Dị Giới Thú Y
Chương 118
Tạp Ân, à không, Kim Cương vui lòng tiếp nhận cái tên mới, rồi đứng về phía sau Sở Thiên cảnh giác với tướng sỹ Lôi Tư.
"Hoàng tử điện hạ!" Sở Thiên vui vẻ nhìn Tạp Tắc Nhĩ, nói: "Cảm ơn sự khoản đãi của các vị, ta nên về rồi!" rồi chỉ vào thi thể Kim giáp trùng, "À phải, hắn bị Kim Cương xé xác, giờ Kim Cương là ma thú của ta, vậy thì hắn cũng là chiến lợi phẩm của ta phải không?"
"Đương nhiên là của ngài!" Tạp Tắc Nhĩ cười nhạt, hắn không tin Sở Thiên lại có thể hồi sinh được thi thể đã bị tách ra làm hai phần.
Đúng thế! Sở Thiên không có cái tài đó, nhưng trong chân của Lạp phu vẫn còn thứ thần khí gọi là lưỡi đao Phán Quyết!
Cuộc chiến giữa Lôi Tư và Khải Tát với sự can thiệp của Cự long tộc, đột nhiên chấm dứt.
Khải Tát đại đế Lô Địch Tam Thế hận một nỗi không triệt để tiêu diệt được Lôi Tư, còn hoàng đế Lôi Tư Thái Luân đau lòng vì bị mất đảo Bố Lôi Trạch. Sở Thiên thì rắc rối còn lớn hơn!
Mã Khoa Lý và Tạp Tắc Nhĩ đang có một cuộc đàm phán "kéo cưa" ở Thái Thạch Bảo nhưng Sở Thiên không có thời gian tham gia, vì hai người Sở Thiên không thể đắc tội đang ở đằng sau Thái Thạch Bảo cãi nhau vì hắn!
"Phất Lạp Địch Nặc, đệ đã đồng ý với ta sau khi chiến tranh kết thúc là đi gặp Long hoàng bệ hạ!" Phất La Đa lạnh lùng nhìn Sở Thiên, còn cả Bố Lãng đang đứng cạnh hắn.
"Hừ! Phất La Đa trưởng lão, Phất Lạp Địch Nặc nhận lời với Hồng Nguyệt Thành chúng ta trước rồi!" Bố Lãng bị Phất La Đa làm lửa giận nổi lên phừng phừng, dù có là trưởng lão của A Cổ Lạp Sơn thì cũng đừng coi thường Hồng Nguyệt Thành! "Đợi sau khi Phất lạp Địch Nặc tìm được Mạch Khẳng Tích cho chủ nhân Ba Đế sẽ đến A Cổ Lạp Sơn của các ngươi!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Hai mắt Sở Thiên nhắm tịt, Bố Lãng đi quá đà rồi, dám nhắc đến cái tên Mạch Khẳng Tích trước mặt Phất La Đa. A Tư Nặc từng nói, Mạch Khẳng Tích đã tự tay giết chết Long hoàng đời trước, chính là kẻ thù giết cha của Long hoàng hiện nay Á Lợi Tư Thác Đức.
Quả nhiên, khi điều cấm kỵ của Cự long tộc bị nhắc đến, Phất La Đa lập tức đứng dậy, chỉ thẳng vào Bố Lãng quát: "Bố Lãng, Phất Lạp Địch Nặc nhất định phải theo ta! Hừ đừng có tưởng A Cổ Lạp Sơn sợ Hồng Nguyệt Thành các ngươi!"
"Ngươi dám đưa đưa Phất Lạp Địch Nặc đi?" Bố Lãng cũng đứng dậy cười nhạt, "Dựa vào Thủy hệ Cự long cấp chín ngươi?" Rõ ràng là kỵ sỹ cấp hai Bố Lãng này không coi Cự long cấp chín ra gì. Bởi hắn là tùy tùng của Ba Đế, giống chủ nhân của hắn, cũng có được thần kỹ thượng cổ!"
"Sao? Ngươi muốn thử xem ta có đưa được Phất Lạp Địch Nặc đi không hả?" Phất La Đa giận quá hóa cười. Từng tầng từng tầng nước bắt đầu xuất hiện xung quanh người Phất La Đa. Mấy nghìn năm nay, vẫn chưa có ai dám khiêu khích Phất La Đa như vậy!
