Đều Thời Đại Nào Rồi
Chương 83
Edit: phuong_bchii
________________
Tại sao lại là hành động này chứ?
Bởi vì Bành Hướng Chi vốn nghĩ, vốn hăng hái bừng bừng nghĩ, chờ đặt xong nhà hàng, nàng sẽ khoác cho Kỷ Minh Tranh một bộ quần áo, lại trang điểm cho cô, đeo kính áp tròng, làm kiểu tóc gì mới đẹp đây? Đuôi sam xương cá thì thế nào, hình như Kỷ Minh Tranh vẫn chưa thử qua, nhất định rất đẹp.
Nhưng đảo mắt đã thấy Kỷ Minh Tranh tự mình mặc xong, hành động vuốt phẳng nếp nhăn trên bụng rất thuần thục, vị trí cởi cúc áo sơ mi và xắn tay áo lên cũng rất chuẩn xác, da thịt cô từng bị giấu kín giống như sữa bò, mịn màng mê người.
"Kỳ tích cam cam" của cô bắt đầu biết sức hấp dẫn của mình, không còn giống như trước nữa, không được tự nhiên đứng trước tủ quần áo, muốn mình giúp cô phối đồ, lại ngạo kiều không mở miệng.
Sau đó mặt liền đỏ lên.
Kỷ Minh Tranh quay đầu lại, nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy như giếng cổ đè nén sau ống kính, lông mi đan vào nhau, chớp chớp một cái, sau đó cô giơ tay, bắt đầu cởi quần áo.
Từ trên xuống dưới, cởi áo ra, ném lên giường, rồi trở tay lại để sau lưng cởi áo ngực.
Cô nhìn Bành Hướng Chi, nhẹ giọng nói: "Cậu giúp mình đi."
Bành Hướng Chi hoảng hốt đè tay cô lại, hô hấp cùng rơi xuống, "Không phải cậu đã mặc xong rồi sao?"
"Không có," Kỷ Minh Tranh lắc đầu, bất lực nhìn nàng, "Mình không vừa ý, mình mặc không đẹp, mình mặc rất xấu, cậu giúp mình đi."
Thân thể cô trần trụi, xương quai xanh phập phồng, mặc dù nói cũng đủ kiềm chế, nhưng Bành Hướng Chi nhìn thấy cô đang nhíu mày, cô đang buồn, cô vô cùng buồn.
"Không phải," Bành Hướng Chi rũ mắt, "Rõ ràng cậu ăn mặc rất đẹp, cậu không cần mình giúp."
"Chúng ta chia tay đi." Nàng lặp lại lần nữa.
Rất đau, nhưng cũng rất sảng khoái, giống như mỗi lần bất kỳ thức đêm vượt qua cực hạn sinh lý nào trước đây của nàng, choáng váng, nàng giống như đang trả thù, nhưng trả thù không phải ai khác, mà là chính nàng.
Nhưng mà Kỷ Minh Tranh đứng thẳng người, bả vai thon gầy động hai ba cái, lẳng lặng hô hấp vài lần, lắc đầu.
"Không chia tay."
Cô nhíu mày, dùng vẻ mặt cực kỳ hiếm thấy, mạnh mẽ nhìn vào đáy mắt nàng: "Mình đã nói với cậu rồi, chỉ cần mình ở bên cậu, thì sẽ không chấp nhận chia tay."
"Cậu thật sự rất ngốc, quả nhiên không cần một người rất yêu thương cậu." Nước mắt của cô trào lên, giam cầm trong hốc mắt, nghẹn ngào nói.
"Cậu cũng rất thông minh, vào ngày sinh nhật của mình nói chia tay, cho rằng mình sẽ giận dỗi, sẽ rất buồn, sẽ cảm thấy cậu không nghĩ đến mình chút nào, sau đó liền đồng ý với cậu."
"Cậu thật sự quên sinh nhật của mình sao? Rạng sáng hôm nay, cậu còn đang lướt Weibo, tìm 'Kỷ Minh Tranh', thấy có người chúc mình sinh nhật vui vẻ."
Cô khẽ động cánh mũi, bình tĩnh tự kiềm chế mà xách tâm tư nhỏ nhen của Bành Hướng Chi từng bước từng bước ra.
"Mình không đồng ý."
