Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 11: Quốc Tử Giám



Ân Ly thấy vậy cũng tự vén rèm lên, lúc ra tới cửa tưởng rằng Tuân Du đã sớm đi vào rồi, không ngờ hắn lại đứng cạnh xe đợi nàng, thấy nàng muốn xuống xe liền đưa tay ra đón.
Lúc này trên đường người đi lại rất nhiều, hắn nâng cánh tay nhìn về phía nàng. Ân Ly nghĩ dù sao hắn cũng là Vương Gia, hiện tại cũng thể để hắn mất mặt giữa đường được nên bèn đặt tay lên tay hắn rồi xuống xe.
Xuống xe xong, hắn vẫn cầm tay nàng không buông, Ân Ly âm thầm rút ra vài lần nhưng không thành, trong lòng thầm hối hận, hận không thể chặt bàn tay đang cầm tay nàng ra để xem hắn còn dám coi thường nàng nữa không. Tuy nhiên nghĩ đến thân phận Vương Gia của hắn, nàng quả thực không dám ra tay, chỉ nhỏ giọng nói: "Vương Gia, xin ngài buông tay tiểu nữ..."
Không nghĩ tới người này thật là không biết xấu hổ, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ lời của nàng. Nàng muốn dừng lại đứng đó lại bị hắn kéo về phía trước, thiếu chút nữa đụng trúng lưng hắn! Ân Ly oán hận, cả đường chửi thầm nên bỏ lỡ nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt của Tuân Du lúc này.
Hai người bước vào Quốc Tử Giám, trước cửa có người đang mặc triều phục đứng đợi, một vị mặc phi bào(*) thêu vân nhạn(**) trước ngực, một vị mặc thanh bào(***) thêu bạch diệc(****) trước ngực . Ân Ly lúc này mới chú ý tới Tuân Du cũng đang mặc triều phục màu đỏ thêu tiên hạc, thì ra hắn vừa bãi triều liền trực tiếp đón nàng đến đây.
(*) Phi bào: quan phục màu đỏ
(**) Vân nhạn: con én
(***) Thanh bào: áo bào màu xanh
(****) Bạch diệc: con cò trắng
Hai người nọ nhìn thấy Tuân Du liền tiến lên hành lễ, Tuân Du đáp lễ xong liền giới thiệu với Ân Ly “Vị này chính là Tế tửu Từ đại nhân, vị này chính là Tư nghiệp Lâm đại nhân.” Ân Ly cũng nhún người hành lễ.
Tế tửu (đứng đầu trường Quốc học-tương đương với Hiệu trưởng), Tư nghiệp (đứng thứ hai sau Tế tửu).
“Hôm nay ta rảnh rỗi nên tới Quốc Tử Giám tham quan một vòng, không cần đa lễ.” Tuân Du hoàn toàn không có ý định giới thiệu Ân Ly với bọn họ, hành lễ xong liền kéo Ân Ly đi. Tuy nhiên, hai vị đại nhân thấy Tuân Du dẫn nữ nhi này đến thì trong lòng ít nhiều cũng đoán ra điều gì đó rồi.
Hôm qua, điều khiến các vị phu nhân đến tham gia hội thưởng hoa của Tân An công chúa ngạc nhiên nhất chính là việc công chúa giới thiệu nữ nhi cho Thất Vương Gia. Mà vị Thất Hoàng Tử này hiện tại đang được Hoàng Thượng coi trọng nhất, tương lại rất có khả năng sẽ là người kế vị, hôn phối của hắn đương nhiên được chú ý nhiều nhất, mới có một đêm thôi mà đã lan truyền khắp Kinh Thành rồi. Ba vị đại nhân này cũng được nghe nói một chút, hôm nay vừa gặp liền biết không phải là tin đồn vô căn cứ, chỉ là không biết đây là nữ nhi của nhà nào, sao chưa gặp ở Kinh Thành bao giờ

Ân Ly nhân lúc hắn hành lễ liền rút tay ra nhưng không nghĩ tới người này lại không biết liêm sỉ như vậy, trước mặt đồng liêu trong triều lại ngang nhiên dắt tay nàng, nàng vẫn muốn giữ thể diện cho mình, không dám trở mặt hắn trước mặt người khác, không còn cách nào đành bị hắn nắm chặt gắt gao.
