Đều Thời Đại Nào Rồi
Chương 78
Edit: phuong_bchii
________________
Bành Hướng Chi cũng thường xuyên suy nghĩ, sao mình lại thích xe máy chứ?
Nàng rất khó hình dung cảm giác lái xe với người khác, không phải kích thích đơn giản, cũng không phải tim đập như điên, mà là tổn thương.
Mỗi lần nàng lái một đầu máy dài và chạy qua thành phố ngang dọc, nàng cảm thấy như thể nàng đang nắm giữ một con dao khắc nhỏ để tạo ra những vết trầy xước trong thành phố, xẹt...... xẹt...... Tiếng gầm rú của đầu máy xe sẽ quấy nhiễu thành phố này, quấy nhiễu vô số người đang từng bước làm việc, những người ngẩng đầu lên như thể họ phát hiện ra một lỗ hổng trong cuộc sống, hoảng sợ nhìn vào vết xước này.
Rẽ trái, rẽ phải, cúi người, tăng tốc, gần như phải dán sát mặt đất, lại đứng lên.
Nàng xuyên qua rất lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, cho đến bờ sông có thuyền đánh cá đèn đuốc sáng trưng.
Dừng xe ở bờ sông, chính mình dựa vào xe đứng một lát, sau đó lấy điện thoại ra, đặt khách sạn một đêm.
Không chắc mẹ nàng có còn ở căn nhà nhỏ của mình hay không, mặc dù không ở, phòng không có quét dọn cũng không có cách nào ở được, cũng không muốn quay về nhà Kỷ Minh Tranh, trên mặt ngược lại không có dấu vết gì, nhưng biểu cảm sẽ có, trạng thái sẽ có, Kỷ Minh Tranh có thể là người hiểu rõ nàng nhất trên thế giới này, nhất định sẽ hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Nàng lại không thể một năm một mười nói cho Kỷ Minh Tranh, bởi vì nếu nàng nói ra những xung đột kia, nàng nghĩ, Kỷ Minh Tranh nhất định sẽ chủ động tìm cách giải quyết.
Cô thậm chí có thể bỏ tiền ra, mua cho Bành Hướng Chi một căn nhà, để bà Từ yên tâm.
Bành Hướng Chi không chắc Kỷ Minh Tranh có như vậy hay không, nhưng nàng sợ cô sẽ.
Hôm nay nàng lại có một chuyện may mắn, khách sạn ít người, nâng cấp cho nàng thành phòng view sông, cảnh sắc rất đẹp, nhưng cũng không sánh bằng khoảnh khắc nàng dựa vào xe máy thưởng thức từng chút từng chút ánh sáng dâng lên.
Bành Hướng Chi tắm rửa xong mặc áo choàng tắm của khách sạn, mở TV, nhưng hạ xuống không tiếng động, nhắn tin cho Kỷ Minh Tranh: "Buổi tối mình ngủ với mẹ, hôm nay không về, cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Kỷ Minh Tranh không nói được, cũng không nói không được, chỉ nói: "Lúc cậu đi, không nói phải qua đêm."
Bành Hướng Chi nằm ở trên giường, gõ rồi xoá, xóa rồi gõ, cuối cùng nói: "Hì hì, mẹ mình nhớ mìnhmà."
"Vậy có thể gọi điện thoại không?" Kỷ Minh Tranh hỏi.
Nàng cũng nhớ cô, nghĩ đến lúc viết gì đó gõ mấy hàng, câu nói cũng không mượt lắm.
Bành Hướng Chi nằm vào trong chăn: "Được, cậu bận xong thì gọi cho mình, mình tắm xong rồi."
Vừa mới gửi đi, Kỷ Minh Tranh đã gọi điện thoại tới.
Giọng Bành Hướng Chi rất nhỏ, bị chăn đè lên: "Hello, người đẹp."
Kỷ Minh Tranh cười: "Sao lại có cái giọng này?"
"Mẹ mình đang tắm, mình sợ bà ấy nghe thấy, đang gọi ở trong chăn."
Căn phòng trống rỗng, trên cửa sổ sát đất là cảnh đêm đáng giá nhất Giang Thành, trong TV không tiếng động chiếu "Thế giới động vật", giường lớn trắng trơn rộng rãi có nhô lên nho nhỏ, bên trong có một cô gái trốn làm bộ náo nhiệt.
