ta tin ngươi có tư cách có thể sánh ngang với La Ân tiên tri tiên sinh rồi!" Bản tính hào sảng của thú nhân được thể hiện ở Ba Tư Đằng, hắn thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân! Vết thương do đấu khí cấp tám tạo thành chớp mắt đã được chữa khỏi, đây tuyệt đối là trình độ của một Thánh Tế Tự cấp chín! "Nhưng ta lại có thêm một lý do nữa để giết ngươi, đối thủ của La Ân tiên sinh cần phải diệt trừ!"
"Ha ha, dũng sĩ Ba Tư Đằng," Ba Bác Tát đột nhiên tiến lại gần, khinh miệt nói: "Nếu không dám uống rượu ta rót, vậy chẳng lẽ rượu do một con chó rót ngươi cũng không dám uống ư?" Nói rồi, Ba Bác Tát ôm Tiểu Bạch, nhấc lên cho Ba Tư Đằng xem, "Chỉ là một con chó bình thường thôi!"
"Có gì mà không dám uống!" Sự tôn nghiêm của kẻ mạnh như Ba Tư Đằng bị khiêu khích, tất phải có phản ứng. Tỉ mỉ quan sát Tiểu Bạch một hồi, xác định nó chỉ là một con sủng vật bình thường, sau đó Ba Tư Đằng trong sự mê hoặc của mỹ tửu cùng nụ cười vô hại của Tiểu Bạch cuối cùng đã đồng ý, nhưng vẫn cười khẩy nói: "Ta sẽ uống chỗ rượu này, nhưng đó là sau khi giết các ngươi xong…"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên chỉ vào chiếc vòng của Tiểu Bạch, kinh ngạc nói: "Ngươi nên biết rằng, những thứ trong vòng ma pháp không có sự đồng ý của chủ nhân thì không có cách nào lấy ra cả, nếu ngươi giết ta thì sủng vật của ta sẽ không bao giờ giao rượu cho ngươi đâu!"
Tiểu Bạch nghe xong lời của Sở Thiên, liền phối hợp với chủ ngẩng cao đầu lên, làm ra vẻ thề chết không khuất phục.
"Vậy được! Ta uống hết rồi sẽ giết ngươi!" Ba Tư Đằng biết đặc tính của vòng ma pháp đúng như Sở Thiên nói, nhưng hắn vẫn vô cùng cẩn thận, liếc nhìn Ba Bác Tát, nói: "Khi ta uống, ngươi phải tránh ra xa!"
"Được! Không thành vấn đề! Chúng ta đều tránh ra!" Sở Thiên thay Ba Bác Tát trả lời, sau đó lại chỉ vào bầy sói xung quanh mình, "Vậy ngươi kêu chúng tránh ra trước đi!"
"Tất cả tránh ra, giám sát phía xa, đừng để chúng chạy mất là được!" Ba Tư Đằng hạ mệnh lệnh, sau đó tất cả bầy sói đều tản ra, còn Sở Thiên lập tức mang Tạp Đặc, Ba Bác Tát và cả AK47 chạy ra xa, còn Tiểu Bạch một mình lưu lại giữa đàn sói.
"Ô ô!" Tiểu Bạch nở nụ cười hết sức hồn nhiên, cơ thể nhỏ bé của mình đẩy toàn bộ vò rượu trên đất đi, tỏ ý: Nếu ngươi không yên tâm, rượu của Ba Bác Tát đều bỏ đi hết.
Tất cả vò rượu được đẩy về sau, Tiểu Bạch vỗ vỗ chiếc vòng, lại là một đống mỹ tửu xuất hiện, "Ô ô!" Tiểu Bạch nhảy lên một vò rượu trong số đó, cố gắng đẩy nắp ra, sau đó chúc đầu vào uống một ngụm: như vậy yên tâm rồi chứ? Ta đã đích thân uống rồi.
Một lúc sau, Ba Tư Đằng thấy Tiểu Bạch không hề có phản ứng xấu gì, cuối cùng cũng không nhịn được, ôm lấy vò rượu Tiểu Bạch đã uống, rồi ừng ực uống, "Khà ~~~Rượu ngon!!" Ba Tư Đằng khen một tiếng, sau đó nhìn con voi Ma Mút đang thè lưỡi, giương đao lên, hung hăng uy hiếp: "Ngươi không được uống!"
Ba Tư Đằng vẫn rất cẩn thận, lần này hắn phụ trách chặn giết Sở Thiên, chỉ đem hơn một nghìn con Hỏa Vĩ Điểu và năm mươi con Thạch Tượng Quỷ, còn có mấy trăm con sói cấp ba. Trong cuộc không chiến lúc nãy, Hỏa Vĩ Điểu và Thạch Tượng Quỷ gần như đã bị tiêu diệt hết, nên giờ đây trong tay hắn chỉ còn lại mấy trăm con sói cấp ba này mà thôi. Vì vậy Ba Tư Đằng không để cho con voi Ma Mút uống rượu, nếu lúc này rượu có vấn đề, mình có ngã xuống, vẫn còn có một ma thú cấp tám đối phó với bọn Sở Thiên. Nếu không như vậy, voi Ma Mút cũng ngã, chỉ dựa vào mấy trăm con sói cấp ba sợ rằng đến cả AK47 cũng không cản được!
Tửu lượng của Ba Tư Đằng tuyệt đối khiến Sở Thiên phải hổ thẹn, rất nhanh những vò rượu không đã chất thành một ngọn núi nhỏ, nhưng những vò rượu trước khi đổ vào bụng đều được Tiểu Bạch thử qua trước.
