Dị Giới Thú Y
Chương 106: Trò chơi
"Mẹ nó! Hắn điên rồi!" Lạp Phu vừa tránh sự tấn công của Tạp Ân vừa hét về phía Tạp Thác: "Tạp Thác tiên sinh, ta đổi ý rồi. Chúng ta liên thủ giết chết hắn, thi thể và công lao đều thuộc về các ngài hết! Chỉ cần ngài tha cho ta là được!" Lạp Phu phát hiện quả thật có lẽ chỉ có ma thú cấp chín mới đối phó được với Tạp Ân.
Tạp Thác trầm ngâm một lúc, rồi vẫy tay với ma thú phía sau: "Mọi người cùng lên!"
Mười mấy con ma thú vậy quanh Tạp Ân triển khai tấn công, ngay lúc ấy, Vù vù~~~ một bầy ong vàng bay kín bầu trời bay tới, "Tạp Ân, A La Ước ta quay lại rồi đây!"
"Không thể nào! Không thể như thế được!" Tạp Ân và Lạp Phu cùng kinh ngạc thốt lên. Chính tay Tạp Ân đã hạ gục A La Ước, còn Lạp Phu sau khi tận mắt thấy A La Ước ngã xuống mới dám xuất hiện. Nhưng bây giờ sự việc không có khả năng nhất đã xảy ra mất rồi…
"Có gì mà không thể chứ!" A La Ước cũng nhập vào vòng vây, vừa điên cuồng bắn ra những cái nọc ong, vừa tự hào nói: "Có Phất Lạp Địch Nặc điện hạ thì không gì là không thể!"
"Thánh Tế Tự ư?" Đại tinh tinh Tạp Ân ngẩng đầu nhìn về phía Thái Thạch Bảo, trong ánh mắt Tạp Ân sự ngưỡng mộ chỉ xuất hiện thoáng qua một giây rồi thay vào đó là ánh mắt giận dữ, "Ta xem xem hắn có thể cứu các người bao nhiêu lần nữa!" Nắm đấm của Tạp Ân càng ngày càng tăng tốc.
Lạp Phu hét lớn: "Các huynh đệ, cố lên!!!" nhưung lại càng bay lên cao hơn, sau khi thủ hạ của hắn đều xông lên trước thì Lạp Phu đã lén lút bay đi mất, khi A La Ước xuất hiện hắn đã định chạy trốn rồi.
"A La Ước, kệ hắn đi!" Tạp Thác gọi A La Ước đang muốn đuổi theo lại, "Bắt tên này trước này đã! Lạp Phu chẳng qua chỉ là ma thú cấp tám bình thường, bắt hắn cũng chả có được mấy công lao, nhưng con Đại tinh tinh này lại là thống lĩnh ma thú của LÔi Tư đấy!"
Uỳnh!! uỳnh!!! Mặt đất một lần nữa lại rung chuyển, một thân hình to lớn vui vẻ chạy tới, "Ha ha, tên to xác kia ta sẽ cùng đấu với ngươi!" Là Hãn Mã!
Mã Khoa Lý đứng trên thành Thái Thạch Bảo cũng đã phát hiện được con Đại tinh tinh khó nhằn này. Đối phó với ma thú loại lớn này cách trực tiếp nhất là dùng con to hơn. Nhưng tìm cả Thái Thạch Bảo hình như to nhất là Hãn Mã rồi, do đó được sự đồng ý của Sở Thiên, Hãn Mã xuất trận. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Oa! Đại Tạp Tạp à, huynh cao quá!" Hãn Mã chạy đến gần mới nhận ra mình chỉ cao đến phần hông của Đại tinh tinh! Còn bên Tạp Thác sau khi biết Hãn Mã là ma thú của Sở Thiên tự động tôn trọng hắn, lần lượt tránh đường, để lại khoảng trống cho Hãn Mã và Tạp Ân.
Lúc ấy Sở Thiên cũng giao lại nhiệm vụ chữa trị cho Địch Áo, rồi lên trên thành quan sát ma thú của mình.
