Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Giới Thú Y

Chương 267: Nữ vương thân vệ



"Gâu gâu!" Tiểu Bạch liếc nhìn Sở Thiên: Ngươi xấu xa quá!
"Ông chủ định lấy gì làm lễ vật cho Thân Vệ của Vương Hậu. Ba Bác Tát vẫn chưa hiểu.
"Gâu!" Tiểu Bạch chỉ Tạp Tắc Nhĩ ở bên ngoài, rồi bắt chước Sở Thiên nheo mắt cười. Thậm chí còn khoanh hai chân trước ngực ra vẻ Thần Côn.
"Hà hà…" Ba Bác Tát đã hiểu ra, cười: "Ông chủ nói đi, cụ thể là động thủ ra sao?"
Lấy ra một đống thẻ thủy tinh tạp từ nhẫn không gian, Sở Thiên đưa cho Tra Nhĩ Tư, "Ngươi đi…"
"Ông chủ yên tâm, ta hiểu rồi!" Tra Nhĩ Tư cười gian xảo, quay người định đi.
"Ngươi hiểu?" Sở Thiên ngạc nhiên nhìn Tra Nhĩ Tư.
Tra Nhĩ Tư bây giờ vì đã mất đi một số sức mạnh nên da dẻ trắng trẻo, khí sắc quyến rũ như con gái, giống như một chức nghiệp đặc biệt ở trái đất. À không, hắn chính là thế.
"Đúng thế, ta hiểu!" Tra Nhĩ Tư cười, "Ta biết tên Tạp Tắc Nhĩ kia khiến ông chủ rất không vui, hắc hắc, vừa rồi ông chủ nói có lễ vật rồi… "
Ngừng một lát, Tra Nhĩ Tư liếc Sa Khắc, tặc lưỡi, "Tạp Tắc Nhĩ không tồi, có lẽ có thể làm hài lòng Thân Vệ của Vương Hậu. Ý của ông chủ chắc chắn là muốn ta mua chuộc thị vệ dịch quán cho ông chủ có cơ hội xử lý Tạp Tắc Nhĩ mà thần không biết, quỷ không hay!"
"Ừm, ngươi hiểu thì tốt, đi đi!" Sở Thiên gục gặc.
Sau khi Tra Nhĩ Tư đi, Tiểu Bạch, Ba Bác Tát, A Mạt Kỳ cùng gật đầu một cái, đồng thanh: "Nhân tài!"
……
Tra Nhĩ Tư rất nhanh đã xử lý xong mọi việc.
Đêm đó, Tạp Tắc Nhĩ nhận được thông báo --- Thiên Hải Vương vĩ đại đã đồng ý gặp hắn!
Tin đó là do thị vệ dịch quán phát ra, hơn nữa còn cho phép Tạp Tắc Nhĩ đem theo thị vệ tâm phúc. Vì thế mà Tạp Tắc Nhĩ đáng thương đã yên tâm cùng với thị vệ trưởng đi vào một cung điện nguy nga.
Chuyện xảy ra tiếp theo không cần nghĩ cũng biết, A Mạt Kỳ ra tay thì chỉ có một kết quả!
Nhìn Tạp Tắc Nhĩ đang bất tỉnh, Sở Thiên nheo mắt cười, "Tra Nhĩ Tư, ngươi làm tốt lắm!"
"Không phải ta giỏi mà là tiền của ông chủ rất có tác dụng. Hà hà, dựa vào tài lực của ông chủ còn có chuyện gì không làm được chứ?"
Tra Nhĩ Tư nịnh nọt có phần nổi da gà, rồi cười: "Người Thiên Hải Quốc tính cách dâm loạn, ta chỉ dùng tiền của ông chủ mời mấy kỹ nữ đẹp nhất Vương Đô để mua chuộc thị vệ. Rồi dùng tiền thuê mấy cái hành cung bỏ hoang." Vừa nói, Tạp Tắc Nhĩ nhìn A Mạt Kỳ ngưỡng mộ nói: "Cuối cùng, nhờ có thân thủ của dũng sĩ đây!"
"Không ngờ một kẻ đào ngũ cũng có khả năng này!" Sở Thiên cười, "Ngươi không phải một tướng quân giỏi nhưng có lẽ là một đồng nghiệp tốt!"
"Không, không, sao ta có thể làm đồng nghiệp của ngài?" Tra Nhĩ Tư cung kính đứng sau lưng Sa Khắc, cười: "Ngài là ông chủ của chủ nhân mà!"
"Khà khà, thú vị!" Tra Nhĩ Tư vỗ mông ngựa đến mức khiến Sở Thiên cũng phải bật cười.
Nhìn Tạp Tắc Nhĩ một cái, Tra Nhĩ Tư cười trừ: "Ông chủ định làm thế nào để tặng lễ vật này đi?"
"Ngươi nói xem!"
"Hắc hắc, ta có ý kiến thế này…" Tra Nhĩ Tư cười: "Trong thời gian mua chuộc thị vệ trưởng của dịch quán chúng ta tiện thể thăm dò tình hình về vương thất của Thiên Hải Quốc!"