Quốc Tử Giám có chỗ ngồi dành riêng cho con cái của các quan viên cấp cao chưa đủ tuổi tham gia kỳ thi giám sinh. Chỗ ngồi tương đối khuất và cách biệt với các giám sinh bình thường. Lần này, Tuân Du đưa Ân Ly đến vách gian dự thính.
Hai người ngồi cùng một bàn, lúc này không trách được Tuân Du, dù sao cũng là vị trí dành cho công tử quý tộc của quan viên cấp cao nên tự nhiên sẽ không ngồi cùng người khác, bởi vậy mỗi vách gian chỉ có một chiếc bàn.
Ân Ly vốn tưởng rằng các bậc phu tử trong Quốc Tử Giám sẽ là những người lớn tuổi với mái tóc bạc trắng nhưng trên thực tế người đang giảng bài dường như không già chút nào, nhiều lắm không quá ba bốn mươi tuổi. Giọng điệu lúc giảng bài lên bổng xuống trầm, so với học giả được Ân gia mời đến quả thực khiến người ta có cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Phương thức và nội dung giảng dạy của vị phu tử này không giống với những gì Ân Ly thường thấy. Thông thường, các phu tử phần lớn chủ yếu lấy giảng dạy làm chủ đạo, dạy giám sinh các lý luận của các bậc hiền triết như “Xuân Thu”, “Lễ Ký”, “Luận Ngữ”... học sinh ngồi bên dưới nghe giảng là được rồi. Vậy mà vị sư phụ này lại đưa ra một đề tài, yêu cầu các giám sinh sau khi thảo luận sẽ trả lời, còn sư phụ sẽ chỉ hướng dẫn và nhận xét thôi
Các chủ đề thảo luận trong lớp cũng rất thú vị, ví dụ như “Nếu một huyện lị có đất đai cằn cỗi, nhiều núi hoang, bách tính đói khổ thì quan viên ở đây phải làm gì?” và rất nhiều chủ đề gần gũi với cuộc sống của người dân. Thậm chí còn có: "Nếu Lương Quốc lấy lại được các quận huyện bị nước Tấn chiếm hữu nhiều năm thì sẽ phải làm thế nào để ngăn chặn bạo lực ở địa phương?” và rất nhiều việc quốc sự nhạy cảm khác.
Ân Ly từ trước đến này đều chưa thấy chuyện như vậy bao giờ, thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới. Nàng hoàn toàn hòa mình vào cuộc đối đáp giữa phu tử và giám sinh trên bục giảng. Tuân Du bên cạnh một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn chăm chú. Tuy nhiên sự khác biệt giữa hai người đó là, nếu Ân Ly chăm chú nhìn đám người trên bục giảng thì hắn lại chuyên tâm ngồi ngắm nhìn giai nhân bên cạnh.
Nàng có làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như nước suối, hai má ửng hồng. Khi đang suy nghĩ về vấn đề nào đó, lông mày thoáng cau lại, hàm răng khẽ cắn môi dưới khiến cho bờ môi trở nên nhợt nhạt. Tuấn Du bỗng nhớ tới đêm đó luật động trong miệng nàng. Đôi môi mềm mại bao bọc lấy gậy thịt thô dài, hàm răng trắng muốt khẽ cắn nơi khe rãnh của hắn. Còn có chiếc lưỡi nhỏ dọc theo côn thịt không ngừng liếm láp rồi lại đẩy ra.
Thân dưới hắn không khống chế được cương cứng lên! Tuân Du dời tầm mắt không dám nhìn nàng, cầm ly trà đã nguội mấy phần đưa lên miệng uống. Sau một hồi trấn tĩnh lại hắn cuối cùng cũng kiềm chế được bản thân, khẽ thở dài rồi quay về phía nàng
“Có chỗ nào không hiểu rõ?”


Ân Ly đang suy nghĩ thì bị người bên cạnh hỏi đến khiến nàng giật mình. Hắn dựa vào rất gần, hơi thở dường như còn phả lên mặt Ân Ly, nàng nghiêng người muốn tránh xa hắn: “Tiểu nữ chỉ là cảm thấy vị giám sinh vừa rồi nói cũng không có gì sai, vì sao phu tử lại nói phương pháp này không tốt chứ?"
