Di Châu - Oản Đậu Giáp
Chương 38: Đại Nhân
Chất trắng đục hắn bắn ra ngay nơi giao hợp nên dính đầy bụng hắn, lại không ngại mà ôm Ân Ly vào trong lòng. Nhất thời giữa hai người vừa bết vừa dính, Ân Ly không thoải mái vặn vẹo thân thể.
Tuân Du nhìn thấy thế kéo y phục lúc nãy cởi ra ở bên cạnh muốn giúp Ân Ly lau sạch, nàng lại ngăn hắn: “Lát nữa còn phải mặc, dùng của ta đi.” Nói rồi từ góc giường lấy một mảnh y phục, đưa cho hắn.
Tuân Du lấy áo nhỏ của nàng, trước giúp nàng lau sạch vết bẩn trên cơ thể, lại làm sạch cho mình. Một chiếc áo nhỏ màu hồng đẹp đẽ thế nhưng bị làm cho thành một mảnh nhăn nhúm. Tuân Du đem nó đặt lên bàn cạnh giường, quay lại ôm lấy Ân Ly.
Đem nàng kê lên cánh tay mình, thương yêu hôn rồi hôn nàng, thấp giọng nói: “A Di nhanh ngủ đi, Bổn Vương chờ nàng ngủ rồi mới đi.”
Ân Ly rúc vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn, mơ màng đáp lại một tiếng. Nhưng cũng không nỡ ngủ, cả đêm đều đếm tiếng tim đập của hắn, thẳng cho đến khi tiếng gà bên ngoài cửa sổ truyền đến, Tuân Du mới đứng dậy.
Ân Ly vội đứng lên giúp hắn mặc quần áo, nhìn thấy Ân Ly tỉnh lại hắn có chút kinh ngạc, có chút áy náy nói: “Đánh thức nàng rồi sao? Đừng để ý ta, nàng ngủ tiếp đi.”
Ân Ly lắc lắc đầu, cố chấp muốn giúp hắn thắt dây lưng, Tuân Du cũng chiều theo nàng, đưa tay ra cho nàng mặc áo vào. Trong bóng đêm chập choạng, Ân Ly nhìn hắn. Đêm qua quá tối nàng không nhìn thấy gì, lúc này mới phát hiện hắn đen đi nhiều cũng gầy đi nhiều, thậm chí trên người còn có không ít vết thương to nhỏ.
Mắt Ân Ly lập tức đỏ lên, vô cùng hối hận đêm qua đã nóng nảy với hắn. Tuân Du nhìn thấy thế vội mặc cho xong y phục, ôm lấy nàng dỗ dành: “Chỉ là vết thương nhỏ, đã sớm khỏi rồi. A Di đừng khóc, thật biến thành quỷ khóc nhè rồi?” Nói rồi hôn lên đỉnh đầu nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, thấp giọng nói: “A Di, Bổn Vương rất nhanh sẽ đón nàng. Đến lúc đó, nàng sẽ là vương phi danh chính ngôn thuận của Bổn Vương rồi.”
Sắc trời dần sáng, Tuân Du vẫn là tiếc nuối buông nàng ra, cầm lấy mấy đồ nhỏ bị vấy bẩn bỏ vào trong ngực. Từ cửa sổ bay ra ngoài, thoáng chốc biến mất trong màn đêm của Ân phủ…
Bởi vì lén lưu lại với giai nhân, Tuân Du không tiện ở dịch quán, đêm qua lúc đến Biện Châu ở trong thành đã tìm một quán trọ để ở. Lúc trở về quán trọ cẩn thận chỉnh trang chính mình, đổi lại thường phục, Tuân Du mới đi đến Ân phủ.
Cửa nhà vừa sáng sớm đã nhìn thấy một người trẻ tuổi, chính là người của phủ Tấn An công chúa, thay Thất vương gia đến bàn định hôn sự. Người này tuy rằng mặc đồ bình thường, vẫn là khiến cho người gác cổng không dám chểnh mảng, vội đi vào thông báo.
Ân Thực Thu nhận được tin báo thì có chút kì quái, công chúa này trước đây không phải nói hôn sự phải chờ Thất vương gia trở về kinh mới bàn định sao? Vì sao lúc này lại muốn phái người đến bàn chuyện?
Nếu đã như vậy, ông vẫn nên nhanh chóng đi ra sảnh trước. Vừa đến cửa đã nhìn thấy bóng lưng một người trẻ tuổi đứng ở trong sảnh, dáng người cao ráo, toát lên khí chất cao quý, không giống với những người phổ thông bình thường. Ân Thực Thu cau cau mày, bước đến cửa sảnh.
Tuân Du nghe thấy động tĩnh sau lưng, xoay người lại làm động tác vái chào với Ân Thực Thu: “Ân đại nhân vạn phúc.”
Ân Thực Thu nhìn thấy rõ tướng mạo người đó thì có chút sững sờ. Nam nhân trước mặt mày kiếm mắt sao, biểu tình trên mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, đâu ra có người hầu giống vậy? Nhìn kỹ thì có mấy phần quen mắt nhưng lại nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu rồi.
Nhìn thấy Ân Thực Thu sau khi trả lễ thì cứ nhìn chằm chằm mình không nói gì, Tuân Du biết lúc này trong lòng ông có nhiều nghi vấn nhưng cũng không nói rõ với ông, chỉ cười cười áy náy nói: “Bổn vương vì đang có công vụ trên người, không thể không cải trang đến Ân phủ bái kiến. Mong Ân đại nhân chớ trách.”