Ôi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nắm chặt lấy đá liên lạc, chuẩn bị gọi cho A Mạc Kỳ bất cứ lúc nào. Vừa rồi khi Mã Khoa Lý mời Hãn Mã ra trận không hề nói cho hắn biết đối thủ lại to đến vậy!
"Hài tử?" Tạp Ân sững người, rồi khẽ cười: "Này hài tử, về gọi người lớn ra đi! Ngươi không đánh lại ta đâu." Xem ra Tạp Ân cũng không đến nỗi hung ác, ít ra thì hắn rất thân thiện với trẻ con.
"Người lớn ư?" Hãn Mã vung vẩy cái mũi dài, chỉ về Thái Thạch Bảo, "Đại Tạp Tạp, có phải Tạp Tạp nói đến chủ nhân của ta? Phất Lạp Địch Nặc thúc thúc không đủ sức đánh với huynh đâu!" nói rồi Hãn Mã lắc lư cái áo giáp ma pháp đắt tiền nói: "Thúc thúc là người tốt, cho ta rất nhiều thứ tốt!"
"Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc?" Tạp Ân nhìn bộ giáp trên người Hãn Mã nét mặt thay đổi liên tục. Thân vương Trát Phổ Lan mặc cũng thế này là cùng? "Này, cậu bé, chủ nhân tốt của ngươi… là thúc thúc của ngươi sao?"
"Đúng vậy! Thúc thúc là người tốt!" nói xong, Hãn Mã hình như nhớ ra việc mình ra đây để làm gì, liền cúi người xuống, hướng về Đại tinh tinh, "Đại Tạp Tạp, chúng ta so tài nào!"
Uỳnh! Một tiếng nổ lớn vang rền, Tạp Ân và Hãn Mã cùng xông vào nhau mạnh mẽ, nhưng rõ ràng là Tạp Ân đang nhường. Hãn Mã đứng vững bằng hai chân sau, hai chân trước thì chống đỡ lại bàn tay khổng lồ của Đại tinh tinh. Còn Tạp Ân để duy trì sự cân bằng với Hãn Mã, sau khi quỳ xuống mới đưa hai tay ra.
Một bên xông lên rồi mới phát lực, bên kia thì lùi lại trước khi quỳ xuống. Tạm thời thì hai bên coi như ngang bằng nhưng ai mạnh hơn thì không cần phải nói nữa.
"A!!!" Rõ ràng Hãn Mã đang hướng về phía trước nhưng lại không thể di chuyển một li nào, trái lại hai chân bị lún xuống đất. "Ha ha.." Tạp Ân thoải mái hơn Hãn Mã nhiều, ít ra thì hắn vẫn có thể nói chuyện bình thường, "Hài tử, ngươi cũng mạnh đấy! Có điều là…" Đột nhiên, Tạp Ân xoay người, tay trái tóm lấy cổ, tay phải gạt chân sau của Hãn Mã, rồi hét lên "Ngươi vẫn chưa đấu lại được ta đâu!"
Ôi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nhắm tịt mắt rồi lại mở to nhìn Hãn Mã bị Tạp Ân nhấc bổng lên và ném lên trên trời.
"Á! Mau cứu Hãn Mã!" ma thú Khải Tát Tạp Thác hét lên, nếu ma thú của Thánh Tế Tự bị ngã chết ngay trước mắt hắn thì có trời mới biết hậu quả sẽ ra sao?!
"Ha ha, vui không?" vượt ra ngoài dự liệu của tất cả, Tạp Ân đã đỡ được Hãn Mã, rồi nhẹ nhàng để lại xuống đất, "Hài tử, trò chơi kết thúc rồi, về nhà đi!"
"Ha ha, đại Tạp Tạp, ta không bằng huynh!" Hãn Mã cười hi hi đứng dậy, "Không so tài nữa, ta về đây!" Nói rồi Hãn Mã nhún nhảy trở về.
"Đợi đã cậu bé!" Tạp Ân bỗng gọi Hãn Mã lại, "Ngươi không thắng ta, thế quay về có bị trừng phạt không?" thua trận không thương tích gì mà quay về nếu ở Lôi Tư sẽ bị nghi ngờ là phản bội, ít nhất cũng bị kết vào tội gây bất lợi cho quân mình!
