Dị Giới Thú Y
Chương 26: Đạt Mã Nhĩ
"Ha ha, ngươi sẽ không nghĩ rằng ta không trả nổi tiền chứ?" Nói rồi, Sở Thiên rút một cái thủy tinh tạp phiến trong suốt từ trong chiếc nhẫn phép thuật ra, đưa qua đưa lại trước mặt Đạt Mã Nhĩ, "Chỗ này đã đủ trả chưa?"
Đạt Mã Nhĩ há hốc miệng, hai con mắt dính chặt vào cái thủy tinh tạp phiến trong tay Sở Thiên, ngưỡng mộ gật đầu lia lịa, "Đủ rồi, quá đủ để mua luôn cả cái tửu điếm này?"
Lúc đầu, phần lớn kho dự trữ tiền trên đại lục này đều dùng các tấm thủy tinh tạp, được chia thành ba màu: tím, vàng, bạc. Dựa vào màu sắc khác nhau, các mức thấp nhất để tích trữ kim tệ cũng có ba mức là trăm, nghìn, vạn. Mà lúc đó, tử sắc thủy tinh tạp là thẻ tích trữ kim tệ cao nhất ở Huyễn Thú đại lục, ít nhất phải tích trữ khoảng một vạn kim tệ mới có thể bắt đầu sử dụng!
Sau này, cùng với số lượng của cải của các hào phú trên đại lục ngày càng nhiều, tử sắc thủy tinh tạp với mức tiền thấp nhất là một vạn đã không còn đáp ứng được nhu cầu của họ. Thế là ba mươi năm trước, các hào phú ở đại lục cùng các cường quốc và ma pháp công hội cùng nhau đưa vào sử dụng vô sắc thủy tinh tạp phiến với mức tiền thấp nhất là mười vạn kim tệ. Sự xuất hiện của vô sắc thủy tinh tạp dẫn đến làn sóng săn tìm chúng cuồng nhiệt, nhưng mười vạn kim tệ thì không phải ai cũng có thể bỏ ra được, mà việc xin được vô sắc tạp phiến cũng cực kỳ khó khăn, nếu không có quyền thế và tiền bạc nhất định thì căn bản không có cơ hội có được nó. Loại thẻ này cả đế quốc Khải Tát cũng chỉ có khoảng hai mươi cái mà thôi!
Cho nên ở trên đại lục này, việc sở hữu vô sắc tạp phiến đồng nghĩa với một thân phận vô cùng cao quý. Về việc Sở Thiên sở dĩ có được một miếng thẻ này là vì chuyến buôn lậu đầu tiên đã kiếm được lãi to!
Sau khi Ba Bác Tát giải quyết chuyện người làm của Sở Thiên, Sở Thiên đã dồn hết tâm trí của mình vào việc kiếm tiền. Tuy việc tuần tra Mê Vụ hồ không có sự phối hợp của Sở Thiên cũng vẫn được tiến hành bình thường, nhưng đối với những việc liên quan đến lợi nhuận của mình, Sở Thiên luôn làm hết trách nhiệm của mình. Thế là, các Tế Tự của đế quốc Khải Tát, đặc biệt là các Tế Tự phụ trách kiểm tra những đồ nguy hiểm, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã được Sở Thiên cho nghỉ phép ba lần, còn những người phụ trách các bộ phận khác cũng được Sở Thiên chi tiền công cho đi du lịch. Những người còn lại thì bắt đầu điên cuồng tấn công những kẻ buôn lậu chất độc hại khác, ngoại trừ Phan Mạt Tư! Truyện được copy tại Truyện FULL
Cứ như vậy, những đoàn thương gia của gia tộc Phan Mạt Tư trước đây vẫn phải che giấu lén lút, giờ xuất hiện nghênh ngang trong thành Bàng Bối, đem những chiếc xe chở hàng đã ngụy trang vận chuyển đến các nơi trong đại lục. Những kẻ buôn lậu khác cũng vì sự tấn công áp chế của Sở Thiên mà mang lợi nhuận của mình hai tay dâng lại cho Phan Mạt Tư, khiến gia tộc Phan Mạt Tư gần như đã hoàn thành quá trình lũng đoạn độc chất ở Khải Tát!