Kỷ Minh Tranh chớp mắt mấy cái, chớp chỗ ẩm ướt dưới lông mi, vẫn dịu dàng kiềm chế nhìn nàng.
Bành Hướng Chi nhìn dáng vẻ của cô, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhịn không được khóc thành tiếng: "Nhưng mình không có cách nào, mình đang cố gắng, cậu tin mình không, mình đang cố gắng, nhưng nó không tốt, một chút cũng không tốt, mình uống thuốc hai đợt trị liệu, một chút cũng không có tác dụng, mình không muốn cậu đi khám bác sĩ tâm lý với mình, mình không muốn cậu đi khắp nơi tìm bác sĩ, mình cũng không muốn sau khi cậu đi làm về mệt muốn chết rồi, còn phải đối với đống chuyện hỏng bét này của mình, mình cũng không dám lộ chút năng lượng tiêu cực nào, mình sợ làm cho cậu phiền, nhưng thật ra mình phiền muốn chết."
"Cậu có thể phiền, có thể khóc, cái gì cũng có thể nói với mình, mình sợ không phải cậu có năng lượng tiêu cực, mình sợ chính là cậu không nói cho mình biết." Kỷ Minh Tranh nhíu mày thấp giọng khuyên nhủ nàng.
Bành Hướng Chi lắc đầu: "Cậu có biết trên thế giới này người nên yêu Bành Hướng Chi nhất là ai không? Nên là chính mình. Nhưng mình mỗi ngày nghe trong lòng mình những lo âu và phiền não kia, ngay cả chính mình cũng chịu không nổi, cậu biết trong khoảng thời gian này, mình vốn là cái dạng gì không? Thay đổi thất thường nôn nóng bất an hỉ nộ đều không có cách nào khống chế, chính mình cũng chịu không nổi mình, làm sao mình nhẫn tâm để cho người khác phiền đây, mình cũng không dám để cho người khác phiền."
"Hơn nữa mình nghe được, mình nghe được chủ nhiệm khoa cậu gọi điện thoại cho cậu, trong khoảng thời gian này là lần thứ hai cậu ở nhà nghe điện thoại của ông ấy, cậu cam đoan cậu sẽ không mất tập trung nữa, cậu nói sẽ làm việc chăm chỉ, hai người còn nhắc tới chuyện huấn luyện lần trước, huấn luyện cũng là chạy về vì mình, có phải hay không?"
"Cậu dám nói, mình không có ảnh hưởng đến cậu không?"
"Cậu có ảnh hưởng đến mình, cậu có," nước mắt Kỷ Minh Tranh bất lực rơi xuống, "Mỗi ngày mình cũng đều sợ hãi, lo âu, sợ cậu muốn chia tay với mình, sợ cậu không cần mình nữa."
"Sao cậu cứ không hiểu vậy chứ? Không có mình cậu có thể sống tốt hơn nhiều, bây giờ mình nhìn cậu giống như nhìn đại oan chủng, mỗi ngày nhìn cậu đều khó chịu." Bành Hướng Chi tuyệt vọng ôm mặt.
"Mình không hiểu," Kỷ Minh Tranh dùng giọng nói thấm ướt nói, "Lúc trước mình đu phim với cậu, cậu nói với mình, cậu chịu không nổi nhất là đoạn cẩu huyết bị bệnh nan y liền nói chia tay, chúng ta bây giờ có ai bị bệnh nan y không?"
"Bệnh án của cậu mình đã xem rồi, nó không ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, không ảnh hưởng đến công việc bình thường của cậu, thậm chí không ảnh hưởng đến việc cậu lồng tiếng, tình yêu nồng nhiệt của cậu là công việc âm thanh, không phải đạo diễn. Trước đây mình vẫn không dám nói với cậu chuyện này, là sợ cậu nghe xong sẽ buồn, nhưng cậu thật sự nghĩ kỹ rồi, công việc âm thanh đối với cậu mà nói, có ý nghĩa gì không?"
"Nếu như cậu coi nó là một phần nghề nghiệp, một phần công việc dùng để sống qua ngày, như vậy không làm đạo diễn lồng tiếng, thì làm diễn viên lồng tiếng, có thể kiếm tiền giống nhau, trước mắt cậu không có lý do gì để từ bỏ cái nghề này. Nếu coi nó là lý tưởng, cậu biết cái gì là lý tưởng không?"
