Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Giới Thú Y

Chương 270: Tình yêu của Tiểu Bạch



Theo kế hoạch của Bộ thống soái Bố Lôi Trạch thi chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày khai chiến.
Thời gian này, mấy người Sở Thiên đã đi du ngoạn được hơn nửa Thiên Hải Quốc. Giờ bọn họ đã đến tiền tuyến của Thiên Hải Quốc và đảo Bố Lôi Trạch, đảo Khẳng Địch Á.
"Khốn kiếp! Người Thiên Hải Quốc đúng là một lũ điên!" Sở Thiên lại phát hiện ra hành động làm thịt trẻ em, rồi dưới ánh mắt rưng rưng của Tiểu Bạch, lại một lần nữa làm người tốt.
Chuyện tương tự đã từng xảy ra một lần. Lần này, theo quy tắc cũ, Sở Thiên đưa bọn trẻ cho A Mạt Kỳ, "Giống lần trước, đưa đến những nhà giàu có!"
"Hì hì!" Tra Nhĩ Tư cười tiến đến trước mặt A Mạt Kỳ, "Võ nghệ của ngài là dùng để bảo vệ ông chủ, việc nhỏ này cứ để ta làm được rồi!"
A Mạt Kỳ cười, được sự đồng ý của Sở Thiên, đưa bọn trẻ cho Tra Nhĩ Tư.
"Của Quý, ngươi cần mấy đứa trẻ này làm gì?" Sa Khắc gãi đầu, "Cho ta một đứa được không?"
Tra Nhĩ Tư cười méo mó, rồi quay người biến mất.
"Của Quý, đợi ta đã!" Sa Khắc đuổi theo.
Nhìn theo bóng hai người, Sở Thiên vẫy tay về A Mạt Kỳ, "Ngươi đi theo xem Tra Nhĩ Tư có làm hại đến bọn trẻ không?"
"Ông chủ không yên tâm về Tra Nhĩ Tư?" Ba Bác Tát hỏi.
"Dù sao hắn cũng từng là kẻ đào ngũ, hơn nữa lại bị Sa Khắc phế!" Sở Thiên cười, "Có điều tiểu tử này rất thông minh, nếu không có vấn đề gì thì khi về giao cho hắn một số việc."
......
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch cười hì hì với Sở Thiên, rồi nhảy vào lòng ngồi.
"Lần này ngươi hài lòng rồi chứ?" Sở Thiên than thở, "Mười mấy ngày nay những việc tốt lão tử làm còn nhiều hơn cả đời."
"Gâu!" Tiểu Bạch nhìn Sở Thiên tán thưởng, rồi liếm liếm tai hắn.
Ba Bác Tát biết ý quay người đi, rồi cảm thấy trước mắt là một màu trắng toát, "Cái gì vậy?"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên thầm kêu. Dựa vào đỉnh phong Thần Lực tầng thứ nhất của hắn hiện nay, hầu như không có ai có thể mai phục bên cạnh hắn.
Đến khi Sở Thiên nhìn rõ bóng dáng trước mặt thì chết sững, "Khốn nạn, Tiểu Bạch, hắn có phải thân thích của ngươi không vậy?"
Tiểu Bạch cũng ngẩn ra, hai mắt chớp chớp nhìn.
Một con chó, một con chó rất to, một con chó trắng, quan trọng là nó là một con chó giống hệt Tiểu Bạch!
Trừ việc cao bằng người ra thì con chó này chẳng khác gì Tiểu Bạch cả.
Lúc này, con chó ấy đang trừng trừng nhìn Sở Thiên.
"Hắc hắc…" Sở Thiên cười, để Tiểu Bạch lên vai mình, hỏi như đang đùa giỡn, "Tiểu bảo bối, nó là tỷ tỷ hay là dì của ngươi vậy?"
"Đều không phải!" con chó bỗng mở mồm, "Ta là nam nhân!"
Tiểu Bạch sững người, còn Sở Thiên thì ngẩn ra, cười: "Ngươi có thể nói? Ha ha, thế thì tốt quá! Này, ngươi tên gì?"
Con chó to không để ý đến Sở Thiên mà cười dịu dàng với Tiểu Bạch, lễ độ nói: "Tiểu thư xinh đẹp tôn quý, ta có thể biết tên của nàng không?"
"Ê, ta đang hỏi ngươi đấy!" Sở Thiên bất mãn.
Con chó vẫn mặc kệ Sở Thiên, "Tiểu thư xinh đẹp, nhìn vẻ ngoài của ta cũng biết chúng ta xứng đôi thế nào rồi. Ha ha, ta có thể mời nàng một bữa cơm không?"
Hừ, con chó này không phải đã chấm Tiểu Bạch nhà mình rồi đấy chứ? Sở Thiên khựng lại.
"Ồ, ta hiểu rồi, nhất định là nàng xấu hổ!" con chó lớn vẫn tự nói.