Dưới sự giúp đỡ hùng hậu của Sở Thiên, vốn liếng mỗi năm từ lãi suất mấy trăm vạn trong chớp mắt đã tăng đến hơn nghìn vạn kim tệ, điều này khiến Lôi Cát cả ngày cười toe toét, công tước Bố Luân Đạt cũng chân thành coi Sở Thiên là bạn làm ăn ưu tú, mà không phải là đối tượng đầu tư qua ngày! Cho nên lợi nhuận của chuyến đầu tiên này --Mười vạn kim tệ, cùng với vô sắc tạp phiến rất nhanh đã nằm trong tay Sở Thiên.
Và còn một việc tốt ngoài suy nghĩ đến với Sở Thiên là, trùm buôn độc chất bị Sở Thiên mang nộp cho đại thần hình luật đế quốc, sau đó lại bị lôi đi diễu đường thị chúng. Việc này làm cho danh tiếng của hầu tước Phất Lạp Địch Nặc trong lòng dân chúng ở Khải Tát chốc lát trở nên đỉnh điểm!
Về phía Lô Địch Tam Thế thì lại càng xem trọng Sở Thiên, bởi vì Sở Thiên là người đem lại lợi nhuận hậu hỹ cho những thành viên khác……
Mỉm cười cất tấm vô sắc tạp phiến vào trong ma pháp giới chỉ, Sở Thiên nâng ly rượu Phục Tư Đặc thượng hạng lên, hướng về phía Đạt Mã Nhĩ kính rượu: "Đại nhân lòng dạ rộng lượng, đương nhiên sẽ không tức giận đám gia bộc của ta, ly rượu này cứ xem như là ta tạ lỗi với ngài!" Nói xong, Sở Thiên một hơi cạn hơi ly rượu.
"Khụ khụ!" Sở Thiên vốn không phải có tửu lượng tốt, chốc lát đã bị ho sặc sụa, ngẩng đầu nhìn Đạt Mã Nhĩ đang nhìn chằm chằm vào ly rượu, "Đại nhân, sao ngài không uống? Phải chăng không chịu tha thứ cho ta?"
"Không! Không!" Đạt Ma Nhĩ vội vã xua tay lia lịa, nuốt ực nước bọt, đỏ mặt nói: "Ta…Ta chỉ là lâu rồi không uống loại rượu ngon này, có chút…có chút tiếc không nỡ uống."
"Sao? Với bổng lộc của đại nhân ngài cũng không uống nổi loại rượu này ư?" Sở Thiên bước gần tới, đặt tay lên vai Đạt Mã Nhĩ, nói đùa: "Ngài không phải chỉ dùng tiền vào nữ nhân thôi chứ? Ha ha!"
"Hoàn toàn không có chuyện đó!" Đạt Mã Nhĩ bỗng chốc kích động, gân xanh trên đầu bạo khởi, thở hồng hộc, bộ dáng dường như rất tức giận. Thấy sắc mặt của Đạt Mã Nhĩ, Sở Thiên đang định giải thích, nhưng không ngờ được, Đạt Mã Nhĩ bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống, mặt mũi đỏ bừng thấp giọng nói: "Ta…Ta vẫn chưa cưới vợ…"
Phụt ~~~~Sở Thiên đang uống trà giải rượu, lại nghe thấy Đạt Mã Nhĩ nói mà phun hết ra. Chưa cưới vợ!? Đại thần ma pháp - một trong ngũ đại trọng thần của đế quốc mà chưa từng cưới vợ ư!? Tin tức này thực sự khiến Sở Thiên khó mà tiếp nhận nổi!
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lẽ nào với quyền thế và tài phú của đại nhân mà lại không tìm được vợ ư?!" Sở Thiên nhìn Đạt Mã Nhĩ từ trên xuống, kinh ngạc hỏi.
"Không phải không tìm được, mà là…mà là, cô ấy ở xa quá…" Sở Thiên sực tỉnh, hóa ra lão cũng có ý trung nhân rồi, nhưng không ở bên cạnh, và Đạt Mã Nhĩ cũng vì người yêu bí mật xa xôi này mà chưa cưới vợ!