"Là không cầu báo đáp, không tính toán được mất, chỉ vì nhiệt tình yêu thương mà đi làm, không cần quan tâm làm tốt hay không tốt."
"Nếu thật sự bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chúng ta mời một trợ lý chuyên môn nghe âm, cho dù kiếm ít một chút, cậu vui vẻ là được. Mặc dù thật sự không có sân khấu cho cậu, cậu làm ở nhà, cậu làm với mình, mình vĩnh viễn là thính giả của cậu, diễn viên của cậu, cậu chỉ đạo mình, dạy dỗ mình, giọng nói của mình, cuộc sống của mình, con người của mình, tất cả đều giao hết cho cậu."
Trong lòng Bành Hướng Chi căng thẳng, hai mắt đẫm lệ nhìn cô.
Kỷ Minh Tranh lại ngồi xổm xuống, nói: "Còn có một số từ, rất tàn nhẫn, nhưng cũng rất thực tế. Thính giác, hoặc sức khỏe, không phải là thứ sẽ đồng hành với chúng ta mãi mãi. Một ngày nào đó thính giác của chúng ta sẽ suy giảm, không phải hôm nay, cũng sẽ là vài thập kỷ sau. Chúng ta cũng sẽ có một ngày không có cách nào để phát huy giá trị ở bất kỳ vị trí nào, nhưng chống đỡ một người không phải là cánh tay mạnh mẽ, cũng không phải cái gọi là thành công và hào quang, mà là chính mình."
Lấp lánh sáng lên, thật ra không phải chuyên nghiệp, cũng không phải nhiệt tình yêu thương, là độc nhất vô nhị, vĩnh viễn trung thành với linh hồn của mình.
Bất luận thân ở ngành nghề nào, cũng bất luận thân ở hoàn cảnh nào.
"Cậu lại nói rất có lý, làm sao bây giờ," Bành Hướng Chi đưa tay lau nước mắt, "Cậu là thần tiên sao?"
"Đúng vậy, thần tiên cậu cũng không cần sao?" Kỷ Minh Tranh nhìn nàng.
"Nhưng mình vẫn không có cách nào đối mặt với cậu, mình nói thật với cậu, mình có một chút tự ti, mỗi ngày nhìn cậu càng ngày càng tốt, mình vừa vui vừa khó chịu, chậc, phiền chết đi được." Bành Hướng Chi giật giật cánh mũi.
Kỷ Minh Tranh không ép nàng nữa, im lặng suy nghĩ một lúc, dịu dàng nói: "Vậy thì, chúng ta mỗi người lùi một bước."
"Có ý gì?"
"Không chia tay, tạm thời ở riêng. Cậu hứa với mình, tự mình đi khám bác sĩ tâm lý, tự mình điều trị cho tốt, nếu nhớ mình, thì gọi điện thoại cho mình, mình đến tìm cậu, chúng ta cùng hẹn hò, cùng ăn cơm, cùng xem phim."
Mấy ngày gặp hẹn hò một lần, Bành Hướng Chi nhất định sẽ tỉ mỉ ăn diện đến nơi hẹn, nàng sẽ không giống như mỗi ngày ở nhà đối mặt với Kỷ Minh Tranh rạng rỡ tươi đẹp ra ngoài đi làm, có cảm giác chênh lệch như vậy.
Bành Hướng Chi lại hoảng hốt, phương án của Kỷ Minh Tranh vĩnh viễn chu đáo như vậy, nàng nhịn không được, cắn môi dưới hỏi: "Rốt cuộc cậu thích cái gì ở mình?"
"Vấn đề này không vội, sau này sẽ trả lời cậu. Nhưng bây giờ cậu cho mình uống một viên thuốc an thần, nếu không mình sẽ không cho cậu dọn đi."
"Thuốc an thần gì?"
"Hứa với mình, không chia tay."
Bành Hướng Chi nhìn thẳng vào mắt cô, tỉ mỉ nhìn sự yếu đuối trong mắt cô. Sau đó nàng gật đầu: "Được."
"Cảm ơn quà sinh nhật của cậu." Kỷ Minh Tranh khẽ cười, nói bằng giọng gió.