Kỷ Minh Tranh từ trên ghế đứng lên, tay trái cầm điện thoại, tay phải bưng bình giữ nhiệt, từ cửa sổ thư phòng nhìn ra, ngồi uống một ngụm nước ấm: "Hôm nay ăn thế nào?"
"Cũng tạm được, mẹ mình nấu cơm cũng chỉ có vậy."
"Chỉ sợ không chỉ dừng ở tạm được."
"?"
"Cậu ăn rất lâu, cũng không có thời gian trả lời tin nhắn của mình." Kỷ Minh Tranh nói những lời này rất mềm mại, là ngữ khí rất hiếm thấy.
Bành Hướng Chi cười: "Cậu càng ngày càng dính người."
Đáy mắt nàng có chút ẩm ướt, nhưng cũng may, không quá đáng.
Rất muốn ôm Kỷ Minh Tranh khóc một trận, nhưng khi thật sự nghe được giọng nói của cô, lại cảm thấy như vậy cũng đủ rồi.
"Mình chỉ là không quen." Kỷ Minh Tranh dựa vào bệ cửa sổ, im lặng nói: "Vừa mới nhận được tin nhắn của cậu, nói không trở về, đột nhiên cảm thấy trong nhà trở nên rất yên tĩnh."
Buổi tối lúc ngủ sẽ càng yên tĩnh nhỉ, không có tiếng tóc xoăn dài ma sát với gối, không có tiếng hít thở nàng ôm mình vẩy bên tai.
Hai người không nói gì nữa, Bành Hướng Chi nghe cô ho nhẹ một cái, sau đó là ù tai kéo dài không dứt trong đầu, cô phải rất dùng sức, mới có thể phân biệt được hơi thở mỏng manh của Kỷ Minh Tranh trong ù tai.
"Ngày mai mấy giờ về?" Kỷ Minh Tranh hỏi nàng.
Bành Hướng Chi suy nghĩ một chút: "Chín giờ đi."
"Tám giờ." Kỷ Minh Tranh nói.
Bành Hướng Chi lại cười: "Bảy giờ."
Rất ngây thơ, vốn tưởng Kỷ Minh Tranh sẽ không để ý đến nàng nữa, nhưng cô nói: "Sáu giờ."
"Năm giờ."
Cả hai giống như ở hộp đêm đoán xúc xắc lôi kéo nhớ nhung đối phương, nhìn xem ai mở ván này trước.
"Bốn giờ."
Bành Hướng Chi mở ván trước: "Hay là bây giờ đi, cậu đến dưới lầu nhà mình chờ mình."
Kỷ Minh Tranh im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng đáp: "Được."
Khoảnh khắc nghe cô nói "Được", trái tim kiêu ngạo ương ngạnh của Bành Hướng Chi lại rục rịch, lúc này đây nàng không phải học sinh hư kia, Kỷ Minh Tranh mới đúng, Bành Hướng Chi nàng mê hoặc chậu vàng rửa tay cùng cô làm trái lẽ thường, cùng nhau bỏ trốn, cùng nhau đóng gói tình yêu và lòng tự trọng vỡ vụn, gặp lại vào ban đêm mọi âm thanh yên tĩnh.
Bành Hướng Chi đứng lên, nói: "Mình gửi địa chỉ cho cậu."
"Ừ."
Cúp điện thoại, nàng tắt TV, lại thay vào áo thun trắng và quần đùi bẩn kia, đứng ở trước cửa sổ sát đất cầm lấy nước khoáng khách sạn tặng uống một ngụm, sau đó mang thẻ phòng xuống lầu trả phòng.
Cô gái lễ tân nhận ra nàng, thấy nàng chỉ ở một tiếng đã đi, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không rên một tiếng làm xong thủ tục trả phòng cho nàng, Bành Hướng Chi ra khỏi khách sạn, trong ngày hè nắng chói chang lại lên xe.
Trước khi khởi động, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, dùng tai nghe bluetooth gọi điện thoại cho Kỷ Minh Tranh.
"Sao thế?"
"Có một câu, mình muốn nói với cậu bây giờ, mình sợ lát nữa nhìn thấy cậu, sẽ không tiện mở miệng." Bành Hướng Chi lái xe, nhưng âm thanh trong mũ bảo hiểm vẫn rất ổn định.