"Ha ha…. ta thật sự muốn thử đấy!" Bố Lãng cũng nắm chặt lấy chuôi kiếm sau lưng.
Các ngươi đánh nhau đi, tốt nhất là đánh đến cả hai bên đều bị thương tổn, Sở Thiên cười ngồi xem kịch hay: nếu có thể gây nên chiến tranh giữa A Cổ Lạp Sơn và Hồng Nguyệt Thành thì quá tốt, như thế sẽ không ai gây phiền phức cho ta nữa!
Nhưng rất tiếc, Bố Lãng và Phất La Đa không ai động thủ cả, vì cả hai đều hiểu, một khi hai bên đánh nhau thì Hồng Nguyệt Thành và A Cổ Lạp Sơn sẽ rơi vào cuộc chiến không hồi kết!
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi nói đi!" Bố Lãng và Phất La Đa đột nhiên quay về hướng Sở Thiên, đồng thanh hỏi: "Ngươi sẽ đi cùng ai?"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên nhún vai, bế Tiểu Bạch lên, nói như chuyện không phải của mình: "Hì hì, ta cũng không biết. Hai người quyết định đi!"
"Ngươi nói gì?" Bố Lãng phản ứng lại trước.
"Đừng giận!" Sở Thiên một tay bế Tiểu Bạch, một tay xua xua, "Nói thực, hai bên ta đều không thể đắc tội. Ta đi A Cổ Lạp Sơn nhất định sẽ đắc tội với Hồng Nguyệt Thành, mà đi Hồng Nguyệt Thành lại đắc tội Long hoàng! Hai người nói xem, ta phải làm thế nào?"
Bố Lãng và Phất La Đa nghe Sở Thiên nói vậy đâm ra im bặt, không nói được gì nữa.
"Như thế này đi." Sở Thiên cười, "Hai người dùng danh nghĩa cá nhân đấu với nhau một trận, chỉ là tư cách cá nhân thôi nhé. Ai thắng thì ta đi cùng người đó.
"Ô ô!" Tiểu Bạch đảo mắt, hình như muốn nói: "Phất Lạp Địch Nặc ngài xấu tính quá!
Ngay Tiểu Bạch cũng hiểu Sở Thiên đang loại bỏ một trong hai người, Bố Lãng và Phất La Đa làm gì mà không hiểu? Nhưng hai người này lại không thể từ chối, ai từ chối trước là kẻ thua cuộc! nguồn TruyenFull.vn
"Phất La Đa trưởng lão, mời!" Bố Lãng rút thanh trường kiếm từ sau lưng ra chỉ lên trời. Một mặt đấu trên không sẽ không ảnh hưởng đến Sở Thiên, mặt khác đấu trên trời với một Cự long có đôi cánh rộng thể hiện ý coi thường Phất La Đa của Bố Lãng.
Phất La Đa "Hừ!" một tiếng, hai tay phất một cái khối cầu nước khổng lồ tấn công về phía Bố Lãng.
"Chỉ có vậy thôi sao?!" Bố Lãng cười khinh bỉ, vung kiếm lên quay trên không trung vài vòng, quả cầu nước lập tức tan biến. Bố Lãng không hề phát ra một chút đấu khí nào, không dùng đấu khí mà có thể làm tiêu biến ma pháp Cự long cấp chín thì chỉ có một thứ…
"Thượng cổ thần kỹ?" Phất La Đa cười phấn khởi, lâu rồi chưa được gặp đối thủ nào mạnh như vậy.
Phất La Đa gầm lên một tiếng, hai tay giang rộng, miệng nhẩm chú ngữ, từ đâu bỗng xuất hiện một màn sương mù dày đặc.
"Ma pháp Long ngữ? Hà hà, cái này còn có chút thú vị!" sắc mặt Bố Lãng nghiêm lại, hai chân phát lực cầm ngược trường kiếm xông lên. Đối phó với ma pháp, biện pháp tốt nhất chính là tiêu diệt pháp sư trước khi pháp thuật hoàn thành.
"Khụ khụ!" sương mù khiến Sở Thiên ho sặc sụa, bế Tiểu Bạch chạy ra xa. Khốn kiếp, lão tử vẫn còn ở đây đấy, hai lão này dám dùng ma pháp quy mô lớn hả?! Muốn hại chết lão tử sao?!