Sở Thiên ra hiệu cho Tra Nhĩ Tư nói tiếp.
"Hành tung của Thiên Hải Vương từ trước tới giờ luôn bí mật, đặc biệt là khi sắp có chiến tranh, vì tránh sự ám sát từ các cao thủ Bố Lôi Trạch, nên giờ tìm hắn càng khó hơn. Không ai biết tin tức gì về hắn. Giờ chính sự của Thiên Hải Quốc đều do Vương Hậu truyền đạt, vì thế muốn làm việc gì cũng phải có quan hệ tốt với Vương Hậu."
Tra Nhĩ Tư thấy Sở Thiên khá hứng thú nên ngữ khí thả lỏng hơn rất nhiều, cười: "Còn Vương Hậu thì cưng chiều nhất là ba nghìn Nương Tử Quân của mình, nhất là nữ tướng quân Lan Ni. Hà hà, vì vậy muốn đả thông quan hệ với Vương Hậu thì phải lấy lòng Lan Ni tướng quân trước!"
"Ý ngươi là tặng Tạp Tắc Nhĩ cho Lan Ni tướng quân?" Sở Thiên cười.
"Chủ ý của ông chủ quả nhiên anh minh!" Tra Nhĩ Tư cười toe toét, nhưng rồi nhanh chóng cúi đầu nói, "Có điều, Lan Ni tướng quân sẽ không tủy tiện gặp một đại chủ trì, hơn nữa Nương Tử Quân cũng không phải chỉ có mình Lan Ni. Vì thế… hắc hắc…"
"Nói! Ta không thích lòng vòng!" Sở Thiên lạnh lùng nói.
"Tạp Tắc Nhĩ này đúng là không tồi, nhưng chính vì hắn quá ưu tú nên nếu chỉ tặng một mình Lan Ni thì chắc chắn sẽ đắc tội những người khác." Tra Nhĩ Tư cười gian nói, "Ý ta là… bán đấu giá!"
"Bán đấu giá?" Sở Thiên mắt sáng lên.
"Đúng thế, bán đấu giá!" Tra Nhĩ Tư nói nhỏ: "Chỉ tặng một người nhất định sẽ đắc tội nhiều người. Nhưng nếu bán đấu giá thì, người kết thù là ai đó mua được rồi, không liên quan gì đến ông chủ cả! Hơn nữa với quyền thế của Lan Ni, cuối cùng thì Tạp Tắc Nhĩ lại về tay cô ta thôi! Đến lúc giao tiền thì ông chủ tự nhiên sẽ có cơ hội gặp Lan Ni…"
"Không cần nói nữa!" Sở Thiên lại ném cho Tra Nhĩ Tư một đống thẻ thủy tinh tạp, "Cho ngươi mười ngày sắp xếp ổn thỏa việc này!"
"Chậc chậc, đa tạ ông chủ dìu dắt!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Tra Nhĩ Tư cười tít nhưng vẫn nhìn sang Sa Khắc, hỏi: "Chủ nhân thấy thế nào?"
Sa Khắc làm gì mà hiểu được cái này, chỉ ngây ngô gật đầu, "Ta thấy được!"
Tra Nhĩ Tư lại nói: "Ông chủ, tên Tạp Tắc Nhĩ này không thể để bất tỉnh cũng như tỉnh táo hoàn toàn…"
"Cái này ngươi yên tâm, trong một tháng tới thì hắn chỉ như tên ngốc thôi!" Ba Bác Tát cười gian.
……
Vương Đô của Thiên Hải Quốc có một thông tin nóng hỏi, trên sàn bán đấu giá xuất hiện một tuyệt thế mỹ nam. Nghe nói dung mạo của hắn ta có thể so sánh được với Thần Ưu Nhã thời Thượng Cổ.
Thế là tất cả phụ nữ có quyền thế ở Vương Đô đều phát điên lên.
Tiếp đó, một buổi bán đấu giá đã được mở ra, kết quả không ngoài dự đoán. Chỉ có số ít người dám tranh giành với Lan Ni tướng quân, nhưng dưới sự thao túng của Tra Nhĩ Tư, cuối cùng thì vẫn là Lan Ni có được Tạp Tắc Nhĩ.
"Ngươi không lấy tiền?"
Khi giao tiền để nhận người, Lan Ni kinh ngạc vì chủ hàng với khí chất kì lạ kia trả tiền lại cho mình.
Tra Nhĩ Tư cười hắc hắc, "Tướng quân, thật ra ta không phải chủ hàng, chủ hàng thật sự là đại giáo chủ của chùa Bố La Cương, Vĩ Tư Đặc!"
"Vĩ Tư Đặc?" Lan Ni cau mày, trong mắt cô ta thì Vĩ Tư Đặc chẳng là gì cả.
"Đúng. Đại giáo chủ không có ý gì khác chỉ muốn tặng tướng quân một lễ vật." nói rồi, Tra Nhĩ Tư mời Sở Thiên ra.