"Hắc hắc! Rốt cuộc là ai khiến lão ca ngày đêm tương tư, mấy chục tuổi rồi vẫn chưa thành gia lập thất vậy?" Sở thiên hào hứng hỏi, nhìn mái tóc hoa râm và khuôn mặt lẩn thẩn của Đạt Mã Nhĩ, Sở Thiên thầm nghĩ: "Lão béo này cũng thật si tình!"
"Không…Không ai cả, ta…Ta nói bừa thôi!" Mặt Đạt Mã Nhĩ càng đỏ rần lên, vừa bóp chặt hai tay vào nhau, vừa cúi đầu lắp bắp biện hộ.
Thấy Đạt Mã Nhĩ không chịu nói thật, Sở Thiên cười ha hả, hỏi đường vòng: "Sao lúc đó ngài không cưới người ấy?"
Câu hỏi của Sở Thiên khiến lão nhất thời không biết phản ứng ra sao, trong lúc căng thẳng xẩu hổ Đạt Mã Nhĩ buột miệng nói ra những lời thật lòng: "Ta… Ta lúc trẻ không có tiền, còn nhà cô ấy lại là một quý tộc thượng đẳng của vương quốc Ai Nhĩ Sâm! A? Không phải….." Nói một hồi, Đạt Mã Nhĩ tội nghiệp cuối cùng cũng phát hiện mình nói hớ, da mặt đỏ lựng lên, lắc đầu lia lịa, giải thích: "Chuyện…Chuyện không phải thế, ý ta là……"
Thấy Sở Thiên mỉm cười nhìn mình, Đạt Mã Nhĩ không thể biện bạch được cho mình. Kéo tay áo của Sở Thiên, Đạt Mã Nhĩ kề vào tai Sở Thiên, một làn hơi nóng phả vào mặt theo tiếng nhỏ giọng: "Ngươi quyết không được nói cho người khác biết. Nếu không ta sẽ bị cười chết mất."
"Ha ha ha ha~~~" Sở Thiên không nhịn được cười phá lên, hóa ra là chuyện lúc còn trẻ của Đạt Mã Nhĩ, vậy bây giờ người trong mộng của lão chỉ sợ cũng trở thành bà lão rồi. Vị đại thần ma pháp này cũng thật khác người, những quý tộc khác đều có cả đàn thê thiếp, hiên ngang đi lại ở những nơi phong nguyệt, còn Đạt Mã Nhĩ lại vì một bà lão mà xấu hổ đến độ này.
Thấy Đạt Mã Nhĩ cáu tiết nhìn mình, Sở Thiên thu lại nụ cười và nói: "Vậy sao lúc ngài có tiền lại không đi tìm bà ấy?"
"Ài! Ta có tiền lúc nào chứ!" Đạt Mã Nhĩ vòng vo than thở. Tiếp đó lão như vừa nhớ ra điều gì, kéo tay áo của Sở Thiên, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Sở Thiên, yếu ớt nói: "Ngươi có tiền nhiều như vậy, có thể cho ta mượn chút ít không?"
Kỳ lạ thật, tiền của Đạt Mã Nhĩ đi đâu hết rồi, Sở Thiên lòng đầy nghi hoặc, dựa vào sự ban thưởng của Lô Địch Tam Thế và thân phận của lão, mười mấy năm nay, ít nhất thì Đạt Mã Nhĩ cũng có thể cất được trên dưới vạn kim tệ, tại sao vẫn nghèo như vậy?
"Không cần nhiều đâu, một vạn kim tệ là đủ rồi." Thấy Sở Thiên vẫn đang ngẫm nghĩ, Đạt Mã Nhĩ nghĩ rằng vì số tiền nhiều quá, vội sửa lại: "Một vạn nhiều quá ư, vậy năm nghìn…năm nghìn kim tệ được không?"
"Ha ha, năm nghìn quá ít rồi! Hay là năm vạn nhé!" Sở Thiên nheo mắt cười cười, lập tức hào phóng rút ra một nửa hầu bao của mình! Hầu tước Phất Lạp Địch của hiện tại thì năm vạn kim tệ chẳng đáng là gì. Với người thu nhập hàng năm hơn nghìn vạn kim tệ liệu có để ý đến số tiền nhỏ này không? Huống hồ, còn là chủ nợ của đại thần ma pháp. Hắc hắc, có vẻ hay đây!
