Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Giới Thú Y

Chương 371



Bàn tay uy áp đại quân của Thần Hỗn Loạn Mã Lý Ngang chậm rãi buông xuống, con mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm vào hắc bào lão nhân đứng bên cạnh Tạp Tắc Nhĩ, cau mày hỏi: "Lão bằng hữu của ta năm đó đều chết cả rồi, có mấy người còn lại linh hồn cũng đều ở Huyết Luyện Ngục, ngươi là ai?"
"Năm đó Tử Thần miện hạ vây khống Phán Quyết Thần Điện, ta và ngươi là hai tả hữu tiên phong, Mã Lý Ngang, ngươi đã nhớ ra chưa?"
Cáp Đạt Uy giơ cánh tay khô quắt lên, ấn ấn mũ, cơ hồ không muốn cho người bạn cũ nhìn thấy bộ dạng nửa người nửa quỷ của mình bây giờ.
"Ngươi cũng muốn lừa ta sao?" Mã Lý Ngang hai tay đặt trước ngực, cười nhạt, "Tuy đã qua một vạn năm, nhưng ta vẫn nhớ tiếng của hắn, hơn nữa nếu ngươi chính là hắn thì cũng sớm chết trong trận đại chiến chúng thần ở Biển Cấm rồi.
Sở Thiên từ đầu đã tin những lời của Cáp Đạt Uy, tiếng nói không giống bởi vì nửa phần đầu và ngực của hắn đã biến thành nước, không có cơ quan phát âm, Cáp Đạt Uy chắc đã dùng một cách đặc biệt nào đó để nói, như vậy, khẩu âm cũng có lẽ sẽ thay đổi.
"Nếu như thế này ngươi hẳn là sẽ tin!"
Cáp Đạt Uy một thoáng liền biến mất ngay tại chỗ, cũng cũng với lúc đó, hắn xuất hiện ngay sau Mã Lý Ngang "Ngoài ta ra, còn có ai có thể có được thứ này?"
Lần này Sở Thiên đã tận mắt nhìn Cáp Đạt Uy di chuyển thế nào, nhưng cũng coi như là không thấy gì cả vì Cáp Đạt Uy như là đột nhiên mất tăm tích trên thế giới này sau đó lại từ một nơi khác quay lại thế giới.
Mã Lý Ngang biến sắc, từ từ quay người lại, không còn thần cách mà vẫn có thể mạnh mẽ sử dụng lĩnh vực không gian của hắn, như vậy chỉ có cách tự làm tiêu hao sinh mệnh bản nguyên của mình thôi, hóa ra từ trước tới giờ, Cáp Đạt Uy dùng tính mệnh của mình đọ sức với Sở Thiên.
"Nhưng... không phải là ta không thể liều mạng, vẫn mong ngươi còn nhớ tình nghĩa những ngày tháng trước đây, đừng ép ta phải ra tay." Cáp Đạt Uy mạnh mẽ ngẩng đầu, hắc bào không gió vẫn tự bay.
"Ồ, bây giờ ngươi vẫn có thể cứu người trong tay ta?" Mã Lý Ngang khinh thường nhìn, không tin vào Cáp Đạt Uy.
"Ngươi đừng quên đây là Nhân Gian, phương Đông còn có một Biển Cấm" Cáp Đạt Uy nhẹ nhàng nói: "Nếu ta miễn cưỡng dùng Không Gian Pháp Tắc cướp mang Tạp Tắc Nhĩ đi, ngươi muốn bắt được ta tất phải dùng toàn lực xé rách không gian, đến lúc đó Bảo Uy Nhĩ sẽ phát hiện ra ngươi."
"Ha ha ha ha!" Mã Lý Ngang cười càn rỡ, sau đó xé một mảnh áo vàng trên cổ mình, lộ ra bề mặt trụ giáp đen kịt "Ngươi xem đây là gì?"
"Lời nguyền Tử Thần!"Cáp Đạt Uy thất vọng cúi đầu xuống.
"Không sai, chính là Giáp Trụ của Tử Thần năm đó!" Mã Lý Ngang hai tay túm vào cổ áo, che đi Giáp Trụ Tử Thần, con mắt nhỏ dài lộ nét ngược đãi cười nói "Có nó, chỉ cần ta không ngu ngốc đến Biển Cấm sử dụng thần lực, cũng có nghĩa là Bào Uy Nhĩ không thể nào phát hiện ra ta được.!"
"Bỏ đi! Bỏ đi!"Cáp Đạt Uy thở dài từ trên không xuống đất, sinh mệnh còn lại của hắn không đủ để cứu được Tạp Tắc Nhĩ nữa rồi.