Chạy được trăm mét Sở Thiên mới yên tâm ôm Tiểu Bạch ngồi xuống, vỗ vỗ cằm Tiểu Bạch, Sở Thiên than vãn: "Tiểu Bạch à, ngươi nói xem hai tên kia có phải đồ khốn kiếp không? Một tên muốn nghiên cứu tại sao ta mất ma pháp, một tên thì bắt ta đi tìm cái tên chết dẫm Mạch Khẳng Tích kia."
"Ô ô!" Tiểu Bạch gật đầu tỏ ý đồng tình!
"Khốn nạn!" Sở Thiên tức giận chửi, "Cả cái tên Mạch Khẳng Tích cũng là đồ khốn kiếp!"
"Ô ô!" Tiểu Bạch gật lấy gật để, rồi giơ một chân lên chém mạnh xuống không khí.
"Ngươi cũng tức lắm hả?" Sở Thiên cười, không ngờ Tiểu Bạch lại muốn chém cái tên Mạch Khẳng Tích. Trong chốc lát tâm trạng Sở đại thiếu gia tốt hẳn lên, bắt đầu đùa nghịch với Tiểu Bạch. "Sao, ngươi muốn thiến hắn hả?! Chà chà!" Sở Thiên mở to mắt nhìn Tiểu Bạch rồi nghiêm túc nói: "Được, đợi khi A Tư Nặc tìm được Mạch Khẳng Tích ta sẽ để ngươi đích thân thiến hắn, ha ha ha…." Sở Thiên vừa nói vừa cười sảng khoái!
"Ô ô!" Tiểu Bạch đột nhiên ngồi dậy, cắn mạnh vào tai Sở Thiên một cái, nhưng mặt lại đỏ lựng.
"Ha ha ha…" không để ý đến vết răng trên tai, Sở Thiên cười càng ngày càng mất kiểm soát! Lúc lâu sau, Sở đại thiếu gia mới cười xong, vỗ vỗ Tiểu Bạch, giả bộ sực nhớ ra "Ai ya, suýt nữa thì ta quên mất, ngươi là giống cái làm sao thiến tên đàn ông thối tha đấy được! Ha ha ha…"
Đang cười ha ha, Sở Thiên không chú ý đến trong lớp sương mù kia Phất La Đa đã biến thành Cự long --- chỉ khi gặp đối thủ ngang tài, Phất La Đa mới xuất hiện dưới hình dạng này.
"Hoàng tử điện hạ!" Sở Thiên vui vẻ nhìn Tạp Tắc Nhĩ, nói: "Cảm ơn sự khoản đãi của các vị, ta nên về rồi!" rồi chỉ vào thi thể Kim giáp trùng, "À phải, hắn bị Kim Cương xé xác, giờ Kim Cương là ma thú của ta, vậy thì hắn cũng là chiến lợi phẩm của ta phải không?"
"Đương nhiên là của ngài!" Tạp Tắc Nhĩ cười nhạt, hắn không tin Sở Thiên lại có thể hồi sinh được thi thể đã bị tách ra làm hai phần.
Đúng thế! Sở Thiên không có cái tài đó, nhưng trong chân của Lạp phu vẫn còn thứ thần khí gọi là lưỡi đao Phán Quyết!
Cuộc chiến giữa Lôi Tư và Khải Tát với sự can thiệp của Cự long tộc, đột nhiên chấm dứt.
Khải Tát đại đế Lô Địch Tam Thế hận một nỗi không triệt để tiêu diệt được Lôi Tư, còn hoàng đế Lôi Tư Thái Luân đau lòng vì bị mất đảo Bố Lôi Trạch. Sở Thiên thì rắc rối còn lớn hơn!
Mã Khoa Lý và Tạp Tắc Nhĩ đang có một cuộc đàm phán "kéo cưa" ở Thái Thạch Bảo nhưng Sở Thiên không có thời gian tham gia, vì hai người Sở Thiên không thể đắc tội đang ở đằng sau Thái Thạch Bảo cãi nhau vì hắn!
"Phất Lạp Địch Nặc, đệ đã đồng ý với ta sau khi chiến tranh kết thúc là đi gặp Long hoàng bệ hạ!" Phất La Đa lạnh lùng nhìn Sở Thiên, còn cả Bố Lãng đang đứng cạnh hắn.