"Hừ! không ngờ hầu tước Phất Lạp Địch Nặc cũng có tiền vào những nơi cao sang như vậy!" Ngay chính lúc Đạt Mã Nhĩ bị tiền của Sở Thiên làm cho choáng váng, một câu nói đầy vẻ khiêu khích vang lên!
Đạt Mã Nhĩ há hốc miệng, hai con mắt dính chặt vào cái thủy tinh tạp phiến trong tay Sở Thiên, ngưỡng mộ gật đầu lia lịa, "Đủ rồi, quá đủ để mua luôn cả cái tửu điếm này?"
Lúc đầu, phần lớn kho dự trữ tiền trên đại lục này đều dùng các tấm thủy tinh tạp, được chia thành ba màu: tím, vàng, bạc. Dựa vào màu sắc khác nhau, các mức thấp nhất để tích trữ kim tệ cũng có ba mức là trăm, nghìn, vạn. Mà lúc đó, tử sắc thủy tinh tạp là thẻ tích trữ kim tệ cao nhất ở Huyễn Thú đại lục, ít nhất phải tích trữ khoảng một vạn kim tệ mới có thể bắt đầu sử dụng!
Sau này, cùng với số lượng của cải của các hào phú trên đại lục ngày càng nhiều, tử sắc thủy tinh tạp với mức tiền thấp nhất là một vạn đã không còn đáp ứng được nhu cầu của họ. Thế là ba mươi năm trước, các hào phú ở đại lục cùng các cường quốc và ma pháp công hội cùng nhau đưa vào sử dụng vô sắc thủy tinh tạp phiến với mức tiền thấp nhất là mười vạn kim tệ. Sự xuất hiện của vô sắc thủy tinh tạp dẫn đến làn sóng săn tìm chúng cuồng nhiệt, nhưng mười vạn kim tệ thì không phải ai cũng có thể bỏ ra được, mà việc xin được vô sắc tạp phiến cũng cực kỳ khó khăn, nếu không có quyền thế và tiền bạc nhất định thì căn bản không có cơ hội có được nó. Loại thẻ này cả đế quốc Khải Tát cũng chỉ có khoảng hai mươi cái mà thôi!
Cho nên ở trên đại lục này, việc sở hữu vô sắc tạp phiến đồng nghĩa với một thân phận vô cùng cao quý. Về việc Sở Thiên sở dĩ có được một miếng thẻ này là vì chuyến buôn lậu đầu tiên đã kiếm được lãi to!
Sau khi Ba Bác Tát giải quyết chuyện người làm của Sở Thiên, Sở Thiên đã dồn hết tâm trí của mình vào việc kiếm tiền. Tuy việc tuần tra Mê Vụ hồ không có sự phối hợp của Sở Thiên cũng vẫn được tiến hành bình thường, nhưng đối với những việc liên quan đến lợi nhuận của mình, Sở Thiên luôn làm hết trách nhiệm của mình. Thế là, các Tế Tự của đế quốc Khải Tát, đặc biệt là các Tế Tự phụ trách kiểm tra những đồ nguy hiểm, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã được Sở Thiên cho nghỉ phép ba lần, còn những người phụ trách các bộ phận khác cũng được Sở Thiên chi tiền công cho đi du lịch. Những người còn lại thì bắt đầu điên cuồng tấn công những kẻ buôn lậu chất độc hại khác, ngoại trừ Phan Mạt Tư! Truyện được copy tại Truyện FULL
Cứ như vậy, những đoàn thương gia của gia tộc Phan Mạt Tư trước đây vẫn phải che giấu lén lút, giờ xuất hiện nghênh ngang trong thành Bàng Bối, đem những chiếc xe chở hàng đã ngụy trang vận chuyển đến các nơi trong đại lục. Những kẻ buôn lậu khác cũng vì sự tấn công áp chế của Sở Thiên mà mang lợi nhuận của mình hai tay dâng lại cho Phan Mạt Tư, khiến gia tộc Phan Mạt Tư gần như đã hoàn thành quá trình lũng đoạn độc chất ở Khải Tát!