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch chớp mắt với Sở Thiên, ý là "Phất Lạp Địch Nặc, tiểu tử này làm phiền bổn tiểu thư, ngươi giải quyết hắn đi!"
Sở Thiên nheo mắt, quan sát con chó, "Ngươi là ai?"
"Vị tiên sinh đây, làm phiền cuộc đối thoại giữa một thân sĩ và một tiểu thư xinh đẹp là không lịch sự đâu." Con chó nhai văn gặm chữ, ra vẻ học thức khiến Sở Thiên nhìn mà chỉ muốn đập cho một trận.
Ra vẻ thân sĩ với lão tử? Hừ, Sở đại thiếu gia đây là hình mẫu của quý tộc đế quốc đó!
"Thế ngươi có biết là trước khi nói chuyện với tiểu thư xinh đẹp thì phải được sự đồng ý của chủ nhân tiểu thư ấy không?"
"Cái gì?" con chó ấy ngạc nhiên, "Không thể nào, một tiểu thư xinh đẹp dường này sao lại có chủ nhân được?"
"Tiên sinh à, đây là sự thật!" Sở Thiên vỗ vai Tiểu Bạch.
Còn Tiểu Bạch thì thơm vào má Sở Thiên một cái, "Gâu gâu~~~"
"Thật khiến người ta đau lòng!" con chó lắc lắc đầu bất lực.
"Ngươi là ai?" con chó hỏi Sở Thiên, "Đừng có nói láo! Nửa tháng trước khi ngươi trốn ra từ tử lao Vương Đô, ta vẫn luôn theo ngươi. Do đó ta chắc chắn ngươi không phải Vĩ Tư Đặc!"
"Ngươi theo dõi ta?" mặt Sở Thiên biến sắc.
"Hà hà, có người mời ta giết ngươi! Có điều ta vẫn chưa ra tay!" con chó nhìn Tiểu Bạch, "Vì ta không muốn giết người trước mặt vị tiểu thư xinh đẹp đây! Nhưng hôm nay thì ta không nhịn được nữa. Ngươi… ngươi dám lệnh cho tiểu thư hôn vào cái tai bẩn thỉu của ngươi!"
Sở Thiên dở khóc dở cười, cái gì mà hôn tai? Đấy gọi là ngược đãi mới đúng!
Thân thể con chó bỗng lại thay đổi.
Nháy mắt, trước mặt Sở Thiên xuất hiện một thanh niên quý tộc phong độ ngời ngời, "Ta, Cách Lạp Tư, Thánh - Lai Ân Cáp Đặc, khiêu chiến với ngươi! Người chiến thắng sẽ có được tình yêu của tiểu thư đây!"
Tình yêu? Sở Thiên gãi đầu, rồi nhìn Tiểu Bạch. Thần tiên, tổ mẫu ơi, Tiểu Bạch có tình yêu với mình? Đùa gì vậy?
Thấy Sở Thiên ngây ra, Tiểu Bạch cắn một phát mạnh vào tai Sở Thiên "Gâu gâu!"
"Ui da, tiểu bảo bối, sao lại cắn ta?" Sở Thiên căn bản là không hiểu đang xảy ra chuyển gì.
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch chỉ con chó kia, rồi chu lên, "Phất Lạp Địch Nặc, vì ta, hãy chiến đấu với hắn!"
Ngay sau đó, Tiểu Bạch lại cắn một phát nữa.
"Sáng Thế Thần tại thượng!" Cách Lạp Tư tuyệt vọng nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời thở dài "Tại sao, tại sao một tiểu thư xinh đẹp như vậy lại hôn một con người xấu xí thế kia?"
Lúc này Sở Thiên vẫn giữ khuôn mặt của Vĩ Tư Đặc nên đúng là xấu xí.
"Hôn cái đầu ngươi, nó đang cắn lão tử!" Sở Thiên kéo Tiểu Bạch xuống ôm trong lòng, "Cái gì mà Cách, Cáp gì gì chứ, ngươi định làm gì?"
"Vị tiên sinh này, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đang làm ô nhục tên của một gia tộc quang vinh đó!" Cách Lạp Tư trịnh trọng nói lại, "Ta tên là Cách Lạp Tư, Thánh – Lai Ân Cáp Đặc!"
"Ngươi là ma sủng?" Sở Thiên nheo mắt hỏi.
"Ngươi lại sỉ nhục ta!" Cách Lạp Tư không biết lấy từ đâu ra một thanh trường kiếm, chĩa vào Sở Thiên, "Ma thú ti tiện làm sao có thể so sánh với gia tộc Thượng Cổ Thần Thú quang vinh chúng ta?"
"Ba Bác Tát, ngươi đã từng nghe cái gì mà Thượng Cổ Thần Thú bao giờ chưa?" Sở Thiên hỏi.