"Hừ! Phất La Đa trưởng lão, Phất Lạp Địch Nặc nhận lời với Hồng Nguyệt Thành chúng ta trước rồi!" Bố Lãng bị Phất La Đa làm lửa giận nổi lên phừng phừng, dù có là trưởng lão của A Cổ Lạp Sơn thì cũng đừng coi thường Hồng Nguyệt Thành! "Đợi sau khi Phất lạp Địch Nặc tìm được Mạch Khẳng Tích cho chủ nhân Ba Đế sẽ đến A Cổ Lạp Sơn của các ngươi!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Hai mắt Sở Thiên nhắm tịt, Bố Lãng đi quá đà rồi, dám nhắc đến cái tên Mạch Khẳng Tích trước mặt Phất La Đa. A Tư Nặc từng nói, Mạch Khẳng Tích đã tự tay giết chết Long hoàng đời trước, chính là kẻ thù giết cha của Long hoàng hiện nay Á Lợi Tư Thác Đức.
Quả nhiên, khi điều cấm kỵ của Cự long tộc bị nhắc đến, Phất La Đa lập tức đứng dậy, chỉ thẳng vào Bố Lãng quát: "Bố Lãng, Phất Lạp Địch Nặc nhất định phải theo ta! Hừ đừng có tưởng A Cổ Lạp Sơn sợ Hồng Nguyệt Thành các ngươi!"
"Ngươi dám đưa đưa Phất Lạp Địch Nặc đi?" Bố Lãng cũng đứng dậy cười nhạt, "Dựa vào Thủy hệ Cự long cấp chín ngươi?" Rõ ràng là kỵ sỹ cấp hai Bố Lãng này không coi Cự long cấp chín ra gì. Bởi hắn là tùy tùng của Ba Đế, giống chủ nhân của hắn, cũng có được thần kỹ thượng cổ!"
"Sao? Ngươi muốn thử xem ta có đưa được Phất Lạp Địch Nặc đi không hả?" Phất La Đa giận quá hóa cười. Từng tầng từng tầng nước bắt đầu xuất hiện xung quanh người Phất La Đa. Mấy nghìn năm nay, vẫn chưa có ai dám khiêu khích Phất La Đa như vậy!
"Ha ha…. ta thật sự muốn thử đấy!" Bố Lãng cũng nắm chặt lấy chuôi kiếm sau lưng.
Các ngươi đánh nhau đi, tốt nhất là đánh đến cả hai bên đều bị thương tổn, Sở Thiên cười ngồi xem kịch hay: nếu có thể gây nên chiến tranh giữa A Cổ Lạp Sơn và Hồng Nguyệt Thành thì quá tốt, như thế sẽ không ai gây phiền phức cho ta nữa!
Nhưng rất tiếc, Bố Lãng và Phất La Đa không ai động thủ cả, vì cả hai đều hiểu, một khi hai bên đánh nhau thì Hồng Nguyệt Thành và A Cổ Lạp Sơn sẽ rơi vào cuộc chiến không hồi kết!
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi nói đi!" Bố Lãng và Phất La Đa đột nhiên quay về hướng Sở Thiên, đồng thanh hỏi: "Ngươi sẽ đi cùng ai?"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên nhún vai, bế Tiểu Bạch lên, nói như chuyện không phải của mình: "Hì hì, ta cũng không biết. Hai người quyết định đi!"
"Ngươi nói gì?" Bố Lãng phản ứng lại trước.
"Đừng giận!" Sở Thiên một tay bế Tiểu Bạch, một tay xua xua, "Nói thực, hai bên ta đều không thể đắc tội. Ta đi A Cổ Lạp Sơn nhất định sẽ đắc tội với Hồng Nguyệt Thành, mà đi Hồng Nguyệt Thành lại đắc tội Long hoàng! Hai người nói xem, ta phải làm thế nào?"
Bố Lãng và Phất La Đa nghe Sở Thiên nói vậy đâm ra im bặt, không nói được gì nữa.
"Như thế này đi." Sở Thiên cười, "Hai người dùng danh nghĩa cá nhân đấu với nhau một trận, chỉ là tư cách cá nhân thôi nhé. Ai thắng thì ta đi cùng người đó.
"Ô ô!" Tiểu Bạch đảo mắt, hình như muốn nói: "Phất Lạp Địch Nặc ngài xấu tính quá!