Dưới sự giúp đỡ hùng hậu của Sở Thiên, vốn liếng mỗi năm từ lãi suất mấy trăm vạn trong chớp mắt đã tăng đến hơn nghìn vạn kim tệ, điều này khiến Lôi Cát cả ngày cười toe toét, công tước Bố Luân Đạt cũng chân thành coi Sở Thiên là bạn làm ăn ưu tú, mà không phải là đối tượng đầu tư qua ngày! Cho nên lợi nhuận của chuyến đầu tiên này --Mười vạn kim tệ, cùng với vô sắc tạp phiến rất nhanh đã nằm trong tay Sở Thiên.
Và còn một việc tốt ngoài suy nghĩ đến với Sở Thiên là, trùm buôn độc chất bị Sở Thiên mang nộp cho đại thần hình luật đế quốc, sau đó lại bị lôi đi diễu đường thị chúng. Việc này làm cho danh tiếng của hầu tước Phất Lạp Địch Nặc trong lòng dân chúng ở Khải Tát chốc lát trở nên đỉnh điểm!
Về phía Lô Địch Tam Thế thì lại càng xem trọng Sở Thiên, bởi vì Sở Thiên là người đem lại lợi nhuận hậu hỹ cho những thành viên khác……
Mỉm cười cất tấm vô sắc tạp phiến vào trong ma pháp giới chỉ, Sở Thiên nâng ly rượu Phục Tư Đặc thượng hạng lên, hướng về phía Đạt Mã Nhĩ kính rượu: "Đại nhân lòng dạ rộng lượng, đương nhiên sẽ không tức giận đám gia bộc của ta, ly rượu này cứ xem như là ta tạ lỗi với ngài!" Nói xong, Sở Thiên một hơi cạn hơi ly rượu.
"Khụ khụ!" Sở Thiên vốn không phải có tửu lượng tốt, chốc lát đã bị ho sặc sụa, ngẩng đầu nhìn Đạt Mã Nhĩ đang nhìn chằm chằm vào ly rượu, "Đại nhân, sao ngài không uống? Phải chăng không chịu tha thứ cho ta?"
"Không! Không!" Đạt Ma Nhĩ vội vã xua tay lia lịa, nuốt ực nước bọt, đỏ mặt nói: "Ta…Ta chỉ là lâu rồi không uống loại rượu ngon này, có chút…có chút tiếc không nỡ uống."
"Sao? Với bổng lộc của đại nhân ngài cũng không uống nổi loại rượu này ư?" Sở Thiên bước gần tới, đặt tay lên vai Đạt Mã Nhĩ, nói đùa: "Ngài không phải chỉ dùng tiền vào nữ nhân thôi chứ? Ha ha!"
"Hoàn toàn không có chuyện đó!" Đạt Mã Nhĩ bỗng chốc kích động, gân xanh trên đầu bạo khởi, thở hồng hộc, bộ dáng dường như rất tức giận. Thấy sắc mặt của Đạt Mã Nhĩ, Sở Thiên đang định giải thích, nhưng không ngờ được, Đạt Mã Nhĩ bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống, mặt mũi đỏ bừng thấp giọng nói: "Ta…Ta vẫn chưa cưới vợ…"
Phụt ~~~~Sở Thiên đang uống trà giải rượu, lại nghe thấy Đạt Mã Nhĩ nói mà phun hết ra. Chưa cưới vợ!? Đại thần ma pháp - một trong ngũ đại trọng thần của đế quốc mà chưa từng cưới vợ ư!? Tin tức này thực sự khiến Sở Thiên khó mà tiếp nhận nổi!
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lẽ nào với quyền thế và tài phú của đại nhân mà lại không tìm được vợ ư?!" Sở Thiên nhìn Đạt Mã Nhĩ từ trên xuống, kinh ngạc hỏi.
"Không phải không tìm được, mà là…mà là, cô ấy ở xa quá…" Sở Thiên sực tỉnh, hóa ra lão cũng có ý trung nhân rồi, nhưng không ở bên cạnh, và Đạt Mã Nhĩ cũng vì người yêu bí mật xa xôi này mà chưa cưới vợ!
"Hắc hắc! Rốt cuộc là ai khiến lão ca ngày đêm tương tư, mấy chục tuổi rồi vẫn chưa thành gia lập thất vậy?" Sở thiên hào hứng hỏi, nhìn mái tóc hoa râm và khuôn mặt lẩn thẩn của Đạt Mã Nhĩ, Sở Thiên thầm nghĩ: "Lão béo này cũng thật si tình!"