"Trừng phạt?" Hãn Mã lắc đầu, "Lúc nãy Phất Lạp Địch Nặc nói với ta, nếu không thắng được thì hãy nhận thua mà chạy về ngay!" Nói xong, Hãn Mã chạy mất, giọng nói chuyền tới từ xa: "Tạm biệt đại Tạp Tạp, lần sau gặp ta sẽ mời Tạp Tạp ăn chuối băng Nam Hải…"
Chuối băng Nam Hải năm trăm kim tệ một cây? Thằng nhóc này mà lại có tiền mời mình ăn chuối băng? Hơn nữa chạy trốn mà lại không bị trừng phạt? Tạp Ân cảm thấy hơi chóng mặt rồi.
"Hừm, đừng ngưỡng mộ nữa, ma thú của Phất La Địch Nặc điện hạ đều có sự đãi ngộ đó cả!" Tạp Thác chép miệng, hai ngày nay được Sở Thiên
"Hừ!" Tạp Ân quát: "Cho dù ta có chết trên chiến trường cũng không vi phạm khế ước!"
Bọn Tạp Thác và Tạp Ân lại tiếp tục đánh, còn Sở Thiên đang đứng ở cổng Thái Thạch Bảo đón Hãn Mã của mình trở về. "Hãn Mã ngoan, nói cho thúc thúc biết, tên ấy mạnh lắm phải không?" Sở Thiên vỗ vỗ vào chân Hãn Mã, nheo mắt hỏi: "So với Bỉ Mông Cự thú… à, chính là Đại ca ca ấy, ai mạnh hơn?
"Không biết được!" Hãn Mã nghĩ mãi cũng không ra được đáp án, "Đại ca ca giờ không còn sức mạnh nữa, nhưng trước đây cũng có thể ném cháu lên." Nói xong, Hãn Mã như hồi tưởng lại một chút, "Thúc thúc, Đại ca ca không cao bằng đại Tạp Tạp kia!"
Ôi Nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên cười, như vậy thì sức mạnh của Đại tinh tinh ít nhất là không thua kém Hoàng kim Bỉ Mông Cự thú rồi! Hắc hắc, thú vị đây!
Tạp Thác trầm ngâm một lúc, rồi vẫy tay với ma thú phía sau: "Mọi người cùng lên!"
Mười mấy con ma thú vậy quanh Tạp Ân triển khai tấn công, ngay lúc ấy, Vù vù~~~ một bầy ong vàng bay kín bầu trời bay tới, "Tạp Ân, A La Ước ta quay lại rồi đây!"
"Không thể nào! Không thể như thế được!" Tạp Ân và Lạp Phu cùng kinh ngạc thốt lên. Chính tay Tạp Ân đã hạ gục A La Ước, còn Lạp Phu sau khi tận mắt thấy A La Ước ngã xuống mới dám xuất hiện. Nhưng bây giờ sự việc không có khả năng nhất đã xảy ra mất rồi…
"Có gì mà không thể chứ!" A La Ước cũng nhập vào vòng vây, vừa điên cuồng bắn ra những cái nọc ong, vừa tự hào nói: "Có Phất Lạp Địch Nặc điện hạ thì không gì là không thể!"
"Thánh Tế Tự ư?" Đại tinh tinh Tạp Ân ngẩng đầu nhìn về phía Thái Thạch Bảo, trong ánh mắt Tạp Ân sự ngưỡng mộ chỉ xuất hiện thoáng qua một giây rồi thay vào đó là ánh mắt giận dữ, "Ta xem xem hắn có thể cứu các người bao nhiêu lần nữa!" Nắm đấm của Tạp Ân càng ngày càng tăng tốc.
Lạp Phu hét lớn: "Các huynh đệ, cố lên!!!" nhưung lại càng bay lên cao hơn, sau khi thủ hạ của hắn đều xông lên trước thì Lạp Phu đã lén lút bay đi mất, khi A La Ước xuất hiện hắn đã định chạy trốn rồi.