"Thiên Thần tại thượng!" Sở Thiên đội cái mũ rộng vành của Tăng Lữ đi ra. Cũng may là ở Thiên Hải Quốc, Tăng Lữ có đặc quyền nên Sở đại thiếu gia không cần phải hành lễ.
"Ngươi muốn tặng quà cho ta thật sao?" Lan Ni nhìn Tạp Tắc Nhĩ thèm thuồng.
Luận về dung mạo, năm đó Tạp Tắc Nhĩ đã từng khiến Sở đại thiếu gia phải ghen tị. Tuy giờ hắn ngây ngây ngô ngô nhưng người thường vẫn không so sánh được.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên nuốt nước bọt, khẽ rùng mình một cái, Lan Ni, chủ nhân của cái tên này quả thật đã có lỗi với cái tên rất cao nhã đó rồi.
"Đúng thế, hắn là của cô!" Sở Thiên bị bộ dạng của Lan Ni làm cho buồn ói đến không còn tâm trí mà ra dáng Thần Côn nữa, nói thẳng luôn: "Ta chỉ mong muốn được gặp Vương Hậu một lần!"
Nói xong một xấp thẻ thủy tinh tạp đưa ra trước mặt Lan Ni.
"Hả, ngươi nói cái gì?" tâm trí Lan Ni đã hoàn toàn để chỗ Tạp Tắc Nhĩ, đến khi bị ánh sáng của thẻ thủy tinh tạp làm chói mắt mới chợt tỉnh.
Sở Thiên bất lực lập lại một lần nữa, may mà có cái mũ che mặt đi, không thì…
"Cái này à?" Lan Ni trầm ngâm, rồi khó xử, "Khó lắm, trước nay vương hậu không chủ động triệu kiến ngoại thần, không có mệnh lệnh của người, ta cũng… "
Bốp! Bốp!
Sở Thiên vỗ tay hai phát, Sa Khắc với chiếc quần cộc trên người bị đẩy ra.
"Thiên Thần tại thượng! Cường tráng quá!" mắt Lan Ni mở to hết cỡ, cái gì mà Tạp Tắc Nhĩ chứ, hắn lúc nãy đã bị ả quên mất rồi.
Sa Khắc cơ thể cường tráng, cơ bắp của hắn thì không cần phải nói nhiều. Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là gương mặt hắn.
Râu hùm, hàm én, mày ngài, nhìn đã thấy uy phong. Chỉ đáng tiếc đôi mắt ngờ nghệch kia làm hỏng hết cả. Có điều Sở Thiên biết nhược điểm của Sa Khắc nên đã bảo Sa Khắc nhắm mắt lại.
Thế là Sa Khắc trong mắt Lan Ni đã có được một khí chất kiêu dũng ngút trời, là một tuyệt đại anh hùng tung hoành bốn phương.
Sức hấp dẫn của kiểu hình tượng này là chí mạng.
Sở Thiên cười, "Ta muốn dâng hắn cho Vương Hậu bệ hạ."
"Dâng cho Vương Hậu?" Lan Ni không che giấu ánh mắt thất vọng, nhưng rồi lại cười ngay, "Hì hì, sau khi lễ vật của Vĩ Tư Đặc đại chủ trì dâng lên, Vĩ Tư Đặc đại chủ trì nhất định sẽ được trọng dụng. Sau này, bổn tướng quân phải nương nhờ ngài rồi."
"Nói vậy là ta có thể đi gặp Vương Hậu?"
"Đương nhiên là được! Chúng ta lập tức đi luôn!" Lan Ni sốt ruột, "Có người này, Vương Hậu làm gì còn tâm tư chơi đùa với mấy nam sủng kia nữa… "
Lan Ni giật mình nhận ra là đã lỡ mồm.
Sở Thiên thì hiểu ra, thì ra Vương Hậu của Thiên Hải Quốc không có thời gian gặp đại thần vì còn bận…
……
"Cường tráng quá~~~"
Những âm thanh như thế không ngừng phát ra từ trong vương cung. Còn tên "đầu sỏ" Sa Khắc kia thì vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lan Ni bối rối chỉ vào mấy "sinh vật" vừa rú lên, "Đại chủ trì, đây là những Thân Vệ của Vương Hậu, đều là những người phụ nữ khỏe mạnh nhất Vương Đô."
Thân Vệ Binh? Sở Thiên sửng sốt? Hóa ra chúng là con người à? Khốn kiếp, lão tử còn tưởng vào nhầm trung tâm bồi dưỡng lợn chứ!
Sở Thiên bỗng cảm thấy chẳng có hứng thú gì với Nữ vương của Thiên Hải Quốc chưa gặp mặt nữa. Vệ binh như thế này thì chủ nhân còn đến mức nào nữa?!
"Vương Hậu giá đáo!"
Trong đại điện nghị chính của vương quốc, trong tiếng hô của một sinh vật giống như loài lợn, Vương Hậu Thiên Hải Quốc xuất hiện trước mặt Sở Thiên.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Thất thanh kêu lên trong bụng một tiếng, ánh mắt Sở Thiên giờ dính chặt trên người Vương Hậu rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...