Ngay Tiểu Bạch cũng hiểu Sở Thiên đang loại bỏ một trong hai người, Bố Lãng và Phất La Đa làm gì mà không hiểu? Nhưng hai người này lại không thể từ chối, ai từ chối trước là kẻ thua cuộc! nguồn TruyenFull.vn
"Phất La Đa trưởng lão, mời!" Bố Lãng rút thanh trường kiếm từ sau lưng ra chỉ lên trời. Một mặt đấu trên không sẽ không ảnh hưởng đến Sở Thiên, mặt khác đấu trên trời với một Cự long có đôi cánh rộng thể hiện ý coi thường Phất La Đa của Bố Lãng.
Phất La Đa "Hừ!" một tiếng, hai tay phất một cái khối cầu nước khổng lồ tấn công về phía Bố Lãng.
"Chỉ có vậy thôi sao?!" Bố Lãng cười khinh bỉ, vung kiếm lên quay trên không trung vài vòng, quả cầu nước lập tức tan biến. Bố Lãng không hề phát ra một chút đấu khí nào, không dùng đấu khí mà có thể làm tiêu biến ma pháp Cự long cấp chín thì chỉ có một thứ…
"Thượng cổ thần kỹ?" Phất La Đa cười phấn khởi, lâu rồi chưa được gặp đối thủ nào mạnh như vậy.
Phất La Đa gầm lên một tiếng, hai tay giang rộng, miệng nhẩm chú ngữ, từ đâu bỗng xuất hiện một màn sương mù dày đặc.
"Ma pháp Long ngữ? Hà hà, cái này còn có chút thú vị!" sắc mặt Bố Lãng nghiêm lại, hai chân phát lực cầm ngược trường kiếm xông lên. Đối phó với ma pháp, biện pháp tốt nhất chính là tiêu diệt pháp sư trước khi pháp thuật hoàn thành.
"Khụ khụ!" sương mù khiến Sở Thiên ho sặc sụa, bế Tiểu Bạch chạy ra xa. Khốn kiếp, lão tử vẫn còn ở đây đấy, hai lão này dám dùng ma pháp quy mô lớn hả?! Muốn hại chết lão tử sao?!
Chạy được trăm mét Sở Thiên mới yên tâm ôm Tiểu Bạch ngồi xuống, vỗ vỗ cằm Tiểu Bạch, Sở Thiên than vãn: "Tiểu Bạch à, ngươi nói xem hai tên kia có phải đồ khốn kiếp không? Một tên muốn nghiên cứu tại sao ta mất ma pháp, một tên thì bắt ta đi tìm cái tên chết dẫm Mạch Khẳng Tích kia."
"Ô ô!" Tiểu Bạch gật đầu tỏ ý đồng tình!
"Khốn nạn!" Sở Thiên tức giận chửi, "Cả cái tên Mạch Khẳng Tích cũng là đồ khốn kiếp!"
"Ô ô!" Tiểu Bạch gật lấy gật để, rồi giơ một chân lên chém mạnh xuống không khí.
"Ngươi cũng tức lắm hả?" Sở Thiên cười, không ngờ Tiểu Bạch lại muốn chém cái tên Mạch Khẳng Tích. Trong chốc lát tâm trạng Sở đại thiếu gia tốt hẳn lên, bắt đầu đùa nghịch với Tiểu Bạch. "Sao, ngươi muốn thiến hắn hả?! Chà chà!" Sở Thiên mở to mắt nhìn Tiểu Bạch rồi nghiêm túc nói: "Được, đợi khi A Tư Nặc tìm được Mạch Khẳng Tích ta sẽ để ngươi đích thân thiến hắn, ha ha ha…." Sở Thiên vừa nói vừa cười sảng khoái!
"Ô ô!" Tiểu Bạch đột nhiên ngồi dậy, cắn mạnh vào tai Sở Thiên một cái, nhưng mặt lại đỏ lựng.
"Ha ha ha…" không để ý đến vết răng trên tai, Sở Thiên cười càng ngày càng mất kiểm soát! Lúc lâu sau, Sở đại thiếu gia mới cười xong, vỗ vỗ Tiểu Bạch, giả bộ sực nhớ ra "Ai ya, suýt nữa thì ta quên mất, ngươi là giống cái làm sao thiến tên đàn ông thối tha đấy được! Ha ha ha…"
Đang cười ha ha, Sở Thiên không chú ý đến trong lớp sương mù kia Phất La Đa đã biến thành Cự long --- chỉ khi gặp đối thủ ngang tài, Phất La Đa mới xuất hiện dưới hình dạng này.