Tuân Du là người đa tài, bản lĩnh một lúc làm hai việc cũng được hắn sử dụng triệt để. Tuy vừa rồi tâm tình chỉ đặt trên người nàng nhưng những gì diễn ra trên bục giảng kia hắn vẫn có thể nghe được bảy tám phần: "Vị giám sinh kia nói di chuyển bách tính đói khổ đó đến quận huyện khác quả thực không hợp lý, mỗi quận huyện đều có sức chứa khác nhau. Khi đất đai canh tác không tăng, thu hoạch ngũ cốc, lương thực không tăng, nếu dân cư đột ngột tăng vọt thì sẽ khiến bách tính lâm vào cảnh đói kém.”

Ân Ly nghe vậy bỗng hiểu ra, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm Tuân Du, đến nỗi nàng đã quên mất việc phải cách xa hắn: “Vậy phải làm như thế nào?”
Tuân Du cười nói: “Thực ra lúc ra đề bài, phu tử đã có gợi ý rồi. Nàng nghĩ kỹ lại xem.”
Ân Ly xoay người suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hưng phấn quay người bắt lấy cánh tay hắn: “Ta đã biết rồi! Phu tử nhắc tới quận huyện đó đất đai cằn cỗi, núi hoang lại nhiều, vậy thì đổi sang trồng những loại cây cối và lương thực thích hợp với nơi đó, hoặc một số cây thuốc hay dâu tằm có thể đổi ra tiền, như vậy bá tánh không cần phải di dời đến nơi khác mà vẫn có thể sinh sống, đúng không?"
“Đúng rồi, A Di của ta quả nhiên thông tuệ hơn người, có tài trị quốc.” Ánh mắt Tuân Du tràn đầy sủng nịnh, cúi người chạm tay vào sống mũi cao thẳng của nàng.
Ân Ly lấy lại tinh thần, vội quay đầu buông cánh tay hắn ra, sắc mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy sống mũi bị ngón tay mang theo vết chai sạn của hắn chạm vào đang vừa nóng vừa đau, tim đập thình thịch. Rốt cục là chuyện gì vậy, Ân Ly không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Bài giảng sau đó nàng nghe không vào nữa, chỉ cảm thấy bản thân như đứng trên đống lửa, cảm giác tồn tại của người bên cạnh càng ngày càng mạnh, cả buổi chỉ nhìn nàng chằm chằm khiến nàng hận không tìm được lỗ nào để chui xuống!
Cuối cùng cũng đến lúc tan học, Ân Ly như chạy ra khỏi vách gian. Còn Tuân Du thì không chút vội vã, sờ mũi mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài liền thấy Ân Ly đang đứng cách đó không xa chờ hắn, nụ cười trên môi càng lộ rõ. Ân Ly cũng là có lời khó nói, nàng không phải thực sự muốn đợi hắn, chỉ là đây là lần đầu tiên nàng đến Quốc Tử Giám, không biết lối ra ở đâu chỉ đành đợi hắn đưa nàng ra ngoài.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó trước, sau đó ta sẽ đưa nàng về.” Không đợi Ân Ly từ chối, hắn liền đi thẳng về phía trước.
Ân Ly thật sự là không muốn đi, nàng và vị Thất Vương gia này dù gì cũng mới gặp nhau được hai lần, cô nam quả nữ cùng nhau đi tửu quán ăn cơm không hợp cho lắm, huống chi rất nhiều cô nương khuê các trong Kinh mong có thể gả vào Thất Vương phủ. Hội thưởng hoa hôm qua không nói nữa, nếu hôm nay còn cùng hắn xuất hiện ở tửu quán thì há chẳng phải khiến nàng trở thành cái gai trong mắt người khác sao. Điều này thực sự không ổn chút nào!
Ân Ly lập tức đi nhanh tới sau lưng Tuân Du nói: “Vương gia, tiểu nữ ra ngoài lâu rồi, hiện tại có chút bất tiện, không bằng hẹn ngày khác đi?"
Tuân Du sao mà không biết " hẹn ngày khác" của nàng là đang từ chối liền xoay đầu khẽ cười nói: “Ân cô nương lẽ nào không muốn biết vị sư phụ vừa giảng bài là ai sao? Hay là để Tế Tửu dẫn ngươi đi?
Ân Ly nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ mặt cười gian xảo đang đứng trước mặt thầm nghĩ, tại sao mỗi lần hắn đều khiến nàng sợ hãi chứ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...