Sơn Đốn nhất định phải có, Tạp Tắc Nhĩ cũng nhất định phải chết, thế nhưng Mã Lý Ngang bây giờ lại đang rất quan tâm đến Thần Không Gian.
Chính là khi Cáp Đạt Uy quay mình xuống đất, hắn đột nhiên đã ra tay, thần lực tầng thứ năm màu u lam xuất hiện, Cáp Đạt Uy đã bị Mã Lý Ngang tóm gọn trong tay.
Sở Thiên chú ý đến vị trí hai tay của Mã Lý Ngang, sau đó lặng lẽ gật gật đầu, những người khác khi bắt người thường dùng những hành động như khóa cổ họng hoặc vai, nhưng Mã Lý Ngang lại chụp gáy của Cáp Đạt Uy, cùng lúc dùng thần lực từ từ từ trong ngón tay nhanh chóng đưa vào trong đầu Cáp Đạt Uy, có lẽ là khống chế tinh hạch trong đầu hắn, không cho hắn sử dụng lĩnh vực không gian chạy thoát.
Thuộc tính của lĩnh vực do tinh hạch quyết định, xuất phát điểm của phát động thần lực, cũng là tinh hạch! Việc nghiên cứu của Sở Thiên lại có thêm thu hoạch mới.
Sức mạnh của Mã Lý Ngang lúc này cường hãn thế nào, hắc bào của Cáp Đạt Uy khi bị hắn khống chế, đã bị tả tơi. xem tại TruyenFull.vn
Thấy Cáp Đạt Uy lộ ra phần đầu kỳ quái, Mã Lý Ngang có vẻ toát mồ hôi lạnh, tay cũng tự nhiên buông lỏng hơn bỏ Cáp Đạt Uy ra.
Hình dạng của Cáp Đạt Uy tuy có hơi đáng sợ, nhưng một vị thần sống trong Huyết Luyện Ngục liệu có thể cảm thấy sợ không?
Thế nhưng Mã Lý Ngang thật sự đã thấy sợ rồi, tuy hắn cố gắng giữ vững trạng thái bình tĩnh, nhưng sự run rẩy trong tiếng nói đã phản bội lại hắn "Vết thương của ngươi... là hắn để lại sao?"
Cáp Đạt Uy lại lôi từ trong không gian quanh mình ra một bộ hắc bào nhanh chóng phủ lên sau đó gật đầu.
"Hắn còn chưa chết?" Mã Lý Ngang sờ sờ vạt áo trước ngực, hay nói là Lời nguyền Tử Thần phía dưới, sau đó đột nhiên cười một cách sảng khoái: "Tuổi tác cao rồi mà, ha ha, ta khổ tu vạn năm cũng đã trở thành Thượng Vị đỉnh phong, huống chi còn có Lời nguyền của Tử Thần, kể cả hắn còn sống cũng không có gì đáng ngại cả!"
Cáp Đạt Uy không phản ứng lại Mã Lý Ngang mà bình tĩnh thuật lại một sự thật "Ngươi không cần phải lo, có thể làm ta bị thương đến như thế này, hắn cũng không khá hơn đâu."
"Vậy thì ta càng yên tâm rồi!" Mã Lý Ngang mỉm cười sau đó vẫy ra một chùm tia u lam trói Tạp Tắc Nhĩ bên dưới lại rồi túm hắn lại gần mình "Nhân loại kia, tuy rằng sư phụ của các ngươi là Thần Không Gian, thế nhưng ngươi dám lừa ta, vậy vẫn phải chết."
Phụt!
Tạp Tắc Nhĩ biến mất, hoặc nói là đã bị thần lực đánh tan thành cát bụi.
Lô Địch Tam Thế tay nắm chặt đứng cách đó không xa, vui sướng nói không lên lời.
"Ài!" Cáp Đạt Uy thở dài, không ngừng lắc đầu nhưng cũng không có cách nào ngăn Mã Lý Ngang.
"Nữ thần a! Hãy mau trừng phạt tên Hắc Ám thần xấu xa kia đi, hắn lại vô sỉ giết chết Tạp Tắc Nhĩ bệ hạ rồi!"
Trên đỉnh núi Sơn Đốn chỉ còn nửa mạng vẫn còn đang vung tay hô to, trong mắt hắn, Tạp Tắc Nhĩ ủng hộ truyền bá Thượng Cổ Tế Tự. Vậy đó chắc chắn là người tốt.
Mã Lý Ngang lăng không vung tay túm lấy Sơn Đốn, cố gắng cười hòa nhã với hắn nói: "Ngươi chính là Thượng Cổ Thánh Tế Tự? Thượng Cổ Thánh Tế Tự duy nhất trên trần gian?"