"Nói cái gì?"
"Mình rất nhớ cậu."
Nàng nói xong, cười cười, cúp điện thoại, cúi người tăng tốc chạy về nhà.
Dừng ở dưới lầu, nàng tháo mũ bảo hiểm xuống, vuốt vuốt tóc, ngồi bên bồn hoa chờ, một lát sau nhìn thấy Kỷ Minh Tranh vào khu chung cư, mặc áo thun bằng bông và quần thể thao rộng thùng thình màu xám, tóc dài vô vị, mắt kính mộc mạc.
Cô làm gì cũng không nhanh không chậm, dáng vẻ một chút cũng giống như chạy tới, giống như chỉ tản bộ xung quanh, mắt thấy sắc trời đã tối mới thanh thản trở lại khu chung cư.
Bành Hướng Chi đứng lên, cười với cô: "Đến rồi à?"
"Ừ." Kỷ Minh Tranh gật đầu, đẩy mắt kính.
Còn tưởng rằng loại tiết mục nửa đêm đón người này sẽ có một cái ôm khó bỏ khó phân, nhưng hai nàng chỉ là nhẹ giọng chào hỏi, sau đó một trước một sau rời khỏi khu chung cư.
Lên xe, Kỷ Minh Tranh mới ôm nàng từ phía sau, thân thể dán lên, ấm áp vui vẻ, mềm mại, mặt cọ xát trên lưng nàng, rất hiển nhiên, hành động này không chỉ là cố định thân hình.
Bành Hướng Chi rũ mắt cười, nói: "'Trên đường ngàn vạn điều, an toàn là trên hết', đội mũ bảo hiểm lên, phải tự giác."
Kỷ Minh Tranh buông cô ra, đội mũ bảo hiểm lên.
Bành Hướng Chi nghĩ, có lẽ Kỷ Minh Tranh cảm giác được mình không vui, cũng đúng, quần áo bẩn thỉu và tóc tai rũ rượi của mình, hơn nữa càng tùy tiện tươi cười so với thường ngày, thật ra rất dễ dàng nhìn ra. Cho nên hôm nay Kỷ Minh Tranh dịu dàng lắm, nhưng cô không định mở miệng, chỉ im lặng ngồi ở ghế sau, đón nàng về nhà.
Đêm đó càn rỡ là để lại sau khi đóng cửa, Bành Hướng Chi nắm tay Kỷ Minh Tranh đi về phía cấm địa của mình, để cho cô sờ soạng một lần lại một lần, chính mình hưởng thụ được run rẩy cũng một lần lại một lần, thậm chí có một lần nàng nhịn không được, cảm thấy giống như có thứ gì đó càng thêm không khống chế được muốn phun ra, nàng hoảng sợ ôm Kỷ Minh Tranh, rên rỉ: "Tranh Tử, Tranh Tử."
Kỷ Minh Tranh triền miên hôn nàng, từ đầu lưỡi đến khóe miệng, rồi đến cằm kiêu ngạo không ai bì nổi của nàng.
Cằm đi xuống là cái cổ giống như thiên nga trắng của nàng, đường cong vai cổ trên cơ thể nàng là đẹp nhất, vừa vặn trung hòa thanh cao và phong lưu, vỏn vẹn thở dốc hai cái, cũng đủ để cho người ta ý loạn tình mê.
Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng mút vào cổ họng nàng, dùng môi lưỡi liếm dục vọng thổ lộ của nàng, dịu dàng nếm hết những lời nàng chưa nói ra khỏi miệng.
"Mình, mình......" Bành Hướng Chi chịu không nổi, trái tim nàng bị mưa to tầm tã xối ướt, nhướng mày, hoảng loạn phóng thích ra bên ngoài.
Nàng giữ chặt cổ tay Kỷ Minh Tranh, trên mặt ửng hồng chưa phai.
Gần như theo bản năng liền muốn đi tìm khăn giấy, thậm chí không dám liếc nhìn một cái.
Bàn tay ướt đẫm của Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng vuốt ve nàng: "Không sao."
Không sao.
Nàng có thể giương oai dưới bất cứ hình thức nào trên người Kỷ Minh Tranh, không sao.
Bành Hướng Chi ôm chặt cô, khóe mắt tràn đầy sương đêm.