"A La Ước, kệ hắn đi!" Tạp Thác gọi A La Ước đang muốn đuổi theo lại, "Bắt tên này trước này đã! Lạp Phu chẳng qua chỉ là ma thú cấp tám bình thường, bắt hắn cũng chả có được mấy công lao, nhưng con Đại tinh tinh này lại là thống lĩnh ma thú của LÔi Tư đấy!"
Uỳnh!! uỳnh!!! Mặt đất một lần nữa lại rung chuyển, một thân hình to lớn vui vẻ chạy tới, "Ha ha, tên to xác kia ta sẽ cùng đấu với ngươi!" Là Hãn Mã!
Mã Khoa Lý đứng trên thành Thái Thạch Bảo cũng đã phát hiện được con Đại tinh tinh khó nhằn này. Đối phó với ma thú loại lớn này cách trực tiếp nhất là dùng con to hơn. Nhưng tìm cả Thái Thạch Bảo hình như to nhất là Hãn Mã rồi, do đó được sự đồng ý của Sở Thiên, Hãn Mã xuất trận. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Oa! Đại Tạp Tạp à, huynh cao quá!" Hãn Mã chạy đến gần mới nhận ra mình chỉ cao đến phần hông của Đại tinh tinh! Còn bên Tạp Thác sau khi biết Hãn Mã là ma thú của Sở Thiên tự động tôn trọng hắn, lần lượt tránh đường, để lại khoảng trống cho Hãn Mã và Tạp Ân.
Lúc ấy Sở Thiên cũng giao lại nhiệm vụ chữa trị cho Địch Áo, rồi lên trên thành quan sát ma thú của mình.
Ôi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nắm chặt lấy đá liên lạc, chuẩn bị gọi cho A Mạc Kỳ bất cứ lúc nào. Vừa rồi khi Mã Khoa Lý mời Hãn Mã ra trận không hề nói cho hắn biết đối thủ lại to đến vậy!
"Hài tử?" Tạp Ân sững người, rồi khẽ cười: "Này hài tử, về gọi người lớn ra đi! Ngươi không đánh lại ta đâu." Xem ra Tạp Ân cũng không đến nỗi hung ác, ít ra thì hắn rất thân thiện với trẻ con.
"Người lớn ư?" Hãn Mã vung vẩy cái mũi dài, chỉ về Thái Thạch Bảo, "Đại Tạp Tạp, có phải Tạp Tạp nói đến chủ nhân của ta? Phất Lạp Địch Nặc thúc thúc không đủ sức đánh với huynh đâu!" nói rồi Hãn Mã lắc lư cái áo giáp ma pháp đắt tiền nói: "Thúc thúc là người tốt, cho ta rất nhiều thứ tốt!"
"Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc?" Tạp Ân nhìn bộ giáp trên người Hãn Mã nét mặt thay đổi liên tục. Thân vương Trát Phổ Lan mặc cũng thế này là cùng? "Này, cậu bé, chủ nhân tốt của ngươi… là thúc thúc của ngươi sao?"
"Đúng vậy! Thúc thúc là người tốt!" nói xong, Hãn Mã hình như nhớ ra việc mình ra đây để làm gì, liền cúi người xuống, hướng về Đại tinh tinh, "Đại Tạp Tạp, chúng ta so tài nào!"
Uỳnh! Một tiếng nổ lớn vang rền, Tạp Ân và Hãn Mã cùng xông vào nhau mạnh mẽ, nhưng rõ ràng là Tạp Ân đang nhường. Hãn Mã đứng vững bằng hai chân sau, hai chân trước thì chống đỡ lại bàn tay khổng lồ của Đại tinh tinh. Còn Tạp Ân để duy trì sự cân bằng với Hãn Mã, sau khi quỳ xuống mới đưa hai tay ra.
Một bên xông lên rồi mới phát lực, bên kia thì lùi lại trước khi quỳ xuống. Tạm thời thì hai bên coi như ngang bằng nhưng ai mạnh hơn thì không cần phải nói nữa.