Ân Thực Thu lúc này mới biết người trước mắt mình thế nhưng là Thất vương gia đương triều! Ông không phải quan kinh thành, Thất vương gia này ông cũng là nhiều năm trước ở kinh thành từ xa có nhìn thấy qua một lần, khó trách nhận không ra! Ân Thực Thu vội vàng hành lễ với hắn: “Thần nhất thời không nhận ra vương gia, mong vương gia thứ tội!”
Tuân Du vội đỡ ông đứng lên: “Ân đại nhân không cần đa lễ, đều là người nhà.” Ân Thực Thu vừa nghe lời này hô hấp ngừng lại một lúc. Tuân Du lại cười nói: “Ân đại nhân nếu như thuận tiện có thể đổi sang một nơi khác nghị sự không?”
Hai người vào đến thư phòng, Ân Thực Thu mời Tuân Du thượng tọa, Tuân Du cười cười không ngồi xuống. Quay người hướng Ân Thực Thu quỳ xuống hành lễ, dọa ông một trận. Tuân Du nói: “Hôm nay đến, chỉ muốn mang thân phận người bình thường cùng nhạc phụ tương lai trò chuyện những lời trong lòng. Ta biết Ân đại nhân đối với mối hôn sự này vốn không hài lòng, đây quả thật là ta không đúng. Vì vậy hôm nay đặc biệt đến đây tạ lỗi với đại nhân.” Nói rồi lại vái một cái.
Ân Thực Thu chấn kinh sững người tại chỗ, không biết nên nói gì. Ông hoàn toàn không nghĩ đến Thất vương gia này hôm nay đến sẽ nói với ông những lời này.
Tuân Du từ trong lồng ngực lấy ra một vật, đưa đến trước mặt ông ta nói: “Đây là thánh chỉ bổn vương cầu xin bệ hạ ban cho. Bổn vương từ lâu đã hạ quyết tâm đời này chỉ có một vị thê tử. Đại nhân không cần lo lắng ta sẽ nuốt lời đi cưới người khác.”
Ân Thực Thu mở cuốn trục màu vàng đó ra, bên trên viết rõ thánh ý, còn thêm ngọc ấn, tự nhiên không phải làm giả. Ông ta nhìn chằm chằm vào thánh chỉ không nói lời nào. Thời gian mấy ngày này, ông ta quả thực đang hối hận lúc đầu không nên để A Di đến kinh thành. Nội tâm đối với Thất vương gia này có ý kiến, cảm thấy hắn cậy quyền hiếp người, dùng quyền lực ép ông gả con gái.
Nhưng hôm nay nhìn thấy người trẻ tuổi này, thời điểm dùng thân phận như vậy giọng điệu như vậy nói ra những lời đó với ông ta, trong lòng ông thật sự có nhiều chấn động. Không thể không thừa nhận những lời hắn nói đều là điều ông lo lắng. Lời thề của hắn, nửa đời người ông cũng chưa từng nghe qua.
Không cần nói hắn đường đường là một vương gia, cho dù là nam tử tầm thường chỉ sợ không có mấy người ở trước mặt nhạc phụ thề một đời chỉ cưới một nữ nhân. Mấy lời thề này là người khác đến nói có khả năng ông sẽ cảm thấy chẳng qua chỉ là chuyện đùa. Nhưng từ trong miệng Tuân Du nói ra thì không thể không làm ông ta tin tưởng. Thất vương gia này ở Lương quốc thậm chí cả các nước chư hầu đều nổi danh là trọng lời hứa, trước giờ chưa bao giờ nuốt lời!
Ân Thực Thu còn đang suy nghĩ nhập thần, Tuân Du lại nói: “Đại nhân là người thân nhất của A Di. Bổn Vương cũng là đối với người cùng lão phu nhân luôn rất tôn trọng, hy vọng đại nhân có thể thật lòng tiếp nạp tiểu tế.” Nói xong lại hành một cái lễ thật sâu với Ân Thực Thu.
Ân Thực Thu vội tiến lên đỡ hắn dậy, thở dài một tiếng nói: “Vương gia hôm nay đến thực là ngoài dự đoán của thần, tất cả lời nói của Vương gia càng là thần chưa bao giờ nghĩ đến. Hôm nay thần nghe lời này của Vương gia, thực sự hổ thẹn. Thần trước kia tự đánh giá người, nghĩ xấu cho Vương gia, mong Vương gia đừng trách.”
Hai người lại nói thêm vài lời gan ruột, giải trừ nghi ngờ trước đây.
Tuân Du cũng thừa dịp cùng ông bàn định ngày thành hôn, đem ngày tốt trước đây đã chọn xong nói ra.
Ân Thực Thu vừa nhìn có chút khó xử, ngày này thế cũng quá gấp rồi! Tuân Du nhìn sắc mặt ông ta không tốt biết ông ta không bằng lòng lắm, vội nói: “Mong Ân đại nhân thương xót, tuổi tác bổn vương cũng cao, năm nay đã là hai mươi lăm rồi. Vì mấy năm trước vẫn chưa tìm thấy người hợp ý, hơn nữa vẫn luôn không có lòng muốn cưới thê tử. Bây giờ nếu đã tìm được người trong lòng, càng muốn sớm cưới thê sinh con cái, theo lẽ luân thường, mong đại nhân thành toàn.”
Ân Thực Thu nghĩ rồi nghĩ, Tuân Du nói cũng là thực tình, ở Lương quốc nam tử lớn giống như vậy bình thường đều là có mấy đứa con chạy đầy nhà rồi, càng huống hồ hắn là một hoàng tử. Lại hạ giọng cùng ông thương lượng như thế, ông ta thực sự không thể mở miệng từ chối.
Thôi vậy, sớm gả hay muộn gả thì nữ nhi đều phải gả ra ngoài, có không nỡ đi nữa thì ngày đó cũng sẽ đến thôi. Nghĩ đến đây thế là gật đầu đồng ý.