Ba Tư Đằng uống mãi uống mãi, bỗng phát hiện một chuyện rất thú vị, tửu lượng của Tiểu Bạch cũng không hề tồi chút nào! Mình uống được bao nhiêu vò, số rượu mà Tiểu Bạch nếm cũng ít nhất được mấy vò rồi. Nhưng nó hình như vẫn chưa uống đủ, đang liếm liếm mép, bộ dáng tội nghiệp nhìn mình. Thế là, tình hình có sự thay đổi diệu kì, Ba Tư Đằng từ một mình uống rượu trở thành người đối ẩm với Tiểu Bạch, nhìn có vẻ như hai con sâu rượu lâu năm không gặp đang ôn lại chuyện xưa vậy.
"Ực~~~" Ba Tư Đằng đã uống nhiều,bắt đầu mở miệng ba hoa, "Nhớ năm xưa, lần đầu tiên ta uống loại rượu này là…là mười năm trước, lúc đó trong vòng một ngày ta ở Hồng Thổ Hạp Cốc đã giết…đã giết ba đại kiếm sư cấp sáu, thú nhân vương vui mừng đã thưởng cho ta…"
"Ô ô ~~~" Tiểu Bạch cũng phối hợp lộ ra một ánh mắt sùng bái, lại đưa thêm cho Ba Tư Đằng một vò rượu nữa, sau đó hướng về phía Ba Tư Đằng nghe hắn tâm sự những chiến tích huy hoàng năm xưa.
"Đúng rồi!" Ba Tư Đằng cảm thấy con sâu rượu Tiểu Bạch quá hợp với bụng dạ của mình, "Đợi lát nữa ta giết Phất Lạp Địch Nặc, sau đó…sau đó ngươi sẽ theo ta! Có rượu uống!!!"
"Ô ô!" Tiểu Bạch vui mừng kêu hai tiếng, hình như đang vui mừng vì mình gặp được chủ hiền, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Kẻ bị giết còn chưa biết là ai đâu!
"A a ~~~" Ba Tư Đắng đang nói văng cả nước miếng bỗng nhiên khóc rống lên, thuận tay vứt binh khí đi, vỗ vào Tiều Bạch kể khổ: "Thú nhân bọn ta rất nghèo!!! Ngày ngày đều sống trong khổ sở, một tù trưởng thân vương như ta mà cũng không thể uống nổi loại rượu ngon này…"
Tiểu Bạch an ủi gật đầu, lại đưa thêm một vò rượu nữa, sau đó thầm đếm: năm, bốn, ba…
Bịch ~~~ Tiểu Bạch vừa đếm xong, Ba Tư Đằng cũng ngã xuống, kế hoạch của Sở Thiên đã thành công!
Gặp phải phục kích hoàn hảo chính xác như vậy, Sở Thiên biết, chắc chắn có người tiết lộ tuyến đường của mình, nếu tuyến đường đã bị người ta biết rồi, tên Ba Tư Đằng cũng không thể không biết thân phận của Ba Bác Tát. Cho nên, lúc mới đầu những vò rượu mà Ba Bác Tát đưa mới chính là những vò không có độc, còn độc thật chính là Tiểu Bạch mà Ba Bác Tát đang ôm, khi để Ba Tư Đằng kiểm tra, thì thuận tay nhét vào cái vòng của Tiểu Bạch.
Tiếp đó để Tiểu Bạch chủ động nếm từng vò rượu, điều này không những khiến Ba Tư Đằng nới lỏng cảnh giác, hơn nữa cũng thuận tiện để hạ độc, dù Ba Tư Đằng thông minh thế nào, cũng không thể ngờ được, một con chó sủng vật bình thường lại có trí tuệ có thể làm được những chuyện này! nguồn TruyenFull.vn
Sở Thiên ở chỗ xa thấy Tiểu Bạch đã thành công, liền hoan hô một tiếng, sau đó rút Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp xông đến, hét lớn với đám sói và con voi Ma Mút: "Không được động đậy! Chủ nhân của các ngươi uống say rồi, hiện giờ ta sẽ giúp hắn giải rượu!"
Vốn nhìn thấy Ba Tư Đằng ngã xuống, bầy sói và con voi Ma Mút đã rục rịch, nhưng nghe thấy lời Sở Thiên nói xong liền lắng xuống, chẳng còn cách nào khác, trong lòng con voi Ma Mút đã nhận định vị thúc thúc cho mình uống rượu là người tốt, hơn nữa với trí tuệ ba tuổi của nó vẫn chưa thể hiểu thế nào khái niệm hạ độc, dù gì chủ nhân mình cũng gục rồi, nên nó cũng hiền lành hơn. Còn mấy trăm con sói thấy con voi Ma Mút không động thủ, bản thân cũng không dám hành động, ma thú cũng có quy tắc của ma thú, ma thú cấp tám còn chưa động thủ, thì những con sói cấp ba này sao dám lỗ mãng chứ? Huống hồ bên cạnh còn có con AK47 đang nhìn chằm chằm vào chúng!
"Thúc thúc! Chủ nhân không biết gì nữa rồi, vậy thúc có thể cho con uống trộm ít rượu không?" Con voi Ma Mút ngây ngô hỏi Sở Thiên, "Một chút là được rồi!"
Ha ha, hài tử ngoan! Sở Thiên nheo mắt lại, tiện tay chỉ vào đống rượu Tiểu Bạch đã đẩy ra xa, "Chỗ đó đều cho con đấy! Nếu không đủ chỗ ta vẫn còn!"
"Da ~~~" Voi Ma Mút hoan hô một tiếng, nhảy cẫng lao về phía rượu Phục Tư Đặc, làm mặt đất rung lên khiến Ba Tư Đằng nảy người một cái.
"Ông chủ, bây giờ làm thế nào đây?" Ba Bác Tát chỉ về mấy trăm con sói xung quanh, buồn bực hỏi Sở Thiên.