"A!!!" Rõ ràng Hãn Mã đang hướng về phía trước nhưng lại không thể di chuyển một li nào, trái lại hai chân bị lún xuống đất. "Ha ha.." Tạp Ân thoải mái hơn Hãn Mã nhiều, ít ra thì hắn vẫn có thể nói chuyện bình thường, "Hài tử, ngươi cũng mạnh đấy! Có điều là…" Đột nhiên, Tạp Ân xoay người, tay trái tóm lấy cổ, tay phải gạt chân sau của Hãn Mã, rồi hét lên "Ngươi vẫn chưa đấu lại được ta đâu!"
Ôi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nhắm tịt mắt rồi lại mở to nhìn Hãn Mã bị Tạp Ân nhấc bổng lên và ném lên trên trời.
"Á! Mau cứu Hãn Mã!" ma thú Khải Tát Tạp Thác hét lên, nếu ma thú của Thánh Tế Tự bị ngã chết ngay trước mắt hắn thì có trời mới biết hậu quả sẽ ra sao?!
"Ha ha, vui không?" vượt ra ngoài dự liệu của tất cả, Tạp Ân đã đỡ được Hãn Mã, rồi nhẹ nhàng để lại xuống đất, "Hài tử, trò chơi kết thúc rồi, về nhà đi!"
"Ha ha, đại Tạp Tạp, ta không bằng huynh!" Hãn Mã cười hi hi đứng dậy, "Không so tài nữa, ta về đây!" Nói rồi Hãn Mã nhún nhảy trở về.
"Đợi đã cậu bé!" Tạp Ân bỗng gọi Hãn Mã lại, "Ngươi không thắng ta, thế quay về có bị trừng phạt không?" thua trận không thương tích gì mà quay về nếu ở Lôi Tư sẽ bị nghi ngờ là phản bội, ít nhất cũng bị kết vào tội gây bất lợi cho quân mình!
"Trừng phạt?" Hãn Mã lắc đầu, "Lúc nãy Phất Lạp Địch Nặc nói với ta, nếu không thắng được thì hãy nhận thua mà chạy về ngay!" Nói xong, Hãn Mã chạy mất, giọng nói chuyền tới từ xa: "Tạm biệt đại Tạp Tạp, lần sau gặp ta sẽ mời Tạp Tạp ăn chuối băng Nam Hải…"
Chuối băng Nam Hải năm trăm kim tệ một cây? Thằng nhóc này mà lại có tiền mời mình ăn chuối băng? Hơn nữa chạy trốn mà lại không bị trừng phạt? Tạp Ân cảm thấy hơi chóng mặt rồi.
"Hừm, đừng ngưỡng mộ nữa, ma thú của Phất La Địch Nặc điện hạ đều có sự đãi ngộ đó cả!" Tạp Thác chép miệng, hai ngày nay được Sở Thiên
"Hừ!" Tạp Ân quát: "Cho dù ta có chết trên chiến trường cũng không vi phạm khế ước!"
Bọn Tạp Thác và Tạp Ân lại tiếp tục đánh, còn Sở Thiên đang đứng ở cổng Thái Thạch Bảo đón Hãn Mã của mình trở về. "Hãn Mã ngoan, nói cho thúc thúc biết, tên ấy mạnh lắm phải không?" Sở Thiên vỗ vỗ vào chân Hãn Mã, nheo mắt hỏi: "So với Bỉ Mông Cự thú… à, chính là Đại ca ca ấy, ai mạnh hơn?
"Không biết được!" Hãn Mã nghĩ mãi cũng không ra được đáp án, "Đại ca ca giờ không còn sức mạnh nữa, nhưng trước đây cũng có thể ném cháu lên." Nói xong, Hãn Mã như hồi tưởng lại một chút, "Thúc thúc, Đại ca ca không cao bằng đại Tạp Tạp kia!"
Ôi Nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên cười, như vậy thì sức mạnh của Đại tinh tinh ít nhất là không thua kém Hoàng kim Bỉ Mông Cự thú rồi! Hắc hắc, thú vị đây!