"Không sai! Chỉ có duy nhất mình ta là Thượng Cổ Thánh Tế Tự!" Sơn Đốn gào to, sau đó nghiến răng căm phẫn nhìn Sở Thiên. Hừ! Tên tiểu nhân muốn nuốt trọn thần kỹ của nữ thần, không xứng đáng làm Thánh Tế Tự, vì thế thế gian chỉ có mình ta là Thượng Cổ Tế Tự!
Tuy biết rõ rằng Sơn Đốn trong lòng đang chửi rủa mình, nhưng Sở Thiên vẫn thấy hắn thật đáng yêu.
Mã Lý Ngang tiếp tục cười: "Ngươi đừng lo, ta sẽ không giết ngươi đâu!Nghe nói thuật Thượng Cổ Tế Tự của ngươi có thể tạo ra thần, có thật vậy không?"
Sơn Đốn nhớ đến những lời đồn về Sở Thiên, sau đó không do dự nói rằng "Thuật Thượng Cổ Tế Tự được luyện đến tuyệt đỉnh có thể tạo ra thần! Trong quá trình đó hẳn là sẽ cần tinh hạch!"
"Hay lắm! Ha ha!" Mã Lý Ngang gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó làm Sơn Đốn hôn mê rồi tiện tay xách mang bên mình.
Sở Thiên ho vài tiếng, nấp sau A Mạt Kỳ cười "Ha ha, chúc mừng miện hạ đã tìm được Thượng Cổ Tế Tự... Có điều, ta nghe nói Bào Uy Nhĩ của Biển Cấm cũng đang tìm Thượng Cổ Thánh Tế Tự, miện hạ, hay là ngài..."
Tạm thời có kẻ chết thay mình, Sở Thiên muốn mượn Bào Uy Nhĩ để lừa cho Mã Lý Ngang đi, nếu không thì sự việc sớm muộn gì cũng bị lộ.
"Ngươi dù gì cũng là Long Hoàng, vậy coi như ta và ngươi cũng có quan hệ thân thuộc, ta sẽ đến A Cổ Lạp Sơn của ngươi ở tạm vài ngày!" Mã Lý Ngang cười nói.
Để Mã Lý Ngang ở bên cạnh mình, Sở Thiên không thể tưởng tượng được sẽ có hậu quả gì, tất nhiên ngay lập tức tìm cách từ chối.
Mã Lý Ngang không đợi Sở Thiên nói, liền hướng về phía Cáp Đạt Uy "Nhìn ngươi cũng sắp chết rồi, nếu như ngay cả thần cách ngươi cũng không còn, chi bằng giao nốt tinh hạch cho ta đi!"
Mắt Sở Thiên sáng lên, nhìn về phía Cáp Đạt Uy.
Theo như nghiên cứu mới đây nhất của Sở Thiên, đem hệ thống thần lực ra so sánh giống như những chiếc ô tô cũng ở trên trái đất, máu chính là xăng, thần cách là thân xe, tinh hạch chính là động cơ phát động. Giống như Tiểu Hùng Miêu Khách Thu Sa hắn có được thân xe của nữ thần Tự Nhiên, cái thân xe ấy vô cùng mạnh, đã cải tạo lại máy phát động của Khách Thu Sa, làm nó trở thành thân xe miễn cường có thể chuyển động.
Lại giống như A Mạt Kỳ, Ma Căn là thân xe, xăng của Phất Lạp Địch Nặc tạo thành, vốn dĩ máy phát động có từ Phi Long của hắn rất yếu, nhưng dưới sự say mê tu luyện của A Mạt Kỳ cũng đủ phối hợp với các bộ phận khác, có điều thân xe và máy phát động của hắn không hòa hợp cho lắm nên không thể chạy với tốc độ nhanh nhất được.
Vì vậy chiếc xe Cáp Đạt Uy hiện tại, thân xe hỏng rồi, xăng không còn thuần chất, thế nhưng máy phát động lại là loại F1 loại cao cấp nhất.
Đồ tốt đây! Sở Thiên cũng có chủ ý với Cáp Đạt Uy.
"Ngươi muốn có tinh hạch của ta?"Cáp Đạt Uy nghiêng đầu cười nói "Không có thần cách của ta, ngươi sẽ dùng thế nào?"
Mã Lý Ngang dựng Sơn Đốn trong tay lên, "Trước đây thì không có tác dụng, nhưng bây giờ ta có khả năng tạo ra thần, vậy càng phải nhờ tới Sơn Đốn rồi." Mã Lý Ngang đã đánh giá Sơn Đốn quá cao rồi.
Nhưng bây giờ Mã Lý Ngang không biết khả năng của Sơn Đốn, cái nhìn của hắn chuyển từ Cáp Đạt Uy sang A Mạt Kỳ "Chà chà, thần cách và tinh hạch ngươi đều có, hay là cũng giao cho ta đi!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...