"Chưa, chỉ mới nghe Địa Ngục Thần Thú!" Ba Bác Tát nói xong thì quay ra Cách Lạp Tư, "Tiểu tử, mau cút đi!"
Cách Lạp Tư nhìn lướt qua Ba Bác Tát rồi lắc đầu cười khẽ, "Ngươi vẫn chưa có tư cách nói chuyện với ta!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Mắt Ba Bác Tát lóe lên tia lửa, một cốt mâu xuất hiện trên tay hắn.
Tinh!
Thế là cốt mâu vỡ vụn.
Cách Lạp Tư cười khẽ, "Ta nói rồi, một pháp thần Cấm Chú không có tư cách nói chuyện với ta!"
Sở Thiên nheo mắt lại, có thể tránh được sự cảnh giới của hắn, nhìn qua là biết trên thực lực của Ba Bác Tát, tên Cách Lạp Tư này chẳng lẽ lại là ma thú cấp mười?
Cách Lạp Tư rung rung thanh kiếm trong tay, nhìn Sở Thiên, "Ta đang đợi ngươi trả lời, quyết đấu hay bỏ hai cái tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người tiểu thư?"
"Gâu gâu!" Sở Thiên còn chưa nổi giận thì Tiểu Bạch đã không nhịn được nữa.
Trừng trừng nhìn Cách Lạp Tư, rồi Tiểu Bạch dựa vào Sở Thiên, "bổn tiểu thư thích được hắn ôm đấy, ngươi làm gì được?"
"Sáng Thế Thần tại thượng!" Cách Lạp Tư ủ dột cúi đầu, lẩm bẩm "Con người ti tiện kia rốt cuộc đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì mà lại có được tình yêu của tiểu thư?"
"Yêu mẹ ngươi á!" Sở Thiên nghe thấy Cách Lạp Tư vừa nói xong, chửi: "Não ngươi có vấn đề à? Lão tử là con người, Tiểu Bạch là…"
Bỗng Sở Thiên nhận thấy Tiểu Bạch đang run rẩy.
Nhấc Tiểu Bạch lên nhìn, mặt đỏ hết cả, hai mắt thì tránh né không dám nhìn thẳng vào mình, nhìn như đã bị người khác nói trúng tim đen vậy.
"Gâu gâu~~~"
Tiểu Bạch ngượng ngùng gật đầu, rồi dùng hai chân che mặt lại… nhưng vẫn nhìn Sở Thiên qua kẽ chân.
"Không, ta không cho phép!" Cách Lạp Tư hét lên, "Hậu đại Lan Nguyệt Thú chúng ta không thể gả cho một con người được!"
"Lan Nguyệt Thú?" Sở Thiên nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, "Ngươi không phải là chó sao?"
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch chu mõm, nhìn Sở Thiên không vui --- bổn tiểu thư nói mình là chó bao giờ?
Nhưng rồi lại gãi gãi đầu nhìn Sở Thiên cười đáng yêu.
"Vốn nghĩ trên đại lục này, trừ gia tộc ta ra không còn Lan Nguyệt Thú nữa. Nhưng không ngờ ta vẫn gặp được một người!" Cách Lạp Tư cười, "Hơn nữa lại là một tiểu thư xinh đẹp đến vậy!"
Nói rồi, Cách Lạp Tư chĩa kiếm vào Sở Thiên, "Nào, vì quang vinh của Lan Nguyệt Thú, vì người ta yêu, rút vũ khí ra, chúng ta quyết đấu!"
"Ngươi tránh ra một bên đã!"
Sở Thiên không có tâm tư mà để ý Cách Lạp Tư nữa, bế Tiểu Bạch lên vội vã hỏi: "Ngươi có thể biến thành người không?"
"Gâu gâu!" Tiểu Bạch gật đầu.
Sở Thiên sững ra một lúc rồi hỏi: "Thế biến thành người rồi có xinh đẹp không?"
Tiểu Bạch đỏ mặt cúi gằm.
"Ta cảnh cáo người, ngươi đang sỉ nhục vinh quang của chúng ta!" Cách Lạp Tư chen vào, "Lan Nguyệt Thú chúng ta là chủng tộc hoàn mỹ nhất đại lục này, hình dạng người của chúng ta là đẹp nhất!"
"Hắc hắc, vậy thì ta yên tâm rồi!"
Sở đại thiếu gia thầm thở phào, trong nhà đã có một con rồng, một con dơi. Giờ hình như đã thêm một Lan Nguyệt Thú.
"Ngươi…"
Rầm!
Cách Lạp Tư đấm xuống đất, "Đừng do dự nữa, cho ta biết tên ngươi, rồi ta sẽ khắc nó lên bia mộ giúp ngươi!"
Sở Thiên nheo mắt, địa vị của Cách Lạp Tư trong mắt hắn chính thức được nâng lên thành "tình địch"!
Chương trước Chương tiếp
Loading...