"Không…Không ai cả, ta…Ta nói bừa thôi!" Mặt Đạt Mã Nhĩ càng đỏ rần lên, vừa bóp chặt hai tay vào nhau, vừa cúi đầu lắp bắp biện hộ.
Thấy Đạt Mã Nhĩ không chịu nói thật, Sở Thiên cười ha hả, hỏi đường vòng: "Sao lúc đó ngài không cưới người ấy?"
Câu hỏi của Sở Thiên khiến lão nhất thời không biết phản ứng ra sao, trong lúc căng thẳng xẩu hổ Đạt Mã Nhĩ buột miệng nói ra những lời thật lòng: "Ta… Ta lúc trẻ không có tiền, còn nhà cô ấy lại là một quý tộc thượng đẳng của vương quốc Ai Nhĩ Sâm! A? Không phải….." Nói một hồi, Đạt Mã Nhĩ tội nghiệp cuối cùng cũng phát hiện mình nói hớ, da mặt đỏ lựng lên, lắc đầu lia lịa, giải thích: "Chuyện…Chuyện không phải thế, ý ta là……"
Thấy Sở Thiên mỉm cười nhìn mình, Đạt Mã Nhĩ không thể biện bạch được cho mình. Kéo tay áo của Sở Thiên, Đạt Mã Nhĩ kề vào tai Sở Thiên, một làn hơi nóng phả vào mặt theo tiếng nhỏ giọng: "Ngươi quyết không được nói cho người khác biết. Nếu không ta sẽ bị cười chết mất."
"Ha ha ha ha~~~" Sở Thiên không nhịn được cười phá lên, hóa ra là chuyện lúc còn trẻ của Đạt Mã Nhĩ, vậy bây giờ người trong mộng của lão chỉ sợ cũng trở thành bà lão rồi. Vị đại thần ma pháp này cũng thật khác người, những quý tộc khác đều có cả đàn thê thiếp, hiên ngang đi lại ở những nơi phong nguyệt, còn Đạt Mã Nhĩ lại vì một bà lão mà xấu hổ đến độ này.
Thấy Đạt Mã Nhĩ cáu tiết nhìn mình, Sở Thiên thu lại nụ cười và nói: "Vậy sao lúc ngài có tiền lại không đi tìm bà ấy?"
"Ài! Ta có tiền lúc nào chứ!" Đạt Mã Nhĩ vòng vo than thở. Tiếp đó lão như vừa nhớ ra điều gì, kéo tay áo của Sở Thiên, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Sở Thiên, yếu ớt nói: "Ngươi có tiền nhiều như vậy, có thể cho ta mượn chút ít không?"
Kỳ lạ thật, tiền của Đạt Mã Nhĩ đi đâu hết rồi, Sở Thiên lòng đầy nghi hoặc, dựa vào sự ban thưởng của Lô Địch Tam Thế và thân phận của lão, mười mấy năm nay, ít nhất thì Đạt Mã Nhĩ cũng có thể cất được trên dưới vạn kim tệ, tại sao vẫn nghèo như vậy?
"Không cần nhiều đâu, một vạn kim tệ là đủ rồi." Thấy Sở Thiên vẫn đang ngẫm nghĩ, Đạt Mã Nhĩ nghĩ rằng vì số tiền nhiều quá, vội sửa lại: "Một vạn nhiều quá ư, vậy năm nghìn…năm nghìn kim tệ được không?"
"Ha ha, năm nghìn quá ít rồi! Hay là năm vạn nhé!" Sở Thiên nheo mắt cười cười, lập tức hào phóng rút ra một nửa hầu bao của mình! Hầu tước Phất Lạp Địch của hiện tại thì năm vạn kim tệ chẳng đáng là gì. Với người thu nhập hàng năm hơn nghìn vạn kim tệ liệu có để ý đến số tiền nhỏ này không? Huống hồ, còn là chủ nợ của đại thần ma pháp. Hắc hắc, có vẻ hay đây!
"Hừ! không ngờ hầu tước Phất Lạp Địch Nặc cũng có tiền vào những nơi cao sang như vậy!" Ngay chính lúc Đạt Mã Nhĩ bị tiền của Sở Thiên làm cho choáng váng, một câu nói đầy vẻ khiêu khích vang lên!